Chương 44: Manh mối
Từ ngày có Đan Chỉ, những nô tỳ trong viện ngoan ngoãn hơn hẳn. Trước đây họ thường núp một góc bàn tán chuyện này chuyện kia, bây giờ thì một câu cũng không dám nói. Bởi vì nếu để Đan Chỉ hay Phù Cừ nghe được, bẩm báo lại với Thẩm Như Ý, Tề phủ có quyền lực đến đâu cũng không thể bảo vệ bọn họ.
Hạm Đạm vẫn đang bị nhốt vào phòng củi, chịu khổ qua ngày. An Ca thường giấu một ít thức ăn, đến tối lại bảo Phù Cừ lén đem đến cho Hạm Đạm. Mấy gia đinh canh ngoài cửa, chỉ cần cho chút tiền là họ im ngay, cho nên không sợ bị người khác biết.
An Ca đang suy nghĩ về lời khai của Hạm Đạm lúc đó. Suy đi nghĩ lại nàng mới để ý đến một chi tiết. Lúc đó Hạm Đạm nói là có một nô tỳ bảo nàng tìm nàng ấy, cho nên Hạm Đạm mới lật đật chạy về Tuyết Hoa viện. Nhưng mà người đó là ai mới được? Người này chính là mấu chốt của vấn đề, không thể bỏ qua được. Nhưng bây giờ làm sao mới có thể điều tra ra người đó?
Nàng đem nghi vấn của mình nói cho Phù Cừ và Đan Chỉ nghe. Đan Chỉ vừa nghe xong, đã đưa ra một gợi ý cho nàng:
"Tiểu thư, muốn biết thực hư thế nào, chúng ta chỉ có thể đến hỏi Hạm Đạm thôi."
Lời của Đan Chỉ có lý, Hạm Đạm là người trải qua việc này, ngồi đây đoán mò, chi bằng đi hỏi nàng ấy. Nhưng đến đây lại xuất hiện một vấn đề, làm thế nào mới có thể đi gặp Hạm Đạm hỏi chuyện?
An Ca vô tình nhìn sang Đan Chỉ. Bây giờ nàng mới để ý, dáng người nàng và Đan Chỉ rất giống nhau, nhìn từ phía sau thì sẽ không phân biệt được hai người. Nàng nhếch miệng cười gian manh, một kế hoạch nảy lên trong đầu nàng. Lần này phải để Đan Chỉ tỷ tỷ chịu chút thiệt thòi rồi.
Buổi tối An Ca mặc y phục của Đan Chỉ, khoác áo có mũ trùm. Còn Đan Chỉ thì mặc y phục của nàng ở lại trong phòng. Lúc đầu đưa ra cách này, Đan Chỉ đã từ chối nàng, vì làm vậy không ổn. Nhưng trong lúc tình thế cấp bách này, đây là cách duy nhất. Dưới sự năn nỉ của nàng và Phù Cừ, Đan Chỉ cuối cùng cũng đồng ý đóng giả thành nàng.
Hai người lặng lẽ đến phòng củi, bên ngoài vẫn đang có người canh giữ. Phù Cừ đi đến trước mặt bọn họ, đưa điểm tâm đã chuẩn bị sẵn và ít tiền cho họ rồi nói:
"Hai vị đại ca vất vả rồi. Ở đây ta có chút điểm tâm, mong các huynh nhận cho."
Hai tên canh cửa vui vẻ nhận lấy điểm tâm và tiền, ân cần hỏi "Phù Cừ cô nương không cần khách sáo như vậy, có gì xin cứ dặn dò."
"Ta phụng lệnh tiểu thư cùng Đan Chỉ tỷ tỷ đến đây hỏi một số chuyện, mong hai vị đại ca giúp cho."
"Thời gian một nén hương, hai vị cô nương hãy tranh thủ thời gian."
Một tên mở cửa cho hai người đi vào, sau đó thì nhanh chóng khép cửa lại. Hạm Đạm nghe có tiếng động thì lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Phù Cừ liền ôm chầm lấy tỷ tỷ khóc. An Ca tháo mũ trùm xuống, bước đến bên cạnh hai người. Hạm Đạm vừa ngẩng đầu lên thấy nàng, vội quỳ dưới chân nàng dập đầu nói:
"Tiểu thư, muội thật sự không có làm việc này. Tiểu thư xin hãy tin muội, dù có cho muội 10 lá gan muội cũng không dám làm."
"Hạm Đạm..." An Ca đỡ nàng ấy dậy nói "Ta tin muội."
An Ca nhìn Hạm Đạm hiện tại đã gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, quần áo lấm lem. Tiểu cô nương hoạt bát ngày thường, bây giờ phải chịu khổ đến ra nông nỗi này. Nàng lấy khăn tay lau đi nước mắt và mấy vết bẩn trên mặt Hạm Đạm, dịu dàng nói:
"Ta tin muội không làm chuyện này, cho nên hôm nay ta đến đây, để hỏi muội một số chuyện."
"Tiểu thư cứ hỏi, muội sẽ không giấu chuyện gì cả."
"Được. Muội nói hôm đó có người nói với muội ta đang tìm muội, vậy muội có nhớ người đó là ai không?"
Hạm Đạm lắc đầu, An Ca liền bảo nàng nghĩ kỹ một chút. Hạm Đạm ngồi ngẩn ra, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người hôm đó, sau đó thì thốt lên:
"Muội nhớ rồi, người gọi muội hôm đó, hình như không phải người của viện chúng ta."
"Muội chắc không?" Phù Cừ lập tức hỏi ngược lại Hạm Đạm
"Muội chắc chắn."
Bởi vì hôm đó sự chú ý của Hạm Đạm đang đặt vào thuốc thụ thai, cho nên không để ý nhiều. Sau khi người kia đến nói An Ca đang tìm mình, Hạm Đạm lập tức đi luôn mà quên mất hỏi kỹ lai lịch của người đó Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như chưa từng thấy người đó ở trong viện. Mặc dù nô tỳ trong viện khá nhiều, nhưng mỗi một người trước khi vào hầu hạ, đều được hai tỷ muội điều tra rõ lý lịch, còn được vẽ chân dung lại, cho nên nàng ấy sẽ không nhớ sai.
"Trách muội lúc đó hấp tấp, không chịu quan sát kỹ đã tin lời kẻ gian, mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi này, còn hại đến tiểu thư. Tiểu thư, muội thật sự xin lỗi." Hạm Đạm nói xong thì vùi mặt vào người nàng khóc lớn
"Ta không trách muội."
An Ca ôm lấy Hạm Đạm dỗ dành. Chuyện này không trách nàng ấy, chỉ là Hạm Đạm quá ngây thơ, chủ mưu lại biết rõ điều này, nên mới có thể thuận lợi hành sự.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của người canh cửa vọng vào "Phù Cừ cô nương, sắp hết thời gian rồi, cô tranh thủ trở về đi."
"Tiểu thư, nên về thôi."
"Hạm Đạm, muội cố gắng thêm vài ngày nữa, ta nhất định sẽ cứu muội ra ngoài." An Ca để lại một ít điểm tâm cho Hạm Đạm rồi dặn dò
"Tiểu thư bảo trọng."
Phù Cừ giúp nàng đội mũ trùm lại rồi đi ra ngoài. Hai người lén lút trở về Tuyết Hoa viện. Đan Chỉ rất lo lắng cho cả hai, khi vừa nhìn thấy hai người về liền thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm nay đúng thật là mạo hiểm, cũng may mọi chuyện vẫn thuận lợi. Việc quan trọng bây giờ chính là, phải tìm cho bằng được người hôm đó đã nói với Hạm Đạm.
Hạm Đạm vẫn đang bị nhốt vào phòng củi, chịu khổ qua ngày. An Ca thường giấu một ít thức ăn, đến tối lại bảo Phù Cừ lén đem đến cho Hạm Đạm. Mấy gia đinh canh ngoài cửa, chỉ cần cho chút tiền là họ im ngay, cho nên không sợ bị người khác biết.
An Ca đang suy nghĩ về lời khai của Hạm Đạm lúc đó. Suy đi nghĩ lại nàng mới để ý đến một chi tiết. Lúc đó Hạm Đạm nói là có một nô tỳ bảo nàng tìm nàng ấy, cho nên Hạm Đạm mới lật đật chạy về Tuyết Hoa viện. Nhưng mà người đó là ai mới được? Người này chính là mấu chốt của vấn đề, không thể bỏ qua được. Nhưng bây giờ làm sao mới có thể điều tra ra người đó?
Nàng đem nghi vấn của mình nói cho Phù Cừ và Đan Chỉ nghe. Đan Chỉ vừa nghe xong, đã đưa ra một gợi ý cho nàng:
"Tiểu thư, muốn biết thực hư thế nào, chúng ta chỉ có thể đến hỏi Hạm Đạm thôi."
Lời của Đan Chỉ có lý, Hạm Đạm là người trải qua việc này, ngồi đây đoán mò, chi bằng đi hỏi nàng ấy. Nhưng đến đây lại xuất hiện một vấn đề, làm thế nào mới có thể đi gặp Hạm Đạm hỏi chuyện?
An Ca vô tình nhìn sang Đan Chỉ. Bây giờ nàng mới để ý, dáng người nàng và Đan Chỉ rất giống nhau, nhìn từ phía sau thì sẽ không phân biệt được hai người. Nàng nhếch miệng cười gian manh, một kế hoạch nảy lên trong đầu nàng. Lần này phải để Đan Chỉ tỷ tỷ chịu chút thiệt thòi rồi.
Buổi tối An Ca mặc y phục của Đan Chỉ, khoác áo có mũ trùm. Còn Đan Chỉ thì mặc y phục của nàng ở lại trong phòng. Lúc đầu đưa ra cách này, Đan Chỉ đã từ chối nàng, vì làm vậy không ổn. Nhưng trong lúc tình thế cấp bách này, đây là cách duy nhất. Dưới sự năn nỉ của nàng và Phù Cừ, Đan Chỉ cuối cùng cũng đồng ý đóng giả thành nàng.
Hai người lặng lẽ đến phòng củi, bên ngoài vẫn đang có người canh giữ. Phù Cừ đi đến trước mặt bọn họ, đưa điểm tâm đã chuẩn bị sẵn và ít tiền cho họ rồi nói:
"Hai vị đại ca vất vả rồi. Ở đây ta có chút điểm tâm, mong các huynh nhận cho."
Hai tên canh cửa vui vẻ nhận lấy điểm tâm và tiền, ân cần hỏi "Phù Cừ cô nương không cần khách sáo như vậy, có gì xin cứ dặn dò."
"Ta phụng lệnh tiểu thư cùng Đan Chỉ tỷ tỷ đến đây hỏi một số chuyện, mong hai vị đại ca giúp cho."
"Thời gian một nén hương, hai vị cô nương hãy tranh thủ thời gian."
Một tên mở cửa cho hai người đi vào, sau đó thì nhanh chóng khép cửa lại. Hạm Đạm nghe có tiếng động thì lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Phù Cừ liền ôm chầm lấy tỷ tỷ khóc. An Ca tháo mũ trùm xuống, bước đến bên cạnh hai người. Hạm Đạm vừa ngẩng đầu lên thấy nàng, vội quỳ dưới chân nàng dập đầu nói:
"Tiểu thư, muội thật sự không có làm việc này. Tiểu thư xin hãy tin muội, dù có cho muội 10 lá gan muội cũng không dám làm."
"Hạm Đạm..." An Ca đỡ nàng ấy dậy nói "Ta tin muội."
An Ca nhìn Hạm Đạm hiện tại đã gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, quần áo lấm lem. Tiểu cô nương hoạt bát ngày thường, bây giờ phải chịu khổ đến ra nông nỗi này. Nàng lấy khăn tay lau đi nước mắt và mấy vết bẩn trên mặt Hạm Đạm, dịu dàng nói:
"Ta tin muội không làm chuyện này, cho nên hôm nay ta đến đây, để hỏi muội một số chuyện."
"Tiểu thư cứ hỏi, muội sẽ không giấu chuyện gì cả."
"Được. Muội nói hôm đó có người nói với muội ta đang tìm muội, vậy muội có nhớ người đó là ai không?"
Hạm Đạm lắc đầu, An Ca liền bảo nàng nghĩ kỹ một chút. Hạm Đạm ngồi ngẩn ra, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người hôm đó, sau đó thì thốt lên:
"Muội nhớ rồi, người gọi muội hôm đó, hình như không phải người của viện chúng ta."
"Muội chắc không?" Phù Cừ lập tức hỏi ngược lại Hạm Đạm
"Muội chắc chắn."
Bởi vì hôm đó sự chú ý của Hạm Đạm đang đặt vào thuốc thụ thai, cho nên không để ý nhiều. Sau khi người kia đến nói An Ca đang tìm mình, Hạm Đạm lập tức đi luôn mà quên mất hỏi kỹ lai lịch của người đó Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như chưa từng thấy người đó ở trong viện. Mặc dù nô tỳ trong viện khá nhiều, nhưng mỗi một người trước khi vào hầu hạ, đều được hai tỷ muội điều tra rõ lý lịch, còn được vẽ chân dung lại, cho nên nàng ấy sẽ không nhớ sai.
"Trách muội lúc đó hấp tấp, không chịu quan sát kỹ đã tin lời kẻ gian, mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi này, còn hại đến tiểu thư. Tiểu thư, muội thật sự xin lỗi." Hạm Đạm nói xong thì vùi mặt vào người nàng khóc lớn
"Ta không trách muội."
An Ca ôm lấy Hạm Đạm dỗ dành. Chuyện này không trách nàng ấy, chỉ là Hạm Đạm quá ngây thơ, chủ mưu lại biết rõ điều này, nên mới có thể thuận lợi hành sự.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của người canh cửa vọng vào "Phù Cừ cô nương, sắp hết thời gian rồi, cô tranh thủ trở về đi."
"Tiểu thư, nên về thôi."
"Hạm Đạm, muội cố gắng thêm vài ngày nữa, ta nhất định sẽ cứu muội ra ngoài." An Ca để lại một ít điểm tâm cho Hạm Đạm rồi dặn dò
"Tiểu thư bảo trọng."
Phù Cừ giúp nàng đội mũ trùm lại rồi đi ra ngoài. Hai người lén lút trở về Tuyết Hoa viện. Đan Chỉ rất lo lắng cho cả hai, khi vừa nhìn thấy hai người về liền thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm nay đúng thật là mạo hiểm, cũng may mọi chuyện vẫn thuận lợi. Việc quan trọng bây giờ chính là, phải tìm cho bằng được người hôm đó đã nói với Hạm Đạm.