Chương 42: Sự thật đáng sợ
Sau khi Chu thái y khám xong cho nàng, vẻ mặt vô cùng khó coi. An Ca bị đau đến hôn mê, hiện tại sắc mặt trắng bệch nằm trên giường. Tề Nhược và Triệu Huyên ở bên cạnh thì vô cùng lo lắng. Sau khi thấy vẻ mặt của Chu thái y, Triệu Huyên đã vội vã hỏi ông:
"Chu thái y, tình hình của Thời nhi sao rồi?"
"Bẩm trưởng công chúa, vi thần có thể hỏi hôm nay thế tử phi đã ăn, hoặc là uống thứ gì không?"
Triệu Huyên lập tức bảo Phù Cừ, Hạm Đạm và Tỏa Nhi bẩm báo lại toàn bộ cho Chu thái y. Hôm nay ngoại trừ ăn mấy món mà Triệu Huyên bảo nhà bếp chuẩn bị, và thuốc thụ thai ra, nàng không đụng qua thứ gì. Thuốc thụ thai hôm nay do Đàn Hương đích thân mang đến, cho nên nàng không thể đổ đi, chỉ có thể uống hết. Chu thái y nói muốn đi kiểm tra qua thức ăn và bã thuốc, Triệu Huyên liền cho ông đi. Bà ở lại xem tình hình của An Ca, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì, bà sẽ ân hận cả đời. Tề Nhược sợ mẹ mình lo lắng quá độ sẽ sinh bệnh, liền nói mấy lời an ủi bà:
"Mẫu thân, người đừng lo, con tin nàng ấy sẽ không sao đâu."
"Sao ta có thể không lo được. Những thứ đó đều là ta chuẩn bị cho con bé, lỡ nó mà xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói làm sao với phủ tướng quân đây."
Thượng Quan Thời Ca là đứa con bảo bối của Thượng Quan gia. Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, Thượng Quan Tưởng nhất định sẽ truy cứu chuyện này tới cùng. Cho dù Triệu Huyên là trưởng công chúa, có Thái hậu chống lưng, nhưng nếu quần thần không phục, bà cũng không thể làm được gì, có khi còn ảnh hưởng đến triều đình. Chuyện này quan hệ trọng đại, vì vậy không thể xảy ra sơ suất dù chỉ là một chút.
An Ca tỉnh rồi, cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, không động đậy nổi. Lần này còn nghiêm trọng hơn lúc bị trúng độc hạnh nhân nữa. Lúc nàng muốn ngồi dậy, Triệu Huyên nhìn thấy liền đến đỡ nàng, mấy nô tỳ còn không nhanh tay bằng bà. Bà hỏi thăm mấy câu, nàng đều lắc đầu, bởi vì không còn sức để trả lời nữa.
Sau khi kiểm tra xong, Chu thái y đi vào, bên cạnh là nô tỳ đang bưng một cái khay đựng bã thuốc. Không nói cũng biết trong bã thuốc nhất định có vấn đề. Chu thái y chỉ vào khay thuốc, cung kính nói:
"Bẩm trưởng công chúa, trong thuốc thụ thai này đã bị động tay. Trong này đã được bỏ thêm một vị thuốc, khiến nó trở thành thuốc triệt sản."
Vừa nghe đến hai từ cuối, ai nấy đều kinh hãi. Triệu Huyên suýt nữa thì ngã xuống, may mà có Tề Nhược bên cạnh đỡ lại. Bà lắp bắp nói ra từng chữ khó khăn:
"Nói vậy, nói vậy là, Thời nhi không thể..."
"Thế tử phi từ nay, không thể mang thai được nữa."
Đến An Ca bình thường không quan tâm đến chuyện này mà bây giờ nghe thấy cũng bị sốc. Không ngờ rằng "bọn họ" vì lợi ích của mình, có thể ra tay độc ác như vậy. Nàng chưa từng muốn tranh giành gì với ai, chỉ muốn sống một đời an yên. Nhưng không tranh với đời, không có nghĩa là đời sẽ bỏ qua cho chúng ta. Có những người, vì để đạt được mục đích của mình, chỉ cần thấy một chút bất lợi họ cũng sẽ không ngần ngại mà loại bỏ.
Chu thái y đến bên giường nàng, cúi người hỏi "Thế tử phi, thần có thể xem túi hương được treo trên đầu giường của người không?"
Nàng khẽ gật đầu, Phù Cừ bên cạnh thấy liền gỡ túi hương xuống đưa cho Chu thái y xem. Ông cầm lấy túi hương đưa lên mũi ngửi. Sau đó còn cẩn thận mở ra, đổ vào một cái khay khác. Sau khi xem xét xong, ông lại khiến mọi người thêm một phen kinh ngạc:
"Bẩm trưởng công chúa, trong túi hương này có một lượng lớn xạ hương, đây cũng là nguyên nhân khiến thế tử phi không thể mang thai."
Triệu Huyên lần này không kiềm được sự tức giận, lập tức bùng phát "Là ai đã treo thứ này lên?"
"Là... là nô tỳ."
An Ca từ từ nhớ lại, Đông chí năm ngoái trời rất lạnh, trong phòng liên tục đốt than sưởi. Tuy là loại than thượng hạng, nhưng đốt nhiều cũng sẽ bị ám mùi. Nàng lúc đó nói muốn tìm túi hương treo trong phòng, để làm dịu đi mùi khói của than. Lúc đó Hạm Đạm đã đi mua túi hương về treo khắp phòng cho nàng. Sau này không dùng nữa, mấy túi hương đó được tháo xuống, nhưng cái ở đầu giường thì nàng bảo để lại, có thể giúp nàng ngủ ngon. Không ngờ trong đó lại có xạ hương.
Chu thái y sau khi xong việc thì ra về. Trước khi đi Triệu Huyên đã dặn dò ông phải giữ kín chuyện này. Bây giờ, bà cho gọi những người có liên quan đến chuyện chén thuốc đến hỏi chuyện. Nô tỳ phụ trách nấu thuốc quỳ ở dưới, cơ thể run lên từng đợt, nước mắt lăn dài trên má, nhưng không dám phát ra tiếng. Thuốc là do nàng ta phụ trách nấu, vì vậy xảy ra chuyện thì nàng ta là người đầu tiên bị nghi ngờ.
"Nói, tại sao thuốc thụ thai của thiếu phu nhân lại bị động tay vào?"
"Nô tỳ không biết. Phu nhân, nô tỳ không có làm, xin người suy xét."
"Chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm, nếu không thành thật khai báo, ta sẽ xem ngươi như đồng phạm, đem xử tội cùng hung thủ."
Nô tỳ kia sợ hãi tột độ, đầu không dám ngẩng lên. Nàng ta quỳ bên dưới, đang cố gắng nhớ lại quá trình, nếu không sẽ liên lụy đến bản thân.
"Nô... nô tỳ nhớ rồi, là Hạm Đạm tỷ tỷ."
Hạm Đạm đang đứng hầu bên cạnh nàng, đột nhiên nghe đến tên mình liền hoảng hốt. Nàng ấy vội đi đến trước mặt Triệu Huyên quỳ xuống giải thích:
"Phu nhân, nô tỳ không có lý do gì để hại chủ tử của mình cả."
Triệu Huyên không để tâm đến lời của Hạm Đạm, quay sang hỏi nô tỳ kia:
"Ngươi hãy tường thuật lại sự việc."
"Bẩm phu nhân, lúc đó nô tỳ đang canh thuốc cho thiếu phu nhân thì Hạm Đạm tỷ tỷ đến nói là lấy thuốc cho chủ tử. Nô tỳ thấy tỷ ấy là người của thiếu phu nhân, cho nên đã giao lại cho tỷ ấy trông chừng một lát. Nhưng khi nô tỳ quay lại thì không thấy tỷ ấy đâu, nghĩ là do thiếu phu nhân gọi nên mới không nghi ngờ. Một lát sau thì chính là Đàn Hương tỷ tỷ đến lấy thuốc cho thiếu phu nhân."
Đàn Hương đưa thuốc đến được 3 ngày thì bắt đầu giao lại cho nô tỳ của viện nàng. Việc này đều do Phù Cừ và Hạm Đạm thay phiên nhau làm. Hôm nay đúng là đến lượt Hạm Đạm đi lấy, nhưng lúc đưa đến lại là Đàn Hương.
Hạm Đạm cũng không hề mất bình tĩnh, tường thuật lại ràng mạch quá trình của mình "Phu nhân, đúng là hôm nay đến lượt nô tỳ đi lấy thuốc. Lúc nô tỳ đang canh chừng thì có một người đến nói với nô tỳ, tiểu thư đang tìm nô tỳ về. Hạm Đạm thấy thuốc vẫn chưa sắc xong, nên tạm thời về trước xem tiểu thư có dặn dò gì không."
Đúng rồi, lúc đó Hạm Đạm đột nhiên chạy vào hỏi nàng tìm nàng ấy có việc gì. Đúng lúc nàng đang soạn một ít đồ cho Mộc Trà Trà. Nàng vốn định bảo Phù Cừ mang đi, nhưng thấy Hạm Đạm chạy về liền bảo nàng ấy mang đi luôn. Xem ra đây là cái bẫy đã được đặt sẵn rồi.
"Có gì để chứng minh lời nói của hai ngươi là thật?"
"Có. Lúc nô tỳ sắc thuốc, Thường ma ma trong phòng bếp vẫn luôn ở cạnh trò chuyện với nô tỳ." Nô tỳ kia nhanh nhảu trả lời
"Nô tỳ đúng là có trở về đây, tiểu thư còn sai nô tỳ đến..." Hạm Đạm định nói bản thân đến Minh Châu hiên, nhưng đây là việc An Ca làm âm thầm, không muốn để Triệu Huyên biết, cho nên lời đến miệng liền bị đổi lại "Tiểu thư sai nô tỳ đi làm ít việc."
"Thật không?" Bà quay sang nhìn An Ca, nàng liên tục gật đầu, chứng minh lời nói của Hạm Đạm là đúng
"Cho dù là thật, nhưng lúc ngươi đến nhà bếp, có ai thấy không?"
Hạm Đạm chầm chậm lắc đầu. Lúc đó chỉ có nàng và nô tỳ sắc thuốc, không còn ai khác. Vì vậy hiện tại không ai có thể chứng minh trong sạch cho nàng ấy.
"Vậy thì lúc đó ngươi bỏ thuốc vào, rồi lén chạy về Tuyết Hoa viện, cùng lúc Thời nhi sai ngươi đi làm việc, cái này cũng có khả năng lắm."
"Phu nhân, nô tỳ là người được gả theo tiểu thư từ phủ tướng quân đến đây, sao nô tỳ có thể phản bội tiểu thư."
"Nếu ngươi bị trách phạt rồi ôm hận trong lòng thì sao? Chuyện túi hương, không phải cũng là ngươi làm sao?"
"Phu nhân minh xét. Tiểu thư chưa từng mắng nô tỳ câu nào, người xem nô tỳ như tỷ muội trong nhà mà đối xử. Nô tỳ cả đời này chỉ muốn hầu hạ tiểu thư, chưa từng hai lòng."
Hạm Đạm trước nay đều rất cứng rắn, nhưng bây giờ bị hàm oan, nàng ấy cũng không nhịn được mà rơi lệ. An Ca vì kích động mà bị ngã từ trên giường xuống, khiến mọi người hoảng hốt. Nàng mặc kệ mọi người khuyên ngăn, khó khăn lê thân xác đến cạnh Hạm Đạm ôm lấy nàng ấy, ánh mắt cầu khẩn nhìn Triệu Huyên. Thế nhưng bà một chút động tâm cũng không có, lập tức hạ lệnh:
"Đem Hạm Đạm nhốt vào phòng củi, đợi điều tra kỹ rồi mới hành quyết."
Hạm Đạm bị tách ra khỏi An Ca, bị lôi ra ngoài Tiểu cô nương ngày thường tươi cười với nàng, bây giờ đang kêu khóc thảm thiết nói mình bị oan. An Ca biết Hạm Đạm sẽ không hại mình, nhưng hiện tại nàng lực bất tòng tâm, không thể cứu được người khác.
"Chu thái y, tình hình của Thời nhi sao rồi?"
"Bẩm trưởng công chúa, vi thần có thể hỏi hôm nay thế tử phi đã ăn, hoặc là uống thứ gì không?"
Triệu Huyên lập tức bảo Phù Cừ, Hạm Đạm và Tỏa Nhi bẩm báo lại toàn bộ cho Chu thái y. Hôm nay ngoại trừ ăn mấy món mà Triệu Huyên bảo nhà bếp chuẩn bị, và thuốc thụ thai ra, nàng không đụng qua thứ gì. Thuốc thụ thai hôm nay do Đàn Hương đích thân mang đến, cho nên nàng không thể đổ đi, chỉ có thể uống hết. Chu thái y nói muốn đi kiểm tra qua thức ăn và bã thuốc, Triệu Huyên liền cho ông đi. Bà ở lại xem tình hình của An Ca, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì, bà sẽ ân hận cả đời. Tề Nhược sợ mẹ mình lo lắng quá độ sẽ sinh bệnh, liền nói mấy lời an ủi bà:
"Mẫu thân, người đừng lo, con tin nàng ấy sẽ không sao đâu."
"Sao ta có thể không lo được. Những thứ đó đều là ta chuẩn bị cho con bé, lỡ nó mà xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói làm sao với phủ tướng quân đây."
Thượng Quan Thời Ca là đứa con bảo bối của Thượng Quan gia. Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, Thượng Quan Tưởng nhất định sẽ truy cứu chuyện này tới cùng. Cho dù Triệu Huyên là trưởng công chúa, có Thái hậu chống lưng, nhưng nếu quần thần không phục, bà cũng không thể làm được gì, có khi còn ảnh hưởng đến triều đình. Chuyện này quan hệ trọng đại, vì vậy không thể xảy ra sơ suất dù chỉ là một chút.
An Ca tỉnh rồi, cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, không động đậy nổi. Lần này còn nghiêm trọng hơn lúc bị trúng độc hạnh nhân nữa. Lúc nàng muốn ngồi dậy, Triệu Huyên nhìn thấy liền đến đỡ nàng, mấy nô tỳ còn không nhanh tay bằng bà. Bà hỏi thăm mấy câu, nàng đều lắc đầu, bởi vì không còn sức để trả lời nữa.
Sau khi kiểm tra xong, Chu thái y đi vào, bên cạnh là nô tỳ đang bưng một cái khay đựng bã thuốc. Không nói cũng biết trong bã thuốc nhất định có vấn đề. Chu thái y chỉ vào khay thuốc, cung kính nói:
"Bẩm trưởng công chúa, trong thuốc thụ thai này đã bị động tay. Trong này đã được bỏ thêm một vị thuốc, khiến nó trở thành thuốc triệt sản."
Vừa nghe đến hai từ cuối, ai nấy đều kinh hãi. Triệu Huyên suýt nữa thì ngã xuống, may mà có Tề Nhược bên cạnh đỡ lại. Bà lắp bắp nói ra từng chữ khó khăn:
"Nói vậy, nói vậy là, Thời nhi không thể..."
"Thế tử phi từ nay, không thể mang thai được nữa."
Đến An Ca bình thường không quan tâm đến chuyện này mà bây giờ nghe thấy cũng bị sốc. Không ngờ rằng "bọn họ" vì lợi ích của mình, có thể ra tay độc ác như vậy. Nàng chưa từng muốn tranh giành gì với ai, chỉ muốn sống một đời an yên. Nhưng không tranh với đời, không có nghĩa là đời sẽ bỏ qua cho chúng ta. Có những người, vì để đạt được mục đích của mình, chỉ cần thấy một chút bất lợi họ cũng sẽ không ngần ngại mà loại bỏ.
Chu thái y đến bên giường nàng, cúi người hỏi "Thế tử phi, thần có thể xem túi hương được treo trên đầu giường của người không?"
Nàng khẽ gật đầu, Phù Cừ bên cạnh thấy liền gỡ túi hương xuống đưa cho Chu thái y xem. Ông cầm lấy túi hương đưa lên mũi ngửi. Sau đó còn cẩn thận mở ra, đổ vào một cái khay khác. Sau khi xem xét xong, ông lại khiến mọi người thêm một phen kinh ngạc:
"Bẩm trưởng công chúa, trong túi hương này có một lượng lớn xạ hương, đây cũng là nguyên nhân khiến thế tử phi không thể mang thai."
Triệu Huyên lần này không kiềm được sự tức giận, lập tức bùng phát "Là ai đã treo thứ này lên?"
"Là... là nô tỳ."
An Ca từ từ nhớ lại, Đông chí năm ngoái trời rất lạnh, trong phòng liên tục đốt than sưởi. Tuy là loại than thượng hạng, nhưng đốt nhiều cũng sẽ bị ám mùi. Nàng lúc đó nói muốn tìm túi hương treo trong phòng, để làm dịu đi mùi khói của than. Lúc đó Hạm Đạm đã đi mua túi hương về treo khắp phòng cho nàng. Sau này không dùng nữa, mấy túi hương đó được tháo xuống, nhưng cái ở đầu giường thì nàng bảo để lại, có thể giúp nàng ngủ ngon. Không ngờ trong đó lại có xạ hương.
Chu thái y sau khi xong việc thì ra về. Trước khi đi Triệu Huyên đã dặn dò ông phải giữ kín chuyện này. Bây giờ, bà cho gọi những người có liên quan đến chuyện chén thuốc đến hỏi chuyện. Nô tỳ phụ trách nấu thuốc quỳ ở dưới, cơ thể run lên từng đợt, nước mắt lăn dài trên má, nhưng không dám phát ra tiếng. Thuốc là do nàng ta phụ trách nấu, vì vậy xảy ra chuyện thì nàng ta là người đầu tiên bị nghi ngờ.
"Nói, tại sao thuốc thụ thai của thiếu phu nhân lại bị động tay vào?"
"Nô tỳ không biết. Phu nhân, nô tỳ không có làm, xin người suy xét."
"Chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm, nếu không thành thật khai báo, ta sẽ xem ngươi như đồng phạm, đem xử tội cùng hung thủ."
Nô tỳ kia sợ hãi tột độ, đầu không dám ngẩng lên. Nàng ta quỳ bên dưới, đang cố gắng nhớ lại quá trình, nếu không sẽ liên lụy đến bản thân.
"Nô... nô tỳ nhớ rồi, là Hạm Đạm tỷ tỷ."
Hạm Đạm đang đứng hầu bên cạnh nàng, đột nhiên nghe đến tên mình liền hoảng hốt. Nàng ấy vội đi đến trước mặt Triệu Huyên quỳ xuống giải thích:
"Phu nhân, nô tỳ không có lý do gì để hại chủ tử của mình cả."
Triệu Huyên không để tâm đến lời của Hạm Đạm, quay sang hỏi nô tỳ kia:
"Ngươi hãy tường thuật lại sự việc."
"Bẩm phu nhân, lúc đó nô tỳ đang canh thuốc cho thiếu phu nhân thì Hạm Đạm tỷ tỷ đến nói là lấy thuốc cho chủ tử. Nô tỳ thấy tỷ ấy là người của thiếu phu nhân, cho nên đã giao lại cho tỷ ấy trông chừng một lát. Nhưng khi nô tỳ quay lại thì không thấy tỷ ấy đâu, nghĩ là do thiếu phu nhân gọi nên mới không nghi ngờ. Một lát sau thì chính là Đàn Hương tỷ tỷ đến lấy thuốc cho thiếu phu nhân."
Đàn Hương đưa thuốc đến được 3 ngày thì bắt đầu giao lại cho nô tỳ của viện nàng. Việc này đều do Phù Cừ và Hạm Đạm thay phiên nhau làm. Hôm nay đúng là đến lượt Hạm Đạm đi lấy, nhưng lúc đưa đến lại là Đàn Hương.
Hạm Đạm cũng không hề mất bình tĩnh, tường thuật lại ràng mạch quá trình của mình "Phu nhân, đúng là hôm nay đến lượt nô tỳ đi lấy thuốc. Lúc nô tỳ đang canh chừng thì có một người đến nói với nô tỳ, tiểu thư đang tìm nô tỳ về. Hạm Đạm thấy thuốc vẫn chưa sắc xong, nên tạm thời về trước xem tiểu thư có dặn dò gì không."
Đúng rồi, lúc đó Hạm Đạm đột nhiên chạy vào hỏi nàng tìm nàng ấy có việc gì. Đúng lúc nàng đang soạn một ít đồ cho Mộc Trà Trà. Nàng vốn định bảo Phù Cừ mang đi, nhưng thấy Hạm Đạm chạy về liền bảo nàng ấy mang đi luôn. Xem ra đây là cái bẫy đã được đặt sẵn rồi.
"Có gì để chứng minh lời nói của hai ngươi là thật?"
"Có. Lúc nô tỳ sắc thuốc, Thường ma ma trong phòng bếp vẫn luôn ở cạnh trò chuyện với nô tỳ." Nô tỳ kia nhanh nhảu trả lời
"Nô tỳ đúng là có trở về đây, tiểu thư còn sai nô tỳ đến..." Hạm Đạm định nói bản thân đến Minh Châu hiên, nhưng đây là việc An Ca làm âm thầm, không muốn để Triệu Huyên biết, cho nên lời đến miệng liền bị đổi lại "Tiểu thư sai nô tỳ đi làm ít việc."
"Thật không?" Bà quay sang nhìn An Ca, nàng liên tục gật đầu, chứng minh lời nói của Hạm Đạm là đúng
"Cho dù là thật, nhưng lúc ngươi đến nhà bếp, có ai thấy không?"
Hạm Đạm chầm chậm lắc đầu. Lúc đó chỉ có nàng và nô tỳ sắc thuốc, không còn ai khác. Vì vậy hiện tại không ai có thể chứng minh trong sạch cho nàng ấy.
"Vậy thì lúc đó ngươi bỏ thuốc vào, rồi lén chạy về Tuyết Hoa viện, cùng lúc Thời nhi sai ngươi đi làm việc, cái này cũng có khả năng lắm."
"Phu nhân, nô tỳ là người được gả theo tiểu thư từ phủ tướng quân đến đây, sao nô tỳ có thể phản bội tiểu thư."
"Nếu ngươi bị trách phạt rồi ôm hận trong lòng thì sao? Chuyện túi hương, không phải cũng là ngươi làm sao?"
"Phu nhân minh xét. Tiểu thư chưa từng mắng nô tỳ câu nào, người xem nô tỳ như tỷ muội trong nhà mà đối xử. Nô tỳ cả đời này chỉ muốn hầu hạ tiểu thư, chưa từng hai lòng."
Hạm Đạm trước nay đều rất cứng rắn, nhưng bây giờ bị hàm oan, nàng ấy cũng không nhịn được mà rơi lệ. An Ca vì kích động mà bị ngã từ trên giường xuống, khiến mọi người hoảng hốt. Nàng mặc kệ mọi người khuyên ngăn, khó khăn lê thân xác đến cạnh Hạm Đạm ôm lấy nàng ấy, ánh mắt cầu khẩn nhìn Triệu Huyên. Thế nhưng bà một chút động tâm cũng không có, lập tức hạ lệnh:
"Đem Hạm Đạm nhốt vào phòng củi, đợi điều tra kỹ rồi mới hành quyết."
Hạm Đạm bị tách ra khỏi An Ca, bị lôi ra ngoài Tiểu cô nương ngày thường tươi cười với nàng, bây giờ đang kêu khóc thảm thiết nói mình bị oan. An Ca biết Hạm Đạm sẽ không hại mình, nhưng hiện tại nàng lực bất tòng tâm, không thể cứu được người khác.