Chương 29: Độc hạnh nhân
Đến khi cánh cửa mở toang ra, toàn thân nàng cũng gục xuống. Phù Cừ chạy vào đỡ nàng dậy, nhìn gương mặt nhợt nhạt và cơ thể ướt đẫm mồ hôi của nàng mà hoảng hốt. Rõ ràng lúc chiều vẫn tung tăng chơi đùa với Hạm Đạm, vậy mà giờ lại vật vã nằm trên đất, yếu đuối không chút sức lực. Hai người đỡ An Ca lên giường, sau đó Phù Cừ quay sang nói với Hạm Đạm:
"Hạm Đạm, muội mau đi mời đại phu. Đi nhanh về nhanh."
"Muội đi ngay."
Hạm Đạm vừa quay người đi Phù Cừ liền gọi lại "Nhớ kỹ, đừng để người khác biết."
"Muội biết rồi, muội sẽ cẩn thận."
Phù Cừ biết An Ca không muốn làm phiền đến người khác. Hiện tại còn đang là buổi tối, tốt nhất không cần phải làm lớn chuyện, đợi nàng tỉnh dậy sẽ có định đoạt.
Hạm Đạm chạy đến cửa sau của phủ, len lén mở cửa rồi chạy ra ngoài. Những nhà quyền quý như thế này, nô tỳ nửa đêm lén chạy ra ngoài, nếu bị bắt được sẽ đánh chết. Không cần biết họ làm gì, chỉ cần đồn ra ngoài sẽ bị người khác dị nghị, làm ảnh hưởng danh tiếng. Nhưng Hạm Đạm bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, nàng nhất định phải cứu chủ tử của mình. Thân hình bé nhỏ chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng không chỗ nào chịu mở cửa cho nàng. Hạm Đạm bất lực, nước mắt đầy mặt, nhưng đôi chân vẫn không dừng lại, vì chủ tử của nàng vẫn còn đang đợi nàng về.
Phù Cừ nhìn An Ca nằm trên giường hơi thở nặng nề, lại nhìn ra phía cửa, vẫn chưa thấy Hạm Đạm trở về, trong lòng đã lo càng thêm lo. Một bên thì đang nguy hiểm tính mạng, một bên thì không rõ tung tích, lo lắng khiến nàng khó thở.
Khi cánh cửa được mở ra lần nữa, Hạm Đạm đứng trước cửa thở hổn hển, bên cạnh là một nam nhân còn khá trẻ, chắc khoảng tầm 30 tuổi. Hạm Đạm kéo người đó vào trong, nhanh tay đóng cửa lại, sau đó đến bên cạnh giường nàng. Giường đã được kéo rèm cẩn thận, người bên ngoài không thấy được bên trong, làm như vậy là để bảo toàn danh tiết của nàng.
"Tô thái y, mong ngài hãy cứu tiểu thư của nô tỳ." Hạm Đạm kéo tay vị thái y trẻ cầu xin
"Là bổn phận của ta."
Phù Cừ đặt tay nàng ra khỏi rèm. Tô thái y mở hòm thuốc lấy dụng cụ ra, ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, bắt mạch cho nàng. Trong lúc đợi thái y bắt mạch, Phù Cừ kéo Hạm Đạm ra một góc hỏi:
"Không phải bảo muội đi tìm đại phu sao, sao lại đưa thái y đến?"
"Muội chạy khắp nơi, gõ cửa hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng không ai chịu mở cửa cho muội, có mở cũng là để đuổi muội đi. Đương lúc muội không biết phải làm sao, thì gặp được Tô thái y trên đường, ngài ấy nói sẽ giúp muội. Ban đầu muội cũng phân vân, nhưng tình thế cấp bách, muội chỉ có thể đưa người về trước."
"Tạm thời chỉ có thể như vậy."
Thái y sau khi bắt mạch xong thì đứng lên nói kết quả cho hai người biết:
"Thiếu phu nhân bị trúng độc."
Hạm Đạm vừa nghe xong liền hốt hoảng giải thích "Trúng độc? Không thể nào, nô tỳ đã kiểm tra kỹ thức ăn trước khi tiểu thư dùng mà, sao có thể trúng độc được."
"Không phải loại độc nào cũng có thể dùng kim bạc thử được đâu."
Câu nói này đã đánh vào tâm lý của hai tỷ muội. Từ trước đến nay nhân gian lưu truyền, dùng kim bạc có thể thử được độc, hai người đâu biết, còn có những loại độc không thể thử bằng cách này.
"Bây giờ hai người có thể cho ta biết, hôm nay thiếu phu nhân đã ăn gì không?"
Hai người đang cố gắng nhớ lại. Việc ăn uống của nàng so với ngày thường cũng không có gì khác biệt. Phù Cừ cảm thấy không có gì khác thường, bèn trả lời Tô thái y:
"Thức ăn hôm nay của tiểu thư vẫn bình thường, lão gia và phu nhân cũng dùng, nhưng chẳng ai bị gì cả. Điểm tâm do đầu bếp làm vẫn như ngày thường, không có thay đổi."
"Cố nhớ lại xem."
"Muội nhớ rồi..." Hạm Đạm đột nhiên hét lên "Điểm tâm hôm nay có thêm một món, là bánh hạnh nhân."
Bởi vì Hạm Đạm là người kiểm tra, cho nên nàng nhớ rất kỹ việc này. Bình thường điểm tâm của nàng chỉ có vài loại bánh nàng thường ăn, Hạm Đạm ghi nhớ rất rõ. Hôm nay là Tỏa Nhi đi lấy, có lẽ không biết, nên đã lấy thêm bánh hạnh nhân, có điều nàng cũng chỉ ăn có một ít.
"Bánh hạnh nhân?" Phù Cừ quay sang nhìn Hạm Đạm nhíu mày, lặp lại mấy từ này
"Còn dư không? Có thể mang đến cho ta kiểm tra không?"
"Có, thái y đợi một lát."
Bình thường điểm tâm được chia thành hai phần giống nhau. Một phần dành cho buổi chiều, một phần để buổi tối phòng khi nàng đói bụng. Hạm Đạm mang dĩa bánh lên cho Tô thái y. Tô thái y cầm dĩa bánh lên ngửi thử, nhìn tới bánh hạnh nhân, liền cắn thử một miếng. Hai tỷ muội nhìn Tô thái y ăn bánh, sợ người có mệnh hệ liền ngăn cản, nhưng vẫn là không kịp. Tô thái y nhai mấy cái rồi nhả ra, hướng hai người nói:
"Bánh hạnh nhân này, đã bị động tay rồi."
Tô thái y giải thích cho hai người hiểu. Hạnh nhân thường có hai loại: hạnh nhân ngọt và hạnh nhân đắng. Bánh hạnh nhân thường dùng hạnh nhân ngọt để làm. Nhưng trong bánh này đã bị bỏ vào một lượng hạnh nhân đắng. Bởi vì vị ngọt lấn át, người thường sẽ không dễ phát hiện. Hạnh nhân đắng tuy được xem là một loại thuốc, nhưng sử dụng quá liều, sẽ trở thành chất độc.
"Cũng may thiếu phu nhân chỉ ăn một ít, nên không ảnh hưởng đến tính mạng, nếu không e là..."
Tô thái y không cần nói hai người cũng biết. Hạm Đạm lúc này vô cùng tự trách, do sơ suất của mình mà khiến chủ tử suýt nữa mất mạng.
"Đều tại muội."
"Cô nương đừng lo." Tô thái y lấy ra một lọ thuốc, đổ ra tay rồi đưa cho hai người một viên thuốc dặn dò "Để thiếu phu nhân uống thuốc này, tạm thời có thể ức chế chất độc. Ta sẽ kê một đơn thuốc để loại bỏ chất độc trong người thiếu phu nhân, ngày mai phải lập tức cho cô ấy uống."
"Đa tạ thái y."
Phù Cừ để An Ca uống viên thuốc đó, Tô thái y viết xong đơn thuốc thì đưa cho Hạm Đạm. Sau khi dọn dẹp xong xuôi Tô thái y cáo từ ra về. Phù Cừ dặn dò Hạm Đạm ở lại chăm sóc An Ca, còn mình đích thân tiễn thái y. Ra đến cửa, nàng cúi đầu cảm ơn Tô thái y một lần nữa rồi cầu xin:
"Tô thái y, chuyện hôm nay thật lòng đa tạ ngài. Nhưng nô tỳ có một thỉnh cầu, mong ngài có thể giữ bí mật chuyện này?"
Cũng may Tô thái y là một người hiểu đạo nghĩa, liền đồng ý với nàng "Ta hiểu nỗi lo của cô nương. Cô nương yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này, không để lọt ra bên ngoài."
"Đa tạ thái y."
Tô thái y bước ra ngoài, Phù Cừ liền đóng cửa lại rồi nhanh chóng trở lại Tuyết Hoa viện. Chuyện tối nay không biết có ai nhìn thấy không, thật khiến nàng lo lắng.
Tô thái y đi đến cạnh một chiếc xe ngựa, cung kính bẩm báo:
"Chủ tử, mọi chuyện đã xong, Thượng Quan tiểu thư vẫn an toàn."
"Được, làm rất tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ chủ tử."
"Hạm Đạm, muội mau đi mời đại phu. Đi nhanh về nhanh."
"Muội đi ngay."
Hạm Đạm vừa quay người đi Phù Cừ liền gọi lại "Nhớ kỹ, đừng để người khác biết."
"Muội biết rồi, muội sẽ cẩn thận."
Phù Cừ biết An Ca không muốn làm phiền đến người khác. Hiện tại còn đang là buổi tối, tốt nhất không cần phải làm lớn chuyện, đợi nàng tỉnh dậy sẽ có định đoạt.
Hạm Đạm chạy đến cửa sau của phủ, len lén mở cửa rồi chạy ra ngoài. Những nhà quyền quý như thế này, nô tỳ nửa đêm lén chạy ra ngoài, nếu bị bắt được sẽ đánh chết. Không cần biết họ làm gì, chỉ cần đồn ra ngoài sẽ bị người khác dị nghị, làm ảnh hưởng danh tiếng. Nhưng Hạm Đạm bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, nàng nhất định phải cứu chủ tử của mình. Thân hình bé nhỏ chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng không chỗ nào chịu mở cửa cho nàng. Hạm Đạm bất lực, nước mắt đầy mặt, nhưng đôi chân vẫn không dừng lại, vì chủ tử của nàng vẫn còn đang đợi nàng về.
Phù Cừ nhìn An Ca nằm trên giường hơi thở nặng nề, lại nhìn ra phía cửa, vẫn chưa thấy Hạm Đạm trở về, trong lòng đã lo càng thêm lo. Một bên thì đang nguy hiểm tính mạng, một bên thì không rõ tung tích, lo lắng khiến nàng khó thở.
Khi cánh cửa được mở ra lần nữa, Hạm Đạm đứng trước cửa thở hổn hển, bên cạnh là một nam nhân còn khá trẻ, chắc khoảng tầm 30 tuổi. Hạm Đạm kéo người đó vào trong, nhanh tay đóng cửa lại, sau đó đến bên cạnh giường nàng. Giường đã được kéo rèm cẩn thận, người bên ngoài không thấy được bên trong, làm như vậy là để bảo toàn danh tiết của nàng.
"Tô thái y, mong ngài hãy cứu tiểu thư của nô tỳ." Hạm Đạm kéo tay vị thái y trẻ cầu xin
"Là bổn phận của ta."
Phù Cừ đặt tay nàng ra khỏi rèm. Tô thái y mở hòm thuốc lấy dụng cụ ra, ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, bắt mạch cho nàng. Trong lúc đợi thái y bắt mạch, Phù Cừ kéo Hạm Đạm ra một góc hỏi:
"Không phải bảo muội đi tìm đại phu sao, sao lại đưa thái y đến?"
"Muội chạy khắp nơi, gõ cửa hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng không ai chịu mở cửa cho muội, có mở cũng là để đuổi muội đi. Đương lúc muội không biết phải làm sao, thì gặp được Tô thái y trên đường, ngài ấy nói sẽ giúp muội. Ban đầu muội cũng phân vân, nhưng tình thế cấp bách, muội chỉ có thể đưa người về trước."
"Tạm thời chỉ có thể như vậy."
Thái y sau khi bắt mạch xong thì đứng lên nói kết quả cho hai người biết:
"Thiếu phu nhân bị trúng độc."
Hạm Đạm vừa nghe xong liền hốt hoảng giải thích "Trúng độc? Không thể nào, nô tỳ đã kiểm tra kỹ thức ăn trước khi tiểu thư dùng mà, sao có thể trúng độc được."
"Không phải loại độc nào cũng có thể dùng kim bạc thử được đâu."
Câu nói này đã đánh vào tâm lý của hai tỷ muội. Từ trước đến nay nhân gian lưu truyền, dùng kim bạc có thể thử được độc, hai người đâu biết, còn có những loại độc không thể thử bằng cách này.
"Bây giờ hai người có thể cho ta biết, hôm nay thiếu phu nhân đã ăn gì không?"
Hai người đang cố gắng nhớ lại. Việc ăn uống của nàng so với ngày thường cũng không có gì khác biệt. Phù Cừ cảm thấy không có gì khác thường, bèn trả lời Tô thái y:
"Thức ăn hôm nay của tiểu thư vẫn bình thường, lão gia và phu nhân cũng dùng, nhưng chẳng ai bị gì cả. Điểm tâm do đầu bếp làm vẫn như ngày thường, không có thay đổi."
"Cố nhớ lại xem."
"Muội nhớ rồi..." Hạm Đạm đột nhiên hét lên "Điểm tâm hôm nay có thêm một món, là bánh hạnh nhân."
Bởi vì Hạm Đạm là người kiểm tra, cho nên nàng nhớ rất kỹ việc này. Bình thường điểm tâm của nàng chỉ có vài loại bánh nàng thường ăn, Hạm Đạm ghi nhớ rất rõ. Hôm nay là Tỏa Nhi đi lấy, có lẽ không biết, nên đã lấy thêm bánh hạnh nhân, có điều nàng cũng chỉ ăn có một ít.
"Bánh hạnh nhân?" Phù Cừ quay sang nhìn Hạm Đạm nhíu mày, lặp lại mấy từ này
"Còn dư không? Có thể mang đến cho ta kiểm tra không?"
"Có, thái y đợi một lát."
Bình thường điểm tâm được chia thành hai phần giống nhau. Một phần dành cho buổi chiều, một phần để buổi tối phòng khi nàng đói bụng. Hạm Đạm mang dĩa bánh lên cho Tô thái y. Tô thái y cầm dĩa bánh lên ngửi thử, nhìn tới bánh hạnh nhân, liền cắn thử một miếng. Hai tỷ muội nhìn Tô thái y ăn bánh, sợ người có mệnh hệ liền ngăn cản, nhưng vẫn là không kịp. Tô thái y nhai mấy cái rồi nhả ra, hướng hai người nói:
"Bánh hạnh nhân này, đã bị động tay rồi."
Tô thái y giải thích cho hai người hiểu. Hạnh nhân thường có hai loại: hạnh nhân ngọt và hạnh nhân đắng. Bánh hạnh nhân thường dùng hạnh nhân ngọt để làm. Nhưng trong bánh này đã bị bỏ vào một lượng hạnh nhân đắng. Bởi vì vị ngọt lấn át, người thường sẽ không dễ phát hiện. Hạnh nhân đắng tuy được xem là một loại thuốc, nhưng sử dụng quá liều, sẽ trở thành chất độc.
"Cũng may thiếu phu nhân chỉ ăn một ít, nên không ảnh hưởng đến tính mạng, nếu không e là..."
Tô thái y không cần nói hai người cũng biết. Hạm Đạm lúc này vô cùng tự trách, do sơ suất của mình mà khiến chủ tử suýt nữa mất mạng.
"Đều tại muội."
"Cô nương đừng lo." Tô thái y lấy ra một lọ thuốc, đổ ra tay rồi đưa cho hai người một viên thuốc dặn dò "Để thiếu phu nhân uống thuốc này, tạm thời có thể ức chế chất độc. Ta sẽ kê một đơn thuốc để loại bỏ chất độc trong người thiếu phu nhân, ngày mai phải lập tức cho cô ấy uống."
"Đa tạ thái y."
Phù Cừ để An Ca uống viên thuốc đó, Tô thái y viết xong đơn thuốc thì đưa cho Hạm Đạm. Sau khi dọn dẹp xong xuôi Tô thái y cáo từ ra về. Phù Cừ dặn dò Hạm Đạm ở lại chăm sóc An Ca, còn mình đích thân tiễn thái y. Ra đến cửa, nàng cúi đầu cảm ơn Tô thái y một lần nữa rồi cầu xin:
"Tô thái y, chuyện hôm nay thật lòng đa tạ ngài. Nhưng nô tỳ có một thỉnh cầu, mong ngài có thể giữ bí mật chuyện này?"
Cũng may Tô thái y là một người hiểu đạo nghĩa, liền đồng ý với nàng "Ta hiểu nỗi lo của cô nương. Cô nương yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này, không để lọt ra bên ngoài."
"Đa tạ thái y."
Tô thái y bước ra ngoài, Phù Cừ liền đóng cửa lại rồi nhanh chóng trở lại Tuyết Hoa viện. Chuyện tối nay không biết có ai nhìn thấy không, thật khiến nàng lo lắng.
Tô thái y đi đến cạnh một chiếc xe ngựa, cung kính bẩm báo:
"Chủ tử, mọi chuyện đã xong, Thượng Quan tiểu thư vẫn an toàn."
"Được, làm rất tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ chủ tử."