Chương 25: Hiểu lầm
An Ca dạo gần đây cảm thấy trong người không khỏe, không muốn ăn gì cả. Ngay cả món cá hấp mà nàng thích nhất cũng cảm thấy ăn không ngon miệng nữa. Ăn cơm cũng chỉ ăn mấy món thanh đạm, dầu mỡ quá lại không ngửi được. Một hôm có người mang cá chiên lên, nàng lập tức bảo:
"Mau mang xuống, ta không muốn ăn cái này."
Không chỉ chán ăn, mà còn thường xuyên thấy buồn ngủ. Cứ có thời gian rảnh là nàng lại cuộn mình trong chăn, có gọi thế nào cũng không dậy.
Tất thảy mọi hành động của nàng đều bị đám nô tỳ thấy hết. Bọn họ bắt đầu truyền tai nhau mấy lời đồn. Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu mà cả phủ đều biết cả. Thế nhưng người bình thường nắm bắt tin tức nhanh nhẹn như nàng lại không biết gì cả. Nếu nàng biết, nhất định sẽ khiến nàng tức chết.
Lúc chuẩn bị đến giờ ăn trưa, An Ca đang đợi người hầu dọn cơm lên. Nhưng đợi mãi chẳng thấy ai đi vào cả. Nàng định ra ngoài tìm người hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì nô tỳ thân cận bên Triệu Huyên đã đến báo với nàng:
"Thiếu phu nhân, phu nhân mời người qua đó cùng dùng cơm."
Lại phải qua đó hầu cơm mẹ chồng. Sức khỏe không tốt, ăn uống không ngon, qua đó chẳng khác nào cực hình đối với nàng. Nhưng nàng không thể thoái thác, vì vậy chỉ đành lết thân xác mỏi mệt này sang đó.
Vừa bước vào cửa Triệu Huyên đã tươi cười vẫy tay với nàng. Mặc dù bình thường bà vẫn niềm nở, nhưng mà hôm nay thì lạ lắm. Nàng có cảm giác có chuyện gì đó xảy ra mà nàng vẫn chưa biết.
Nàng bước đến ghế, chưa kịp ngồi xuống, Triệu Huyên đã gấp gáp nói:
"Từ từ thôi! Chậm một chút vẫn tốt hơn."
Nàng cũng chỉ biết gượng cười nhìn mẹ chồng. Sao cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút quái lạ? Mấy nô tỳ trong phòng sao cứ nhìn nàng cười mãi thế?
"Mẫu thân, hôm nay trong phủ có chuyện vui sao?"
"Có chuyện vui hay không con phải biết chứ."
Lời này là có ý gì? Nàng tuy là hay tò mò, nhưng cũng đâu nhiều chuyện đến mức tất cả mọi chuyện đều biết được. Nếu là chuyện liên quan đến Tề Khanh và Triệu Huyên, cho nàng 10 cái gan nàng cũng không dám hỏi đến. Nàng chỉ có hứng thú với chuyện của Tề Nhược và Mộc Trà Trà thôi.
"Ý của mẫu thân con vẫn chưa hiểu."
"Lát nữa con sẽ biết thôi. Mau ăn cơm đi! Hôm nay có món cá hấp con thích nhất, là mẫu thân dặn dò nhà bếp nấu cho con đó."
Cá...
Rõ ràng nàng không ăn được, vậy mà còn đem ra. Phù Cừ vừa gắp vào chén, nàng ngay lập tức quay đầu nôn khan. Triệu Huyên đứng dậy bước đến bên cạnh vuốt lưng cho nàng, hốt hoảng nói:
"Mẫu thân đã bảo bọn họ khử tanh rồi, vậy mà con vẫn thấy khó chịu sao?"
Đợi cơ thể ổn định rồi, nàng mới quay đầu nhìn bà, ánh mắt hối lỗi nói:
"Thời nhi thất lễ, mong mẫu thân thứ lỗi."
"Không sao, con là vì Tề gia mới phải chịu vất vả, mẫu thân không trách con."
"Dạ?"
Vì Tề gia là sao? Hôm nay Triệu Huyên nói chuyện cứ lạ lạ sao ấy, nàng không hiểu được.
"Phu nhân, Chu thái y đã đến." Một nô tỳ đi vào bẩm báo
"Mời ông ấy đến tiền viện đi."
"Dạ."
Đợi nô tỳ đó đi rồi, An Ca mới hỏi bà lý do mời Chu thái y. Bởi vì nàng biết Chu thái y này là một thái y có tiếng trong Thái y viện, chỉ chẩn đoán bệnh cho hoàng thất. Bởi vì Triệu Huyên là trưởng công chúa, cho nên được đặc cách, bị bệnh có thể gọi Chu thái y.
"Mẫu thân gọi Chu thái y đến, là vì con."
Lại gì nữa đây? Việc nàng bị bệnh đã truyền khắp nơi rồi à? Đến mức phải làm phiền Triệu Huyên đích thân gọi thái y đến cho nàng.
Thật cảm động quá! Nàng đã cảm nhận được tình mẹ bao la của bà rồi.
Chu thái y đang ngồi uống trà, nghe tiếng bước chân thì vội vàng đứng dậy, chỉnh lại áo mũ rồi hành lễ:
"Vi thần tham kiến trưởng công chúa, thế tử phi."
Cách xưng hô này nghe thật lạ tai. Bởi vì Tề Nhược cũng được tính là người hoàng thất, cho nên khi vào cung đa số mọi người sẽ gọi hắn là thế tử, còn nàng là thế tử phi. Cách gọi này, nghe oai hơn thiếu phu nhân nhiều.
"Chu thái y không cần đa lễ, mời ngồi!"
Triệu Huyên ngồi ở ghế giữa, dáng vẻ uy phong. Quả nhiên là phong thái của trưởng công chúa. An Ca vẫn luôn ngưỡng mộ bà, còn cố gắng học hỏi theo thần thái của bà.
"Trưởng công chúa, không biết người có chỗ nào không thoải mái?"
"Không phải ta..." Triệu Huyên từ tốn đáp lời "Là con dâu ta."
"Vậy để thần xem mạch cho thế tử phi."
Chu thái lấy trong hòm thuốc ra một chiếc gối nhỏ để kê tay, sau đó lấy một chiếc khăn trải lên cánh tay nàng rồi bắt mạch. Ông ấy nhíu mày nhìn nàng, khiến nàng sợ hãi. Nàng nhớ bản thân đâu có mắc phải bệnh gì kỳ lạ, sao mà vẻ mặt ông ta nghiêm trọng vậy? Chu thái y bắt mạch xong liền hỏi nàng:
"Thế tử phi, có phải dạo gần đây người thường xuyên thấy chóng mặt, bụng không thoải mái, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Bẩm trưởng công chúa..." Chu thái y cung kính hồi báo "Thế tử phi là do ăn uống không điều độ, cộng thêm tiêu hóa kém, nên mới dẫn đến bụng không thoải mái. Vi thần sẽ kê một đơn thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho thế tử phi."
Nói ngắn gọn, thì nàng chính là bị đau dạ dày, và rối loạn tiêu hóa. Đây đều là bệnh cũ, mỗi lần tái phát đều sẽ khó chịu như vậy, nàng đã quen rồi. Nếu ở thời hiện đại nàng sẽ làm nũng với mẹ để bà chăm sóc nàng, còn ở đây thì nàng rất ngại làm phiền người khác, cứ âm thầm chịu đựng thôi.
"Không phải mang thai sao?"
Triệu Huyên có chút thất vọng, còn nàng thì vô cùng hoang mang. Hóa ra Triệu Huyên hiểu lầm nàng có thai, mới mời Chu thái y đến chẩn mạch. Sự cảm động lúc nãy của nàng đều đã tan biến hết rồi. Cũng đúng, dù gì cũng là mẹ chồng, sao có thể thương nàng như con ruột được.
"Tuyệt đối không phải."
"Vậy lúc nãy nôn khan là thế nào?"
"Cái này... có thể là do cơ thể của thế tử phi."
Đúng rồi, nàng chính là có một tật xấu. Mỗi khi bị đau dạ dày, nàng không chịu được mùi tanh, hoặc mùi dầu mỡ, nếu không sẽ dạ dày sẽ quặn thắt, tạo nên tình trạng nôn khan như vừa rồi.
"Được rồi. Chu thái y, ông đã vất vả rồi. Người đâu, tiễn Chu thái y!"
Đợi Chu thái y đi rồi, những người khác cũng bị đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt này thật đáng sợ.
"Đã chung sống với nhau hơn 2 năm rồi, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Hai đứa làm mẹ quá thất vọng. Bao giờ hai đứa mới để cho bà già này bồng cháu đây?"
Muốn bồng cháu có thể tìm người khác mà, sao cứ phải ép nàng cho bằng được!
"Mẫu thân, là lỗi của con dâu."
"Bỏ đi, cũng không phải lỗi một mình con." Bà đứng dậy đi ra cửa, gọi một nô tỳ vào dặn dò "Khi nào thiếu gia về thì bảo nó đến gặp ta."
Nói xong thì bà đi luôn, để nàng một mình ở lại. Phù Cừ đi đến đỡ nàng dậy, trở về Tuyết Hoa viện nghỉ ngơi.
Lê thân xác mệt mỏi đến hầu hạ mẹ chồng, chưa ăn được gì, còn bị hiểu lầm rồi bị mắng. Nàng đúng là ấm ức quá mà, không biết trút giận vào đâu, chỉ đành về phòng tự kỷ.
"Mau mang xuống, ta không muốn ăn cái này."
Không chỉ chán ăn, mà còn thường xuyên thấy buồn ngủ. Cứ có thời gian rảnh là nàng lại cuộn mình trong chăn, có gọi thế nào cũng không dậy.
Tất thảy mọi hành động của nàng đều bị đám nô tỳ thấy hết. Bọn họ bắt đầu truyền tai nhau mấy lời đồn. Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu mà cả phủ đều biết cả. Thế nhưng người bình thường nắm bắt tin tức nhanh nhẹn như nàng lại không biết gì cả. Nếu nàng biết, nhất định sẽ khiến nàng tức chết.
Lúc chuẩn bị đến giờ ăn trưa, An Ca đang đợi người hầu dọn cơm lên. Nhưng đợi mãi chẳng thấy ai đi vào cả. Nàng định ra ngoài tìm người hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì nô tỳ thân cận bên Triệu Huyên đã đến báo với nàng:
"Thiếu phu nhân, phu nhân mời người qua đó cùng dùng cơm."
Lại phải qua đó hầu cơm mẹ chồng. Sức khỏe không tốt, ăn uống không ngon, qua đó chẳng khác nào cực hình đối với nàng. Nhưng nàng không thể thoái thác, vì vậy chỉ đành lết thân xác mỏi mệt này sang đó.
Vừa bước vào cửa Triệu Huyên đã tươi cười vẫy tay với nàng. Mặc dù bình thường bà vẫn niềm nở, nhưng mà hôm nay thì lạ lắm. Nàng có cảm giác có chuyện gì đó xảy ra mà nàng vẫn chưa biết.
Nàng bước đến ghế, chưa kịp ngồi xuống, Triệu Huyên đã gấp gáp nói:
"Từ từ thôi! Chậm một chút vẫn tốt hơn."
Nàng cũng chỉ biết gượng cười nhìn mẹ chồng. Sao cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút quái lạ? Mấy nô tỳ trong phòng sao cứ nhìn nàng cười mãi thế?
"Mẫu thân, hôm nay trong phủ có chuyện vui sao?"
"Có chuyện vui hay không con phải biết chứ."
Lời này là có ý gì? Nàng tuy là hay tò mò, nhưng cũng đâu nhiều chuyện đến mức tất cả mọi chuyện đều biết được. Nếu là chuyện liên quan đến Tề Khanh và Triệu Huyên, cho nàng 10 cái gan nàng cũng không dám hỏi đến. Nàng chỉ có hứng thú với chuyện của Tề Nhược và Mộc Trà Trà thôi.
"Ý của mẫu thân con vẫn chưa hiểu."
"Lát nữa con sẽ biết thôi. Mau ăn cơm đi! Hôm nay có món cá hấp con thích nhất, là mẫu thân dặn dò nhà bếp nấu cho con đó."
Cá...
Rõ ràng nàng không ăn được, vậy mà còn đem ra. Phù Cừ vừa gắp vào chén, nàng ngay lập tức quay đầu nôn khan. Triệu Huyên đứng dậy bước đến bên cạnh vuốt lưng cho nàng, hốt hoảng nói:
"Mẫu thân đã bảo bọn họ khử tanh rồi, vậy mà con vẫn thấy khó chịu sao?"
Đợi cơ thể ổn định rồi, nàng mới quay đầu nhìn bà, ánh mắt hối lỗi nói:
"Thời nhi thất lễ, mong mẫu thân thứ lỗi."
"Không sao, con là vì Tề gia mới phải chịu vất vả, mẫu thân không trách con."
"Dạ?"
Vì Tề gia là sao? Hôm nay Triệu Huyên nói chuyện cứ lạ lạ sao ấy, nàng không hiểu được.
"Phu nhân, Chu thái y đã đến." Một nô tỳ đi vào bẩm báo
"Mời ông ấy đến tiền viện đi."
"Dạ."
Đợi nô tỳ đó đi rồi, An Ca mới hỏi bà lý do mời Chu thái y. Bởi vì nàng biết Chu thái y này là một thái y có tiếng trong Thái y viện, chỉ chẩn đoán bệnh cho hoàng thất. Bởi vì Triệu Huyên là trưởng công chúa, cho nên được đặc cách, bị bệnh có thể gọi Chu thái y.
"Mẫu thân gọi Chu thái y đến, là vì con."
Lại gì nữa đây? Việc nàng bị bệnh đã truyền khắp nơi rồi à? Đến mức phải làm phiền Triệu Huyên đích thân gọi thái y đến cho nàng.
Thật cảm động quá! Nàng đã cảm nhận được tình mẹ bao la của bà rồi.
Chu thái y đang ngồi uống trà, nghe tiếng bước chân thì vội vàng đứng dậy, chỉnh lại áo mũ rồi hành lễ:
"Vi thần tham kiến trưởng công chúa, thế tử phi."
Cách xưng hô này nghe thật lạ tai. Bởi vì Tề Nhược cũng được tính là người hoàng thất, cho nên khi vào cung đa số mọi người sẽ gọi hắn là thế tử, còn nàng là thế tử phi. Cách gọi này, nghe oai hơn thiếu phu nhân nhiều.
"Chu thái y không cần đa lễ, mời ngồi!"
Triệu Huyên ngồi ở ghế giữa, dáng vẻ uy phong. Quả nhiên là phong thái của trưởng công chúa. An Ca vẫn luôn ngưỡng mộ bà, còn cố gắng học hỏi theo thần thái của bà.
"Trưởng công chúa, không biết người có chỗ nào không thoải mái?"
"Không phải ta..." Triệu Huyên từ tốn đáp lời "Là con dâu ta."
"Vậy để thần xem mạch cho thế tử phi."
Chu thái lấy trong hòm thuốc ra một chiếc gối nhỏ để kê tay, sau đó lấy một chiếc khăn trải lên cánh tay nàng rồi bắt mạch. Ông ấy nhíu mày nhìn nàng, khiến nàng sợ hãi. Nàng nhớ bản thân đâu có mắc phải bệnh gì kỳ lạ, sao mà vẻ mặt ông ta nghiêm trọng vậy? Chu thái y bắt mạch xong liền hỏi nàng:
"Thế tử phi, có phải dạo gần đây người thường xuyên thấy chóng mặt, bụng không thoải mái, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Bẩm trưởng công chúa..." Chu thái y cung kính hồi báo "Thế tử phi là do ăn uống không điều độ, cộng thêm tiêu hóa kém, nên mới dẫn đến bụng không thoải mái. Vi thần sẽ kê một đơn thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho thế tử phi."
Nói ngắn gọn, thì nàng chính là bị đau dạ dày, và rối loạn tiêu hóa. Đây đều là bệnh cũ, mỗi lần tái phát đều sẽ khó chịu như vậy, nàng đã quen rồi. Nếu ở thời hiện đại nàng sẽ làm nũng với mẹ để bà chăm sóc nàng, còn ở đây thì nàng rất ngại làm phiền người khác, cứ âm thầm chịu đựng thôi.
"Không phải mang thai sao?"
Triệu Huyên có chút thất vọng, còn nàng thì vô cùng hoang mang. Hóa ra Triệu Huyên hiểu lầm nàng có thai, mới mời Chu thái y đến chẩn mạch. Sự cảm động lúc nãy của nàng đều đã tan biến hết rồi. Cũng đúng, dù gì cũng là mẹ chồng, sao có thể thương nàng như con ruột được.
"Tuyệt đối không phải."
"Vậy lúc nãy nôn khan là thế nào?"
"Cái này... có thể là do cơ thể của thế tử phi."
Đúng rồi, nàng chính là có một tật xấu. Mỗi khi bị đau dạ dày, nàng không chịu được mùi tanh, hoặc mùi dầu mỡ, nếu không sẽ dạ dày sẽ quặn thắt, tạo nên tình trạng nôn khan như vừa rồi.
"Được rồi. Chu thái y, ông đã vất vả rồi. Người đâu, tiễn Chu thái y!"
Đợi Chu thái y đi rồi, những người khác cũng bị đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt này thật đáng sợ.
"Đã chung sống với nhau hơn 2 năm rồi, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Hai đứa làm mẹ quá thất vọng. Bao giờ hai đứa mới để cho bà già này bồng cháu đây?"
Muốn bồng cháu có thể tìm người khác mà, sao cứ phải ép nàng cho bằng được!
"Mẫu thân, là lỗi của con dâu."
"Bỏ đi, cũng không phải lỗi một mình con." Bà đứng dậy đi ra cửa, gọi một nô tỳ vào dặn dò "Khi nào thiếu gia về thì bảo nó đến gặp ta."
Nói xong thì bà đi luôn, để nàng một mình ở lại. Phù Cừ đi đến đỡ nàng dậy, trở về Tuyết Hoa viện nghỉ ngơi.
Lê thân xác mệt mỏi đến hầu hạ mẹ chồng, chưa ăn được gì, còn bị hiểu lầm rồi bị mắng. Nàng đúng là ấm ức quá mà, không biết trút giận vào đâu, chỉ đành về phòng tự kỷ.