Chương 23: Muộn
Bởi vì chuyện hôm Tết Nguyên tiêu Tề Nhược để lạc nàng, Triệu Huyên trách phạt hắn một phen, cũng đem nàng nhốt lại trong Tuyết Hoa viện, cho người canh giữ cẩn thận. An Ca không thể ra ngoài, không có tinh thần làm việc gì. Phù Cừ và Hạm Đạm ngày thường sợ nàng chạy lung tung, bây giờ thấy nàng như vậy cũng không nỡ. Vì vậy, hai người luôn tìm cách chọc cho nàng vui, nhưng hình như không có tác dụng lắm.
An Ca ngồi cạnh hồ cá cho cá ăn. Nàng nhìn đàn cá đang vẫy đuôi bên dưới, trong lòng không khỏi cảm thán. Tuy là chúng được bơi thỏa thích, nhưng vẫn là bị nhốt lại trong hồ, chứ không được tự do ở sông. Ở thời đại này, nữ nhân chỉ có thể ở trong khuê phòng, đặc biệt nữ nhân đã xuất giá thì chẳng khác nào bị nhốt vào lồng. Nàng bây giờ có khác gì đàn cá kia đâu chứ.
Diệp Hoài lần trước trước khi rời đi đã hẹn gặp nàng ở Thủy Hương Lâu, nhưng bây giờ nàng không ra ngoài được, làm sao có thể đến gặp hắn chứ. Không biết hắn có ngày ngày đến Thủy Hương Lâu đợi nàng không, thấy thật có lỗi quá.
An Ca đang ngồi nghịch thì nhìn thấy một chiếc trống bỏi xuất hiện trước mặt mình. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Tề Nhược. Hắn lắc cái trống trong tay, mỉm cười nhìn nàng. Nàng nhận lấy cái trống từ hắn rồi hỏi:
"Chàng đến đây làm gì?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy một ít thức ăn rải xuống dưới, từ tốn trả lời câu hỏi của nàng:
"Ta biết nàng bị nhốt ở đây không vui vẻ gì, cho nên mang đến vài đồ chơi thú vị cho nàng. Ta đã đưa Phù Cừ rồi, lát nữa nàng vào xem đi."
"Cảm ơn."
Tề Nhược kéo tay nàng nắm lấy, nàng liền trừng mắt nhìn hắn. Dạo này không biết hắn có uống nhầm thuốc hay không, mà dăm bữa nửa tháng là chạy đến chỗ nàng. Có bữa hắn còn đòi ở lại cùng nàng ăn cơm, ăn xong rồi không chịu về mà ở lại chiếm mất nửa cái giường của nàng.
Nàng vội rút tay lại, đứng dậy đưa thức ăn cho người hầu rồi bước vào trong sảnh. Tề Nhược cũng đi theo nàng vào trong, đợi trà bánh được dâng lên thì hắn bảo mọi người ra ngoài. Khi trong sảnh chỉ còn lại hai người, hắn mới nói:
"Thời Ca, trước đây nàng luôn tìm cách lấy lòng ta, tại sao bây giờ lại lạnh nhạt với ta như vậy?"
Thượng Quan Thời Ca tìm cách lấy lòng hắn như vậy, hắn còn lạnh nhạt với nàng ấy, đòi nạp Mộc Trà Trà vào cửa cho bằng được. An Ca đến đây gần nửa năm, nghe những người khác kể chuyện của nàng ấy, nàng cảm thấy Thời Ca là một người vừa đáng thương vừa đáng trách. Nàng ấy là nữ nhi nhà tướng, lại quá nhu nhược, không có chút kiên cường giống mẫu thân Thẩm Như Ý. Một phủ tướng quân lớn mạnh như vậy, sao lại bồi dưỡng ra một nữ nhi yếu đuối, để người khác có thể tùy ý bắt nạt như vậy. Nếu đã vậy, nàng sẽ thay Thượng Quan Thời Ca đòi lại công bằng.
"Trước đây ta tìm cách lấy lòng chàng, chàng lại thờ ơ không quan tâm. Bây giờ ta chỉ muốn sống cho bản thân mình, chàng lại đến đây làm phiền ta. Chàng rốt cuộc là có ý gì?"
Tề Nhược bị nàng nói trúng tim đen, cúi đầu không nói. Có lẽ hắn đang suy ngẫm về những việc trước đây mình đã làm. Hắn trước đây quả thật đối với nàng không tốt. Đêm động phòng bỏ lại nàng một mình trong hỷ phòng. Lúc nàng vì hắn xuống bếp nấu ăn, hắn lại bỏ ra ngoài, chỉ để đi gặp tiểu mỹ nhân của hắn. Lúc hai người cãi nhau, nàng bị trượt chân rơi xuống sông, hắn cũng không vội cứu, mà đợi khi không thấy động tĩnh của nàng mới hốt hoảng gọi người. Nếu lúc đó hắn nhanh tay một chút, có khi Thượng Quan Thời Ca đã không ra đi, An Ca cũng không bị kéo vào mớ hỗn độn này.
"Xin lỗi nàng, ta không biết những chuyện đó lại khiến nàng đau lòng như vậy. Thời Ca, nàng tha lỗi cho ta được không, chúng ta làm lại từ đầu? Ta sẽ đối tốt với nàng, sẽ bù đắp cho nàng, nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng với nàng. Nàng chấp nhận ta, có được không?"
Người đã mất rồi, bây giờ nói lời này có ích gì chứ. Người hắn nên xin lỗi, nên bù đắp, là Thượng Quan Thời Ca. Đáng tiếc nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn. Ở nơi đây, chỉ còn lại một cái xác, đang chứa đựng một linh hồn khác mà thôi.
"Đã muộn rồi. Tề Nhược, những chuyện chàng làm, không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết. Người chàng đã từng làm tổn thương, không phải lúc nào cũng chờ đợi chàng quay đầu."
"Lẽ nào ta không còn cơ hội nữa sao?"
"Đúng, không còn cơ hội nữa rồi."
Tề Nhược thất thần rời khỏi Tuyết Hoa viện. An Ca nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi cảm thấy bi thương. Nàng là cảm thấy bi thương cho Thượng Quan Thời Ca. Một tiểu cô nương đang sống tốt, vậy mà lại rời khỏi thế gian này trong sự ấm ức. Nếu Thượng Quan Thời Ca còn sống, liệu nàng ấy sẽ giống như nàng, lạnh nhạt với Tề Nhược? Hay vẫn như trước đây, mọi chuyện đều nghe theo lời hắn, ngày ngày theo sau, chỉ mong hắn quay đầu nhìn nàng một cái?
Nói đến việc này làm gì chứ. Trên đời này, không có hai chữ "nếu như". Chuyện đã xảy ra, không thể cứu vãn, người đã đi rồi, không thể trở lại.
"Thời Ca, nếu có kiếp sau, cô hãy sống vì bản thân mình, phải thật hạnh phúc."
An Ca ngồi cạnh hồ cá cho cá ăn. Nàng nhìn đàn cá đang vẫy đuôi bên dưới, trong lòng không khỏi cảm thán. Tuy là chúng được bơi thỏa thích, nhưng vẫn là bị nhốt lại trong hồ, chứ không được tự do ở sông. Ở thời đại này, nữ nhân chỉ có thể ở trong khuê phòng, đặc biệt nữ nhân đã xuất giá thì chẳng khác nào bị nhốt vào lồng. Nàng bây giờ có khác gì đàn cá kia đâu chứ.
Diệp Hoài lần trước trước khi rời đi đã hẹn gặp nàng ở Thủy Hương Lâu, nhưng bây giờ nàng không ra ngoài được, làm sao có thể đến gặp hắn chứ. Không biết hắn có ngày ngày đến Thủy Hương Lâu đợi nàng không, thấy thật có lỗi quá.
An Ca đang ngồi nghịch thì nhìn thấy một chiếc trống bỏi xuất hiện trước mặt mình. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Tề Nhược. Hắn lắc cái trống trong tay, mỉm cười nhìn nàng. Nàng nhận lấy cái trống từ hắn rồi hỏi:
"Chàng đến đây làm gì?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy một ít thức ăn rải xuống dưới, từ tốn trả lời câu hỏi của nàng:
"Ta biết nàng bị nhốt ở đây không vui vẻ gì, cho nên mang đến vài đồ chơi thú vị cho nàng. Ta đã đưa Phù Cừ rồi, lát nữa nàng vào xem đi."
"Cảm ơn."
Tề Nhược kéo tay nàng nắm lấy, nàng liền trừng mắt nhìn hắn. Dạo này không biết hắn có uống nhầm thuốc hay không, mà dăm bữa nửa tháng là chạy đến chỗ nàng. Có bữa hắn còn đòi ở lại cùng nàng ăn cơm, ăn xong rồi không chịu về mà ở lại chiếm mất nửa cái giường của nàng.
Nàng vội rút tay lại, đứng dậy đưa thức ăn cho người hầu rồi bước vào trong sảnh. Tề Nhược cũng đi theo nàng vào trong, đợi trà bánh được dâng lên thì hắn bảo mọi người ra ngoài. Khi trong sảnh chỉ còn lại hai người, hắn mới nói:
"Thời Ca, trước đây nàng luôn tìm cách lấy lòng ta, tại sao bây giờ lại lạnh nhạt với ta như vậy?"
Thượng Quan Thời Ca tìm cách lấy lòng hắn như vậy, hắn còn lạnh nhạt với nàng ấy, đòi nạp Mộc Trà Trà vào cửa cho bằng được. An Ca đến đây gần nửa năm, nghe những người khác kể chuyện của nàng ấy, nàng cảm thấy Thời Ca là một người vừa đáng thương vừa đáng trách. Nàng ấy là nữ nhi nhà tướng, lại quá nhu nhược, không có chút kiên cường giống mẫu thân Thẩm Như Ý. Một phủ tướng quân lớn mạnh như vậy, sao lại bồi dưỡng ra một nữ nhi yếu đuối, để người khác có thể tùy ý bắt nạt như vậy. Nếu đã vậy, nàng sẽ thay Thượng Quan Thời Ca đòi lại công bằng.
"Trước đây ta tìm cách lấy lòng chàng, chàng lại thờ ơ không quan tâm. Bây giờ ta chỉ muốn sống cho bản thân mình, chàng lại đến đây làm phiền ta. Chàng rốt cuộc là có ý gì?"
Tề Nhược bị nàng nói trúng tim đen, cúi đầu không nói. Có lẽ hắn đang suy ngẫm về những việc trước đây mình đã làm. Hắn trước đây quả thật đối với nàng không tốt. Đêm động phòng bỏ lại nàng một mình trong hỷ phòng. Lúc nàng vì hắn xuống bếp nấu ăn, hắn lại bỏ ra ngoài, chỉ để đi gặp tiểu mỹ nhân của hắn. Lúc hai người cãi nhau, nàng bị trượt chân rơi xuống sông, hắn cũng không vội cứu, mà đợi khi không thấy động tĩnh của nàng mới hốt hoảng gọi người. Nếu lúc đó hắn nhanh tay một chút, có khi Thượng Quan Thời Ca đã không ra đi, An Ca cũng không bị kéo vào mớ hỗn độn này.
"Xin lỗi nàng, ta không biết những chuyện đó lại khiến nàng đau lòng như vậy. Thời Ca, nàng tha lỗi cho ta được không, chúng ta làm lại từ đầu? Ta sẽ đối tốt với nàng, sẽ bù đắp cho nàng, nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng với nàng. Nàng chấp nhận ta, có được không?"
Người đã mất rồi, bây giờ nói lời này có ích gì chứ. Người hắn nên xin lỗi, nên bù đắp, là Thượng Quan Thời Ca. Đáng tiếc nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn. Ở nơi đây, chỉ còn lại một cái xác, đang chứa đựng một linh hồn khác mà thôi.
"Đã muộn rồi. Tề Nhược, những chuyện chàng làm, không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết. Người chàng đã từng làm tổn thương, không phải lúc nào cũng chờ đợi chàng quay đầu."
"Lẽ nào ta không còn cơ hội nữa sao?"
"Đúng, không còn cơ hội nữa rồi."
Tề Nhược thất thần rời khỏi Tuyết Hoa viện. An Ca nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi cảm thấy bi thương. Nàng là cảm thấy bi thương cho Thượng Quan Thời Ca. Một tiểu cô nương đang sống tốt, vậy mà lại rời khỏi thế gian này trong sự ấm ức. Nếu Thượng Quan Thời Ca còn sống, liệu nàng ấy sẽ giống như nàng, lạnh nhạt với Tề Nhược? Hay vẫn như trước đây, mọi chuyện đều nghe theo lời hắn, ngày ngày theo sau, chỉ mong hắn quay đầu nhìn nàng một cái?
Nói đến việc này làm gì chứ. Trên đời này, không có hai chữ "nếu như". Chuyện đã xảy ra, không thể cứu vãn, người đã đi rồi, không thể trở lại.
"Thời Ca, nếu có kiếp sau, cô hãy sống vì bản thân mình, phải thật hạnh phúc."