Chương 20: Làm người tốt phải làm đến cùng
Sắp đến Tết Nguyên tiêu, ngoài phố đang treo đèn trang trí, vô cùng náo nhiệt. Nghe nói tối hôm đó còn có rất nhiều hoạt động vui chơi. vừa nghe thôi đã thấy thích rồi. An Ca đang tính xem tối đó làm sao để ra ngoài chơi. Nếu đi một mình, mọi người chắc chắn không cho nàng đi, nhất là tổ mẫu. Nhưng nếu đi cùng Tề Nhược, vậy thì không vui nữa. Còn chưa kể, hắn nhất định sẽ dẫn Mộc Trà Trà theo, vậy chi bằng nàng ở nhà còn tốt hơn.
"Thiếu phu nhân, phu nhân bảo người qua đó."
Nàng vừa nghe liền lẩm bẩm một mình "Lại phải qua đó."
An Ca lười biếng đứng dậy, lết thân xác mệt mỏi đến chỗ Triệu Huyên. Trước khi vào trong, nàng cố gắng khôi phục dâng vẻ ngày thường của bản thân. Lúc nàng vào, nhìn thấy Tề Khanh, Tề Nhược, cả lão phu nhân cũng ngồi ở đó, bên cạnh là vị ma ma đang xách tay nải.
Đây là... muốn về quê sao?
"Thời nhi, qua đây!"
Lão phu nhân vẫy tay với nàng. An Ca tiến về phía đó, tổ mẫu liền cầm tay nàng dặn dò:
"Thời nhi, tổ mẫu phải về rồi, con ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ lời tổ mẫu dặn, phải mau sinh cháu cho tổ mẫu."
An Ca tuy không tình nguyện, nhưng vẫn phải đáp ứng với bà. Lão phu nhân thấy nàng đồng ý liền vui vẻ. Bà muốn đứng dậy, nàng liền dìu bà.
"Lão bà này không làm phiền các con nữa, ta về đây."
Nàng dìu bà ra tận cửa, những người khác đi theo sau. Lên xe rồi, lão phu nhân vẫn luyến tiếc nắm tay nàng. Bà rất thích đứa cháu dâu này, nàng cũng có cảm tình với bà, nhưng sau lần này, có lẽ sẽ chẳng gặp lại nữa.
"Chủ tử, lão phu nhân đã đi rồi."
Mộc Trà Trà đang tỉa cây, nghe được tin này vô cùng vui mừng:
"Đi rồi thì tốt, lão bà đó không vừa mắt ta, ở đây ra oai, cứ bắt Tề lang phải qua chỗ ả tiện nhân đó."
Ánh mắt nàng ta chứa đầy sát khí, dứt khoát cắt đi đóa hoa đang nở rộ trên cây. Hai đóa hao mọc cạnh nhau giờ chỉ còn lại một đóa. Nàng ta đắc ý nhìn đóa hoa rơi xuống kia nói:
"Một cây chỉ nên có một đóa hoa mới đẹp, ta và nàng ta, chỉ có một người được tồn tại."
An Ca trở về viện của mình, tâm trạng chùng xuống. Mặc dù tổ mẫu ở đây thường nói về chuyện con cái với nàng, khiến nàng cảm thấy áp lực. Nhưng những lúc khác lại rất vui, tổ mẫu rất thương nàng, có cái gì tốt cũng để lại cho nàng. Thậm chí có nhiều lúc nàng nghĩ, đây là tổ mẫu ruột của nàng chứ không phải của Tề Nhược. Tổ mẫu đi rồi, nàng cũng chẳng còn chỗ dựa nữa.
Tết Nguyên tiêu đến rồi, An Ca hạ quyết tâm bản thân phải ra ngoài cho bằng được. Lúc trước nàng còn cùng gia đình đi thả đèn, sau đó thì đi ăn rồi đi dạo. Vì vậy, không có lý nào đến đây nàng lại phải nhốt mình trong Tề phủ. An Ca sống tự do quen rồi, không thích bị gò bó một chỗ, như vậy nàng sẽ rất khó chịu.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đến."
Tỏa Nhi đi vào thông báo cho nàng biết, lập tức trên mặt nàng hiện ra vẻ ghét bỏ. Cái tên này sao cứ thường xuyên đến làm phiền nàng thế không biết. Nàng đã giúp hắn cưới Mộc Trà Trà vào nhà, vậy mà hắn cứ đến ám nàng mãi, thật là phiền phức.
Không để An Ca phải ra ngoài, hắn đích thân đến vườn hoa tìm nàng. Đúng lúc nàng cũng đang tưới hoa, không định để ý đến hắn. Tề Nhược mang đến cho nàng một ít bánh ngọt, xem ra có việc muốn nhờ nàng rồi đây.
"Hôm nay chàng tinh tế vậy, muốn ta làm gì cho chàng đây?"
"Nàng không thể nghĩ tốt cho ta một chút sao?" Tề Nhược cũng bất lực lắm, nhưng hắn phải chịu thôi
"Không thể." Nàng trả lời rất dứt khoát, không có một chút ngập ngừng nào
"Thôi được rồi, ta thừa nhận, có việc muốn nhờ đến nàng."
Biết ngay mà, hắn làm gì có thể tận tâm với nàng như vậy
An Ca đi đến chỗ bàn đá, trên đó có đặt một bình trà Hạm Đạm chuẩn bị cho nàng. Nàng rót một chén trà, sau đó ngẩng đầu nói với hắn:
"Cho chàng thời gian một tách trà, nói mau!"
"Trà Trà muốn ra ngoài dạo chơi vào Tết Nguyên tiêu. Nhưng nếu ta chỉ đưa nàng ấy đi thì cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý, vì vậy có thể đến làm phiền nàng, mong nàng đi cùng chúng ta."
Ra ngoài... Cơ hội tốt đến rồi
Vốn dĩ nàng còn đang đau đầu nghĩ cách lẻn ra ngoài, không ngờ hắn lại tự mình đến cửa đề nghị. Nếu đã vậy, nàng không cần phải lén lén lút lút nữa, cứ quang minh chính đại mà đi thôi.
"Haiz, làm người tốt phải làm đến cùng. Được, ta đồng ý với chàng."
Tìm một lý do chính đáng cho bản thân, người khác sẽ không nghĩ là nàng ham chơi. Nàng còn tự đắc khen ngợi bản thân "An Ca ơi là An Ca, sao mà mình lại thông minh thế này, đúng là không uổng công ba mẹ dạy dỗ mà".
Tề Nhược không giấu được niềm vui trên mặt "Cảm ơn nàng, ta nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt. Vậy đi, hôm đó nàng muốn đi đâu, muốn ăn gì, ta đều đáp ứng với nàng."
Toàn là lời nói suông cả. Có Mộc Trà Trà ở đó, hắn còn nhớ đến nàng sao. Lúc trước cũng nói không thiên vị nàng ta, bây giờ thì thiên vị thấy rõ. Lời nói của hắn, bây giờ một chữ nàng cũng không tin.
"Được rồi, chàng đừng có nói chuyện viễn vông nữa. Nếu không có chuyện gì nữa, chàng có thể về. Đi thong thả, không tiễn!"
An Ca ra lệnh đuổi khách, hắn có muốn ở lại cũng không được. Đám nô tỳ nhìn thấy nàng lạnh nhạt với hắn như vậy thì vô cùng thắc mắc. Đáng lẽ trong tình cảnh này nàng phải cố gắng lấy lòng Tề Nhược, tại sao cứ hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra như thế? Mọi người thì thắc mắc, nhưng chỉ có nàng hiểu rõ, tâm người ta không để lên người mình, có níu kéo cũng vô ích, chi bằng vui vẻ sống qua ngày, không phải tốt hơn sao?
"Thiếu phu nhân, phu nhân bảo người qua đó."
Nàng vừa nghe liền lẩm bẩm một mình "Lại phải qua đó."
An Ca lười biếng đứng dậy, lết thân xác mệt mỏi đến chỗ Triệu Huyên. Trước khi vào trong, nàng cố gắng khôi phục dâng vẻ ngày thường của bản thân. Lúc nàng vào, nhìn thấy Tề Khanh, Tề Nhược, cả lão phu nhân cũng ngồi ở đó, bên cạnh là vị ma ma đang xách tay nải.
Đây là... muốn về quê sao?
"Thời nhi, qua đây!"
Lão phu nhân vẫy tay với nàng. An Ca tiến về phía đó, tổ mẫu liền cầm tay nàng dặn dò:
"Thời nhi, tổ mẫu phải về rồi, con ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ lời tổ mẫu dặn, phải mau sinh cháu cho tổ mẫu."
An Ca tuy không tình nguyện, nhưng vẫn phải đáp ứng với bà. Lão phu nhân thấy nàng đồng ý liền vui vẻ. Bà muốn đứng dậy, nàng liền dìu bà.
"Lão bà này không làm phiền các con nữa, ta về đây."
Nàng dìu bà ra tận cửa, những người khác đi theo sau. Lên xe rồi, lão phu nhân vẫn luyến tiếc nắm tay nàng. Bà rất thích đứa cháu dâu này, nàng cũng có cảm tình với bà, nhưng sau lần này, có lẽ sẽ chẳng gặp lại nữa.
"Chủ tử, lão phu nhân đã đi rồi."
Mộc Trà Trà đang tỉa cây, nghe được tin này vô cùng vui mừng:
"Đi rồi thì tốt, lão bà đó không vừa mắt ta, ở đây ra oai, cứ bắt Tề lang phải qua chỗ ả tiện nhân đó."
Ánh mắt nàng ta chứa đầy sát khí, dứt khoát cắt đi đóa hoa đang nở rộ trên cây. Hai đóa hao mọc cạnh nhau giờ chỉ còn lại một đóa. Nàng ta đắc ý nhìn đóa hoa rơi xuống kia nói:
"Một cây chỉ nên có một đóa hoa mới đẹp, ta và nàng ta, chỉ có một người được tồn tại."
An Ca trở về viện của mình, tâm trạng chùng xuống. Mặc dù tổ mẫu ở đây thường nói về chuyện con cái với nàng, khiến nàng cảm thấy áp lực. Nhưng những lúc khác lại rất vui, tổ mẫu rất thương nàng, có cái gì tốt cũng để lại cho nàng. Thậm chí có nhiều lúc nàng nghĩ, đây là tổ mẫu ruột của nàng chứ không phải của Tề Nhược. Tổ mẫu đi rồi, nàng cũng chẳng còn chỗ dựa nữa.
Tết Nguyên tiêu đến rồi, An Ca hạ quyết tâm bản thân phải ra ngoài cho bằng được. Lúc trước nàng còn cùng gia đình đi thả đèn, sau đó thì đi ăn rồi đi dạo. Vì vậy, không có lý nào đến đây nàng lại phải nhốt mình trong Tề phủ. An Ca sống tự do quen rồi, không thích bị gò bó một chỗ, như vậy nàng sẽ rất khó chịu.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đến."
Tỏa Nhi đi vào thông báo cho nàng biết, lập tức trên mặt nàng hiện ra vẻ ghét bỏ. Cái tên này sao cứ thường xuyên đến làm phiền nàng thế không biết. Nàng đã giúp hắn cưới Mộc Trà Trà vào nhà, vậy mà hắn cứ đến ám nàng mãi, thật là phiền phức.
Không để An Ca phải ra ngoài, hắn đích thân đến vườn hoa tìm nàng. Đúng lúc nàng cũng đang tưới hoa, không định để ý đến hắn. Tề Nhược mang đến cho nàng một ít bánh ngọt, xem ra có việc muốn nhờ nàng rồi đây.
"Hôm nay chàng tinh tế vậy, muốn ta làm gì cho chàng đây?"
"Nàng không thể nghĩ tốt cho ta một chút sao?" Tề Nhược cũng bất lực lắm, nhưng hắn phải chịu thôi
"Không thể." Nàng trả lời rất dứt khoát, không có một chút ngập ngừng nào
"Thôi được rồi, ta thừa nhận, có việc muốn nhờ đến nàng."
Biết ngay mà, hắn làm gì có thể tận tâm với nàng như vậy
An Ca đi đến chỗ bàn đá, trên đó có đặt một bình trà Hạm Đạm chuẩn bị cho nàng. Nàng rót một chén trà, sau đó ngẩng đầu nói với hắn:
"Cho chàng thời gian một tách trà, nói mau!"
"Trà Trà muốn ra ngoài dạo chơi vào Tết Nguyên tiêu. Nhưng nếu ta chỉ đưa nàng ấy đi thì cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý, vì vậy có thể đến làm phiền nàng, mong nàng đi cùng chúng ta."
Ra ngoài... Cơ hội tốt đến rồi
Vốn dĩ nàng còn đang đau đầu nghĩ cách lẻn ra ngoài, không ngờ hắn lại tự mình đến cửa đề nghị. Nếu đã vậy, nàng không cần phải lén lén lút lút nữa, cứ quang minh chính đại mà đi thôi.
"Haiz, làm người tốt phải làm đến cùng. Được, ta đồng ý với chàng."
Tìm một lý do chính đáng cho bản thân, người khác sẽ không nghĩ là nàng ham chơi. Nàng còn tự đắc khen ngợi bản thân "An Ca ơi là An Ca, sao mà mình lại thông minh thế này, đúng là không uổng công ba mẹ dạy dỗ mà".
Tề Nhược không giấu được niềm vui trên mặt "Cảm ơn nàng, ta nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt. Vậy đi, hôm đó nàng muốn đi đâu, muốn ăn gì, ta đều đáp ứng với nàng."
Toàn là lời nói suông cả. Có Mộc Trà Trà ở đó, hắn còn nhớ đến nàng sao. Lúc trước cũng nói không thiên vị nàng ta, bây giờ thì thiên vị thấy rõ. Lời nói của hắn, bây giờ một chữ nàng cũng không tin.
"Được rồi, chàng đừng có nói chuyện viễn vông nữa. Nếu không có chuyện gì nữa, chàng có thể về. Đi thong thả, không tiễn!"
An Ca ra lệnh đuổi khách, hắn có muốn ở lại cũng không được. Đám nô tỳ nhìn thấy nàng lạnh nhạt với hắn như vậy thì vô cùng thắc mắc. Đáng lẽ trong tình cảnh này nàng phải cố gắng lấy lòng Tề Nhược, tại sao cứ hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra như thế? Mọi người thì thắc mắc, nhưng chỉ có nàng hiểu rõ, tâm người ta không để lên người mình, có níu kéo cũng vô ích, chi bằng vui vẻ sống qua ngày, không phải tốt hơn sao?