Chương 13: Người tốt sẽ được báo đáp
Sáng hôm sau hắn rời đi rất sớm, lúc nàng thức đã thấy căn phòng trống không. Sau đó hắn không đến lần nào nữa. Khi nàng đi thỉnh an Triệu Huyên, lại được dặn dò về chuyện chăm sóc bản thân, đừng lao lực, ảnh hưởng đến sức khỏe, không tốt cho thai nhi.
Cái gì mà thai nhi? Hai người đã làm gì đâu
Ngẫm nghĩ một chút nàng mới hiểu, tối hôm đó Tề Nhược có hành động như vậy, là vì Triệu Huyên thúc giục hai người sinh con. Bà muốn nàng phải sinh con trước Mộc Trà Trà. Lúc hắn và Thượng Quan Thời Ca thành thân, hắn không cùng nàng động phòng. Bây giờ lại để cái chuyện này rơi lên đầu nàng. Thà là lúc nàng xuyên qua, Thượng Quan Thời Ca đang mang thai, nàng có thể chấp nhận được. Nàng không muốn làm cái chuyện xấu hổ đó với hắn, nhất là khi hai người không có tình cảm. Có chết nàng cũng không làm chuyện đó với hắn.
An Ca đang ngồi trên xích đu thẫn thờ. Chiếc xích đu này là nàng cùng Phù Cừ và Hạm Đạm làm. Chỉ cần dùng hai sợi dây thừng, một mảnh gỗ chắc chắn một chút là làm được. Nàng nhìn lên bầu trời, lại nhớ nhà rồi. Gần đây chẳng có một chút tin tức gì về dị tượng cả. Không biết đến bao giờ nàng mới có thể trở về. Đang ngồi ngẩn ngơ thì Tỏa Nhi đi vào, hớn hở đến trước mặt nàng nói:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ vừa cùng Phù Cừ tỷ tỷ đi lấy mấy sấp vải để may y phục cho mùa đông, người qua lựa đi."
An Ca ngẩng đầu nhìn Tỏa Nhi hỏi "Đã sắp vào đông rồi sao?"
Tỏa Nhi đi lại dìu nàng đứng lên rồi nói "Đúng vậy, thiếu phu nhân. Thời tiết dạo này đã lạnh hơn rồi, người nên chú ý một chút, đừng để bị cảm lạnh."
"Ta biết rồi."
An Ca đi vào trong, cả mặt ngạc nhiên. Mấy sấp vải để đầy cả bàn, màu sắc nào cũng có. Nhà nàng tuy giàu, nhưng lại sống giản dị. Còn bây giờ đối với nàng, quá mức xa hoa rồi. Nàng dùng tay sờ lên vải cảm nhận một chút, đều là đồ thượng hạng. Thời phong kiến, nhà giàu thì ăn sung mặc sướng, nhà nghèo phải dành dụm từng chút, không có kế hoạch như bây giờ, nên cuộc sống đã khó càng thêm khó.
"Tiểu thư, người xem sấp vải này thế nào?"
Hạm Đạm cầm một sấp vải màu đỏ đưa cho nàng xem. An Ca nhíu mày nhìn nàng rồi nhìn sấp vải. Mặc cái màu nổi như thế này để làm gì? Làm ông già Noel đi phát quà cho trẻ em hả?
Khoan đã, ông già Noel
"Phù Cừ, lựa mấy sấp vải màu nhạt thôi, còn lại đem trả hết đi. Ta đi tìm mẫu thân có chút việc."
Nói xong An Ca chạy thẳng ra ngoài, không mang theo ai cả. Hai tỷ muội ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cứ làm theo lời nàng trước, đợi nàng về chắc sẽ dặn dò sau. đam mỹ hài
"Con muốn phát cháo từ thiện?"
Triệu Huyên vừa nghe nàng nói đến việc này, vô cùng ngạc nhiên. Việc này có phía trên lo, mỗi năm triều đình đều mở kho, vận chuyển lương thực đến các châu, huyện tiếp tế dân nghèo. Nhưng không phải giữa đường bị cướp thì là tham quan cắt xén của dân. Chuyện này không bao giờ có thể giải quyết ổn thỏa được. Nàng cũng là vì xem phim và mấy tư liệu lịch sử mới biết được. Vì vậy, nàng muốn làm việc tốt một chút, có thể giúp đỡ người khác, cũng là tìm kiếm niềm vui cho mình.
"Được, nhà ta cũng không thiếu mấy thứ này, con cứ làm đi, ta sẽ nói với phụ thân con. Con có lòng như vậy, mẫu thân thật sự rất vui."
"Đa tạ mẫu thân, con nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa việc này, không để người thất vọng."
"Được, ta tin con."
Có được sự đồng ý của Triệu Huyên, nàng ngay lập tức triển khai việc của mình. Đầu tiên chính là huy động nhân lực giúp nàng làm việc. Triệu Huyên đã nói gia đinh trong nhà đều tùy ý nàng sai bảo.
Ngày đầu tiên rất thuận lợi, có rất nhiều người đến nhận cháo và bánh bao. Nàng còn chuẩn bị cho họ một túi gạo, thêm vào đó một nén bạc, có thể giúp họ vượt qua mùa đông này. Tiếng lành đồn xa, những ngày sau có rất nhiều người đến nhận, trên mặt họ tràn ngập sự vui vẻ, nàng thấy cũng vui lây.
"Đa tạ tiểu thư. Người tốt sẽ được báo đáp, tiểu thư ở hiền ắt sẽ gặp lành."
Đây là lời một bà lão nói với nàng. Nàng làm việc này, không mong được báo đáp, chỉ là muốn làm chút việc thiện, cũng có thể tích đức cho bản thân. Sống ở đời, thương người như thể thương thân, đây là điều mà ba mẹ đã dạy cho nàng.
Một chiếc xe ngựa vừa chạy ngang chỗ phát cháo, người trong xe nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, trong lòng sinh ra hiếu kỳ. Nam nhân quay sang hỏi người hầu của mình:
"Người lúc nãy là ai vậy?"
Người hầu mở rèm ra nhìn thêm lần nữa, sau đó mới trả lời câu hỏi:
"Bẩm công tử, là người của phủ Thái sư."
"Thái sư? Thái sư có nữ nhi bao giờ?"
Hắn nhớ đến gương mặt tươi cười của thiếu nữ. Tuy ăn mặc giản dị, nhưng vẫn toát lên thần thái của khuê nữ, không thể nào là người hầu được.
"Tề thiếu gia đã thành hôn rồi, người đó có lẽ là thê tử của hắn, là nữ nhi của Uy Vũ tướng quân Thượng Quan Tưởng."
Hắn nghe xong khẽ nhếch môi "Một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, lại ăn mặc giản dị ra đường phát cháo, đúng là hiếm thấy.
Cái gì mà thai nhi? Hai người đã làm gì đâu
Ngẫm nghĩ một chút nàng mới hiểu, tối hôm đó Tề Nhược có hành động như vậy, là vì Triệu Huyên thúc giục hai người sinh con. Bà muốn nàng phải sinh con trước Mộc Trà Trà. Lúc hắn và Thượng Quan Thời Ca thành thân, hắn không cùng nàng động phòng. Bây giờ lại để cái chuyện này rơi lên đầu nàng. Thà là lúc nàng xuyên qua, Thượng Quan Thời Ca đang mang thai, nàng có thể chấp nhận được. Nàng không muốn làm cái chuyện xấu hổ đó với hắn, nhất là khi hai người không có tình cảm. Có chết nàng cũng không làm chuyện đó với hắn.
An Ca đang ngồi trên xích đu thẫn thờ. Chiếc xích đu này là nàng cùng Phù Cừ và Hạm Đạm làm. Chỉ cần dùng hai sợi dây thừng, một mảnh gỗ chắc chắn một chút là làm được. Nàng nhìn lên bầu trời, lại nhớ nhà rồi. Gần đây chẳng có một chút tin tức gì về dị tượng cả. Không biết đến bao giờ nàng mới có thể trở về. Đang ngồi ngẩn ngơ thì Tỏa Nhi đi vào, hớn hở đến trước mặt nàng nói:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ vừa cùng Phù Cừ tỷ tỷ đi lấy mấy sấp vải để may y phục cho mùa đông, người qua lựa đi."
An Ca ngẩng đầu nhìn Tỏa Nhi hỏi "Đã sắp vào đông rồi sao?"
Tỏa Nhi đi lại dìu nàng đứng lên rồi nói "Đúng vậy, thiếu phu nhân. Thời tiết dạo này đã lạnh hơn rồi, người nên chú ý một chút, đừng để bị cảm lạnh."
"Ta biết rồi."
An Ca đi vào trong, cả mặt ngạc nhiên. Mấy sấp vải để đầy cả bàn, màu sắc nào cũng có. Nhà nàng tuy giàu, nhưng lại sống giản dị. Còn bây giờ đối với nàng, quá mức xa hoa rồi. Nàng dùng tay sờ lên vải cảm nhận một chút, đều là đồ thượng hạng. Thời phong kiến, nhà giàu thì ăn sung mặc sướng, nhà nghèo phải dành dụm từng chút, không có kế hoạch như bây giờ, nên cuộc sống đã khó càng thêm khó.
"Tiểu thư, người xem sấp vải này thế nào?"
Hạm Đạm cầm một sấp vải màu đỏ đưa cho nàng xem. An Ca nhíu mày nhìn nàng rồi nhìn sấp vải. Mặc cái màu nổi như thế này để làm gì? Làm ông già Noel đi phát quà cho trẻ em hả?
Khoan đã, ông già Noel
"Phù Cừ, lựa mấy sấp vải màu nhạt thôi, còn lại đem trả hết đi. Ta đi tìm mẫu thân có chút việc."
Nói xong An Ca chạy thẳng ra ngoài, không mang theo ai cả. Hai tỷ muội ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cứ làm theo lời nàng trước, đợi nàng về chắc sẽ dặn dò sau. đam mỹ hài
"Con muốn phát cháo từ thiện?"
Triệu Huyên vừa nghe nàng nói đến việc này, vô cùng ngạc nhiên. Việc này có phía trên lo, mỗi năm triều đình đều mở kho, vận chuyển lương thực đến các châu, huyện tiếp tế dân nghèo. Nhưng không phải giữa đường bị cướp thì là tham quan cắt xén của dân. Chuyện này không bao giờ có thể giải quyết ổn thỏa được. Nàng cũng là vì xem phim và mấy tư liệu lịch sử mới biết được. Vì vậy, nàng muốn làm việc tốt một chút, có thể giúp đỡ người khác, cũng là tìm kiếm niềm vui cho mình.
"Được, nhà ta cũng không thiếu mấy thứ này, con cứ làm đi, ta sẽ nói với phụ thân con. Con có lòng như vậy, mẫu thân thật sự rất vui."
"Đa tạ mẫu thân, con nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa việc này, không để người thất vọng."
"Được, ta tin con."
Có được sự đồng ý của Triệu Huyên, nàng ngay lập tức triển khai việc của mình. Đầu tiên chính là huy động nhân lực giúp nàng làm việc. Triệu Huyên đã nói gia đinh trong nhà đều tùy ý nàng sai bảo.
Ngày đầu tiên rất thuận lợi, có rất nhiều người đến nhận cháo và bánh bao. Nàng còn chuẩn bị cho họ một túi gạo, thêm vào đó một nén bạc, có thể giúp họ vượt qua mùa đông này. Tiếng lành đồn xa, những ngày sau có rất nhiều người đến nhận, trên mặt họ tràn ngập sự vui vẻ, nàng thấy cũng vui lây.
"Đa tạ tiểu thư. Người tốt sẽ được báo đáp, tiểu thư ở hiền ắt sẽ gặp lành."
Đây là lời một bà lão nói với nàng. Nàng làm việc này, không mong được báo đáp, chỉ là muốn làm chút việc thiện, cũng có thể tích đức cho bản thân. Sống ở đời, thương người như thể thương thân, đây là điều mà ba mẹ đã dạy cho nàng.
Một chiếc xe ngựa vừa chạy ngang chỗ phát cháo, người trong xe nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, trong lòng sinh ra hiếu kỳ. Nam nhân quay sang hỏi người hầu của mình:
"Người lúc nãy là ai vậy?"
Người hầu mở rèm ra nhìn thêm lần nữa, sau đó mới trả lời câu hỏi:
"Bẩm công tử, là người của phủ Thái sư."
"Thái sư? Thái sư có nữ nhi bao giờ?"
Hắn nhớ đến gương mặt tươi cười của thiếu nữ. Tuy ăn mặc giản dị, nhưng vẫn toát lên thần thái của khuê nữ, không thể nào là người hầu được.
"Tề thiếu gia đã thành hôn rồi, người đó có lẽ là thê tử của hắn, là nữ nhi của Uy Vũ tướng quân Thượng Quan Tưởng."
Hắn nghe xong khẽ nhếch môi "Một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, lại ăn mặc giản dị ra đường phát cháo, đúng là hiếm thấy.