Chương 4: Thanh danh của Từ Thư Thừa bị tổn hại
Gió thu cuốn lá vàng, ngô đồng phủ đầy đất, lại là một mùa khai giảng. Trong Ngô Đồng Lý dòng người qua lại đông thấy rõ, trong đó có rất nhiều gương mặt mới.
Mấy ngày tân sinh viên mới nhập học là thòi gian Ngô Đồng Lý nghênh đón nhiều khách nhất, lượng người quét thẻ chụp ảnh tăng vọt.
Phong cách trang trí của Đào Hoa Nguyên rất độc đáo, nhất là bức tường triên lãm ở đại sảnh lầu một đặt đầy hàng mỹ nghệ và tác phẩm của các thợ thủ công trong tiệm, tuy rằng bố cục của chúng không đồng đều nhưng lại vô cùng thú vị, tranh trang trí thay đổi theo chủ đề mỗi tuần, khách tham quan thích nhất là tập trung ở đây chụp ảnh.
Mấy ngày gần đây Trì Tiêu đều buổi sang ở trong tiệm, chạn vạng tối về khu nhà Hàn Lâm. Lầu một đông khách khó tránh khỏi ồn ào, cô ở lầu hai hoặc viết bản thảo, hoặc làm chút đồ thủ công với các thợ thủ công.
Việt Loan Loan tư lầu một trở về, không nhìn thấy bóng dáng Trì Tiêu trong phòng làm việc chung thì cho là cô quay lại văn phòng viết bản thảo. Cô ấy đẩy cửa văn phòng ra, đúng là người ở bên trong, nhưng không phải đang viết bản thảo.
“Cậu trốn ở đây làm gì vậy?”
Việt Loan Loan đi qua, nhìn thấy Trì Tiêu đang mày mò len chọc trên miếng xốp thì hít vào một hơi ngồi xuống: “Cậu đang làm gì đấy? Chẳng lẽ bày chung với mấy tòa nhà văn phòng ở nhà cậu hả?”
Nhà tân hôn của Trì Tiêu và Từ Thư Thừa – biệt thự Lưu Quang là do hai gia đình cùng mua, đám chị em đều từng tới đó tham quan. Không nói địa điểm môi trường, chỉ nói về đồ đạc trong nhà và bảo bối chất đống trong phòng sưu tầm đêu là của các thương hiệu nổi tiếng, cộng hết lại có lẽ cũng bằng mấy tòa nhà văn phòng ở quận kinh doanh trung tâm của thành phố Ninh. Vì vậy mấ chị em liền đùa giỡn bảo trong nhà Trì Tiêu bày mấy tòa nhà văn phòng.
Trì Tiêu dừng động tác giơ bán thành phẩm vẫn chưa hoàn thành lên: “Cậu cảm thấy cái này có giống anh Thư Thừa không?”
Việt Loan Loan nhướng mày, nghiêm túc quan sát cái đống… tạm thời có thể gọi là đồ chơi hình người trong tay cô, sau khi hít sâu một hơi thì trầm giọng đưa ra kết luận: “Thanh danh của Từ Thư Thừa bị tổn hại rồi.”
“…” Trì Tiêu im lặng một gây, yên lặng lấy về, tiếp tục cầm kim đâm chọc.
Việt Loan Loan: “… còn đâm nữa thì đầu ông xã cậu sẽ trọc luôn đó.”
Trì Tiêu mặc kệ cô ấy, miệt mài tiếp tục mân mê cái cục hình tóc người, cố gắng khôi phục lại 100% kiểu tóc undercut tinh anh mà đẹp trai ngời ngời của Từ Thư Thừa.
Việt Loan Loan thấy cô làm cực kỳ hăng say cũng thấy thú vị, có chút hào hứng ngồi xuống bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng chen vào mấy câu “chỉ bảo”.
“Nè Trì Nhân Nhân, cậu nói xem cuối cùng Từ Thư Thừa có tội tình gì, từ nhỏ tới lớn yêu chiều bà xã, sao tỏng mắt cậu anh ta lại trọc vậy?”
“Anh ta còn có đôi mắt như hai hạt đậu, cậu còn đâm hai vòng làm mắt kính của anh ta nữa.”
“Tớ nghĩ tới một câu ca dao, cậu có muốn nghe không? Đầu to đầu to, trời mưa không lo, người ta có dù, ta có đầu to…”
“…”
Cuối cùng Trì Tiêu không nhịn được nữa dừng lại, quăng cho Việt Loan Loan một ánh mắt lạnh lùng vô tình, nói những lời chân thành nhất với vẻ mặt cao ngạo nhất: “Chỉ là kỹ thuật của tớ không tốt mà thôi.”
“Ây da không sao đây! Luyện nhiều một chút đâm nhiều một chút, tập hợp đủ Từ Thư Thừa đầu trọc có ẽ có thể triệu hồi một người đẹp trai như Từ Thư Thừa bản chính thì sao!”
“…”
“Ôi chao tớ bảo này, sao tự nhiên cậu muốn làm cái này vậy? Tặng anh ta à? Hay là do ông xã không có ở nhà nên mắc bệnh tương tư, làm một cái đồ giả để tự an ủi?”
Trì Tiêu nhìn Từ… à không, cục len kiểu tóc undercut biến thành đầu trọc trong tay, vứt qua một bên lấy nguyên liệu mới, chuẩn bị làm lại từ đầu.
Cô vừa tìm vừa giải thích: “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, làm chơi thôi.”
“Vậy sao cậu không tự làm cậu mà lại làm chồng cậu?”
Sau khi Trì Tiêu nghiêm túc suy nghĩ thì trịnh trọng trả lời: “Bởi vì anh ấy đẹp trai.”
Việt Loan Loan: “…” Đây chính là tình yêu sao?
Chọc len nhìn thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm thật thì lại rất khó. Trì Tiêu biết người mới học như mình muốn làm thành công ngay lần đầu là điều không thể nên cũng không nản chí ngã lòng, không thèm để ý chọc chọc lên miếng xốp, nhưng cô không “chà đạp” Từ Thư Thừa nữa mà bắt đầu luyện tập từng chút từ những mẫu động vật đơn giản.
Một khi cô đã muốn làm gì thì sẽ dồn hết tâm huyết, có thợ thủ công trong tiệm hướng dẫn, búp bê động vật được làm trong mấy ngày kế tiếp cũng đã ra hình ra dạng.
Thứ hai trường học chính thức khai giảng, học kỳ này hai môn chuyên ngành của Trì Tiêu có chút rải rác, sáng thứ ba có một môn chuyên ngành tự chọn, còn một môn chuyên ngành bắt buộc là vào thứ sáu.
Bạn học trong môn tự chọn đến từ các chuyên ngành khác nhau, nhưng còn chưa đến một nửa có mặt.
Trì Tiêu đến lớp trước mười phút, Lâm Gia gần như đến ngay sau đó. Tóc cô ấy vừa chạm vai, trông có vẻ dài hơn so với lần trước gặp mặt một chút, dưới mắt hơi đen, không còn thần thái lúc trước, vừa đi vừa ngáp ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu.
“Cậu ngủ không ngon hả?”
Lâm Gia nhắ mắt gật đầu, nhân lúc giảng viên còn vừa vào lớp thì nghiêng người dựa vào vai Trì Tiêu: “Hôm qua tớ đi phỏng vấn ở xa, lúc về muộn mấy phút nên dì khóa cửa, lại đọc thông báo tuyên dụng tới khuya, nằm mơ cũng thấy đang phỏng vấn nên ngủ không ngon.”
Trì Tiêu vỗ đầu cô: “Không phải chẳng bao lâu sau trường sẽ có tuyển dụng sao? Cậu đừng sốt ruột.”
Lâm Gia không phải người địa phương nhưng cô ấy chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại đây, tham gia kiếp sống định cư và làm việc ở Ninh thành.
Ninh thành tập trung đủ loại tài nguyên, mức sống cao, vì vậy chi phí cũng cao, muốn cắm rễ cũng không dễ.
“Thời buổi này chỗ nào cũng đầy cạnh tranh, bản thân cố gắng tìm thêm mấy con đường mới được, cũng không thể treo cổ trên mỗi một cái cây.” Lâm Gia phờ phạc trả lời.
Trì Tiêu gật đầu tán thành, thấy giảng viên vào lớp thì khẽ vỗ cô, “Giảng viên tới rồi.”
Lúc này Lâm Gia mới mở mắt ngồi dậy.
Lớp học buổi sáng kết thúc, buổi tối còn có một lớp lập kế hoạch sự nghiệp mới bổ sung, là lớp học bắt buộc trường sắp xếp cho sinh viên năm cuối, có quy định bắt buộc tất cả sinh viên đều có mặt, vì vậy giảng đường lớn như thế cũng kín chỗ.
Trì Tiêu không về phòng ngủ mà đến Đào Hoa Nguyên giải quyết hai bữa ăn rồi tới giảng đường sớm để chiếm chỗ.
Trần Hiểu Đan gửi tin nhắn vào nhóm chat phòng ngủ, cô liền thuận tay chiếm ba chỗ.
Ba bạn cùng phòng cùng vào lớp, mấy tháng không gặp, bọn họ khó tránh khỏi hỏi han vài câu.
Trần Hiểu Đan là một thiếu nữ nghiện internet, nghiện chơi game, ngoại trừ đi học ăn cơm ra thì hiếm khi tham gia hoạt động tập thể, tuy rằng phòng ngủ bọn họ cũng không có bao nhiêu hoạt động tập thể. Cô ấy chào hỏi xong thì cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Cát Viện giống hệt lúc trước gặp người là cười, đầu tiên nói một câu “đã lâu không gặp”, sau đó ngạc nhiên cảm thán: “Nghỉ hè xong Trì Tiêu chẳn những không đen đi mà còn xinh đẹp hơn nữa!”
Trì Tiêu khẽ gật đầu: “Cảm ơn!”
Trong giảng đường có nhiều gương mặt xa lạ, bạn cùng lớp còn đỡ, dù sao qua mấy năm thì bọn họ cũng quen rồi. Ngược lại là mấy lớp khác luôn có vài nam nữ sinh lục tục quay đầu nhìn về phía nhóm Trì Tiêu.
Trì Tiêu và Cát Viện, một thanh thuần dễ thương, một diễm lệ rạng rỡ, hồi huấn luyện quân sự năm nhất cũng vì mấy tấm ảnh mặc quân phục mà nổi tiếng trên diễn đàn trường, được mọi người khen là “Hai người đẹp của khoa Văn học”.
Cha mẹ Trì rất coi trọng an toàn riêng tư của con cái, đặc biệt là đứa con gái út Trì Tiêu này. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần có chút dấu hiệu đều bị bọn họ bóp chết, huống chi là đại học.
Mấy năm nay vì tính cách nên Trì Tiêu chỉ góp sức phía sau màn, rất ít xuất hiện để tham gia các hoạt động trong trường, cũng chỉ có lần nhận hai giải thưởng tại hội nghị trao giải Cúp thu vàng bị người khác bàn tán sôi nổi trong thời gian ngắn, nhưng việc đó cũng nhanh chóng bình thường lại sau khi bị người khác can thiệp.
Vì vậy ba năm nay, nhắc tới mỹ nữ của khoa văn học, so ra thì danh tiếng của “hoa khôi khoa” Cát Viện hơn Trì Tiêu rất nhiều.
Đương sự cũng phát hiện ánh mắt của những người xung quanh, Cát Viện đã quen từ lâu, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu.
“Tớ nghe lớp trưởng nó cậu không báo danh Cúp thu vàng lần này, nhưng cũng đúng, năm nào cũng nhận thưởng chẳng có ý nghĩa gì.”
Trì Tiêu tiện tay lật bài giảng, đáp một tiếng như không để ý, xem ra hơi thất thần.
Trần Hiểu Đan bận chơi game nên không tham gia vào chủ đề này, Lâm Gia ngồi một bên khác của Trì Tiêu thuận miệng nói: “Đúng lúc Trì Tiêu không tham gia, phòng ngủ chúng ta trông cậy vào cậu lại mang cúp về làm nở mày nở mặt đấy.”
Người nói vô ý người nghe có ý, Cát Viện tham gia cuộc thi hai lần đều chỉ nhận được giải xuất sắc, cứ cảm thấy trong lời nói của Lâm Gia có ẩn ý khác nên trong lòng gai gai, cười cười không nói tiếp nữa, chủ đề cứ thế dừng lại.
Chẳng bao lâu sau, bên kia có người gọi tên Cát Viện, nghe rất thân mật, chắc là bạn bè quen biết ở các lớp khác. Cát Viện lên tiếng chào hỏi rồi cầm túi bước qua.
“Mới cách một kỳ nghỉ hè không gặp, hình như bạn cùng phòng của cậu càng lúc càng đẹp, bây giờ quan hệ của hai người không tệ chứ?”
Ngồi giữa những người bạn thân quen, rõ ràng Cát Viện thả lỏng hơn nhiều: “Bạn cùng phòng mà, cậu nói xem quan hệ có tốt hay không?”
Nư sinh vừa lên tiếng hỏi nhún vai: “Đừng đùa nữa, phòng các cậu còn chưa từng ăn cơm bên ngoài với nhau một bữa đúng không? Trong vòng bạn bè cũng không thấy ảnh chung, tớ thấy cậu là bạn cùng phòng của bọn tớ còn đúng hơn.”
“Biết làm sao được, không với tới nổi.” Cát Viện vừa thờ ơ nói, vừa cầm điện thoại lướt weibo.
Một nữ sinh khác lại quan sát Trì Tiêu vài lần, trong mắt dần có thêm chút sửng sốt: “Hình như cái váy cô ta mặc là phong cách của Daya, không phải là hàng may đo cao cấp chứ?”
“Không thể nào? Để tớ xem thử… không đúng, tớ nhớ sàn diễn xuân hạ năm nay không có bộ tương tự mà!”
“Chuyện này cũng khó nói lắm, nếu là hàng đặt riêng thì sẽ không nhìn thấy trên sàn diễn đâu… Tó nghe nói nhà Trì Tiêu rất giàu có, không phải cô ta có chiếc xe thường lai tới trường ư? Chiếc xe đó ước tính mấy trăm ngàn, còn nữa còn nữa, cái “Đào Hoa Nguyên” ở Ngô Đồng Lý kia hình như là cô ta mở…”
“Chị em à, cậu nói xe mấy trăm ngàn tớ còn chưa thấy gì, nhưng nói tới cửa hàng mặt tiền ở Ngô Đồng Lý thì… Thảo nào, giữa người và người có một bức tường mà!”
Mấy nữ sinh buôn chuyện cực kỳ hăng say, Cát Viện nhấn lung tung vào màn hình điện thoại vài cái, ngẩng đầu thấy giảng viên đã vào lớ thì lạnh nhạt nói: “Vào học rồi.”
Như vậy bọn họ mới chịu dừng lại.
Lớp lập kế hoạch sự nghiệp, ý nghĩa như tên, hướng dẫn sinh viên tốt niệp lập kế hoạch sự nghiệp tương lai thế nào.
Khó nói được có nhiều tác dụng hay không, người có kế hoạch đã lên kế hoạch từ sớm, người không có kế hoạch thì không biết sau tiết học sẽ học được bao nhiêu.
Hiển nhiên Trì Tiêu là một người đã sớm có kế hoạch — làm một con cá muối.
Cả tiết học cô không nghe lọt cái gì, toàn bộ tâm tư đều bay tới chỗ khác.
Trong giờ giải lao giữa tiết, Lâm Gia kề tai cô nói nhỏ: “Cậu sao vậy? Buổi sáng còn rất tốt, bây giờ trạng thái lại không ổn lắm!”
Trì Tiêu nghi hoặc: “Sao cậu nhìn ra được?”
“Cậu không biết bình thường mình đi học diễn giỏi bao nhiêu sao? Giảng viên đi tới đâu là mắt cậu theo tới đó, ai không biết còn tưởng cậu nghe chăm chú lắm! Vừa rồi cả tiếc mắt cậu cứ ngơ ngác nhìn về phía trước!”
“…” Trì Tiêu không hề lúng túng vì bị vạch trần, cô nhìn Trần Hiểu Đan từ đầu tới cuối luôn đeo tai nghe chơi game bên cạnh, càng không cảm thấy lúng túng, chỉ thấp giọng trả lời: “Tớ chỉ đang nghĩ, nếu anh Thư Thừa biết tớ chọc anh ấy thành hói đầu có tức giận hay không.”
Lâm Gia: “…”
Chủ đề này chuyển hướng không đúng lắm thì phải!
Thấy mặt Lâm Gia đầy chấm hỏi, Trì Tiêu thở dài khe khẽ, vỗ vỗ đâu cô ấy: “Lên lớp thì ngoan ngoãn nghe giản đi, ngoan.”
“???”
Nừa tiết sau bắt đầu, Trì Tiêu tiếp tục thất thầ.
Cô gái Việt Loan Loan này đúng là có độc.
Hồi chiều Trì Tiêu tiếp tục thử chọc búp bê Từ Thư Thừa trong tiệm, Việt Loan Loan vừa thấy đã hỏi một câu: “Tập hợp được mấy Từ Thư Thừa đầu trọc rồi?”
Hơn nữa từ chiều đến tối Từ Thư Thừa không liên lạc với cô, thậm chí cô còn hoài nghi có phải anh đã biết gì hay không, đang trên đường xách dao chạy tới.
Cả đêm, tập hợp đủ bảy Từ Thư Thừa đầu trọc có thể triệu hồi được Từ Thư Thừa bản chính cầm dao cứ xuất hiện trong đầu cô không gạt đi được.
Vì vậy lúc cô nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc bên ngoài khu nhà Hàn Lâm, phản ứng đầu tiên của cô là sờ tóc mình, vẫn còn.
Phản ứng tiếp theo là nhìn hai tay của bóng người cao to bước từ trên xe xuống, cũng may, không có dao.
Mấy ngày tân sinh viên mới nhập học là thòi gian Ngô Đồng Lý nghênh đón nhiều khách nhất, lượng người quét thẻ chụp ảnh tăng vọt.
Phong cách trang trí của Đào Hoa Nguyên rất độc đáo, nhất là bức tường triên lãm ở đại sảnh lầu một đặt đầy hàng mỹ nghệ và tác phẩm của các thợ thủ công trong tiệm, tuy rằng bố cục của chúng không đồng đều nhưng lại vô cùng thú vị, tranh trang trí thay đổi theo chủ đề mỗi tuần, khách tham quan thích nhất là tập trung ở đây chụp ảnh.
Mấy ngày gần đây Trì Tiêu đều buổi sang ở trong tiệm, chạn vạng tối về khu nhà Hàn Lâm. Lầu một đông khách khó tránh khỏi ồn ào, cô ở lầu hai hoặc viết bản thảo, hoặc làm chút đồ thủ công với các thợ thủ công.
Việt Loan Loan tư lầu một trở về, không nhìn thấy bóng dáng Trì Tiêu trong phòng làm việc chung thì cho là cô quay lại văn phòng viết bản thảo. Cô ấy đẩy cửa văn phòng ra, đúng là người ở bên trong, nhưng không phải đang viết bản thảo.
“Cậu trốn ở đây làm gì vậy?”
Việt Loan Loan đi qua, nhìn thấy Trì Tiêu đang mày mò len chọc trên miếng xốp thì hít vào một hơi ngồi xuống: “Cậu đang làm gì đấy? Chẳng lẽ bày chung với mấy tòa nhà văn phòng ở nhà cậu hả?”
Nhà tân hôn của Trì Tiêu và Từ Thư Thừa – biệt thự Lưu Quang là do hai gia đình cùng mua, đám chị em đều từng tới đó tham quan. Không nói địa điểm môi trường, chỉ nói về đồ đạc trong nhà và bảo bối chất đống trong phòng sưu tầm đêu là của các thương hiệu nổi tiếng, cộng hết lại có lẽ cũng bằng mấy tòa nhà văn phòng ở quận kinh doanh trung tâm của thành phố Ninh. Vì vậy mấ chị em liền đùa giỡn bảo trong nhà Trì Tiêu bày mấy tòa nhà văn phòng.
Trì Tiêu dừng động tác giơ bán thành phẩm vẫn chưa hoàn thành lên: “Cậu cảm thấy cái này có giống anh Thư Thừa không?”
Việt Loan Loan nhướng mày, nghiêm túc quan sát cái đống… tạm thời có thể gọi là đồ chơi hình người trong tay cô, sau khi hít sâu một hơi thì trầm giọng đưa ra kết luận: “Thanh danh của Từ Thư Thừa bị tổn hại rồi.”
“…” Trì Tiêu im lặng một gây, yên lặng lấy về, tiếp tục cầm kim đâm chọc.
Việt Loan Loan: “… còn đâm nữa thì đầu ông xã cậu sẽ trọc luôn đó.”
Trì Tiêu mặc kệ cô ấy, miệt mài tiếp tục mân mê cái cục hình tóc người, cố gắng khôi phục lại 100% kiểu tóc undercut tinh anh mà đẹp trai ngời ngời của Từ Thư Thừa.
Việt Loan Loan thấy cô làm cực kỳ hăng say cũng thấy thú vị, có chút hào hứng ngồi xuống bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng chen vào mấy câu “chỉ bảo”.
“Nè Trì Nhân Nhân, cậu nói xem cuối cùng Từ Thư Thừa có tội tình gì, từ nhỏ tới lớn yêu chiều bà xã, sao tỏng mắt cậu anh ta lại trọc vậy?”
“Anh ta còn có đôi mắt như hai hạt đậu, cậu còn đâm hai vòng làm mắt kính của anh ta nữa.”
“Tớ nghĩ tới một câu ca dao, cậu có muốn nghe không? Đầu to đầu to, trời mưa không lo, người ta có dù, ta có đầu to…”
“…”
Cuối cùng Trì Tiêu không nhịn được nữa dừng lại, quăng cho Việt Loan Loan một ánh mắt lạnh lùng vô tình, nói những lời chân thành nhất với vẻ mặt cao ngạo nhất: “Chỉ là kỹ thuật của tớ không tốt mà thôi.”
“Ây da không sao đây! Luyện nhiều một chút đâm nhiều một chút, tập hợp đủ Từ Thư Thừa đầu trọc có ẽ có thể triệu hồi một người đẹp trai như Từ Thư Thừa bản chính thì sao!”
“…”
“Ôi chao tớ bảo này, sao tự nhiên cậu muốn làm cái này vậy? Tặng anh ta à? Hay là do ông xã không có ở nhà nên mắc bệnh tương tư, làm một cái đồ giả để tự an ủi?”
Trì Tiêu nhìn Từ… à không, cục len kiểu tóc undercut biến thành đầu trọc trong tay, vứt qua một bên lấy nguyên liệu mới, chuẩn bị làm lại từ đầu.
Cô vừa tìm vừa giải thích: “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, làm chơi thôi.”
“Vậy sao cậu không tự làm cậu mà lại làm chồng cậu?”
Sau khi Trì Tiêu nghiêm túc suy nghĩ thì trịnh trọng trả lời: “Bởi vì anh ấy đẹp trai.”
Việt Loan Loan: “…” Đây chính là tình yêu sao?
Chọc len nhìn thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm thật thì lại rất khó. Trì Tiêu biết người mới học như mình muốn làm thành công ngay lần đầu là điều không thể nên cũng không nản chí ngã lòng, không thèm để ý chọc chọc lên miếng xốp, nhưng cô không “chà đạp” Từ Thư Thừa nữa mà bắt đầu luyện tập từng chút từ những mẫu động vật đơn giản.
Một khi cô đã muốn làm gì thì sẽ dồn hết tâm huyết, có thợ thủ công trong tiệm hướng dẫn, búp bê động vật được làm trong mấy ngày kế tiếp cũng đã ra hình ra dạng.
Thứ hai trường học chính thức khai giảng, học kỳ này hai môn chuyên ngành của Trì Tiêu có chút rải rác, sáng thứ ba có một môn chuyên ngành tự chọn, còn một môn chuyên ngành bắt buộc là vào thứ sáu.
Bạn học trong môn tự chọn đến từ các chuyên ngành khác nhau, nhưng còn chưa đến một nửa có mặt.
Trì Tiêu đến lớp trước mười phút, Lâm Gia gần như đến ngay sau đó. Tóc cô ấy vừa chạm vai, trông có vẻ dài hơn so với lần trước gặp mặt một chút, dưới mắt hơi đen, không còn thần thái lúc trước, vừa đi vừa ngáp ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu.
“Cậu ngủ không ngon hả?”
Lâm Gia nhắ mắt gật đầu, nhân lúc giảng viên còn vừa vào lớp thì nghiêng người dựa vào vai Trì Tiêu: “Hôm qua tớ đi phỏng vấn ở xa, lúc về muộn mấy phút nên dì khóa cửa, lại đọc thông báo tuyên dụng tới khuya, nằm mơ cũng thấy đang phỏng vấn nên ngủ không ngon.”
Trì Tiêu vỗ đầu cô: “Không phải chẳng bao lâu sau trường sẽ có tuyển dụng sao? Cậu đừng sốt ruột.”
Lâm Gia không phải người địa phương nhưng cô ấy chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại đây, tham gia kiếp sống định cư và làm việc ở Ninh thành.
Ninh thành tập trung đủ loại tài nguyên, mức sống cao, vì vậy chi phí cũng cao, muốn cắm rễ cũng không dễ.
“Thời buổi này chỗ nào cũng đầy cạnh tranh, bản thân cố gắng tìm thêm mấy con đường mới được, cũng không thể treo cổ trên mỗi một cái cây.” Lâm Gia phờ phạc trả lời.
Trì Tiêu gật đầu tán thành, thấy giảng viên vào lớp thì khẽ vỗ cô, “Giảng viên tới rồi.”
Lúc này Lâm Gia mới mở mắt ngồi dậy.
Lớp học buổi sáng kết thúc, buổi tối còn có một lớp lập kế hoạch sự nghiệp mới bổ sung, là lớp học bắt buộc trường sắp xếp cho sinh viên năm cuối, có quy định bắt buộc tất cả sinh viên đều có mặt, vì vậy giảng đường lớn như thế cũng kín chỗ.
Trì Tiêu không về phòng ngủ mà đến Đào Hoa Nguyên giải quyết hai bữa ăn rồi tới giảng đường sớm để chiếm chỗ.
Trần Hiểu Đan gửi tin nhắn vào nhóm chat phòng ngủ, cô liền thuận tay chiếm ba chỗ.
Ba bạn cùng phòng cùng vào lớp, mấy tháng không gặp, bọn họ khó tránh khỏi hỏi han vài câu.
Trần Hiểu Đan là một thiếu nữ nghiện internet, nghiện chơi game, ngoại trừ đi học ăn cơm ra thì hiếm khi tham gia hoạt động tập thể, tuy rằng phòng ngủ bọn họ cũng không có bao nhiêu hoạt động tập thể. Cô ấy chào hỏi xong thì cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Cát Viện giống hệt lúc trước gặp người là cười, đầu tiên nói một câu “đã lâu không gặp”, sau đó ngạc nhiên cảm thán: “Nghỉ hè xong Trì Tiêu chẳn những không đen đi mà còn xinh đẹp hơn nữa!”
Trì Tiêu khẽ gật đầu: “Cảm ơn!”
Trong giảng đường có nhiều gương mặt xa lạ, bạn cùng lớp còn đỡ, dù sao qua mấy năm thì bọn họ cũng quen rồi. Ngược lại là mấy lớp khác luôn có vài nam nữ sinh lục tục quay đầu nhìn về phía nhóm Trì Tiêu.
Trì Tiêu và Cát Viện, một thanh thuần dễ thương, một diễm lệ rạng rỡ, hồi huấn luyện quân sự năm nhất cũng vì mấy tấm ảnh mặc quân phục mà nổi tiếng trên diễn đàn trường, được mọi người khen là “Hai người đẹp của khoa Văn học”.
Cha mẹ Trì rất coi trọng an toàn riêng tư của con cái, đặc biệt là đứa con gái út Trì Tiêu này. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần có chút dấu hiệu đều bị bọn họ bóp chết, huống chi là đại học.
Mấy năm nay vì tính cách nên Trì Tiêu chỉ góp sức phía sau màn, rất ít xuất hiện để tham gia các hoạt động trong trường, cũng chỉ có lần nhận hai giải thưởng tại hội nghị trao giải Cúp thu vàng bị người khác bàn tán sôi nổi trong thời gian ngắn, nhưng việc đó cũng nhanh chóng bình thường lại sau khi bị người khác can thiệp.
Vì vậy ba năm nay, nhắc tới mỹ nữ của khoa văn học, so ra thì danh tiếng của “hoa khôi khoa” Cát Viện hơn Trì Tiêu rất nhiều.
Đương sự cũng phát hiện ánh mắt của những người xung quanh, Cát Viện đã quen từ lâu, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Trì Tiêu.
“Tớ nghe lớp trưởng nó cậu không báo danh Cúp thu vàng lần này, nhưng cũng đúng, năm nào cũng nhận thưởng chẳng có ý nghĩa gì.”
Trì Tiêu tiện tay lật bài giảng, đáp một tiếng như không để ý, xem ra hơi thất thần.
Trần Hiểu Đan bận chơi game nên không tham gia vào chủ đề này, Lâm Gia ngồi một bên khác của Trì Tiêu thuận miệng nói: “Đúng lúc Trì Tiêu không tham gia, phòng ngủ chúng ta trông cậy vào cậu lại mang cúp về làm nở mày nở mặt đấy.”
Người nói vô ý người nghe có ý, Cát Viện tham gia cuộc thi hai lần đều chỉ nhận được giải xuất sắc, cứ cảm thấy trong lời nói của Lâm Gia có ẩn ý khác nên trong lòng gai gai, cười cười không nói tiếp nữa, chủ đề cứ thế dừng lại.
Chẳng bao lâu sau, bên kia có người gọi tên Cát Viện, nghe rất thân mật, chắc là bạn bè quen biết ở các lớp khác. Cát Viện lên tiếng chào hỏi rồi cầm túi bước qua.
“Mới cách một kỳ nghỉ hè không gặp, hình như bạn cùng phòng của cậu càng lúc càng đẹp, bây giờ quan hệ của hai người không tệ chứ?”
Ngồi giữa những người bạn thân quen, rõ ràng Cát Viện thả lỏng hơn nhiều: “Bạn cùng phòng mà, cậu nói xem quan hệ có tốt hay không?”
Nư sinh vừa lên tiếng hỏi nhún vai: “Đừng đùa nữa, phòng các cậu còn chưa từng ăn cơm bên ngoài với nhau một bữa đúng không? Trong vòng bạn bè cũng không thấy ảnh chung, tớ thấy cậu là bạn cùng phòng của bọn tớ còn đúng hơn.”
“Biết làm sao được, không với tới nổi.” Cát Viện vừa thờ ơ nói, vừa cầm điện thoại lướt weibo.
Một nữ sinh khác lại quan sát Trì Tiêu vài lần, trong mắt dần có thêm chút sửng sốt: “Hình như cái váy cô ta mặc là phong cách của Daya, không phải là hàng may đo cao cấp chứ?”
“Không thể nào? Để tớ xem thử… không đúng, tớ nhớ sàn diễn xuân hạ năm nay không có bộ tương tự mà!”
“Chuyện này cũng khó nói lắm, nếu là hàng đặt riêng thì sẽ không nhìn thấy trên sàn diễn đâu… Tó nghe nói nhà Trì Tiêu rất giàu có, không phải cô ta có chiếc xe thường lai tới trường ư? Chiếc xe đó ước tính mấy trăm ngàn, còn nữa còn nữa, cái “Đào Hoa Nguyên” ở Ngô Đồng Lý kia hình như là cô ta mở…”
“Chị em à, cậu nói xe mấy trăm ngàn tớ còn chưa thấy gì, nhưng nói tới cửa hàng mặt tiền ở Ngô Đồng Lý thì… Thảo nào, giữa người và người có một bức tường mà!”
Mấy nữ sinh buôn chuyện cực kỳ hăng say, Cát Viện nhấn lung tung vào màn hình điện thoại vài cái, ngẩng đầu thấy giảng viên đã vào lớ thì lạnh nhạt nói: “Vào học rồi.”
Như vậy bọn họ mới chịu dừng lại.
Lớp lập kế hoạch sự nghiệp, ý nghĩa như tên, hướng dẫn sinh viên tốt niệp lập kế hoạch sự nghiệp tương lai thế nào.
Khó nói được có nhiều tác dụng hay không, người có kế hoạch đã lên kế hoạch từ sớm, người không có kế hoạch thì không biết sau tiết học sẽ học được bao nhiêu.
Hiển nhiên Trì Tiêu là một người đã sớm có kế hoạch — làm một con cá muối.
Cả tiết học cô không nghe lọt cái gì, toàn bộ tâm tư đều bay tới chỗ khác.
Trong giờ giải lao giữa tiết, Lâm Gia kề tai cô nói nhỏ: “Cậu sao vậy? Buổi sáng còn rất tốt, bây giờ trạng thái lại không ổn lắm!”
Trì Tiêu nghi hoặc: “Sao cậu nhìn ra được?”
“Cậu không biết bình thường mình đi học diễn giỏi bao nhiêu sao? Giảng viên đi tới đâu là mắt cậu theo tới đó, ai không biết còn tưởng cậu nghe chăm chú lắm! Vừa rồi cả tiếc mắt cậu cứ ngơ ngác nhìn về phía trước!”
“…” Trì Tiêu không hề lúng túng vì bị vạch trần, cô nhìn Trần Hiểu Đan từ đầu tới cuối luôn đeo tai nghe chơi game bên cạnh, càng không cảm thấy lúng túng, chỉ thấp giọng trả lời: “Tớ chỉ đang nghĩ, nếu anh Thư Thừa biết tớ chọc anh ấy thành hói đầu có tức giận hay không.”
Lâm Gia: “…”
Chủ đề này chuyển hướng không đúng lắm thì phải!
Thấy mặt Lâm Gia đầy chấm hỏi, Trì Tiêu thở dài khe khẽ, vỗ vỗ đâu cô ấy: “Lên lớp thì ngoan ngoãn nghe giản đi, ngoan.”
“???”
Nừa tiết sau bắt đầu, Trì Tiêu tiếp tục thất thầ.
Cô gái Việt Loan Loan này đúng là có độc.
Hồi chiều Trì Tiêu tiếp tục thử chọc búp bê Từ Thư Thừa trong tiệm, Việt Loan Loan vừa thấy đã hỏi một câu: “Tập hợp được mấy Từ Thư Thừa đầu trọc rồi?”
Hơn nữa từ chiều đến tối Từ Thư Thừa không liên lạc với cô, thậm chí cô còn hoài nghi có phải anh đã biết gì hay không, đang trên đường xách dao chạy tới.
Cả đêm, tập hợp đủ bảy Từ Thư Thừa đầu trọc có thể triệu hồi được Từ Thư Thừa bản chính cầm dao cứ xuất hiện trong đầu cô không gạt đi được.
Vì vậy lúc cô nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc bên ngoài khu nhà Hàn Lâm, phản ứng đầu tiên của cô là sờ tóc mình, vẫn còn.
Phản ứng tiếp theo là nhìn hai tay của bóng người cao to bước từ trên xe xuống, cũng may, không có dao.