Chương 11
Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Editor: YingYing
"Bà nội không tức giận chỉ cần con không có chuyện gì là được. Vậy ngày mai con đi cùng bà nội nhưng phải dậy sớm chút Tết đến ai cũng sẽ đi sắm Tết hết, lỡ đi muộn sẽ không còn đồ mà mua."
Hiện tại chỗ nào cũng thiếu hàng để cung ứng, có rất nhiều người có phiếu nhưng đều không mua được.
Đến tối, mọi người trong nhà đều biết chuyện Hứa Hoan Ngôn bị Lưu Đại Nữu mai mối lung tung ngoại trừ Hứa Hoan Thịnh còn nhỏ không hiểu chuyện.
Hơn nữa chuyện này buổi trưa mới xảy ra buổi chiều đã lan truyền khắp nơi trong đại đội rồi.
Người trong đại đội đều nhàn rỗi không có việc làm lúc này có chuyện liền hóng náo nhiệt, truyền từ người này sang người khác cũng không biết câu chuyện mai mối này sẽ biến thành như thế nào nữa.
Đáng tiếc Hứa Hoan Ngôn căn bản không để trong lòng, bây giờ tất cả những gì cô nghĩ đến đều là những thứ trong hệ thống của cô.
Buổi tối cô ở trong phòng đổi tất cả điểm trong hệ thống, lần này cô chủ yếu đổi thịt và hoa quả, Tết Nguyên Đán đang đến gần nên thịt và hoa quả khan hiếm nên đổi hai loại này bán ra là một vốn bốn lời. Hơn nữa cô bây giờ không còn làm việc ở tiệm cơm quốc doanh nữa, cô phải nghĩ cách khác để nhận điểm thưởng.
Hứa Hoan Ngôn bỏ thịt và trái cây vừa đổi vào kho bảo quản xong thì lên giường đi ngủ.
Trời còn chưa sáng Lưu Quế Lan và Hứa Hoan Ngôn đã đi huyện thành.
Hai bà cháu cầm theo bánh bột ngô ăn trên đường.
Bánh bột ngộ thật sự rất khó ăn, đã khô còn cứng nuốt xuống miếng bánh cổ họng cũng đau, thời tiết lại lạnh nên cô căn bản không ăn bao nhiêu.
Hai người đi đến cổng thôn rồi đợi xe lừa của đại đội đến.
Xe bò ở thời đại này rất khó thấy, trâu bò là sức lao động của làng, muốn ăn ngon uống ngon thì ruộng phải tốt cũng chính là phải trông cậy vào chúng.
Trên xe lừa có rất nhiều người đều là đi huyện thành.Lưu Quế Lan cũng không có đưa tiền mà đưa cho người đánh xe một quả trứng gà làm phí đi đường.
Sáng sớm thức dậy trời rất lạnh, ai cũng mặc quần áo dày, quấn kín mít, khó mà phân biệt được ai với ai.
Hứa Hoan Ngôn dựa vào người Lưu Quế Lan chợp mắt chút, hôm qua cô bận đổi điểm thưởng nên ngủ trễ thành ra giờ có chút buồn ngủ.
"Ài, mấy người nghe gì chưa cháu gái Lưu Quế Lan muốn gặp nhà người ta định hôn sự, cái này là do chính miệng Lưu Đại Nữu nói đó tuyệt đối không giả được."
Hứa Hoan Ngôn ở trên xe nghe được chuyện bát quái của chính mình, nháy mắt liền thanh tỉnh.
“Đúng vậy, kỳ thật ta cũng gặp qua đứa bé Hứa Hoan Ngôn, dáng người cũng tạm nhưng quá gầy, bây giờ hôn sự cũng xong rồi dưỡng khoảng hai năm thân thể tốt lên lúc đó có thể kết hôn.”
“Nghe Lưu Đại Nữu nói nhà trai là thôn phía Đông bên kia trong nhà điều kiện rất tốt nhưng là con trai nhà đó ai mà chả biết là người tàn phế, sau này về sống chung còn không biết như thế nào đâu.”
" Ta thấy á hả, nhà Lưu Quế Lan không phải nghèo sao, không có lương thực liền đem cháu gái bán đi kiếm tiền về nuôi cháu trai đi học."
“Ha ha ha, ngươi nói có khả năng lắm, không phải ngày nào Lưu Quế Lan cũng đối xử với cháu gái rất tốt đó thôi, xem ra tất cả là giả vờ hết."
Lưu Quế Lan nghe thấy nhịn không nổi định mở miệng mắng bọn họ lại bị Hứa Hoan Ngôn kéo lại tỏ ý giữ im lặng.
Bọn họ bàn tán cô cũng không thể quản được hơn nữa nếu giờ phản bác liền chứng minh chuyện này có thật, có khi lại to chuyện hơn.
Lưu Quý Lan đành khịt mũi, không nói gì.
May mắn thay, vài người trong xe bắt đầu bàn tán về người khác.
Khi tới được huyện thành thì trời đã sáng.Mọi người lục tục xuống xe lừa, đúng lúc Lưu Quế Lan cởi khăn quàng cổ ra, mấy người lúc nãy bàn tán chuyện gia đình người ta chỉ biết nhìn nhau ngượng cười xấu hổ.
Lưu Quế Lan quét mắt qua bọn họ một cái, tuy những người này không thân thiết với bà nhưng lại đều quen biết nhau cả, mọi người trong không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
" Ôi chị dâu, sao lúc trên xe sao chị không nói gì."
Người cất lời tiến lên phía trước là người có thân hình khá tròn trịa.
"Nếu ta lên tiếng thì làm sao phát huy được hết khả năng tám chuyện của ngươi được chứ?"
Lưu Quế Lan hừ một tiếng, cảm giác này thật dễ chịu, may là vừa rồi bà không đứng dậy nếu không làm sao mà thấy được sắc mặt cười không nổi nói không xong của bọn họ.
Hứa Hoan Ngôn ho khan hai tiếng.
"Bà ơi, chúng ta đi nhanh thôi. Một người chị mà con từng làm việc chung trong tiệm cơm quốc doanh có để lại cho chúng ta một ít vải, mau qua lấy thôi bà."
Lưu Quế Lan nghe vậy có chút không hiểu nhưng cũng theo bản năng phối hợp Hứa Hoan Ngôn gật gật đầu.
Mấy người còn lại sắc mặt thậm chí còn tệ hơn, vải muốn lấy là có thể lấy sao, cô nói nhờ người để lại người ta liền để lại à?
Lưu Quế Lan đắc ý nhìn bọn họ một cái, xoay người cùng Hứa Hoan Ngôn rời đi.
Lưu Quế Lan lần này đến đây để mua một số đồ dùng cho dịp năm mới, cũng như một số vật dụng cần thiết hàng ngày cho gia đình như muối, xà phòng các loại.
Những tấm phiếu bà dành dụm suốt một năm được sử dụng vào mục đích này.
"Bà nội, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa Cung Tiêu Xã nhé. Con đi tiệm cơm quốc doanh."
Đây cũng chính là mục đích cô đến đây ngày hôm nay.
Lưu Quế Lan vẫn rất yên tâm về Hứa Hoan Ngôn hơn nữa cô vào huyện thành được một tháng rưỡi rồi, đi đường thế nào cũng không gì là khó.
Lưu Quế Lan cũng không thấy sai chỗ nào liền để cho cô tự đi.
Hứa Hoan Ngôn mang theo một chiếc giỏ tre nhỏ, cô rẽ vào một con hẻm, thay bộ quần áo rách nát, sau đó bốc một nắm đất trên tường xoa lên mặt trước khi bước vào con hẻm của chợ đen.
Hứa Hoan Ngôn đã bỏ lê và chuối tươi từ hệ thống vào giỏ của mình.
Cô không mang hết một lần một lúc, cây to đón gió đạo lý này cô vẫn hiểu trừ khi cô muốn làm bia ngắm cho người khác.
Nhìn qua một lần thấy ổn, cô mở vải che ra một lúc thì có người đi tới.
Người tới là một phụ nữ có vẻ khá lo lắng, mặc áo khoác màu xanh quân đội, trông giống như một công nhân nhà máy.
"Tôi muốn tất cả những thứ trong giỏ của cô."
Hứa Hoan Ngôn bị người này làm cho kinh ngạc, dù sao những thứ này khá là đắt tiền, mà cô ấy thậm chí còn không có hỏi giá cả đã trực tiếp mua hết đúng là hào phóng mà.
“Được, tổng cộng là chín tệ.”
Thấy đối phương không hỏi giá cả nên cô cũng không nói gì nữa, trực tiếp báo giá.
Lúc này đối phương mới ngẩng đầu nhìn Hứa Hoan Ngôn.
" Cô còn có cái gì khác không?"
Hứa Hoàn Nhan có chút nghi hoặc.
"Cô còn muốn đồ gì?"
Những gì cô có bây giờ không nhiều.
Nhưng đối phương có vẻ còn gặp nhiều rắc rối hơn cô.
"Tôi muốn thứ gì đó khó kiếm hơn, chẳng hạn như trái cây trái mùa."
Hứa Hoan Ngôn nghe được lời này tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm, vì ở chợ đen người kỳ lạ không hề ít.
"Dưa hấu có được tính không?"
Đối phương so với Hứa Hoan Ngôn lúc nãy còn kinh ngạc hơn, sau khi kinh ngạc liền hào hứng.
"Có thật sao? Tôi muốn mua nó."
Hiện giờ điểm của Hứa Hoan Ngôn trong hệ thống không đủ, tạm thời cô không thể đổi được dưa hấu.
"Có thể đợi vài ngày được không?"
Đối phương đưa Hứa Hoan Ngônđến một con hẻm vắng vẻ hơn.
“Đồng chí, tôi có thể đợi đến trước mùng hai Tết, cô xem thời gian có kịp không?”
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy có chút gấp nhưng cũng không hỏi đối phương lý do dù sao đây là chuyện riêng tư.
"Đương nhiên kịp. Vậy thì 28 Tết tôi sẽ mang đến cho cô. Cô muốn lấy đồ ở nơi nào, cái này khác với lê và chuối."
Đối phương lấy từ trong túi ra một cây bút và tờ giấy, sau đó viết ra một địa chỉ.
Hứa Hoan Ngôn liếc nhìn địa chỉ trên tờ giấy, đó là nhà máy sản xuất vải.
“Được rồi, lúc có tôi sẽ mang nó đến cho cô.”
Sau khi hai người bàn xong địa điểm thì chia tay, đối phương quay người rời đi với lê và chuối vừa mua.
Hứa Hoan Ngôn lại nhìn tờ giấy trong tay rồi cất nó vào túi.
Cô quay lại chợ đen và tiếp tục bán đồ, Tết Nguyên Đán đang đến gần, người mua hàng Tết cũng nhiều hơn, hồng tụ chương cũng không quá khắt khe. Tết đến gần, mọi người đều bao dung hơn rất nhiều.
Khi Dương Hồng Lệ ra khỏi chợ đen tâm trạng cô rất sảng khoái.
Về đến nhà, cô ấy nhìn thấy chồng của mình là Giang Bình ngồi trên ghế đọc báo.
"Xem xem em mua gì này?"
Giang Bình hiện đang làm việc trong hệ thống giáo dục, nhưng nền giáo dục hiện tại đã đi chệch hướng và nó cũng không liên quan gì đến kế hoạch giáo dục.
Anh ấy đặt tờ báo đang đọc sang một bên.
" Em nói xem em mua cái gì?"
Dương Hồng Lệ lấy chuối và lê tươi roi rói ra nhướng mày cười.
"Xem cho kĩ em mua cái gì đi. Lần trước anh cả bọn họ từ tỉnh lỵ trở về, mang theo mấy quả cam hơi héo đã vậy còn chả thấy nước đâu mà lên mặt này nọ cho, lần này dù thế nào đi nữa em sẽ cho bọn họ chóng mắt lên mà nhìn. Lần đó bọn họ đều muốn làm em bẽ mặt nhưng lần này đừng hòng, ai mà chả có được mấy thứ hiếm thấy chứ?”
Giang Bình quả thực ngơ ngác, anh cảm thấy trái lê này toàn thân đều mọng nước.
"Quả này, là mua ở nơi đó? "
Dương Hồng Lệ biết anh đang nói đến chợ đen nên cô gật đầu.
Giang Bình Ừ khẽ một tiếng, sau đó đứng dậy lấy một trái đi rửa sạch để nếm thử, mùa đông này ăn lê tươi như vậy là chuyện hiếm thấy.
Chuyện dưa hấu Dương Hồng Lệ cũng không đề cập tới, dù sao chuyện này ai biết có thể hoàn thành hay không đương nhiên giữ bí mật vẫn tốt hơn.Lỡ không cũng không thấy xấu hổ.
Trong lòng Dương Hồng Lệ chỉ muốn làm bẽ mặt lại chị dâu, bọn họ cạnh tranh mấy chục năm. Khi trước ở chung vẫn như thế, năm ngoái gia đình bọn họ dọn ở ở riêng đã chuyển lên tỉnh.
Kết quả năm ngoái cô bận rộn ở nhà chuẩn bị bàn ăn, khi về nhà, chị dâu bọn họ lại mang theo mấy quả cam nên việc cô làm không có chỗ để khen ngợi, mọi người đều khen cam của bọn họ. Năm nay cô phải lấy lại danh dự bằng mọi giá.
Dương Hồng Lệ cũng rất tự hào về con trai của mình, con trai cô làm việc trong ngân hàng, lấy một người vợ có điều kiện gia đình tốt hơn cô rất nhiều, năm nay cô có thể khoe khi về nhà mẹ chồng.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô hy vọng Hứa Hoan Ngôn sẽ có dưa hấu cho mình, cô rất mong chờ vào điều này.
Hứa Hoan Ngôn không lo lắng gì dù sao đồ của cô đều là đồ tốt nhất.
Khi miếng thịt cuối cùng được bán đi, cô thu về 40 nhân dân tệ cùng đủ loại phiếu định mức.
Bán đồ xong, cô chuẩn bị tự mình làm đồ mang đi bán, cô còn muốn kiếm điểm thưởng giống như lúc ở tiệm cơm quốc doanh, đương nhiên phải mở rộng khu vực rồi.
Sau khi mua rất nhiều thứ ở chợ đen, cô dự định về nhà làm một số thành phẩm rồi bán ở đây, còn làm món nào thì cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nhưng khi thấy chợ đen vẫn còn người bán vải, cô bỗng nhớ ra Lưu Quế Lan ngày nào cũng phàn nàn về việc mua vải khó khăn đến mức nào, cô chuẩn bị qua đó xem một lát.
Hơn nữa, quần áo của mọi người trong gia đình không chỉ chắp vá miếng này miếng kia mà còn không dám kéo mạnh, nếu không liền bị rách.
Lưu Quế Lan mua xong đồ đang đợi Hứa Hoan Ngôn ở cửa Cung Tiêu Xã.
Khi nhìn thấy cô đến, bà lập tức tiến tới chỗ cô.
"Thực sự có vải à? Ối, con lấy cái này ở đâu thế?"
Hứa Hoan Ngôn vẫn nói dối như mọi khi bảo rằng cô lấy ở chỗ của Triệu Thúy Vân.
Đến chỗ xe lừa, Hứa Hoan Ngôn lại gặp những người lúc nãy đang cùng nhau đợi xe lừa.
Hứa Hoan Ngôn bận rộn cả buổi sáng, quên mất cái cớ lúc sáng bịa ra trước mặt bọn họ. Khi mua vải cô chỉ nghĩ đến ở nhà không còn vải nữa thôi.
Nhưng Lưu Quế Lan lại cầm sấp vải nhìn bọn họ, nhướng mày kiêu ngạo.
Editor: YingYing
"Bà nội không tức giận chỉ cần con không có chuyện gì là được. Vậy ngày mai con đi cùng bà nội nhưng phải dậy sớm chút Tết đến ai cũng sẽ đi sắm Tết hết, lỡ đi muộn sẽ không còn đồ mà mua."
Hiện tại chỗ nào cũng thiếu hàng để cung ứng, có rất nhiều người có phiếu nhưng đều không mua được.
Đến tối, mọi người trong nhà đều biết chuyện Hứa Hoan Ngôn bị Lưu Đại Nữu mai mối lung tung ngoại trừ Hứa Hoan Thịnh còn nhỏ không hiểu chuyện.
Hơn nữa chuyện này buổi trưa mới xảy ra buổi chiều đã lan truyền khắp nơi trong đại đội rồi.
Người trong đại đội đều nhàn rỗi không có việc làm lúc này có chuyện liền hóng náo nhiệt, truyền từ người này sang người khác cũng không biết câu chuyện mai mối này sẽ biến thành như thế nào nữa.
Đáng tiếc Hứa Hoan Ngôn căn bản không để trong lòng, bây giờ tất cả những gì cô nghĩ đến đều là những thứ trong hệ thống của cô.
Buổi tối cô ở trong phòng đổi tất cả điểm trong hệ thống, lần này cô chủ yếu đổi thịt và hoa quả, Tết Nguyên Đán đang đến gần nên thịt và hoa quả khan hiếm nên đổi hai loại này bán ra là một vốn bốn lời. Hơn nữa cô bây giờ không còn làm việc ở tiệm cơm quốc doanh nữa, cô phải nghĩ cách khác để nhận điểm thưởng.
Hứa Hoan Ngôn bỏ thịt và trái cây vừa đổi vào kho bảo quản xong thì lên giường đi ngủ.
Trời còn chưa sáng Lưu Quế Lan và Hứa Hoan Ngôn đã đi huyện thành.
Hai bà cháu cầm theo bánh bột ngô ăn trên đường.
Bánh bột ngộ thật sự rất khó ăn, đã khô còn cứng nuốt xuống miếng bánh cổ họng cũng đau, thời tiết lại lạnh nên cô căn bản không ăn bao nhiêu.
Hai người đi đến cổng thôn rồi đợi xe lừa của đại đội đến.
Xe bò ở thời đại này rất khó thấy, trâu bò là sức lao động của làng, muốn ăn ngon uống ngon thì ruộng phải tốt cũng chính là phải trông cậy vào chúng.
Trên xe lừa có rất nhiều người đều là đi huyện thành.Lưu Quế Lan cũng không có đưa tiền mà đưa cho người đánh xe một quả trứng gà làm phí đi đường.
Sáng sớm thức dậy trời rất lạnh, ai cũng mặc quần áo dày, quấn kín mít, khó mà phân biệt được ai với ai.
Hứa Hoan Ngôn dựa vào người Lưu Quế Lan chợp mắt chút, hôm qua cô bận đổi điểm thưởng nên ngủ trễ thành ra giờ có chút buồn ngủ.
"Ài, mấy người nghe gì chưa cháu gái Lưu Quế Lan muốn gặp nhà người ta định hôn sự, cái này là do chính miệng Lưu Đại Nữu nói đó tuyệt đối không giả được."
Hứa Hoan Ngôn ở trên xe nghe được chuyện bát quái của chính mình, nháy mắt liền thanh tỉnh.
“Đúng vậy, kỳ thật ta cũng gặp qua đứa bé Hứa Hoan Ngôn, dáng người cũng tạm nhưng quá gầy, bây giờ hôn sự cũng xong rồi dưỡng khoảng hai năm thân thể tốt lên lúc đó có thể kết hôn.”
“Nghe Lưu Đại Nữu nói nhà trai là thôn phía Đông bên kia trong nhà điều kiện rất tốt nhưng là con trai nhà đó ai mà chả biết là người tàn phế, sau này về sống chung còn không biết như thế nào đâu.”
" Ta thấy á hả, nhà Lưu Quế Lan không phải nghèo sao, không có lương thực liền đem cháu gái bán đi kiếm tiền về nuôi cháu trai đi học."
“Ha ha ha, ngươi nói có khả năng lắm, không phải ngày nào Lưu Quế Lan cũng đối xử với cháu gái rất tốt đó thôi, xem ra tất cả là giả vờ hết."
Lưu Quế Lan nghe thấy nhịn không nổi định mở miệng mắng bọn họ lại bị Hứa Hoan Ngôn kéo lại tỏ ý giữ im lặng.
Bọn họ bàn tán cô cũng không thể quản được hơn nữa nếu giờ phản bác liền chứng minh chuyện này có thật, có khi lại to chuyện hơn.
Lưu Quý Lan đành khịt mũi, không nói gì.
May mắn thay, vài người trong xe bắt đầu bàn tán về người khác.
Khi tới được huyện thành thì trời đã sáng.Mọi người lục tục xuống xe lừa, đúng lúc Lưu Quế Lan cởi khăn quàng cổ ra, mấy người lúc nãy bàn tán chuyện gia đình người ta chỉ biết nhìn nhau ngượng cười xấu hổ.
Lưu Quế Lan quét mắt qua bọn họ một cái, tuy những người này không thân thiết với bà nhưng lại đều quen biết nhau cả, mọi người trong không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
" Ôi chị dâu, sao lúc trên xe sao chị không nói gì."
Người cất lời tiến lên phía trước là người có thân hình khá tròn trịa.
"Nếu ta lên tiếng thì làm sao phát huy được hết khả năng tám chuyện của ngươi được chứ?"
Lưu Quế Lan hừ một tiếng, cảm giác này thật dễ chịu, may là vừa rồi bà không đứng dậy nếu không làm sao mà thấy được sắc mặt cười không nổi nói không xong của bọn họ.
Hứa Hoan Ngôn ho khan hai tiếng.
"Bà ơi, chúng ta đi nhanh thôi. Một người chị mà con từng làm việc chung trong tiệm cơm quốc doanh có để lại cho chúng ta một ít vải, mau qua lấy thôi bà."
Lưu Quế Lan nghe vậy có chút không hiểu nhưng cũng theo bản năng phối hợp Hứa Hoan Ngôn gật gật đầu.
Mấy người còn lại sắc mặt thậm chí còn tệ hơn, vải muốn lấy là có thể lấy sao, cô nói nhờ người để lại người ta liền để lại à?
Lưu Quế Lan đắc ý nhìn bọn họ một cái, xoay người cùng Hứa Hoan Ngôn rời đi.
Lưu Quế Lan lần này đến đây để mua một số đồ dùng cho dịp năm mới, cũng như một số vật dụng cần thiết hàng ngày cho gia đình như muối, xà phòng các loại.
Những tấm phiếu bà dành dụm suốt một năm được sử dụng vào mục đích này.
"Bà nội, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa Cung Tiêu Xã nhé. Con đi tiệm cơm quốc doanh."
Đây cũng chính là mục đích cô đến đây ngày hôm nay.
Lưu Quế Lan vẫn rất yên tâm về Hứa Hoan Ngôn hơn nữa cô vào huyện thành được một tháng rưỡi rồi, đi đường thế nào cũng không gì là khó.
Lưu Quế Lan cũng không thấy sai chỗ nào liền để cho cô tự đi.
Hứa Hoan Ngôn mang theo một chiếc giỏ tre nhỏ, cô rẽ vào một con hẻm, thay bộ quần áo rách nát, sau đó bốc một nắm đất trên tường xoa lên mặt trước khi bước vào con hẻm của chợ đen.
Hứa Hoan Ngôn đã bỏ lê và chuối tươi từ hệ thống vào giỏ của mình.
Cô không mang hết một lần một lúc, cây to đón gió đạo lý này cô vẫn hiểu trừ khi cô muốn làm bia ngắm cho người khác.
Nhìn qua một lần thấy ổn, cô mở vải che ra một lúc thì có người đi tới.
Người tới là một phụ nữ có vẻ khá lo lắng, mặc áo khoác màu xanh quân đội, trông giống như một công nhân nhà máy.
"Tôi muốn tất cả những thứ trong giỏ của cô."
Hứa Hoan Ngôn bị người này làm cho kinh ngạc, dù sao những thứ này khá là đắt tiền, mà cô ấy thậm chí còn không có hỏi giá cả đã trực tiếp mua hết đúng là hào phóng mà.
“Được, tổng cộng là chín tệ.”
Thấy đối phương không hỏi giá cả nên cô cũng không nói gì nữa, trực tiếp báo giá.
Lúc này đối phương mới ngẩng đầu nhìn Hứa Hoan Ngôn.
" Cô còn có cái gì khác không?"
Hứa Hoàn Nhan có chút nghi hoặc.
"Cô còn muốn đồ gì?"
Những gì cô có bây giờ không nhiều.
Nhưng đối phương có vẻ còn gặp nhiều rắc rối hơn cô.
"Tôi muốn thứ gì đó khó kiếm hơn, chẳng hạn như trái cây trái mùa."
Hứa Hoan Ngôn nghe được lời này tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm, vì ở chợ đen người kỳ lạ không hề ít.
"Dưa hấu có được tính không?"
Đối phương so với Hứa Hoan Ngôn lúc nãy còn kinh ngạc hơn, sau khi kinh ngạc liền hào hứng.
"Có thật sao? Tôi muốn mua nó."
Hiện giờ điểm của Hứa Hoan Ngôn trong hệ thống không đủ, tạm thời cô không thể đổi được dưa hấu.
"Có thể đợi vài ngày được không?"
Đối phương đưa Hứa Hoan Ngônđến một con hẻm vắng vẻ hơn.
“Đồng chí, tôi có thể đợi đến trước mùng hai Tết, cô xem thời gian có kịp không?”
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy có chút gấp nhưng cũng không hỏi đối phương lý do dù sao đây là chuyện riêng tư.
"Đương nhiên kịp. Vậy thì 28 Tết tôi sẽ mang đến cho cô. Cô muốn lấy đồ ở nơi nào, cái này khác với lê và chuối."
Đối phương lấy từ trong túi ra một cây bút và tờ giấy, sau đó viết ra một địa chỉ.
Hứa Hoan Ngôn liếc nhìn địa chỉ trên tờ giấy, đó là nhà máy sản xuất vải.
“Được rồi, lúc có tôi sẽ mang nó đến cho cô.”
Sau khi hai người bàn xong địa điểm thì chia tay, đối phương quay người rời đi với lê và chuối vừa mua.
Hứa Hoan Ngôn lại nhìn tờ giấy trong tay rồi cất nó vào túi.
Cô quay lại chợ đen và tiếp tục bán đồ, Tết Nguyên Đán đang đến gần, người mua hàng Tết cũng nhiều hơn, hồng tụ chương cũng không quá khắt khe. Tết đến gần, mọi người đều bao dung hơn rất nhiều.
Khi Dương Hồng Lệ ra khỏi chợ đen tâm trạng cô rất sảng khoái.
Về đến nhà, cô ấy nhìn thấy chồng của mình là Giang Bình ngồi trên ghế đọc báo.
"Xem xem em mua gì này?"
Giang Bình hiện đang làm việc trong hệ thống giáo dục, nhưng nền giáo dục hiện tại đã đi chệch hướng và nó cũng không liên quan gì đến kế hoạch giáo dục.
Anh ấy đặt tờ báo đang đọc sang một bên.
" Em nói xem em mua cái gì?"
Dương Hồng Lệ lấy chuối và lê tươi roi rói ra nhướng mày cười.
"Xem cho kĩ em mua cái gì đi. Lần trước anh cả bọn họ từ tỉnh lỵ trở về, mang theo mấy quả cam hơi héo đã vậy còn chả thấy nước đâu mà lên mặt này nọ cho, lần này dù thế nào đi nữa em sẽ cho bọn họ chóng mắt lên mà nhìn. Lần đó bọn họ đều muốn làm em bẽ mặt nhưng lần này đừng hòng, ai mà chả có được mấy thứ hiếm thấy chứ?”
Giang Bình quả thực ngơ ngác, anh cảm thấy trái lê này toàn thân đều mọng nước.
"Quả này, là mua ở nơi đó? "
Dương Hồng Lệ biết anh đang nói đến chợ đen nên cô gật đầu.
Giang Bình Ừ khẽ một tiếng, sau đó đứng dậy lấy một trái đi rửa sạch để nếm thử, mùa đông này ăn lê tươi như vậy là chuyện hiếm thấy.
Chuyện dưa hấu Dương Hồng Lệ cũng không đề cập tới, dù sao chuyện này ai biết có thể hoàn thành hay không đương nhiên giữ bí mật vẫn tốt hơn.Lỡ không cũng không thấy xấu hổ.
Trong lòng Dương Hồng Lệ chỉ muốn làm bẽ mặt lại chị dâu, bọn họ cạnh tranh mấy chục năm. Khi trước ở chung vẫn như thế, năm ngoái gia đình bọn họ dọn ở ở riêng đã chuyển lên tỉnh.
Kết quả năm ngoái cô bận rộn ở nhà chuẩn bị bàn ăn, khi về nhà, chị dâu bọn họ lại mang theo mấy quả cam nên việc cô làm không có chỗ để khen ngợi, mọi người đều khen cam của bọn họ. Năm nay cô phải lấy lại danh dự bằng mọi giá.
Dương Hồng Lệ cũng rất tự hào về con trai của mình, con trai cô làm việc trong ngân hàng, lấy một người vợ có điều kiện gia đình tốt hơn cô rất nhiều, năm nay cô có thể khoe khi về nhà mẹ chồng.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô hy vọng Hứa Hoan Ngôn sẽ có dưa hấu cho mình, cô rất mong chờ vào điều này.
Hứa Hoan Ngôn không lo lắng gì dù sao đồ của cô đều là đồ tốt nhất.
Khi miếng thịt cuối cùng được bán đi, cô thu về 40 nhân dân tệ cùng đủ loại phiếu định mức.
Bán đồ xong, cô chuẩn bị tự mình làm đồ mang đi bán, cô còn muốn kiếm điểm thưởng giống như lúc ở tiệm cơm quốc doanh, đương nhiên phải mở rộng khu vực rồi.
Sau khi mua rất nhiều thứ ở chợ đen, cô dự định về nhà làm một số thành phẩm rồi bán ở đây, còn làm món nào thì cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nhưng khi thấy chợ đen vẫn còn người bán vải, cô bỗng nhớ ra Lưu Quế Lan ngày nào cũng phàn nàn về việc mua vải khó khăn đến mức nào, cô chuẩn bị qua đó xem một lát.
Hơn nữa, quần áo của mọi người trong gia đình không chỉ chắp vá miếng này miếng kia mà còn không dám kéo mạnh, nếu không liền bị rách.
Lưu Quế Lan mua xong đồ đang đợi Hứa Hoan Ngôn ở cửa Cung Tiêu Xã.
Khi nhìn thấy cô đến, bà lập tức tiến tới chỗ cô.
"Thực sự có vải à? Ối, con lấy cái này ở đâu thế?"
Hứa Hoan Ngôn vẫn nói dối như mọi khi bảo rằng cô lấy ở chỗ của Triệu Thúy Vân.
Đến chỗ xe lừa, Hứa Hoan Ngôn lại gặp những người lúc nãy đang cùng nhau đợi xe lừa.
Hứa Hoan Ngôn bận rộn cả buổi sáng, quên mất cái cớ lúc sáng bịa ra trước mặt bọn họ. Khi mua vải cô chỉ nghĩ đến ở nhà không còn vải nữa thôi.
Nhưng Lưu Quế Lan lại cầm sấp vải nhìn bọn họ, nhướng mày kiêu ngạo.