Chương : 37
Lúc đầu Vân Dã vẫn còn chống cự.
Bởi ấn tượng đầu tiên anh dành cho Tô Nhứ chính là đần độn.
Mà anh đây lại lười quan tâm những kẻ đần độn.
Nào biết rằng cái ý thức cộng cảm này lại không chịu nghe theo sự khống chế của anh.
Một ngày lúc nào cũng có thể kinh hồn táng đảm nhìn thấy được cảnh tượng trong năm ba giây, mấy lần thời gian còn dài tới tận một phút.
Vì vậy ấn tượng anh dành cho Tô Nhứ cứ dần thay đổi.
Cho đến một ngày nào đó, anh đứng trên gò cát, đắm mình trong bóng đêm tại bờ biển, chợt nhớ tới cái con người này.
Vào lúc anh đặt mình vào giữa trời đất to lớn ấy, ngay khi anh đắm chìm trong cảm giác cô độc vô biên kia, anh gặp được cô.
Vân Dã hạ tầm nhìn, thấy Tô Nhứ tỉnh dậy.
Cô dụi mắt, hồn nhiên ngáp một cái. Do mới vừa ngủ dậy nên vẫn còn chút lơ mơ, chờ đến khi cô mở mắt thấy rõ bốn phía thì Vân Dã cũng đã quay đầu đi.
Bảy giờ tối trong nước, Tô Nhứ xuống máy bay.
Cô đội mũ và đeo khẩu trang, đề phòng bị người khác phát hiện.
Mới vừa ra khỏi sân bay, người của Tô gia đã nhận ra cô.
Vân Dã đưa người lên xe, Tô Nhứ hạ cửa kính xuống, đáng thương nhìn chằm chằm anh.
Tài xế và quản gia không dám động đậy, cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ có thể lặng lẽ vểnh tai lên nghe lén.
"Sao tôi có cảm giác như thể công chúa nhỏ bỏ nhà ra đi, cuối cùng lại bị bắt trở về thế này?" Tô Nhứ phỉ nhổ.
Quản gia và tài xế nghe xong khuôn mặt đều đen lại.
"Lại còn công chúa cơ à?" Vân Dã nhướng mày.
Tô Nhứ nháy mắt, "Không giống hả?"
Vân Dã dí nhẹ vào trán cô, cười: "Về nhà đi cô công chúa nhỏ ạ."
Tô Nhứ vẫy tay với anh, lúc cửa sổ được kéo lên xe mới chạy.
Vân Dã nhìn cô biến mất trong tầm mắt. Hè tới, gió đêm vẫn có chút lạnh lẽo.
Anh yên lặng đứng đó một hồi.
Tô Nhứ và anh không giống nhau.
Cô có quá nhiều liên hệ với thế giới này, cần phải tuân theo rất nhiều quy tắc, nếu không sẽ mang đến phiền phức lớn.
Mà anh chỉ một thân một mình, muốn làm gì thì làm.
Căn bản là người của hai thế giới khác nhau.
Vân Dã xoay người, biến mất trong bóng đêm.
Tô Nhứ bị gọi về nước, ngày hôm sau lại bị kêu tới Tô gia gặp bà nội, cùng bà uống trà đến tận trưa mới phát hiện bà cũng gọi cả Lâu Ngạo tới.
Vẻ mặt Lâu Ngạo bình tĩnh, quần áo chỉnh tế, trông như vừa lái xe từ công ty tới.
Sau khi hắn ngồi xuống cũng tự nhiên nhận lấy ấm rót trà cho bà cụ.
Đúng là đứa cháu có hiếu.
Tô Nhứ nhìn mà buồn cười.
Bà cụ lạnh nhạt nói: "Chương trình tạp kỹ nhắc tới trước đó đã xác nhận xong rồi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa hai đứa cùng nhau đi di."
Động tác bưng trà của Lâu Ngạo hơi ngừng, liếc mắt sang nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ im lặng.
Bầu không khí vô hình trung trở nên lúng túng kỳ lạ.
Vẻ mặt lão phu nhân không đổi, hờ hững nói: "Sao nào? Không phải cháu đã nói cần cho mấy đứa thời gian và cơ hội để chung đụng à?"
Tô Nhứ dùng một tay chống cằm, cười khanh khách nói, "Cháu thì không sao nhưng bà thử nghĩ xem, dù gì thì người ta cũng là tổng giám đốc của một công ty, đi tham gia chương trình giải trí gì đó thì có phải có chút thấp kém hay không?"
Lại nói, lời này nghe vẻ như Lâu Ngạo mới chính là người tiến tổ nhờ hậu đài vậy.
Chỉ cần nghĩ đến việc lúc đó Lâu Ngạo sẽ bị cư dân mạng thảo luận khủng khiếp thế nào thôi đã khiến Tô Nhứ không nhịn được cười.
Vậy nên chắc chắn Lâu Ngạo sẽ từ chối.
Nhưng lão phu nhân lại nói: "Ta cho thằng bé phối hợp với cháu đã là cho cháu mặt mũi lắm rồi. Nếu hai đứa không chịu nữa thì lập tức tuyên bố tin tức kết hôn đi."
Tuyệt sát.
Lâu Ngạo hơi mím lôi, lạnh nhạt nói: "Khi nào thì bắt đầu? Cháu sẽ sắp xếp thời gian."
Tô Nhứ âm thầm lườm nguýt trong lòng. Cái tên ngu đần Lâu Ngạo này, chỉ cần hắn muốn từ chối thì chắc chắn sẽ có một núi lý do, thế mà hết lần này đến lần khác —— rụt đầu rụt cổ như con rùa.
Lão phu nhân đặt tài liệu quản gia đưa lên bàn, chia ra cho hai người mỗi người một phần.
Thiết kế của chương trình tạp kỹ này rất phù hợp với bọn họ.
Tên là 《Bốn Mùa》, chủ đề cũng được đặt theo theo các mùa, còn cần đi tới rất nhiều nơi để quay chụp, thực sự rất thích hợp để vun đắp tình cảm.
Ở trong mắt của lão phu nhân, đây vốn không phải là một show truyền hình mà chính là phương án thứ N giúp xúc tiến cho tình cảm của hai người.
Chính bà cũng rất hài lòng đối với phương án này.
Tô Nhứ lật được hai trang thì đứng lên nói: "Xong rồi thì cháu về trước đây."
Lâu Ngạo cũng đứng dậy theo, vẻ mặt không đổi nói: "Cháu đưa cô ấy đi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ ăn ý mà đi ra ngoài.
Ra đến ngoài nhà, Tô Nhứ mở cửa xe phía sau ra, khom người đi vào.
Lâu Ngạo đưa cô về nhà y như đã nói.
Thỉnh thoảng hắn nhìn về phía Tô Nhứ đang ngồi đằng sau, môi khẽ mím, có mấy câu muốn nói mà ưỡn ẹo mãi không cách nào nói thành lời.
Trái lại, sau khi Tô Nhứ nghịch điện thoại, xem tin tức được đẩy lên đầu, phát hiện bài thông báo về thời gian ra phim của Lâm Trạch và An Tố Tố.
Vì vậy cô hỏi Lâu Ngạo: "Anh với Lâm Trạch quan hệ tốt lắm à?"
Lâm Trạch?
Vừa nghe đến cái tên này Lâu Ngạo liền nhíu mày.
Hắn nói: "Không quen."
"Không quen mà anh tìm anh ta nhờ làm phim cho An Tố Tố?" Tô Nhứ nâng mắt lên nhìn hắn, không hiểu hỏi, "Cái này mà còn gọi là không quen biết à?"
Lâu Ngạo lặng yên một lúc lâu mới nói: "Cậu ta là em trai của Lâm Húc."
Tô Nhứ: "Lâm Húc là ai?"
Lâu Ngạo nói: "... Bạn tôi."
"Thế anh cảm thấy phim này sẽ nổi tiếng à?" Tô Nhứ hỏi hắn.
Lâu Ngạo hờ hững đáp: "Tôi không có hứng thú."
Tô Nhứ không tin: "An Tố Tố đóng nữ chính đó, anh nói không có hứng thú thì ai mà tin chứ."
Lâu Ngạo ngậm miệng không nói lời nào.
Tô Nhứ liếc nhìn ngày tháng công chiếu, đúng vào cuối tháng. Cô lướt xem bình luận, sau vụ trợ lý lần đó, fan trung thành của Đường Tuyết và cô đều chán ghét An Tố Tố nên hầu như bình luận đều là antifan của cô ấy.
Lâu Ngạo liếc nhìn Tô Nhứ qua kính chiếu hậu, trầm giọng nói: "Chẳng phải cô luôn mồm nói muốn từ chối à? Sao chuyện đi show giải trí lần này lại nghe theo thế."
"Tham gia show giải trí thì có lợi cho tôi, việc gì tôi phải từ chối?" Tô Nhứ buồn bực hỏi ngược lại.
Lâu Ngạo nghe xong trong lòng liền khó chịu, lực đạo cầm tay lái cũng tăng lên.
"Có anh ấy, rõ ràng bản thân có trăm ngàn cái cớ để có thể từ chối, vậy mà nửa lời cũng không chịu nói ra." Tô Nhứ nhìn Lâu Ngạo đang lái xe nói: "Ví dụ như gây ảnh hưởng đến hình tượng công ty, sợ trên mạng dấy lên những tin đồn lung tung, tạo thành bất lợi căng thẳng cho công ty gì gì đó. Chọn đại một cái thì sao nào?"
Lâu Ngạo cười lạnh: "Nói thì có tác dụng gì không?"
Tô Nhứ: "Anh không nói thì sao mà biết được thế nào."
"Tô Nhứ, cho dù thế nào thì cô cũng là người Tô gia, cô tưởng là..." Lâu Ngạo chưa kịp nói hết đã bị Tô Nhứ cắt ngang, "Ở trong mắt lão phu nhân thì tôi thật sự không phải đấy. Lão phu nhân bà ấy thà giao gia sản cho đời kế tiếp sau khi tôi và anh kết hôn cũng không chịu trực tiếp đưa nó cho tôi."
Tô Nhứ duỗi tay khẽ gõ lên lưng ghế của xe hắn, ngồi thẳng lưng rồi thò lại gần nói: "Hợp tác với tôi không được à? Lật đổ quyền lực của lão phu nhân."
Vẻ mặt Lâu Ngạo không hề thay đổi, nói: "Tôi đã đồng ý với cô rồi còn gì."
"Nhưng anh cũng phải có chút hành động chứ!" Tô Nhứ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, "Bắt đầu từ việc từ chối đi show giải trí."
"Tôi sẽ tự nhìn rồi làm." Lâu Ngạo cau mày, chuyển đề tài, "Sao cô lại đi tới Châu Phi?"
"Sao đi á? Đương nhiên là ngồi máy bay đi rồi, chẳng lẽ chèo thuyền đi à?" Tô Nhứ tức giận nói.
Lâu Ngạo im lặng một lúc lâu.
Tô Nhứ xuất hiện ý thức cộng cảm, nhìn thấy Vân Dã mặc đồ rằn ri đi giữa rừng mưa nhiệt đới, phía sau còn có một con cọp bước theo.
Ngay khi cô đang bị choáng ngợp bởi vẻ oay hùng của vị vua của muôn thú này thì thình lình nghe thấy câu hỏi của Lâu Ngạo: "Đi cùng với vị tình nhân nhỏ kia của cô?"
Tô Nhứ: "..."
"Anh, anh bị điên à! Đang êm đẹp tự dưng nói tình nhân nhỏ cái gì!" Tô Nhứ đưa mắt lên trừng hắn, nghi ngờ Lâu Ngạo bị Triệu Hằng nhập.
Lâu Ngạo cười khẩy, nói: "Tài xế đi đón cô trở về đều nói là hắn, không phải là tình nhân thì là cái gì? Riêng chuyện ở khách sạn lần trước đã đủ rõ ràng rồi."
Tô Nhứ đang muốn mắng tiếp thì nghe thấy tiếng thông báo của Wechat trên điện thoại.
Vân Dã: "?"
Tô Nhứ gào khóc.
Xong rồi, anh nghe thấy rồi.
"Một mình nhà anh nuôi tình nhân nhỏ là được rồi, đừng tưởng rằng ai cũng như anh!" Tô Nhứ vừa âm u nói vặn lại vừa đánh chữ giải thích hiểu lầm với Vân Dã.
Lâu Ngạo nói: "Lão phu nhân cũng biết."
Tô Nhứ không quan tâm đáp, "Bà cụ không quan tâm mấy chuyện thế này đâu."
Cho dù cô có thật sự kết hôn cùng với Lâu Ngạo rồi còn chạy ra ngoài làm loạn thì bà cụ cũng chẳng ngăn cản, chỉ yêu cầu cô không được để lộ ra ngoài, tránh gây tiếng xấu cho Tô gia, nhân tiện thường ngày cũng sẽ vì chuyện này mà nói vài câu khinh bỉ chế giễu cô thôi.
Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn Lâu Ngạo, cười lạnh nói: "Anh cho là bà cụ không biết chuyện giữa anh và An Tố Tố à?"
Bà cụ ấy à, cái gì bà cũng biết. Chỉ là do bên ngoài hai người đều thỏa hiệp mà làm theo kế hoạch bà định ra cho nên bà cụ mới không gây khó dễ cho An Tố Tố.
Hiển nhiên Lâu Ngạo cũng hiểu rõ, hắn nhếch môi không lên tiếng, vẻ mặt cũng càng thêm âm trầm.
Đưa Tô Nhứ về căn hộ xong, lúc nhìn cô xuống xe, Lâu Ngạo không nhịn được hỏi: "Người đàn ông kia làm nghề gì?"
Tô Nhứ quay đầu lại hỏi: "Ai cơ?"
Mặt Lâu Ngạo không thay đổi nói: "Anh họ cô ấy."
Tô Nhứ: "..."
"Tôi không có anh họ!" Cô cả giận đáp.
Lâu Ngạo lại nói: "Vậy là anh họ người tình."
Tô Nhứ nghe xong mà muốn bóp chết hắn.
"Anh ấy chuyên đi giết mấy tên đàn ông cặn bã!" Tô Nhứ buông xuống câu này liền cao lãnh rời đi.
Bỏ lại Lâu Ngạo nhìn theo cô, ánh mắt như thể nhìn cái thứ ngu ngốc.
Vân Dã vẫn đang tuần tra rừng mưa nhiệt đới cùng hổ Bangladesh, còn chưa biết mình được cho thêm một cái nghề mới.
Vừa đi vừa nhìn di động.
Vừa nghĩ đến chuyện Tô Nhứ mới ngồi cùng một chỗ với ai Vân Dã đã không nhịn được mà híp mắt lại.
Lại nhìn một tràng giải thích của Tô Nhứ, khóe miệng anh lại vô thức vạch ra một độ cong nhỏ.
"Đừng để ý cái tên bệnh thần kinh Lâu Ngạo kia! Hắn nói nhảm đó!"
"Tôi vừa nhìn thấy con hổ! Con hổ! Con hổ!"
"Vua của vạn thú à!"
"Có thể sờ chứ!"
Chờ đến khi Tô Nhứ về nhà, Vân Dã liền truyền tống cô tới bên mình.
Xa xa là một đầm lầy, lúc thủy triều lên nước tràn qua mặt đất, sau khi rút đi mặt đất biến thành đầm lầy.
Vân Dã đi giày da, phía trên đã dính chút bùn, bởi vì Tô Nhứ muốn tới nên anh đã cố ý đi tới khu vực cao hơn, tránh được mặt đất lầy lội.
Lúc Tô Nhứ vừa đến, con hổ Bangladesh ngáp một cái, bộ lông của nó không phải loại đáng yêu dễ thương, mà trông cực oai phong hung mãnh.
Thân dài, dáng người to lớn, lớp lông màu nâu và trắng chồng lên nhau, cả người đều là những sọc hoa văn màu đen.
Tô Nhứ duỗi tay ra thân thiện chào hỏi nó: "Hi~"
Hổ Bangladesh gầm lên một tiếng, Tô Nhứ vội rụt tay về, mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương nhìn Vân Dã.
Vân Dã nhướng mày cười: "Sợ cái gì, nó chào cô đó."
Mày không hổ là Hổ ca nha!
Tô Nhứ duỗi tay về phía nó, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Da lông mềm mại, sờ rất thích.
Khiến cho người ta luyến tiếc buông tay.
Vì vậy Tô Nhứ lại lấy thêm can đảm sờ mấy cái nữa, trong lòng không ngừng kêu hi hi hô hô, cha mạ ơi không ngờ tôi lại có ngày sờ được hổ Bangladesh hoang dại mà không bị chút thương tích nào. Ôi, cuối cùng cũng hoàn thành được giấc mơ rồi QAQ
"Tôi chụp hình làm kỷ niệm được không?" Tô Nhứ trông mong nhìn con hổ.
Con hổ tiến thêm hai bước lại gần, nhìn vào di động của cô, dường như cũng cảm thấy hứng thú.
Tô Nhứ vui vui vẻ vẻ mà chụp ảnh chung với nó.
"Yeah!" Sau khi chụp xong Tô Nhứ cực xúc động, quay sang hỏi Vân Dã, "Đại vương tên là gì thế?"
Vân Dã nói: "Lúc tuần tra mới gặp, sau khi nó ăn no xong liền đi tuần núi với tôi, tôi thấy cô cứ gọi nó là Đại vương là được rồi."
"Anh đang tuần núi hả? Tôi cũng muốn đi!" Tô Nhứ giơ tay.
"Đừng đi, đường khó đi lắm." Vân Dã chỉ đống bùn lầy bên dưới, "Cô mà đạp một chân xuống tôi sợ cô bị vùi vào đó luôn mất."
Tô Nhứ: "Vậy thì tôi với Đại vương sẽ ở đây chơi, anh đi tuần tra đi."
Khóe mắt Vân Dã khẽ giật, nói: "Lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ. Sợ là sau khi tôi đi cô chết thế nào cũng không biết đâu."
Tô Nhứ: "..."
Cô sờ đầu Đại vương, mặt đầy vẻ khó xử.
Vân Dã bị cô nhìn một lúc lâu, không còn cách nào với cô nên đành ngồi xổm người xuống, nói: "Lên đi."
Tô Nhứ cười tươi rói, vui vẻ mà nhào lên.
Vân Dã vừa cõng cô vừa chậm rãi bước đi, Đại vương cũng bước chầm chậm ở bên cạnh.
Tô Nhứ nằm trên tấm lưng rộng rãi vững chắc, một tay ôm cổ anh, một tay cầm di động nói: "Nào, chúng ta cũng chụp một bức ảnh làm kỷ niệm đi."
Vân Dã bực bội nói: "Kỷ niệm cái gì?"
"Kỷ niệm... Kỷ niệm anh cõng tôi! Lần trước không chụp rồi, lần này phải chụp!" Tô Nhứ vừa nói vừa nhìn vào ống kính, "3, 2, 1 ——"
Tách.
Sau trưa, ánh mặt trời lên thật cao rồi hắt xuống tán cây, tạo nên ánh sáng vỡ loang lổ đầy đất.
Trong hình Tô Nhứ cười thật ngọt ngào, người đàn ông cõng cô cũng anh tuấn đẹp trai, lúc nhìn về phía ống kính trong mắt còn chứa ý cười nhàn nhạt.
Tô Nhứ đặt bức này làm hình nền điện thoại.
Suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không ổn, rất dễ bị người khác phát hiện, vì vậy lại sửa lại.
Vân Dã nói: "Gửi cho tôi nữa."
Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn anh, "Anh cũng muốn?"
Vẻ mặt Vân Dã không đổi, nói: "Chụp tôi thì đương nhiên là tôi muốn rồi, lỡ như cô chụp tôi xấu thì sao."
Tô Nhứ không hề hoài nghi, trực tiếp gửi cho anh một bản.
"Anh có chụp thế nào cũng sẽ không xấu đâu, đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ luôn đó!" Tô Nhứ tám với anh, tám tới cả phim ảnh, "Bộ phim của Lâm Trạch cuối tháng sẽ công chiếu, việc tuyên truyền rất lợi hại, lên mạng cũng có thể nhìn thấy những thứ liên quan."
Vân Dã nói: "Không xem."
Tô Nhứ cười nói: "Tôi biết anh không xem rồi, nhưng cái này lại đụng trúng ngày công chiếu phim phóng sự của Nhiếp đạo diễn. Hai bên đều chiếu chung một ngày, chắc chắn là hai người bọn họ cố ý."
Vân Dã lười biếng đáp: "Là cậu ta tự đi tìm chết, ai cản nổi."
"Nhưng cũng không phải là không có phần thắng, dù sao thì đấy cũng là Nhiếp đạo diễn mà." Tô Nhứ nói, "Tới hôm đó chắc chắn tôi sẽ đi xem!"
Cô nói xong thì quay sang nhìn Vân Dã nhưng anh không hề lên tiếng.
Tô Nhứ duỗi tay ra chọt chọt vào gò má Vân Dã, lại nghe anh bảo: "Không xem."
"Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo." Tô Nhứ cười anh.
Vân Dã liếc mắt, chân vẫn không ngừng bước đi.
Đại vương đã cách hai người một khoảng xa, bỏ hai người ở phía sau.
Dù sao thì nó cảm thấy mình đi theo hai người này còn thấy cô đơn hơn.
Theo như Tô Nhứ nói, phía bên Lâm Trạch tuyên truyền cực kỳ lợi hại.
Ngược lại, mặc dù độ chú ý của bộ phim phóng sự của Nhiếp Thư không thấp nhưng so với kiểu tuyên truyền rầm rộ của đối phương thì nó lại có vẻ nhỏ bé đáng thương.
Tô Nhứ rất thẳng thắn.
Mỗi lần cập nhật ảnh lên Weibo cũng đều bổ sung thêm câu: Đếm ngược x ngày 《Vạn vật và chúng ta》 công chiếu.
Tất cả mọi người trong giới giải trí đều biết Tô Nhứ là fan của Nhiếp đạo diễn.
Nhiếp Thư cũng rất cảm động vì hành động này của cô.
Vào ngày công chiếu, Nhiếp Thư và Tô Nhứ cải trang rồi len lén trà trộn vào rạp.
Đàm Chi Hành nhìn hai vị thần tiên vũ trang đầy đủ mắt mũi miệng này rồi lại đảo mắt ôm hai túi bỏng ngô tiến vào.
"Nhiều người quá đi." Nhiếp Thư nhìn mọi người trong rạp nói, "Ngồi đầy hết rồi."
Nhiếp Thư ngồi ở hàng cuối cùng, hài lòng nhìn mấy cái đầu người đông đúc đen kịt kia.
Tô Nhứ vừa ngồi vào chỗ đã phát hiện bên cạnh còn dư một chỗ trống cuối cùng. Trong lòng vừa có dự cảm thì thấy một bóng người quen thuộc đi vào rồi ngồi xuống.
Vân Dã đeo kính, một tay cầm bịch bỏng ngô một tay cầm đồ uống.
Tô Nhứ chỉ vào cái kính trên mặt của anh nói: "Anh đeo cái này làm gì?"
Vân Dã u ám nói: "Muốn xem 3D, cái tên này ngay cả một bộ phim 3D cũng không quay nổi, thế mà còn muốn phim trở nên hot."
Tô Nhứ ôm lấy bịch bỏng ngô che mặt cười.
Nhiếp Thư - cái tên vừa bị Vân Dã phỉ nhổ đang ôm điện thoại nghịch: "Vụ này tôi nhất định phải kể cho Vân Dã. Buổi công chiếu đầu tiên của ông đây ngồi đầy người, ngồi đầy đầy người luôn! Cậu ta không đến thì đúng là chịu thiệu lớn, giờ cậu ta muốn đến cũng vô dụng thôi, hừ!"
Ánh đèn dần mờ đi, bộ phim cũng mở màn.
Mọi người đang thầm thì đều yên lặng, ánh mắt tập trung vào màn hình trước mặt.
Chủ đề là chống lại thợ săn trộm.
Bộ phim quay chụp hình ảnh cuộc sống tự do của các loài động vật hoang dã khác nhau. Bọn chúng ở trong rừng tản bộ, bọn chúng đuổi bắt nhau trên thảo nguyên và bọn chúng nương tựa vào nhau ngủ dưới bóng đêm.
Bọn chúng cách xa nơi sống của con người nhưng mỗi một lần con người khai phá môi trường, bọn chúng đều nhượng bộ.
Mỗi một lần nhượng bộ lại đi kèm với mức độ tử vong khác nhau.
Còn có một kiểu chết càng tàn nhẫn, càng thống khổ hơn so với việc ô nhiễm môi trường phát triển.
Linh dương Tây Tạng bị lột da, tê tê bị rút vảy, gấu đen bị lột da tróc gan, chiếc ngà voi mỹ lệ lạnh như băng, da hổ với những đường vân xinh đẹp —— rất nhiều mãnh thú cực kỳ lợi hại, há miệng ra là có thể cắn đứt cổ con người. Hầu hết mọi người đều có ấn tượng rằng chúng hung mãnh, đáng sợ.
Nhưng chính bọn chúng cũng không thể địch nổi một tiếng súng vang hay thứ chất độc hóa học không cách nào nhận biết được có trong nguồn nước và thức ăn của chúng.
Ở nơi mà bạn không nhìn thấy, những chuyện như vậy vẫn luôn tồn tại. Ngay cả quá khứ, hiện tại, và giờ là tương lai ——
Tô Nhứ xem rất nghiêm túc.
Lúc ở trên màn hình xuất hiện cảnh một nhóm thợ săn trộm cắt ngà voi của một con voi đã đổ xuống đất, Tô Nhứ chợt nhận ra thế giới quanh mình thay đổi.
Ánh sáng trong rạp chiếu vẫn tối tăm như thế, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình.
Đầu người đông nghịt lại biến thành hình dáng không giống nhau của các loài động vật.
Nhỏ thì có thỏ, lớn thì có sư tử, hổ.
Đàm Chi Hành ở bên tay trái cô biến thành Tiểu Hoa.
Trong rạp chiếu phim đông đúc lúc này, mỗi nơi mỗi chỗ là một loài vật đang có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Ở nơi xa xa có Đại vương trong rừng mưa nhiệt đới Ấn Độ, có sư tử Châu Mỹ đưa ba con nhỏ đi dạo trên dãy núi ở Bắc Mỹ, có bầy sư tử nghỉ ngơi trên đồng cỏ Serengeti ——
Đại bàng bay ở trên trời, sếu cổ đen chỉ sống trên cao nguyên, linh dương Tây Tạng đang cúi đầu ăn cỏ ——
Cá voi xanh đang cô độc hát trên biển, loài cá có nguy cơ tuyệt chủng dưới đáy biển sâu, cá voi sát thủ đang đuổi theo hải cẩu, chim cánh cụt đang vồ mồi trên bờ ——
Tất cả bọn chúng nhất thời đều dừng lại mọi động tác, nhìn về phía màn hình đang sáng lên phía chân trời kia.
_________
Bù cho hôm trước nè:33
Bởi ấn tượng đầu tiên anh dành cho Tô Nhứ chính là đần độn.
Mà anh đây lại lười quan tâm những kẻ đần độn.
Nào biết rằng cái ý thức cộng cảm này lại không chịu nghe theo sự khống chế của anh.
Một ngày lúc nào cũng có thể kinh hồn táng đảm nhìn thấy được cảnh tượng trong năm ba giây, mấy lần thời gian còn dài tới tận một phút.
Vì vậy ấn tượng anh dành cho Tô Nhứ cứ dần thay đổi.
Cho đến một ngày nào đó, anh đứng trên gò cát, đắm mình trong bóng đêm tại bờ biển, chợt nhớ tới cái con người này.
Vào lúc anh đặt mình vào giữa trời đất to lớn ấy, ngay khi anh đắm chìm trong cảm giác cô độc vô biên kia, anh gặp được cô.
Vân Dã hạ tầm nhìn, thấy Tô Nhứ tỉnh dậy.
Cô dụi mắt, hồn nhiên ngáp một cái. Do mới vừa ngủ dậy nên vẫn còn chút lơ mơ, chờ đến khi cô mở mắt thấy rõ bốn phía thì Vân Dã cũng đã quay đầu đi.
Bảy giờ tối trong nước, Tô Nhứ xuống máy bay.
Cô đội mũ và đeo khẩu trang, đề phòng bị người khác phát hiện.
Mới vừa ra khỏi sân bay, người của Tô gia đã nhận ra cô.
Vân Dã đưa người lên xe, Tô Nhứ hạ cửa kính xuống, đáng thương nhìn chằm chằm anh.
Tài xế và quản gia không dám động đậy, cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ có thể lặng lẽ vểnh tai lên nghe lén.
"Sao tôi có cảm giác như thể công chúa nhỏ bỏ nhà ra đi, cuối cùng lại bị bắt trở về thế này?" Tô Nhứ phỉ nhổ.
Quản gia và tài xế nghe xong khuôn mặt đều đen lại.
"Lại còn công chúa cơ à?" Vân Dã nhướng mày.
Tô Nhứ nháy mắt, "Không giống hả?"
Vân Dã dí nhẹ vào trán cô, cười: "Về nhà đi cô công chúa nhỏ ạ."
Tô Nhứ vẫy tay với anh, lúc cửa sổ được kéo lên xe mới chạy.
Vân Dã nhìn cô biến mất trong tầm mắt. Hè tới, gió đêm vẫn có chút lạnh lẽo.
Anh yên lặng đứng đó một hồi.
Tô Nhứ và anh không giống nhau.
Cô có quá nhiều liên hệ với thế giới này, cần phải tuân theo rất nhiều quy tắc, nếu không sẽ mang đến phiền phức lớn.
Mà anh chỉ một thân một mình, muốn làm gì thì làm.
Căn bản là người của hai thế giới khác nhau.
Vân Dã xoay người, biến mất trong bóng đêm.
Tô Nhứ bị gọi về nước, ngày hôm sau lại bị kêu tới Tô gia gặp bà nội, cùng bà uống trà đến tận trưa mới phát hiện bà cũng gọi cả Lâu Ngạo tới.
Vẻ mặt Lâu Ngạo bình tĩnh, quần áo chỉnh tế, trông như vừa lái xe từ công ty tới.
Sau khi hắn ngồi xuống cũng tự nhiên nhận lấy ấm rót trà cho bà cụ.
Đúng là đứa cháu có hiếu.
Tô Nhứ nhìn mà buồn cười.
Bà cụ lạnh nhạt nói: "Chương trình tạp kỹ nhắc tới trước đó đã xác nhận xong rồi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa hai đứa cùng nhau đi di."
Động tác bưng trà của Lâu Ngạo hơi ngừng, liếc mắt sang nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ im lặng.
Bầu không khí vô hình trung trở nên lúng túng kỳ lạ.
Vẻ mặt lão phu nhân không đổi, hờ hững nói: "Sao nào? Không phải cháu đã nói cần cho mấy đứa thời gian và cơ hội để chung đụng à?"
Tô Nhứ dùng một tay chống cằm, cười khanh khách nói, "Cháu thì không sao nhưng bà thử nghĩ xem, dù gì thì người ta cũng là tổng giám đốc của một công ty, đi tham gia chương trình giải trí gì đó thì có phải có chút thấp kém hay không?"
Lại nói, lời này nghe vẻ như Lâu Ngạo mới chính là người tiến tổ nhờ hậu đài vậy.
Chỉ cần nghĩ đến việc lúc đó Lâu Ngạo sẽ bị cư dân mạng thảo luận khủng khiếp thế nào thôi đã khiến Tô Nhứ không nhịn được cười.
Vậy nên chắc chắn Lâu Ngạo sẽ từ chối.
Nhưng lão phu nhân lại nói: "Ta cho thằng bé phối hợp với cháu đã là cho cháu mặt mũi lắm rồi. Nếu hai đứa không chịu nữa thì lập tức tuyên bố tin tức kết hôn đi."
Tuyệt sát.
Lâu Ngạo hơi mím lôi, lạnh nhạt nói: "Khi nào thì bắt đầu? Cháu sẽ sắp xếp thời gian."
Tô Nhứ âm thầm lườm nguýt trong lòng. Cái tên ngu đần Lâu Ngạo này, chỉ cần hắn muốn từ chối thì chắc chắn sẽ có một núi lý do, thế mà hết lần này đến lần khác —— rụt đầu rụt cổ như con rùa.
Lão phu nhân đặt tài liệu quản gia đưa lên bàn, chia ra cho hai người mỗi người một phần.
Thiết kế của chương trình tạp kỹ này rất phù hợp với bọn họ.
Tên là 《Bốn Mùa》, chủ đề cũng được đặt theo theo các mùa, còn cần đi tới rất nhiều nơi để quay chụp, thực sự rất thích hợp để vun đắp tình cảm.
Ở trong mắt của lão phu nhân, đây vốn không phải là một show truyền hình mà chính là phương án thứ N giúp xúc tiến cho tình cảm của hai người.
Chính bà cũng rất hài lòng đối với phương án này.
Tô Nhứ lật được hai trang thì đứng lên nói: "Xong rồi thì cháu về trước đây."
Lâu Ngạo cũng đứng dậy theo, vẻ mặt không đổi nói: "Cháu đưa cô ấy đi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ ăn ý mà đi ra ngoài.
Ra đến ngoài nhà, Tô Nhứ mở cửa xe phía sau ra, khom người đi vào.
Lâu Ngạo đưa cô về nhà y như đã nói.
Thỉnh thoảng hắn nhìn về phía Tô Nhứ đang ngồi đằng sau, môi khẽ mím, có mấy câu muốn nói mà ưỡn ẹo mãi không cách nào nói thành lời.
Trái lại, sau khi Tô Nhứ nghịch điện thoại, xem tin tức được đẩy lên đầu, phát hiện bài thông báo về thời gian ra phim của Lâm Trạch và An Tố Tố.
Vì vậy cô hỏi Lâu Ngạo: "Anh với Lâm Trạch quan hệ tốt lắm à?"
Lâm Trạch?
Vừa nghe đến cái tên này Lâu Ngạo liền nhíu mày.
Hắn nói: "Không quen."
"Không quen mà anh tìm anh ta nhờ làm phim cho An Tố Tố?" Tô Nhứ nâng mắt lên nhìn hắn, không hiểu hỏi, "Cái này mà còn gọi là không quen biết à?"
Lâu Ngạo lặng yên một lúc lâu mới nói: "Cậu ta là em trai của Lâm Húc."
Tô Nhứ: "Lâm Húc là ai?"
Lâu Ngạo nói: "... Bạn tôi."
"Thế anh cảm thấy phim này sẽ nổi tiếng à?" Tô Nhứ hỏi hắn.
Lâu Ngạo hờ hững đáp: "Tôi không có hứng thú."
Tô Nhứ không tin: "An Tố Tố đóng nữ chính đó, anh nói không có hứng thú thì ai mà tin chứ."
Lâu Ngạo ngậm miệng không nói lời nào.
Tô Nhứ liếc nhìn ngày tháng công chiếu, đúng vào cuối tháng. Cô lướt xem bình luận, sau vụ trợ lý lần đó, fan trung thành của Đường Tuyết và cô đều chán ghét An Tố Tố nên hầu như bình luận đều là antifan của cô ấy.
Lâu Ngạo liếc nhìn Tô Nhứ qua kính chiếu hậu, trầm giọng nói: "Chẳng phải cô luôn mồm nói muốn từ chối à? Sao chuyện đi show giải trí lần này lại nghe theo thế."
"Tham gia show giải trí thì có lợi cho tôi, việc gì tôi phải từ chối?" Tô Nhứ buồn bực hỏi ngược lại.
Lâu Ngạo nghe xong trong lòng liền khó chịu, lực đạo cầm tay lái cũng tăng lên.
"Có anh ấy, rõ ràng bản thân có trăm ngàn cái cớ để có thể từ chối, vậy mà nửa lời cũng không chịu nói ra." Tô Nhứ nhìn Lâu Ngạo đang lái xe nói: "Ví dụ như gây ảnh hưởng đến hình tượng công ty, sợ trên mạng dấy lên những tin đồn lung tung, tạo thành bất lợi căng thẳng cho công ty gì gì đó. Chọn đại một cái thì sao nào?"
Lâu Ngạo cười lạnh: "Nói thì có tác dụng gì không?"
Tô Nhứ: "Anh không nói thì sao mà biết được thế nào."
"Tô Nhứ, cho dù thế nào thì cô cũng là người Tô gia, cô tưởng là..." Lâu Ngạo chưa kịp nói hết đã bị Tô Nhứ cắt ngang, "Ở trong mắt lão phu nhân thì tôi thật sự không phải đấy. Lão phu nhân bà ấy thà giao gia sản cho đời kế tiếp sau khi tôi và anh kết hôn cũng không chịu trực tiếp đưa nó cho tôi."
Tô Nhứ duỗi tay khẽ gõ lên lưng ghế của xe hắn, ngồi thẳng lưng rồi thò lại gần nói: "Hợp tác với tôi không được à? Lật đổ quyền lực của lão phu nhân."
Vẻ mặt Lâu Ngạo không hề thay đổi, nói: "Tôi đã đồng ý với cô rồi còn gì."
"Nhưng anh cũng phải có chút hành động chứ!" Tô Nhứ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, "Bắt đầu từ việc từ chối đi show giải trí."
"Tôi sẽ tự nhìn rồi làm." Lâu Ngạo cau mày, chuyển đề tài, "Sao cô lại đi tới Châu Phi?"
"Sao đi á? Đương nhiên là ngồi máy bay đi rồi, chẳng lẽ chèo thuyền đi à?" Tô Nhứ tức giận nói.
Lâu Ngạo im lặng một lúc lâu.
Tô Nhứ xuất hiện ý thức cộng cảm, nhìn thấy Vân Dã mặc đồ rằn ri đi giữa rừng mưa nhiệt đới, phía sau còn có một con cọp bước theo.
Ngay khi cô đang bị choáng ngợp bởi vẻ oay hùng của vị vua của muôn thú này thì thình lình nghe thấy câu hỏi của Lâu Ngạo: "Đi cùng với vị tình nhân nhỏ kia của cô?"
Tô Nhứ: "..."
"Anh, anh bị điên à! Đang êm đẹp tự dưng nói tình nhân nhỏ cái gì!" Tô Nhứ đưa mắt lên trừng hắn, nghi ngờ Lâu Ngạo bị Triệu Hằng nhập.
Lâu Ngạo cười khẩy, nói: "Tài xế đi đón cô trở về đều nói là hắn, không phải là tình nhân thì là cái gì? Riêng chuyện ở khách sạn lần trước đã đủ rõ ràng rồi."
Tô Nhứ đang muốn mắng tiếp thì nghe thấy tiếng thông báo của Wechat trên điện thoại.
Vân Dã: "?"
Tô Nhứ gào khóc.
Xong rồi, anh nghe thấy rồi.
"Một mình nhà anh nuôi tình nhân nhỏ là được rồi, đừng tưởng rằng ai cũng như anh!" Tô Nhứ vừa âm u nói vặn lại vừa đánh chữ giải thích hiểu lầm với Vân Dã.
Lâu Ngạo nói: "Lão phu nhân cũng biết."
Tô Nhứ không quan tâm đáp, "Bà cụ không quan tâm mấy chuyện thế này đâu."
Cho dù cô có thật sự kết hôn cùng với Lâu Ngạo rồi còn chạy ra ngoài làm loạn thì bà cụ cũng chẳng ngăn cản, chỉ yêu cầu cô không được để lộ ra ngoài, tránh gây tiếng xấu cho Tô gia, nhân tiện thường ngày cũng sẽ vì chuyện này mà nói vài câu khinh bỉ chế giễu cô thôi.
Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn Lâu Ngạo, cười lạnh nói: "Anh cho là bà cụ không biết chuyện giữa anh và An Tố Tố à?"
Bà cụ ấy à, cái gì bà cũng biết. Chỉ là do bên ngoài hai người đều thỏa hiệp mà làm theo kế hoạch bà định ra cho nên bà cụ mới không gây khó dễ cho An Tố Tố.
Hiển nhiên Lâu Ngạo cũng hiểu rõ, hắn nhếch môi không lên tiếng, vẻ mặt cũng càng thêm âm trầm.
Đưa Tô Nhứ về căn hộ xong, lúc nhìn cô xuống xe, Lâu Ngạo không nhịn được hỏi: "Người đàn ông kia làm nghề gì?"
Tô Nhứ quay đầu lại hỏi: "Ai cơ?"
Mặt Lâu Ngạo không thay đổi nói: "Anh họ cô ấy."
Tô Nhứ: "..."
"Tôi không có anh họ!" Cô cả giận đáp.
Lâu Ngạo lại nói: "Vậy là anh họ người tình."
Tô Nhứ nghe xong mà muốn bóp chết hắn.
"Anh ấy chuyên đi giết mấy tên đàn ông cặn bã!" Tô Nhứ buông xuống câu này liền cao lãnh rời đi.
Bỏ lại Lâu Ngạo nhìn theo cô, ánh mắt như thể nhìn cái thứ ngu ngốc.
Vân Dã vẫn đang tuần tra rừng mưa nhiệt đới cùng hổ Bangladesh, còn chưa biết mình được cho thêm một cái nghề mới.
Vừa đi vừa nhìn di động.
Vừa nghĩ đến chuyện Tô Nhứ mới ngồi cùng một chỗ với ai Vân Dã đã không nhịn được mà híp mắt lại.
Lại nhìn một tràng giải thích của Tô Nhứ, khóe miệng anh lại vô thức vạch ra một độ cong nhỏ.
"Đừng để ý cái tên bệnh thần kinh Lâu Ngạo kia! Hắn nói nhảm đó!"
"Tôi vừa nhìn thấy con hổ! Con hổ! Con hổ!"
"Vua của vạn thú à!"
"Có thể sờ chứ!"
Chờ đến khi Tô Nhứ về nhà, Vân Dã liền truyền tống cô tới bên mình.
Xa xa là một đầm lầy, lúc thủy triều lên nước tràn qua mặt đất, sau khi rút đi mặt đất biến thành đầm lầy.
Vân Dã đi giày da, phía trên đã dính chút bùn, bởi vì Tô Nhứ muốn tới nên anh đã cố ý đi tới khu vực cao hơn, tránh được mặt đất lầy lội.
Lúc Tô Nhứ vừa đến, con hổ Bangladesh ngáp một cái, bộ lông của nó không phải loại đáng yêu dễ thương, mà trông cực oai phong hung mãnh.
Thân dài, dáng người to lớn, lớp lông màu nâu và trắng chồng lên nhau, cả người đều là những sọc hoa văn màu đen.
Tô Nhứ duỗi tay ra thân thiện chào hỏi nó: "Hi~"
Hổ Bangladesh gầm lên một tiếng, Tô Nhứ vội rụt tay về, mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương nhìn Vân Dã.
Vân Dã nhướng mày cười: "Sợ cái gì, nó chào cô đó."
Mày không hổ là Hổ ca nha!
Tô Nhứ duỗi tay về phía nó, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Da lông mềm mại, sờ rất thích.
Khiến cho người ta luyến tiếc buông tay.
Vì vậy Tô Nhứ lại lấy thêm can đảm sờ mấy cái nữa, trong lòng không ngừng kêu hi hi hô hô, cha mạ ơi không ngờ tôi lại có ngày sờ được hổ Bangladesh hoang dại mà không bị chút thương tích nào. Ôi, cuối cùng cũng hoàn thành được giấc mơ rồi QAQ
"Tôi chụp hình làm kỷ niệm được không?" Tô Nhứ trông mong nhìn con hổ.
Con hổ tiến thêm hai bước lại gần, nhìn vào di động của cô, dường như cũng cảm thấy hứng thú.
Tô Nhứ vui vui vẻ vẻ mà chụp ảnh chung với nó.
"Yeah!" Sau khi chụp xong Tô Nhứ cực xúc động, quay sang hỏi Vân Dã, "Đại vương tên là gì thế?"
Vân Dã nói: "Lúc tuần tra mới gặp, sau khi nó ăn no xong liền đi tuần núi với tôi, tôi thấy cô cứ gọi nó là Đại vương là được rồi."
"Anh đang tuần núi hả? Tôi cũng muốn đi!" Tô Nhứ giơ tay.
"Đừng đi, đường khó đi lắm." Vân Dã chỉ đống bùn lầy bên dưới, "Cô mà đạp một chân xuống tôi sợ cô bị vùi vào đó luôn mất."
Tô Nhứ: "Vậy thì tôi với Đại vương sẽ ở đây chơi, anh đi tuần tra đi."
Khóe mắt Vân Dã khẽ giật, nói: "Lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ. Sợ là sau khi tôi đi cô chết thế nào cũng không biết đâu."
Tô Nhứ: "..."
Cô sờ đầu Đại vương, mặt đầy vẻ khó xử.
Vân Dã bị cô nhìn một lúc lâu, không còn cách nào với cô nên đành ngồi xổm người xuống, nói: "Lên đi."
Tô Nhứ cười tươi rói, vui vẻ mà nhào lên.
Vân Dã vừa cõng cô vừa chậm rãi bước đi, Đại vương cũng bước chầm chậm ở bên cạnh.
Tô Nhứ nằm trên tấm lưng rộng rãi vững chắc, một tay ôm cổ anh, một tay cầm di động nói: "Nào, chúng ta cũng chụp một bức ảnh làm kỷ niệm đi."
Vân Dã bực bội nói: "Kỷ niệm cái gì?"
"Kỷ niệm... Kỷ niệm anh cõng tôi! Lần trước không chụp rồi, lần này phải chụp!" Tô Nhứ vừa nói vừa nhìn vào ống kính, "3, 2, 1 ——"
Tách.
Sau trưa, ánh mặt trời lên thật cao rồi hắt xuống tán cây, tạo nên ánh sáng vỡ loang lổ đầy đất.
Trong hình Tô Nhứ cười thật ngọt ngào, người đàn ông cõng cô cũng anh tuấn đẹp trai, lúc nhìn về phía ống kính trong mắt còn chứa ý cười nhàn nhạt.
Tô Nhứ đặt bức này làm hình nền điện thoại.
Suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không ổn, rất dễ bị người khác phát hiện, vì vậy lại sửa lại.
Vân Dã nói: "Gửi cho tôi nữa."
Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn anh, "Anh cũng muốn?"
Vẻ mặt Vân Dã không đổi, nói: "Chụp tôi thì đương nhiên là tôi muốn rồi, lỡ như cô chụp tôi xấu thì sao."
Tô Nhứ không hề hoài nghi, trực tiếp gửi cho anh một bản.
"Anh có chụp thế nào cũng sẽ không xấu đâu, đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ luôn đó!" Tô Nhứ tám với anh, tám tới cả phim ảnh, "Bộ phim của Lâm Trạch cuối tháng sẽ công chiếu, việc tuyên truyền rất lợi hại, lên mạng cũng có thể nhìn thấy những thứ liên quan."
Vân Dã nói: "Không xem."
Tô Nhứ cười nói: "Tôi biết anh không xem rồi, nhưng cái này lại đụng trúng ngày công chiếu phim phóng sự của Nhiếp đạo diễn. Hai bên đều chiếu chung một ngày, chắc chắn là hai người bọn họ cố ý."
Vân Dã lười biếng đáp: "Là cậu ta tự đi tìm chết, ai cản nổi."
"Nhưng cũng không phải là không có phần thắng, dù sao thì đấy cũng là Nhiếp đạo diễn mà." Tô Nhứ nói, "Tới hôm đó chắc chắn tôi sẽ đi xem!"
Cô nói xong thì quay sang nhìn Vân Dã nhưng anh không hề lên tiếng.
Tô Nhứ duỗi tay ra chọt chọt vào gò má Vân Dã, lại nghe anh bảo: "Không xem."
"Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo." Tô Nhứ cười anh.
Vân Dã liếc mắt, chân vẫn không ngừng bước đi.
Đại vương đã cách hai người một khoảng xa, bỏ hai người ở phía sau.
Dù sao thì nó cảm thấy mình đi theo hai người này còn thấy cô đơn hơn.
Theo như Tô Nhứ nói, phía bên Lâm Trạch tuyên truyền cực kỳ lợi hại.
Ngược lại, mặc dù độ chú ý của bộ phim phóng sự của Nhiếp Thư không thấp nhưng so với kiểu tuyên truyền rầm rộ của đối phương thì nó lại có vẻ nhỏ bé đáng thương.
Tô Nhứ rất thẳng thắn.
Mỗi lần cập nhật ảnh lên Weibo cũng đều bổ sung thêm câu: Đếm ngược x ngày 《Vạn vật và chúng ta》 công chiếu.
Tất cả mọi người trong giới giải trí đều biết Tô Nhứ là fan của Nhiếp đạo diễn.
Nhiếp Thư cũng rất cảm động vì hành động này của cô.
Vào ngày công chiếu, Nhiếp Thư và Tô Nhứ cải trang rồi len lén trà trộn vào rạp.
Đàm Chi Hành nhìn hai vị thần tiên vũ trang đầy đủ mắt mũi miệng này rồi lại đảo mắt ôm hai túi bỏng ngô tiến vào.
"Nhiều người quá đi." Nhiếp Thư nhìn mọi người trong rạp nói, "Ngồi đầy hết rồi."
Nhiếp Thư ngồi ở hàng cuối cùng, hài lòng nhìn mấy cái đầu người đông đúc đen kịt kia.
Tô Nhứ vừa ngồi vào chỗ đã phát hiện bên cạnh còn dư một chỗ trống cuối cùng. Trong lòng vừa có dự cảm thì thấy một bóng người quen thuộc đi vào rồi ngồi xuống.
Vân Dã đeo kính, một tay cầm bịch bỏng ngô một tay cầm đồ uống.
Tô Nhứ chỉ vào cái kính trên mặt của anh nói: "Anh đeo cái này làm gì?"
Vân Dã u ám nói: "Muốn xem 3D, cái tên này ngay cả một bộ phim 3D cũng không quay nổi, thế mà còn muốn phim trở nên hot."
Tô Nhứ ôm lấy bịch bỏng ngô che mặt cười.
Nhiếp Thư - cái tên vừa bị Vân Dã phỉ nhổ đang ôm điện thoại nghịch: "Vụ này tôi nhất định phải kể cho Vân Dã. Buổi công chiếu đầu tiên của ông đây ngồi đầy người, ngồi đầy đầy người luôn! Cậu ta không đến thì đúng là chịu thiệu lớn, giờ cậu ta muốn đến cũng vô dụng thôi, hừ!"
Ánh đèn dần mờ đi, bộ phim cũng mở màn.
Mọi người đang thầm thì đều yên lặng, ánh mắt tập trung vào màn hình trước mặt.
Chủ đề là chống lại thợ săn trộm.
Bộ phim quay chụp hình ảnh cuộc sống tự do của các loài động vật hoang dã khác nhau. Bọn chúng ở trong rừng tản bộ, bọn chúng đuổi bắt nhau trên thảo nguyên và bọn chúng nương tựa vào nhau ngủ dưới bóng đêm.
Bọn chúng cách xa nơi sống của con người nhưng mỗi một lần con người khai phá môi trường, bọn chúng đều nhượng bộ.
Mỗi một lần nhượng bộ lại đi kèm với mức độ tử vong khác nhau.
Còn có một kiểu chết càng tàn nhẫn, càng thống khổ hơn so với việc ô nhiễm môi trường phát triển.
Linh dương Tây Tạng bị lột da, tê tê bị rút vảy, gấu đen bị lột da tróc gan, chiếc ngà voi mỹ lệ lạnh như băng, da hổ với những đường vân xinh đẹp —— rất nhiều mãnh thú cực kỳ lợi hại, há miệng ra là có thể cắn đứt cổ con người. Hầu hết mọi người đều có ấn tượng rằng chúng hung mãnh, đáng sợ.
Nhưng chính bọn chúng cũng không thể địch nổi một tiếng súng vang hay thứ chất độc hóa học không cách nào nhận biết được có trong nguồn nước và thức ăn của chúng.
Ở nơi mà bạn không nhìn thấy, những chuyện như vậy vẫn luôn tồn tại. Ngay cả quá khứ, hiện tại, và giờ là tương lai ——
Tô Nhứ xem rất nghiêm túc.
Lúc ở trên màn hình xuất hiện cảnh một nhóm thợ săn trộm cắt ngà voi của một con voi đã đổ xuống đất, Tô Nhứ chợt nhận ra thế giới quanh mình thay đổi.
Ánh sáng trong rạp chiếu vẫn tối tăm như thế, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình.
Đầu người đông nghịt lại biến thành hình dáng không giống nhau của các loài động vật.
Nhỏ thì có thỏ, lớn thì có sư tử, hổ.
Đàm Chi Hành ở bên tay trái cô biến thành Tiểu Hoa.
Trong rạp chiếu phim đông đúc lúc này, mỗi nơi mỗi chỗ là một loài vật đang có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Ở nơi xa xa có Đại vương trong rừng mưa nhiệt đới Ấn Độ, có sư tử Châu Mỹ đưa ba con nhỏ đi dạo trên dãy núi ở Bắc Mỹ, có bầy sư tử nghỉ ngơi trên đồng cỏ Serengeti ——
Đại bàng bay ở trên trời, sếu cổ đen chỉ sống trên cao nguyên, linh dương Tây Tạng đang cúi đầu ăn cỏ ——
Cá voi xanh đang cô độc hát trên biển, loài cá có nguy cơ tuyệt chủng dưới đáy biển sâu, cá voi sát thủ đang đuổi theo hải cẩu, chim cánh cụt đang vồ mồi trên bờ ——
Tất cả bọn chúng nhất thời đều dừng lại mọi động tác, nhìn về phía màn hình đang sáng lên phía chân trời kia.
_________
Bù cho hôm trước nè:33