Chương : 24
Editor: Cindy
Lũ mèo ra ngoài chạy cũng đã lần lượt trở về. Quán ăn có một cái sân sau, tầng hai là nơi nghỉ ngơi của ông chủ, sân sau chính là địa bàn nghỉ ngơi của lũ mèo.
Muốn ngủ ở tầng hai hay ở sân sau đều là do lũ mèo tự quyết định.
Vân Dã nói, bởi vì ông chủ có khả năng giao tiếp với loài mèo nên cũng có ước định với chúng nó. Nếu như chúng làm loạn hoặc không tuân thủ quy định thì sẽ bị hắn đuổi ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt.
"Mèo hoang trong thành phố sống như thế nào đều do số mệnh của chúng." Ông chủ ra ngoài nói chuyện phiếm với bọn họ, "Vận khí không tốt sẽ bị người ta bắt làm thịt hoặc ngược đãi thảm hại. Vận khí tốt thì có thể được người khác nhận nuôi, từ đó trở thành một con mèo trong nhà không cần lo chuyện ăn uống."
Tô Nhứ có chút bối rối: "Làm thịt?"
"Có một vài nhà xưởng xấu sẽ trộn lẫn thịt chó với thịt mèo hoặc là đen bán cho các quán thịt mèo." Vẻ mặt ông chủ lạnh nhạt nói, "Có người thích ăn kiểu này."
Tô Nhứ giơ tay sờ mèo trắng bên cạnh. Nó có một đôi mắt xinh đẹp màu xanh da trời, dáng vẻ cũng rất thanh tú.
Nhiếp Thư uống đã hơi say, nói: "Người ta lén ăn cũng không ai biết. Đừng nói chó mèo, ngay cả con cọp con báo người ta đều ăn. Nhưng những người này chắc chắn sẽ không để cho ai biết. Nếu không thì chỉ có thể chờ cảnh sát tới cửa tặng cho cái còng sắt kéo đi thôi."
Vân Dã lạnh lùng nói: "Vì ham cái lạ mà cái gì cũng ăn thì sớm muộn gì cũng tự hại chết chính mình."
"Không chỉ hại đến mình. Động vật hoang dã chứa vi khuẩn như cầy vòi mốc ấy, nếu mà thấy tôi cũng không dám sờ chứ đừng nói gì đến ăn." Giọng Nhiếp Thư yếu ớt nói, "Làm không tốt thì chính là hại cả toàn nhân loại đấy."
Hắn ôm chai rượu, thấp giọng nói: "Cho nên mới muốn kêu gọi mọi người chú trọng vấn đề này. Động vật hoang dã vốn đã bị con người cướp mất nơi ở rồi, giờ lại còn bị coi làm khẩu phần lương thực, bị săn bắt trộm, đến da lông với xương cũng bị bóc lột, rồi cứ thế hình thành đường dây buôn bán động vật phi pháp đáng sợ."
"Bệnh tật ở Châu Phi nhiều như vậy cũng không đơn thuần là do điều trị y tế lạc hậu. Mặc dù đều là cư dân sống trên địa cầu, nhưng dựa theo tốc độ phát triển nhanh chóng của loài người, các loại môi trường đều bị thiệt hại. Bọn chúng và loài người đã không còn cùng tương hỗ nhau tồn tại, sự thật lại càng giống như là đối thủ cạnh tranh của nhau."
Mà mèo và chó hoang vừa hay sống dưới mí mắt của con người, là động vật ở gần nhất mà bọn họ có thể nhìn thấy.
Tô Nhứ nghe những lời thầm thì từ sâu trong nội tâm của Nhiếp Thư.
Hắn thật sự đã cảm thụ được rất nhiều thứ trong chuyến đi Châu Phi này. Chờ khi công đoạn cắt nối biên tập và lồng tiếng bộ phim tài liệu này hoàn thành khả năng anh ấy sẽ phải viết luận văn hơn mấy ngàn chữ cho đợt công bố.
Nhiếp Thư say thật rồi, cứ lẩm bà lẩm bẩm rồi gục xuống bàn ngủ.
Đàm Chi Hành ngáp một cái, ông chủ thấy mèo đều đã về hết rồi mới đứng dậy nói: "Gọi cậu ấy dậy đi, tôi phải đóng cửa rồi."
Đàm Chi Hành nói: "Gọi rồi nhưng vẫn không dậy."
Ông chủ: "Thế thì đưa về đi."
Vân Dã uể oải ngước mắt lên nói: "Uống rượu, không lái xe."
Đàm Chi Hành đứng dậy lên lầu, "Tôi đi ngủ trước đây. Bái bai."
Ông chủ: "..."
"Thế thì mày đưa hắn theo đi chứ?"
Hắn tức giận nói.
Đàm Chi Hành cứ phớt lờ rồi bỏ chạy.
Ông chủ quay lại nhìn Vân Dã và Tô Nhứ: "Chỗ của tôi không thể ở nhiều người như vậy được."
"Ai muốn ở chỗ cậu chứ?" Trong mắt Vân Dã đầy ý ghét bỏ, anh cong ngón tay lên búng vào trán Tô Nhứ, đưa con người vẫn đang mải mê ăn hoành thánh này về nhà.
Tô Nhứ về đến nhà, câm nín nhìn đôi đũa trong tay.
Khóe mắt ông chủ khẽ giật, hít sâu một hơi rồi mới hỏi Vân Dã: "Cô ấy đâu rồi?"
Vân Dã: "Về nhà rồi."
Ông chủ cắn răng nghiến lợi nói: "Lần sau trước khi làm ra cái loại chuyện kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ này cậu có thể nhắc nhở trước hay không? Ông đây suýt nữa thì bị cậu dọa sợ đến đau tim rồi."
Vân Dã cong khóe miệng lên cười xấu xa, ông chủ đi tới cất dọn chén đũa, tiện hỏi anh: "Cô ấy có quan hệ thế nào với cậu?"
Hỏi thế này thì hơi khó đáp.
Một tay Vân Dã chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Quan hệ phức tạp."
Ông chủ nhìn anh: "Phức tạp đến mức nào?"
Vân Dã cười hờ hững, trong lòng thầm nói kiểu phức tạp độc nhất vô nhị trên thế giới.
Anh không đáp lại, chỉ đứng dậy rồi biến mất ngay trước mặt ông chủ.
Tô Nhứ bị đuổi về nhà nhưng lại không ngủ được. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Vân Dã: "Tôi còn chưa trả đũa cho chủ quán nữa!"
Một lúc lâu sau cũng không nhận được tin nhắn lại.
Tô Nhứ chạm vào cái mũ trên đầu, cô đưa tay lên lấy xuống, phát hiện trên vành nón có in hình vẽ của một con cáo nhỏ màu đỏ rất đáng yêu.
Tâm trạng cô chợt tốt lên, vừa ngân nga vừa cầm mũ cất vào phòng để đồ.
Mấy hôm sau, tổ quay phim《Trấn Tiên Ngọc》bấm máy, Tô Nhứ lại bắt đầu bận rộn.
Triệu Hằng và Đồng Nguyên tiến tổ cùng cô. Vừa định trang phục, thử đồ, vân vân... cứ thế mà bận rộn tới tận trưa. Tổ kịch có rất nhiều cảnh quay, các địa điểm di chuyển cũng cách khá xa. Tổ đạo cụ bố trí cảnh quay trông khá đẹp mắt, vừa tinh xảo vừa khéo léo.
Mặc dù nữ phụ ra sân trước nữ chính nhưng cảnh quay đầu tiên là vào ban đêm cho nên ban ngày quay cảnh của nam chính trước.
Tô Nhứ đứng ở bên ngoài nhìn.
Đạo diễn kêu "cắt" mấy lần, thảo luận với Cao Thịnh về cảnh quay đồng thời hướng dẫn các động tác. Mặc dù là đoàn đội người mới nhưng cũng rất bắt bẻ.
An Tố Tố cũng đứng ở bên cạnh xem. Cô ấy nhìn rất chăm chú, lúc bắt gặp tầm mắt của Tô Nhứ còn ngượng ngùng cười.
Tô Nứ gặm táo trong tay, chớp mắt.
Đồng Nguyên đứng ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Chị Tô Tô, em vừa phát hiện ra hình như là cô ấy tiến tổ một mình, không có trợ lý."
"Công ty còn chưa tìm trợ lý cho cô ấy?" Tô Nhứ kinh ngạc.
Đồng Nguyên lắc đầu, nhìn xung quanh rồi mới cẩn thận nói: "Lúc đầu có tuyển một người, nhưng giữa chừng lại bị Đường Tuyết mang đi."
Tô Nhứ: "..."
Đường Tuyết ghét cay ghét đắng An Tố Tố rồi.
"Chị Vương mặc kệ cô ấy à?" Tô Nhứ lại hỏi.
Đồng Nguyên chép miệng nói: "Khả năng là không nói cho chị Vương. Dù sao thì nói cũng không ngăn được việc Đường Tuyết ghim cô ấy."
Tô Nhứ cắn một miếng táo, không quá quan tâm.
Dù sao thì cô cũng chỉ có mỗi một trợ lý.
Đến lúc An Tố Tố ra sân đóng với Cao Thịnh, Tô Nhứ lại nghiêm túc xem.
Nhập vai nhanh, sai lầm cũng chỉ mình Cao Thịnh mắc phải còn An Tố Tố thì vẫn rất ổn.
Một buổi sáng qua đi, Cao Thịnh gần như kiệt sức.
Cậu không xuất thân từ diễn xuất chuyên nghiệp, con đường trong showbiz này cũng định sẵn là hướng thần tượng, đối với việc diễn xuất thì một chữ cũng không biết, toàn phải học thêm giữa chừng.
Hôm nay cảnh quay của cậu ấy chưa qua một cái nào.
Buổi tối, cảnh quay đầu tiên của Tô Nhứ là treo lên dây thép, ngự kiếm đến gặp nam chính lần đầu tiên. Sau đó nam chính tỏ ra ngạc nhiên và chấn động trước sự xuất hiện của cô.
Cũng chỉ là một cảnh quay đơn giản không có lời kịch nhưng Cao Thịnh vẫn bị kêu "cắt" rất nhiều lần. Cuối cùng vẻ mặt càng ngày càng cứng, áp lực lại càng lớn nên không thể tiến vào trạng thái được nữa.
Đạo diễn kêu nghỉ ngơi, Tô Nhứ mất công bay mấy lần.
Tâm trạng của cô khá ổn, ngồi trên băng ghế nhỏ đọc kich bản.
Tâm trạng của Cao Thịnh lại sụp đổ, được trợ lý đưa đi tĩnh tâm một lúc lâu.
Mười phút sau, lại tiếp tục quay.
Cao Thịnh hít một hơi thật sâu rồi tiến vào trạng thái, nghĩ rằng lần này nhất định sẽ thành công nhưng kết quả là vẫn bị đạo diễn hô "cắt", tâm trạng lại càng sụp đổ.
Thái độ của đạo diễn cũng bắt đầu trở nên nóng nảy, lời nói ra không chút khách khí.
Cao Thịnh đầy vẻ xin lỗi, trong lòng lại hơi có ý bỏ cuộc.
Thậm chí cậu còn muốn gào lên câu: Ông đây đếch diễn nữa, đứa nào thích thì đi mà diễn.
Nhưng khi liếc nhìn trợ lý đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình, Cao Thịnh lại cắn răng nhịn.
Bị kêu nghỉ ngơi lần thứ hai, Cao Thịnh nhìn thấy Tô Nhứ đi qua bên người. Lúc đang muốn nói tiếng xin lỗi thì lại thấy đối phương hơi mỉm cười nhìn mình nói: "Cố lên!"
Cao Thịnh ngẩn người, đột nhiên cảm thấy mũi hơi chua xót.
Ôi mất mặt quá đi!
Cao Thịnh vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Khi đêm đến, nhiệt độ cũng giảm xuống, Đồng Nguyên phủ thêm quần áo cho Tô Nhứ để tránh bị cảm lạnh.
Tô Nhứ bưng ly trà ấm áp, mắt nhìn xa xôi.
"Em nói xem cậu ấy còn có thể bị NG mấy lần nữa?"
Đồng Nguyên suy nghĩ rồi uyển chuyển nói: "Nhiều lắm là một lần nữa. Lần sau hẳn là qua!"
Ánh mắt Tô Nhứ trống rỗng: "Cậu ấy không phải cố tình chỉnh chị chứ? Rõ ràng buổi sáng quay với An Tố Tố thuận lợi thế cơ mà. Sao đến lượt chị lại khó khăn như thế chứ?"
"Chị treo dây thép bay gần mười lần rồi!"
Đồng Nguyên cuống quýt nhìn xung quanh, ra hiệu cô nói bé chút, lại nhìn vẻ mặt của Tô Nhứ, cảm thấy đợi tí nữa Cao Thịnh vẫn diễn không được chắc chị ấy sẽ hắc hoá luôn
Cậu trấn an nói: "Ban ngày cũng đâu có thuận lợi đâu, cũng bị cắt nhiều lần mà."
Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại phát hiện Cao Thịnh đang cầm kịch bản đi tới, tức khắc thu lại vẻ u ám trên mặt.
Cao Thịnh tới, do dự nói: "Có thể đối diễn không?"
Đương nhiên có thể!
Tô Nhứ gật đầu đồng ý.
Van xin cậu mau mau lên tinh thần rồi diễn cho xong cái cảnh này đi!
Tô Nhứ kiên nhẫn đối diễn với Cao Thịnh.
Lúc Cao Thịnh cau mày, ngay cả lời kịch đều nói cứng ngắc, Tô Nhứ thở dài rồi lại nghe cậu ta nói: "Lời kịch này thật ngu xuẩn."
Tô Nhứ: "..."
Cao Thịnh nhạt nhẽo nói: "Không hiểu sao tôi không thể qua được cái ải này. Cảm thấy quá ngu xuẩn, quá xấu hổ."
Tô Nhứ dở khóc dở cười: "Đây là nguyên nhân mà cậu cứ liên tục bị hô cắt?"
Cao Thịnh lúng túng nói: "Cũng có nguyên nhân này..."
"Cậu để tôi treo dây thép gần mười lần!" Tô Nhứ không khách khí mà trợn mắt nhìn cậu ta, "Rồi xong cậu nói với tôi là bởi vì kịch bản quá ngu xuẩn? Lời kịch không ngớ ngẩn thì cậu có thể diễn xuất hiệu quả không?"
Bỗng nhiên bị Tô Nhứ hung dữ, Cao Thịnh hơi bối rối.
Ở trong ấn tượng của cậu ta, Tô Nhứ là loại con gái ôn nhu đáng yêu. Khi trước lúc còn cùng nhau ghi hình tiết mục cậu đã có ấn tượng rất tốt với cô, sau khi được gặp lại ở tổ kịch cậu còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mới nãy Tô Nhứ cổ vũ nên mới giúp Cao Thịnh có được dũng khí đến tìm cô đối diễn.
Theo hiểu biết của Cao Thịnh thì một cô gái ôn nhu đáng yêu sẽ không hung dữ với cậu ấy.
"Bây giờ cậu là một diễn viên, diễn xuất là công việc của cậu. Một cảnh quay diễn không qua, không chỉ tiêu tốn thời gian của mình tôi mà còn tiêu tốn thời gian của tất cả nhân viên đang công tác ở đây." Tô Nhứ nói, "Cứ dây dưa một thời gian dài, nhiều lần thì trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu."
Cao Thịnh đưa tay lên gãi đầu, có phần mù mịt.
Tô Nhứ cuộn kịch bản trong tay lại thành vòng, nói: "Lại lần nữa. Câu tìm cảm giác đi, tranh thủ chút nữa một lần liền xong."
Tôi không muốn treo dây thép nữa đâu.
Van xin cậu đấy người anh em!
So với giọng điệu nóng nãy và tàn bạo của đạo diên thì Tô Nhứ còn ôn hoà kiên nhẫn hơn nhiều, cùng lắm là trào phúng cậu mấy câu nhưng dù thế cũng không khiến người ta cảm giác khó chịu.
Cao Thịnh vẫn còn rèn được.
Cậu ấy chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Ngươi nói mấy câu dễ nghe với ta thì ta sẽ càng ngày càng nghiêm túc.
Còn ngươi cứ quát mắng hung dữ với ta thì trong đầu ta sẽ không có nghĩ mấy chuyện chính sự đâu, mà là: Cậu dám hung dữ với tôi á? Cậu nghĩ mình là ai mà chửi mắng tôi! Bố tôi còn chưa từng nói với tôi như vậy! Dựa vào cái quái gì mà tôi phải chịu sự sỉ nhục từ cậu! Không được, ông đây càng nghĩ càng tức!
Vì vậy, dưới sự kiên nhẫn của Tô Nhứ, cuối cùng Cao Thịnh cũng tiến vào trạng thái, dung nhập vào nhân vật.
Khi bắt đầu quay lại lần nữa, hiếm có một cái được thông qua.
Vào lúc đạo diễn hô cắt, cuối cùng cũng không phải là bầu không khí âm trầm, mà là từng tiếng reo hò của toàn trường.
Tô Nhứ cởi trang bị trên người dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác mà lòng chua xót muốn chết... cuối cùng cũng xong rồi.
Sau chuyện này, Cao Thịnh quen thân với cô một cách kì lạ. Trước khi quay phim thích tới tìm Tô Nhứ để đối diễn, bị đạo diễn dạy dỗ cũng sẽ lặng lẽ phỉ nhổ với Tô Nhứ.
Thỉnh thoảng đạo diễn dạy bảo nghiêm khắc cũng chả có chút tiến triển nào, sau đó đạo diễn sẽ để Tô Nhứ đi theo Cao Thịnh nói vài câu.
Bởi sau mỗi lần Tô Nhứ khuyên bảo xong, Cao Thịnh lại dễ dàng thông qua cảnh đó như ăn bánh.
Tô Nhứ cảm thấy Cao Thịnh đang chơi cô, nhưng Cao Thịnh lại xúc động nói với cô: "Làm diễn viên quá mệt mỏi, vẫn là làm idol tốt."
"Idol cũng mệt mỏi mà, hát hát nhảy nhảy." Tô Nhứ thổn thức nói, "Cũng rất khổ cực đấy."
Sau khi quay được hơn một tháng thì lại cần phải đổi địa điểm để lấy cảnh, Tô Nhứ di chuyển cùng với tổ kịch.
Lúc đến khách sạn thì đã hơn mười giờ tối.
Đồng Nguyên mang vali của cô về phòng trước, Tô Nhứ vào thang máy rồi mới phát hiện di động rơi ở trong xe, Cao Thịnh cùng cô quay lại lấy.
Kết quả hai người vừa xuống gara dưới hầm thì bắt gặp cảnh An Tố Tố bị ai đó kéo vào trong xe.
Tô Nhứ: "..."
"Ôi vcut!" Cao Thịnh muốn tiến lên, "Mau báo cảnh sát! Tôi đi cứu người!"
Tô Nhứ vội vàng kéo hắn lại, "Đừng có manh động! Không phải là kẻ buôn người đâu!"
Bởi vì cô nhận ra, An Tố Tố lên xe của Lâu Ngạo.
Thời khắc này điểm Tô Nhứ quan tâm không phải là tại sao Lâu Ngạo ở đây, mà cô lập tức nhớ tới câu nói ban đầu của Lâu Ngạo: Tôi đã có người mình thích rồi.
Không phải chứ?
Cửa xe lại bị mở ra. Mặt An Tố Tố đỏ bừng, hoảng hốt muốn rời đi. Nhưng vừa giương mắt lên thì nhìn thấy Tô Nhứ và Cao Thịnh đứng ở phía trước, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Tô Nhứ nhìn thấy cửa xe bên kia cũng được mở ra. Lâu Ngạo khẽ nhíu mày từ trên xe bước xuống, khuôn mặt đẹp trai mang ba phần tức giận.
Hắn vốn định đi về phía An Tố Tố, nhưng khi phát hiện hai người Tô Nhứ thì dừng lại.
Lâu Ngạo hơi giật mình, sau đó vẻ mặt lại u ám.
Lúc này Cao Thịnh mới hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra vừa rồi, hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng, rồi kéo kéo ống tay áo Tô Nhứ, ra hiệu cho cô.
Tô Nhứ mặt không đổi sắc vào trong xe lấy di động, tựa như không nhìn thấy gì mà rời đi.
Hai người mới vừa về khách sạn thì bị An Tố Tố đuổi theo gọi lại.
Cô ấy vội vàng giải thích với hai người: "Mới nãy... mới nãy là hiểu lầm."
Mặt Cao Thịnh đầy vẻ tôi biết mà, nói: "Không sao, cô yên tâm, tôi sẽ không nói đâu."
An Tố Tố lắc đầu, "Tôi với anh ta không phải loại quan hệ đó! Chỉ là bạn bình thường!"
Cao Thịnh gật đầu nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Tô Nhứ nhìn hắn, vẻ mặt khiếp sợ kia của cậu đâu phải là ý này đâu.
Tựa hồ An Tố Tố cũng buông tha Cao Thịnh, mắt đỏ lên nhìn Tô Nhứ: "Chị Tô Tô..."
Tô Nhứ đè thang máy, mỉm cười với cô ấy: "Không sao đâu, chị cũng hiểu mà."
Biết người yêu Lâu Ngạo là ai thì lại có thêm một loại cách đối phó với hắn.
Tôi còn quá hiểu đấy chứ.
Lũ mèo ra ngoài chạy cũng đã lần lượt trở về. Quán ăn có một cái sân sau, tầng hai là nơi nghỉ ngơi của ông chủ, sân sau chính là địa bàn nghỉ ngơi của lũ mèo.
Muốn ngủ ở tầng hai hay ở sân sau đều là do lũ mèo tự quyết định.
Vân Dã nói, bởi vì ông chủ có khả năng giao tiếp với loài mèo nên cũng có ước định với chúng nó. Nếu như chúng làm loạn hoặc không tuân thủ quy định thì sẽ bị hắn đuổi ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt.
"Mèo hoang trong thành phố sống như thế nào đều do số mệnh của chúng." Ông chủ ra ngoài nói chuyện phiếm với bọn họ, "Vận khí không tốt sẽ bị người ta bắt làm thịt hoặc ngược đãi thảm hại. Vận khí tốt thì có thể được người khác nhận nuôi, từ đó trở thành một con mèo trong nhà không cần lo chuyện ăn uống."
Tô Nhứ có chút bối rối: "Làm thịt?"
"Có một vài nhà xưởng xấu sẽ trộn lẫn thịt chó với thịt mèo hoặc là đen bán cho các quán thịt mèo." Vẻ mặt ông chủ lạnh nhạt nói, "Có người thích ăn kiểu này."
Tô Nhứ giơ tay sờ mèo trắng bên cạnh. Nó có một đôi mắt xinh đẹp màu xanh da trời, dáng vẻ cũng rất thanh tú.
Nhiếp Thư uống đã hơi say, nói: "Người ta lén ăn cũng không ai biết. Đừng nói chó mèo, ngay cả con cọp con báo người ta đều ăn. Nhưng những người này chắc chắn sẽ không để cho ai biết. Nếu không thì chỉ có thể chờ cảnh sát tới cửa tặng cho cái còng sắt kéo đi thôi."
Vân Dã lạnh lùng nói: "Vì ham cái lạ mà cái gì cũng ăn thì sớm muộn gì cũng tự hại chết chính mình."
"Không chỉ hại đến mình. Động vật hoang dã chứa vi khuẩn như cầy vòi mốc ấy, nếu mà thấy tôi cũng không dám sờ chứ đừng nói gì đến ăn." Giọng Nhiếp Thư yếu ớt nói, "Làm không tốt thì chính là hại cả toàn nhân loại đấy."
Hắn ôm chai rượu, thấp giọng nói: "Cho nên mới muốn kêu gọi mọi người chú trọng vấn đề này. Động vật hoang dã vốn đã bị con người cướp mất nơi ở rồi, giờ lại còn bị coi làm khẩu phần lương thực, bị săn bắt trộm, đến da lông với xương cũng bị bóc lột, rồi cứ thế hình thành đường dây buôn bán động vật phi pháp đáng sợ."
"Bệnh tật ở Châu Phi nhiều như vậy cũng không đơn thuần là do điều trị y tế lạc hậu. Mặc dù đều là cư dân sống trên địa cầu, nhưng dựa theo tốc độ phát triển nhanh chóng của loài người, các loại môi trường đều bị thiệt hại. Bọn chúng và loài người đã không còn cùng tương hỗ nhau tồn tại, sự thật lại càng giống như là đối thủ cạnh tranh của nhau."
Mà mèo và chó hoang vừa hay sống dưới mí mắt của con người, là động vật ở gần nhất mà bọn họ có thể nhìn thấy.
Tô Nhứ nghe những lời thầm thì từ sâu trong nội tâm của Nhiếp Thư.
Hắn thật sự đã cảm thụ được rất nhiều thứ trong chuyến đi Châu Phi này. Chờ khi công đoạn cắt nối biên tập và lồng tiếng bộ phim tài liệu này hoàn thành khả năng anh ấy sẽ phải viết luận văn hơn mấy ngàn chữ cho đợt công bố.
Nhiếp Thư say thật rồi, cứ lẩm bà lẩm bẩm rồi gục xuống bàn ngủ.
Đàm Chi Hành ngáp một cái, ông chủ thấy mèo đều đã về hết rồi mới đứng dậy nói: "Gọi cậu ấy dậy đi, tôi phải đóng cửa rồi."
Đàm Chi Hành nói: "Gọi rồi nhưng vẫn không dậy."
Ông chủ: "Thế thì đưa về đi."
Vân Dã uể oải ngước mắt lên nói: "Uống rượu, không lái xe."
Đàm Chi Hành đứng dậy lên lầu, "Tôi đi ngủ trước đây. Bái bai."
Ông chủ: "..."
"Thế thì mày đưa hắn theo đi chứ?"
Hắn tức giận nói.
Đàm Chi Hành cứ phớt lờ rồi bỏ chạy.
Ông chủ quay lại nhìn Vân Dã và Tô Nhứ: "Chỗ của tôi không thể ở nhiều người như vậy được."
"Ai muốn ở chỗ cậu chứ?" Trong mắt Vân Dã đầy ý ghét bỏ, anh cong ngón tay lên búng vào trán Tô Nhứ, đưa con người vẫn đang mải mê ăn hoành thánh này về nhà.
Tô Nhứ về đến nhà, câm nín nhìn đôi đũa trong tay.
Khóe mắt ông chủ khẽ giật, hít sâu một hơi rồi mới hỏi Vân Dã: "Cô ấy đâu rồi?"
Vân Dã: "Về nhà rồi."
Ông chủ cắn răng nghiến lợi nói: "Lần sau trước khi làm ra cái loại chuyện kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ này cậu có thể nhắc nhở trước hay không? Ông đây suýt nữa thì bị cậu dọa sợ đến đau tim rồi."
Vân Dã cong khóe miệng lên cười xấu xa, ông chủ đi tới cất dọn chén đũa, tiện hỏi anh: "Cô ấy có quan hệ thế nào với cậu?"
Hỏi thế này thì hơi khó đáp.
Một tay Vân Dã chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Quan hệ phức tạp."
Ông chủ nhìn anh: "Phức tạp đến mức nào?"
Vân Dã cười hờ hững, trong lòng thầm nói kiểu phức tạp độc nhất vô nhị trên thế giới.
Anh không đáp lại, chỉ đứng dậy rồi biến mất ngay trước mặt ông chủ.
Tô Nhứ bị đuổi về nhà nhưng lại không ngủ được. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Vân Dã: "Tôi còn chưa trả đũa cho chủ quán nữa!"
Một lúc lâu sau cũng không nhận được tin nhắn lại.
Tô Nhứ chạm vào cái mũ trên đầu, cô đưa tay lên lấy xuống, phát hiện trên vành nón có in hình vẽ của một con cáo nhỏ màu đỏ rất đáng yêu.
Tâm trạng cô chợt tốt lên, vừa ngân nga vừa cầm mũ cất vào phòng để đồ.
Mấy hôm sau, tổ quay phim《Trấn Tiên Ngọc》bấm máy, Tô Nhứ lại bắt đầu bận rộn.
Triệu Hằng và Đồng Nguyên tiến tổ cùng cô. Vừa định trang phục, thử đồ, vân vân... cứ thế mà bận rộn tới tận trưa. Tổ kịch có rất nhiều cảnh quay, các địa điểm di chuyển cũng cách khá xa. Tổ đạo cụ bố trí cảnh quay trông khá đẹp mắt, vừa tinh xảo vừa khéo léo.
Mặc dù nữ phụ ra sân trước nữ chính nhưng cảnh quay đầu tiên là vào ban đêm cho nên ban ngày quay cảnh của nam chính trước.
Tô Nhứ đứng ở bên ngoài nhìn.
Đạo diễn kêu "cắt" mấy lần, thảo luận với Cao Thịnh về cảnh quay đồng thời hướng dẫn các động tác. Mặc dù là đoàn đội người mới nhưng cũng rất bắt bẻ.
An Tố Tố cũng đứng ở bên cạnh xem. Cô ấy nhìn rất chăm chú, lúc bắt gặp tầm mắt của Tô Nhứ còn ngượng ngùng cười.
Tô Nứ gặm táo trong tay, chớp mắt.
Đồng Nguyên đứng ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Chị Tô Tô, em vừa phát hiện ra hình như là cô ấy tiến tổ một mình, không có trợ lý."
"Công ty còn chưa tìm trợ lý cho cô ấy?" Tô Nhứ kinh ngạc.
Đồng Nguyên lắc đầu, nhìn xung quanh rồi mới cẩn thận nói: "Lúc đầu có tuyển một người, nhưng giữa chừng lại bị Đường Tuyết mang đi."
Tô Nhứ: "..."
Đường Tuyết ghét cay ghét đắng An Tố Tố rồi.
"Chị Vương mặc kệ cô ấy à?" Tô Nhứ lại hỏi.
Đồng Nguyên chép miệng nói: "Khả năng là không nói cho chị Vương. Dù sao thì nói cũng không ngăn được việc Đường Tuyết ghim cô ấy."
Tô Nhứ cắn một miếng táo, không quá quan tâm.
Dù sao thì cô cũng chỉ có mỗi một trợ lý.
Đến lúc An Tố Tố ra sân đóng với Cao Thịnh, Tô Nhứ lại nghiêm túc xem.
Nhập vai nhanh, sai lầm cũng chỉ mình Cao Thịnh mắc phải còn An Tố Tố thì vẫn rất ổn.
Một buổi sáng qua đi, Cao Thịnh gần như kiệt sức.
Cậu không xuất thân từ diễn xuất chuyên nghiệp, con đường trong showbiz này cũng định sẵn là hướng thần tượng, đối với việc diễn xuất thì một chữ cũng không biết, toàn phải học thêm giữa chừng.
Hôm nay cảnh quay của cậu ấy chưa qua một cái nào.
Buổi tối, cảnh quay đầu tiên của Tô Nhứ là treo lên dây thép, ngự kiếm đến gặp nam chính lần đầu tiên. Sau đó nam chính tỏ ra ngạc nhiên và chấn động trước sự xuất hiện của cô.
Cũng chỉ là một cảnh quay đơn giản không có lời kịch nhưng Cao Thịnh vẫn bị kêu "cắt" rất nhiều lần. Cuối cùng vẻ mặt càng ngày càng cứng, áp lực lại càng lớn nên không thể tiến vào trạng thái được nữa.
Đạo diễn kêu nghỉ ngơi, Tô Nhứ mất công bay mấy lần.
Tâm trạng của cô khá ổn, ngồi trên băng ghế nhỏ đọc kich bản.
Tâm trạng của Cao Thịnh lại sụp đổ, được trợ lý đưa đi tĩnh tâm một lúc lâu.
Mười phút sau, lại tiếp tục quay.
Cao Thịnh hít một hơi thật sâu rồi tiến vào trạng thái, nghĩ rằng lần này nhất định sẽ thành công nhưng kết quả là vẫn bị đạo diễn hô "cắt", tâm trạng lại càng sụp đổ.
Thái độ của đạo diễn cũng bắt đầu trở nên nóng nảy, lời nói ra không chút khách khí.
Cao Thịnh đầy vẻ xin lỗi, trong lòng lại hơi có ý bỏ cuộc.
Thậm chí cậu còn muốn gào lên câu: Ông đây đếch diễn nữa, đứa nào thích thì đi mà diễn.
Nhưng khi liếc nhìn trợ lý đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình, Cao Thịnh lại cắn răng nhịn.
Bị kêu nghỉ ngơi lần thứ hai, Cao Thịnh nhìn thấy Tô Nhứ đi qua bên người. Lúc đang muốn nói tiếng xin lỗi thì lại thấy đối phương hơi mỉm cười nhìn mình nói: "Cố lên!"
Cao Thịnh ngẩn người, đột nhiên cảm thấy mũi hơi chua xót.
Ôi mất mặt quá đi!
Cao Thịnh vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Khi đêm đến, nhiệt độ cũng giảm xuống, Đồng Nguyên phủ thêm quần áo cho Tô Nhứ để tránh bị cảm lạnh.
Tô Nhứ bưng ly trà ấm áp, mắt nhìn xa xôi.
"Em nói xem cậu ấy còn có thể bị NG mấy lần nữa?"
Đồng Nguyên suy nghĩ rồi uyển chuyển nói: "Nhiều lắm là một lần nữa. Lần sau hẳn là qua!"
Ánh mắt Tô Nhứ trống rỗng: "Cậu ấy không phải cố tình chỉnh chị chứ? Rõ ràng buổi sáng quay với An Tố Tố thuận lợi thế cơ mà. Sao đến lượt chị lại khó khăn như thế chứ?"
"Chị treo dây thép bay gần mười lần rồi!"
Đồng Nguyên cuống quýt nhìn xung quanh, ra hiệu cô nói bé chút, lại nhìn vẻ mặt của Tô Nhứ, cảm thấy đợi tí nữa Cao Thịnh vẫn diễn không được chắc chị ấy sẽ hắc hoá luôn
Cậu trấn an nói: "Ban ngày cũng đâu có thuận lợi đâu, cũng bị cắt nhiều lần mà."
Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại phát hiện Cao Thịnh đang cầm kịch bản đi tới, tức khắc thu lại vẻ u ám trên mặt.
Cao Thịnh tới, do dự nói: "Có thể đối diễn không?"
Đương nhiên có thể!
Tô Nhứ gật đầu đồng ý.
Van xin cậu mau mau lên tinh thần rồi diễn cho xong cái cảnh này đi!
Tô Nhứ kiên nhẫn đối diễn với Cao Thịnh.
Lúc Cao Thịnh cau mày, ngay cả lời kịch đều nói cứng ngắc, Tô Nhứ thở dài rồi lại nghe cậu ta nói: "Lời kịch này thật ngu xuẩn."
Tô Nhứ: "..."
Cao Thịnh nhạt nhẽo nói: "Không hiểu sao tôi không thể qua được cái ải này. Cảm thấy quá ngu xuẩn, quá xấu hổ."
Tô Nhứ dở khóc dở cười: "Đây là nguyên nhân mà cậu cứ liên tục bị hô cắt?"
Cao Thịnh lúng túng nói: "Cũng có nguyên nhân này..."
"Cậu để tôi treo dây thép gần mười lần!" Tô Nhứ không khách khí mà trợn mắt nhìn cậu ta, "Rồi xong cậu nói với tôi là bởi vì kịch bản quá ngu xuẩn? Lời kịch không ngớ ngẩn thì cậu có thể diễn xuất hiệu quả không?"
Bỗng nhiên bị Tô Nhứ hung dữ, Cao Thịnh hơi bối rối.
Ở trong ấn tượng của cậu ta, Tô Nhứ là loại con gái ôn nhu đáng yêu. Khi trước lúc còn cùng nhau ghi hình tiết mục cậu đã có ấn tượng rất tốt với cô, sau khi được gặp lại ở tổ kịch cậu còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mới nãy Tô Nhứ cổ vũ nên mới giúp Cao Thịnh có được dũng khí đến tìm cô đối diễn.
Theo hiểu biết của Cao Thịnh thì một cô gái ôn nhu đáng yêu sẽ không hung dữ với cậu ấy.
"Bây giờ cậu là một diễn viên, diễn xuất là công việc của cậu. Một cảnh quay diễn không qua, không chỉ tiêu tốn thời gian của mình tôi mà còn tiêu tốn thời gian của tất cả nhân viên đang công tác ở đây." Tô Nhứ nói, "Cứ dây dưa một thời gian dài, nhiều lần thì trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu."
Cao Thịnh đưa tay lên gãi đầu, có phần mù mịt.
Tô Nhứ cuộn kịch bản trong tay lại thành vòng, nói: "Lại lần nữa. Câu tìm cảm giác đi, tranh thủ chút nữa một lần liền xong."
Tôi không muốn treo dây thép nữa đâu.
Van xin cậu đấy người anh em!
So với giọng điệu nóng nãy và tàn bạo của đạo diên thì Tô Nhứ còn ôn hoà kiên nhẫn hơn nhiều, cùng lắm là trào phúng cậu mấy câu nhưng dù thế cũng không khiến người ta cảm giác khó chịu.
Cao Thịnh vẫn còn rèn được.
Cậu ấy chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Ngươi nói mấy câu dễ nghe với ta thì ta sẽ càng ngày càng nghiêm túc.
Còn ngươi cứ quát mắng hung dữ với ta thì trong đầu ta sẽ không có nghĩ mấy chuyện chính sự đâu, mà là: Cậu dám hung dữ với tôi á? Cậu nghĩ mình là ai mà chửi mắng tôi! Bố tôi còn chưa từng nói với tôi như vậy! Dựa vào cái quái gì mà tôi phải chịu sự sỉ nhục từ cậu! Không được, ông đây càng nghĩ càng tức!
Vì vậy, dưới sự kiên nhẫn của Tô Nhứ, cuối cùng Cao Thịnh cũng tiến vào trạng thái, dung nhập vào nhân vật.
Khi bắt đầu quay lại lần nữa, hiếm có một cái được thông qua.
Vào lúc đạo diễn hô cắt, cuối cùng cũng không phải là bầu không khí âm trầm, mà là từng tiếng reo hò của toàn trường.
Tô Nhứ cởi trang bị trên người dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác mà lòng chua xót muốn chết... cuối cùng cũng xong rồi.
Sau chuyện này, Cao Thịnh quen thân với cô một cách kì lạ. Trước khi quay phim thích tới tìm Tô Nhứ để đối diễn, bị đạo diễn dạy dỗ cũng sẽ lặng lẽ phỉ nhổ với Tô Nhứ.
Thỉnh thoảng đạo diễn dạy bảo nghiêm khắc cũng chả có chút tiến triển nào, sau đó đạo diễn sẽ để Tô Nhứ đi theo Cao Thịnh nói vài câu.
Bởi sau mỗi lần Tô Nhứ khuyên bảo xong, Cao Thịnh lại dễ dàng thông qua cảnh đó như ăn bánh.
Tô Nhứ cảm thấy Cao Thịnh đang chơi cô, nhưng Cao Thịnh lại xúc động nói với cô: "Làm diễn viên quá mệt mỏi, vẫn là làm idol tốt."
"Idol cũng mệt mỏi mà, hát hát nhảy nhảy." Tô Nhứ thổn thức nói, "Cũng rất khổ cực đấy."
Sau khi quay được hơn một tháng thì lại cần phải đổi địa điểm để lấy cảnh, Tô Nhứ di chuyển cùng với tổ kịch.
Lúc đến khách sạn thì đã hơn mười giờ tối.
Đồng Nguyên mang vali của cô về phòng trước, Tô Nhứ vào thang máy rồi mới phát hiện di động rơi ở trong xe, Cao Thịnh cùng cô quay lại lấy.
Kết quả hai người vừa xuống gara dưới hầm thì bắt gặp cảnh An Tố Tố bị ai đó kéo vào trong xe.
Tô Nhứ: "..."
"Ôi vcut!" Cao Thịnh muốn tiến lên, "Mau báo cảnh sát! Tôi đi cứu người!"
Tô Nhứ vội vàng kéo hắn lại, "Đừng có manh động! Không phải là kẻ buôn người đâu!"
Bởi vì cô nhận ra, An Tố Tố lên xe của Lâu Ngạo.
Thời khắc này điểm Tô Nhứ quan tâm không phải là tại sao Lâu Ngạo ở đây, mà cô lập tức nhớ tới câu nói ban đầu của Lâu Ngạo: Tôi đã có người mình thích rồi.
Không phải chứ?
Cửa xe lại bị mở ra. Mặt An Tố Tố đỏ bừng, hoảng hốt muốn rời đi. Nhưng vừa giương mắt lên thì nhìn thấy Tô Nhứ và Cao Thịnh đứng ở phía trước, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Tô Nhứ nhìn thấy cửa xe bên kia cũng được mở ra. Lâu Ngạo khẽ nhíu mày từ trên xe bước xuống, khuôn mặt đẹp trai mang ba phần tức giận.
Hắn vốn định đi về phía An Tố Tố, nhưng khi phát hiện hai người Tô Nhứ thì dừng lại.
Lâu Ngạo hơi giật mình, sau đó vẻ mặt lại u ám.
Lúc này Cao Thịnh mới hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra vừa rồi, hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng, rồi kéo kéo ống tay áo Tô Nhứ, ra hiệu cho cô.
Tô Nhứ mặt không đổi sắc vào trong xe lấy di động, tựa như không nhìn thấy gì mà rời đi.
Hai người mới vừa về khách sạn thì bị An Tố Tố đuổi theo gọi lại.
Cô ấy vội vàng giải thích với hai người: "Mới nãy... mới nãy là hiểu lầm."
Mặt Cao Thịnh đầy vẻ tôi biết mà, nói: "Không sao, cô yên tâm, tôi sẽ không nói đâu."
An Tố Tố lắc đầu, "Tôi với anh ta không phải loại quan hệ đó! Chỉ là bạn bình thường!"
Cao Thịnh gật đầu nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Tô Nhứ nhìn hắn, vẻ mặt khiếp sợ kia của cậu đâu phải là ý này đâu.
Tựa hồ An Tố Tố cũng buông tha Cao Thịnh, mắt đỏ lên nhìn Tô Nhứ: "Chị Tô Tô..."
Tô Nhứ đè thang máy, mỉm cười với cô ấy: "Không sao đâu, chị cũng hiểu mà."
Biết người yêu Lâu Ngạo là ai thì lại có thêm một loại cách đối phó với hắn.
Tôi còn quá hiểu đấy chứ.