Chương 6
10.
Những đám mây đen bị ánh sáng của thanh đao phá vỡ, ta lao về phía bọn họ xuyên qua những đám mây và sương mù.
Viêm hỏa bùng cháy tầng tầng lớp lớp phía sau ta, hóa thành hỏa vũ thiêu rụi mọi thứ trước mắt.
Đầu óc ta u ám, chiến đấu ở trình độ này không còn là vấn đề kỹ năng nữa mà là sự liều lĩnh.
Cắn xé theo bản năng của một con thú săn mồi.
Ta hóa thành phượng hoàng đốt cháy cả bầu trời, thiêu rụi đi tất cả máu và nước mắt củng những năm tháng đó.
Không ai đếm được trận chiến này đã kéo dài bao lâu.
Sau khi Niết Bàn đến lần thứ bảy mươi lăm, ý thức của ta đã hoàn toàn mất đi, tầm nhìn trước mắt dần trở nên méo mó, không rõ ràng, xung quanh là những bóng đen mờ ảo.
Thứ gì đó xuyên qua đôi cánh của ta và ghì ta xuống mặt đất.
Ta gầm lên, dùng mỏ mổ c.h.ế.t hai bóng đen lao tới, xé nát máu thịt rồi lại Niết Bàn lần nữa.
Không có gì phải sợ hãi cả.
Ta tự nhủ với bản thân, mọi việc hậu sự đã được chuẩn bị chu toàn, ta cũng không còn đường rút lui.
Lên nào!, chẳng phải điều ta đang chờ đợi là ngày hôm nay sao.
“Bạch Hồng Sí!!!”
Kim quang lóe lên làm chệnh hướng bóng đen đang tấn công ta, có một người mặc hồng y lao về phía ta.
Vừa chạy vừa khóc.
“C.h.ế.t tiệt, cô không phải là con chim tốt! Ta hận cô quá!!”
Ta tất nhiên không phải là một con chim tốt.
Đôi cánh của ta lại bay vút lên cao một lần nữa, ngọn lửa khổng lồ lại bùng cháy, thiêu rụi toàn bộ chiến trường.
Người mặc hồng y cứ bám lấy ta, mắng ta thậm tệ, thậm chí còn thậm tệ hơn những bà già hay chửi rủa trước cổng các ngôi làng ở nhân gian.
Toàn những lời mắng chửi, trách móc ta.
Hắn nói chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ta, tại sao lại chồng chất nhiều sự hiểu lầm về sinh tử li biệt như thế, thật là ngu xuẩn hết mức.
Hắn nói đã chờ ta rất lâu, chịu đựng những khách khứa kia, chờ ta đến cướp hôn, nhưng ta thì không chịu đến.
Hắn nói: “Ta cho cô biết, ta đời này chỉ thích màu đỏ! Cô không mặc nó cho ta, ta sẽ cắn c.h.ế.t cô! Dù sao cô cũng không muốn sống nữa, ta mặc hồng y để đi cùng cô!”
Ta không thể nhìn rõ hắn, cũng không nhớ rõ hắn là ai.
Thiêu đốt linh hồn và thể xác liên tục, phá vỡ Niết Bàn, ta đã mất đi linh hồn, hóa thành một con dã thú, chỉ biết g.i.ế.t chóc.
Hắn cũng phát hiện ra rồi.
Nhưng lần này hắn không khóc.
Một con rồng to lớn ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Nàng ấy là thê tử của ta, các người làm tổn thương nàng ấy chính là làm tổn thương ta, cuộc chiến này không có thương vong thì sẽ không kết thúc được!!!”
Rồng và Phượng Hoàng cất cánh bay vút lên bầu trời Minh Phủ, toàn bộ vùng đất luân hồi chạng vạng bị đảo lộn đến long trời lỡ đất.
Có hai bóng người đứng ở lối vào lặng lẽ chờ đợi.
Phía sau là những bóng người hỗn loạn.
“Ôi, cục cưng của ta cái gì cũng giỏi, chỉ là mắt chọn nam nhân không tốt cho lắm.”
Người có mái tóc dài mảnh khảnh khoanh tay thở dài: “Nhan trị* của thế hệ sau chắc chắn kém hơn nhiều rồi.”
*Nhan trị: giá trị của ngoại hình, nhan sắc.
“Vậy Lân chủ à, chi bằng chọn ta đi.”
Người đàn ông toàn thân mang quỷ khí nói: “Ta và Lân nữ đã định sẽ nên duyên, tại sao không nhân cơ hội này để g.i.ế.t c.h.ế.t con rồng đó, rồi chọn ta làm con rể.”
“Nhưng ngươi không có tóc, ta không thích kẻ không có tóc.”
“Ta có thừa phong thái của một kẻ mạnh, còn có thể điều khiển được linh hồn.”
“Nhưng ngươi không có tóc.”
“Nhà ta có hơn chục ngọn núi kho báu, cha mẹ đều là các vị thần địa vị cao, ta…”
“Ngươi không có tóc.”
Nữ nhân kia ngắt lời hắn và nói: “Trọc đầu là do di truyền, ta ghét trọc đầu.”
“……”
Tiếng gầm của Phượng Hoàng và Rồng mãnh liệt, điên cuồng xé toạc cả bầu trời, hai bóng người từ bầu trời Mình phủ từ từ rơi xuống.
Nữ nhân kia ngưng cuộc trò chuyện, lao nhanh đến đỡ một người trong đó rồi quay trở lại.
Không ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã bị ai đó nắm lấy chân.
“Hãy…thả….nàng ấy…”
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia: “Nàng ấy là….của….ta.”
“Đồ ngu ngốc nhà ngươi!”
Nữ nhân kia đánh cho hắn một đòn úp mặt xuống đất: “Cái tật nói lắp này trông tệ quá, còn muốn vào nhà ta làm chính phu, ngươi nằm mơ à!”
Nói xong, cô ấy ôm người kia vào lòng rồi bỏ đi.
Người đàn ông toàn thân mang quỷ khí và con rồng bị cháy đen đang nằm dưới đất bị bỏ lại.
“Ôi, thật là làm cho người ta phải rơi nước mắt, ta không thể kiềm chế được nữa rồi.”
Người đàn ông đi cùng với nữ nhân kia lắc đầu, trên tay bế theo một nam nhân nhanh chóng đi theo: “Thôi vậy, ta vẫn phải nói dối về sự sinh ra của tiểu Lân Nữ, lần này giao cho nàng đó.”
Những đám mây đen bị ánh sáng của thanh đao phá vỡ, ta lao về phía bọn họ xuyên qua những đám mây và sương mù.
Viêm hỏa bùng cháy tầng tầng lớp lớp phía sau ta, hóa thành hỏa vũ thiêu rụi mọi thứ trước mắt.
Đầu óc ta u ám, chiến đấu ở trình độ này không còn là vấn đề kỹ năng nữa mà là sự liều lĩnh.
Cắn xé theo bản năng của một con thú săn mồi.
Ta hóa thành phượng hoàng đốt cháy cả bầu trời, thiêu rụi đi tất cả máu và nước mắt củng những năm tháng đó.
Không ai đếm được trận chiến này đã kéo dài bao lâu.
Sau khi Niết Bàn đến lần thứ bảy mươi lăm, ý thức của ta đã hoàn toàn mất đi, tầm nhìn trước mắt dần trở nên méo mó, không rõ ràng, xung quanh là những bóng đen mờ ảo.
Thứ gì đó xuyên qua đôi cánh của ta và ghì ta xuống mặt đất.
Ta gầm lên, dùng mỏ mổ c.h.ế.t hai bóng đen lao tới, xé nát máu thịt rồi lại Niết Bàn lần nữa.
Không có gì phải sợ hãi cả.
Ta tự nhủ với bản thân, mọi việc hậu sự đã được chuẩn bị chu toàn, ta cũng không còn đường rút lui.
Lên nào!, chẳng phải điều ta đang chờ đợi là ngày hôm nay sao.
“Bạch Hồng Sí!!!”
Kim quang lóe lên làm chệnh hướng bóng đen đang tấn công ta, có một người mặc hồng y lao về phía ta.
Vừa chạy vừa khóc.
“C.h.ế.t tiệt, cô không phải là con chim tốt! Ta hận cô quá!!”
Ta tất nhiên không phải là một con chim tốt.
Đôi cánh của ta lại bay vút lên cao một lần nữa, ngọn lửa khổng lồ lại bùng cháy, thiêu rụi toàn bộ chiến trường.
Người mặc hồng y cứ bám lấy ta, mắng ta thậm tệ, thậm chí còn thậm tệ hơn những bà già hay chửi rủa trước cổng các ngôi làng ở nhân gian.
Toàn những lời mắng chửi, trách móc ta.
Hắn nói chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ta, tại sao lại chồng chất nhiều sự hiểu lầm về sinh tử li biệt như thế, thật là ngu xuẩn hết mức.
Hắn nói đã chờ ta rất lâu, chịu đựng những khách khứa kia, chờ ta đến cướp hôn, nhưng ta thì không chịu đến.
Hắn nói: “Ta cho cô biết, ta đời này chỉ thích màu đỏ! Cô không mặc nó cho ta, ta sẽ cắn c.h.ế.t cô! Dù sao cô cũng không muốn sống nữa, ta mặc hồng y để đi cùng cô!”
Ta không thể nhìn rõ hắn, cũng không nhớ rõ hắn là ai.
Thiêu đốt linh hồn và thể xác liên tục, phá vỡ Niết Bàn, ta đã mất đi linh hồn, hóa thành một con dã thú, chỉ biết g.i.ế.t chóc.
Hắn cũng phát hiện ra rồi.
Nhưng lần này hắn không khóc.
Một con rồng to lớn ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Nàng ấy là thê tử của ta, các người làm tổn thương nàng ấy chính là làm tổn thương ta, cuộc chiến này không có thương vong thì sẽ không kết thúc được!!!”
Rồng và Phượng Hoàng cất cánh bay vút lên bầu trời Minh Phủ, toàn bộ vùng đất luân hồi chạng vạng bị đảo lộn đến long trời lỡ đất.
Có hai bóng người đứng ở lối vào lặng lẽ chờ đợi.
Phía sau là những bóng người hỗn loạn.
“Ôi, cục cưng của ta cái gì cũng giỏi, chỉ là mắt chọn nam nhân không tốt cho lắm.”
Người có mái tóc dài mảnh khảnh khoanh tay thở dài: “Nhan trị* của thế hệ sau chắc chắn kém hơn nhiều rồi.”
*Nhan trị: giá trị của ngoại hình, nhan sắc.
“Vậy Lân chủ à, chi bằng chọn ta đi.”
Người đàn ông toàn thân mang quỷ khí nói: “Ta và Lân nữ đã định sẽ nên duyên, tại sao không nhân cơ hội này để g.i.ế.t c.h.ế.t con rồng đó, rồi chọn ta làm con rể.”
“Nhưng ngươi không có tóc, ta không thích kẻ không có tóc.”
“Ta có thừa phong thái của một kẻ mạnh, còn có thể điều khiển được linh hồn.”
“Nhưng ngươi không có tóc.”
“Nhà ta có hơn chục ngọn núi kho báu, cha mẹ đều là các vị thần địa vị cao, ta…”
“Ngươi không có tóc.”
Nữ nhân kia ngắt lời hắn và nói: “Trọc đầu là do di truyền, ta ghét trọc đầu.”
“……”
Tiếng gầm của Phượng Hoàng và Rồng mãnh liệt, điên cuồng xé toạc cả bầu trời, hai bóng người từ bầu trời Mình phủ từ từ rơi xuống.
Nữ nhân kia ngưng cuộc trò chuyện, lao nhanh đến đỡ một người trong đó rồi quay trở lại.
Không ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã bị ai đó nắm lấy chân.
“Hãy…thả….nàng ấy…”
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia: “Nàng ấy là….của….ta.”
“Đồ ngu ngốc nhà ngươi!”
Nữ nhân kia đánh cho hắn một đòn úp mặt xuống đất: “Cái tật nói lắp này trông tệ quá, còn muốn vào nhà ta làm chính phu, ngươi nằm mơ à!”
Nói xong, cô ấy ôm người kia vào lòng rồi bỏ đi.
Người đàn ông toàn thân mang quỷ khí và con rồng bị cháy đen đang nằm dưới đất bị bỏ lại.
“Ôi, thật là làm cho người ta phải rơi nước mắt, ta không thể kiềm chế được nữa rồi.”
Người đàn ông đi cùng với nữ nhân kia lắc đầu, trên tay bế theo một nam nhân nhanh chóng đi theo: “Thôi vậy, ta vẫn phải nói dối về sự sinh ra của tiểu Lân Nữ, lần này giao cho nàng đó.”