Chương 46: Mới giống có năm phần thô
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Bạch Thành nhìn Diệp Phong, anh ta rất bất ngờ, sau đó anh ta chợt nhếch môi cười, không ngờ vẫn có tên ngốc đưa bật lửa thật.
Anh ta cầm cái bật lửa lên rồi châm điếu thuốc, hít một hơi sâu rồi thỏa mãn híp mắt lại
"Cảm ơn người anh em."
Bạch Thành đang nhả khói nên chưa chú ý thấy, khi người anh em tốt chơi với anh ta nhiều năm - Vương Lôi, nhìn thấy Diệp Phong, anh ta khẽ nhíu mày.
Nhìn thêm lần nữa anh ta thấy Liễu Thanh Thanh ngồi cạnh Diệp Phong, đồng tử điên cưồng co rút, cứ như thể gặp phải lệ quỷ khủng bố nhất thế giới vậy.
Vương Lôi căng thẳng, anh ta hạ eo và đầu xuống rồi run run nó: "Cậu Bạch, sự việc đã giải quyết xong rồi, cho những người khác... đi đi"
Bạch Thành gật đầu nói: "Con người tôi trước giờ luôn hiểu lý lẽ, oan có đầu nợ có chủ, tôi tuyệt đối sẽ không trút giận sang người khác, ngoại trừ hai người phụ nữ ngu ngốc kia, những người khác có thể đi được rồi.”
"Xoẹt xoẹt xoẹt.”
Mọi người sống sót sau tai nạn nên vội vàng chạy ra ngoài, có mấy người còn ướt cả quần, đi qua bốc lên một cỗ mùi khai.
Diệp Phong nằm tay Liễu Thanh Thanh đi ra ngoài, anh đi sóng vai với Lý Hạc. Tôn Chính thì hồn bay phách lạc đi theo sau.
"Các ông cũng đi đi"
Sau khi đuổi quản lý Bạch và các bảo vệ đi xong, Vương Lôi bỗng xụi lơ ngồi dưới sàn nhà, rồi run rẩy đưa một tay ra:
"Cho... cho điếu thuốc."
"Cậu không hút thuốc mà?"
Bạch Thành buồn bực đưa qua một điếu thuốc, tiện thể châm lửa cho Vương Lôi luôn.
Vương Lôi hít một hơi lớn, lần đầu tiên khói thuốc đi qua phổi, cảm giác bưồn nôn nhộn nhạo làm anh ta ho khan liên tục, ho một lúc lâu mới dừng lại.
Anh ta nhìn sàn nhà vấy máu, vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi: "Cậu Bạch, cậu có biết là vừa nãy hai chúng ta vừa nhặt về một cái mạng đấy, thậm chí còn tránh cho nhà họ Vương và nhà họ Bạch khỏi họa diệt môn."
"Cậu hút thuốc xong ngốc rồi à, ở Giang Nam ai dám động vào nhà họ Bạch với nhà họ Vương."
“Chính là cái vị ném bặt lửa cho cậu đấy."
"Phì."
Bạch Thành bật cười thành tiếng, mái tóc vàng trông đặc biệt vui mắt.
"Anh ta là võ tông."
"Khụ khụ khụ."
Nụ cười của Bạch Thành lập tức cứng lại, sau đó bắt đầu điên cưỡng ho khan, suýt thì ho cả phối ra luôn.
Anh ta nhe răng nhếch mép nói: "Vương Lôi, trò đùa này chả vui tí nào. Tuy tôi không phải võ giả, nhưng tôi cũng biết tông sư võ đạo trẻ tuổi nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, còn người đàn ông kia trông mới hơn hai mươi thôi”
Vương Lôi bỗng hỏi: "Cậu biết nhà họ Triệu ở Đông Hải chứ?"
Bạch Thành nhíu mày: "Đương nhiên là biết, nhà họ Triệu có tổng tài sản mấy chục tỉ, miễn cưỡng có thể sờ tới bậc cửa của giới hào môn Giang Nam, tự nhiên cậu nhắc đến nhà họ Triệu làm gì.”
"Hôm qua, nhà họ Triệu chọc phải một vị võ giả, ông nội tôi được mời đi trấn tràng, nhưng hôm qua nhà họ Triệu vẫn bị diệt môn."
Vương Lôi gân từng chữ: “Diệt môn thật sự chính là, cho dù người nhà họ Triệu có ở cách xa ngàn dặm, thì cũng không một ai thoát được. Cậu đoán xem, tại sao ông nôi tôi đã ở lục phẩm đỉnh phong, còn có chính phủ hậu thuận mà vẫn không dám ngăn cản."
Vẻ mặt Bạch Thành ngưng trọng.
Có thể khiến cho võ giả lục phẩm đỉnh phong không dám ra tay, thì chỉ có võ tông tam phẩm trở lên
"Ông nội tôi còn không dám xem lại camera giám sát ở quán bar nhà họ Triệu, may mà bình thường ông ấy có sở thích sao chép tranh của mọi người, ông đã vẽ cho tôi hai bức tranh tả người, trong đó một bức là võ tông tên là Diệp Vô Huyền, tướng mạo giống người đàn ông ban nãy năm phần."
"Mới giống có năm phần thôi à?"
"Tự nhiên Bạch Thành không sợ nữa, trên đời này người có diện mạo giống nhau nhiều lắm, không có gì phải ngạc nhiên cả.
Vương Lôi không nhịn được đá Bạch Thành một cái, rồi nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Sao cậu ngốc thế, mười vị võ tông được công bố của nước Hoa, cậu có từng trông thấy ảnh chụp hoặc hình vẽ chân dung của bất kỳ người nào chưa?”
"Ông nội tôi chỉ vẽ ra tướng mạo giống Diệp tiền bối năm phần, không có nửa phân thần vận, thế mà vẫn bị phản phệ không nhẹ”
"Còn bức tranh thứ hai là vẽ một cô gái, và cũng là nguyên nhân nhà họ Triệu bị tiêu diệt, người phụ nữ bên cạnh Diệp tiền bối gần như giống hệt với cô gái trong bức tranh."
Những lời Vương Lôi nói.
Làm cho Bạch Thành hít một ngụm khí lạnh.
Một người trông giống thì có thể là trùng hợp, nhưng hai người trông giống thì chắc chắc không phải là trùng hợp nữa.
Nhưng Bạch Thành vẫn cảm thấy chấn động, thiếu niên tông sư hơn hai mươi tuổi, đây là tin tức có thể gây chấn động giới võ đạo nước Hoa, sao lại không có một tí phong thanh nào.
Dù sao thì.
Bạch Thành nhìn Diệp Phong, anh ta rất bất ngờ, sau đó anh ta chợt nhếch môi cười, không ngờ vẫn có tên ngốc đưa bật lửa thật.
Anh ta cầm cái bật lửa lên rồi châm điếu thuốc, hít một hơi sâu rồi thỏa mãn híp mắt lại
"Cảm ơn người anh em."
Bạch Thành đang nhả khói nên chưa chú ý thấy, khi người anh em tốt chơi với anh ta nhiều năm - Vương Lôi, nhìn thấy Diệp Phong, anh ta khẽ nhíu mày.
Nhìn thêm lần nữa anh ta thấy Liễu Thanh Thanh ngồi cạnh Diệp Phong, đồng tử điên cưồng co rút, cứ như thể gặp phải lệ quỷ khủng bố nhất thế giới vậy.
Vương Lôi căng thẳng, anh ta hạ eo và đầu xuống rồi run run nó: "Cậu Bạch, sự việc đã giải quyết xong rồi, cho những người khác... đi đi"
Bạch Thành gật đầu nói: "Con người tôi trước giờ luôn hiểu lý lẽ, oan có đầu nợ có chủ, tôi tuyệt đối sẽ không trút giận sang người khác, ngoại trừ hai người phụ nữ ngu ngốc kia, những người khác có thể đi được rồi.”
"Xoẹt xoẹt xoẹt.”
Mọi người sống sót sau tai nạn nên vội vàng chạy ra ngoài, có mấy người còn ướt cả quần, đi qua bốc lên một cỗ mùi khai.
Diệp Phong nằm tay Liễu Thanh Thanh đi ra ngoài, anh đi sóng vai với Lý Hạc. Tôn Chính thì hồn bay phách lạc đi theo sau.
"Các ông cũng đi đi"
Sau khi đuổi quản lý Bạch và các bảo vệ đi xong, Vương Lôi bỗng xụi lơ ngồi dưới sàn nhà, rồi run rẩy đưa một tay ra:
"Cho... cho điếu thuốc."
"Cậu không hút thuốc mà?"
Bạch Thành buồn bực đưa qua một điếu thuốc, tiện thể châm lửa cho Vương Lôi luôn.
Vương Lôi hít một hơi lớn, lần đầu tiên khói thuốc đi qua phổi, cảm giác bưồn nôn nhộn nhạo làm anh ta ho khan liên tục, ho một lúc lâu mới dừng lại.
Anh ta nhìn sàn nhà vấy máu, vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi: "Cậu Bạch, cậu có biết là vừa nãy hai chúng ta vừa nhặt về một cái mạng đấy, thậm chí còn tránh cho nhà họ Vương và nhà họ Bạch khỏi họa diệt môn."
"Cậu hút thuốc xong ngốc rồi à, ở Giang Nam ai dám động vào nhà họ Bạch với nhà họ Vương."
“Chính là cái vị ném bặt lửa cho cậu đấy."
"Phì."
Bạch Thành bật cười thành tiếng, mái tóc vàng trông đặc biệt vui mắt.
"Anh ta là võ tông."
"Khụ khụ khụ."
Nụ cười của Bạch Thành lập tức cứng lại, sau đó bắt đầu điên cưỡng ho khan, suýt thì ho cả phối ra luôn.
Anh ta nhe răng nhếch mép nói: "Vương Lôi, trò đùa này chả vui tí nào. Tuy tôi không phải võ giả, nhưng tôi cũng biết tông sư võ đạo trẻ tuổi nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, còn người đàn ông kia trông mới hơn hai mươi thôi”
Vương Lôi bỗng hỏi: "Cậu biết nhà họ Triệu ở Đông Hải chứ?"
Bạch Thành nhíu mày: "Đương nhiên là biết, nhà họ Triệu có tổng tài sản mấy chục tỉ, miễn cưỡng có thể sờ tới bậc cửa của giới hào môn Giang Nam, tự nhiên cậu nhắc đến nhà họ Triệu làm gì.”
"Hôm qua, nhà họ Triệu chọc phải một vị võ giả, ông nội tôi được mời đi trấn tràng, nhưng hôm qua nhà họ Triệu vẫn bị diệt môn."
Vương Lôi gân từng chữ: “Diệt môn thật sự chính là, cho dù người nhà họ Triệu có ở cách xa ngàn dặm, thì cũng không một ai thoát được. Cậu đoán xem, tại sao ông nôi tôi đã ở lục phẩm đỉnh phong, còn có chính phủ hậu thuận mà vẫn không dám ngăn cản."
Vẻ mặt Bạch Thành ngưng trọng.
Có thể khiến cho võ giả lục phẩm đỉnh phong không dám ra tay, thì chỉ có võ tông tam phẩm trở lên
"Ông nội tôi còn không dám xem lại camera giám sát ở quán bar nhà họ Triệu, may mà bình thường ông ấy có sở thích sao chép tranh của mọi người, ông đã vẽ cho tôi hai bức tranh tả người, trong đó một bức là võ tông tên là Diệp Vô Huyền, tướng mạo giống người đàn ông ban nãy năm phần."
"Mới giống có năm phần thôi à?"
"Tự nhiên Bạch Thành không sợ nữa, trên đời này người có diện mạo giống nhau nhiều lắm, không có gì phải ngạc nhiên cả.
Vương Lôi không nhịn được đá Bạch Thành một cái, rồi nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Sao cậu ngốc thế, mười vị võ tông được công bố của nước Hoa, cậu có từng trông thấy ảnh chụp hoặc hình vẽ chân dung của bất kỳ người nào chưa?”
"Ông nội tôi chỉ vẽ ra tướng mạo giống Diệp tiền bối năm phần, không có nửa phân thần vận, thế mà vẫn bị phản phệ không nhẹ”
"Còn bức tranh thứ hai là vẽ một cô gái, và cũng là nguyên nhân nhà họ Triệu bị tiêu diệt, người phụ nữ bên cạnh Diệp tiền bối gần như giống hệt với cô gái trong bức tranh."
Những lời Vương Lôi nói.
Làm cho Bạch Thành hít một ngụm khí lạnh.
Một người trông giống thì có thể là trùng hợp, nhưng hai người trông giống thì chắc chắc không phải là trùng hợp nữa.
Nhưng Bạch Thành vẫn cảm thấy chấn động, thiếu niên tông sư hơn hai mươi tuổi, đây là tin tức có thể gây chấn động giới võ đạo nước Hoa, sao lại không có một tí phong thanh nào.
Dù sao thì.