Chương 44: Điều đó là không thể
Đi cùng một tiếng quát tức giận, một chàng thanh niên có diện mạo nho nhã xuất hiện.
Anh ta nhuộm tóc vàng chân đi dép lê, trông giống như một tên côn đồ cà lơ cà phất, tạo nên sự tương phản rõ nét với diện mạo nho nhã.
Giống như là..
Một tên côn đồ có văn hóa.
Trên khuôn mặt của cậu thanh niên có một vết bàn tay đỏ lừ, nhìn mà giật mình.
"Là tôi đấy, thì sao!"
Tiền Hồng cười nhạt nói: Anh còn dám đuổi tới đây hả, đúng là tự tìm đường chết mà."
Chàng trai tóc vàng nén giận nói: 'Con mẹ nó cô dám đánh ông đây, hôm nay cô mà không đưa ra được.
lời giải thích thì các cô không xong với tôi đâu!" Mắt thấy tình hình căng thẳng leo thang.
Tôn Chính không thể không đứng ra: "Anh bạn này, tôi đã được biết về sự việc. Đúng là bạn tôi có sai trước, nhưng cậu ấy đã xin lỗi rồi, nếu anh không định ra tay đánh người thì đã không bị đánh."
"Anh biết cái rắm ý!"
Tôn Chính không nói còn tốt, anh ta vừa nói một cái người thanh niên lại càng giận hơn.
Anh ta chỉ vào cô bạn nữ trốn sau lưng Tiền Hồng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta vấy nước vào mặt tôi rồi vênh váo hống hách bỏ lại một câu 'không nhìn thấy, đấy mà là xin lỗi à?"
"Tôi vốn chẳng thèm chấp nhặt với phụ nữ, liền trừng cô ta một cái, sau đó tự nhiên bị ăn một cái tất, đấy mà gọi là tôi định ra tay đánh người ư? Chỗ bồn rửa tay công cộng có camera, nếu anh không tin thì chúng ta đi xem lại camera!"
Nghe vậy.
Tôn Chính nhíu mày, cái này khác với lời Tiền Hồng và cô bạn kia nói.
Nhưng đối phương đề nghị có thể xem lại camera, thế thì chắc là sự thật đúng như những gì đối phương nói.
Anh ta lập tức thấy hối hận, anh ta vốn định thể, hiện một phen trước mặt Liễu Thanh Thanh và các bạn học, bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi.
Ở trong góc.
Diệp Phong lắc đầu nói: "Hồi còn đi học, Tiền Hồng với Lưu Vân chuyên trị mở mắt nói dối, xem ra bọn họ vẫn chẳng thay đổi tí nào, Thanh Thanh, em thấy sao."
Liễu Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Đổi trắng thay đen, bị người ta tìm đến cửa cũng không chẳng oan, xin lỗi rồi bồi thường thôi."
Xin lỗi ư?
Điều đó là không thể.
Tiền Hồng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "À, thế chắc là chúng tôi đã hiểu lầm anh rồi, tôi đền cho anh năm ngàn tệ, chuyện này giải quyết riêng”
Người đàn ông tóc vàng bật cười: "Năm ngàn tệ, cô đuổi ăn mày đấy à, cái tôi cần là xin lỗi!"
Tiền Hồng lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền mặt, sau đó ném thẳng vào mặt người đàn ông tóc vàng: "Chỗ này chắc khoảng mười ba ngàn tệ, cầm lấy rồi cút xa đi”
Lưu Vân còn đổ thêm đầu vào lửa: "Anh là cái thá gì, anh mà cũng xứng để lớp trưởng xin lỗi ư!"
Tờ trăm tệ rơi lả tả trên sản nhà.
Người đàn ông tóc vàng kìm nén cơn giận, nhìn sang Tôn Chính rồi hỏi: "Vừa nãy anh muốn hòa giải, bây giờ anh thấy thế nào.
Tôn Chính biết chuyện này là Tiền Hồng và cô bạn Lưu Vân sai, anh ta trầm giọng nói: "Lớp trưởng, cậu với Lưu Vân cúi đầu xin lỗi đi, chuyện này vốn là chúng ta không đúng”
Tiền Hồng bĩu môi.
Các bạn học đều đang nhìn đây này, nếu giờ mà cúi đầu thì mất mặt lắm.
Huống hồ, chỗ này là địa bàn của nhà họ Bạch, dựa vào quan hệ giữa chồng cô ta và quản lý Bạch, cô ta không tin đối phương có thể làm gì cô ta!
Lưu Vân lẩm bẩm: "Tát có một cái thôi mà, cũng đâu phải là không đền tiền đâu, đàn ông mà so đo từng tí một”
Người đàn ông tóc vàng tức quá hóa cười.
Hai người phụ nữ này không những không nói lý, trái lại còn chỉ trích lại anh ta.
Anh ta phẫn nộ nói: "Lão Vương, tát hai người phụ nữ này thật mạnh cho tôi, hôm nay tôi sẽ dạy các cô cách đối nhân xử thế thay cho người cha mẹ đã khuất của các cô!
Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng bước ra từ chỗ bên cạnh người đàn ông tóc vàng, người đàn ông đó khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc trang phục màu đen trông rất là khí thế.
"Cộc."
"Cộc."
"Cộc."
Chàng trai ăn mặc lịch sự bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi đều như đang dẫm trong lòng lớp trưởng Tiền Hồng và Lưu Vân.
Hai người phụ nữ tim đập thình thịch, áp lực vô hình khiến họ cứng ngắc tại chỗ, căn bản không động đậy được.
“Bốp"
Chàng trai ăn mặc lịch sự chẳng có một tí thương hương tiếc ngọc nào, anh ta vung tay lên tát mạnh vào mặt Tiền Hồng và Lưu Vân.
Chỉ một cái tát, hai người phụ nữ đã té ngã xuống đất miệng hộc máu tươi, có thể trông thấy rõ trong búng máu còn có mấy cái răng nữa.
"A a a, đau quá!"
“Anh đánh tôi ư, anh lại dám đánh tôi!"
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi mọi người phản ứng lại thì hai người Tiền Hồng lại bị tát thêm mấy cái nữa.
"Dừng tay!"
Ngoại trừ Diệp Phong và Lý Hạc, các bạn nam
trong phòng bao đều đang sục sôi lòng căm phẫn.
Do đã uống không ít rượu, ấm đầu xong khí huyết dâng lên, cộng với có nhân số đông, một đám con trai không thấy sợ gì cả, lại còn xách ghế lên đập về phía chàng trai ăn mặc lịch sự.
Có các bạn nam giúp đỡ.
Mặt Tiền Hồng bị tát sưng như đầu heo, cô ta căm hận nói: "Đánh cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”
Chàng trai ăn mặc lịch sự không né cũng không tránh, mặc cho mấy cái ghế gỗ đấy nện vào người.
Trong phút chốc.
Cái ghế nứt toác thành vô số mảnh vụn gỗ.
Còn chàng trai ăn mặc lịch sự thì chẳng bị thương gì, trái lại anh ta còn tỏ vẻ khinh thường rồi vung ra một quyền.
Anh ta nhuộm tóc vàng chân đi dép lê, trông giống như một tên côn đồ cà lơ cà phất, tạo nên sự tương phản rõ nét với diện mạo nho nhã.
Giống như là..
Một tên côn đồ có văn hóa.
Trên khuôn mặt của cậu thanh niên có một vết bàn tay đỏ lừ, nhìn mà giật mình.
"Là tôi đấy, thì sao!"
Tiền Hồng cười nhạt nói: Anh còn dám đuổi tới đây hả, đúng là tự tìm đường chết mà."
Chàng trai tóc vàng nén giận nói: 'Con mẹ nó cô dám đánh ông đây, hôm nay cô mà không đưa ra được.
lời giải thích thì các cô không xong với tôi đâu!" Mắt thấy tình hình căng thẳng leo thang.
Tôn Chính không thể không đứng ra: "Anh bạn này, tôi đã được biết về sự việc. Đúng là bạn tôi có sai trước, nhưng cậu ấy đã xin lỗi rồi, nếu anh không định ra tay đánh người thì đã không bị đánh."
"Anh biết cái rắm ý!"
Tôn Chính không nói còn tốt, anh ta vừa nói một cái người thanh niên lại càng giận hơn.
Anh ta chỉ vào cô bạn nữ trốn sau lưng Tiền Hồng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta vấy nước vào mặt tôi rồi vênh váo hống hách bỏ lại một câu 'không nhìn thấy, đấy mà là xin lỗi à?"
"Tôi vốn chẳng thèm chấp nhặt với phụ nữ, liền trừng cô ta một cái, sau đó tự nhiên bị ăn một cái tất, đấy mà gọi là tôi định ra tay đánh người ư? Chỗ bồn rửa tay công cộng có camera, nếu anh không tin thì chúng ta đi xem lại camera!"
Nghe vậy.
Tôn Chính nhíu mày, cái này khác với lời Tiền Hồng và cô bạn kia nói.
Nhưng đối phương đề nghị có thể xem lại camera, thế thì chắc là sự thật đúng như những gì đối phương nói.
Anh ta lập tức thấy hối hận, anh ta vốn định thể, hiện một phen trước mặt Liễu Thanh Thanh và các bạn học, bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi.
Ở trong góc.
Diệp Phong lắc đầu nói: "Hồi còn đi học, Tiền Hồng với Lưu Vân chuyên trị mở mắt nói dối, xem ra bọn họ vẫn chẳng thay đổi tí nào, Thanh Thanh, em thấy sao."
Liễu Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Đổi trắng thay đen, bị người ta tìm đến cửa cũng không chẳng oan, xin lỗi rồi bồi thường thôi."
Xin lỗi ư?
Điều đó là không thể.
Tiền Hồng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "À, thế chắc là chúng tôi đã hiểu lầm anh rồi, tôi đền cho anh năm ngàn tệ, chuyện này giải quyết riêng”
Người đàn ông tóc vàng bật cười: "Năm ngàn tệ, cô đuổi ăn mày đấy à, cái tôi cần là xin lỗi!"
Tiền Hồng lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền mặt, sau đó ném thẳng vào mặt người đàn ông tóc vàng: "Chỗ này chắc khoảng mười ba ngàn tệ, cầm lấy rồi cút xa đi”
Lưu Vân còn đổ thêm đầu vào lửa: "Anh là cái thá gì, anh mà cũng xứng để lớp trưởng xin lỗi ư!"
Tờ trăm tệ rơi lả tả trên sản nhà.
Người đàn ông tóc vàng kìm nén cơn giận, nhìn sang Tôn Chính rồi hỏi: "Vừa nãy anh muốn hòa giải, bây giờ anh thấy thế nào.
Tôn Chính biết chuyện này là Tiền Hồng và cô bạn Lưu Vân sai, anh ta trầm giọng nói: "Lớp trưởng, cậu với Lưu Vân cúi đầu xin lỗi đi, chuyện này vốn là chúng ta không đúng”
Tiền Hồng bĩu môi.
Các bạn học đều đang nhìn đây này, nếu giờ mà cúi đầu thì mất mặt lắm.
Huống hồ, chỗ này là địa bàn của nhà họ Bạch, dựa vào quan hệ giữa chồng cô ta và quản lý Bạch, cô ta không tin đối phương có thể làm gì cô ta!
Lưu Vân lẩm bẩm: "Tát có một cái thôi mà, cũng đâu phải là không đền tiền đâu, đàn ông mà so đo từng tí một”
Người đàn ông tóc vàng tức quá hóa cười.
Hai người phụ nữ này không những không nói lý, trái lại còn chỉ trích lại anh ta.
Anh ta phẫn nộ nói: "Lão Vương, tát hai người phụ nữ này thật mạnh cho tôi, hôm nay tôi sẽ dạy các cô cách đối nhân xử thế thay cho người cha mẹ đã khuất của các cô!
Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng bước ra từ chỗ bên cạnh người đàn ông tóc vàng, người đàn ông đó khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc trang phục màu đen trông rất là khí thế.
"Cộc."
"Cộc."
"Cộc."
Chàng trai ăn mặc lịch sự bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi đều như đang dẫm trong lòng lớp trưởng Tiền Hồng và Lưu Vân.
Hai người phụ nữ tim đập thình thịch, áp lực vô hình khiến họ cứng ngắc tại chỗ, căn bản không động đậy được.
“Bốp"
Chàng trai ăn mặc lịch sự chẳng có một tí thương hương tiếc ngọc nào, anh ta vung tay lên tát mạnh vào mặt Tiền Hồng và Lưu Vân.
Chỉ một cái tát, hai người phụ nữ đã té ngã xuống đất miệng hộc máu tươi, có thể trông thấy rõ trong búng máu còn có mấy cái răng nữa.
"A a a, đau quá!"
“Anh đánh tôi ư, anh lại dám đánh tôi!"
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi mọi người phản ứng lại thì hai người Tiền Hồng lại bị tát thêm mấy cái nữa.
"Dừng tay!"
Ngoại trừ Diệp Phong và Lý Hạc, các bạn nam
trong phòng bao đều đang sục sôi lòng căm phẫn.
Do đã uống không ít rượu, ấm đầu xong khí huyết dâng lên, cộng với có nhân số đông, một đám con trai không thấy sợ gì cả, lại còn xách ghế lên đập về phía chàng trai ăn mặc lịch sự.
Có các bạn nam giúp đỡ.
Mặt Tiền Hồng bị tát sưng như đầu heo, cô ta căm hận nói: "Đánh cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”
Chàng trai ăn mặc lịch sự không né cũng không tránh, mặc cho mấy cái ghế gỗ đấy nện vào người.
Trong phút chốc.
Cái ghế nứt toác thành vô số mảnh vụn gỗ.
Còn chàng trai ăn mặc lịch sự thì chẳng bị thương gì, trái lại anh ta còn tỏ vẻ khinh thường rồi vung ra một quyền.