Chương : 26
Ánh đèn chiếu vào người đứng bên dưới, đó là một người vô cùng xinh đẹp, nét mặt không có chỗ nào chê được, trong sáng sắc sảo, phong thái trang nhã, toàn thân toát ra vẻ ung dung quỷ phái giống như một hoàng hậu thời cổ xưa. Đào Chỉ Yêu muốn nín thở khi nhìn thấy vẻ quyến rũ cao quỷ đó. Thân hình cô ta cao gầy, mảnh mai, trên người mặc một bộ sườn sám có in hình hoa mẫu đơn đỏ thẫm ôm sát lấy thân hình tuyệt mỹ của cô ta càng thêm lộng lẫy và quyến rũ động lòng người, hoàn mỹ không tỳ vết.
Nhưng... Đào Chi Yêu chợt rùng mình, giọng nói vừa truyền tới tai cô là của cô ấy sao? Tuy rằng giọng nói đó rất dịu dàng quyến rũ, nhưng cô đâu phải ngốc, cô nhận ra đó là g/ọng nói của một người đàn ông, vì nó hơi trầm thấp và khản khản!
Đào Chi Yêu muôn ngửa mặt lên trời than vài tiếng, con người xinh đẹp tuyệt vời giống như một yêu tinh này là đàn ông! “Ngươi." Đôi môi Đào Chi Yêu run run, cô ấy can đảm hỏi ."Ngươi là đàn ông đúng không?"
Đôi mắt phượng của người đàn ông yêu nghiệt so với Hô Ly còn quyến rũ hơn chớp chớp thật nhẹ, thản nhiên nói "Sao không được? Tôi không thể là đàn ông sao?”
Đòo Chi Yêu cúi đầu nói: “Dáng vẻ của anh xinh đẹp như vậy....có ý muốn phụ nũ chúng tôi mặc cảm hay ghen tị sao?”
"Cô đang nói gì?”
Đôi mắt phượng của người đàn ông nheo lại, ánh mắt nguy hiếm như lưỡi dao sắc bén bắn thắng tới Đào Chỉ Yêu làm cô khẽ run lên. Người ở chỏ này ai cũng biến thái! Cô nghĩ thầm khi làm việc phải tùy theo hoàn cảnh. Nghĩ vậy, Đào Chi Yêu ngẩng đầu lên, không trốn tránh ánh mắt chết người kia, thản nhiên nói "Tôi nói anh đẹp là vì thật lòng muốn khen anh, không hề có ý châm chọc, anh không cảm thấy tự hào về vẻ đẹp của mình sao?”
Người đàn ông không biết vì sao mình không hề tức giận khi nghe những lởi nói thắng thắn của cô. Trái lại trong lòng cảm thấy lâng lâng như men rượu say. Nếu đối lại là người khác, cho dù đó là đàn ông hay đàn bà, ai dám khen hắn đẹp, sô phận của họ sẽ rất thảm.
Nhưng hôm nay hắn không muôn giết cô, có thế vì cô nói ra những lời đó bằng một thái độ thật tự nhiên, dám nhìn thằng vào mắt hắn, trong ánh mắt cô không có vẻ nịnh bọ hay giả dối nào... '
Cô hoàn toàn khác những người hắn từng gặp, vì vậy hắn mới mềm lòng. Người đàn ông tự an ủi mình.
Đào Chỉ Yêu nhìn hắn từ trên xuống dưới như đánh giá "Ánh là ai? Bắt tôi đến đây có mục đích j?"
Bàn tay với những ngón thon dài được cắt tia tỉ mỉ và sạch sẽ đưa lên vuốt cằm. Bước tới, đi quanh người Đào Chi Yêu một vòng, thì thầm như tự nói với mình "... Dóng người còn chưa đươc. rất gầv. ngƯc quá nhỏ.
mông không đủ tròn, nhưng miễn cưỡng có thế chấp nhận. Mặt không đẹp lắm, chỉ có thế liệt vào hạng bình thường, đôi mắt quả nhỏ, cái mũi lại thấp, cằm rất nhọn, làn da tái nhợt như không còn chút máu... Cách ăn mặc còn tệ hơn, rất khó coi"
Người đàn ông tỏ vẻ chán ghét nhìn thoáng qua chiếc áo khoác rộng thùng thình nhu bao phủ cả người Đào Chi Yêu, ánh mắt không thèm che dấu vẻ thất vọng và khinh thường, chậm rõi nói tiếp "Còn mái tóc nữa... Không có kiểu gì cả, một món đ'ô trang sức cũng không có..."
Đào Chi Yêu cảm nhận được người đàn ông sắp tức giận.
Người đàn ông quay người sang chỗ khác, đi được một đoạn, chợt dừng lại, nhìn Đào Chỉ Yêu đang bôi rối, giận dữ nói: “Một người phụ nữ không có chút gì giông phụ nữ, làm sao có thể dạy dỗ thành một món hàng khiến Hắc Đế vừa lòng đây! cô bình thường thê' này sao có thế hầu hạ những vị khách cao quý của tôi! Phải dạy dỗ một người phụ nữ như cô, thật sự là muốn Sỉ nhục tôi mà!”
Nhìn thấy hắn thở hổn hển, Đào Chi Yêu cười càng tự nhiên thoải mái. còn làm ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, hai tay thả lỏng, Đào Chỉ Yêu có lòng tốt hồ nghi "Nếu tôi khó dạy như vậy, anh có thể tiết kiệm thời gian quý báu không cần lãng phí tâm huyết trên người tôi, hãy thả tôi đì"
Người đàn ông nhìn Đào Chi Yêu với ánh mắt như muốn nói "Cô nghĩ tôi là một kẻ ngốc à," lạnh lùng nói. "Cô là một người đàn bà không có đầu óc! Tôi làm vậy là muốn cứu mạng cô đấy! Những người phụ nữ bị đưa tới đây, nếu muốn đi ra ngoài chỉ có hai phương pháp. Một là Hắc Đê' nối hứng có ý định tới đây tìm cô, tự tay thả cô đi, nhưng với nhiều năm kinh nghiêm củo tôi, khả năng này gần như là con số không. Còn phương pháp thứ hai....”-người đàn ông gian ác nhìn Đào Chi Yêu, gằn từng tiếng -“Giống như những người đàn bà được mang ra ngoài, bị khách ‘hành hạ’ đến chết đi sóng lại, sau đó thi thể của họ bị ném ra một chẽ không ai biết. Nói một cách khác, phương pháp duy nhất có thể đi ra ngoài chính là chết. Nếu không muốn chết, phẩí ‘ngoan ngoãn’ nghe lời, sau đó hầu hạ những vị khách cao quý, như vậy cô sẽ sống tốt, còn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý”-Người đàn ông có "lòng tốt" nhắc nhở.
Cô không giống nhũng người đàn bà khác khóc sướt mướt, nắm sóc áo đắt tiền của hắn cầu xỉn tha mạng, hắn chán ghét những phụ nữ đó. Hắn không thể nào chịu nối họ, thật không đáng yêu chút nào!
Đào Chỉ Yêu không quan tâm “Nói như vậy, tôi nên làm gì?" Trong đầu cô nhớ lại mỗi lời hắn nói, muốn rời khỏi chỗ này chỉ có hai phương pháp, một là tên đàn ông biến thái kia có lòng tốt thả cô, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thế xảy ra. Mà trốn ra ngoài cũng không có khả cô, nói như vậy,
phương pháp duy nhất chính là tạm thời giả vờ vâng lời, sau đó ra tay trên người những vị khách háo sắc ham vui...
Một đêm không về nhà, ngoài mặt Đào Chi Yêu cô tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đâ bắt đầu sốt ruột. Cô lo lằng Tiểu Đào ỏ nhà một mình sẽ sỢ hãi, có thể củng lo cho cô. Nghĩ đến đây cô trở nên thấp thỏm bất an, thậm chí có chút quẫn bách.
Người đàn ông như yêu tỉnh bước tới, nâng cằm cô lên, ôn nhu nói: “Thế nào, muôh xem tâm tình của tôi? Từ giờ phút này cô phải nhớ kỹ, tôi tên là Dạ Hoàng, là người quản lý của Thế giới cực lạc này, cũng là người có quyền hạn cao nhất trong bốn người quản lý của Hắc Đế. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô trở thành một người đàn bà quyến rũ có sức hấp dẫn đàn ông nhất, có tư cách để trở thành một kỹ nữ chuyên nghiệp.
Nhưng... Đào Chi Yêu chợt rùng mình, giọng nói vừa truyền tới tai cô là của cô ấy sao? Tuy rằng giọng nói đó rất dịu dàng quyến rũ, nhưng cô đâu phải ngốc, cô nhận ra đó là g/ọng nói của một người đàn ông, vì nó hơi trầm thấp và khản khản!
Đào Chi Yêu muôn ngửa mặt lên trời than vài tiếng, con người xinh đẹp tuyệt vời giống như một yêu tinh này là đàn ông! “Ngươi." Đôi môi Đào Chi Yêu run run, cô ấy can đảm hỏi ."Ngươi là đàn ông đúng không?"
Đôi mắt phượng của người đàn ông yêu nghiệt so với Hô Ly còn quyến rũ hơn chớp chớp thật nhẹ, thản nhiên nói "Sao không được? Tôi không thể là đàn ông sao?”
Đòo Chi Yêu cúi đầu nói: “Dáng vẻ của anh xinh đẹp như vậy....có ý muốn phụ nũ chúng tôi mặc cảm hay ghen tị sao?”
"Cô đang nói gì?”
Đôi mắt phượng của người đàn ông nheo lại, ánh mắt nguy hiếm như lưỡi dao sắc bén bắn thắng tới Đào Chỉ Yêu làm cô khẽ run lên. Người ở chỏ này ai cũng biến thái! Cô nghĩ thầm khi làm việc phải tùy theo hoàn cảnh. Nghĩ vậy, Đào Chi Yêu ngẩng đầu lên, không trốn tránh ánh mắt chết người kia, thản nhiên nói "Tôi nói anh đẹp là vì thật lòng muốn khen anh, không hề có ý châm chọc, anh không cảm thấy tự hào về vẻ đẹp của mình sao?”
Người đàn ông không biết vì sao mình không hề tức giận khi nghe những lởi nói thắng thắn của cô. Trái lại trong lòng cảm thấy lâng lâng như men rượu say. Nếu đối lại là người khác, cho dù đó là đàn ông hay đàn bà, ai dám khen hắn đẹp, sô phận của họ sẽ rất thảm.
Nhưng hôm nay hắn không muôn giết cô, có thế vì cô nói ra những lời đó bằng một thái độ thật tự nhiên, dám nhìn thằng vào mắt hắn, trong ánh mắt cô không có vẻ nịnh bọ hay giả dối nào... '
Cô hoàn toàn khác những người hắn từng gặp, vì vậy hắn mới mềm lòng. Người đàn ông tự an ủi mình.
Đào Chỉ Yêu nhìn hắn từ trên xuống dưới như đánh giá "Ánh là ai? Bắt tôi đến đây có mục đích j?"
Bàn tay với những ngón thon dài được cắt tia tỉ mỉ và sạch sẽ đưa lên vuốt cằm. Bước tới, đi quanh người Đào Chi Yêu một vòng, thì thầm như tự nói với mình "... Dóng người còn chưa đươc. rất gầv. ngƯc quá nhỏ.
mông không đủ tròn, nhưng miễn cưỡng có thế chấp nhận. Mặt không đẹp lắm, chỉ có thế liệt vào hạng bình thường, đôi mắt quả nhỏ, cái mũi lại thấp, cằm rất nhọn, làn da tái nhợt như không còn chút máu... Cách ăn mặc còn tệ hơn, rất khó coi"
Người đàn ông tỏ vẻ chán ghét nhìn thoáng qua chiếc áo khoác rộng thùng thình nhu bao phủ cả người Đào Chi Yêu, ánh mắt không thèm che dấu vẻ thất vọng và khinh thường, chậm rõi nói tiếp "Còn mái tóc nữa... Không có kiểu gì cả, một món đ'ô trang sức cũng không có..."
Đào Chi Yêu cảm nhận được người đàn ông sắp tức giận.
Người đàn ông quay người sang chỗ khác, đi được một đoạn, chợt dừng lại, nhìn Đào Chỉ Yêu đang bôi rối, giận dữ nói: “Một người phụ nữ không có chút gì giông phụ nữ, làm sao có thể dạy dỗ thành một món hàng khiến Hắc Đế vừa lòng đây! cô bình thường thê' này sao có thế hầu hạ những vị khách cao quý của tôi! Phải dạy dỗ một người phụ nữ như cô, thật sự là muốn Sỉ nhục tôi mà!”
Nhìn thấy hắn thở hổn hển, Đào Chi Yêu cười càng tự nhiên thoải mái. còn làm ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, hai tay thả lỏng, Đào Chỉ Yêu có lòng tốt hồ nghi "Nếu tôi khó dạy như vậy, anh có thể tiết kiệm thời gian quý báu không cần lãng phí tâm huyết trên người tôi, hãy thả tôi đì"
Người đàn ông nhìn Đào Chi Yêu với ánh mắt như muốn nói "Cô nghĩ tôi là một kẻ ngốc à," lạnh lùng nói. "Cô là một người đàn bà không có đầu óc! Tôi làm vậy là muốn cứu mạng cô đấy! Những người phụ nữ bị đưa tới đây, nếu muốn đi ra ngoài chỉ có hai phương pháp. Một là Hắc Đê' nối hứng có ý định tới đây tìm cô, tự tay thả cô đi, nhưng với nhiều năm kinh nghiêm củo tôi, khả năng này gần như là con số không. Còn phương pháp thứ hai....”-người đàn ông gian ác nhìn Đào Chi Yêu, gằn từng tiếng -“Giống như những người đàn bà được mang ra ngoài, bị khách ‘hành hạ’ đến chết đi sóng lại, sau đó thi thể của họ bị ném ra một chẽ không ai biết. Nói một cách khác, phương pháp duy nhất có thể đi ra ngoài chính là chết. Nếu không muốn chết, phẩí ‘ngoan ngoãn’ nghe lời, sau đó hầu hạ những vị khách cao quý, như vậy cô sẽ sống tốt, còn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý”-Người đàn ông có "lòng tốt" nhắc nhở.
Cô không giống nhũng người đàn bà khác khóc sướt mướt, nắm sóc áo đắt tiền của hắn cầu xỉn tha mạng, hắn chán ghét những phụ nữ đó. Hắn không thể nào chịu nối họ, thật không đáng yêu chút nào!
Đào Chỉ Yêu không quan tâm “Nói như vậy, tôi nên làm gì?" Trong đầu cô nhớ lại mỗi lời hắn nói, muốn rời khỏi chỗ này chỉ có hai phương pháp, một là tên đàn ông biến thái kia có lòng tốt thả cô, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thế xảy ra. Mà trốn ra ngoài cũng không có khả cô, nói như vậy,
phương pháp duy nhất chính là tạm thời giả vờ vâng lời, sau đó ra tay trên người những vị khách háo sắc ham vui...
Một đêm không về nhà, ngoài mặt Đào Chi Yêu cô tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đâ bắt đầu sốt ruột. Cô lo lằng Tiểu Đào ỏ nhà một mình sẽ sỢ hãi, có thể củng lo cho cô. Nghĩ đến đây cô trở nên thấp thỏm bất an, thậm chí có chút quẫn bách.
Người đàn ông như yêu tỉnh bước tới, nâng cằm cô lên, ôn nhu nói: “Thế nào, muôh xem tâm tình của tôi? Từ giờ phút này cô phải nhớ kỹ, tôi tên là Dạ Hoàng, là người quản lý của Thế giới cực lạc này, cũng là người có quyền hạn cao nhất trong bốn người quản lý của Hắc Đế. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô trở thành một người đàn bà quyến rũ có sức hấp dẫn đàn ông nhất, có tư cách để trở thành một kỹ nữ chuyên nghiệp.