Chương : 33
- Còn gì cô cũng nên nói luôn đi! không cần úp mở nữa.
võ thừa nhìn lưu mị nhi nhàn nhạt mở miệng, hắn là người luôn thẳng thắn, khi không chẳng có việc gì cũng không cần đến nói nhiều như vậy!
Lưu mị nhi giật mình nhìn võ thừa lâu thêm một chút. thật ra chỉ khí tức của truyền thừa để lại cũng không thể khiến nàng đến nói chuyện kết giao với đám người võ thừa được. nàng biết chính là ba người tinh gia đã sớm tiến vào di tích nên hiển nhiên thu hoạch lớn nhất. cùng với một màn giao chiến vừa rồi với gian bá thép cũng khiến nàng rất động dung.
- Nếu đã vậy tiểu nữ cũng không nhiều lời nữa. rất mong chư vị khi đến hiệp hội gia tộc diễn ra mong là có thể được liên minh với trần gia.
- Được đến lúc đó chúng ta liên lạc bằng cách nào? võ thừa lại nói tiếp
nàng nhìn về phía sau lúc này lão giã hắc bào tên hạng ba tiến lên một bước đưa cho võ thừa miếng ngọc giản,
- Dùng ngọc giản này truyền tinh lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn đối sách, rất mong đến lúc đó sẽ cùng chiến tuyến với chư vị. bây giờ xin được phép cáo từ.
nói xong nàng gật đầu với ba người sau đó dẫn đám người lưu gia rời đi. tinh gia nhìn theo bóng lưng nàng trên mặt hiện ra dư vị ngọt ngào.
- Đầu đất a. thiệt là con mẹ nó ngươi cũng vận cứt chó như vậy mà không biết hưởng thụ gì cả.
tinh gia thở dài tiếc nuối võ thừa lúc này chăm chú nhìn ngọc giản sau đó nói với trường ngạo.
- Huynh đệ Lưu gia nầy tinh tưởng được không?
trường ngạo thoáng trầm ngâm. rồi gật đầu
- Theo ta được biết lưu gia này tuy bề ngoài là một gia tộc cũng không lớn nhưng có thể vững vàng truyền thừa xuống qua vài trăm năm ở thành Ngan Bạc chắc chắn có nội tình. với lại ta nghe nói lão tổ của Lưu gia cũng là một cường giả thái ất. ngay cả lão tổ của hạ gia cũng phải kiêng kị 3 phần.
- Thái ất cảnh cao thủ sao! trả trách.. võ thừa lẩm bẩm
- Hừ chỉ một lão giả răng rụng hết mới có thái ất cảnh thì nhầm nhò gì các ngươi tu luyện vài năm nữa thì ngay cả kim cang cường giả cũng đè ra đánh.. hừ..
tinh gia bộ dạng rất không để thái ất cảnh vào mắt mở miệng khiến cho trường ngạo há hốc mồm. sau đó hắn sắc mặt kiên định.
- Đúng vậy có tinh gia anh minh thần võ ở đây ta tinh chắc trong vòng 10 năm ta sẽ đạt đến thái ất cảnh. lúc đó ta sẽ diệt triệu gia chó gà không tha..
tinh gia nghe trường ngạo nói vậy ánh mắt vô cùng tán thưởng nhìn về phía trường ngạo hận không thể xong lên hung hăng thơm hắn một cái. tên này càng nhìn càng thuận mắt.
- Tiếp theo chúng ta làm gì?
võ thừa lên tiếng hỏi
tinh gia cười cười nhìn hắn.
- Đừng vội tạm thời rời khỏi đây ta sẽ đưa ngươi đi một nơi đảm bảo hai người các ngươi sẽ rất phấn khích. tinh gia nhuễn miệng lên cười cười cả ba không nói gì lặng lẽ rời khỏi di tích
chỉ thấy lúc này nhiều người đến, cũng nhiều người đi. nhiều người không cam lòng khi không được gì thì lục lọi tìm tòi trong đống phế tích nhưng kết quả chỉ là công cốc rồi họ cũng ngao ngán lắc đầu mà rời khỏi vài ngày trôi qua nơi này đã hoàn toàn không còn một ai nữa một tông môn to lớn sừng sững bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát hoang phế chứng tỏ ở đây đã từng trải qua một trận đại chiến kinh thiên.
Tinh gia đám người lúc này đang đứng cạnh một vách núi có phần nhận bóng. tinh gia nhìn về phía võ thừa gật đầu, võ thừa nhắm mắt thần thức hắn trải ra quét qua một lượt bán kính 2km chẳng có ai. hắn nhìn về phía tinh gia
- Được. họ đã đi hết rồi.
trường ngạo có phần chưa hiểu nhìn về tinh gia bộ dạng rất muốn hỏi. tinh gia thấy vẻ mặt của hắn cũng lên tiếng trấn an.
- Không cần gấp gáp. ngươi có nghĩ tại sau tông môn lớn như vậy lại chẳng có tài nguyên gì sao?
trường ngạo ngẩn ra xong ánh mắt hắn trừng lớn không lẻ...
- Đúng vậy lão già kia trả công cho ta bằng cách nói ra địa điểm cất giữ toàn bộ tài nguyên của tông môn hắn, Tàng Bảo Các.
trường ngạo vô cùng kích động, trong lòng hắn gào thét lớn.
- Giàu.. giàu to rồi....
phải biết rằng đây từng là đỉnh tiêm trong các tông phái thời viễn cổ. thì tư nguyên bậc nào. hắn thật không muốn nghĩ ngợi tiếp chỉ sợ trái tim nhỏ bé của hắn sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực.
- Được rồi không cần kích động. đầu đất làm việc đi.
võ thừa gật đầu hắn điểm tay thất ấn ngọc bay ra dán vào vách đá. vách đá này mới lộ ra khi lữ vô nhai rút thập tháp lên trấn áp hắc mãng nó cơ bản là một cánh cửa của thập tháp lưu lại phải cần có chìa khóa của tông chủ mới có thể mở ra. nhưng vì đại chiến năm xưa chìa khóa đã thất lạc nên lão giả cũng cho nó chôn vùi theo năm tháng. nhưng khi 3 người tinh gia có thể tiến vào di tích mà không cần phong ấn yếu đi thì lão giả đã biết cánh cửa kia ngoài tinh gia 3 người cũng không ai có thể mở nên hắn khi đó đã chỉ cho tinh gia vị trí nơi tư nguyên toàn bộ của tông môn tích lũy năm đó ở vị trí này.
lúc này vách đá như có một màn nước đang không ngừng gợn sóng rồi một thông đạo vừa một người đi qua mở ra ba người nhanh chóng tiến vào.
vừa vào tới bên trong ánh mắt trường ngạo đứng tròng nhìn về phía trước hắn có cảm giác như nằm mộng..
- Đây.. đây... hắn lấp bấp không mở miệng được. bộ dạng nông dân vừa vào khách sạn năm sao.
tinh gia hừ lạnh một tiếng.
- Hừ nhìn cái bộ mặt ngu ngốc của ngươi kìa.. thật con mẹ nó không có chút tiền đồ gì cả. nhanh vào gập thứ gì lấy thứ đó. những thứ này để đây cũng quá lãng phí rồi.
trường ngạo chợt tĩnh hồn hắn cũng thấy mình thật có chút nông dân rồi. nhưng cảnh vật trước mắt hắn không thể nào kìm chế nổi. chỉ thấy xung quanh là một cái đại điện rộng lớn. hai bên được vác bằng cẩm thạch màu xanh xung quanh có rất nhiều hòm to lớn đặt có ngăn nắp không biết bên trong có gì. phía bên phải điện là một núi linh thạch cở nhỏ ước tính có hơn 100 triệu viên hạ phẩm. trung phẩm có khoảng 50 triệu. thượng phẩm có khoảng 10 triệu. chỉ cần số linh thạch này cũng có thể mua cả thành Ngan Bạc thì trường ngạo làm sao có thể bình tĩnh nổi.
- Tinh gia nhiều đồ vậy để đâu cho hết? trường ngạo có chút bâng khuâng hắn cũng chỉ có một cái nhẫn trữ vật nhưng cũng không lớn lắm cái này là hôn thê hắn cho hắn.
- Ngươi cứ lấy những gì mình thích còn bao nhiêu đầu đất cất giùm cho khi nào cần ngươi cứ việc nói với hắn.
võ thừa cũng nhìn tinh gia đầy cổ quái bộ dạng ta làm gì có cái nhẫn nào?
tinh gia thấy sắc mặt võ thừa cũng nổi nóng. nhìn ta làm gì?
- Ta không có nhẫn trữ vật.. võ thừa mở miệng bắt đắt dĩ.
- Ngươi... con mẹ nó đầu đất ngươi cũng thật là... cái ấn ngọc kia. bản thân nó là một không gian pháp bảo ngươi không phải không biết chứ?
võ thừa ngẩn ra hắn cũng quên mất. lúc mới được cái ấn này có tinh tức nói ấn này có một không gian để trữ vật chỉ bất quá không thể để vật còn sống vào trong được, nghĩ đến đây tâm thần hắn vừa động hắn cầm thứ gì chỉ cần nghĩ để vào không gian kia lập tức nó được chuyển vào cứ như vậy. một đại điện kho báo rộng lớn liên tiếp bị ba người thu hoạch sau vài giờ chẳng còn lại gì.
- Được rồi tiến về hạ gia thôi dù sau tinh tức di tích này cũng được hạ nam đưa cho chúng ta cũng nên báo đáp hắn chút ân tình. tiện thể thăm tiểu mẫn mẫn của ta luôn a.
tinh gia nói đến đây hai tay xoa xoa vào bộ dạng rất nhớ nhung thiếu nữ kia. trường ngạo cũng rất nhớ hôn thê của hắn. lúc trước hạ gia từng nói nếu hắn đột phá võ lực sẽ không ngăn cản chuyện tình của hắn bây giờ hắn đã là võ lực thất trọng cũng được xem là một cường giả ở phía tây hẻo lánh của uyên linh đại lục này rồi. võ thừa cũng chỉ gật đầu. hắn chỉ muốn nhanh chóng đột phá tu vi sớm ngày tìm lại kí ức đã bị phong ấn của mình.
hắn có cảm giác nếu tu vi mình ngày càng tiến bộ hắn sẽ sớm nhớ mình là ai là người ở đâu. hắn thở dài một hơi
- Thật là chờ mong a.
võ thừa nhìn lưu mị nhi nhàn nhạt mở miệng, hắn là người luôn thẳng thắn, khi không chẳng có việc gì cũng không cần đến nói nhiều như vậy!
Lưu mị nhi giật mình nhìn võ thừa lâu thêm một chút. thật ra chỉ khí tức của truyền thừa để lại cũng không thể khiến nàng đến nói chuyện kết giao với đám người võ thừa được. nàng biết chính là ba người tinh gia đã sớm tiến vào di tích nên hiển nhiên thu hoạch lớn nhất. cùng với một màn giao chiến vừa rồi với gian bá thép cũng khiến nàng rất động dung.
- Nếu đã vậy tiểu nữ cũng không nhiều lời nữa. rất mong chư vị khi đến hiệp hội gia tộc diễn ra mong là có thể được liên minh với trần gia.
- Được đến lúc đó chúng ta liên lạc bằng cách nào? võ thừa lại nói tiếp
nàng nhìn về phía sau lúc này lão giã hắc bào tên hạng ba tiến lên một bước đưa cho võ thừa miếng ngọc giản,
- Dùng ngọc giản này truyền tinh lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn đối sách, rất mong đến lúc đó sẽ cùng chiến tuyến với chư vị. bây giờ xin được phép cáo từ.
nói xong nàng gật đầu với ba người sau đó dẫn đám người lưu gia rời đi. tinh gia nhìn theo bóng lưng nàng trên mặt hiện ra dư vị ngọt ngào.
- Đầu đất a. thiệt là con mẹ nó ngươi cũng vận cứt chó như vậy mà không biết hưởng thụ gì cả.
tinh gia thở dài tiếc nuối võ thừa lúc này chăm chú nhìn ngọc giản sau đó nói với trường ngạo.
- Huynh đệ Lưu gia nầy tinh tưởng được không?
trường ngạo thoáng trầm ngâm. rồi gật đầu
- Theo ta được biết lưu gia này tuy bề ngoài là một gia tộc cũng không lớn nhưng có thể vững vàng truyền thừa xuống qua vài trăm năm ở thành Ngan Bạc chắc chắn có nội tình. với lại ta nghe nói lão tổ của Lưu gia cũng là một cường giả thái ất. ngay cả lão tổ của hạ gia cũng phải kiêng kị 3 phần.
- Thái ất cảnh cao thủ sao! trả trách.. võ thừa lẩm bẩm
- Hừ chỉ một lão giả răng rụng hết mới có thái ất cảnh thì nhầm nhò gì các ngươi tu luyện vài năm nữa thì ngay cả kim cang cường giả cũng đè ra đánh.. hừ..
tinh gia bộ dạng rất không để thái ất cảnh vào mắt mở miệng khiến cho trường ngạo há hốc mồm. sau đó hắn sắc mặt kiên định.
- Đúng vậy có tinh gia anh minh thần võ ở đây ta tinh chắc trong vòng 10 năm ta sẽ đạt đến thái ất cảnh. lúc đó ta sẽ diệt triệu gia chó gà không tha..
tinh gia nghe trường ngạo nói vậy ánh mắt vô cùng tán thưởng nhìn về phía trường ngạo hận không thể xong lên hung hăng thơm hắn một cái. tên này càng nhìn càng thuận mắt.
- Tiếp theo chúng ta làm gì?
võ thừa lên tiếng hỏi
tinh gia cười cười nhìn hắn.
- Đừng vội tạm thời rời khỏi đây ta sẽ đưa ngươi đi một nơi đảm bảo hai người các ngươi sẽ rất phấn khích. tinh gia nhuễn miệng lên cười cười cả ba không nói gì lặng lẽ rời khỏi di tích
chỉ thấy lúc này nhiều người đến, cũng nhiều người đi. nhiều người không cam lòng khi không được gì thì lục lọi tìm tòi trong đống phế tích nhưng kết quả chỉ là công cốc rồi họ cũng ngao ngán lắc đầu mà rời khỏi vài ngày trôi qua nơi này đã hoàn toàn không còn một ai nữa một tông môn to lớn sừng sững bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát hoang phế chứng tỏ ở đây đã từng trải qua một trận đại chiến kinh thiên.
Tinh gia đám người lúc này đang đứng cạnh một vách núi có phần nhận bóng. tinh gia nhìn về phía võ thừa gật đầu, võ thừa nhắm mắt thần thức hắn trải ra quét qua một lượt bán kính 2km chẳng có ai. hắn nhìn về phía tinh gia
- Được. họ đã đi hết rồi.
trường ngạo có phần chưa hiểu nhìn về tinh gia bộ dạng rất muốn hỏi. tinh gia thấy vẻ mặt của hắn cũng lên tiếng trấn an.
- Không cần gấp gáp. ngươi có nghĩ tại sau tông môn lớn như vậy lại chẳng có tài nguyên gì sao?
trường ngạo ngẩn ra xong ánh mắt hắn trừng lớn không lẻ...
- Đúng vậy lão già kia trả công cho ta bằng cách nói ra địa điểm cất giữ toàn bộ tài nguyên của tông môn hắn, Tàng Bảo Các.
trường ngạo vô cùng kích động, trong lòng hắn gào thét lớn.
- Giàu.. giàu to rồi....
phải biết rằng đây từng là đỉnh tiêm trong các tông phái thời viễn cổ. thì tư nguyên bậc nào. hắn thật không muốn nghĩ ngợi tiếp chỉ sợ trái tim nhỏ bé của hắn sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực.
- Được rồi không cần kích động. đầu đất làm việc đi.
võ thừa gật đầu hắn điểm tay thất ấn ngọc bay ra dán vào vách đá. vách đá này mới lộ ra khi lữ vô nhai rút thập tháp lên trấn áp hắc mãng nó cơ bản là một cánh cửa của thập tháp lưu lại phải cần có chìa khóa của tông chủ mới có thể mở ra. nhưng vì đại chiến năm xưa chìa khóa đã thất lạc nên lão giả cũng cho nó chôn vùi theo năm tháng. nhưng khi 3 người tinh gia có thể tiến vào di tích mà không cần phong ấn yếu đi thì lão giả đã biết cánh cửa kia ngoài tinh gia 3 người cũng không ai có thể mở nên hắn khi đó đã chỉ cho tinh gia vị trí nơi tư nguyên toàn bộ của tông môn tích lũy năm đó ở vị trí này.
lúc này vách đá như có một màn nước đang không ngừng gợn sóng rồi một thông đạo vừa một người đi qua mở ra ba người nhanh chóng tiến vào.
vừa vào tới bên trong ánh mắt trường ngạo đứng tròng nhìn về phía trước hắn có cảm giác như nằm mộng..
- Đây.. đây... hắn lấp bấp không mở miệng được. bộ dạng nông dân vừa vào khách sạn năm sao.
tinh gia hừ lạnh một tiếng.
- Hừ nhìn cái bộ mặt ngu ngốc của ngươi kìa.. thật con mẹ nó không có chút tiền đồ gì cả. nhanh vào gập thứ gì lấy thứ đó. những thứ này để đây cũng quá lãng phí rồi.
trường ngạo chợt tĩnh hồn hắn cũng thấy mình thật có chút nông dân rồi. nhưng cảnh vật trước mắt hắn không thể nào kìm chế nổi. chỉ thấy xung quanh là một cái đại điện rộng lớn. hai bên được vác bằng cẩm thạch màu xanh xung quanh có rất nhiều hòm to lớn đặt có ngăn nắp không biết bên trong có gì. phía bên phải điện là một núi linh thạch cở nhỏ ước tính có hơn 100 triệu viên hạ phẩm. trung phẩm có khoảng 50 triệu. thượng phẩm có khoảng 10 triệu. chỉ cần số linh thạch này cũng có thể mua cả thành Ngan Bạc thì trường ngạo làm sao có thể bình tĩnh nổi.
- Tinh gia nhiều đồ vậy để đâu cho hết? trường ngạo có chút bâng khuâng hắn cũng chỉ có một cái nhẫn trữ vật nhưng cũng không lớn lắm cái này là hôn thê hắn cho hắn.
- Ngươi cứ lấy những gì mình thích còn bao nhiêu đầu đất cất giùm cho khi nào cần ngươi cứ việc nói với hắn.
võ thừa cũng nhìn tinh gia đầy cổ quái bộ dạng ta làm gì có cái nhẫn nào?
tinh gia thấy sắc mặt võ thừa cũng nổi nóng. nhìn ta làm gì?
- Ta không có nhẫn trữ vật.. võ thừa mở miệng bắt đắt dĩ.
- Ngươi... con mẹ nó đầu đất ngươi cũng thật là... cái ấn ngọc kia. bản thân nó là một không gian pháp bảo ngươi không phải không biết chứ?
võ thừa ngẩn ra hắn cũng quên mất. lúc mới được cái ấn này có tinh tức nói ấn này có một không gian để trữ vật chỉ bất quá không thể để vật còn sống vào trong được, nghĩ đến đây tâm thần hắn vừa động hắn cầm thứ gì chỉ cần nghĩ để vào không gian kia lập tức nó được chuyển vào cứ như vậy. một đại điện kho báo rộng lớn liên tiếp bị ba người thu hoạch sau vài giờ chẳng còn lại gì.
- Được rồi tiến về hạ gia thôi dù sau tinh tức di tích này cũng được hạ nam đưa cho chúng ta cũng nên báo đáp hắn chút ân tình. tiện thể thăm tiểu mẫn mẫn của ta luôn a.
tinh gia nói đến đây hai tay xoa xoa vào bộ dạng rất nhớ nhung thiếu nữ kia. trường ngạo cũng rất nhớ hôn thê của hắn. lúc trước hạ gia từng nói nếu hắn đột phá võ lực sẽ không ngăn cản chuyện tình của hắn bây giờ hắn đã là võ lực thất trọng cũng được xem là một cường giả ở phía tây hẻo lánh của uyên linh đại lục này rồi. võ thừa cũng chỉ gật đầu. hắn chỉ muốn nhanh chóng đột phá tu vi sớm ngày tìm lại kí ức đã bị phong ấn của mình.
hắn có cảm giác nếu tu vi mình ngày càng tiến bộ hắn sẽ sớm nhớ mình là ai là người ở đâu. hắn thở dài một hơi
- Thật là chờ mong a.