Chương 59
Lúc Thân Mạc đi ra khỏi nhà, trời đang mưa. Mưa mùa đông lạnh ngắt, hắt xuống làm mặt lạnh cóng.
Hắn nghĩ lại tất cả niềm vui trong đời mình, sau đó hắn phát hiện, tất cả niềm vui của hắn bắt nguồn từ Thân Đông. Tuổi thơ cần ba, ba không ở bên cạnh, mà khi hắn trở lại bên cạnh ba, hắn đã dễ dàng nhìn thấu tất cả.
Chỉ có Thân Đông từng thật lòng đối xử tốt với hắn, nhưng cũng như bọt biển dễ dàng bể nát.
Hắn đã từng muốn nói hết những gì mình biết cho cảnh sát, nhưng hắn không dám làm như vậy. Bởi vì hắn ích kỷ không muốn mất đi sự dịu dàng bề ngoài kia, cho dù Thân Đông ghét hắn, nhưng ít ra, anh hắn không hận hắn.
Hắn không dám để cho Thân Đông biết mẹ mình là kẻ thù giết mẹ cậu.
Hơn nữa những gì hắn biết cũng chỉ là vỏ ngoài mờ nhạt, hắn cũng không có chứng cứ.
Nhưng sao có thể giấu được?
Từ mùng năm khi hắn nhìn thấy mẹ đi ra cửa Thân gia, lòng hắn đã mơ hồ bất an. Khi hắn nhìn thấy An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh nhìn như rất thân thiết, hắn đã biết chuyện này chung quy vẫn rách toác.
Bởi vì chuyện của An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh không thể dễ dàng bị mẹ phát hiện như vậy. Điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là có người đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn gọi điện cho Thịnh Khâu thăm dò, từ giọng nói của anh rể, hắn biết anh rể đã phát hiện tất cả những điều này. Hắn tưởng là Thân Đông tất nhiên cũng biết, vì vậy hắn định nói thẳng.
Sau khi chuyện bị lộ ra, hắn sợ hãi, nhưng cùng lúc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ đủ cách cứu vãn, cuối cùng hắn phát hiện từ trong lời nói của Thân Đông, từ nhỏ hắn đã là sai, chỉ có cái chết mới có thể trả lại.
Người duy nhất đối xử thật lòng với hắn, hi vọng hắn đi chết.
Trời mưa rất nhỏ, rất dày, Thân Mạc lấy điện thoại ra.
Một khắc mở miệng, hắn phát hiện giọng mình khản đặc: "Tôi muốn tố cáo..."
Cùng lúc đó Thân Bỉnh cầm điện thoại lên, mặt không hề cảm xúc nói: "Tôi phát hiện một chuyện, vợ hiện tại của tôi giết vợ trước của tôi, bằng chứng như núi..."
Giờ khắc này Mạc Vân Phân chưa biết chồng và con bà ta cùng một lúc cầm điện thoại lên, đẩy bà ta vào đường cùng.
Thân Đông ngồi trong xe, dọc đường đi không nói một lời.
Cậu đã dùng hết sức lực vào lúc nãy, sững sờ tựa vào ghế. Cậu đang nghĩ, thế giới này đến cùng làm sao vậy...
Vì sao loại chuyện điên rồ này lại xảy ra trong nhà cậu?
Người điên đó sao lại là ba cậu?
Xe đỗ trong gara, Thịnh Khâu quay mặt lại nhìn cậu. Thân Đông hồi lâu mới nhúc nhích một chút, một khắc xuống xe người cậu lại hơi lắc lư.
Thịnh Khâu ôm cậu đi vào, mẹ Thịnh đang dỗ cháu, xoay mặt thấy mặt Thân Đông trắng bệch, bà cuống quít đi tới: "Đại Khâu..."
Thịnh Khâu ra hiệu bà im lặng, mẹ Thịnh lo lắng nhìn theo hắn cùng Thân Đông vào phòng ngủ.
Thịnh Khâu đỡ cậu ngồi trên giường, ngồi xổm xuống cởi giày của cậu, cẩn thận từng li từng tí một thả chân của cậu lên giường, dịu dàng nói: "Em nghỉ ngơi một lúc, lát nữa anh gọi em ăn cơm tối."
Thân Đông không nói gì, Thịnh Khâu đỡ cậu nằm xuống. Thân Đông nhắm hai mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Sau đó cậu giơ tay che mặt, cuộn mình, nức nở một tiếng thật lớn, khóc thành tiếng.
Đôi mắt Thịnh Khâu trong nháy mắt đỏ lên, hắn nhẹ nhàng sờ đầu cậu, nghe Thân Đông nói: "Anh đi ra ngoài..."
Thịnh Khâu đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một khắc cửa bị đóng lại kia, trong nháy mắt cảm xúc đang trào dâng của Thân Đông lại bị ngăn cách.
Hắn tựa vào cửa nhắm lại, mắt đầy chua xót.
Mẹ Thịnh đi tới: "Đại Khâu, đây là... Đây là sao thế?"
Thịnh Khâu mím môi, hồi lâu mới nói: "Mẹ Đông Đông bị Mạc Vân Phân hại chết... Ba em ấy cũng không trốn tội được."
Mẹ Thịnh hít sâu một hơi, che miệng lại.
Thịnh Khâu đi vào thư phòng, hồi tưởng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Kỳ thực hắn biết từ khi Thân Đông vào bệnh viện vẫn cố kiên cường, khi cậu nói chuyện với Thân Bỉnh, mấy lần đã không kiềm được. Thịnh Khâu nhìn thấy mắt của cậu đỏ nhiều lần, mà cậu miễn cưỡng nhịn.
Hắn lấy tấm danh thiếp kia ra, rồi lại thả về, lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
Thân Mạc ngồi ở tầng mười tám, ngẩng đầu lên nhìn đêm đen, điện thoại vang lên âm thanh thông báo sắp hết pin. Hắn cầm lên, giơ tay muốn vứt mà lại nhịn được.
Nếu như ném ra ngoài như vậy, đập phải người ta thì sao đây?
Hắn lại nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, hoảng hốt.
Hắn nghĩ đến rất nhiều tin tức có người nhảy sông tự sát không chết, nhưng liên luỵ người cứu qua đời.
Hắn nghĩ mình không thể gây thêm phiền phức cho người khác, tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh chuộc lại tội nghiệt.
Hắn đi xuống, nghe được chuông điện thoại reo.
"... Thịnh Khâu?"
"Thân Mạc." Thịnh Khâu nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ lại, cảm thấy tâm tình của cậu và Đông Đông hôm nay không ổn, có mấy lời cậu đừng để bụng."
Thân Mạc ngẩn người, Thịnh Khâu lại nói: "Anh nói... câu mắng cậu lúc gần đi, cậu đừng để ý."
Thân Mạc phản ứng lại, hắn nói: "Anh sợ em tự sát à?"
Thịnh Khâu từ trong điện thoại nghe được tiếng gió, vô cùng yên tĩnh, không giống như là đang lái xe mà như là đang ở chỗ cao.
Hắn siết điện thoại, nói: "Thân Mạc, anh không biết lúc thường cậu nghĩ gì, mà anh nghĩ cậu hẳn là không có ác ý với Đông Đông... Anh còn nghe nói lần đó Đông Đông bị bắt cóc là cậu phát hiện đúng không?"
Thân Mạc ngồi xổm xuống, đôi mắt hơi đỏ lên: "Ai nói cho anh?"
"Anh của cậu." đương nhiên không phải là Thân Đông, Thịnh Khâu chỉ đoán mò. Thân Mạc lại trầm mặc, một hồi lâu sau, Thịnh Khâu nghe hắn khàn giọng: "Là mẹ em bắt cóc anh ấy, bà ta muốn hại chết anh ấy... em là con của kẻ giết người, em muốn chuộc tội, giúp anh ấy là phải."
"Anh muốn cảm ơn cậu, bằng không... có lẽ anh không còn được gặp lại anh cậu nữa."
"Em biết anh muốn nói gì." Thân Mạc lại nghe được điện thoại vang lên thông báo hết pin, "Nếu em chết, nhất định anh ấy sẽ tự trách cả đời. Em rất muốn anh ấy nhớ đến em, nhưng em sẽ không tự sát. Em biết anh ấy không muốn em chết thật... Thịnh Khâu, có lúc em nghĩ, nếu như em và anh ấy là anh em ruột thì tốt quá, hoặc là chúng em dù cho chỉ là người qua đường... Cũng tốt hơn loại quan hệ này."
Thịnh Khâu chỉ nghe được "Em rất muốn anh ấy nhớ đến em", âm thanh bên kia đã bị cắt đứt, hắn đứng vụt lên.
Thân Mạc cũng phát hiện điện thoại của mình sập nguồn. Hắn cất điện thoại đi, khẽ hít một hơi, đi xuống.
Hóa ra anh ấy biết chuyện mình làm, nhất định anh ấy không cố ý nguyền rủa mình đi chết. Hắn cũng không thể chết, không thể để cho anh mình vô duyên cớ gánh vác một cái mạng, vậy thì quá ích kỷ.
Hắn bẻ gãy sim, ném vào thùng rác.
Từ đây về sau, trên đời này không còn Thân Mạc nữa.
Thịnh Khâu đi ra thư phòng, nghe được tiếng khóc của con, cả hai đứa bé đang khóc. Mẹ Thịnh đang dỗ một đứa trong đó, thấy hắn đi ra thì nhanh chóng gọi hắn đến hỗ trợ dỗ.
"Ba con đi vệ sinh rồi, con mau ôm một lát đi."
Thịnh Khâu đành bế con lên, thằng bé vẫn cứ khóc mãi. Thịnh Khâu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó mà nó còn đánh, oa oa không ngừng.
Mẹ Thịnh cũng hết cách, nói: "Có phải là, có phải là nhớ Đông Đông không? Đại Khâu..."
Bà cũng không biết có nên cho bọn nhỏ đi gặp Thân Đông hay không, nhưng trẻ con vẫn cứ khóc mãi cũng không phải cách. Bà khó xử, Thịnh Khâu cũng nhíu mày lại.
"Đại Khâu..."
"Con đi xem thử."
Thân Đông bấm điện thoại gọi cho Mai Nhạc, ông luôn nghe điện thoại chậm. Thân Đông kiên trì chờ, gọi từng lần từng lần, rốt cục gọi được.
"Đông Đông?"
"Cậu." Thân Đông lau nước mắt, nói: "Năm đó mẹ con chết, cậu biết bao nhiêu?"
Cậu đi thẳng vào vấn đề, Mai Nhạc thở dài: "Thịnh Khâu nói cho con biết?"
"Con biết hết, con vừa mới ở Thân gia về. Thân Bỉnh cũng thừa nhận rồi, năm đó ông ta vì tài sản, cho nên..." Thân Đông nghẹn ngào, mãi mới nói tiếp: "Cho nên che giấu sự thật Mạc Vân Phân hại mẹ con."
"Đông Đông..."
"Cậu." Thân Đông hỏi: "Nếu năm đó cậu đã hoài nghi rồi, sao cậu không điều tra?"
"Năm đó... căn cứ bị tập kích, vài chiến sĩ bảo vệ cậu cũng mất..."
"Vậy sau đó tại sao cậu không điều tra?"
"Cậu cảm thấy mẹ con không hy vọng con thấy cậu cắt đứt với ba, cho nên... Đông Đông, chung quy ông ấy là ba con, ông ấy sẽ không tổn thương con. Hơn nữa nếu như ông ấy thật sự biết, ông ấy sẽ hổ thẹn với con, sẽ tốt với con..."
"Sao cậu lại ngây thơ vậy chứ..." Thân Đông cười một tiếng rồi lại khóc lên trong nháy mắt: "Cậu à, con muốn cậu giúp con. Cậu quen người của quân đội, con muốn cậu giúp con liên lạc với họ. Con muốn Thân Bỉnh phải trả giá đắt, con muốn đoạt lại tất cả thuộc về con."
"Không được." Mai Nhạc hoảng loạn: "Cậu không thể sử dụng những quan hệ này để xử lý việc tư, bọn họ đều là người làm việc vì nước..."
"Nếu như cậu không giúp con, con phải đi phạm tội." đôi môi Thân Đông run dữ dội hơn, trong lòng cậu thất vọng cực độ với Mai Nhạc. Cậu che miệng lại, khóc thành tiếng: "Con chỉ có một người thân là cậu, con cũng chỉ có một cách này này để cho con quang minh chính đại đoạt lại tất cả những thứ này... Nếu cậu không giúp con, nhất định Thân Bỉnh sẽ lén lút lợi dụng quan hệ để trốn tội. Vậy con sẽ phải tự tay giết ba con, báo thù cho mẹ con."
"Đông Đông... Đông Đông con đừng khóc, đừng làm chuyện điên rồ." Giọng Mai Nhạc cũng nghẹn ngào: "Chúng ta vẫn còn cách khác..."
"Con không muốn xin Thịnh Khâu!" Thân Đông đột nhiên gào lên: "Con không muốn dùng bất kỳ quan hệ gì của anh ấy! Con không muốn nợ ai, chỉ có làm cho anh ấy nợ con, hổ thẹn với con, anh ấy mới đối tốt với con... Con mới có thể an tâm hưởng thụ anh ấy đối xử tốt với con. Cậu ơi, con sợ lắm, con rất sợ sẽ mất đi tất cả những thứ này... giờ con cảm thấy hình như một năm này con đang nằm mơ, tất cả những gì con có đều là dùng những vật khác để đổi lấy, con sắp điên rồi..."
"Đông Đông, Đông Đông con đừng kích động." Mai Nhạc run giọng: "Ngày mai cậu sẽ về, cậu sẽ giúp con, cậu sẽ giúp con lấy lại tất cả. Con đừng đau khổ, xin lỗi... Cậu sẽ về nhanh thôi, cậu sẽ ở bên con."
Mai Nhạc bảo đảm như thể một liều thuốc trợ tim làm Thân Đông yên tĩnh lại, cậu cúp máy, ôm chặt mình một lần nữa.
Giải thoát tâm tình, cậu mới nhìn thấy Thịnh Khâu đi tới.
Tiếng khóc của con vọng vào, cậu xoay người, nói: "Thịnh Khâu..."
"Con đang khóc, cho nên anh tới xem em." Thịnh Khâu dịu giọng nói, đi tới ngồi ở bên cạnh cậu, khẽ nói: "Em khá hơn chút nào chưa?"
Thân Đông nghi ngờ không thôi nhìn hắn, cậu không biết Thịnh Khâu có nghe được lời nói vừa rồi của mình hay không, cậu cũng không biết Thịnh Khâu sẽ nghĩ mình như thế nào. Cậu cẩn thận quan sát Thịnh Khâu từng li từng tí một, nhìn thấy hắn vươn tay lại gần, nhẹ nhàng cọ gương mặt ướt át của cậu, sau đó lại gần hôn lên đôi mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Muốn anh ôm một cái không?"
Thân Đông mím môi, chậm rãi tới gần, được hắn ôm vào trong lòng. Thịnh Khâu sờ tóc cậu, nghe Thân Đông nói: "Anh ghét em không?"
"Không."
"Có phải là em ích kỷ lắm..."
"Không hề." Thịnh Khâu ôm chặt cậu, nói: "Mà anh muốn nói với em một điều kiện."
Thân Đông đột nhiên cứng đờ.
Thịnh Khâu nói: "Anh dỗ em xong, em đi dỗ con được không?"
Hắn nghĩ lại tất cả niềm vui trong đời mình, sau đó hắn phát hiện, tất cả niềm vui của hắn bắt nguồn từ Thân Đông. Tuổi thơ cần ba, ba không ở bên cạnh, mà khi hắn trở lại bên cạnh ba, hắn đã dễ dàng nhìn thấu tất cả.
Chỉ có Thân Đông từng thật lòng đối xử tốt với hắn, nhưng cũng như bọt biển dễ dàng bể nát.
Hắn đã từng muốn nói hết những gì mình biết cho cảnh sát, nhưng hắn không dám làm như vậy. Bởi vì hắn ích kỷ không muốn mất đi sự dịu dàng bề ngoài kia, cho dù Thân Đông ghét hắn, nhưng ít ra, anh hắn không hận hắn.
Hắn không dám để cho Thân Đông biết mẹ mình là kẻ thù giết mẹ cậu.
Hơn nữa những gì hắn biết cũng chỉ là vỏ ngoài mờ nhạt, hắn cũng không có chứng cứ.
Nhưng sao có thể giấu được?
Từ mùng năm khi hắn nhìn thấy mẹ đi ra cửa Thân gia, lòng hắn đã mơ hồ bất an. Khi hắn nhìn thấy An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh nhìn như rất thân thiết, hắn đã biết chuyện này chung quy vẫn rách toác.
Bởi vì chuyện của An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh không thể dễ dàng bị mẹ phát hiện như vậy. Điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là có người đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn gọi điện cho Thịnh Khâu thăm dò, từ giọng nói của anh rể, hắn biết anh rể đã phát hiện tất cả những điều này. Hắn tưởng là Thân Đông tất nhiên cũng biết, vì vậy hắn định nói thẳng.
Sau khi chuyện bị lộ ra, hắn sợ hãi, nhưng cùng lúc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ đủ cách cứu vãn, cuối cùng hắn phát hiện từ trong lời nói của Thân Đông, từ nhỏ hắn đã là sai, chỉ có cái chết mới có thể trả lại.
Người duy nhất đối xử thật lòng với hắn, hi vọng hắn đi chết.
Trời mưa rất nhỏ, rất dày, Thân Mạc lấy điện thoại ra.
Một khắc mở miệng, hắn phát hiện giọng mình khản đặc: "Tôi muốn tố cáo..."
Cùng lúc đó Thân Bỉnh cầm điện thoại lên, mặt không hề cảm xúc nói: "Tôi phát hiện một chuyện, vợ hiện tại của tôi giết vợ trước của tôi, bằng chứng như núi..."
Giờ khắc này Mạc Vân Phân chưa biết chồng và con bà ta cùng một lúc cầm điện thoại lên, đẩy bà ta vào đường cùng.
Thân Đông ngồi trong xe, dọc đường đi không nói một lời.
Cậu đã dùng hết sức lực vào lúc nãy, sững sờ tựa vào ghế. Cậu đang nghĩ, thế giới này đến cùng làm sao vậy...
Vì sao loại chuyện điên rồ này lại xảy ra trong nhà cậu?
Người điên đó sao lại là ba cậu?
Xe đỗ trong gara, Thịnh Khâu quay mặt lại nhìn cậu. Thân Đông hồi lâu mới nhúc nhích một chút, một khắc xuống xe người cậu lại hơi lắc lư.
Thịnh Khâu ôm cậu đi vào, mẹ Thịnh đang dỗ cháu, xoay mặt thấy mặt Thân Đông trắng bệch, bà cuống quít đi tới: "Đại Khâu..."
Thịnh Khâu ra hiệu bà im lặng, mẹ Thịnh lo lắng nhìn theo hắn cùng Thân Đông vào phòng ngủ.
Thịnh Khâu đỡ cậu ngồi trên giường, ngồi xổm xuống cởi giày của cậu, cẩn thận từng li từng tí một thả chân của cậu lên giường, dịu dàng nói: "Em nghỉ ngơi một lúc, lát nữa anh gọi em ăn cơm tối."
Thân Đông không nói gì, Thịnh Khâu đỡ cậu nằm xuống. Thân Đông nhắm hai mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Sau đó cậu giơ tay che mặt, cuộn mình, nức nở một tiếng thật lớn, khóc thành tiếng.
Đôi mắt Thịnh Khâu trong nháy mắt đỏ lên, hắn nhẹ nhàng sờ đầu cậu, nghe Thân Đông nói: "Anh đi ra ngoài..."
Thịnh Khâu đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một khắc cửa bị đóng lại kia, trong nháy mắt cảm xúc đang trào dâng của Thân Đông lại bị ngăn cách.
Hắn tựa vào cửa nhắm lại, mắt đầy chua xót.
Mẹ Thịnh đi tới: "Đại Khâu, đây là... Đây là sao thế?"
Thịnh Khâu mím môi, hồi lâu mới nói: "Mẹ Đông Đông bị Mạc Vân Phân hại chết... Ba em ấy cũng không trốn tội được."
Mẹ Thịnh hít sâu một hơi, che miệng lại.
Thịnh Khâu đi vào thư phòng, hồi tưởng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Kỳ thực hắn biết từ khi Thân Đông vào bệnh viện vẫn cố kiên cường, khi cậu nói chuyện với Thân Bỉnh, mấy lần đã không kiềm được. Thịnh Khâu nhìn thấy mắt của cậu đỏ nhiều lần, mà cậu miễn cưỡng nhịn.
Hắn lấy tấm danh thiếp kia ra, rồi lại thả về, lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
Thân Mạc ngồi ở tầng mười tám, ngẩng đầu lên nhìn đêm đen, điện thoại vang lên âm thanh thông báo sắp hết pin. Hắn cầm lên, giơ tay muốn vứt mà lại nhịn được.
Nếu như ném ra ngoài như vậy, đập phải người ta thì sao đây?
Hắn lại nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, hoảng hốt.
Hắn nghĩ đến rất nhiều tin tức có người nhảy sông tự sát không chết, nhưng liên luỵ người cứu qua đời.
Hắn nghĩ mình không thể gây thêm phiền phức cho người khác, tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh chuộc lại tội nghiệt.
Hắn đi xuống, nghe được chuông điện thoại reo.
"... Thịnh Khâu?"
"Thân Mạc." Thịnh Khâu nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ lại, cảm thấy tâm tình của cậu và Đông Đông hôm nay không ổn, có mấy lời cậu đừng để bụng."
Thân Mạc ngẩn người, Thịnh Khâu lại nói: "Anh nói... câu mắng cậu lúc gần đi, cậu đừng để ý."
Thân Mạc phản ứng lại, hắn nói: "Anh sợ em tự sát à?"
Thịnh Khâu từ trong điện thoại nghe được tiếng gió, vô cùng yên tĩnh, không giống như là đang lái xe mà như là đang ở chỗ cao.
Hắn siết điện thoại, nói: "Thân Mạc, anh không biết lúc thường cậu nghĩ gì, mà anh nghĩ cậu hẳn là không có ác ý với Đông Đông... Anh còn nghe nói lần đó Đông Đông bị bắt cóc là cậu phát hiện đúng không?"
Thân Mạc ngồi xổm xuống, đôi mắt hơi đỏ lên: "Ai nói cho anh?"
"Anh của cậu." đương nhiên không phải là Thân Đông, Thịnh Khâu chỉ đoán mò. Thân Mạc lại trầm mặc, một hồi lâu sau, Thịnh Khâu nghe hắn khàn giọng: "Là mẹ em bắt cóc anh ấy, bà ta muốn hại chết anh ấy... em là con của kẻ giết người, em muốn chuộc tội, giúp anh ấy là phải."
"Anh muốn cảm ơn cậu, bằng không... có lẽ anh không còn được gặp lại anh cậu nữa."
"Em biết anh muốn nói gì." Thân Mạc lại nghe được điện thoại vang lên thông báo hết pin, "Nếu em chết, nhất định anh ấy sẽ tự trách cả đời. Em rất muốn anh ấy nhớ đến em, nhưng em sẽ không tự sát. Em biết anh ấy không muốn em chết thật... Thịnh Khâu, có lúc em nghĩ, nếu như em và anh ấy là anh em ruột thì tốt quá, hoặc là chúng em dù cho chỉ là người qua đường... Cũng tốt hơn loại quan hệ này."
Thịnh Khâu chỉ nghe được "Em rất muốn anh ấy nhớ đến em", âm thanh bên kia đã bị cắt đứt, hắn đứng vụt lên.
Thân Mạc cũng phát hiện điện thoại của mình sập nguồn. Hắn cất điện thoại đi, khẽ hít một hơi, đi xuống.
Hóa ra anh ấy biết chuyện mình làm, nhất định anh ấy không cố ý nguyền rủa mình đi chết. Hắn cũng không thể chết, không thể để cho anh mình vô duyên cớ gánh vác một cái mạng, vậy thì quá ích kỷ.
Hắn bẻ gãy sim, ném vào thùng rác.
Từ đây về sau, trên đời này không còn Thân Mạc nữa.
Thịnh Khâu đi ra thư phòng, nghe được tiếng khóc của con, cả hai đứa bé đang khóc. Mẹ Thịnh đang dỗ một đứa trong đó, thấy hắn đi ra thì nhanh chóng gọi hắn đến hỗ trợ dỗ.
"Ba con đi vệ sinh rồi, con mau ôm một lát đi."
Thịnh Khâu đành bế con lên, thằng bé vẫn cứ khóc mãi. Thịnh Khâu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó mà nó còn đánh, oa oa không ngừng.
Mẹ Thịnh cũng hết cách, nói: "Có phải là, có phải là nhớ Đông Đông không? Đại Khâu..."
Bà cũng không biết có nên cho bọn nhỏ đi gặp Thân Đông hay không, nhưng trẻ con vẫn cứ khóc mãi cũng không phải cách. Bà khó xử, Thịnh Khâu cũng nhíu mày lại.
"Đại Khâu..."
"Con đi xem thử."
Thân Đông bấm điện thoại gọi cho Mai Nhạc, ông luôn nghe điện thoại chậm. Thân Đông kiên trì chờ, gọi từng lần từng lần, rốt cục gọi được.
"Đông Đông?"
"Cậu." Thân Đông lau nước mắt, nói: "Năm đó mẹ con chết, cậu biết bao nhiêu?"
Cậu đi thẳng vào vấn đề, Mai Nhạc thở dài: "Thịnh Khâu nói cho con biết?"
"Con biết hết, con vừa mới ở Thân gia về. Thân Bỉnh cũng thừa nhận rồi, năm đó ông ta vì tài sản, cho nên..." Thân Đông nghẹn ngào, mãi mới nói tiếp: "Cho nên che giấu sự thật Mạc Vân Phân hại mẹ con."
"Đông Đông..."
"Cậu." Thân Đông hỏi: "Nếu năm đó cậu đã hoài nghi rồi, sao cậu không điều tra?"
"Năm đó... căn cứ bị tập kích, vài chiến sĩ bảo vệ cậu cũng mất..."
"Vậy sau đó tại sao cậu không điều tra?"
"Cậu cảm thấy mẹ con không hy vọng con thấy cậu cắt đứt với ba, cho nên... Đông Đông, chung quy ông ấy là ba con, ông ấy sẽ không tổn thương con. Hơn nữa nếu như ông ấy thật sự biết, ông ấy sẽ hổ thẹn với con, sẽ tốt với con..."
"Sao cậu lại ngây thơ vậy chứ..." Thân Đông cười một tiếng rồi lại khóc lên trong nháy mắt: "Cậu à, con muốn cậu giúp con. Cậu quen người của quân đội, con muốn cậu giúp con liên lạc với họ. Con muốn Thân Bỉnh phải trả giá đắt, con muốn đoạt lại tất cả thuộc về con."
"Không được." Mai Nhạc hoảng loạn: "Cậu không thể sử dụng những quan hệ này để xử lý việc tư, bọn họ đều là người làm việc vì nước..."
"Nếu như cậu không giúp con, con phải đi phạm tội." đôi môi Thân Đông run dữ dội hơn, trong lòng cậu thất vọng cực độ với Mai Nhạc. Cậu che miệng lại, khóc thành tiếng: "Con chỉ có một người thân là cậu, con cũng chỉ có một cách này này để cho con quang minh chính đại đoạt lại tất cả những thứ này... Nếu cậu không giúp con, nhất định Thân Bỉnh sẽ lén lút lợi dụng quan hệ để trốn tội. Vậy con sẽ phải tự tay giết ba con, báo thù cho mẹ con."
"Đông Đông... Đông Đông con đừng khóc, đừng làm chuyện điên rồ." Giọng Mai Nhạc cũng nghẹn ngào: "Chúng ta vẫn còn cách khác..."
"Con không muốn xin Thịnh Khâu!" Thân Đông đột nhiên gào lên: "Con không muốn dùng bất kỳ quan hệ gì của anh ấy! Con không muốn nợ ai, chỉ có làm cho anh ấy nợ con, hổ thẹn với con, anh ấy mới đối tốt với con... Con mới có thể an tâm hưởng thụ anh ấy đối xử tốt với con. Cậu ơi, con sợ lắm, con rất sợ sẽ mất đi tất cả những thứ này... giờ con cảm thấy hình như một năm này con đang nằm mơ, tất cả những gì con có đều là dùng những vật khác để đổi lấy, con sắp điên rồi..."
"Đông Đông, Đông Đông con đừng kích động." Mai Nhạc run giọng: "Ngày mai cậu sẽ về, cậu sẽ giúp con, cậu sẽ giúp con lấy lại tất cả. Con đừng đau khổ, xin lỗi... Cậu sẽ về nhanh thôi, cậu sẽ ở bên con."
Mai Nhạc bảo đảm như thể một liều thuốc trợ tim làm Thân Đông yên tĩnh lại, cậu cúp máy, ôm chặt mình một lần nữa.
Giải thoát tâm tình, cậu mới nhìn thấy Thịnh Khâu đi tới.
Tiếng khóc của con vọng vào, cậu xoay người, nói: "Thịnh Khâu..."
"Con đang khóc, cho nên anh tới xem em." Thịnh Khâu dịu giọng nói, đi tới ngồi ở bên cạnh cậu, khẽ nói: "Em khá hơn chút nào chưa?"
Thân Đông nghi ngờ không thôi nhìn hắn, cậu không biết Thịnh Khâu có nghe được lời nói vừa rồi của mình hay không, cậu cũng không biết Thịnh Khâu sẽ nghĩ mình như thế nào. Cậu cẩn thận quan sát Thịnh Khâu từng li từng tí một, nhìn thấy hắn vươn tay lại gần, nhẹ nhàng cọ gương mặt ướt át của cậu, sau đó lại gần hôn lên đôi mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Muốn anh ôm một cái không?"
Thân Đông mím môi, chậm rãi tới gần, được hắn ôm vào trong lòng. Thịnh Khâu sờ tóc cậu, nghe Thân Đông nói: "Anh ghét em không?"
"Không."
"Có phải là em ích kỷ lắm..."
"Không hề." Thịnh Khâu ôm chặt cậu, nói: "Mà anh muốn nói với em một điều kiện."
Thân Đông đột nhiên cứng đờ.
Thịnh Khâu nói: "Anh dỗ em xong, em đi dỗ con được không?"