Chương 55
Thịnh Khâu tự tay làm bánh gato hoa cho cậu, hắn làm lần đầu tiên, tay run run, làm vô cùng xấu xí. Thân Đông vừa cười nhạo vừa chụp ảnh làm kỉ niệm, ăn hết sức vui vẻ.
Buổi trưa Thân Bỉnh gọi điện thoại đến hỏi Thân Đông có muốn về ăn Tết hay không, bị cậu từ chối ngay tắp lự.
Buổi tối mùng một đầu năm, quảng trường náo nhiệt như thường lệ, Thịnh Khâu cùng Thân Đông đẩy con đưa ba mẹ cùng ra ngoài đi dạo phố.
Quảng trường cũng được trang trí rực rỡ, đan xen biểu tình vui vẻ trên mặt mỗi người.
Thịnh Khâu đẩy xe đẩy chứa hai đứa sinh đôi. Hai thằng nhóc nằm song song, hiếm thấy không ngủ, mắt thì đảo loạn.
Thân Đông dừng lại ở một cửa hàng quần áo trẻ con, đi vào mua mấy bộ quần áo nhỏ, đều là hiện tại chưa mặc được, nhưng mẹ Thịnh nói trẻ con tuổi này lớn nhanh như thổi, chắc sẽ mặc được ngay thôi.
Cầm túi lớn túi nhỏ từ trong đi ra, Thịnh Khâu lại bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc.
An Đại Chí.
Người đàn ông này cầm tờ quảng cáo của một tiệm cơm, đứng ở lối ra phòng vệ sinh, hiển nhiên là đang chờ ai đó.
Thân Đông nhìn sang theo tầm mắt của Thịnh Khâu, nhướng mày: "Sao anh để ý đến ông ta thế?"
Thịnh Khâu nhìn ba mẹ cười đứng nói chuyện với nhau, cũng cúi đầu kề sát vào Thân Đông, thấp giọng nói: "Ông ta không phải phụ trách pháp lý của Mạc Vân Phân hay sao?"
"Phải." Thân Đông đột nhiên cười, nói: "Làm sao, anh hoài nghi Mạc Vân Phân ngoại tình à?"
Thịnh Khâu bất ngờ, ngày đó hắn nghe rất rõ ràng, một nam một nữ lén Mạc Vân Phân thuê phòng, nếu như An Đại Chí không phải đối tượng ngoại tình của Mạc Vân Phân, làm sao có thể có mẩu đối thoại đó?
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Không phải." Thân Đông nói khẳng định: "Em và Mạc Vân Phân đấu nhiều năm như vậy, chuyện giữa bà ta và An Đại Chí em cũng đã điều tra rồi, cả ba em cũng hoài nghi, mà không tra ra được cái gì. Ông ta và Mạc Vân Phân chỉ là quan hệ công việc bạn bè, hôn hay thân mật gì đó chưa từng có."
Thịnh Khâu lại không cho là vậy, buổi tối hôm ấy ở khách sạn, đối thoại của một nam một nữ kia đã hoàn toàn làm lộ ra quan hệ của Mạc Vân Phân và An Đại Chí, mà Thân Đông và Thân Bỉnh điều tra thì không thể nào sai. Thịnh Khâu cảm thấy quan hệ giữa hai người này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Nhưng hôm nay chung quy là mùng một đầu năm, cả nhà đi chơi cũng không cần thiết bởi vì chuyện như vậy mà phiền lòng. Thịnh Khâu không nhiều lời nữa.
Ngày mùng ba tháng Giêng, dựa theo thông lệ, Thịnh Khâu theo Thân Đông cùng đến Thân gia ăn cơm, trẻ con mới sinh tất nhiên cũng cần đi. Thân Bỉnh và Mạc Vân Phân cho hai bao lì xì đỏ thẫm, hai thằng nhóc cười khanh khách không ngừng.
Lúc ăn cơm, Thân Đông kéo xe đẩy con đến trước bàn cơm, vừa ăn vừa trông con. Thân Bỉnh mở miệng nói một câu: "Con ăn cơm đi, cứ nhìn chằm chằm chúng nó làm gì?"
"Con sợ." Thân Đông thuận miệng nói: "Con nó nhỏ như vậy, vạn nhất có ai muốn hại chúng nó, một đầu ngón tay là xong."
Cậu nói hết câu, mặc kệ bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên căng thẳng, cười nói với Mạc Vân Phân: "Có phải không bà hai?"
Mạc Vân Phân cười khan nói với Thân Bỉnh: "Cuối năm, nói linh tinh gì thế."
Thân Bỉnh nhíu mày, mà không nói gì thêm.
Trên bàn cơm có Mạc Liên Phi, ông ta uống rượu, thành ra cũng không tỉnh táo, nghe Thân Đông nói vậy thì cao giọng: "Sao mày lại lòng dạ hẹp hòi như thế? Chuyện nhiều năm như vậy rồi, mày lại còn để bụng thỉnh thoảng lấy ra mỉa mai. Năm đó tao không phải đã nói xin lỗi với mày rồi sao?! Mấy thằng kia cũng vào tù rù, cũng chết hết rồi, mày còn muốn thế nào?"
Ánh mắt Thân Đông đầy sát khí, Thịnh Khâu lại nuốt thức ăn, lau miệng hỏi: "Nhiều năm trước là chuyện gì? Sao lại nghiêm trọng như vậy, còn chết người?"
"Còn không phải là nó bị trói..."
"Mạc Liên Phi!" Mạc Vân Phân nghiêm mặt ngắt lời ông ta, Mạc Liên Phi hoảng hốt, im lìm không nói một tiếng.
Ông ta cũng chỉ đi chúc Tết chị mình, vì rút ngắn quan hệ, hàng năm ông ta đều tới. Thân Đông không thích ăn Tết ở nhà, cũng có nguyên nhân này —— cậu không muốn ngay cả ăn Tết cũng phải đấu với hai chị em này.
Thân Đông ở nhà vẫn tùy ý như trước kia, ăn cơm xong nói mấy câu muốn đi ngay. Thịnh Khâu cũng không ngồi thêm, ôm hai con lên xe, gấp xe đẩy trẻ con chất lên đặt ở cốp sau, lúc muốn lên xe Mạc Vân Phân đột nhiên đi ra, gọi hắn lại: "Thịnh Khâu."
"Dì Mạc." Thịnh Khâu dừng bước lại, Mạc Vân Phân nghiêng đầu nhìn Thân Đông trong xe, kéo Thịnh Khâu đi sang một bên, nói: "Chuyện năm đó con tò mò đúng không, dì... dì cũng không muốn giấu con, kỳ thực việc này nói cho cùng cũng tại em dì chơi với đám bạn xấu..."
Thịnh Khâu cau mày nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"... Năm ấy Đông Đông mới mười bảy mười tám tuổi, con cũng biết, nó từ nhỏ đã xinh đẹp, bị mấy thằng côn đồ nhìn trúng đưa đi..." Mạc Vân Phân thấy sắc mặt Thịnh Khâu tối tăm, vội nói: "Thịnh Khâu, con đừng ghét bỏ Đông Đông, bây giờ nó theo con, cũng sinh con cho con rồi, chuyện năm đó cũng qua, toàn là chuyện thương tâm, con cũng đừng nói với nó."
Bà ta đầy mặt trách trời thương người, Thịnh Khâu siết nắm đấm, biết rõ bà ta cố tình làm cho mình hiểu lầm, thế nhưng nghĩ đến năm đó Thân Đông rất có khả năng thật sự gặp phải chuyện như vậy, hắn vẫn không nhịn được có loại kích động muốn giết người.
Hắn mím môi lại, thấp giọng nói: "Con biết."
Hắn quay người lên xe, Mạc Vân Phân nhìn bóng lưng hắn, dùng sức nắm ngón tay lại, hơi cong cong khóe miệng, quay người đi về mới phát hiện Thân Bỉnh đang lạnh lùng đứng đó.
Tim Mạc Vân Phân đột nhiên chệch một nhịp, Thân Bỉnh lạnh lùng nói: "Cô nói cái gì với Thịnh Khâu?"
"Không... Không có gì..."
"Tôi cảnh cáo cô." Thân Bỉnh không hề cảm xúc nói: "Nếu cô dám to gan phá hoại hôn nhân của nó và Thịnh Khâu, tôi sẽ cho cô biết tay."
Mạc Vân Phân cúi đầu, Thân Bỉnh xoay người phất tay áo rời đi, bà ta càng dùng sức siết chặt ngón tay.
Nói cho cùng còn không phải là bởi vì hiện tại Thịnh Khâu leo lên được Tứ gia Thịnh sao, còn làm ra cái dáng cha hiền bảo vệ con này, thực sự là làm người buồn nôn.
Bà ta cười lạnh một tiếng.
Bà ta nhắc mắt lên, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thân Mạc. Bà ta hơi rùng mình, thấy Thân Mạc chỉ vào Mạc Liên Phi trên ghế salon nói: "Mẹ ơi, hình như cậu say rồi."
"Không có tửu lượng còn cố tình thích cậy mạnh." Mạc Vân Phân ghét bỏ nói: "Cứ thả ở đấy đi!"
Trong xe, Thân Đông hỏi Thịnh Khâu: "Bà ta nói gì với anh?"
"Nói lời làm người ta tức giận."
Thân Đông nhíu mày, nói: "Liên quan tới chuyện gì?"
"Không có gì."
Thân Đông ngồi ghế sau nhìn bóng lưng hắn, mãi mới đột nhiên bật cười, nói: "Em biết rồi, nhất định là bà ta lấy chuyện lần bắt cóc kia ra nói, bà ta còn nói cho anh, có người thay phiên hiếp em, đúng không?"
Thịnh Khâu đột nhiên giẫm phanh xe.
Thân Đông sợ hết hồn, con trong ghế an toàn cũng run một cái, Thân Đông vội vàng giơ tay vỗ con, "Anh làm gì thế?"
Thịnh Khâu ngồi đằng trước, mãi mới nói: "Xin lỗi."
Hắn lại lái xe, Thân Đông nói: "Anh tin?"
"Mụ ta có ý đó với em."
Thân Đông nhếch khóe miệng lên.
Đúng, mặc kệ có xảy ra hay không, mặc kệ Thịnh Khâu có tin không, mụ đàn bà kia cũng có ý đó, bà ta muốn phá huỷ cậu, muốn cậu vạn kiếp bất phục.
"Anh muốn làm thế nào?"
Thịnh Khâu chẳng hề nói một câu.
Về đến nhà, Thịnh Khâu đi vào thư phòng, Thân Đông sắp xếp cho bảo bảo cẩn thận, đi tới đẩy cửa thư phòng, lại không mở ra được.
Thịnh Khâu mãi cho đến nửa đêm mới quay lại phòng ngủ một lần nữa, Thân Đông lập tức tỉnh lại, được hắn ôm lấy. Thịnh Khâu vén chăn lên chui vào, nói khẽ: "Ngủ ngon."
Thân Đông nói: "Anh muốn đi phạm tội đấy à?"
"Dùng một con dao..."
"Không cho nghĩ!" Thân Đông ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: "Em luôn tin chắc người với người là không giống nhau, cho nên em xem thường Mạc Vân Phân. Em cảm thấy bà ta không bao giờ bằng em, Thịnh Khâu... Có một số việc em không làm, bởi vì em không biến mình thành loại người mà mình xem thường nhất. Cho nên, anh cũng không được làm, biết không?"
Thịnh Khâu không nói gì, Thân Đông lại nói: "Ác giả ác báo, em vẫn luôn tin như vậy. Năm đó em có thể tránh được một kiếp, là bởi vì người nhà em ai nấy đều là người lương thiện. Nếu có đời sau, em cũng muốn mình làm một người thiện lương."
Thịnh Khâu hôn gò má cậu, dịu dàng nói: "Ngủ đi em."
"Anh phải nghe em đấy."
"Được."
Thân Đông cùng hắn nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục yên tâm ngủ thiếp đi.
Thịnh Khâu trắng đêm không ngủ, hắn nghĩ rất nhiều cách kích động mụ đàn bà kia vào chỗ chết, nhưng cuối cùng hắn không lựa chọn cái nào.
Một bước sai, vạn bước sai, hắn không thể làm cho mình biến thành người không có lý trí.
Mạc Liên Phi thật sự không nghĩ tới Thịnh Khâu lại chủ động liên hệ với mình, ông ta ngồi trên giường tỉnh giấc, xem điện thoại di động, suy tư nửa ngày cũng không nghĩ ra ý đồ của Thịnh Khâu.
Nhưng bây giờ Thịnh Khâu giao du mật thiết với Thịnh gia, Mạc Vân Phân cũng từng căn dặn ông ta không nên khinh địch đắc tội Thịnh Khâu. Ông ta nghĩ một chút, cuối cùng nhận điện thoại: "Alo?"
"Cậu." Thịnh Khâu đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ: "Con nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cậu đáng tin nhất, muốn hỏi cậu một số việc, buổi tối ăn một bữa cơm, được không?"
Thịnh Khâu cầu khẩn nhiều lần mời ông ta như vậy, Mạc Liên Phi trong nháy mắt cảm thấy sung sướng, nói: "Được chứ, con muốn đi đâu ăn?"
Ông ta hẹn Thịnh Khâu nhà hàng đắt xắt ra miếng, trễ hơn một tiếng mới đến.
Ông ta đến thì Thịnh Khâu đã uống rượu, đôi mắt và mặt đỏ bừng, rõ ràng là đã say rồi.
Mạc Liên Phi đi tới, nói: "Há, sao thế? Uống nhiều rượu vậy à?"
"Không sao... Chỉ là, Đông Đông đang cáu kỉnh." Thịnh Khâu lớn miệng nói, giơ tay mời ông ta ngồi xuống, còn tự rót rượu cho ông ta: "Cậu, cậu uống rượu đi."
"Nó ấy à." Mạc Liên Phi làm bộ làm tịch nói: "Cái tính nó trước giờ vẫn thế, từ nhỏ đến lớn cứ vô lý như vậy đấy, con đừng để bụng."
Thịnh Khâu gật đầu, nói: "Ai bảo con yêu em ấy chứ... Thế nào cũng phải bao dung, nhưng mệt mỏi quá. Cậu này, cậu nói em ấy làm sao... Làm sao mà có thể làm cho người tức giận như vậy chứ?"
Mạc Liên Phi uống rượu, nhìn Thịnh Khâu nghĩ, xem ra chẳng mấy nữa là ly hôn rồi. Ông ta ước gì Thân Đông làm lớn chuyện, lúc đó chị ông ta có thể vỗ tay hoan hô.
Mạc Liên Phi nghĩ, nói: "Con nói có việc hỏi cậu, là chuyện gì?"
"Con..." Thịnh Khâu muốn nói lại thôi, Mạc Liên Phi uống rượu nói: "Đừng ngại, không cần khách sáo với cậu, có phải là con muốn biết chuyện năm đó không?"
Đôi mắt Thịnh Khâu đỏ lên, hắn nói: "Việc này dì Mạc nói với con rồi, con cũng biết... Kỳ thực hôm nay con tìm cậu đến, là vì trên phương diện làm ăn."
Thằng nhóc này cũng thực sự là không hiểu chuyện, muốn bàn chuyện làm ăn còn uống nhiều như vậy.
Mạc Liên Phi cười nhạo, nói: "Cậu làm mỹ phẩm, có liên quan gì đến điều hòa?"
"... Con nghĩ, Lilila lớn như vậy, nếu như hợp tác với chúng con, mua máy điều hòa đổi mua mỹ phẩm, cứ như vậy nhất định..."
"Phi!" Mạc Liên Phi nói ngay lập tức: "Mày ngu à? Lilila lớn thế nào? Trộn lẫn với mày không phải là kéo thấp bản thân hay gì?"
Chuyện như vậy Thịnh Khâu cũng dám nói, rốt cuộc là làm sao làm công ty lớn mạnh được chứ.
Thịnh Khâu cười, nói: "Công ty của cậu không phải có sữa dưỡng thể sao? Điều hòa của chúng con có chức năng cấp ẩm, có thể quảng cáo, hợp tác thử xem, cậu thấy thế nào?"
Đầu Mạc Liên Phi cũng không hoàn toàn là đậu hủ nát, ông ta tỉ mỉ ngẫm nghĩ một phen, phát hiện đề nghị của Thịnh Khâu rất được. Ông ta nghiêng đầu nhìn Thịnh Khâu ngay cả bình rượu cũng không cầm vững, nói: "Việc này sao con không trực tiếp tìm dì?"
"Còn không phải là bởi vì Đông Đông sao." Thịnh Khâu cười khổ: "Chúng con cũng là bởi vì việc này mà ầm ĩ lên... Em ấy không cho con hợp tác với Lilila, con sợ em ấy nhìn thấy con đi gặp dì Mạc, lại muốn đánh con."
Hắn ngước cổ đổ mấy chén rượu, chóng mặt: "Cậu này, cậu cũng uống đi... Cậu giúp con nói với dì Mạc chút xem sao."
Mạc Liên Phi cười điên trong lòng, người một khi vui vẻ là không nhịn được cũng uống nhiều, "Vậy dù con tìm cậu, sau đó vẫn hợp tác với Lilila, nó không phải vẫn biết sao?"
"Lúc đó ván đã đóng thuyền... Chúng ta ký hợp đồng... Ợ, mặc, mặc kệ em ấy nghĩ thế nào, nhiều lắm là đánh con hai cái, mang đến lợi ích cho công ty là được."
"Xem tiền đồ của con kìa." Mạc Liên Phi cười ha hả, lại uống một hớp rượu, tửu lượng của ông ta không tốt, lúc này đã hơi say, để ly xuống làm khó hắn.
Tuy rằng ông ta cũng cảm thấy việc này được, nhưng chị mình có phản ứng như Thân Đông không thì ông ta không chắc, đành phải rào trước: "Chuyện này... chắc cậu cũng không giúp được gì, chỉ có thể làm hết sức mình thôi..."
Thịnh Khâu lóe mắt lên, thấy ông ta uống chưa xi nhê gì, không chờ ông ta nói hết câu, hắn đã giơ tay đoạt chai rượu trong tay ông ta, nói: "Cậu không giúp thì thôi... Con nghe nói dì Mạc có một người bạn, tên... Tên An Đạ... gì đó, con đi tìm ông ấy. Nghe nói ông ấy ở công ty của cậu nói cái gì là cái đó, ông ấy dám chắc được."
Mạc Liên Phi vỗ bàn: "An Đại Chí! Nó tính là cái thá gì! Nó chỉ là một con thú cưng chị tao nuôi mà thôi!"
Thịnh Khâu ngẩn ngơ, nói: "Con nghe nói... lời nói của ông ta kỳ thực còn hữu hiệu hơn cậu, dì Mạc coi trọng ông ấy hơn cậu..."
Mạc Liên Phi tức cười, "Coi trọng nó? Con đi hỏi nó đi, nó dám tìm vợ không? Có dám kết hôn không?!"
"Chuyện, chuyện gì thế này?"
Đầu óc Mạc Liên Phi mơ màng, ông ta nhìn Thịnh Khâu mặt dại ra vì uống quá nhiều, chậm rãi bật cười: "Cậu nói với con, con đừng nói với người khác... Nhưng con nói cũng không sao, dù sao bà ấy kín như bưng."
"An Đại Chí này yêu bà ấy, năm đó còn muốn cùng bà ấy chạy đi... Nhưng bà ấy không ngốc, anh rể kia có bao nhiêu tiền, chị ấy có thể vì một cọng cỏ như thế mà từ bỏ cây đại thụ anh rể kia sao?" Mạc Liên Phi nói: "Nhưng anh rể không tốt với chị, bà ấy cho An Đại Chí tiền tiêu, không cho nó tìm gái, kỳ thực nói cho cùng cũng nuôi như thú cưng... Năm đó Thân Bỉnh và Thân Đông còn muốn bới lỗi của bà ấy, cho là chị ngoại tình, khà khà... Người thông minh như bà ấy, làm sao có khả năng cho bọn họ cầm được chuôi."
"Chị ấy yêu An Đại Chí, thế nhưng chỉ là yêu đương tinh thần, chưa bao giờ làm thật... Lấy tiền từ chỗ anh rể, lại yêu đương với An Đại Chí, vẹn toàn đôi bên, đàn ông cũng không sung sướng thế đâu!"
Sau khi ăn xong, Mạc Liên Phi nặng nề nằm nhoài trên bàn ngủ như chết. Thịnh Khâu đỡ bàn đứng lên, nhìn người đàn ông như lợn chết trước mặt.
Chẳng trách Thân Đông nói Mạc Vân Phân và An Đại Chí không có bất cứ quan hệ gì.
Không bắt gian tại trận, làm sao có khả năng chứng minh tất cả.
Thịnh Khâu chậm rãi đi ra ngoài, lúc ra cửa lắc lư một chút. Vì lừa Mạc Liên Phi, hôm nay hắn uống hơi nhiều, nhưng tin tức nhận được vô cùng khả quan là được rồi.
Mạc Liên Phi dám nói lời này ngay trước mặt hắn, ngoại trừ uống say thả lỏng cảnh giác, còn chắc chắn Thịnh Khâu không bắt được nhược điểm của Mạc Vân Phân.
Đáng tiếc là ông ta không biết, An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh gian díu với nhau.
Mạc Vân Phân khống chế một người đàn ông nhiều năm như vậy, không có tình cảm là không thể.
Thịnh Khâu căn bản không cần ra tay, chỉ cần gửi tấm ảnh cho Mạc Vân Phân, đã đủ sinh uy lực như bom nổ.
Bà ta tự cho là khống chế được một người đàn ông, tự cho là người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không phản bội bà ta ——
Mắt bà ta cao bao nhiêu, khi biết được tất cả những thứ này, sẽ rơi thảm bấy nhiêu.
Buổi trưa Thân Bỉnh gọi điện thoại đến hỏi Thân Đông có muốn về ăn Tết hay không, bị cậu từ chối ngay tắp lự.
Buổi tối mùng một đầu năm, quảng trường náo nhiệt như thường lệ, Thịnh Khâu cùng Thân Đông đẩy con đưa ba mẹ cùng ra ngoài đi dạo phố.
Quảng trường cũng được trang trí rực rỡ, đan xen biểu tình vui vẻ trên mặt mỗi người.
Thịnh Khâu đẩy xe đẩy chứa hai đứa sinh đôi. Hai thằng nhóc nằm song song, hiếm thấy không ngủ, mắt thì đảo loạn.
Thân Đông dừng lại ở một cửa hàng quần áo trẻ con, đi vào mua mấy bộ quần áo nhỏ, đều là hiện tại chưa mặc được, nhưng mẹ Thịnh nói trẻ con tuổi này lớn nhanh như thổi, chắc sẽ mặc được ngay thôi.
Cầm túi lớn túi nhỏ từ trong đi ra, Thịnh Khâu lại bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc.
An Đại Chí.
Người đàn ông này cầm tờ quảng cáo của một tiệm cơm, đứng ở lối ra phòng vệ sinh, hiển nhiên là đang chờ ai đó.
Thân Đông nhìn sang theo tầm mắt của Thịnh Khâu, nhướng mày: "Sao anh để ý đến ông ta thế?"
Thịnh Khâu nhìn ba mẹ cười đứng nói chuyện với nhau, cũng cúi đầu kề sát vào Thân Đông, thấp giọng nói: "Ông ta không phải phụ trách pháp lý của Mạc Vân Phân hay sao?"
"Phải." Thân Đông đột nhiên cười, nói: "Làm sao, anh hoài nghi Mạc Vân Phân ngoại tình à?"
Thịnh Khâu bất ngờ, ngày đó hắn nghe rất rõ ràng, một nam một nữ lén Mạc Vân Phân thuê phòng, nếu như An Đại Chí không phải đối tượng ngoại tình của Mạc Vân Phân, làm sao có thể có mẩu đối thoại đó?
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Không phải." Thân Đông nói khẳng định: "Em và Mạc Vân Phân đấu nhiều năm như vậy, chuyện giữa bà ta và An Đại Chí em cũng đã điều tra rồi, cả ba em cũng hoài nghi, mà không tra ra được cái gì. Ông ta và Mạc Vân Phân chỉ là quan hệ công việc bạn bè, hôn hay thân mật gì đó chưa từng có."
Thịnh Khâu lại không cho là vậy, buổi tối hôm ấy ở khách sạn, đối thoại của một nam một nữ kia đã hoàn toàn làm lộ ra quan hệ của Mạc Vân Phân và An Đại Chí, mà Thân Đông và Thân Bỉnh điều tra thì không thể nào sai. Thịnh Khâu cảm thấy quan hệ giữa hai người này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Nhưng hôm nay chung quy là mùng một đầu năm, cả nhà đi chơi cũng không cần thiết bởi vì chuyện như vậy mà phiền lòng. Thịnh Khâu không nhiều lời nữa.
Ngày mùng ba tháng Giêng, dựa theo thông lệ, Thịnh Khâu theo Thân Đông cùng đến Thân gia ăn cơm, trẻ con mới sinh tất nhiên cũng cần đi. Thân Bỉnh và Mạc Vân Phân cho hai bao lì xì đỏ thẫm, hai thằng nhóc cười khanh khách không ngừng.
Lúc ăn cơm, Thân Đông kéo xe đẩy con đến trước bàn cơm, vừa ăn vừa trông con. Thân Bỉnh mở miệng nói một câu: "Con ăn cơm đi, cứ nhìn chằm chằm chúng nó làm gì?"
"Con sợ." Thân Đông thuận miệng nói: "Con nó nhỏ như vậy, vạn nhất có ai muốn hại chúng nó, một đầu ngón tay là xong."
Cậu nói hết câu, mặc kệ bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên căng thẳng, cười nói với Mạc Vân Phân: "Có phải không bà hai?"
Mạc Vân Phân cười khan nói với Thân Bỉnh: "Cuối năm, nói linh tinh gì thế."
Thân Bỉnh nhíu mày, mà không nói gì thêm.
Trên bàn cơm có Mạc Liên Phi, ông ta uống rượu, thành ra cũng không tỉnh táo, nghe Thân Đông nói vậy thì cao giọng: "Sao mày lại lòng dạ hẹp hòi như thế? Chuyện nhiều năm như vậy rồi, mày lại còn để bụng thỉnh thoảng lấy ra mỉa mai. Năm đó tao không phải đã nói xin lỗi với mày rồi sao?! Mấy thằng kia cũng vào tù rù, cũng chết hết rồi, mày còn muốn thế nào?"
Ánh mắt Thân Đông đầy sát khí, Thịnh Khâu lại nuốt thức ăn, lau miệng hỏi: "Nhiều năm trước là chuyện gì? Sao lại nghiêm trọng như vậy, còn chết người?"
"Còn không phải là nó bị trói..."
"Mạc Liên Phi!" Mạc Vân Phân nghiêm mặt ngắt lời ông ta, Mạc Liên Phi hoảng hốt, im lìm không nói một tiếng.
Ông ta cũng chỉ đi chúc Tết chị mình, vì rút ngắn quan hệ, hàng năm ông ta đều tới. Thân Đông không thích ăn Tết ở nhà, cũng có nguyên nhân này —— cậu không muốn ngay cả ăn Tết cũng phải đấu với hai chị em này.
Thân Đông ở nhà vẫn tùy ý như trước kia, ăn cơm xong nói mấy câu muốn đi ngay. Thịnh Khâu cũng không ngồi thêm, ôm hai con lên xe, gấp xe đẩy trẻ con chất lên đặt ở cốp sau, lúc muốn lên xe Mạc Vân Phân đột nhiên đi ra, gọi hắn lại: "Thịnh Khâu."
"Dì Mạc." Thịnh Khâu dừng bước lại, Mạc Vân Phân nghiêng đầu nhìn Thân Đông trong xe, kéo Thịnh Khâu đi sang một bên, nói: "Chuyện năm đó con tò mò đúng không, dì... dì cũng không muốn giấu con, kỳ thực việc này nói cho cùng cũng tại em dì chơi với đám bạn xấu..."
Thịnh Khâu cau mày nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"... Năm ấy Đông Đông mới mười bảy mười tám tuổi, con cũng biết, nó từ nhỏ đã xinh đẹp, bị mấy thằng côn đồ nhìn trúng đưa đi..." Mạc Vân Phân thấy sắc mặt Thịnh Khâu tối tăm, vội nói: "Thịnh Khâu, con đừng ghét bỏ Đông Đông, bây giờ nó theo con, cũng sinh con cho con rồi, chuyện năm đó cũng qua, toàn là chuyện thương tâm, con cũng đừng nói với nó."
Bà ta đầy mặt trách trời thương người, Thịnh Khâu siết nắm đấm, biết rõ bà ta cố tình làm cho mình hiểu lầm, thế nhưng nghĩ đến năm đó Thân Đông rất có khả năng thật sự gặp phải chuyện như vậy, hắn vẫn không nhịn được có loại kích động muốn giết người.
Hắn mím môi lại, thấp giọng nói: "Con biết."
Hắn quay người lên xe, Mạc Vân Phân nhìn bóng lưng hắn, dùng sức nắm ngón tay lại, hơi cong cong khóe miệng, quay người đi về mới phát hiện Thân Bỉnh đang lạnh lùng đứng đó.
Tim Mạc Vân Phân đột nhiên chệch một nhịp, Thân Bỉnh lạnh lùng nói: "Cô nói cái gì với Thịnh Khâu?"
"Không... Không có gì..."
"Tôi cảnh cáo cô." Thân Bỉnh không hề cảm xúc nói: "Nếu cô dám to gan phá hoại hôn nhân của nó và Thịnh Khâu, tôi sẽ cho cô biết tay."
Mạc Vân Phân cúi đầu, Thân Bỉnh xoay người phất tay áo rời đi, bà ta càng dùng sức siết chặt ngón tay.
Nói cho cùng còn không phải là bởi vì hiện tại Thịnh Khâu leo lên được Tứ gia Thịnh sao, còn làm ra cái dáng cha hiền bảo vệ con này, thực sự là làm người buồn nôn.
Bà ta cười lạnh một tiếng.
Bà ta nhắc mắt lên, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thân Mạc. Bà ta hơi rùng mình, thấy Thân Mạc chỉ vào Mạc Liên Phi trên ghế salon nói: "Mẹ ơi, hình như cậu say rồi."
"Không có tửu lượng còn cố tình thích cậy mạnh." Mạc Vân Phân ghét bỏ nói: "Cứ thả ở đấy đi!"
Trong xe, Thân Đông hỏi Thịnh Khâu: "Bà ta nói gì với anh?"
"Nói lời làm người ta tức giận."
Thân Đông nhíu mày, nói: "Liên quan tới chuyện gì?"
"Không có gì."
Thân Đông ngồi ghế sau nhìn bóng lưng hắn, mãi mới đột nhiên bật cười, nói: "Em biết rồi, nhất định là bà ta lấy chuyện lần bắt cóc kia ra nói, bà ta còn nói cho anh, có người thay phiên hiếp em, đúng không?"
Thịnh Khâu đột nhiên giẫm phanh xe.
Thân Đông sợ hết hồn, con trong ghế an toàn cũng run một cái, Thân Đông vội vàng giơ tay vỗ con, "Anh làm gì thế?"
Thịnh Khâu ngồi đằng trước, mãi mới nói: "Xin lỗi."
Hắn lại lái xe, Thân Đông nói: "Anh tin?"
"Mụ ta có ý đó với em."
Thân Đông nhếch khóe miệng lên.
Đúng, mặc kệ có xảy ra hay không, mặc kệ Thịnh Khâu có tin không, mụ đàn bà kia cũng có ý đó, bà ta muốn phá huỷ cậu, muốn cậu vạn kiếp bất phục.
"Anh muốn làm thế nào?"
Thịnh Khâu chẳng hề nói một câu.
Về đến nhà, Thịnh Khâu đi vào thư phòng, Thân Đông sắp xếp cho bảo bảo cẩn thận, đi tới đẩy cửa thư phòng, lại không mở ra được.
Thịnh Khâu mãi cho đến nửa đêm mới quay lại phòng ngủ một lần nữa, Thân Đông lập tức tỉnh lại, được hắn ôm lấy. Thịnh Khâu vén chăn lên chui vào, nói khẽ: "Ngủ ngon."
Thân Đông nói: "Anh muốn đi phạm tội đấy à?"
"Dùng một con dao..."
"Không cho nghĩ!" Thân Đông ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: "Em luôn tin chắc người với người là không giống nhau, cho nên em xem thường Mạc Vân Phân. Em cảm thấy bà ta không bao giờ bằng em, Thịnh Khâu... Có một số việc em không làm, bởi vì em không biến mình thành loại người mà mình xem thường nhất. Cho nên, anh cũng không được làm, biết không?"
Thịnh Khâu không nói gì, Thân Đông lại nói: "Ác giả ác báo, em vẫn luôn tin như vậy. Năm đó em có thể tránh được một kiếp, là bởi vì người nhà em ai nấy đều là người lương thiện. Nếu có đời sau, em cũng muốn mình làm một người thiện lương."
Thịnh Khâu hôn gò má cậu, dịu dàng nói: "Ngủ đi em."
"Anh phải nghe em đấy."
"Được."
Thân Đông cùng hắn nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục yên tâm ngủ thiếp đi.
Thịnh Khâu trắng đêm không ngủ, hắn nghĩ rất nhiều cách kích động mụ đàn bà kia vào chỗ chết, nhưng cuối cùng hắn không lựa chọn cái nào.
Một bước sai, vạn bước sai, hắn không thể làm cho mình biến thành người không có lý trí.
Mạc Liên Phi thật sự không nghĩ tới Thịnh Khâu lại chủ động liên hệ với mình, ông ta ngồi trên giường tỉnh giấc, xem điện thoại di động, suy tư nửa ngày cũng không nghĩ ra ý đồ của Thịnh Khâu.
Nhưng bây giờ Thịnh Khâu giao du mật thiết với Thịnh gia, Mạc Vân Phân cũng từng căn dặn ông ta không nên khinh địch đắc tội Thịnh Khâu. Ông ta nghĩ một chút, cuối cùng nhận điện thoại: "Alo?"
"Cậu." Thịnh Khâu đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ: "Con nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cậu đáng tin nhất, muốn hỏi cậu một số việc, buổi tối ăn một bữa cơm, được không?"
Thịnh Khâu cầu khẩn nhiều lần mời ông ta như vậy, Mạc Liên Phi trong nháy mắt cảm thấy sung sướng, nói: "Được chứ, con muốn đi đâu ăn?"
Ông ta hẹn Thịnh Khâu nhà hàng đắt xắt ra miếng, trễ hơn một tiếng mới đến.
Ông ta đến thì Thịnh Khâu đã uống rượu, đôi mắt và mặt đỏ bừng, rõ ràng là đã say rồi.
Mạc Liên Phi đi tới, nói: "Há, sao thế? Uống nhiều rượu vậy à?"
"Không sao... Chỉ là, Đông Đông đang cáu kỉnh." Thịnh Khâu lớn miệng nói, giơ tay mời ông ta ngồi xuống, còn tự rót rượu cho ông ta: "Cậu, cậu uống rượu đi."
"Nó ấy à." Mạc Liên Phi làm bộ làm tịch nói: "Cái tính nó trước giờ vẫn thế, từ nhỏ đến lớn cứ vô lý như vậy đấy, con đừng để bụng."
Thịnh Khâu gật đầu, nói: "Ai bảo con yêu em ấy chứ... Thế nào cũng phải bao dung, nhưng mệt mỏi quá. Cậu này, cậu nói em ấy làm sao... Làm sao mà có thể làm cho người tức giận như vậy chứ?"
Mạc Liên Phi uống rượu, nhìn Thịnh Khâu nghĩ, xem ra chẳng mấy nữa là ly hôn rồi. Ông ta ước gì Thân Đông làm lớn chuyện, lúc đó chị ông ta có thể vỗ tay hoan hô.
Mạc Liên Phi nghĩ, nói: "Con nói có việc hỏi cậu, là chuyện gì?"
"Con..." Thịnh Khâu muốn nói lại thôi, Mạc Liên Phi uống rượu nói: "Đừng ngại, không cần khách sáo với cậu, có phải là con muốn biết chuyện năm đó không?"
Đôi mắt Thịnh Khâu đỏ lên, hắn nói: "Việc này dì Mạc nói với con rồi, con cũng biết... Kỳ thực hôm nay con tìm cậu đến, là vì trên phương diện làm ăn."
Thằng nhóc này cũng thực sự là không hiểu chuyện, muốn bàn chuyện làm ăn còn uống nhiều như vậy.
Mạc Liên Phi cười nhạo, nói: "Cậu làm mỹ phẩm, có liên quan gì đến điều hòa?"
"... Con nghĩ, Lilila lớn như vậy, nếu như hợp tác với chúng con, mua máy điều hòa đổi mua mỹ phẩm, cứ như vậy nhất định..."
"Phi!" Mạc Liên Phi nói ngay lập tức: "Mày ngu à? Lilila lớn thế nào? Trộn lẫn với mày không phải là kéo thấp bản thân hay gì?"
Chuyện như vậy Thịnh Khâu cũng dám nói, rốt cuộc là làm sao làm công ty lớn mạnh được chứ.
Thịnh Khâu cười, nói: "Công ty của cậu không phải có sữa dưỡng thể sao? Điều hòa của chúng con có chức năng cấp ẩm, có thể quảng cáo, hợp tác thử xem, cậu thấy thế nào?"
Đầu Mạc Liên Phi cũng không hoàn toàn là đậu hủ nát, ông ta tỉ mỉ ngẫm nghĩ một phen, phát hiện đề nghị của Thịnh Khâu rất được. Ông ta nghiêng đầu nhìn Thịnh Khâu ngay cả bình rượu cũng không cầm vững, nói: "Việc này sao con không trực tiếp tìm dì?"
"Còn không phải là bởi vì Đông Đông sao." Thịnh Khâu cười khổ: "Chúng con cũng là bởi vì việc này mà ầm ĩ lên... Em ấy không cho con hợp tác với Lilila, con sợ em ấy nhìn thấy con đi gặp dì Mạc, lại muốn đánh con."
Hắn ngước cổ đổ mấy chén rượu, chóng mặt: "Cậu này, cậu cũng uống đi... Cậu giúp con nói với dì Mạc chút xem sao."
Mạc Liên Phi cười điên trong lòng, người một khi vui vẻ là không nhịn được cũng uống nhiều, "Vậy dù con tìm cậu, sau đó vẫn hợp tác với Lilila, nó không phải vẫn biết sao?"
"Lúc đó ván đã đóng thuyền... Chúng ta ký hợp đồng... Ợ, mặc, mặc kệ em ấy nghĩ thế nào, nhiều lắm là đánh con hai cái, mang đến lợi ích cho công ty là được."
"Xem tiền đồ của con kìa." Mạc Liên Phi cười ha hả, lại uống một hớp rượu, tửu lượng của ông ta không tốt, lúc này đã hơi say, để ly xuống làm khó hắn.
Tuy rằng ông ta cũng cảm thấy việc này được, nhưng chị mình có phản ứng như Thân Đông không thì ông ta không chắc, đành phải rào trước: "Chuyện này... chắc cậu cũng không giúp được gì, chỉ có thể làm hết sức mình thôi..."
Thịnh Khâu lóe mắt lên, thấy ông ta uống chưa xi nhê gì, không chờ ông ta nói hết câu, hắn đã giơ tay đoạt chai rượu trong tay ông ta, nói: "Cậu không giúp thì thôi... Con nghe nói dì Mạc có một người bạn, tên... Tên An Đạ... gì đó, con đi tìm ông ấy. Nghe nói ông ấy ở công ty của cậu nói cái gì là cái đó, ông ấy dám chắc được."
Mạc Liên Phi vỗ bàn: "An Đại Chí! Nó tính là cái thá gì! Nó chỉ là một con thú cưng chị tao nuôi mà thôi!"
Thịnh Khâu ngẩn ngơ, nói: "Con nghe nói... lời nói của ông ta kỳ thực còn hữu hiệu hơn cậu, dì Mạc coi trọng ông ấy hơn cậu..."
Mạc Liên Phi tức cười, "Coi trọng nó? Con đi hỏi nó đi, nó dám tìm vợ không? Có dám kết hôn không?!"
"Chuyện, chuyện gì thế này?"
Đầu óc Mạc Liên Phi mơ màng, ông ta nhìn Thịnh Khâu mặt dại ra vì uống quá nhiều, chậm rãi bật cười: "Cậu nói với con, con đừng nói với người khác... Nhưng con nói cũng không sao, dù sao bà ấy kín như bưng."
"An Đại Chí này yêu bà ấy, năm đó còn muốn cùng bà ấy chạy đi... Nhưng bà ấy không ngốc, anh rể kia có bao nhiêu tiền, chị ấy có thể vì một cọng cỏ như thế mà từ bỏ cây đại thụ anh rể kia sao?" Mạc Liên Phi nói: "Nhưng anh rể không tốt với chị, bà ấy cho An Đại Chí tiền tiêu, không cho nó tìm gái, kỳ thực nói cho cùng cũng nuôi như thú cưng... Năm đó Thân Bỉnh và Thân Đông còn muốn bới lỗi của bà ấy, cho là chị ngoại tình, khà khà... Người thông minh như bà ấy, làm sao có khả năng cho bọn họ cầm được chuôi."
"Chị ấy yêu An Đại Chí, thế nhưng chỉ là yêu đương tinh thần, chưa bao giờ làm thật... Lấy tiền từ chỗ anh rể, lại yêu đương với An Đại Chí, vẹn toàn đôi bên, đàn ông cũng không sung sướng thế đâu!"
Sau khi ăn xong, Mạc Liên Phi nặng nề nằm nhoài trên bàn ngủ như chết. Thịnh Khâu đỡ bàn đứng lên, nhìn người đàn ông như lợn chết trước mặt.
Chẳng trách Thân Đông nói Mạc Vân Phân và An Đại Chí không có bất cứ quan hệ gì.
Không bắt gian tại trận, làm sao có khả năng chứng minh tất cả.
Thịnh Khâu chậm rãi đi ra ngoài, lúc ra cửa lắc lư một chút. Vì lừa Mạc Liên Phi, hôm nay hắn uống hơi nhiều, nhưng tin tức nhận được vô cùng khả quan là được rồi.
Mạc Liên Phi dám nói lời này ngay trước mặt hắn, ngoại trừ uống say thả lỏng cảnh giác, còn chắc chắn Thịnh Khâu không bắt được nhược điểm của Mạc Vân Phân.
Đáng tiếc là ông ta không biết, An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh gian díu với nhau.
Mạc Vân Phân khống chế một người đàn ông nhiều năm như vậy, không có tình cảm là không thể.
Thịnh Khâu căn bản không cần ra tay, chỉ cần gửi tấm ảnh cho Mạc Vân Phân, đã đủ sinh uy lực như bom nổ.
Bà ta tự cho là khống chế được một người đàn ông, tự cho là người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không phản bội bà ta ——
Mắt bà ta cao bao nhiêu, khi biết được tất cả những thứ này, sẽ rơi thảm bấy nhiêu.