Chương : 35
Người Mai Nhạc đề cử là nòng cốt kỹ thuật của Thần Đồ lúc trước, tên Liêm Tích.
Ông và Mai Nhạc cùng tuổi, tục truyền lúc trước ông và Mai Nhạc được tuyển chọn mang đi, sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó lại bị đưa về.
Đây liên quan đến bí mật lớn, Mai Nhạc không nói thẳng.
Mai Âm nghe nói một người như vậy, thông qua quan hệ của Mai Nhạc, mời ông đến Thần Đồ đến giúp đỡ Thân Bỉnh, mà Thần Đồ cũng là từ sau khi ông gia nhập mới đưa kỹ thuật làm lạnh đến đệ nhất.
Sau đó Mai Âm qua đời, Liêm Tích rời đi Thần đồ, nguyên nhân nghỉ việc cụ thể không rõ. Thịnh Khâu sở dĩ nói kỹ thuật của Thần Đồ không phải không cách nào vượt qua, cũng là bởi vì từ khi ông đi, kỹ thuật của Thần Đồ vẫn luôn không cách tân! Hơn nữa bởi vì những năm này thay đổi phần cứng, tình cờ còn sẽ xuất hiện một ít vấn đề không thể báo trước.
Người này là một thiên tài, thế nhưng không dễ nắm bắt, tính khí hỉ nộ vô thường. Mai Nhạc đặc biệt dặn dò Thân Đông không thể một mình đi tìm ông.
Thân Đông cùng Thịnh Khâu lái xe đi tới địa chỉ Mai Nhạc cho, trên đường nói tình huống của Liêm Tích cho Thịnh Khâu, lòng Thịnh Khâu hồi hộp một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thân Đông, nói: "Nguyên văn cậu của em là như vậy à?"
"Cái gì?"
"Sau khi mẹ em qua đời, Liêm Tích rời khỏi Thần đồ sao?"
Thân Đông đột nhiên trợn mắt: "Cậu có ý gì?!"
Thịnh Khâu ho khan một cái, nói: "Không có ý gì."
Thân Đông hừ nói: "Thì đúng là như thế, nhưng Liêm Tích nhỏ hơn mẹ tôi chín tuổi, không phải là bởi vì mẹ tôi mà nghỉ việc."
Thịnh Khâu khẽ gật đầu, tùy ý cậu xuyên tạc ý của mình.
Đường làng quá hẹp, xe không vào được, Thịnh Khâu cho xe dừng ở cửa thôn, đưa Thân Đông cùng đi vào.
Dọc theo đường đều là đường bùn đất, nhà ở hai bên cũ nát bất kham, hoàn toàn khác một trời một vực với Vọng Đô.
Thân Đông cau mày lại, Thịnh Khâu kéo tay cậu, lấy ảnh Liêm Tích ra dò hỏi, hỏi mấy người mà chẳng ai biết.
Thịnh Khâu lo cho Thân Đông: "Hay là em về xe trước đi, trời oi thế này, anh lo sắp mưa rồi."
"Tôi muốn..."
"Anh mời được người sẽ đưa tới cho em gặp."
Thân Đông thấy hắn một mặt kiên trì, trong lòng biết hắn cũng là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa chân đúng là ê ẩm sưng lên, cậu đáp một tiếng, quay người đi về.
Thịnh Khâu tiếp tục vừa hỏi vừa đi, rốt cục thời điểm hỏi tới một bà lão, bà mới chỉ đường cho, nhưng bà lại nói cho Thịnh Khâu: "Cháu phải cẩn thận chút, tính khí cậu ta không tốt, biết đánh người đấy."
Thịnh Khâu một đường đi tới sân trước một tường viện rách nát, tiến lên gõ cửa một cái, qua một lúc lâu mới có một người mặc sạch sẽ mà đơn giản từ bên trong đi ra, mặt râu ria xồm xàm mà đôi mắt lại đặc biệt sắc bén. Mặt ông không hề cảm xúc nhìn Thịnh Khâu: "Có việc?"
"Chào chú." Thịnh Khâu nhận ra ông, lập tức đưa tay ra, nói: "Là Mai Nhạc bảo cháu tới."
Đối phương cũng không bắt tay hắn, nghe thấy tên Mai Nhạc cũng không có bất luận phản ứng đặc biệt gì: "Cậu có chuyện gì?"
"Cháu tên là Thịnh Khâu, cháu hi vọng có thể mời chú làm giám đốc kỹ thuật cho công ty cháu, chúng cháu làm máy điều hòa..."
"Không có hứng thú."
Liêm Tích lạnh lùng đóng cửa lại.
Thịnh Khâu lẳng lặng nhìn cửa gỗ, chậm rãi nói: "Cháu và đại công tử Thân gia ngày hôm trước vừa vặn thành hôn, tin tức đã đăng lên các trang báo lớn. Liên quan đến chuyện này, cháu không biết chú biết bao nhiêu, thế nhưng cháu nghĩ nếu chú vì cô Mai rời đi Thần Đồ, hẳn là sẽ không phải không thờ ơ không động lòng với những lời trong lễ cưới."
Thịnh Khâu cụp mắt nhìn góc áo trong khe cửa, lại nói: "Mai Nhạc trước khi đi nói với cháu mấy câu, cháu hi vọng cháu có thể làm ít chuyện vì việc này."
Cửa đột nhiên bị mở ra, Liêm Tích mặt không hề cảm xúc nói: "Cậu ấy nói gì với cậu?"
Thịnh Khâu đoán không sai, Liêm Tích người như này rất kiêu ngạo, thanh cao đến cực điểm, năm đó có lẽ là nhìn thấu Mai Âm chết kỳ lạ mới rời khỏi Thần Đồ.
Thịnh Khâu nói những lời của Mai Nhạc cho Liêm Tích, hồi lâu ông mới hé mắt: "Cậu muốn phá đổ Thân Bỉnh?"
Thịnh Khâu ba phải cái nào cũng được: "Ông ấy là cha vợ cháu."
Liêm Tích nói: "Mai Âm chết tôi đích xác biết ít chuyện, thế nhưng tôi không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng không biết chuyện này có liên quan đến Thân Bỉnh hay không, không thể mù quáng giúp cậu làm chuyện xấu."
"Nhưng cháu chưa từng nói cháu muốn làm chuyện xấu."
Liêm Tích lại nhìn hắn một hồi, đột nhiên bật cười: "Thú vị, thú vị... Vào đi."
Thân Đông ngồi ở trong xe đọc sách một lúc, dần dần cũng buồn ngủ. Cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, Thịnh Khâu vẫn chưa về. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lại tẻ nhạt tới gần một tiếng, Thịnh Khâu cuối cùng cũng trở về. Cậu lập tức lui về sau, nói: "Thế nào?"
Mai Nhạc lúc trước nói với cậu, người này không dễ mời, cho nên Thân Đông mới muốn đi cùng, hai người đồng thời mời dù sao cũng có xác suất hơn mình Thịnh Khâu mời một chút.
Thịnh Khâu xoa xoa đầu của cậu, ngồi vào trong xe, nói: "Ông ấy đã đồng ý."
"Đậu má." Thân Đông nói: "Dễ thế cơ?!"
Thịnh Khâu bật cười, Thân Đông thở ra một hơi nói: "Tôi còn tưởng rằng phải ba lần đến cái nhà tranh đấy."
Thịnh Khâu không nói gì.
Liêm Tích có mục đích, hắn cũng có mục đích, tuy rằng đều không nói rõ, thế nhưng rất rõ ràng mục đích hai người không hẹn mà gặp. Dưới tình huống này, Liêm Tích không có lý do gì từ chối hắn.
Ông và Mai Nhạc cùng tuổi, tục truyền lúc trước ông và Mai Nhạc được tuyển chọn mang đi, sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó lại bị đưa về.
Đây liên quan đến bí mật lớn, Mai Nhạc không nói thẳng.
Mai Âm nghe nói một người như vậy, thông qua quan hệ của Mai Nhạc, mời ông đến Thần Đồ đến giúp đỡ Thân Bỉnh, mà Thần Đồ cũng là từ sau khi ông gia nhập mới đưa kỹ thuật làm lạnh đến đệ nhất.
Sau đó Mai Âm qua đời, Liêm Tích rời đi Thần đồ, nguyên nhân nghỉ việc cụ thể không rõ. Thịnh Khâu sở dĩ nói kỹ thuật của Thần Đồ không phải không cách nào vượt qua, cũng là bởi vì từ khi ông đi, kỹ thuật của Thần Đồ vẫn luôn không cách tân! Hơn nữa bởi vì những năm này thay đổi phần cứng, tình cờ còn sẽ xuất hiện một ít vấn đề không thể báo trước.
Người này là một thiên tài, thế nhưng không dễ nắm bắt, tính khí hỉ nộ vô thường. Mai Nhạc đặc biệt dặn dò Thân Đông không thể một mình đi tìm ông.
Thân Đông cùng Thịnh Khâu lái xe đi tới địa chỉ Mai Nhạc cho, trên đường nói tình huống của Liêm Tích cho Thịnh Khâu, lòng Thịnh Khâu hồi hộp một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thân Đông, nói: "Nguyên văn cậu của em là như vậy à?"
"Cái gì?"
"Sau khi mẹ em qua đời, Liêm Tích rời khỏi Thần đồ sao?"
Thân Đông đột nhiên trợn mắt: "Cậu có ý gì?!"
Thịnh Khâu ho khan một cái, nói: "Không có ý gì."
Thân Đông hừ nói: "Thì đúng là như thế, nhưng Liêm Tích nhỏ hơn mẹ tôi chín tuổi, không phải là bởi vì mẹ tôi mà nghỉ việc."
Thịnh Khâu khẽ gật đầu, tùy ý cậu xuyên tạc ý của mình.
Đường làng quá hẹp, xe không vào được, Thịnh Khâu cho xe dừng ở cửa thôn, đưa Thân Đông cùng đi vào.
Dọc theo đường đều là đường bùn đất, nhà ở hai bên cũ nát bất kham, hoàn toàn khác một trời một vực với Vọng Đô.
Thân Đông cau mày lại, Thịnh Khâu kéo tay cậu, lấy ảnh Liêm Tích ra dò hỏi, hỏi mấy người mà chẳng ai biết.
Thịnh Khâu lo cho Thân Đông: "Hay là em về xe trước đi, trời oi thế này, anh lo sắp mưa rồi."
"Tôi muốn..."
"Anh mời được người sẽ đưa tới cho em gặp."
Thân Đông thấy hắn một mặt kiên trì, trong lòng biết hắn cũng là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa chân đúng là ê ẩm sưng lên, cậu đáp một tiếng, quay người đi về.
Thịnh Khâu tiếp tục vừa hỏi vừa đi, rốt cục thời điểm hỏi tới một bà lão, bà mới chỉ đường cho, nhưng bà lại nói cho Thịnh Khâu: "Cháu phải cẩn thận chút, tính khí cậu ta không tốt, biết đánh người đấy."
Thịnh Khâu một đường đi tới sân trước một tường viện rách nát, tiến lên gõ cửa một cái, qua một lúc lâu mới có một người mặc sạch sẽ mà đơn giản từ bên trong đi ra, mặt râu ria xồm xàm mà đôi mắt lại đặc biệt sắc bén. Mặt ông không hề cảm xúc nhìn Thịnh Khâu: "Có việc?"
"Chào chú." Thịnh Khâu nhận ra ông, lập tức đưa tay ra, nói: "Là Mai Nhạc bảo cháu tới."
Đối phương cũng không bắt tay hắn, nghe thấy tên Mai Nhạc cũng không có bất luận phản ứng đặc biệt gì: "Cậu có chuyện gì?"
"Cháu tên là Thịnh Khâu, cháu hi vọng có thể mời chú làm giám đốc kỹ thuật cho công ty cháu, chúng cháu làm máy điều hòa..."
"Không có hứng thú."
Liêm Tích lạnh lùng đóng cửa lại.
Thịnh Khâu lẳng lặng nhìn cửa gỗ, chậm rãi nói: "Cháu và đại công tử Thân gia ngày hôm trước vừa vặn thành hôn, tin tức đã đăng lên các trang báo lớn. Liên quan đến chuyện này, cháu không biết chú biết bao nhiêu, thế nhưng cháu nghĩ nếu chú vì cô Mai rời đi Thần Đồ, hẳn là sẽ không phải không thờ ơ không động lòng với những lời trong lễ cưới."
Thịnh Khâu cụp mắt nhìn góc áo trong khe cửa, lại nói: "Mai Nhạc trước khi đi nói với cháu mấy câu, cháu hi vọng cháu có thể làm ít chuyện vì việc này."
Cửa đột nhiên bị mở ra, Liêm Tích mặt không hề cảm xúc nói: "Cậu ấy nói gì với cậu?"
Thịnh Khâu đoán không sai, Liêm Tích người như này rất kiêu ngạo, thanh cao đến cực điểm, năm đó có lẽ là nhìn thấu Mai Âm chết kỳ lạ mới rời khỏi Thần Đồ.
Thịnh Khâu nói những lời của Mai Nhạc cho Liêm Tích, hồi lâu ông mới hé mắt: "Cậu muốn phá đổ Thân Bỉnh?"
Thịnh Khâu ba phải cái nào cũng được: "Ông ấy là cha vợ cháu."
Liêm Tích nói: "Mai Âm chết tôi đích xác biết ít chuyện, thế nhưng tôi không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng không biết chuyện này có liên quan đến Thân Bỉnh hay không, không thể mù quáng giúp cậu làm chuyện xấu."
"Nhưng cháu chưa từng nói cháu muốn làm chuyện xấu."
Liêm Tích lại nhìn hắn một hồi, đột nhiên bật cười: "Thú vị, thú vị... Vào đi."
Thân Đông ngồi ở trong xe đọc sách một lúc, dần dần cũng buồn ngủ. Cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, Thịnh Khâu vẫn chưa về. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lại tẻ nhạt tới gần một tiếng, Thịnh Khâu cuối cùng cũng trở về. Cậu lập tức lui về sau, nói: "Thế nào?"
Mai Nhạc lúc trước nói với cậu, người này không dễ mời, cho nên Thân Đông mới muốn đi cùng, hai người đồng thời mời dù sao cũng có xác suất hơn mình Thịnh Khâu mời một chút.
Thịnh Khâu xoa xoa đầu của cậu, ngồi vào trong xe, nói: "Ông ấy đã đồng ý."
"Đậu má." Thân Đông nói: "Dễ thế cơ?!"
Thịnh Khâu bật cười, Thân Đông thở ra một hơi nói: "Tôi còn tưởng rằng phải ba lần đến cái nhà tranh đấy."
Thịnh Khâu không nói gì.
Liêm Tích có mục đích, hắn cũng có mục đích, tuy rằng đều không nói rõ, thế nhưng rất rõ ràng mục đích hai người không hẹn mà gặp. Dưới tình huống này, Liêm Tích không có lý do gì từ chối hắn.