Chương : 3
Thời điểm Thịnh Khâu đỡ Thân Đông rời đi, hắn không chú ý tới nữ chủ nhân liếc mắt nhìn họ, trong mắt đen kịt là oán độc không giấu được.
Không hổ là con của con mụ tâm cơ kia, chỉ mới mấy câu đã làm Thân Mạc mà mình luôn đắc ý tối sầm mặt, bà ta không khỏi xoay mặt trừng mắt thằng con không tiền đồ của mình.
Mạc Vân Phân chậm rãi đi tới trước mặt em ruột mình, đối phương cũng là người cơ trí, thấy bà tới gần tất nhiên là có lời muốn nói, lập tức lên tinh thần.
Bà ta một bộ dáng dấp hiền thê lương mẫu, cười nói: "Đông Đông uống say rồi, bảo người đưa một bát canh giải rượu lên." Dừng một chút, bà ta chêm thêm một câu: "Thịnh Khâu cũng ở trong đó."
Thân Đông thật ra là giới tính thứ ba, một loại giới tính bí ẩn, bởi vì nguyên nhân thân thể đặc biệt làm loại giới tính này sản sinh kích động tình dục với hormastory nam tính, cho nên bọn họ thông thường sẽ tìm đàn ông kết hôn. Cái này cũng là tại sao năm đó mẹ ruột lại sủng ái Thân Đông như vậy, dưỡng thành tính cách thích gây sự của cậu. Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, trên chứng minh thư, cậu vẫn là nam giới.
Xã hội hiện đại người người bình đẳng, không có điều lệ nhằm vào giới tính thứ ba, thế nhưng Mạc Vân Phân lại biết rõ, giả như Thân Đông bại lộ giới tính chân thực gả cho người, vậy thì triệt để bye bye với quyền thừa kế Thân gia.
Chuyện liên quan đến Thân Đông, bản thân cậu cũng không biết, thế nhưng ba mẹ cậu lại rõ rõ ràng ràng. Đây cũng là tại sao Thân Bỉnh sau khi có con rồi còn lén lút có thêm một đứa khác, Mạc Vân Phân cũng là bởi vì thế này mới có thể thành công thượng vị trở thành nữ chủ nhân.
Thịnh Khâu yêu Thân Đông, nhưng Thân Đông lại chán ghét Thịnh Khâu. Đây là chuyện mà người hơi hơi để ý hai người là có thể liếc mắt một cái nhìn thấu. Cho nên Mạc Vân Phân vừa nói như thế, Mạc Liên Phi lập tức hiểu rõ.
Có nhiều cách đạp đổ một người, thế nhưng thần không biết quỷ không hay đạp đổ một người lại rất khó.
Nếu như Thân Đông lên giường với người mà mình ghét nhất, đầu tiên sẽ làm cậu gục ngã trong lòng, có lẽ sơ ý một chút còn có thể có thai, đến lúc đó hết thảy có thể đẩy lên trên người Thịnh Khâu. Thân Đông nếu khuất nhục nhảy lầu thì thôi, mà dùng cái tính tình thích gây chuyện của cậu, phỏng chừng còn có thể tố cáo Thịnh Khâu tội hiếp dâm.
Vậy coi như có trò hay để nhìn.
Mạc Liên Phi nở nụ cười sáng lóa: "Em lập tức đi làm."
...
Sau khi Thân Đông bị ném lên giường lại ngồi thẳng người trừng Thịnh Khâu, đôi mắt quá phận đẹp đẽ kia vào thời khắc này hơi đỏ lên, không biết còn tưởng rằng cậu có bao nhiêu oan ức.
Nhưng mặt cậu cũng đỏ, cho nên Thịnh Khâu phán đoán cậu tất nhiên là uống nhiều rượu.
Hắn quay người lấy một chén nước lạnh từ máy uống nước —— loại thời tiết này uống vừa vặn.
Quay người lại, Thân Đông lại đột nhiên không kịp chuẩn bị xuất hiện ở trước mặt hắn, chỉ vào tivi, loạng choạng mồm miệng không rõ: "Cậu, cậu biến, đừng lượn như cá cảnh trước mặt tôi, chán ghét cậu..."
Chán ghét?
Câu nói như trẻ con này làm ánh mắt Thịnh Khâu tối tăm, hắn cầm cốc thủy tinh, trầm giọng nói: "Uống nước."
Thân Đông nhấc lòng bàn tay mềm nhũn hất cốc thủy tinh, nước bắn ra một chút, cốc cũng vẫn vững vàng trong tay Thịnh Khâu.
Thân Đông nói: "Không, không uống nước cậu rót!"
Thịnh Khâu nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn con ma men cố tình gây sự trước mặt. Giây lát, hắn trấn định lại, thấp giọng nói: "Đừng ầm ĩ, uống nước, tôi sẽ bảo khách sạn nấu canh giải rượu cho em, không thì ngày mai em sẽ đau đầu hơn."
"Không uống, không uống." Thân Đông lắc đầu, vẫn nói: "Cậu đi, cậu đi xa một chút."
"Em không muốn gặp lại tôi đến vậy?"
Thân Đông nhíu mày lại, ngay thẳng suy nghĩ một phút chốc, rên lên: "Phi thường không muốn."
Lúc cậu uống say không chút nào ngụy trang chán ghét hắn, làm cho Thịnh Khâu vô cùng tức giận, nhưng đối mặt với một con quỷ say, hắn chỉ có thể đè phẫn nộ xuống: "Tại sao chán ghét tôi?"
Thân Đông lui về sau một bước, bao năm qua hai người làm bạn bị cướp hết danh tiếng chợt lóe trong đầu, cậu đột nhiên hung hãn xông lại đánh Thịnh Khâu một cái.
Kèm theo một tiếng trong trẻo, mặt Thịnh Khâu thoáng lệch đi, lúc quay lại ánh mắt hắn sâu đậm tịch mịch yên tĩnh, trong màu đen kia dường như đang ấp ủ một hồi gió bão.
Thân Đông coi mình lại nằm mơ, cậu lại có thể trắng trợn không kiêng dè đánh Thịnh Khâu, đánh hắn một cái trước, rồi lại đá hắn một cái... Thế nhưng ngày hôm nay Thịnh Khâu bị cậu đánh dường như không đúng, không giống dáng dấp nước mắt giàn giụa kinh sợ chịu đòn như dĩ vãng, hắn hình như hơi nguy hiểm.
"Cậu còn dám trừng tôi..." Thân Đông hơi sợ sệt, dù sao trong hiện thực Thịnh Khâu có uy hiếp rất lớn với cậu, thế nhưng nghĩ đến đây là giấc mộng, dũng khí của cậu lần thứ hai dâng lên, nhào tới cùng sử dụng tay chân tay đấm chân đá Thịnh Khâu, tự cho là từng cú đấm bay thịt trên thực tế lại mềm nhũn đả kích như thể quấy nhiễu tình dục làm Thịnh Khâu siết chặt cốc thủy tinh.
Hắn đột nhiên đặt cốc lên máy uống nước, đè Thân Đông lên tường.
Thân Đông sợ hết hồn, lúc sau lại nổi cáu nói: "Cậu, cậu còn dám phản kháng, xem tôi trừng trị cậu thế nào, cậu... cậu tránh ra cho tôi."
Khi tỉnh táo cậu còn không phải đối thủ của Thịnh Khâu, giờ khắc này đừng nói thêm, Thịnh Khâu tùy ý cậu gãi mình như mèo cào, duỗi tay nắm chặt cằm của cậu.
Thân Đông từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, da dẻ tất nhiên vô cùng tốt đẹp. Thịnh Khâu dạo này lúc gặp Thân Đông đối phương thỉnh thoảng sẽ cọ hắn một chút, thường xuyên câu hắn dục hỏa đốt người, giờ khắc này cảm giác ngón tay cái nắm cằm tinh tế càng làm Thịnh Khâu khó có thể chịu đựng.
Ngón tay của hắn tinh tế ma sát da dẻ trên cằm cậu, ánh mắt tập trung bờ môi đỏ toàn mùi rượu kia, bờ môi kia còn đang nhẹ nhàng nhúc nhích, mà Thịnh Khâu đã không rảnh nghe cậu đang nói gì.
"Em đến cùng uống bao nhiêu rượu..." Thịnh Khâu khàn giọng nói, ngón tay căng thẳng, vẫn duy trì cường độ sẽ không làm đau cậu, chậm rãi nhấc ngón tay cái lên đặt trên môi đỏ tươi kia.
Xúc cảm tốt đẹp như cánh hoa làm hầu kết Thịnh Khâu lay động, hô hấp hắn ồ ồ, ngón tay dùng lực ma sát, Thân Đông như thể bị làm rất không thoải mái, giận dỗi há miệng cắn hắn một cái.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm tê dại, Thịnh Khâu nhất thời cứng đờ, nhớ thương mười lăm năm nhưng căn bản ngay cả mùi vị cũng chưa được hưởng qua, nhất cử nhất động của Thân Đông trước mặt quả thực là thuốc kích dục.
Hắn đói bụng như sói nhào tới, mạnh mẽ hôn lên đôi môi cậu, bờ môi non mềm dị thường kia bị ngậm lại hấp dẫn phân bố lượng lớn nước bọt trong cổ họng.
Thịnh Khâu biết mình rất thèm, rất thèm, thèm sắp điên rồi.
Hắn đè người lên tường, điên cuồng mút bờ môi ngọt ngào kia.
Mười sáu năm, từ mười bốn tuổi đến ba mươi tuổi, lần đầu nếm mùi vị ngọt ngào như vậy, hắn bá đạo siết chặt cằm của cậu làm Thân Đông đau nhức, cậu ưm ưm giãy giụa chống cự, mà giờ khắc này ở trong đầu Thịnh Khâu, ngoại trừ dục vọng và nước bọt ngọt ngào bất cứ chuyện gì cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn mạnh mẽ khiêu khích đầu lưỡi cậu, ngậm trong miệng mút vào, mút đến khi đầu lưỡi bản thân cũng như thể ngứa ngáy đau cũng không nỡ nhả ra.
Hắn gặm cắn bờ môi cậu, nhiều lần mài ép, như thể một con hổ tham lam lôi kéo con mồi, tùy ý gặm nuốt, cơ hồ muốn gặm miếng thịt tiếp theo.
Đại não Thân Đông vốn hỗn độn càng thêm hỗn độn, cậu dần dần không giãy giụa nữa, đại não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, liều mạng hô hấp lại không hít chút không khí nào, lông mi nhỏ dài rũ xuống, trước mắt choáng váng từng trận.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa đánh thức Thịnh Khâu, hắn thả người ra, hai tay ôm người đang mềm nhũn lên giường, sau đó sửa lại quần áo một chút, mở cửa phòng ra.
"Thịnh tiên sinh." Là người phục vụ đến đưa canh giải rượu, cô cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Hãy nghe tui nói, chị đây là đang trợ công XD
Không hổ là con của con mụ tâm cơ kia, chỉ mới mấy câu đã làm Thân Mạc mà mình luôn đắc ý tối sầm mặt, bà ta không khỏi xoay mặt trừng mắt thằng con không tiền đồ của mình.
Mạc Vân Phân chậm rãi đi tới trước mặt em ruột mình, đối phương cũng là người cơ trí, thấy bà tới gần tất nhiên là có lời muốn nói, lập tức lên tinh thần.
Bà ta một bộ dáng dấp hiền thê lương mẫu, cười nói: "Đông Đông uống say rồi, bảo người đưa một bát canh giải rượu lên." Dừng một chút, bà ta chêm thêm một câu: "Thịnh Khâu cũng ở trong đó."
Thân Đông thật ra là giới tính thứ ba, một loại giới tính bí ẩn, bởi vì nguyên nhân thân thể đặc biệt làm loại giới tính này sản sinh kích động tình dục với hormastory nam tính, cho nên bọn họ thông thường sẽ tìm đàn ông kết hôn. Cái này cũng là tại sao năm đó mẹ ruột lại sủng ái Thân Đông như vậy, dưỡng thành tính cách thích gây sự của cậu. Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, trên chứng minh thư, cậu vẫn là nam giới.
Xã hội hiện đại người người bình đẳng, không có điều lệ nhằm vào giới tính thứ ba, thế nhưng Mạc Vân Phân lại biết rõ, giả như Thân Đông bại lộ giới tính chân thực gả cho người, vậy thì triệt để bye bye với quyền thừa kế Thân gia.
Chuyện liên quan đến Thân Đông, bản thân cậu cũng không biết, thế nhưng ba mẹ cậu lại rõ rõ ràng ràng. Đây cũng là tại sao Thân Bỉnh sau khi có con rồi còn lén lút có thêm một đứa khác, Mạc Vân Phân cũng là bởi vì thế này mới có thể thành công thượng vị trở thành nữ chủ nhân.
Thịnh Khâu yêu Thân Đông, nhưng Thân Đông lại chán ghét Thịnh Khâu. Đây là chuyện mà người hơi hơi để ý hai người là có thể liếc mắt một cái nhìn thấu. Cho nên Mạc Vân Phân vừa nói như thế, Mạc Liên Phi lập tức hiểu rõ.
Có nhiều cách đạp đổ một người, thế nhưng thần không biết quỷ không hay đạp đổ một người lại rất khó.
Nếu như Thân Đông lên giường với người mà mình ghét nhất, đầu tiên sẽ làm cậu gục ngã trong lòng, có lẽ sơ ý một chút còn có thể có thai, đến lúc đó hết thảy có thể đẩy lên trên người Thịnh Khâu. Thân Đông nếu khuất nhục nhảy lầu thì thôi, mà dùng cái tính tình thích gây chuyện của cậu, phỏng chừng còn có thể tố cáo Thịnh Khâu tội hiếp dâm.
Vậy coi như có trò hay để nhìn.
Mạc Liên Phi nở nụ cười sáng lóa: "Em lập tức đi làm."
...
Sau khi Thân Đông bị ném lên giường lại ngồi thẳng người trừng Thịnh Khâu, đôi mắt quá phận đẹp đẽ kia vào thời khắc này hơi đỏ lên, không biết còn tưởng rằng cậu có bao nhiêu oan ức.
Nhưng mặt cậu cũng đỏ, cho nên Thịnh Khâu phán đoán cậu tất nhiên là uống nhiều rượu.
Hắn quay người lấy một chén nước lạnh từ máy uống nước —— loại thời tiết này uống vừa vặn.
Quay người lại, Thân Đông lại đột nhiên không kịp chuẩn bị xuất hiện ở trước mặt hắn, chỉ vào tivi, loạng choạng mồm miệng không rõ: "Cậu, cậu biến, đừng lượn như cá cảnh trước mặt tôi, chán ghét cậu..."
Chán ghét?
Câu nói như trẻ con này làm ánh mắt Thịnh Khâu tối tăm, hắn cầm cốc thủy tinh, trầm giọng nói: "Uống nước."
Thân Đông nhấc lòng bàn tay mềm nhũn hất cốc thủy tinh, nước bắn ra một chút, cốc cũng vẫn vững vàng trong tay Thịnh Khâu.
Thân Đông nói: "Không, không uống nước cậu rót!"
Thịnh Khâu nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn con ma men cố tình gây sự trước mặt. Giây lát, hắn trấn định lại, thấp giọng nói: "Đừng ầm ĩ, uống nước, tôi sẽ bảo khách sạn nấu canh giải rượu cho em, không thì ngày mai em sẽ đau đầu hơn."
"Không uống, không uống." Thân Đông lắc đầu, vẫn nói: "Cậu đi, cậu đi xa một chút."
"Em không muốn gặp lại tôi đến vậy?"
Thân Đông nhíu mày lại, ngay thẳng suy nghĩ một phút chốc, rên lên: "Phi thường không muốn."
Lúc cậu uống say không chút nào ngụy trang chán ghét hắn, làm cho Thịnh Khâu vô cùng tức giận, nhưng đối mặt với một con quỷ say, hắn chỉ có thể đè phẫn nộ xuống: "Tại sao chán ghét tôi?"
Thân Đông lui về sau một bước, bao năm qua hai người làm bạn bị cướp hết danh tiếng chợt lóe trong đầu, cậu đột nhiên hung hãn xông lại đánh Thịnh Khâu một cái.
Kèm theo một tiếng trong trẻo, mặt Thịnh Khâu thoáng lệch đi, lúc quay lại ánh mắt hắn sâu đậm tịch mịch yên tĩnh, trong màu đen kia dường như đang ấp ủ một hồi gió bão.
Thân Đông coi mình lại nằm mơ, cậu lại có thể trắng trợn không kiêng dè đánh Thịnh Khâu, đánh hắn một cái trước, rồi lại đá hắn một cái... Thế nhưng ngày hôm nay Thịnh Khâu bị cậu đánh dường như không đúng, không giống dáng dấp nước mắt giàn giụa kinh sợ chịu đòn như dĩ vãng, hắn hình như hơi nguy hiểm.
"Cậu còn dám trừng tôi..." Thân Đông hơi sợ sệt, dù sao trong hiện thực Thịnh Khâu có uy hiếp rất lớn với cậu, thế nhưng nghĩ đến đây là giấc mộng, dũng khí của cậu lần thứ hai dâng lên, nhào tới cùng sử dụng tay chân tay đấm chân đá Thịnh Khâu, tự cho là từng cú đấm bay thịt trên thực tế lại mềm nhũn đả kích như thể quấy nhiễu tình dục làm Thịnh Khâu siết chặt cốc thủy tinh.
Hắn đột nhiên đặt cốc lên máy uống nước, đè Thân Đông lên tường.
Thân Đông sợ hết hồn, lúc sau lại nổi cáu nói: "Cậu, cậu còn dám phản kháng, xem tôi trừng trị cậu thế nào, cậu... cậu tránh ra cho tôi."
Khi tỉnh táo cậu còn không phải đối thủ của Thịnh Khâu, giờ khắc này đừng nói thêm, Thịnh Khâu tùy ý cậu gãi mình như mèo cào, duỗi tay nắm chặt cằm của cậu.
Thân Đông từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, da dẻ tất nhiên vô cùng tốt đẹp. Thịnh Khâu dạo này lúc gặp Thân Đông đối phương thỉnh thoảng sẽ cọ hắn một chút, thường xuyên câu hắn dục hỏa đốt người, giờ khắc này cảm giác ngón tay cái nắm cằm tinh tế càng làm Thịnh Khâu khó có thể chịu đựng.
Ngón tay của hắn tinh tế ma sát da dẻ trên cằm cậu, ánh mắt tập trung bờ môi đỏ toàn mùi rượu kia, bờ môi kia còn đang nhẹ nhàng nhúc nhích, mà Thịnh Khâu đã không rảnh nghe cậu đang nói gì.
"Em đến cùng uống bao nhiêu rượu..." Thịnh Khâu khàn giọng nói, ngón tay căng thẳng, vẫn duy trì cường độ sẽ không làm đau cậu, chậm rãi nhấc ngón tay cái lên đặt trên môi đỏ tươi kia.
Xúc cảm tốt đẹp như cánh hoa làm hầu kết Thịnh Khâu lay động, hô hấp hắn ồ ồ, ngón tay dùng lực ma sát, Thân Đông như thể bị làm rất không thoải mái, giận dỗi há miệng cắn hắn một cái.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm tê dại, Thịnh Khâu nhất thời cứng đờ, nhớ thương mười lăm năm nhưng căn bản ngay cả mùi vị cũng chưa được hưởng qua, nhất cử nhất động của Thân Đông trước mặt quả thực là thuốc kích dục.
Hắn đói bụng như sói nhào tới, mạnh mẽ hôn lên đôi môi cậu, bờ môi non mềm dị thường kia bị ngậm lại hấp dẫn phân bố lượng lớn nước bọt trong cổ họng.
Thịnh Khâu biết mình rất thèm, rất thèm, thèm sắp điên rồi.
Hắn đè người lên tường, điên cuồng mút bờ môi ngọt ngào kia.
Mười sáu năm, từ mười bốn tuổi đến ba mươi tuổi, lần đầu nếm mùi vị ngọt ngào như vậy, hắn bá đạo siết chặt cằm của cậu làm Thân Đông đau nhức, cậu ưm ưm giãy giụa chống cự, mà giờ khắc này ở trong đầu Thịnh Khâu, ngoại trừ dục vọng và nước bọt ngọt ngào bất cứ chuyện gì cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn mạnh mẽ khiêu khích đầu lưỡi cậu, ngậm trong miệng mút vào, mút đến khi đầu lưỡi bản thân cũng như thể ngứa ngáy đau cũng không nỡ nhả ra.
Hắn gặm cắn bờ môi cậu, nhiều lần mài ép, như thể một con hổ tham lam lôi kéo con mồi, tùy ý gặm nuốt, cơ hồ muốn gặm miếng thịt tiếp theo.
Đại não Thân Đông vốn hỗn độn càng thêm hỗn độn, cậu dần dần không giãy giụa nữa, đại não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, liều mạng hô hấp lại không hít chút không khí nào, lông mi nhỏ dài rũ xuống, trước mắt choáng váng từng trận.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa đánh thức Thịnh Khâu, hắn thả người ra, hai tay ôm người đang mềm nhũn lên giường, sau đó sửa lại quần áo một chút, mở cửa phòng ra.
"Thịnh tiên sinh." Là người phục vụ đến đưa canh giải rượu, cô cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Hãy nghe tui nói, chị đây là đang trợ công XD