Chương : 8
Lâm Miên là kiểu người không thể bình tĩnh ngồi yên một chỗ được, loại hoạt động cần sự kiên nhẫn như câu cá này căn bản không thích hợp với cậu, cậu miễn cưỡng chịu đựng nửa giờ nhưng không có con cá nào mắc câu, sự kiên nhẫn của cậu đến đây cũng hết. Lâm Miên làm nũng với Tạ Đình bảo mình lạnh, muốn lên xe nghỉ ngơi.
Từ trước đến giờ Tạ Đình vẫn luôn dung túng cậu, hắn nhìn khuôn mặt bị lạnh đến tái đi của cậu rồi để cậu đi.
Lâm Miên được đặc xá, chỉ sợ Tạ Đình đổi ý, nên chạy như ngựa hoang mất dây cương vào trong xe.
Cậu cầm chìa khóa khởi động xe rồi mở máy sưởi, liếc nhìn hai người đàn ông vẫn còn ngồi câu cá, nghĩ mãi mà không ra. Trò này thì có gì vui chứ? Còn không bằng trò đào vàng trên 4399(1).
(1) 4399 là một website trò chơi bên Trung Quốc.
Lâm Miên điều chỉnh ghế về tư thế thoải mái, lấy ngón út bật điện thoại xem chương trình tạp kỹ, được một lúc thì cậu thấy Tạ Đình và Lý Viên rời khỏi vị trí câu cá ban đầu, di chuyển tới hàng rào bao quanh hồ nước. Tạ Đình dựa vào hàng rào, hình như đang nói gì đó với Lý Viên(2), thị lực của Lâm Miên rất tốt, đột nhiên cậu lại cảm thấy chương trình tạp kỹ không còn hay nữa, Lâm Miên nằm nhoài bên cửa sổ nhìn hai người.
(2): Chỗ này trong raw là Tạ Đình nhưng theo tình huống phải là Lý Viên nên mình để là Lý Viên.
Đừng nói là hai người sẽ nói chuyện một lúc rồi hôn nhau luôn đấy nhá? Lâm Miên nghĩ đến mấy cảnh lãng mạn trong phim thần tượng, cậu hơi mong đợi đó~ Có lẽ cậu nên chụp lén một tấm, chờ đến khi chia tay với Tạ Đình thì dùng bức ảnh lừa hắn. Nhưng tất nhiên ý nghĩ này bị bác bỏ rất nhanh, tuy bình thường Tạ Đình đối xử rất tốt với cậu, nhưng cậu vẫn không có gan đi đào mỏ Tạ Đình, trừ khi cậu chán sống:v
Thực tế, Tạ Đình chỉ bàn công việc với Lý Viên mà thôi.
Không biết hai người nói kiểu gì mà nội dung lại vòng đến người Lâm Miên.
Nhắc tới Lâm Miên, vẻ mặt Tạ Đình dịu dàng hơn nhiều, hắn cảm khái nói: “Tuy đầu óc em ấy hơi đần nhưng không hề có ý xấu, rất nghe lời, lại còn nấu ăn ngon...”
Tạ Đình không nhận ra rằng hắn đang đếm từng ưu điểm của Lâm Miên.
Lý Viên nở nụ cười: “Vừa hôm trước tôi còn gặp em ấy.”
Tạ Đình hơi ngừng lại: “Hai người gặp riêng rồi à?”
“Cậu không biết à?” Lý Viên hơi kinh ngạc: “Cửa hàng em ấy thuê là của Lý gia, hôm khai trương em ấy còn mời tôi.”
Vẻ mặt của Tạ Đình hơi ngưng lại, đúng là hắn không biết, không hiểu sao hắn lại có cảm giác hình như hắn bị Lý Viên giễu cợt. Rõ ràng Lâm Miên luôn ở bên cạnh hắn, vậy mà ngay cả việc Lâm Miên thuê cửa hàng của Lý gia hắn cũng không biết. Hắn hơi tức giận, vậy mà Lâm Miên lại lừa hắn lén lút gặp Lý Viên, lại còn chẳng nói với hắn câu nào.
Tuy hắn rất bận, nhưng Lý Viên cũng bận. Tại sao Lâm Miên lại chỉ mời Lý Viên tới hôm khai trương mà không mời hắn?
Hai bên thái dương của Tạ Đình như đang nảy lên, hắn kiềm chế ý muốn xông vào xe kích động chất vấn Lâm Miên, nhưng để giữ thể diện, hắn đổi sang vẻ mặt tỉnh ngộ: “À, em ấy đã nói với tôi rồi, suýt thì tôi quên mất.”
Lý Viên tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Hôm đó em ấy còn mời tôi uống cà phê ăn bánh ngọt, còn nhận hoa tôi tặng, lúc đó tôi còn thắc mắc, tiệm của em ấy khai trương sao cậu lại không đến, mới đoán là cậu quá bận, không rảnh gặp mặt.”
Lâm Miên không mời hắn, Tạ Đình tức giận, mà bên ngoài vẫn tỏ thái độ nhẹ nhàng như mây gió: “Đúng, hôm đó tôi có một buổi họp quan trọng, lúc tối về nhà tôi còn bồi thường cho em ấy.”
Bồi thường cái gì, chỉ là chiếc đồng hồ giẻ rách mà thôi, hắn muốn đi khai trương hơn kìa!
Hai người cậu một câu, tôi một câu, toàn nói về Lâm Miên, mà Lâm Miên đang ngồi quan sát đằng xa lại hồn nhiên không biết mình là chủ đề trong cuộc nói chuyện của hai người. Cậu nhìn một hồi lâu, nhận ra hai người không có ý định hôn nhau, tiếc quá đi—— Xem hai anh đẹp trai hôn nhau là chuyện đã mắt tới cỡ nào cơ chứ, cậu còn muốn ship hai người làm cp nữa, rồi lại nghĩ tên cp. Gọi là “Đình Viện”(3) đi, vừa hợp âm lại vừa có khí đất, rất hay.
(3): Đình 庭 [tíng] trong Đình Viện đồng âm với Đình 亭 [tíng] trong Tạ Đình.
Viện 院 [yuàn] trong Đình Viện gần âm với Viên 垣 [yuán] trong Lý Viên.
Thấy hi vọng cp Đình Viện phát kẹo của cậu bị dập tắt, Lâm Miên định thu hồi ánh mắt hóng hớt lại, nhưng lập tức cậu lại thấy đoạn hàng rào mà Lý Viên đang dựa vào đang bị đứt đoạn, vẻ mặt Lý Viên trở nên hốt hoảng, cả người ngả về sau.
Một Lý Viên hai cái chân, ầm một tiếng rơi xuống nước.
Tạ Đình phản ứng rất nhanh, nhảy theo xuống trong một nốt nhạc.
Cp Đình Viện bốn cái chân, ầm hai tiếng rơi xuống nước.
Lâm Miên mở cửa xe xông ra cứu người theo bản năng, nhưng trước khi nhảy xuống nước khoảng mười giây, đầu của cậu lại nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi: Kim chủ sắp chia tay và bạch nguyệt quang của kim chủ kiêm chủ thuê cửa hàng của cậu rơi xuống nước, phải cứu ai?
Cậu có đáp án rất nhanh, kim chủ của cậu biết bơi, đương nhiên cậu phải cứu chủ thuê cửa hàng rồi!
Lâm Miên sợ công cứu người bị Tạ Đình cướp mất, cậu giành giật từng giây một, không sợ hồ lạnh, nhảy xuống nước ầm một cái. Cậu thấy Lý Viên trước, anh đang giãy dụa trên mặt hồ, nhưng cậu lại không thấy Tạ Đình đâu, dù có hơi nghi hoặc thì cuối cùng vẫn phải cứu người, cậu dựa gần vào Lý Viên, Lý Viên ôm cậu như nhánh cỏ cứu mạng, hiển nhiên là một con vịt cạn. Lâm Miên sợ không cứu được, mình lại chết đuối trước, vội vàng kẹp cổ Lý Viên lại, kéo anh sang cạnh hồ.
Tạ Đình đâu? Lâm Miên hơi lo, thoáng thấy Tạ Đình đang tự giãy dụa trên mặt hồ, cậu hơi mơ màng, nhỡ hắn chết đuối luôn thì làm sao đây? Không phải hắn rất giỏi bơi à? Lâm Miên rất muốn bỏ Lý Viên đang bám trên người cậu xuống để đi cứu Tạ Đình, nhưng Lý Viên quấn rất chặt, bất đắc dĩ, cậu phải cứu Lý Viên trước.
Tạ Đình định cứu người lại không cẩn thận bị chuột rút nên phải giãy dụa trên mặt hồ, trơ mắt nhìn Lâm Miên nhảy xuống, cứu Lý Viên trước, chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng ngầu lòi.
Tạ Đình rất tức giận.
Hắn bị cậu kích động nhưng vẫn rất bình tĩnh, mặc dù bị chuột rút nhưng đi vẫn trôi chảy ôm giận bơi lên bờ.
Lâm Miên thả Lý Viên xuống rồi vội vàng định đi cứu Tạ Đình, nhưng mới vừa quay người lại thì cậu đã thấy Tạ Đình chật vật như chóa rơi xuống nước bò lên từ mặt hồ, rõ ràng hắn không tỏ vẻ gì, nhưng Lâm Miên lại cảm thấy hắn đang giận ngút trời, rồi bỗng nhiên Lâm Miên co người lại, hắt hơi một cái.
Lý Viên ho không ngừng rồi dần tỉnh lại, anh bắt lấy tay Lâm Miên, cầm chặt tay cậu, trong mắt Tạ Đình như nổi lên ngọn lửa, một lúc sau mới nói được một câu trong khi hai hàm răng đang run cầm cập: “Lâm Miên, thật sự là nhờ có em.”
Lâm Miên như bị ai đó đạp một cước vào lòng, từ trước đến nay cậu sống rất vô tâm, nhưng lúc này lại thấy hơi khó xử.
Trên đường tới bệnh viện, Tạ Đình lái xe, Lý Viên uống quá nhiều nước nên khó chịu ngả vào người Lâm Miên, Lâm Miên rất muốn đẩy anh ra, nhưng một anh đẹp trai yếu đuối như thế lại đang cần cậu chăm sóc, cậu thật sự không xuống tay được, trong gương chiếu hậu, ánh mắt Tạ Đình tựa con dao vèo vèo phóng tới, như muốn xiên cậu thành một con nhím.
Tốt quá rồi, giờ Tạ Đình lại càng muốn cậu đi hơn. TvT
Lý Viên tỉnh lại rất chậm, giọng nói yếu ớt cảm ơn với Lâm Miên, đồng thời tiến lại gần cậu hơn một chút, giống như muốn dính luôn lên người cậu.
Cũng rơi xuống nước giống như Lý Viên, nhưng Tạ Đình lại muốn nghiến nát răng mình.
“À” Bầu không khí hơi sai sai, Lâm Miên yếu ớt nói: “Có thể giảm tiền thuê cửa hàng một năm cho tôi không?”
Xe đi nhanh hơn...
Từ trước đến giờ Tạ Đình vẫn luôn dung túng cậu, hắn nhìn khuôn mặt bị lạnh đến tái đi của cậu rồi để cậu đi.
Lâm Miên được đặc xá, chỉ sợ Tạ Đình đổi ý, nên chạy như ngựa hoang mất dây cương vào trong xe.
Cậu cầm chìa khóa khởi động xe rồi mở máy sưởi, liếc nhìn hai người đàn ông vẫn còn ngồi câu cá, nghĩ mãi mà không ra. Trò này thì có gì vui chứ? Còn không bằng trò đào vàng trên 4399(1).
(1) 4399 là một website trò chơi bên Trung Quốc.
Lâm Miên điều chỉnh ghế về tư thế thoải mái, lấy ngón út bật điện thoại xem chương trình tạp kỹ, được một lúc thì cậu thấy Tạ Đình và Lý Viên rời khỏi vị trí câu cá ban đầu, di chuyển tới hàng rào bao quanh hồ nước. Tạ Đình dựa vào hàng rào, hình như đang nói gì đó với Lý Viên(2), thị lực của Lâm Miên rất tốt, đột nhiên cậu lại cảm thấy chương trình tạp kỹ không còn hay nữa, Lâm Miên nằm nhoài bên cửa sổ nhìn hai người.
(2): Chỗ này trong raw là Tạ Đình nhưng theo tình huống phải là Lý Viên nên mình để là Lý Viên.
Đừng nói là hai người sẽ nói chuyện một lúc rồi hôn nhau luôn đấy nhá? Lâm Miên nghĩ đến mấy cảnh lãng mạn trong phim thần tượng, cậu hơi mong đợi đó~ Có lẽ cậu nên chụp lén một tấm, chờ đến khi chia tay với Tạ Đình thì dùng bức ảnh lừa hắn. Nhưng tất nhiên ý nghĩ này bị bác bỏ rất nhanh, tuy bình thường Tạ Đình đối xử rất tốt với cậu, nhưng cậu vẫn không có gan đi đào mỏ Tạ Đình, trừ khi cậu chán sống:v
Thực tế, Tạ Đình chỉ bàn công việc với Lý Viên mà thôi.
Không biết hai người nói kiểu gì mà nội dung lại vòng đến người Lâm Miên.
Nhắc tới Lâm Miên, vẻ mặt Tạ Đình dịu dàng hơn nhiều, hắn cảm khái nói: “Tuy đầu óc em ấy hơi đần nhưng không hề có ý xấu, rất nghe lời, lại còn nấu ăn ngon...”
Tạ Đình không nhận ra rằng hắn đang đếm từng ưu điểm của Lâm Miên.
Lý Viên nở nụ cười: “Vừa hôm trước tôi còn gặp em ấy.”
Tạ Đình hơi ngừng lại: “Hai người gặp riêng rồi à?”
“Cậu không biết à?” Lý Viên hơi kinh ngạc: “Cửa hàng em ấy thuê là của Lý gia, hôm khai trương em ấy còn mời tôi.”
Vẻ mặt của Tạ Đình hơi ngưng lại, đúng là hắn không biết, không hiểu sao hắn lại có cảm giác hình như hắn bị Lý Viên giễu cợt. Rõ ràng Lâm Miên luôn ở bên cạnh hắn, vậy mà ngay cả việc Lâm Miên thuê cửa hàng của Lý gia hắn cũng không biết. Hắn hơi tức giận, vậy mà Lâm Miên lại lừa hắn lén lút gặp Lý Viên, lại còn chẳng nói với hắn câu nào.
Tuy hắn rất bận, nhưng Lý Viên cũng bận. Tại sao Lâm Miên lại chỉ mời Lý Viên tới hôm khai trương mà không mời hắn?
Hai bên thái dương của Tạ Đình như đang nảy lên, hắn kiềm chế ý muốn xông vào xe kích động chất vấn Lâm Miên, nhưng để giữ thể diện, hắn đổi sang vẻ mặt tỉnh ngộ: “À, em ấy đã nói với tôi rồi, suýt thì tôi quên mất.”
Lý Viên tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Hôm đó em ấy còn mời tôi uống cà phê ăn bánh ngọt, còn nhận hoa tôi tặng, lúc đó tôi còn thắc mắc, tiệm của em ấy khai trương sao cậu lại không đến, mới đoán là cậu quá bận, không rảnh gặp mặt.”
Lâm Miên không mời hắn, Tạ Đình tức giận, mà bên ngoài vẫn tỏ thái độ nhẹ nhàng như mây gió: “Đúng, hôm đó tôi có một buổi họp quan trọng, lúc tối về nhà tôi còn bồi thường cho em ấy.”
Bồi thường cái gì, chỉ là chiếc đồng hồ giẻ rách mà thôi, hắn muốn đi khai trương hơn kìa!
Hai người cậu một câu, tôi một câu, toàn nói về Lâm Miên, mà Lâm Miên đang ngồi quan sát đằng xa lại hồn nhiên không biết mình là chủ đề trong cuộc nói chuyện của hai người. Cậu nhìn một hồi lâu, nhận ra hai người không có ý định hôn nhau, tiếc quá đi—— Xem hai anh đẹp trai hôn nhau là chuyện đã mắt tới cỡ nào cơ chứ, cậu còn muốn ship hai người làm cp nữa, rồi lại nghĩ tên cp. Gọi là “Đình Viện”(3) đi, vừa hợp âm lại vừa có khí đất, rất hay.
(3): Đình 庭 [tíng] trong Đình Viện đồng âm với Đình 亭 [tíng] trong Tạ Đình.
Viện 院 [yuàn] trong Đình Viện gần âm với Viên 垣 [yuán] trong Lý Viên.
Thấy hi vọng cp Đình Viện phát kẹo của cậu bị dập tắt, Lâm Miên định thu hồi ánh mắt hóng hớt lại, nhưng lập tức cậu lại thấy đoạn hàng rào mà Lý Viên đang dựa vào đang bị đứt đoạn, vẻ mặt Lý Viên trở nên hốt hoảng, cả người ngả về sau.
Một Lý Viên hai cái chân, ầm một tiếng rơi xuống nước.
Tạ Đình phản ứng rất nhanh, nhảy theo xuống trong một nốt nhạc.
Cp Đình Viện bốn cái chân, ầm hai tiếng rơi xuống nước.
Lâm Miên mở cửa xe xông ra cứu người theo bản năng, nhưng trước khi nhảy xuống nước khoảng mười giây, đầu của cậu lại nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi: Kim chủ sắp chia tay và bạch nguyệt quang của kim chủ kiêm chủ thuê cửa hàng của cậu rơi xuống nước, phải cứu ai?
Cậu có đáp án rất nhanh, kim chủ của cậu biết bơi, đương nhiên cậu phải cứu chủ thuê cửa hàng rồi!
Lâm Miên sợ công cứu người bị Tạ Đình cướp mất, cậu giành giật từng giây một, không sợ hồ lạnh, nhảy xuống nước ầm một cái. Cậu thấy Lý Viên trước, anh đang giãy dụa trên mặt hồ, nhưng cậu lại không thấy Tạ Đình đâu, dù có hơi nghi hoặc thì cuối cùng vẫn phải cứu người, cậu dựa gần vào Lý Viên, Lý Viên ôm cậu như nhánh cỏ cứu mạng, hiển nhiên là một con vịt cạn. Lâm Miên sợ không cứu được, mình lại chết đuối trước, vội vàng kẹp cổ Lý Viên lại, kéo anh sang cạnh hồ.
Tạ Đình đâu? Lâm Miên hơi lo, thoáng thấy Tạ Đình đang tự giãy dụa trên mặt hồ, cậu hơi mơ màng, nhỡ hắn chết đuối luôn thì làm sao đây? Không phải hắn rất giỏi bơi à? Lâm Miên rất muốn bỏ Lý Viên đang bám trên người cậu xuống để đi cứu Tạ Đình, nhưng Lý Viên quấn rất chặt, bất đắc dĩ, cậu phải cứu Lý Viên trước.
Tạ Đình định cứu người lại không cẩn thận bị chuột rút nên phải giãy dụa trên mặt hồ, trơ mắt nhìn Lâm Miên nhảy xuống, cứu Lý Viên trước, chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng ngầu lòi.
Tạ Đình rất tức giận.
Hắn bị cậu kích động nhưng vẫn rất bình tĩnh, mặc dù bị chuột rút nhưng đi vẫn trôi chảy ôm giận bơi lên bờ.
Lâm Miên thả Lý Viên xuống rồi vội vàng định đi cứu Tạ Đình, nhưng mới vừa quay người lại thì cậu đã thấy Tạ Đình chật vật như chóa rơi xuống nước bò lên từ mặt hồ, rõ ràng hắn không tỏ vẻ gì, nhưng Lâm Miên lại cảm thấy hắn đang giận ngút trời, rồi bỗng nhiên Lâm Miên co người lại, hắt hơi một cái.
Lý Viên ho không ngừng rồi dần tỉnh lại, anh bắt lấy tay Lâm Miên, cầm chặt tay cậu, trong mắt Tạ Đình như nổi lên ngọn lửa, một lúc sau mới nói được một câu trong khi hai hàm răng đang run cầm cập: “Lâm Miên, thật sự là nhờ có em.”
Lâm Miên như bị ai đó đạp một cước vào lòng, từ trước đến nay cậu sống rất vô tâm, nhưng lúc này lại thấy hơi khó xử.
Trên đường tới bệnh viện, Tạ Đình lái xe, Lý Viên uống quá nhiều nước nên khó chịu ngả vào người Lâm Miên, Lâm Miên rất muốn đẩy anh ra, nhưng một anh đẹp trai yếu đuối như thế lại đang cần cậu chăm sóc, cậu thật sự không xuống tay được, trong gương chiếu hậu, ánh mắt Tạ Đình tựa con dao vèo vèo phóng tới, như muốn xiên cậu thành một con nhím.
Tốt quá rồi, giờ Tạ Đình lại càng muốn cậu đi hơn. TvT
Lý Viên tỉnh lại rất chậm, giọng nói yếu ớt cảm ơn với Lâm Miên, đồng thời tiến lại gần cậu hơn một chút, giống như muốn dính luôn lên người cậu.
Cũng rơi xuống nước giống như Lý Viên, nhưng Tạ Đình lại muốn nghiến nát răng mình.
“À” Bầu không khí hơi sai sai, Lâm Miên yếu ớt nói: “Có thể giảm tiền thuê cửa hàng một năm cho tôi không?”
Xe đi nhanh hơn...