Chương 41
Nghiên Vy đứng trên hành lang gõ cửa phòng Triệu Lam, khác với những lần trước, hôm nay cô không ra mở cửa liền, phải gọi đến tiếng thứ ba thì bên trong mới có chút động tĩnh. Nghiên Vy lập tức cảm thấy lo lắng, ngay lúc cô lục túi xách tìm chìa khóa dự phòng thì cánh cửa đã được mở ra, Triệu Lam xuất hiện với gương mặt không chút biểu cảm, nhưng bản thân đã từng theo cô lâu như vậy, Nghiên Vy vẫn nhìn ra được lão bản của mình đang không vui.
"Cậu ổn chứ?"
Triệu Lam không thay đổi thái độ, cứ như thể mọi việc hoàn toàn bình thường, "Tôi thì còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Nghiên Vy nhất thời mím môi, sau đó cũng từ bỏ việc dò hỏi, những lúc như thế này thì tốt nhất không nên nhiều lời. Hai người một trước một sau băng qua dãy hành lang, lúc gần đến cửa phòng Cố Thanh Hàn thì Nghiên Vy đột nhiên dừng lại, xoay người nói với Triệu Lam: "Tôi đi gọi Cố tiểu thư"
Cô chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Nghiên Vy bước tới gõ cửa nhưng người mở nó không phải Cố Thanh Hàn, mà là Ái Lặc Sa. Cô ta vẫn mặc trên người chiếc đầm ngủ, xem ra chỉ mới rời giường không lâu, một chút hình tượng cũng không quản giữ, đưa tay che miệng ngáp dài, "Yo, ngọn gió nào đưa Triệu ảnh hậu đến gõ cửa phòng tôi vậy nha?"
Dáng vẻ không mấy hiếu khách và thiếu phần lịch sự như vậy ngay cả Nghiên Vy cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn từ tốn đáp, "Chúng tôi đến tìm Cố tiểu thư"
"Cô ta rời đi từ lúc sáng sớm rồi"
Nghiên Vy thoáng chút ngạc nhiên, cẩn thận ngẫm lại lịch trình của Cố Thanh Hàn, "Không phải đến trưa cô ấy mới có cảnh quay sao?"
"Không biết, chắc là đi ăn uống gì đó"
Ái Lặc Sa khoanh tay tựa người vào cửa, từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt Triệu Lam, giống như là đang chờ đợi để kiểm chứng điều gì đó. Nhưng cô tuyệt nhiên không liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Triệu Lam nghe Ái Lặc Sa nói như vậy gương mặt càng trở nên tối sầm hơn, hướng Nghiên Vy lạnh giọng, "Đi thôi, không cần phải đợi"
Nghiên Vy mờ mịt nhìn theo bóng lưng lão bản của mình, chỉ thấy Triệu Lam thong dong sải bước đi về phía trước, mặc kệ cô còn đang không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Quái lạ, không phải tối qua bọn họ vừa mới đón sinh nhật cùng nhau sao? Chính mắt cô nhìn thấy Cố Thanh Hàn đột ngột từ Bắc Kinh quay lại đây rồi còn mang cả bánh kem đến, như thế nào sau một đêm hai người liền biến thành cái dạng này?
Chẳng lẽ lại cãi nhau nữa sao?
Thôi kệ, cũng không phải lần đầu chứng kiến chuyện này, Nghiên Vy sớm đã quen rồi, chắc dăm ba bữa nữa thì làm lành lại thôi, cô nghĩ thầm như vậy.
...
Cố Thanh Hàn bắt gặp Chung Y Điềm đang ngồi đùa giỡn với Nhậm Viễn trước cửa phòng hóa trang, hậm hực đi tới đánh vào vai nàng một cái, "Uy, sao lúc nãy cậu đi mà không đợi mình?"
Cái vỗ này thật sự khiến Chung Y Điềm giật mình, suýt chút nữa làm rơi mất chai nước đang cầm trên tay xuống đất.
"Cậu tức giận cái gì a? Mình tưởng cậu đi với Lam tỷ chứ, không phải bình thường hai người vẫn luôn dính như sam sao?"
Bị nàng vạch mặt thẳng thừng như vậy, còn giống như đang hỏi tội ngược lại, Cố Thanh Hàn lập tức ấp úng, "Gì...gì mà vẫn luôn? Chỉ là thỉnh thoảng thuận đường thôi"
"Ha, "thỉnh thoảng" của cậu là thỉnh thoảng mới tách ra đó hả?"
"Làm gì tới mức như cậu nói..."
Nhậm Viễn ngồi một bên cắn dưa nhìn hai cô nàng này tôi một câu, cậu một câu liền đóng vai người tốt chen vào can lại, "Ai, được rồi được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa, tránh qua một bên cho Lam tỷ đi vào kìa"
Cố Thanh Hàn lập tức kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên phát hiện Triệu Lam đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Người phụ nữ này bước đi sao lại không phát ra tiếng động nào vậy chứ?
Triệu Lam đương nhiên cũng nhìn thấy nàng nhưng ánh mắt chỉ lướt qua một cái, trực tiếp đi thẳng vào bên trong, chẳng khác nào coi nàng như không khí.
Mà Cố Thanh Hàn cũng không có bất kỳ phản ứng nào dành cho cô cả.
Những người trong phòng nhìn thấy Triệu Lam đều chủ động bước đến chào hỏi, chủ yếu là để lấy lòng. Cô vẫn giữ phép lịch sự xã giao với họ vài ba câu, mà trong số đó tất nhiên không bao gồm Cố Thanh Hàn.
Nhìn nhóm người có thể tự nhiên trò chuyện cùng cô, nói không ghen tị chính là nói dối, nhưng Cố Thanh Hàn lại không cách nào bình thản mà tiếp cận Triệu Lam được. Dù cả hai hiện tại đã thân thiết hơn trước, sâu trong nàng vẫn cảm nhận được bức tường chắn giữa hai người thực chất vẫn luôn hiện hữu, chẳng qua nó chỉ tồn tại trong một hình hài khác mà thôi, nhất là khi chuyện tối qua vừa xảy ra.
Nàng đứng một bên im lặng quan sát, rồi lại huýt tay Chung Y Điềm một cái, "Hiện tại cậu có bận gì không?"
"Không có, sao vậy?"
"Đi ra ngoài với mình một chút"
"Hửm?", Chung Y Điềm nhíu mày ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hàn, cảm thấy hôm nay nàng có phần khác lạ, giống như đang tìm cách tránh mặt Triệu Lam.
Còn tưởng hai người họ đã làm lành với nhau rồi, mới vài hôm trước còn tương tác vui vẻ như vậy mà.
Chung Y Điềm không muốn bản thân tự mình suy diễn lung tung, liền trực tiếp hỏi thẳng, "Nè, khai thật đi, giữa cậu và chị ấy tối qua đã xảy ra chuyện gì, buổi chiều không phải cậu chạy về đây tìm chị ấy sao?"
Cố Thanh Hàn mờ mịt, "Cậu nói ai cơ?"
"Hừ, đừng có làm bộ bày ra vẻ mặt ngờ nghệch đó, cậu biết mình đang nói tới Lam tỷ mà"
Biết bản thân không giỏi che giấu cảm xúc, Cố Thanh Hàn đăm chiêu nhìn Chung Y Điềm, bộ dạng muốn nói lại thôi, lại nhìn đến xung quanh chỗ này có rất nhiều người, bên cạnh còn có thêm Nhậm Viễn, nàng không cách nào mở lời, chỉ một mực lắc đầu.
"Thật sự ngay cả mình cũng không biết bản thân đang bị gì nữa"
"Ơ?", Chung Y Điềm khó hiểu nhìn nàng rồi lại chuyển ánh nhìn sang Nhậm Viễn, cảm thấy mọi chuyện phía sau không đơn thuần như mình nghĩ.
Nhận được ánh mắt tra hỏi của Chung Y Điềm, Nhậm Viễn chỉ nhún vai một cái, làm ra vẻ chẳng biết gì sất, mà cậu cũng chẳng biết gì thật.
Không để Chung Y Điềm có thời gian hỏi thêm câu khác, Cố Thanh Hàn một tay kéo nàng đứng dậy ra khỏi phòng hóa trang, bộ dáng chẳng khác nào bọn đi ăn quán chuẩn bị quỵt tiền.
Ái Lặc Sa tuy rằng đến muộn nhưng cũng kịp nhìn thấy màn này, mọi việc quả nhiên diễn ra đúng như những gì cô ta mong muốn, trong lòng liền dâng lên cảm giác đắc ý.
Không uổng công bản thân chuẩn bị lâu như vậy.
"Chuyện vui sắp bắt đầu rồi", Ái Lặc Sa cắn môi đầy phấn khích, đáy mắt sau đó xẹt qua tia căm hận.
...
Tống Chân Chân ngồi trên chiếc ghế gỗ dài không ngừng nhìn về phía Chu Ân Tầm đang bàn luận với đạo diễn, hai mắt tràn đầy hạnh phúc. Lâu lắm rồi nàng mới có lại cảm xúc tốt đẹp đến như vậy. Tuy rằng cô vẫn luôn dùng dáng vẻ lúc mặn lúc nhạt khi cả hai ở cạnh nhau nhưng chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hài lòng với cuộc sống hiện tại, với nàng vậy là quá đủ.
Có đôi khi bản thân nàng cũng nhận ra mình thật là ngốc, nhưng biết làm sao được, nàng không có cách nào điều khiển được cảm xúc, càng không biết làm sao để ngăn trái tim mình, đành để nó thuận theo tự nhiên vậy.
Tống Chân Chân tiếp tục say đắm nhìn người mình thương, vẻ mặt nghiêm túc lúc làm việc của cô quả thực rất mê người, luôn tạo cho người khác cảm giác an tâm và hết mực tin tưởng. Trang phục hôm nay cũng có phần thay đổi so với mọi ngày, không còn những bộ cánh lộng lẫy và quyến rũ thường thấy mà thay vào đó là một chiếc sơ mi dài tay màu trắng cùng quần tây đen, hai cúc áo phía trên mở ra làm lấp ló mảng da thịt trắng nõn ở bên trong, mái tóc dài cũng được vén gọn gàng sang một bên, Chu Ân Tầm lúc này trông như một nữ cường nhân trên thương trường. Tinh thần Tống Chân Chân không ngừng căng cứng, nàng vậy mà lại thấy thích dáng vẻ này của cô hơn lúc trước rất nhiều.
Chu Ân Tầm cầm theo quyển kịch bản quay trở lại khu hậu kỳ, vừa đến gần liền bắt gặp dáng vẻ ngờ nghệch của Tống Chân Chân hệt như đứa trẻ đang chờ người lớn đến đón. Cơ mà không biết "đứa trẻ to xác" này đang mải nghĩ chuyện gì, có người đứng bên cạnh vẫn không phát giác. Mặc dù vẫn còn giận chuyện nàng tự ý chạy đến đây mà không báo trước nhưng thấy Tống Chân Chân ngồi đây chờ mình, trong lòng Chu Ân Tầm vẫn dâng lên một tia ấm áp, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, vẻ mặt đang hầm hực cũng dịu xuống.
Cô lấy quyển kịch bản gõ nhẹ vào đầu nàng, nhếch miệng hỏi, "Suy nghĩ cái gì mà đờ đẫn ra như vậy?"
Tống Chân Chân lập tức hoàn hồn ngẩng mặt lên, nàng lắp ba lắp bắp, "A...chị, chị làm việc xong rồi sao?"
"Ừ, nửa tiếng nữa mới bắt đầu quay"
Chu Ân Tầm thở dài ngồi xuống cạnh nàng, gương mặt không giấu được vẻ tiều tụy, khác hẳn những lúc rực rỡ thường ngày trên thảm đỏ.
Nhìn cô như vậy càng khiến Tống Chân Chân đau lòng hơn. Nàng đã không ít lần phản đối việc cô lấn sân làm giám đốc sản xuất, bởi công việc này cực khổ vô cùng, chạy ngược chạy xuôi từ khâu ghi hình cho đến khâu chỉnh sửa hậu kỳ, mà cái tính háo thắng và cầu toàn của Chu Ân Tầm ở trong giới ai lại không biết, cứ cái đà này cô sẽ dần phá sức mình cho mà xem.
Khuyên cũng đã khuyên hết lời rồi, ngặt nỗi cô nhất quyết không chịu suy xét lại đó chứ.
Tống Chân Chân lo lắng nhìn Chu Ân Tầm đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, "Công việc không thuận lợi sao?"
Cô hơi hé mắt nhìn nàng một cái, sau đó rất tự nhiên nghiêng đầu tựa vào vai nàng, giọng điệu có chút than vãn, "Cũng không hẳn, chỉ là có chút trục trặc trong kịch bản cần phải thay đổi"
Những lúc như vậy khiến Tống Chân Chân không khỏi thụ sủng nhược kinh, hiếm lắm mới được dịp Chu Ân Tầm không kiêng nể ánh nhìn của người ngoài mà thể hiện cử chỉ thân mật với nàng. Nhưng điều này cũng chứng tỏ hiện giờ cô đang không thoải mái, nên không có tâm trạng quản quá nhiều chuyện khác.
Tống Chân Chân xoa nhẹ hai bên thái dương của cô, Chu Ân Tầm không lên tiếng phản đối, cũng không gạt tay nàng ra, hai người cứ như vậy im lặng dựa vào nhau sưởi ấm.
Làn gió mạnh thổi qua khiến Tống Chân Chân rùng mình một cái, nhìn xuống thân hình mỏng manh của người yêu mình liền bất giác nhíu mày, vội cởi áo khoác trên người choàng lên vai cô.
"Trời đang rất lạnh mà chị không chịu mặc áo khoác, lỡ bị cảm thì sao?"
Chu Ân Tầm ngạc nhiên ngồi thẳng người lên nhìn nàng, gằn giọng, "Em bắt đầu học thói cằn nhằn tôi từ lúc nào vậy?"
"Cằn nhằn gì chứ? Em chỉ lo lắng cho chị thôi"
Cô mím môi không đáp lại, quan sát gương mặt đang ửng đỏ cùng đôi môi tái nhợt vì lạnh của Tống Chân Chân, lần nữa thở dài, mang áo khoác mặc lại cho nàng, "Bản thân mình còn lạnh run như vậy mà đòi chăm sóc cho người khác, tôi có phải là con nít đâu"
"Nhưng..."
"Được rồi, ngồi đây chơi đi, tới giờ tôi phải làm việc rồi"
Tống Chân Chân còn muốn dặn thêm vài lời nhưng Chu Ân Tầm đã vội đứng dậy, chính xác là đang thể hiện không muốn nghe nàng nói.
Đi được vài bước, cô bỗng quay đầu lại, ân cần hỏi, "Đã ăn uống gì chưa?"
"Hả? À, em ăn rồi", Tống Chân Chân lúc này mới sực nhớ ra một việc, vội vã cầm chiếc túi đặt bên người đưa cho cô, "Em có mang đồ ăn cho chị nè"
Chu Ân Tầm nhận lấy liền mở ra xem, bên trong có một hộp giấy mà một bình nước giữ nhiệt.
"Là trà nóng và sandwich trứng à? Em cũng chu đáo thật đó"
Đây là nụ cười hiếm hoi của cô trong sáng hôm nay, vậy là Tống Chân Chân đã đạt được mục đích. Nàng biết rõ cô rất thích món này, lúc còn học ở trường nàng thường tự tay làm nó cho cô, tối qua đột nhiên nhớ tới, sáng ra lập tức xắn tay áo làm liền.
Chu Ân Tầm cắn miếng sandwich một cái rồi đưa tay xoa đầu nàng, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, ôn nhu nói, "Em mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngồi đây lâu sẽ bị cảm lạnh đó, trưa nay tôi ghé"
Nói xong lại xoay người rời đi.
Tống Chân Chân nghe vậy vô cùng vui mừng, ngoan ngoãn gật đầu như một chú cún nhỏ. Nàng háo hức đứng dậy, vừa đi vừa nghĩ đến trưa nay nên nấu món gì cho cô, chính vì vậy mà hoàn toàn không chú ý ở trước mặt, vô tình va phải một nhóm người, ngã ngồi xuống đất.
"Cậu ổn chứ?"
Triệu Lam không thay đổi thái độ, cứ như thể mọi việc hoàn toàn bình thường, "Tôi thì còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Nghiên Vy nhất thời mím môi, sau đó cũng từ bỏ việc dò hỏi, những lúc như thế này thì tốt nhất không nên nhiều lời. Hai người một trước một sau băng qua dãy hành lang, lúc gần đến cửa phòng Cố Thanh Hàn thì Nghiên Vy đột nhiên dừng lại, xoay người nói với Triệu Lam: "Tôi đi gọi Cố tiểu thư"
Cô chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Nghiên Vy bước tới gõ cửa nhưng người mở nó không phải Cố Thanh Hàn, mà là Ái Lặc Sa. Cô ta vẫn mặc trên người chiếc đầm ngủ, xem ra chỉ mới rời giường không lâu, một chút hình tượng cũng không quản giữ, đưa tay che miệng ngáp dài, "Yo, ngọn gió nào đưa Triệu ảnh hậu đến gõ cửa phòng tôi vậy nha?"
Dáng vẻ không mấy hiếu khách và thiếu phần lịch sự như vậy ngay cả Nghiên Vy cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn từ tốn đáp, "Chúng tôi đến tìm Cố tiểu thư"
"Cô ta rời đi từ lúc sáng sớm rồi"
Nghiên Vy thoáng chút ngạc nhiên, cẩn thận ngẫm lại lịch trình của Cố Thanh Hàn, "Không phải đến trưa cô ấy mới có cảnh quay sao?"
"Không biết, chắc là đi ăn uống gì đó"
Ái Lặc Sa khoanh tay tựa người vào cửa, từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt Triệu Lam, giống như là đang chờ đợi để kiểm chứng điều gì đó. Nhưng cô tuyệt nhiên không liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Triệu Lam nghe Ái Lặc Sa nói như vậy gương mặt càng trở nên tối sầm hơn, hướng Nghiên Vy lạnh giọng, "Đi thôi, không cần phải đợi"
Nghiên Vy mờ mịt nhìn theo bóng lưng lão bản của mình, chỉ thấy Triệu Lam thong dong sải bước đi về phía trước, mặc kệ cô còn đang không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Quái lạ, không phải tối qua bọn họ vừa mới đón sinh nhật cùng nhau sao? Chính mắt cô nhìn thấy Cố Thanh Hàn đột ngột từ Bắc Kinh quay lại đây rồi còn mang cả bánh kem đến, như thế nào sau một đêm hai người liền biến thành cái dạng này?
Chẳng lẽ lại cãi nhau nữa sao?
Thôi kệ, cũng không phải lần đầu chứng kiến chuyện này, Nghiên Vy sớm đã quen rồi, chắc dăm ba bữa nữa thì làm lành lại thôi, cô nghĩ thầm như vậy.
...
Cố Thanh Hàn bắt gặp Chung Y Điềm đang ngồi đùa giỡn với Nhậm Viễn trước cửa phòng hóa trang, hậm hực đi tới đánh vào vai nàng một cái, "Uy, sao lúc nãy cậu đi mà không đợi mình?"
Cái vỗ này thật sự khiến Chung Y Điềm giật mình, suýt chút nữa làm rơi mất chai nước đang cầm trên tay xuống đất.
"Cậu tức giận cái gì a? Mình tưởng cậu đi với Lam tỷ chứ, không phải bình thường hai người vẫn luôn dính như sam sao?"
Bị nàng vạch mặt thẳng thừng như vậy, còn giống như đang hỏi tội ngược lại, Cố Thanh Hàn lập tức ấp úng, "Gì...gì mà vẫn luôn? Chỉ là thỉnh thoảng thuận đường thôi"
"Ha, "thỉnh thoảng" của cậu là thỉnh thoảng mới tách ra đó hả?"
"Làm gì tới mức như cậu nói..."
Nhậm Viễn ngồi một bên cắn dưa nhìn hai cô nàng này tôi một câu, cậu một câu liền đóng vai người tốt chen vào can lại, "Ai, được rồi được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa, tránh qua một bên cho Lam tỷ đi vào kìa"
Cố Thanh Hàn lập tức kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên phát hiện Triệu Lam đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Người phụ nữ này bước đi sao lại không phát ra tiếng động nào vậy chứ?
Triệu Lam đương nhiên cũng nhìn thấy nàng nhưng ánh mắt chỉ lướt qua một cái, trực tiếp đi thẳng vào bên trong, chẳng khác nào coi nàng như không khí.
Mà Cố Thanh Hàn cũng không có bất kỳ phản ứng nào dành cho cô cả.
Những người trong phòng nhìn thấy Triệu Lam đều chủ động bước đến chào hỏi, chủ yếu là để lấy lòng. Cô vẫn giữ phép lịch sự xã giao với họ vài ba câu, mà trong số đó tất nhiên không bao gồm Cố Thanh Hàn.
Nhìn nhóm người có thể tự nhiên trò chuyện cùng cô, nói không ghen tị chính là nói dối, nhưng Cố Thanh Hàn lại không cách nào bình thản mà tiếp cận Triệu Lam được. Dù cả hai hiện tại đã thân thiết hơn trước, sâu trong nàng vẫn cảm nhận được bức tường chắn giữa hai người thực chất vẫn luôn hiện hữu, chẳng qua nó chỉ tồn tại trong một hình hài khác mà thôi, nhất là khi chuyện tối qua vừa xảy ra.
Nàng đứng một bên im lặng quan sát, rồi lại huýt tay Chung Y Điềm một cái, "Hiện tại cậu có bận gì không?"
"Không có, sao vậy?"
"Đi ra ngoài với mình một chút"
"Hửm?", Chung Y Điềm nhíu mày ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hàn, cảm thấy hôm nay nàng có phần khác lạ, giống như đang tìm cách tránh mặt Triệu Lam.
Còn tưởng hai người họ đã làm lành với nhau rồi, mới vài hôm trước còn tương tác vui vẻ như vậy mà.
Chung Y Điềm không muốn bản thân tự mình suy diễn lung tung, liền trực tiếp hỏi thẳng, "Nè, khai thật đi, giữa cậu và chị ấy tối qua đã xảy ra chuyện gì, buổi chiều không phải cậu chạy về đây tìm chị ấy sao?"
Cố Thanh Hàn mờ mịt, "Cậu nói ai cơ?"
"Hừ, đừng có làm bộ bày ra vẻ mặt ngờ nghệch đó, cậu biết mình đang nói tới Lam tỷ mà"
Biết bản thân không giỏi che giấu cảm xúc, Cố Thanh Hàn đăm chiêu nhìn Chung Y Điềm, bộ dạng muốn nói lại thôi, lại nhìn đến xung quanh chỗ này có rất nhiều người, bên cạnh còn có thêm Nhậm Viễn, nàng không cách nào mở lời, chỉ một mực lắc đầu.
"Thật sự ngay cả mình cũng không biết bản thân đang bị gì nữa"
"Ơ?", Chung Y Điềm khó hiểu nhìn nàng rồi lại chuyển ánh nhìn sang Nhậm Viễn, cảm thấy mọi chuyện phía sau không đơn thuần như mình nghĩ.
Nhận được ánh mắt tra hỏi của Chung Y Điềm, Nhậm Viễn chỉ nhún vai một cái, làm ra vẻ chẳng biết gì sất, mà cậu cũng chẳng biết gì thật.
Không để Chung Y Điềm có thời gian hỏi thêm câu khác, Cố Thanh Hàn một tay kéo nàng đứng dậy ra khỏi phòng hóa trang, bộ dáng chẳng khác nào bọn đi ăn quán chuẩn bị quỵt tiền.
Ái Lặc Sa tuy rằng đến muộn nhưng cũng kịp nhìn thấy màn này, mọi việc quả nhiên diễn ra đúng như những gì cô ta mong muốn, trong lòng liền dâng lên cảm giác đắc ý.
Không uổng công bản thân chuẩn bị lâu như vậy.
"Chuyện vui sắp bắt đầu rồi", Ái Lặc Sa cắn môi đầy phấn khích, đáy mắt sau đó xẹt qua tia căm hận.
...
Tống Chân Chân ngồi trên chiếc ghế gỗ dài không ngừng nhìn về phía Chu Ân Tầm đang bàn luận với đạo diễn, hai mắt tràn đầy hạnh phúc. Lâu lắm rồi nàng mới có lại cảm xúc tốt đẹp đến như vậy. Tuy rằng cô vẫn luôn dùng dáng vẻ lúc mặn lúc nhạt khi cả hai ở cạnh nhau nhưng chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hài lòng với cuộc sống hiện tại, với nàng vậy là quá đủ.
Có đôi khi bản thân nàng cũng nhận ra mình thật là ngốc, nhưng biết làm sao được, nàng không có cách nào điều khiển được cảm xúc, càng không biết làm sao để ngăn trái tim mình, đành để nó thuận theo tự nhiên vậy.
Tống Chân Chân tiếp tục say đắm nhìn người mình thương, vẻ mặt nghiêm túc lúc làm việc của cô quả thực rất mê người, luôn tạo cho người khác cảm giác an tâm và hết mực tin tưởng. Trang phục hôm nay cũng có phần thay đổi so với mọi ngày, không còn những bộ cánh lộng lẫy và quyến rũ thường thấy mà thay vào đó là một chiếc sơ mi dài tay màu trắng cùng quần tây đen, hai cúc áo phía trên mở ra làm lấp ló mảng da thịt trắng nõn ở bên trong, mái tóc dài cũng được vén gọn gàng sang một bên, Chu Ân Tầm lúc này trông như một nữ cường nhân trên thương trường. Tinh thần Tống Chân Chân không ngừng căng cứng, nàng vậy mà lại thấy thích dáng vẻ này của cô hơn lúc trước rất nhiều.
Chu Ân Tầm cầm theo quyển kịch bản quay trở lại khu hậu kỳ, vừa đến gần liền bắt gặp dáng vẻ ngờ nghệch của Tống Chân Chân hệt như đứa trẻ đang chờ người lớn đến đón. Cơ mà không biết "đứa trẻ to xác" này đang mải nghĩ chuyện gì, có người đứng bên cạnh vẫn không phát giác. Mặc dù vẫn còn giận chuyện nàng tự ý chạy đến đây mà không báo trước nhưng thấy Tống Chân Chân ngồi đây chờ mình, trong lòng Chu Ân Tầm vẫn dâng lên một tia ấm áp, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, vẻ mặt đang hầm hực cũng dịu xuống.
Cô lấy quyển kịch bản gõ nhẹ vào đầu nàng, nhếch miệng hỏi, "Suy nghĩ cái gì mà đờ đẫn ra như vậy?"
Tống Chân Chân lập tức hoàn hồn ngẩng mặt lên, nàng lắp ba lắp bắp, "A...chị, chị làm việc xong rồi sao?"
"Ừ, nửa tiếng nữa mới bắt đầu quay"
Chu Ân Tầm thở dài ngồi xuống cạnh nàng, gương mặt không giấu được vẻ tiều tụy, khác hẳn những lúc rực rỡ thường ngày trên thảm đỏ.
Nhìn cô như vậy càng khiến Tống Chân Chân đau lòng hơn. Nàng đã không ít lần phản đối việc cô lấn sân làm giám đốc sản xuất, bởi công việc này cực khổ vô cùng, chạy ngược chạy xuôi từ khâu ghi hình cho đến khâu chỉnh sửa hậu kỳ, mà cái tính háo thắng và cầu toàn của Chu Ân Tầm ở trong giới ai lại không biết, cứ cái đà này cô sẽ dần phá sức mình cho mà xem.
Khuyên cũng đã khuyên hết lời rồi, ngặt nỗi cô nhất quyết không chịu suy xét lại đó chứ.
Tống Chân Chân lo lắng nhìn Chu Ân Tầm đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, "Công việc không thuận lợi sao?"
Cô hơi hé mắt nhìn nàng một cái, sau đó rất tự nhiên nghiêng đầu tựa vào vai nàng, giọng điệu có chút than vãn, "Cũng không hẳn, chỉ là có chút trục trặc trong kịch bản cần phải thay đổi"
Những lúc như vậy khiến Tống Chân Chân không khỏi thụ sủng nhược kinh, hiếm lắm mới được dịp Chu Ân Tầm không kiêng nể ánh nhìn của người ngoài mà thể hiện cử chỉ thân mật với nàng. Nhưng điều này cũng chứng tỏ hiện giờ cô đang không thoải mái, nên không có tâm trạng quản quá nhiều chuyện khác.
Tống Chân Chân xoa nhẹ hai bên thái dương của cô, Chu Ân Tầm không lên tiếng phản đối, cũng không gạt tay nàng ra, hai người cứ như vậy im lặng dựa vào nhau sưởi ấm.
Làn gió mạnh thổi qua khiến Tống Chân Chân rùng mình một cái, nhìn xuống thân hình mỏng manh của người yêu mình liền bất giác nhíu mày, vội cởi áo khoác trên người choàng lên vai cô.
"Trời đang rất lạnh mà chị không chịu mặc áo khoác, lỡ bị cảm thì sao?"
Chu Ân Tầm ngạc nhiên ngồi thẳng người lên nhìn nàng, gằn giọng, "Em bắt đầu học thói cằn nhằn tôi từ lúc nào vậy?"
"Cằn nhằn gì chứ? Em chỉ lo lắng cho chị thôi"
Cô mím môi không đáp lại, quan sát gương mặt đang ửng đỏ cùng đôi môi tái nhợt vì lạnh của Tống Chân Chân, lần nữa thở dài, mang áo khoác mặc lại cho nàng, "Bản thân mình còn lạnh run như vậy mà đòi chăm sóc cho người khác, tôi có phải là con nít đâu"
"Nhưng..."
"Được rồi, ngồi đây chơi đi, tới giờ tôi phải làm việc rồi"
Tống Chân Chân còn muốn dặn thêm vài lời nhưng Chu Ân Tầm đã vội đứng dậy, chính xác là đang thể hiện không muốn nghe nàng nói.
Đi được vài bước, cô bỗng quay đầu lại, ân cần hỏi, "Đã ăn uống gì chưa?"
"Hả? À, em ăn rồi", Tống Chân Chân lúc này mới sực nhớ ra một việc, vội vã cầm chiếc túi đặt bên người đưa cho cô, "Em có mang đồ ăn cho chị nè"
Chu Ân Tầm nhận lấy liền mở ra xem, bên trong có một hộp giấy mà một bình nước giữ nhiệt.
"Là trà nóng và sandwich trứng à? Em cũng chu đáo thật đó"
Đây là nụ cười hiếm hoi của cô trong sáng hôm nay, vậy là Tống Chân Chân đã đạt được mục đích. Nàng biết rõ cô rất thích món này, lúc còn học ở trường nàng thường tự tay làm nó cho cô, tối qua đột nhiên nhớ tới, sáng ra lập tức xắn tay áo làm liền.
Chu Ân Tầm cắn miếng sandwich một cái rồi đưa tay xoa đầu nàng, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, ôn nhu nói, "Em mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngồi đây lâu sẽ bị cảm lạnh đó, trưa nay tôi ghé"
Nói xong lại xoay người rời đi.
Tống Chân Chân nghe vậy vô cùng vui mừng, ngoan ngoãn gật đầu như một chú cún nhỏ. Nàng háo hức đứng dậy, vừa đi vừa nghĩ đến trưa nay nên nấu món gì cho cô, chính vì vậy mà hoàn toàn không chú ý ở trước mặt, vô tình va phải một nhóm người, ngã ngồi xuống đất.