Chương 34
Triệu Lam cố gắng nâng mi mắt, cả đêm bị hành sốt khiến cô gần như bị trút hết sức lực. Hiện giờ đầu vẫn còn rất nặng, xem ra lại phải xin nghỉ phép một bữa.
Nhẹ cử động cánh tay đã bị mỏi nhừ lại cảm nhận được một thứ mềm mại đang bao bọc lấy bàn tay mình, Triệu Lam nghiêng đầu sang liền thấy Cố Thanh Hàn đang gục đầu ở mép giường. Tay nàng nắm chặt lấy bàn tay trái của cô, một cảm giác an toàn chưa từng có.
Cô kéo nhẹ khóe miệng.
Nàng vẫn ở đây.
Cố Thanh Hàn đã giữ lời hứa với mình.
Đêm qua, sau khi giúp Triệu Lam thay xong quần áo, Cố Thanh Hàn chợt nhớ ra cả ngày hôm nay chưa xem trước kịch bản, nàng tức tốc đứng dậy, tay liền bị Triệu Lam nắm lấy.
"Cô muốn...đi đâu?"
"Tôi lấy kịch bản ra xem một chút, chị mau ngủ đi"
"Đừng đi có được không?"
Triệu Lam tha thiết gọi như vậy, tâm Cố Thanh Hàn liền mềm nhũn. Nhìn dáng vẻ cô lúc này như một đứa trẻ sợ bị người lớn bỏ rơi vậy, với một người giàu tình thương trẻ nhỏ như nàng chắc chắn không thể nói lời từ chối.
Kỳ thực Triệu Lam bề ngoài luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, kiên cường nhưng dẫu sao cũng là một người phụ nữ, những lúc ốm đau thế này mới không cần phải quản hình tượng, cũng không cần phải tiếp tục đeo mặt nạ, đây là lúc cô sống thật với bản thân của mình nhất.
Cố Thanh Hàn từ từ ngồi thụp xuống, nàng kéo chăn lên đắp cho Triệu Lam, ôn nhu nói, "Nhưng ngày mai tôi còn phải quay phim nữa, không xem trước kịch bản sẽ không thể diễn tốt được, tôi sẽ quay lại đây nhanh thôi"
Vậy nhưng người nào đó vẫn nhất quyết không thả tay nàng ra.
"Không được"
Cố Thanh Hàn phì cười.
Không biết Triệu Lam đã phải chịu cô đơn như thế nào. Nàng biết, đây là biểu hiện của sự lo lắng, sợ hãi, một phản ứng rất bình thường của người bệnh khi thấy không có ai bên cạnh mình. Nàng cũng không muốn Triệu Lam cảm thấy bất an, dù sao cũng đã hứa với Nghiên Vy sẽ chăm sóc tốt cho cô, vậy thì nàng nên hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt mới phải.
"Được rồi, được rồi, tôi tạm thời không đi đâu hết, tôi sẽ ở đây với chị, đợi đến khi chị ngủ đã, có được không?"
Triệu Lam lúc này mới nới lỏng tay ra một chút, gật đầu.
||||| Truyện đề cử: |||||
Và thế là Cố Thanh Hàn đã ngồi bên giường gần nửa tiếng để chờ cô chìm sâu vào giấc ngủ rồi mới chạy về phòng mình.
Triệu Lam nhìn vẻ mặt còn đang say giấc của nàng, hàng mi dài cong vút thỉnh thoảng khẽ động báo hiệu chủ nhân của nó sắp thức giấc. Cô nhẹ rút tay mình ra, vuốt ve mái tóc mềm mại tựa lông vũ của nàng. Mặc dù Triệu Lam đã cố không dùng lực nhưng vẫn khiến Cố Thanh Hàn bị làm phiền, nàng cuối cùng cũng bị đánh thức.
"Oa, chị dậy từ lúc nào vậy?", nàng che miệng ngáp dài, hơi cử động thân thể một chút bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức.
Úc, tư thế ngủ khòm lưng thế này khiến người nàng như sắp rã ra vậy. Sớm biết đã leo lên sô pha ngoài phòng khách ngủ cho rồi.
"Tôi cũng mới dậy thôi, chắc là sớm hơn cô vài phút", Triệu Lam nhàn nhạt nói.
Cô với tay rót một ly nước lọc trên chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường, ánh mắt dừng lại ở quyển kịch bản khoảng vài giây.
Như vậy có nghĩa, Cố Thanh Hàn sau khi về phòng lấy nó đã lập tức quay trở lại đây, thật sự ở đây cả đêm để chăm sóc cho mình.
Cũng lâu lắm rồi kể từ khi có được nhà riêng sau kết hôn, Triệu Lam mới nếm trải lại cảm giác được một người thật lòng quan tâm mình đến thế.
Cô chú ý đến gương mặt có phần khó chịu của nàng, ít nhiều cũng biết được nguyên nhân, liền đứng dậy đỡ nàng lên giường mình ngồi.
"Sao tối qua cô không ngủ trên giường?"
Cố Thanh Hàn đương nhiên biết "giường" mà Triệu Lam đề cập đến là cái giường nào, nàng duỗi tay ra sau đấm lưng vài cái, lắc đầu, "Tôi không quen chung giường với người lạ"
"Ý cô là hai chúng ta rất xa lạ sao?"
"Úc, không phải", nàng vội biện minh, "Tôi chỉ là thấy vẫn chưa thân tới mức đó"
Gì chứ ngay cả khi làm bạn với Tần Dư gần mười năm mà cả hai còn chưa nằm ngủ cùng nhau bao giờ chứ đừng nói đến khoảng thời gian quen biết Triệu Lam chỉ tính được bằng tháng.
Nhưng mà, tối qua nàng và cô lại phát sinh một vài chuyện vượt quá giới hạn.
Vừa nghĩ đến, Cố Thanh Hàn liền cảm thấy xấu hổ.
Triệu Lam thấy tai nàng ửng đỏ, thẳng thắn hỏi, "Sao tai cô đỏ dữ vậy? Thấy trong người không khoẻ à?"
"Không, không phải", Cố Thanh Hàn luống cuống, "Chỉ là nhớ đến tối qua... thay đồ cho chị"
Nói xong nàng cúi thấp đầu, thật sự là không đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô chút nào cả.
"Hả? Thay đồ cho tôi thì làm sao?", Triệu Lam khó hiểu.
Rồi giống như ngộ ra được điều gì đó, cô tinh nghịch trêu nàng.
"Cô đang ngại ngùng à?"
Đúng như dự đoán, Cố Thanh Hàn lập tức xù lông, "Làm...làm gì có, chị đừng có tưởng bở"
A ha, mặt đỏ tới mang tai thế này mà còn chối là không phải. Có điều không phải cả hai đều là nữ giới sao? Nàng có gì mà phải ngại ngùng như vậy? Bản thân là người bị nhìn thấy hết thân thể mà cô còn cảm thấy không hề hấn gì, nàng là người được chiếm tiện nghi sao mà lại nhát gan thế không biết.
Cố Thanh Hàn thỉnh thoảng lén nhìn biểu cảm của Triệu Lam, nhỏ giọng hỏi, "Vậy tôi...có phải chịu trách nhiệm với chị không?"
"Chịu trách nhiệm?", Triệu Lam nhướn mày, bật cười, "Gì mà nghe trịnh trọng quá vậy?"
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe một đứa con gái nói ra câu này đấy.
"Ý tôi là, tôi chiếm tiện nghi của chị, phải bồi thường có đúng không?"
Nàng đã thành công khiến cô bị chọc cười.
Đúng là ngây ngô thật, Triệu Lam nghĩ thầm. Lâu lắm rồi không thấy con cá nóc này phồng mang trợn má nha, giờ có dịp rồi.
Cô nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng, "Nga, đúng, vậy cô định bồi thường cho tôi bằng cách nào đây?"
"Chị muốn tôi làm gì cũng được"
"Thật á?", Triệu Lam cười nham hiểm, "Vậy cô cởi ra cho tôi xem đi"
Cố Thanh Hàn điếng người.
"Cô chiếm tiện nghi tôi như vậy, bây giờ cho tôi xem lại, hai ta sẽ huề, có đúng không?"
Nàng dùng hai tay chắn trước ngực.
Cố Thanh Hàn nàng không nghe nhầm đấy chứ? Triệu Lam không phải đã có gia đình rồi sao? Không phải sắt thép thẳng nữ sao? Cư nhiên đối với nàng đưa ra loại yêu cầu quái gở này?
Triệu Lam nhìn thấy phản ứng thái quá của nàng, phụt cười, "Đều là phụ nữ với nhau, cô có tôi cũng có, cô còn ngại cái gì?"
"..."
"Yên tâm, tôi không có hứng thú với phụ nữ, tuyệt đối sẽ không làm gì quá phận với cô đâu"
"Thật à?"
Đây là câu nói mà Cố Thanh Hàn thật sự đã từng rất tin tưởng, mãi đến sau này nàng mới biết bản thân mình đã bị lừa.
Lời người phụ nữ này nói trước đây đều là điêu hết cả!
Nàng đúng là quá khờ khạo rồi mới đi tin lời họ Triệu này răm rắp như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời cô nói cũng không hẳn là không có đạo lý. Nếu là khác giới, tất hiên việc nhìn thân thể người kia là rất tối kỵ rồi, so ra thì cùng giới vẫn không có gì đáng để xấu hổ như vậy. Bất quá...
Cố Thanh Hàn nhớ lại thân hình như tượng tạc không một khuyết điểm nào của Triệu Lam, núi non trập trùng, đường cong hoàn mỹ, đột nhiên lại có cảm giác nóng hổi ngay chóp mũi.
Triệu Lam vừa liếc mắt sang nhìn nàng, bị doạ cho một phen nhảy dựng, "Uy, cô bị chảy máu mũi kìa"
Cố Thanh Hàn:!!!
...
Sau khi thu thập xong xuôi, Cố Thanh Hàn và Triệu Lam gọi xe ra phim trường. Tài xế chỉ năm phút liền có mặt, nàng cẩn thận dìu tay cô đi đến, Triệu Lam cười khổ nói, "Tôi có thể tự đi được mà"
Thế này trông cô cứ như một hoàng thái hậu vậy.
Cố Thanh Hàn nhăn mặt, "Nhưng tôi sợ chị lại đột nhiên thấy chóng mặt, ngã chổng vó trước bàn dân thiên hạ thế này, không khéo tôi sẽ được lên hotsearch là chơi xấu chị mất"
Triệu Lam lắc đầu, nàng đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.
Cố Thanh Hàn không rảnh đôi co với cô, vẫn tiếp tục duy trì động tác. Thấy hai người các nàng đến gần, tài xế liền xuống xe giúp mở cửa, ông chú vừa ngước mặt lên, Cố Thanh Hàn như bị hóa đá.
Này còn không phải cái người lần trước đã giảng cho nàng rất nhiều bài học "bổ ích" sao?
Tài xế dường như cũng đã nhận ra nàng, còn đối với nàng cười một cái.
Cố Thanh Hàn ngượng ngùng gật đầu, nàng và cô nhanh chóng lên xe.
"Chị đã khỏi hẳn chưa? Sao không ở lại khách sạn nghỉ thêm một buổi nữa?"
Triệu Lam xoa huyệt thái dương, "Tôi ngủ suốt hai ngày là đủ rồi"
Tuy rằng bây giờ đầu cô còn hơi lâng lâng nhưng vẫn đủ để thực hiện cảnh quay hoàn chỉnh. Dù sao hôm nay cũng chỉ cần quay một phân đoạn, không phải quá khó.
Cố Thanh Hàn chỉ đành "ừ" một tiếng, rồi lại không biết nói gì, cả hai bắt đầu im lặng.
Được một lúc, tài xế có vẻ muốn bầu không khí thoải mái hơn một chút, liền chủ động hỏi chuyện Cố Thanh Hàn, "Cô gái, cháu là diễn viên à?"
"À vâng, đúng rồi ạ"
Tài xế lại nói tiếp, "Biết vì sao chú đoán được không?"
Ôi trời, nàng có qua nghe qua các tài xế xe công nghệ hiện giờ rất thân thiện và thích trò chuyện với khách, nhưng khách này thật sự không muốn nói nhiều một tí nào. Dù vậy nàng cũng không nỡ lơ đi ông ấy, vờ hỏi lại, "Sao vậy chú?"
"Do người ngồi cạnh cháu đấy", ông ấy bật cười, "Cô ấy là Triệu Lam có đúng không?"
"Ân, đúng là tôi", Triệu Lam cười mỉm.
"Uầy, vợ và con gái tôi thích xem phim và chương trình cô tham gia lắm đấy, tôi cũng thấy cô xuất hiện trên tivi suốt thôi"
"Ân, rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người"
Triệu Lam đối với ai dù là người xa lạ cũng luôn đúng mực, phải phép, điều này Cố Thanh Hàn thật tâm công nhận. Đây gần như không phải xã giao cho có lệ vì đặc thù nghề nghiệp mà nó như đã ăn sâu vào tiềm thức của bản thân cô luôn rồi. Dù sao Triệu Lam cũng là một thiên kim đại tiểu thư được giáo dục khắt khe từ nhỏ, nói về cư xử và phép tắc đúng là không thể bới móc điểm nào để chê cô cả.
Thật không biết lúc trước nàng anti cô ở chỗ nào nữa.
Tự dưng cảm thấy mình hồi đó thật lố bịch.
"Này, cháu gái, cháu và người yêu của mình đã hòa giải với nhau rồi nhỉ?"
"Sao ạ?", Cố Thanh Hàn sửng sốt.
Triệu Lam ngạc nhiên nhìn nàng.
Người yêu?
Nàng lắp ba lắp ba giải thích, "Chú ơi, bọn cháu thật sự không như chú nghĩ đâu, đối phương là nữ ạ"
Lại còn đang ngồi chễm chệ ngay sát bên cạnh cháu đây.
"Ôi trời, là nữ thì sao nào?", nụ cười của tài xế càng rõ rệt hơn, "Không phải người trẻ các cháu bây giờ suy nghĩ rất hiện đại và cởi mở sao? Yêu đồng giới cũng chả có gì là xấu cả, miễn cả hai đem lại hạnh phúc cho nhau là được rồi"
Cố Thanh Hàn ngẩn người.
Ông ấy bắt đầu trải lòng, "Chú có một thằng con trai, từ nhỏ đã rất thích mấy món nữ tính rồi, lâu dần chú cũng sinh nghi nhưng gặn hỏi mấy lần nó đều chối. Có lẽ nó thấy thương chú vì cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc với mẹ của nó. Mà tụi cháu biết đó, giấy không gói được lửa, rồi cũng đến ngày chính mắt chú phát hiện ra được"
Người con trai trước giờ luôn lạc quan, tươi cười nay lại quỳ dưới đất tha thiết cầu xin mình, đó là một loại cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Ban đầu ông không muốn tin, cũng không muốn chấp nhận. Nhưng khi thấy con mình đau khổ khi bị người ngoài dè bỉu mỗi khi ra đường, ông mới phát hiện, à, thì ra nó đã phải chịu nhiều ấm ức tới như vậy, thế thì thân làm cha đã không thể san sẻ cùng con thì cớ gì lại còn tạo thêm áp lực cho nó. Nghĩ là làm, ông dứt khoát nộp đơn xin nghỉ làm kế toán ở công ty, một thân một mình đưa con trai đến thành phố khác sinh sống. Ở thủ đô Bắc Kinh xa hoa, phồn thịnh này, công việc lái xe có thể không ổn định và thu nhập chắc chắn không bằng công việc cũ, nhưng ít nhất ở cái nơi mà văn hóa và tư tưởng phát triển hơn so với quê nhà thì tình trạng con trai ông bị lời ra tiếng vào đã không còn nữa.
"Bây giờ các cháu có thể không nghĩ nhiều nhưng đến một độ tuổi nào đó, rồi sẽ có lúc bản thân thấy hối tiếc vì một số việc ngày xưa đã không dám theo đến cùng. Nghĩ lại nếu ngày đó chú dũng cảm một chút, có lẽ đã được hạnh phúc với người phụ nữ mà mình thật lòng yêu thương rồi. Ai, dù sao vớt lại được thằng con trai này cũng đỡ, trừ chuyện xu hướng tính dục ra thì nó ngoan lắm, chú tự hào về thằng bé cực kỳ"
Ông ấy nở một nụ cười chua xót, nhưng ánh mắt vẫn loé lên tia vui vẻ và kỳ vọng khi nhắc đến con trai mình.
"Ân, chú đúng là một người cha thật hoàn hảo", Cố Thanh Hàn cảm thán.
Mấy ai có thể chấp nhận chuyện này nhẹ nhàng như vậy.
Ông ấy lại cười, "Muốn hay không cũng phải chịu thôi, nó cũng không thể tự quyết cho bản thân mình được phép thích cái gì. Con mình mình không thương thì lấy ai thương nó bây giờ"
Ban đầu có thể cảm thấy đau khổ, lâu dần rồi cũng quen thôi.
Tài xế nhìn thoáng qua biểu cảm của Cố Thanh Hàn từ gương chiếu hậu, ôn tồn nói, "Vậy nên chú dặn này, nếu cháu và nửa kia đã ở bên nhau thì cứ mạnh dạn mà công khai thôi, không cần quá bận tâm đến ánh nhìn của người ngoài đâu. Còn nếu vẫn đang ở giai đoạn phát triển thì..."
Dừng một chút, ông tiếp tục, "Cứ kiên định mà theo đuổi và nắm lấy người ta đi nhé. Được thì tốt, không được thì cũng chả sao cả, ít nhất sau này nhìn lại cháu sẽ không phải cảm thấy hối tiếc"
Vừa đến nơi, Cố Thanh Hàn liền nhanh tay giành trả tiền, còn cố ý đưa thêm 5 tệ cho tài xế.
Tất nhiên không quên đánh giá 5 sao cho ông ấy trên ứng dụng gọi xe.
Từ lúc rời khỏi khách sạn đến giờ nàng và cô cũng không có lại trao đổi một câu, nhưng điều khiến Triệu Lam phải suy nghĩ đó là câu đầu tiên người tài xế đã hỏi nàng lúc nãy.
Cố Thanh Hàn đang có đối tượng? Cô chỉ mới bệnh vài ngày thôi mà sao cứ như xuyên qua một khoảng thời gian rất dài vậy?
Hơn nữa, đối phương còn là nữ?
Vậy mối quan hệ của nàng và Thẩm Tư Đằng thì sao? Chẳng lẽ đều do cô nghĩ nhiều thành nghĩ bậy?
Nhưng Cố Thanh Hàn rõ ràng trước đó còn khiêu khích và ám chỉ mình không chỉ một lần. Bản thân cô cũng đã tận mắt chứng kiến, lí nào lại nói là ảo giác được.
Vấn đề là, nàng chưa từng có ý định cho cô một lời giải thích.
Triệu Lam trầm mặc.
Khổng Vũ từ xa tiến lại gần, nhìn thấy cô vốn đã xin nghỉ lại đột nhiên giá đáo, khó tránh khỏi giật mình.
"Ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy a?"
Tâm tình Triệu Lam đang không vui, chẳng ngại buông lời cay độc, "Gió độc do Khổng đạo mang tới đấy"
"Úc, cái cô này, ác mồm ác miệng vừa thôi chứ", Khổng Vũ tặc lưỡi.
"Được rồi, nếu đã đến đây thì phải làm việc, cô mau vào phòng thay trang phục đi"
Triệu Lam lườm anh ta một cái, "Hừ, nếu công ty có mở cuộc họp lấy ý kiến từ các thành viên, tôi sẽ báo cáo anh là chuyên bạc đãi nghệ sĩ"
"Còn tôi sẽ nhận xét cô là thích thái độ với đồng nghiệp"
Mặc dù trong lòng vẫn còn bất bình nhưng Triệu Lam vẫn quyết định gạt nó qua một bên, lúc này công việc mới là quan trọng nhất.
Hôm nay đoàn phim đã đi được gần nửa chặng đường, không nhanh nhưng cũng không chậm. Đây là dự án phim nặng về vấn đề tâm lý, Khổng Vũ muốn nó phải được hoàn thiện một cách tốt nhất, đạt chuẩn là một bộ phim mang lại giá trị nghệ thuật.
Sau khi quay xong Chung Y Điềm hào hứng muốn Cố Thanh Hàn làm quen với một vài người, liền dẫn nàng băng qua nhóm hậu cần, đi một lúc liền thấy một nhóm các nam thanh nữ tú ngồi quây quần bên nhau trò chuyện, dùng bữa sáng. Chung Y Điềm tươi cười đi tới chỗ bọn họ, chủ động giới thiệu, "Đây là Cố Thanh Hàn, cậu ấy đóng vai Từ Cảnh Di đó, mọi người làm quen với nhau nhé"
Nàng vừa mới dứt lời liền có một cậu thanh niên hăng hái vẫy tay chào hỏi, "Chào cậu Cố Thanh Hàn, mình là Nhậm Viễn, chúng ta chung một tiểu đội đấy, đã từng gặp qua ở buổi thử kính đó cậu còn nhớ không?"
"Ân, tất nhiên là mình nhớ rồi", Cố Thanh Hàn bật cười gật đầu.
Nàng có ấn tượng rất tốt với anh chàng này. Nhậm Viễn chính là người đã đóng vai viên cảnh sát phối diễn với nàng trong buổi thử kính, chẳng những kỹ năng diễn xuất ổn mà còn vô cùng tốt bụng. Lúc nàng chật vật để thoát vai thì Nhậm Viễn vẫn luôn bên cạnh khích lệ, động viên nàng, vậy nên hảo cảm của Cố Thanh Hàn dành cho cậu ta tăng lên không ít.
"Hai người các cậu mau ngồi xuống đi", Nhậm Viễn sốt sắng kéo ghế cho Cố Thanh Hàn và Chung Y Điềm.
Những người ở đây đa số đều rất hòa đồng và tốt bụng. Có lẽ vì cùng là diễn viên mới nên không có mấy ai tị nạnh hay đố kị với ai cả, hiển nhiên nhờ vậy mà Cố Thanh Hàn rất được chào đón. Phải nói từ rất lâu rồi kể từ khi tốt nghiệp cao trung tới giờ nàng mới cảm thấy thoải mái khi ở cùng với người lạ tụ tập đông như thế này. Mọi thành kiến không hay về người thành phố của nàng cũng theo đó dần tan biến. Đúng thật là không nên vì một vài thành phần cá biệt mà đánh giá cả tập thể.
Cố Thanh Hàn lên tiếng rất ít mà chủ yếu đều ngồi im quan sát. Nàng đang chăm chú nghe Nhậm Viễn kể chuyện, chợt thấy Triệu Lam và Nghiên Vy đi ngang qua, vội vã thả xuống chiếc đũa đang cầm trên tay, gọi hai người họ lại, "Uy, Triệu Lam, mau tới đây"
Triệu ảnh hậu nghe tiếng gọi liền quay phắt sang nhìn xem ai lại nói chuyện với mình một cách không kiêng nể, không cả kính ngữ như vậy. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của con cá nóc kia thì bản thân cô cũng cảm thấy không có gì là lạ. Người này mà chịu dùng lời lẽ đàng hoàng nói chuyện với mình thì mới đúng là ngược đời đấy.
Mặc dù trên mặt thể hiện rõ sự không hài lòng nhưng Triệu Lam vẫn xoay người chuyển hướng tiến lại gần chỗ nàng và nhóm bạn mới, tùy tiện hỏi, "Làm sao?"
Cố Thanh Hàn vậy nhưng cũng không nhận ra chút gì bất thường, vô cùng tự nhiên nói, "Chị ăn sáng chưa?"
Triệu Lam lắc đầu.
Bộ không phải lúc sáng nàng đi cùng cô sao? Giờ hỏi câu này là thế nào?
"Vậy đến ăn cùng chúng tôi đi", nàng mỉm cười đẩy ra cái ghế, vỗ vỗ vào nó, "Ngồi ở đây này"
Triệu Lam ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hàn rồi lại nhìn về phía mặt trời mọc. Người này hôm nay sao tự dưng lại tốt đột xuất vậy nha?
Những người ngồi gần đó nhìn màn này vừa thấy căng thẳng vừa thấy hồi hộp. Triệu Lam là đại minh tinh, đừng nói ở đây không có lấy một người có danh tiếng, ngay cả thức ăn cũng chỉ ở mức cơm phần, cơm hộp, liệu cô sẽ đồng ý dùng bữa cùng bọn họ sao? Vậy nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Triệu Lam thật sự không nói hai lời mà ngồi xuống cạnh Cố Thanh Hàn, còn hướng bọn họ mỉm cười một cái.
Cố Thanh Hàn chợt nhớ ra còn Nghiên Vy, ngượng ngùng hỏi, "Nghiên tiểu thư có muốn ăn cùng không?"
"Không cần", Nghiên Vy lắc đầu, "Tôi vẫn còn một vài việc phải xử lý, xin phép qua bên kia trước"
"Ân, vậy gặp lại sau nhé"
Triệu Lam nhìn một lượt trên bàn, huýt tay Cố Thanh Hàn, "Ở đây có sáu người nhưng chỉ có năm phần cơm, tôi ăn cái gì?"
Cố Thanh Hàn thầm than. Úc, chết dở, nãy giờ không để ý.
Nàng xoay qua xoay lại, những người ngồi cạnh cũng căng thẳng theo. Rất nhanh, Cố Thanh Hàn đã đưa ra một sáng kiến đi vào lòng đất.
"Ăn chung với tôi này"
"..."
"Nhiều quá tôi ăn không hết"
"..."
"Hơn nữa sẽ mập"
Nói xong chẳng cần biết Triệu Lam có chịu hay không, nàng vẫn ung dung vớt mì ra nắp hộp rồi kéo đến trước mặt mình. Sau đó bẻ đôi đũa ra làm hai, lấy lại phần đuôi có dính nước bọt rồi đưa nửa cái còn lại cùng phần hộp cho cô.
Triệu Lam: 囧
Chung Y Điềm đau tim, vội nhéo nhẹ cánh tay nàng.
Trời ơi cái con nhỏ này, bớt nói mấy lời vô tri và làm mấy cái hành động vô bổ như vậy được không?
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Triệu Lam ngược lại không hề tỏ thái độ gì nhiều, chỉ gật đầu một cái, cầm đũa lên gắp vài sợi mì cho vào miệng, lại còn tấm tắc khen ngon.
Quần chúng ăn dưa:????
Đang ăn uống ngon miệng, Triệu Lam rốt cuộc nhịn không được việc phải giấu diếm những thắc mắc trong lòng, liền trực tiếp hỏi Cố thanh Hàn.
"Chuyện người tài xế lúc sáng nói là thật sao?"
Nàng ngẩng mặt lên nhìn cô, "Hả? Chị tin à?"
"Cô rõ ràng cũng không phản bác còn gì"
Những người khác cố dỏng tai lên nghe ngóng.
"Chậc, không nghĩ tới chị lại tin ba cái này đó", Cố Thanh Hàn dùng khăn giấy lau miệng, "Lúc đó chẳng qua tôi thấy chú ấy nhiệt tình quá nên không nỡ cắt ngang thôi"
"Thật không?"
"Ân, bộ chị thấy tôi giống đồng tính lắm hả?"
"Không biết", Triệu Lam mờ mịt nói, "Nhưng không phải chỉ có đồng tính mới thấy ngại khi nhìn thân thể của người đồng giới sao?"
Mọi người:!!!!
Cố Thanh Hàn suýt chút cắn trúng lưỡi.
Sau khi dùng bữa xong, hai người liền nhanh chóng quay trở về chỗ cũ để tiếp tục quay phim, thế nhưng lại phát hiện bầu không khí nơi đây có chút không đúng.
Chỗ Khổng Vũ ngồi đột nhiên xuất hiện một cô gái ngoại quốc. Cô ta rất cao, đôi mắt xanh biếc vô cùng nổi bật, hơn nữa còn đặc biệt xinh đẹp, vậy nhưng lời nói được thốt ra từ khuôn miệng xinh xắn ấy lại không tốt đẹp một chút nào.
"Đạo diễn, anh nói vậy là sao dây? Tôi mà phải chịu chung phòng với một đứa diễn viên mới như con nhỏ đó à?"
Chung phòng?
Không lẽ đây chính là chủ nhân của chiếc giường còn lại trong phòng nàng đang ở sao?
Bất quá người này...
Cố Thanh Hàn nhận ra cô ta. Elliese - một siêu mẫu đang cực kỳ nổi tiếng dạo gần đây bởi vẻ đẹp tựa công chúa bước ra từ trong trang sách. Nhưng quan trọng nhất vẫn là, Elliese là một trong những người tình của Thẩm Tư Đằng. Nếu nàng nhớ không nhầm, đó là sau khi hắn kết hôn với Triệu Lam được bốn tháng.
Đừng hỏi vì sao Cố Thanh Hàn biết rõ chuyện này như vậy. Thẩm Tư Đằng chưa từng ngần ngại giấu nàng bản thân ở bên ngoài có bao nhiêu mỹ nữ, cũng không có gì khó hiểu khi nàng biết rõ mọi hành tung của tên thối tha này.
Nhưng chuyện này hẳn là Triệu Lam cũng không hay biết đi.
Cố Thanh Hàn chầm chậm quay đầu ra phía sau nhìn Triệu Lam. Cô cũng đang nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng nàng chắc chắn lí do không giống như những gì nãy giờ nàng đã nghĩ. Triệu Lam ngay từ lúc đầu còn không biết thân phận của nàng thì không lí nào lại biết tới Elliese, bởi cô ta và Thẩm Tư Đằng đã chấm dứt từ lâu rồi.
Triệu Lam hơi cúi đầu liền nhìn thấy Cố Thanh Hàn đang trầm tư nhìn mình, nhịn không được hỏi, "Làm sao vậy?"
Nàng cắn môi nhìn cô, nửa muốn nói nửa lại không dám. Đấu tranh cả nửa ngày vẫn là không biết phải mở lời như thế nào, chỉ hạ xuống tầm mắt nhìn mũi chân, lắc đầu.
Triệu Lam thấy vậy cũng không làm khó nàng, không tiếp tục truy cứu nữa, xoay người đi đến ghế ngồi của mình. Cố Thanh Hàn dõi theo bóng lưng cô độc của cô, cảm thấy người phụ nữ này thật quá bi thảm nhưng lại không biết mình phải làm gì để giúp cô vượt qua chuyện này.
Nhẹ cử động cánh tay đã bị mỏi nhừ lại cảm nhận được một thứ mềm mại đang bao bọc lấy bàn tay mình, Triệu Lam nghiêng đầu sang liền thấy Cố Thanh Hàn đang gục đầu ở mép giường. Tay nàng nắm chặt lấy bàn tay trái của cô, một cảm giác an toàn chưa từng có.
Cô kéo nhẹ khóe miệng.
Nàng vẫn ở đây.
Cố Thanh Hàn đã giữ lời hứa với mình.
Đêm qua, sau khi giúp Triệu Lam thay xong quần áo, Cố Thanh Hàn chợt nhớ ra cả ngày hôm nay chưa xem trước kịch bản, nàng tức tốc đứng dậy, tay liền bị Triệu Lam nắm lấy.
"Cô muốn...đi đâu?"
"Tôi lấy kịch bản ra xem một chút, chị mau ngủ đi"
"Đừng đi có được không?"
Triệu Lam tha thiết gọi như vậy, tâm Cố Thanh Hàn liền mềm nhũn. Nhìn dáng vẻ cô lúc này như một đứa trẻ sợ bị người lớn bỏ rơi vậy, với một người giàu tình thương trẻ nhỏ như nàng chắc chắn không thể nói lời từ chối.
Kỳ thực Triệu Lam bề ngoài luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, kiên cường nhưng dẫu sao cũng là một người phụ nữ, những lúc ốm đau thế này mới không cần phải quản hình tượng, cũng không cần phải tiếp tục đeo mặt nạ, đây là lúc cô sống thật với bản thân của mình nhất.
Cố Thanh Hàn từ từ ngồi thụp xuống, nàng kéo chăn lên đắp cho Triệu Lam, ôn nhu nói, "Nhưng ngày mai tôi còn phải quay phim nữa, không xem trước kịch bản sẽ không thể diễn tốt được, tôi sẽ quay lại đây nhanh thôi"
Vậy nhưng người nào đó vẫn nhất quyết không thả tay nàng ra.
"Không được"
Cố Thanh Hàn phì cười.
Không biết Triệu Lam đã phải chịu cô đơn như thế nào. Nàng biết, đây là biểu hiện của sự lo lắng, sợ hãi, một phản ứng rất bình thường của người bệnh khi thấy không có ai bên cạnh mình. Nàng cũng không muốn Triệu Lam cảm thấy bất an, dù sao cũng đã hứa với Nghiên Vy sẽ chăm sóc tốt cho cô, vậy thì nàng nên hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt mới phải.
"Được rồi, được rồi, tôi tạm thời không đi đâu hết, tôi sẽ ở đây với chị, đợi đến khi chị ngủ đã, có được không?"
Triệu Lam lúc này mới nới lỏng tay ra một chút, gật đầu.
||||| Truyện đề cử: |||||
Và thế là Cố Thanh Hàn đã ngồi bên giường gần nửa tiếng để chờ cô chìm sâu vào giấc ngủ rồi mới chạy về phòng mình.
Triệu Lam nhìn vẻ mặt còn đang say giấc của nàng, hàng mi dài cong vút thỉnh thoảng khẽ động báo hiệu chủ nhân của nó sắp thức giấc. Cô nhẹ rút tay mình ra, vuốt ve mái tóc mềm mại tựa lông vũ của nàng. Mặc dù Triệu Lam đã cố không dùng lực nhưng vẫn khiến Cố Thanh Hàn bị làm phiền, nàng cuối cùng cũng bị đánh thức.
"Oa, chị dậy từ lúc nào vậy?", nàng che miệng ngáp dài, hơi cử động thân thể một chút bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức.
Úc, tư thế ngủ khòm lưng thế này khiến người nàng như sắp rã ra vậy. Sớm biết đã leo lên sô pha ngoài phòng khách ngủ cho rồi.
"Tôi cũng mới dậy thôi, chắc là sớm hơn cô vài phút", Triệu Lam nhàn nhạt nói.
Cô với tay rót một ly nước lọc trên chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường, ánh mắt dừng lại ở quyển kịch bản khoảng vài giây.
Như vậy có nghĩa, Cố Thanh Hàn sau khi về phòng lấy nó đã lập tức quay trở lại đây, thật sự ở đây cả đêm để chăm sóc cho mình.
Cũng lâu lắm rồi kể từ khi có được nhà riêng sau kết hôn, Triệu Lam mới nếm trải lại cảm giác được một người thật lòng quan tâm mình đến thế.
Cô chú ý đến gương mặt có phần khó chịu của nàng, ít nhiều cũng biết được nguyên nhân, liền đứng dậy đỡ nàng lên giường mình ngồi.
"Sao tối qua cô không ngủ trên giường?"
Cố Thanh Hàn đương nhiên biết "giường" mà Triệu Lam đề cập đến là cái giường nào, nàng duỗi tay ra sau đấm lưng vài cái, lắc đầu, "Tôi không quen chung giường với người lạ"
"Ý cô là hai chúng ta rất xa lạ sao?"
"Úc, không phải", nàng vội biện minh, "Tôi chỉ là thấy vẫn chưa thân tới mức đó"
Gì chứ ngay cả khi làm bạn với Tần Dư gần mười năm mà cả hai còn chưa nằm ngủ cùng nhau bao giờ chứ đừng nói đến khoảng thời gian quen biết Triệu Lam chỉ tính được bằng tháng.
Nhưng mà, tối qua nàng và cô lại phát sinh một vài chuyện vượt quá giới hạn.
Vừa nghĩ đến, Cố Thanh Hàn liền cảm thấy xấu hổ.
Triệu Lam thấy tai nàng ửng đỏ, thẳng thắn hỏi, "Sao tai cô đỏ dữ vậy? Thấy trong người không khoẻ à?"
"Không, không phải", Cố Thanh Hàn luống cuống, "Chỉ là nhớ đến tối qua... thay đồ cho chị"
Nói xong nàng cúi thấp đầu, thật sự là không đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô chút nào cả.
"Hả? Thay đồ cho tôi thì làm sao?", Triệu Lam khó hiểu.
Rồi giống như ngộ ra được điều gì đó, cô tinh nghịch trêu nàng.
"Cô đang ngại ngùng à?"
Đúng như dự đoán, Cố Thanh Hàn lập tức xù lông, "Làm...làm gì có, chị đừng có tưởng bở"
A ha, mặt đỏ tới mang tai thế này mà còn chối là không phải. Có điều không phải cả hai đều là nữ giới sao? Nàng có gì mà phải ngại ngùng như vậy? Bản thân là người bị nhìn thấy hết thân thể mà cô còn cảm thấy không hề hấn gì, nàng là người được chiếm tiện nghi sao mà lại nhát gan thế không biết.
Cố Thanh Hàn thỉnh thoảng lén nhìn biểu cảm của Triệu Lam, nhỏ giọng hỏi, "Vậy tôi...có phải chịu trách nhiệm với chị không?"
"Chịu trách nhiệm?", Triệu Lam nhướn mày, bật cười, "Gì mà nghe trịnh trọng quá vậy?"
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe một đứa con gái nói ra câu này đấy.
"Ý tôi là, tôi chiếm tiện nghi của chị, phải bồi thường có đúng không?"
Nàng đã thành công khiến cô bị chọc cười.
Đúng là ngây ngô thật, Triệu Lam nghĩ thầm. Lâu lắm rồi không thấy con cá nóc này phồng mang trợn má nha, giờ có dịp rồi.
Cô nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng, "Nga, đúng, vậy cô định bồi thường cho tôi bằng cách nào đây?"
"Chị muốn tôi làm gì cũng được"
"Thật á?", Triệu Lam cười nham hiểm, "Vậy cô cởi ra cho tôi xem đi"
Cố Thanh Hàn điếng người.
"Cô chiếm tiện nghi tôi như vậy, bây giờ cho tôi xem lại, hai ta sẽ huề, có đúng không?"
Nàng dùng hai tay chắn trước ngực.
Cố Thanh Hàn nàng không nghe nhầm đấy chứ? Triệu Lam không phải đã có gia đình rồi sao? Không phải sắt thép thẳng nữ sao? Cư nhiên đối với nàng đưa ra loại yêu cầu quái gở này?
Triệu Lam nhìn thấy phản ứng thái quá của nàng, phụt cười, "Đều là phụ nữ với nhau, cô có tôi cũng có, cô còn ngại cái gì?"
"..."
"Yên tâm, tôi không có hứng thú với phụ nữ, tuyệt đối sẽ không làm gì quá phận với cô đâu"
"Thật à?"
Đây là câu nói mà Cố Thanh Hàn thật sự đã từng rất tin tưởng, mãi đến sau này nàng mới biết bản thân mình đã bị lừa.
Lời người phụ nữ này nói trước đây đều là điêu hết cả!
Nàng đúng là quá khờ khạo rồi mới đi tin lời họ Triệu này răm rắp như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời cô nói cũng không hẳn là không có đạo lý. Nếu là khác giới, tất hiên việc nhìn thân thể người kia là rất tối kỵ rồi, so ra thì cùng giới vẫn không có gì đáng để xấu hổ như vậy. Bất quá...
Cố Thanh Hàn nhớ lại thân hình như tượng tạc không một khuyết điểm nào của Triệu Lam, núi non trập trùng, đường cong hoàn mỹ, đột nhiên lại có cảm giác nóng hổi ngay chóp mũi.
Triệu Lam vừa liếc mắt sang nhìn nàng, bị doạ cho một phen nhảy dựng, "Uy, cô bị chảy máu mũi kìa"
Cố Thanh Hàn:!!!
...
Sau khi thu thập xong xuôi, Cố Thanh Hàn và Triệu Lam gọi xe ra phim trường. Tài xế chỉ năm phút liền có mặt, nàng cẩn thận dìu tay cô đi đến, Triệu Lam cười khổ nói, "Tôi có thể tự đi được mà"
Thế này trông cô cứ như một hoàng thái hậu vậy.
Cố Thanh Hàn nhăn mặt, "Nhưng tôi sợ chị lại đột nhiên thấy chóng mặt, ngã chổng vó trước bàn dân thiên hạ thế này, không khéo tôi sẽ được lên hotsearch là chơi xấu chị mất"
Triệu Lam lắc đầu, nàng đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.
Cố Thanh Hàn không rảnh đôi co với cô, vẫn tiếp tục duy trì động tác. Thấy hai người các nàng đến gần, tài xế liền xuống xe giúp mở cửa, ông chú vừa ngước mặt lên, Cố Thanh Hàn như bị hóa đá.
Này còn không phải cái người lần trước đã giảng cho nàng rất nhiều bài học "bổ ích" sao?
Tài xế dường như cũng đã nhận ra nàng, còn đối với nàng cười một cái.
Cố Thanh Hàn ngượng ngùng gật đầu, nàng và cô nhanh chóng lên xe.
"Chị đã khỏi hẳn chưa? Sao không ở lại khách sạn nghỉ thêm một buổi nữa?"
Triệu Lam xoa huyệt thái dương, "Tôi ngủ suốt hai ngày là đủ rồi"
Tuy rằng bây giờ đầu cô còn hơi lâng lâng nhưng vẫn đủ để thực hiện cảnh quay hoàn chỉnh. Dù sao hôm nay cũng chỉ cần quay một phân đoạn, không phải quá khó.
Cố Thanh Hàn chỉ đành "ừ" một tiếng, rồi lại không biết nói gì, cả hai bắt đầu im lặng.
Được một lúc, tài xế có vẻ muốn bầu không khí thoải mái hơn một chút, liền chủ động hỏi chuyện Cố Thanh Hàn, "Cô gái, cháu là diễn viên à?"
"À vâng, đúng rồi ạ"
Tài xế lại nói tiếp, "Biết vì sao chú đoán được không?"
Ôi trời, nàng có qua nghe qua các tài xế xe công nghệ hiện giờ rất thân thiện và thích trò chuyện với khách, nhưng khách này thật sự không muốn nói nhiều một tí nào. Dù vậy nàng cũng không nỡ lơ đi ông ấy, vờ hỏi lại, "Sao vậy chú?"
"Do người ngồi cạnh cháu đấy", ông ấy bật cười, "Cô ấy là Triệu Lam có đúng không?"
"Ân, đúng là tôi", Triệu Lam cười mỉm.
"Uầy, vợ và con gái tôi thích xem phim và chương trình cô tham gia lắm đấy, tôi cũng thấy cô xuất hiện trên tivi suốt thôi"
"Ân, rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người"
Triệu Lam đối với ai dù là người xa lạ cũng luôn đúng mực, phải phép, điều này Cố Thanh Hàn thật tâm công nhận. Đây gần như không phải xã giao cho có lệ vì đặc thù nghề nghiệp mà nó như đã ăn sâu vào tiềm thức của bản thân cô luôn rồi. Dù sao Triệu Lam cũng là một thiên kim đại tiểu thư được giáo dục khắt khe từ nhỏ, nói về cư xử và phép tắc đúng là không thể bới móc điểm nào để chê cô cả.
Thật không biết lúc trước nàng anti cô ở chỗ nào nữa.
Tự dưng cảm thấy mình hồi đó thật lố bịch.
"Này, cháu gái, cháu và người yêu của mình đã hòa giải với nhau rồi nhỉ?"
"Sao ạ?", Cố Thanh Hàn sửng sốt.
Triệu Lam ngạc nhiên nhìn nàng.
Người yêu?
Nàng lắp ba lắp ba giải thích, "Chú ơi, bọn cháu thật sự không như chú nghĩ đâu, đối phương là nữ ạ"
Lại còn đang ngồi chễm chệ ngay sát bên cạnh cháu đây.
"Ôi trời, là nữ thì sao nào?", nụ cười của tài xế càng rõ rệt hơn, "Không phải người trẻ các cháu bây giờ suy nghĩ rất hiện đại và cởi mở sao? Yêu đồng giới cũng chả có gì là xấu cả, miễn cả hai đem lại hạnh phúc cho nhau là được rồi"
Cố Thanh Hàn ngẩn người.
Ông ấy bắt đầu trải lòng, "Chú có một thằng con trai, từ nhỏ đã rất thích mấy món nữ tính rồi, lâu dần chú cũng sinh nghi nhưng gặn hỏi mấy lần nó đều chối. Có lẽ nó thấy thương chú vì cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc với mẹ của nó. Mà tụi cháu biết đó, giấy không gói được lửa, rồi cũng đến ngày chính mắt chú phát hiện ra được"
Người con trai trước giờ luôn lạc quan, tươi cười nay lại quỳ dưới đất tha thiết cầu xin mình, đó là một loại cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Ban đầu ông không muốn tin, cũng không muốn chấp nhận. Nhưng khi thấy con mình đau khổ khi bị người ngoài dè bỉu mỗi khi ra đường, ông mới phát hiện, à, thì ra nó đã phải chịu nhiều ấm ức tới như vậy, thế thì thân làm cha đã không thể san sẻ cùng con thì cớ gì lại còn tạo thêm áp lực cho nó. Nghĩ là làm, ông dứt khoát nộp đơn xin nghỉ làm kế toán ở công ty, một thân một mình đưa con trai đến thành phố khác sinh sống. Ở thủ đô Bắc Kinh xa hoa, phồn thịnh này, công việc lái xe có thể không ổn định và thu nhập chắc chắn không bằng công việc cũ, nhưng ít nhất ở cái nơi mà văn hóa và tư tưởng phát triển hơn so với quê nhà thì tình trạng con trai ông bị lời ra tiếng vào đã không còn nữa.
"Bây giờ các cháu có thể không nghĩ nhiều nhưng đến một độ tuổi nào đó, rồi sẽ có lúc bản thân thấy hối tiếc vì một số việc ngày xưa đã không dám theo đến cùng. Nghĩ lại nếu ngày đó chú dũng cảm một chút, có lẽ đã được hạnh phúc với người phụ nữ mà mình thật lòng yêu thương rồi. Ai, dù sao vớt lại được thằng con trai này cũng đỡ, trừ chuyện xu hướng tính dục ra thì nó ngoan lắm, chú tự hào về thằng bé cực kỳ"
Ông ấy nở một nụ cười chua xót, nhưng ánh mắt vẫn loé lên tia vui vẻ và kỳ vọng khi nhắc đến con trai mình.
"Ân, chú đúng là một người cha thật hoàn hảo", Cố Thanh Hàn cảm thán.
Mấy ai có thể chấp nhận chuyện này nhẹ nhàng như vậy.
Ông ấy lại cười, "Muốn hay không cũng phải chịu thôi, nó cũng không thể tự quyết cho bản thân mình được phép thích cái gì. Con mình mình không thương thì lấy ai thương nó bây giờ"
Ban đầu có thể cảm thấy đau khổ, lâu dần rồi cũng quen thôi.
Tài xế nhìn thoáng qua biểu cảm của Cố Thanh Hàn từ gương chiếu hậu, ôn tồn nói, "Vậy nên chú dặn này, nếu cháu và nửa kia đã ở bên nhau thì cứ mạnh dạn mà công khai thôi, không cần quá bận tâm đến ánh nhìn của người ngoài đâu. Còn nếu vẫn đang ở giai đoạn phát triển thì..."
Dừng một chút, ông tiếp tục, "Cứ kiên định mà theo đuổi và nắm lấy người ta đi nhé. Được thì tốt, không được thì cũng chả sao cả, ít nhất sau này nhìn lại cháu sẽ không phải cảm thấy hối tiếc"
Vừa đến nơi, Cố Thanh Hàn liền nhanh tay giành trả tiền, còn cố ý đưa thêm 5 tệ cho tài xế.
Tất nhiên không quên đánh giá 5 sao cho ông ấy trên ứng dụng gọi xe.
Từ lúc rời khỏi khách sạn đến giờ nàng và cô cũng không có lại trao đổi một câu, nhưng điều khiến Triệu Lam phải suy nghĩ đó là câu đầu tiên người tài xế đã hỏi nàng lúc nãy.
Cố Thanh Hàn đang có đối tượng? Cô chỉ mới bệnh vài ngày thôi mà sao cứ như xuyên qua một khoảng thời gian rất dài vậy?
Hơn nữa, đối phương còn là nữ?
Vậy mối quan hệ của nàng và Thẩm Tư Đằng thì sao? Chẳng lẽ đều do cô nghĩ nhiều thành nghĩ bậy?
Nhưng Cố Thanh Hàn rõ ràng trước đó còn khiêu khích và ám chỉ mình không chỉ một lần. Bản thân cô cũng đã tận mắt chứng kiến, lí nào lại nói là ảo giác được.
Vấn đề là, nàng chưa từng có ý định cho cô một lời giải thích.
Triệu Lam trầm mặc.
Khổng Vũ từ xa tiến lại gần, nhìn thấy cô vốn đã xin nghỉ lại đột nhiên giá đáo, khó tránh khỏi giật mình.
"Ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy a?"
Tâm tình Triệu Lam đang không vui, chẳng ngại buông lời cay độc, "Gió độc do Khổng đạo mang tới đấy"
"Úc, cái cô này, ác mồm ác miệng vừa thôi chứ", Khổng Vũ tặc lưỡi.
"Được rồi, nếu đã đến đây thì phải làm việc, cô mau vào phòng thay trang phục đi"
Triệu Lam lườm anh ta một cái, "Hừ, nếu công ty có mở cuộc họp lấy ý kiến từ các thành viên, tôi sẽ báo cáo anh là chuyên bạc đãi nghệ sĩ"
"Còn tôi sẽ nhận xét cô là thích thái độ với đồng nghiệp"
Mặc dù trong lòng vẫn còn bất bình nhưng Triệu Lam vẫn quyết định gạt nó qua một bên, lúc này công việc mới là quan trọng nhất.
Hôm nay đoàn phim đã đi được gần nửa chặng đường, không nhanh nhưng cũng không chậm. Đây là dự án phim nặng về vấn đề tâm lý, Khổng Vũ muốn nó phải được hoàn thiện một cách tốt nhất, đạt chuẩn là một bộ phim mang lại giá trị nghệ thuật.
Sau khi quay xong Chung Y Điềm hào hứng muốn Cố Thanh Hàn làm quen với một vài người, liền dẫn nàng băng qua nhóm hậu cần, đi một lúc liền thấy một nhóm các nam thanh nữ tú ngồi quây quần bên nhau trò chuyện, dùng bữa sáng. Chung Y Điềm tươi cười đi tới chỗ bọn họ, chủ động giới thiệu, "Đây là Cố Thanh Hàn, cậu ấy đóng vai Từ Cảnh Di đó, mọi người làm quen với nhau nhé"
Nàng vừa mới dứt lời liền có một cậu thanh niên hăng hái vẫy tay chào hỏi, "Chào cậu Cố Thanh Hàn, mình là Nhậm Viễn, chúng ta chung một tiểu đội đấy, đã từng gặp qua ở buổi thử kính đó cậu còn nhớ không?"
"Ân, tất nhiên là mình nhớ rồi", Cố Thanh Hàn bật cười gật đầu.
Nàng có ấn tượng rất tốt với anh chàng này. Nhậm Viễn chính là người đã đóng vai viên cảnh sát phối diễn với nàng trong buổi thử kính, chẳng những kỹ năng diễn xuất ổn mà còn vô cùng tốt bụng. Lúc nàng chật vật để thoát vai thì Nhậm Viễn vẫn luôn bên cạnh khích lệ, động viên nàng, vậy nên hảo cảm của Cố Thanh Hàn dành cho cậu ta tăng lên không ít.
"Hai người các cậu mau ngồi xuống đi", Nhậm Viễn sốt sắng kéo ghế cho Cố Thanh Hàn và Chung Y Điềm.
Những người ở đây đa số đều rất hòa đồng và tốt bụng. Có lẽ vì cùng là diễn viên mới nên không có mấy ai tị nạnh hay đố kị với ai cả, hiển nhiên nhờ vậy mà Cố Thanh Hàn rất được chào đón. Phải nói từ rất lâu rồi kể từ khi tốt nghiệp cao trung tới giờ nàng mới cảm thấy thoải mái khi ở cùng với người lạ tụ tập đông như thế này. Mọi thành kiến không hay về người thành phố của nàng cũng theo đó dần tan biến. Đúng thật là không nên vì một vài thành phần cá biệt mà đánh giá cả tập thể.
Cố Thanh Hàn lên tiếng rất ít mà chủ yếu đều ngồi im quan sát. Nàng đang chăm chú nghe Nhậm Viễn kể chuyện, chợt thấy Triệu Lam và Nghiên Vy đi ngang qua, vội vã thả xuống chiếc đũa đang cầm trên tay, gọi hai người họ lại, "Uy, Triệu Lam, mau tới đây"
Triệu ảnh hậu nghe tiếng gọi liền quay phắt sang nhìn xem ai lại nói chuyện với mình một cách không kiêng nể, không cả kính ngữ như vậy. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của con cá nóc kia thì bản thân cô cũng cảm thấy không có gì là lạ. Người này mà chịu dùng lời lẽ đàng hoàng nói chuyện với mình thì mới đúng là ngược đời đấy.
Mặc dù trên mặt thể hiện rõ sự không hài lòng nhưng Triệu Lam vẫn xoay người chuyển hướng tiến lại gần chỗ nàng và nhóm bạn mới, tùy tiện hỏi, "Làm sao?"
Cố Thanh Hàn vậy nhưng cũng không nhận ra chút gì bất thường, vô cùng tự nhiên nói, "Chị ăn sáng chưa?"
Triệu Lam lắc đầu.
Bộ không phải lúc sáng nàng đi cùng cô sao? Giờ hỏi câu này là thế nào?
"Vậy đến ăn cùng chúng tôi đi", nàng mỉm cười đẩy ra cái ghế, vỗ vỗ vào nó, "Ngồi ở đây này"
Triệu Lam ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hàn rồi lại nhìn về phía mặt trời mọc. Người này hôm nay sao tự dưng lại tốt đột xuất vậy nha?
Những người ngồi gần đó nhìn màn này vừa thấy căng thẳng vừa thấy hồi hộp. Triệu Lam là đại minh tinh, đừng nói ở đây không có lấy một người có danh tiếng, ngay cả thức ăn cũng chỉ ở mức cơm phần, cơm hộp, liệu cô sẽ đồng ý dùng bữa cùng bọn họ sao? Vậy nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Triệu Lam thật sự không nói hai lời mà ngồi xuống cạnh Cố Thanh Hàn, còn hướng bọn họ mỉm cười một cái.
Cố Thanh Hàn chợt nhớ ra còn Nghiên Vy, ngượng ngùng hỏi, "Nghiên tiểu thư có muốn ăn cùng không?"
"Không cần", Nghiên Vy lắc đầu, "Tôi vẫn còn một vài việc phải xử lý, xin phép qua bên kia trước"
"Ân, vậy gặp lại sau nhé"
Triệu Lam nhìn một lượt trên bàn, huýt tay Cố Thanh Hàn, "Ở đây có sáu người nhưng chỉ có năm phần cơm, tôi ăn cái gì?"
Cố Thanh Hàn thầm than. Úc, chết dở, nãy giờ không để ý.
Nàng xoay qua xoay lại, những người ngồi cạnh cũng căng thẳng theo. Rất nhanh, Cố Thanh Hàn đã đưa ra một sáng kiến đi vào lòng đất.
"Ăn chung với tôi này"
"..."
"Nhiều quá tôi ăn không hết"
"..."
"Hơn nữa sẽ mập"
Nói xong chẳng cần biết Triệu Lam có chịu hay không, nàng vẫn ung dung vớt mì ra nắp hộp rồi kéo đến trước mặt mình. Sau đó bẻ đôi đũa ra làm hai, lấy lại phần đuôi có dính nước bọt rồi đưa nửa cái còn lại cùng phần hộp cho cô.
Triệu Lam: 囧
Chung Y Điềm đau tim, vội nhéo nhẹ cánh tay nàng.
Trời ơi cái con nhỏ này, bớt nói mấy lời vô tri và làm mấy cái hành động vô bổ như vậy được không?
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Triệu Lam ngược lại không hề tỏ thái độ gì nhiều, chỉ gật đầu một cái, cầm đũa lên gắp vài sợi mì cho vào miệng, lại còn tấm tắc khen ngon.
Quần chúng ăn dưa:????
Đang ăn uống ngon miệng, Triệu Lam rốt cuộc nhịn không được việc phải giấu diếm những thắc mắc trong lòng, liền trực tiếp hỏi Cố thanh Hàn.
"Chuyện người tài xế lúc sáng nói là thật sao?"
Nàng ngẩng mặt lên nhìn cô, "Hả? Chị tin à?"
"Cô rõ ràng cũng không phản bác còn gì"
Những người khác cố dỏng tai lên nghe ngóng.
"Chậc, không nghĩ tới chị lại tin ba cái này đó", Cố Thanh Hàn dùng khăn giấy lau miệng, "Lúc đó chẳng qua tôi thấy chú ấy nhiệt tình quá nên không nỡ cắt ngang thôi"
"Thật không?"
"Ân, bộ chị thấy tôi giống đồng tính lắm hả?"
"Không biết", Triệu Lam mờ mịt nói, "Nhưng không phải chỉ có đồng tính mới thấy ngại khi nhìn thân thể của người đồng giới sao?"
Mọi người:!!!!
Cố Thanh Hàn suýt chút cắn trúng lưỡi.
Sau khi dùng bữa xong, hai người liền nhanh chóng quay trở về chỗ cũ để tiếp tục quay phim, thế nhưng lại phát hiện bầu không khí nơi đây có chút không đúng.
Chỗ Khổng Vũ ngồi đột nhiên xuất hiện một cô gái ngoại quốc. Cô ta rất cao, đôi mắt xanh biếc vô cùng nổi bật, hơn nữa còn đặc biệt xinh đẹp, vậy nhưng lời nói được thốt ra từ khuôn miệng xinh xắn ấy lại không tốt đẹp một chút nào.
"Đạo diễn, anh nói vậy là sao dây? Tôi mà phải chịu chung phòng với một đứa diễn viên mới như con nhỏ đó à?"
Chung phòng?
Không lẽ đây chính là chủ nhân của chiếc giường còn lại trong phòng nàng đang ở sao?
Bất quá người này...
Cố Thanh Hàn nhận ra cô ta. Elliese - một siêu mẫu đang cực kỳ nổi tiếng dạo gần đây bởi vẻ đẹp tựa công chúa bước ra từ trong trang sách. Nhưng quan trọng nhất vẫn là, Elliese là một trong những người tình của Thẩm Tư Đằng. Nếu nàng nhớ không nhầm, đó là sau khi hắn kết hôn với Triệu Lam được bốn tháng.
Đừng hỏi vì sao Cố Thanh Hàn biết rõ chuyện này như vậy. Thẩm Tư Đằng chưa từng ngần ngại giấu nàng bản thân ở bên ngoài có bao nhiêu mỹ nữ, cũng không có gì khó hiểu khi nàng biết rõ mọi hành tung của tên thối tha này.
Nhưng chuyện này hẳn là Triệu Lam cũng không hay biết đi.
Cố Thanh Hàn chầm chậm quay đầu ra phía sau nhìn Triệu Lam. Cô cũng đang nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng nàng chắc chắn lí do không giống như những gì nãy giờ nàng đã nghĩ. Triệu Lam ngay từ lúc đầu còn không biết thân phận của nàng thì không lí nào lại biết tới Elliese, bởi cô ta và Thẩm Tư Đằng đã chấm dứt từ lâu rồi.
Triệu Lam hơi cúi đầu liền nhìn thấy Cố Thanh Hàn đang trầm tư nhìn mình, nhịn không được hỏi, "Làm sao vậy?"
Nàng cắn môi nhìn cô, nửa muốn nói nửa lại không dám. Đấu tranh cả nửa ngày vẫn là không biết phải mở lời như thế nào, chỉ hạ xuống tầm mắt nhìn mũi chân, lắc đầu.
Triệu Lam thấy vậy cũng không làm khó nàng, không tiếp tục truy cứu nữa, xoay người đi đến ghế ngồi của mình. Cố Thanh Hàn dõi theo bóng lưng cô độc của cô, cảm thấy người phụ nữ này thật quá bi thảm nhưng lại không biết mình phải làm gì để giúp cô vượt qua chuyện này.