Chương 6: Đi xem phim
Mười hai giờ đêm, Chu Triều Dương nhắn tin cho Lục Bất Phàm.
Chu Triều Dương: Sao nãy tự nhiên bỏ về sớm?
Lục Bất Phàm: Mẹ, bạn mày suýt chết nè thằng quỷ!
Chu Triều Dương:??? Dạo này sao mày cứ sống chết quài zạy???
Lục Bất Phàm: Xém nữa bị giang hồ bắt cóc.
Chu Triều Dương: Rồi sao mày thoát được?
Lục Bất Phàm: Thần tiên hạ phàm cứu độ chúng sinh.
Thật ra so với chuyện bị bắt cóc, sau đó Lục Bất Phàm còn vướng phải một vấn đề rắc rối hơn.
___
Trên đường về nhà, Vương Tuấn đưa cho cậu chai nước mua ở cửa hàng tiện lợi ban nãy rồi không nói một câu nào. Sắc mặt anh âm trầm lái xe làm Lục Bất Phàm cũng bất giác rén ngang.
Lục Bất Phàm không biết nên nhìn anh như thế nào, rõ ràng là cậu rất ghét anh, nhưng vừa nãy anh lại nhặt về cho cậu một cái mạng, bây giờ mà có thái độ đối địch thì đúng là không hiểu đạo lý làm người. Mà bảo cậu làm thân bắt chuyện với anh thì cũng như nói cậu lao đầu vào địa ngục đi.
Cứ phân vân mãi như thế suốt một đoạn đường về, đến lúc xe Vương Tuấn dừng trước cửa nhà cậu, Lục Bất Phàm vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Anh phải ho một tiếng thì cậu mới tỉnh người ra, ngượng ngùng loay hoay tháo dây an toàn.
Mà càng vội lại càng như gà mắc tóc, Lục Bất Phàm nhăn nhó cỡ nào cũng không gỡ được dây an toàn ra. Cuối cùng Vương Tuấn không nhìn nổi nữa bèn chồm người qua mở dây cho cậu.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh bất ngờ tiến sát vào làm Lục Bất Phàm giật mình nín cả thở. Cậu không dám động đậy dù chỉ là một chút, ngồi y như cán bộ đi họp.
"Cách" một tiếng, dây an toàn được mở ra.
"Xong rồi, em vào nhà đi."
Vương Tuấn xuống xe, vòng qua mở cửa cho cậu. Lục Bất Phàm cử động như robot chân trái chân phải bước ra, ngập ngừng một chút rồi cũng vẫn là cúi đầu với anh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi."
"Không cần cảm ơn. Tôi là thầy giáo, có nghĩa vụ phải bảo vệ sinh viên của mình."
Câu đó cũng có nghĩa là, nếu như người đó không phải là em, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Lục Bất Phàm thầm nghĩ, có lẽ anh đang muốn nói cho cậu biết, đối với Vương Tuấn cậu không phải là người đặc biệt. Anh sợ cậu hiểu lầm rằng lời bày tỏ đó của anh là nghiêm túc.
Trong lòng Lục Bất Phàm cảm thấy khó chịu, rõ ràng là anh nói thích cậu, vậy mà đến cuối cùng, chỉ có cậu là vẫn bận tâm. Là anh nói thích cậu, rồi cũng chính anh muốn vạch rõ giới hạn giữa hai người.
Rốt cuộc Vương Tuấn đã nghĩ gì vậy?
Thật ra anh không thích cậu thì cũng tốt thôi, Lục Bất Phàm chưa bao có nhu cầu quen người đồng giới cả. Cậu chỉ là không thích việc đầu óc của mình bị một người khác làm xáo trộn hết lên.
Vẻ mặt Lục Bất Phàm biến đổi như chong chóng làm Vương Tuấn thấy thú vị, anh đứng dựa người vào xe, thầm tính xem bao giờ thì cậu mới dứt khỏi mớ suy nghĩ mà vào được nhà.
Cứ thế, một người nghĩ một người nhìn, không biết bao lâu đã trôi qua.
Cuối cùng vẫn là anh chịu thua trước, đưa tay lấy lại áo khoác đắp trên người Lục Bất Phàm, cũng thành công kéo cậu trở về thực tại. Mất đi hơi ấm, cậu như con mèo bị bế ra khỏi chiếc ổ của mình, ngơ ngác nhìn anh.
"A... Xin lỗi anh, nãy giờ tôi quên..."
"Không sao. Trời lạnh, em vào nhà đi."
"Tiền hôm nay anh mua đồ hết bao nhiêu, tôi sẽ trả..." Lục Bất Phàm không muốn phải nợ ân tình của người khác, nhưng khi nhắc đến vấn đề tiền bạc với Vương Tuấn, trong đầu cậu lại mơ hồ nhớ ra chuyện gì...
Hình như...?
"Á! Còn lần anh giúp tôi thanh toán ở trường nữa! Tôi quên thật đó, xin lỗi anh nhiều nha!!!"
Bản thân Vương Tuấn cũng không nhớ là mình mua đồ hết bao nhiêu, anh chẳng định tính toán chút tiền nhỏ đó, nhưng mà khi thấy điệu bộ lúng túng của người nào đó, trong lòng lại nổi lên tính xấu muốn trêu chọc. Con cáo trong hình dạng con người tâm cơ vẫy vẫy cái đuôi của mình.
"Tôi cũng không nhớ mình mua hết bao nhiêu tiền nữa."
"Thế giờ phải làm sao? Anh không giữ lại hoá đơn hả?"
Vương Tuấn lắc đầu tỏ ý không giúp được gì.
"Vậy... giờ làm sao tôi trả lại cho anh..." Lục Bất Phàm gãi đầu ái ngại.
Thật tiếc cho cậu không thấy cái tai của con hồ ly đã vểnh lên. Vương Tuấn cười thầm, bề ngoài lại làm bộ rất bất đắc dĩ.
"Ngày mai em có tiết không?"
"Ngày mai tôi không."
"Vậy ngày mai em đi xem phim với tôi đi, coi như là trả lại bằng hình thức khác cho tôi cũng được."
"Vậy cũng được... Khoan, từ từ đã, cái gì cơ!?"
Cậu có phải đã nghe lầm cái gì rồi không!? Vương Tuấn rủ cậu cùng đi xem phim á!?
Lục Bất Phàm trợn hoả mắt nhìn anh.
Vừa nãy còn mới muốn rạch ròi với cậu xong, giờ lại hẹn cậu đi chơi, não anh bị chấn động gì trong đấy hả!?
Vương Tuấn không để ý đến thái độ như mới gặp quỷ của cậu, rất nghiêm túc nói tiếp: "Tôi đang định theo đuổi một người, nghe nói phim mới này rất hay nên muốn rủ người đó cùng đi."
À... Trong giây lát, Lục Bất Phàm chợt ngộ ra. Hoá ra là anh ta muốn mình làm vật thí trước!
Cái tên thực dụng này nữa! Rủ người mình tỏ tình một năm trước đi thử phim cho người mình muốn theo đuổi bây giờ, sống như anh thì chỉ có ở với khỉ mới vừa thôi!
Nhưng nếu chỉ có một buổi làm chuột bạch mà trả được hết nợ ân tình cho anh thì cũng tốt. Xem phim mà, Lục Bất Phàm cũng không thiệt thòi gì.
"Anh bao hết thì tôi đi." Nói xong cậu thấy cũng ngồ ngộ, vốn là đi để cảm ơn anh mà, sao lại bắt người ta bao hết thế này?
"Được, vậy mai hai giờ chiều tôi sẽ đến đón em." Trên môi Vương Tuấn lộ ra nụ cười hài lòng, anh đợi cậu vào được nhà rồi thì vui vẻ lái xe rời đi.
___
Là vậy đó, theo tình hình thì ngày mai cậu sẽ đi chơi với anh. À không, không phải đi chơi, là đi làm vật thử nghiệm mới đúng.
Không ngờ sẽ có ngày này luôn, rõ ràng mới hôm qua thôi còn ghét anh như chó ghét mèo, mà ngày mai hai người đã lại đi xem phim cùng nhau rồi.
Đúng là người tính không bằng trời tính!
Lục Bất Phàm ngủ thẳng cẳng đến mười hai giờ trưa, khi mặt trời đã chiếu tới mông thì cậu mới miễn cưỡng mà tỉnh giấc. Cả nhà đều đã đi làm hết rồi, Lục Bất Phàm lê bước vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm.
Lúc cậu đang phân vân trưa nay nên ăn gì, chuông cửa bỗng dưng vang lên kèm theo một giọng nam.
"Xin mời ra nhận hàng ạ!"
? Bình thường người giao hàng đâu có bấm chuông cửa kiểu này? Nhà cậu thường đặt đồ sẽ thanh toán trước, ở ngoài có kệ để hàng, nhân viên quen mặt chỉ cần để đó là được. Còn nếu hàng chưa trả tiền thì phải báo trước, mà cậu đâu nghe ai nói gì đâu.
Lục Bất Phàm nghi hoặc mở cửa, nhưng những gì cậu nhận được không phải đơn hàng mà là một con người bằng xương bằng thịt!
Vương Tuấn mặt dày mày dạn cười tươi như hoa: "Xin mời chủ nhà kí nhận đơn ạ!"
Lục Bất Phàm tỏ ý không hiểu:?
"Mới giờ này anh đã đến làm gì?"
"Đến ăn cơm." Anh không thèm coi mình là khách, tự nhiên như ruồi đi vào trong nhà, "Lục Minh bảo em ở nhà một mình."
"Thì sao?"
"Lần sau em ở một mình thì không được tự tiện mở cửa cho người lạ đâu."
"Anh làm như tôi là trẻ con chắc..." Lục Bất Phàm còn chưa dứt câu, ánh mắt cùng cái nhếch môi đầy khinh bỉ của anh đã khiến ký ức đêm qua ùa về làm cậu nín bặt.
Được rồi, cậu yếu, ok chưa?
"Lần sau tôi sẽ cẩn thận... Mà chuyện đó thì liên quan gì đến việc anh ở đây? Làm ơn về cho, chúng ta hẹn hai giờ cơ mà?"
Vương Tuấn bỏ ngoài tai những lời của cậu, ngồi phịch xuống bàn ăn: "Tôi đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
"Nè, anh..."
"Tôi muốn ăn lẩu thái, tôi có mua nguyên liệu qua rồi nè."
Đồ mặt dày!!! Đồ vô duyên trắc nết!!!
Kết cục, Lục Bất Phàm chỉ biết đầu hàng trước độ vô liêm sỉ của anh, bắc nồi nấu lẩu. Khi làm được một nửa cậu mới muộn màng nhận ra là sao ban nãy cậu không mặc kệ anh ta cho rồi? Sao phải nấu lẩu rồi ăn cùng anh ta chứ???
Má, đúng là một phút dại khờ! Cứ dính tới Vương Tuấn là đầu óc cậu lại ngu muội kiểu gì ấy! Giờ đành chịu chứ biết sao, nấu sắp xong luôn rồi.
"Ăn thôi." Lẩu chín, Lục Bất Phàm gọi Vương Tuấn vào ăn. Thấy ánh mắt anh sáng lên không khác gì đưa trẻ nhìn thấy kẹo, cậu cũng bó tay không biết nói gì. Chỉ là một nồi lẩu thôi mà, bộ vui đến thế sao?
Hai người ăn uống rửa dọn xong thì đã là hai giờ hơn, Lục Bất Phàm vào thay bộ đồ rồi nhanh chóng ra xe. Đến được rạp phim thì vừa kịp còn mười phút nữa là phim chiếu, Vương Tuấn đến quầy lấy vé rồi hỏi cậu có muốn ăn bỏng ngô không.
"Tôi muốn ăn vị caramel, uống Coka."
Hình như anh cũng đã đoán được cậu sẽ nói vậy, chỉ hỏi lại cho chắc thôi, nên mới nhìn lướt qua rất nhanh đã gọi Combo B. Cậu nhìn lên, là combo dành cho mấy cặp tình nhân.
Lục Bất phàm lập tức bị doạ quay phắt mặt đi chỗ khác, bộ ta bị khùng hay gì mà chọn loại đó chớ?
Bộ phim họ coi là phim kinh dị nặng đô mới ra mắt, "Lời thì thầm của quỷ". Lục Bất Phàm thấy đánh giá rất tốt, vừa hay cậu cũng định đi xem, ai dè nay được đi miễn phí rồi! Lời ghê!
Cơ mà...
"Anh thật sự định mời crush xem phim này đấy à?" Muốn tán người ta hay muốn giết người ta thế?
"Ờ, người đó thích phim ma lắm."
... Nhưng theo cậu nhớ thì...?
Quả nhiên, Vương Tuấn sợ ma! Suốt cả một tiếng rưỡi xem phim, cứ đến cảnh kinh dị là anh lại nhắm tịt mắt lại, hại Lục Bất Phàm ngồi bên cạnh cứ lo anh lên cơn đau tim mãi không thôi. Tuy nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt này của anh thì cũng hả hê đó, nhưng mà lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu đền không nổi đâu!
Nhìn anh sợ đến run cả người, cậu không còn cách nào khác ngoài nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, cảnh đó sắp qua rồi."
___
Hết phim, mặt mũi Vương Tuấn tái nhợt. Anh dùng tay ôm lấy mặt mình, khổ não thấp giọng lầm bầm: "Mất mặt quá đi..."
"... Không có gì mất mặt hết, sợ thì sợ thôi." Cậu mang theo phong cách người lớn dỗ dành trẻ nhỏ, "Anh sợ như vậy sao còn muốn rủ crush xem phim này? Chỉ vì người ta thích thôi sao?"
"Tôi muốn nghe người đó hào hứng bình luận về bộ phim." Thanh âm của Vương Tuấn nghe vô cùng dịu dàng, cách một lớp khẩu trang, cậu vẫn cảm nhận được anh thích người kia nhiều biết mấy, "Chỉ cần em ấy vui thì tôi cũng vui."
"Vậy ư? Tôi lại không nghĩ vậy. Tôi muốn cả hai cùng cảm nhận được bộ phim hơn là chỉ có một người vui. Nếu người đó không quan tâm đến cảm nhận của anh thì có nghĩa là người đó không hề thích anh rồi!"
Lục Bất Phàm chỉ là theo bản năng nói lời thật lòng, vậy mà như chọc trúng nỗi đau, nét mặt Vương Tuấn lại buồn đi trông thấy.
Anh đáp lại cậu mà cũng như đang tự nhủ với chính mình: "Ừm, người ấy không hề thích tôi."
"Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh buồn đâu mà..." Cậu áy náy đến nỗi chỉ muốn vả vào mặt mình vài phát thật đau.
Cái miệng này, ai mượn lanh vậy hả!? Người ta nghĩ gì thì kệ cha người ta đi ông!
"Vậy... giờ chúng ta về hả?"
"Em muốn đi ăn không? Tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng sushi gần đây."
"Đi thôi!" Sushi là món yêu thích nhất của cậu, Lục Bất Phàm không cần suy nghĩ gì nhiều mà hân hoan đồng ý luôn.
"Mà sao anh lại đặt chỗ trước vậy? Lỡ tôi không đi thì sao?"
"Thì tôi đi ăn một mình."
Ồ... Chắc đây cũng là địa điểm mà anh ta muốn đưa người kia đến.
Trùng hợp ghê, trúng ngay món tủ của cậu, he he!
Chu Triều Dương: Sao nãy tự nhiên bỏ về sớm?
Lục Bất Phàm: Mẹ, bạn mày suýt chết nè thằng quỷ!
Chu Triều Dương:??? Dạo này sao mày cứ sống chết quài zạy???
Lục Bất Phàm: Xém nữa bị giang hồ bắt cóc.
Chu Triều Dương: Rồi sao mày thoát được?
Lục Bất Phàm: Thần tiên hạ phàm cứu độ chúng sinh.
Thật ra so với chuyện bị bắt cóc, sau đó Lục Bất Phàm còn vướng phải một vấn đề rắc rối hơn.
___
Trên đường về nhà, Vương Tuấn đưa cho cậu chai nước mua ở cửa hàng tiện lợi ban nãy rồi không nói một câu nào. Sắc mặt anh âm trầm lái xe làm Lục Bất Phàm cũng bất giác rén ngang.
Lục Bất Phàm không biết nên nhìn anh như thế nào, rõ ràng là cậu rất ghét anh, nhưng vừa nãy anh lại nhặt về cho cậu một cái mạng, bây giờ mà có thái độ đối địch thì đúng là không hiểu đạo lý làm người. Mà bảo cậu làm thân bắt chuyện với anh thì cũng như nói cậu lao đầu vào địa ngục đi.
Cứ phân vân mãi như thế suốt một đoạn đường về, đến lúc xe Vương Tuấn dừng trước cửa nhà cậu, Lục Bất Phàm vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Anh phải ho một tiếng thì cậu mới tỉnh người ra, ngượng ngùng loay hoay tháo dây an toàn.
Mà càng vội lại càng như gà mắc tóc, Lục Bất Phàm nhăn nhó cỡ nào cũng không gỡ được dây an toàn ra. Cuối cùng Vương Tuấn không nhìn nổi nữa bèn chồm người qua mở dây cho cậu.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh bất ngờ tiến sát vào làm Lục Bất Phàm giật mình nín cả thở. Cậu không dám động đậy dù chỉ là một chút, ngồi y như cán bộ đi họp.
"Cách" một tiếng, dây an toàn được mở ra.
"Xong rồi, em vào nhà đi."
Vương Tuấn xuống xe, vòng qua mở cửa cho cậu. Lục Bất Phàm cử động như robot chân trái chân phải bước ra, ngập ngừng một chút rồi cũng vẫn là cúi đầu với anh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi."
"Không cần cảm ơn. Tôi là thầy giáo, có nghĩa vụ phải bảo vệ sinh viên của mình."
Câu đó cũng có nghĩa là, nếu như người đó không phải là em, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Lục Bất Phàm thầm nghĩ, có lẽ anh đang muốn nói cho cậu biết, đối với Vương Tuấn cậu không phải là người đặc biệt. Anh sợ cậu hiểu lầm rằng lời bày tỏ đó của anh là nghiêm túc.
Trong lòng Lục Bất Phàm cảm thấy khó chịu, rõ ràng là anh nói thích cậu, vậy mà đến cuối cùng, chỉ có cậu là vẫn bận tâm. Là anh nói thích cậu, rồi cũng chính anh muốn vạch rõ giới hạn giữa hai người.
Rốt cuộc Vương Tuấn đã nghĩ gì vậy?
Thật ra anh không thích cậu thì cũng tốt thôi, Lục Bất Phàm chưa bao có nhu cầu quen người đồng giới cả. Cậu chỉ là không thích việc đầu óc của mình bị một người khác làm xáo trộn hết lên.
Vẻ mặt Lục Bất Phàm biến đổi như chong chóng làm Vương Tuấn thấy thú vị, anh đứng dựa người vào xe, thầm tính xem bao giờ thì cậu mới dứt khỏi mớ suy nghĩ mà vào được nhà.
Cứ thế, một người nghĩ một người nhìn, không biết bao lâu đã trôi qua.
Cuối cùng vẫn là anh chịu thua trước, đưa tay lấy lại áo khoác đắp trên người Lục Bất Phàm, cũng thành công kéo cậu trở về thực tại. Mất đi hơi ấm, cậu như con mèo bị bế ra khỏi chiếc ổ của mình, ngơ ngác nhìn anh.
"A... Xin lỗi anh, nãy giờ tôi quên..."
"Không sao. Trời lạnh, em vào nhà đi."
"Tiền hôm nay anh mua đồ hết bao nhiêu, tôi sẽ trả..." Lục Bất Phàm không muốn phải nợ ân tình của người khác, nhưng khi nhắc đến vấn đề tiền bạc với Vương Tuấn, trong đầu cậu lại mơ hồ nhớ ra chuyện gì...
Hình như...?
"Á! Còn lần anh giúp tôi thanh toán ở trường nữa! Tôi quên thật đó, xin lỗi anh nhiều nha!!!"
Bản thân Vương Tuấn cũng không nhớ là mình mua đồ hết bao nhiêu, anh chẳng định tính toán chút tiền nhỏ đó, nhưng mà khi thấy điệu bộ lúng túng của người nào đó, trong lòng lại nổi lên tính xấu muốn trêu chọc. Con cáo trong hình dạng con người tâm cơ vẫy vẫy cái đuôi của mình.
"Tôi cũng không nhớ mình mua hết bao nhiêu tiền nữa."
"Thế giờ phải làm sao? Anh không giữ lại hoá đơn hả?"
Vương Tuấn lắc đầu tỏ ý không giúp được gì.
"Vậy... giờ làm sao tôi trả lại cho anh..." Lục Bất Phàm gãi đầu ái ngại.
Thật tiếc cho cậu không thấy cái tai của con hồ ly đã vểnh lên. Vương Tuấn cười thầm, bề ngoài lại làm bộ rất bất đắc dĩ.
"Ngày mai em có tiết không?"
"Ngày mai tôi không."
"Vậy ngày mai em đi xem phim với tôi đi, coi như là trả lại bằng hình thức khác cho tôi cũng được."
"Vậy cũng được... Khoan, từ từ đã, cái gì cơ!?"
Cậu có phải đã nghe lầm cái gì rồi không!? Vương Tuấn rủ cậu cùng đi xem phim á!?
Lục Bất Phàm trợn hoả mắt nhìn anh.
Vừa nãy còn mới muốn rạch ròi với cậu xong, giờ lại hẹn cậu đi chơi, não anh bị chấn động gì trong đấy hả!?
Vương Tuấn không để ý đến thái độ như mới gặp quỷ của cậu, rất nghiêm túc nói tiếp: "Tôi đang định theo đuổi một người, nghe nói phim mới này rất hay nên muốn rủ người đó cùng đi."
À... Trong giây lát, Lục Bất Phàm chợt ngộ ra. Hoá ra là anh ta muốn mình làm vật thí trước!
Cái tên thực dụng này nữa! Rủ người mình tỏ tình một năm trước đi thử phim cho người mình muốn theo đuổi bây giờ, sống như anh thì chỉ có ở với khỉ mới vừa thôi!
Nhưng nếu chỉ có một buổi làm chuột bạch mà trả được hết nợ ân tình cho anh thì cũng tốt. Xem phim mà, Lục Bất Phàm cũng không thiệt thòi gì.
"Anh bao hết thì tôi đi." Nói xong cậu thấy cũng ngồ ngộ, vốn là đi để cảm ơn anh mà, sao lại bắt người ta bao hết thế này?
"Được, vậy mai hai giờ chiều tôi sẽ đến đón em." Trên môi Vương Tuấn lộ ra nụ cười hài lòng, anh đợi cậu vào được nhà rồi thì vui vẻ lái xe rời đi.
___
Là vậy đó, theo tình hình thì ngày mai cậu sẽ đi chơi với anh. À không, không phải đi chơi, là đi làm vật thử nghiệm mới đúng.
Không ngờ sẽ có ngày này luôn, rõ ràng mới hôm qua thôi còn ghét anh như chó ghét mèo, mà ngày mai hai người đã lại đi xem phim cùng nhau rồi.
Đúng là người tính không bằng trời tính!
Lục Bất Phàm ngủ thẳng cẳng đến mười hai giờ trưa, khi mặt trời đã chiếu tới mông thì cậu mới miễn cưỡng mà tỉnh giấc. Cả nhà đều đã đi làm hết rồi, Lục Bất Phàm lê bước vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm.
Lúc cậu đang phân vân trưa nay nên ăn gì, chuông cửa bỗng dưng vang lên kèm theo một giọng nam.
"Xin mời ra nhận hàng ạ!"
? Bình thường người giao hàng đâu có bấm chuông cửa kiểu này? Nhà cậu thường đặt đồ sẽ thanh toán trước, ở ngoài có kệ để hàng, nhân viên quen mặt chỉ cần để đó là được. Còn nếu hàng chưa trả tiền thì phải báo trước, mà cậu đâu nghe ai nói gì đâu.
Lục Bất Phàm nghi hoặc mở cửa, nhưng những gì cậu nhận được không phải đơn hàng mà là một con người bằng xương bằng thịt!
Vương Tuấn mặt dày mày dạn cười tươi như hoa: "Xin mời chủ nhà kí nhận đơn ạ!"
Lục Bất Phàm tỏ ý không hiểu:?
"Mới giờ này anh đã đến làm gì?"
"Đến ăn cơm." Anh không thèm coi mình là khách, tự nhiên như ruồi đi vào trong nhà, "Lục Minh bảo em ở nhà một mình."
"Thì sao?"
"Lần sau em ở một mình thì không được tự tiện mở cửa cho người lạ đâu."
"Anh làm như tôi là trẻ con chắc..." Lục Bất Phàm còn chưa dứt câu, ánh mắt cùng cái nhếch môi đầy khinh bỉ của anh đã khiến ký ức đêm qua ùa về làm cậu nín bặt.
Được rồi, cậu yếu, ok chưa?
"Lần sau tôi sẽ cẩn thận... Mà chuyện đó thì liên quan gì đến việc anh ở đây? Làm ơn về cho, chúng ta hẹn hai giờ cơ mà?"
Vương Tuấn bỏ ngoài tai những lời của cậu, ngồi phịch xuống bàn ăn: "Tôi đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
"Nè, anh..."
"Tôi muốn ăn lẩu thái, tôi có mua nguyên liệu qua rồi nè."
Đồ mặt dày!!! Đồ vô duyên trắc nết!!!
Kết cục, Lục Bất Phàm chỉ biết đầu hàng trước độ vô liêm sỉ của anh, bắc nồi nấu lẩu. Khi làm được một nửa cậu mới muộn màng nhận ra là sao ban nãy cậu không mặc kệ anh ta cho rồi? Sao phải nấu lẩu rồi ăn cùng anh ta chứ???
Má, đúng là một phút dại khờ! Cứ dính tới Vương Tuấn là đầu óc cậu lại ngu muội kiểu gì ấy! Giờ đành chịu chứ biết sao, nấu sắp xong luôn rồi.
"Ăn thôi." Lẩu chín, Lục Bất Phàm gọi Vương Tuấn vào ăn. Thấy ánh mắt anh sáng lên không khác gì đưa trẻ nhìn thấy kẹo, cậu cũng bó tay không biết nói gì. Chỉ là một nồi lẩu thôi mà, bộ vui đến thế sao?
Hai người ăn uống rửa dọn xong thì đã là hai giờ hơn, Lục Bất Phàm vào thay bộ đồ rồi nhanh chóng ra xe. Đến được rạp phim thì vừa kịp còn mười phút nữa là phim chiếu, Vương Tuấn đến quầy lấy vé rồi hỏi cậu có muốn ăn bỏng ngô không.
"Tôi muốn ăn vị caramel, uống Coka."
Hình như anh cũng đã đoán được cậu sẽ nói vậy, chỉ hỏi lại cho chắc thôi, nên mới nhìn lướt qua rất nhanh đã gọi Combo B. Cậu nhìn lên, là combo dành cho mấy cặp tình nhân.
Lục Bất phàm lập tức bị doạ quay phắt mặt đi chỗ khác, bộ ta bị khùng hay gì mà chọn loại đó chớ?
Bộ phim họ coi là phim kinh dị nặng đô mới ra mắt, "Lời thì thầm của quỷ". Lục Bất Phàm thấy đánh giá rất tốt, vừa hay cậu cũng định đi xem, ai dè nay được đi miễn phí rồi! Lời ghê!
Cơ mà...
"Anh thật sự định mời crush xem phim này đấy à?" Muốn tán người ta hay muốn giết người ta thế?
"Ờ, người đó thích phim ma lắm."
... Nhưng theo cậu nhớ thì...?
Quả nhiên, Vương Tuấn sợ ma! Suốt cả một tiếng rưỡi xem phim, cứ đến cảnh kinh dị là anh lại nhắm tịt mắt lại, hại Lục Bất Phàm ngồi bên cạnh cứ lo anh lên cơn đau tim mãi không thôi. Tuy nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt này của anh thì cũng hả hê đó, nhưng mà lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu đền không nổi đâu!
Nhìn anh sợ đến run cả người, cậu không còn cách nào khác ngoài nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, cảnh đó sắp qua rồi."
___
Hết phim, mặt mũi Vương Tuấn tái nhợt. Anh dùng tay ôm lấy mặt mình, khổ não thấp giọng lầm bầm: "Mất mặt quá đi..."
"... Không có gì mất mặt hết, sợ thì sợ thôi." Cậu mang theo phong cách người lớn dỗ dành trẻ nhỏ, "Anh sợ như vậy sao còn muốn rủ crush xem phim này? Chỉ vì người ta thích thôi sao?"
"Tôi muốn nghe người đó hào hứng bình luận về bộ phim." Thanh âm của Vương Tuấn nghe vô cùng dịu dàng, cách một lớp khẩu trang, cậu vẫn cảm nhận được anh thích người kia nhiều biết mấy, "Chỉ cần em ấy vui thì tôi cũng vui."
"Vậy ư? Tôi lại không nghĩ vậy. Tôi muốn cả hai cùng cảm nhận được bộ phim hơn là chỉ có một người vui. Nếu người đó không quan tâm đến cảm nhận của anh thì có nghĩa là người đó không hề thích anh rồi!"
Lục Bất Phàm chỉ là theo bản năng nói lời thật lòng, vậy mà như chọc trúng nỗi đau, nét mặt Vương Tuấn lại buồn đi trông thấy.
Anh đáp lại cậu mà cũng như đang tự nhủ với chính mình: "Ừm, người ấy không hề thích tôi."
"Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh buồn đâu mà..." Cậu áy náy đến nỗi chỉ muốn vả vào mặt mình vài phát thật đau.
Cái miệng này, ai mượn lanh vậy hả!? Người ta nghĩ gì thì kệ cha người ta đi ông!
"Vậy... giờ chúng ta về hả?"
"Em muốn đi ăn không? Tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng sushi gần đây."
"Đi thôi!" Sushi là món yêu thích nhất của cậu, Lục Bất Phàm không cần suy nghĩ gì nhiều mà hân hoan đồng ý luôn.
"Mà sao anh lại đặt chỗ trước vậy? Lỡ tôi không đi thì sao?"
"Thì tôi đi ăn một mình."
Ồ... Chắc đây cũng là địa điểm mà anh ta muốn đưa người kia đến.
Trùng hợp ghê, trúng ngay món tủ của cậu, he he!