Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần
  3. Chương : 44

Chương : 44

(Chương này hiện tại xen lẫn quá khứ ngàn năm trước nên xưng hô giữa các nhân vật có hơi lộn xộn, các bạn đọc từ từ thôi nhé)

Sương mù phân tán xung quanh người Hàn Giai Doanh, Cao Thông phảng phất như nhìn thấy nữ nhân trong giấc mộng kia, nguy hiểm mà mỹ lệ. Đã rất lâu hắn chưa nhìn thấy cô như thế này, cô gái trước mắt này, gương mặt này, thần tình này, nhưng Cao Thông biết cô đã không còn là Hàn Giai Doanh. Cô đã trở thành người con gái vào nghìn năm trước, chỉ cần cô mỉm cười với hắn, hắn nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì.

Đúng rồi, mình biết cô ấy. Cao Thông mơ mơ màng màng suy nghĩ.

“A Kiệt, anh đã tỉnh?”. Hàn Giai Doanh mỉm cười, ôn nhu nói.

Cao Thông chậm rãi nói ra tên của cô: “Ngư…Ấu Chân”.

Khóe mắt Hàn Giai Doanh hơi cong lên, y hệt tình cảnh lần đầu tiên hắn gặp cô: “Vẫn còn nhớ tới em sao? Thật tốt”.

Đầu Cao Thông vô cùng đau đớn, trước mắt là một mảnh mông lung. Trong trí nhớ, có một âm thanh nói rằng: “Cao Khiết? Giống như tên con gái vậy…, Ấu Chân, tên của tôi là Ngư Ấu Chân…”.

Cao Khiết? Đó là ai? Cao Thông không khỏi nghĩ. “A…”. Đầu đau đến không thể suy nghĩ được gì, giống như có cái gì đang muốn phá kén thoát ra, Cao Thông thống khổ ôm lấy đầu, khẩn cầu nhìn về phía Từ Nhàn Thuyền —— van cầu cậu, mau cứu tôi.

Hàn Giai Doanh nhìn theo hướng nhìn của hắn, tầm nhìn dừng trên người Từ Nhàn Thuyền: “Không cứu hắn sao?”.

Từ Nhàn Thuyền lắc đầu nói: “Tôi không cứu được”.

Lời cậu nói là thật. Hàn Giai Doanh bây giờ, có lẽ nên gọi là Ngư Ấu Chân, cậu không đấu lại. Khi cậu nói câu này, trong mắt vô hỉ vô bi, thần sắc so với sương mù lại càng nhạt hơn vài phần, gọi là trái tim băng giá.

“Cho nên cậu không cứu hắn?”.

“Tôi không cứu được”. Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên cười rộ lên, vẻ ngoài bình thản lại làm cho người ta cảm thấy dễ chịu: “Nhưng cô sẽ không giết hắn”.

Hàn Giai Doang nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi, bộ dạng vô cùng ngây thơ xinh đẹp: “Tôi không giết hắn, cho nên cậu mang hắn đến sao?”.

“Đúng vậy”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì.

“Đó là lí do cậu để Dương Diệp ở lại?”. Hàn Giai Doanh mỉm cười nhìn Từ Nhàn Thuyền, giống như phát hiện ra chuyện rất thú vị, “Bởi vì cậu nghĩ tôi sẽ giết hắn ta?”

“Lợi dụng xong quân cờ, giữ lại cũng không có ích lợi gì với cô”.

“Giết, đối với tôi cũng không có lợi”.

Từ Nhàn Thuyền nhún vai, “Đại khái là do sợ cô yêu thích việc giết người đấy”. Nói đến phân nửa cậu lại mỉm cười. “Vì thế tôi tìm người cứu anh ta”.

“Nguyên lai cậu nói người chưa tới đủ là ý tứ này”. Hàn Giai Doanh rốt cuộc hiểu rõ, “Cậu quá thông minh làm tôi cảm thấy mình thật tự ti”.

Từ Nhàn Thuyền không có tỏ vẻ gì đối với lời tán thưởng của cô ta, chỉ là hơi nhắm mắt, cuối cùng mở to rồi nói: “Hiện tại, người đã đến đủ”.

“Biểu thúc chí dương chí sát, A Kiệt chí âm chí thánh…”. Hàn Giai Doanh cúi đầu thong thả bước đi thành vòng tròn, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có nghĩ tôi sẽ thành công không?”.

Từ Nhàn Thuyền không trả lờ, chỉ là hỏi: “Cô chắc chắn bọn họ sẽ chết không?”

Hàn Giai Doanh không trả lời, vừa cúi đầu nói lẩm bẩm vừa thong thả bước đi.

Từ Nhàn Thuyền liếc mắt nhìn Tần Tử Giác nãy giờ vẫn không nói gì, cậu mang theo chút thích thú trêu chọc nói: “Anh không cho là toàn bộ chúng ta đang nằm mơ chứ hả?”.

“Không”. Tần Tử Giác trả lời, y nhìn sương mù bốn phía dần dần dày đặc, nói, “Đây chỉ là mộng của tôi”. Chỉ mong cậu tỉnh lại.

Từ Nhàn Thuyền nói: “Chúng ta cùng nhau tỉnh lại”. Cậu cười cười, “Nếu anh vẫn chưa tỉnh lại thì tôi liền ngủ luôn theo anh”.

Sương mù dần dần che khuất thân ảnh hai người, Hàn Giai Doanh nhìn bọn họ, dường như đã trở lại thật lâu trước kia. Khi đó, cũng ở trong làn sương mù dày đặc, Tiểu Kỳ mang theo người kia chậm rãi biến mất.

Cô gần như vừa liếc mắt liền nhìn thấy được hắn. Cao Kiệt khoác tay lên vai người kia, giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là bạn tốt của ta, Cố Phán Chi. Phán Chi, đây là Ngư gia tiểu thư Ngư Ấu Chân”.

Cô hơi cúi người: “Cố tiên sinh”

Người nọ cười đáp lễ: “Ngư tiểu thư”. Dường như mọi ánh nắng rực rỡ thoáng cái đều tập trung lên người hắn, cô nghĩ một người làm sao có thể tốt đẹp đến như vậy.

Cố Phán Chi, Cố Phán Chi.

Cố Phán Chi mỉm cười đứng trước mắt, giống như một cơn gió, một thác nước, dung hòa trong cảnh thiên nhiên sơn thủy, khảm lên bức họa đề thơ, ánh mắt khiến người khác say mê của hắn nhìn về phía cô làm cho cô tình nguyện chết đuối trong cảnh thiên nhiên sơn thủy này, say chết trong bức họa đề thơ.

Vì vậy cô bắt đầu tìm trăm phương ngàn kế quấn quít lấy hắn, mặc kệ hắn mỉm cười cự tuyệt như thế nào, cô luôn có biện pháp khiến cho hắn đầu hàng.

“Không phải chàng muốn học cổ thuật sao? Ta có thể dạy chàng”. Cô mỉm cười ngọt ngào.

Hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cao Kiệt đang đợi ta trong sơn cốc”.

“Ta đi cùng với chàng”. Cô kiên nhẫn.

“Cao Kiệt nói nơi đó rất nguy hiểm…”

“Vậy thì tốt rồi, ta có thể bảo vệ cho chàng”.

Hắn bật cười: “Ta đường đường là một đại nam nhân, làm sao lại để cho một tiểu thư bảo hộ được”.

“Chàng nghìn vạn lần đừng xem thường ta”. Cô ngẩng đầu lên đầy đắc ý, hệt như một con mèo nhỏ giảo hoạt, “Ngoại trừ ‘Vấn Cốt’ và Cao Kiệt”, trong cái làng này cổ thuật của ta là lợi hại nhất”.

Hắn cười nói thất lễ thất lễ, cuối cùng, bọn họ cùng nhau đi đến sơn cốc. Khi đó cô không biết, chuyến đi này không có đường quay về.

Năm ấy, bọn họ 15 tuổi.

“Cô có thể nói cho tôi biết Tiểu Kỳ là ai?”. Câu hỏi của Từ Nhàn Thuyền cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngư Ấu Chân.

“Là đệ đệ của tôi”.

“Nói như vậy những điều Cao Thông nhìn thấy không phải là ảo giác mà chính là tình cảnh năm đó?”

“Không sai”. Ngư Ấu Chân nói, “Là do chính tay tôi giết nó”.

“Hối hận không?”

Ngư Ấu Chân ngẩng người, ngờ vực nhìn Từ Nhàn Thuyền, nhưng không nhìn ra được gì, mới nhàn nhạt nói: “Không có gì hối hận”.

Từ Nhàn Thuyền cười cười, không đối mặt với cô nữa, ngược lại quay sang hỏi Tần Tử Giác: “Anh chưa phát hiện cháu họ anh không được bình thường sao?”

Tần Tử Giác lơ đễnh: “Không phải là cô ấy”. Và khẩu khí giống y như đúc với sự cố mà mẹ Ngu Thánh Nhã của y gặp phải. Chắc chắn là giống như thế.

Từ Nhàn Thuyền bực mình: “Vậy cô ấy là ai?”

Tần Tử Giác dùng ánh mắt xem thường nhìn Từ Nhàn Thuyền, chẳng phải Cao Thông vừa mới nói khi nãy sao, Ngư Ấu Chân.

“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền đầu hàng, nhưng rồi lại không cam lòng mà hỏi: “Anh một chút cũng không tò mò chuyện gì đang xảy ra hả?”

Tần Tử Giác vững vàng nhìn Từ Nhàn Thuyền, nếu như cậu có thể kìm nén thì có thể không nói.

“Được rồi…”. Từ Nhàn Thuyền ủ rũ, “Sự tình đại khái là như thế này, vị bên kia là Ngư tiểu thư”, Từ Nhàn Thuyền chỉ chỉ Ngư Ấu Chân, “Cô ấy yêu một người, nhưng lại bị em trai một đao cắt ngang đoạt ái, vì vậy cô ấy ra tay giết chết em trai và người mình yêu”.

“Phán Chi không phải Ngư Ấu Chân giết”. Có người nói chen vào.

“Tỉnh rồi?”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì chào đón Cao Kiệt, tiếp tục suy luận: “Uh, là do đệ đệ của cô ấy giết, vì vậy cô ấy mới giết đệ đệ để báo thù cho người yêu”.

“Ấu Chân cô ấy…không sai”. Cao Kiệt nói.

Gây ngạc nhiên chính là Tần Tử Giác đã mở miệng: “Ai giết người thì đã sai”.

Y không nói “Giết người là sai trái”, mà là nói “Ai giết người thì đã sai”. Lời này chọc cho Cao Kiệt cười ha ha. Đợi khi cười đủ rồi, hắn mới nói: “Quả nhiên là chí sát, trên đời không có đúng sai, mà chỉ có mình đúng mình sai. Sát nhân không tính là sai, sát chí thân, sai, sát chí ái, sai, đúng không?”.

Cao Kiệt rõ ràng không hề cho rằng Ngư Ấu Chân sai, hắn có chút kích động: “Là Tiểu Kỳ! Nó muốn giết Ấu Chân, Ấu Chân thực sự bất đắc dĩ lắm mới phải phản kháng lại”.

Tần Tử Giác không để ý tới hắn nữa, Từ Nhàn Thuyền trái lại cười hì hì nói: “Nếu đã biết tất cả vậy thì anh nói đi”.

Cao Kiệt do dự nhìn qua phía Ngư Ấu Chân. Lúc này Ngư Ấu Chân đã nhắm hai mắt, ngồi xếp bằng ở trước mộ Cố Phán Chi. Sương mù dày đặc màu trắng giống như màu sữa bò nâng cô lên, lá chuối xanh ngắt làm tôn thêm màu da trắng suốt của cô, phiêu phiêu dục tiên.

Từ Nhàn Thuyền cố gắng dụ dỗ: “Dù phải chết, chúng ta cũng phải chết cho minh bạch chứ?”

Cao Kiệt nhìn một hồi, rốt cuộc thở dài: “Ấu Chân thích một người, người đó là Cố Phán Chi, là bạn bè tôi kết giao ở ngoài làng. Làng của chúng tôi mấy đời được bao bọc bởi mê cổ của “Vấn Cốt”, người ngoài không vào được. Phán Chi vì cứu đệ đệ của hắn nên nghìn dặm xa xôi tìm tới đây, quanh quẩn rất lâu trong khu rừng gần đó nhưng vẫn không tìm thấy đường vào. Khi đó tôi còn trẻ lại hết sức lông bông, không biết quy củ, vì vậy không quan tâm mà gọi “Vấn Cốt” đến, cũng chính là Tiểu Kỳ, phá giải mê cổ cho Phán Chi tiến vào”.

Thuật lại có lẽ cách đây rất lâu, một vị thần tiên trong núi vì cảm tạ dân làng vì đã kính trọng và bảo hộ ngài nên ngài liền hóa thân thành người phàm, chỉ dạy dân làng học cổ thuật. Đó là cổ thuật thần bí nhất, lợi hại nhất trên thế gian, không ai có thể chống đối. Trong làng có rất nhiều người thiên tư thông minh, nhưng lại không có ai có khả năng học được toàn bộ cổ thuật mà sơn thần truyền dạy. Một năm trôi qua, sơn thần đã về lại nơi cư ngụ, mọi người không còn được sơn thần chỉ dạy, nên dần dần trì trệ việc học cổ thuật. Một năm rồi một năm trôi đi, không ai còn quan tâm nữa. Chỉ có một người, người đó vô cùng say mê cổ thuật, nghiên cứu ngày đêm, một khắc cũng không muốn buông tha. Cuối cùng, vào một ngày của hai mươi năm sau, người đó cũng nắm được toàn bộ cổ thuật của sơn thần, người đó dùng cổ thuật bảo vệ bản thân và dân làng không bị những gì ở bên ngoài quấy rầy và xâm hại, người trong làng tôn xưng người đó và hậu nhân của người đó là “Vấn Cốt”.

Mỗi một “Vấn Cốt” đều có năng lực đặc thù, thiên phú dị bẩm, có địa vị cực cao trong làng. Đồng thời, bọn họ cũng gánh vác sứ mệnh bảo hộ dân làng, mỗi lần hạ cổ đều vô cùng lợi hại, không ai có thể ngăn lại. Cổ thuật như vậy, cho dù là bản thân người hạ cổ cũng phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn. “Vấn Cốt” Tiểu Kỳ phá giải “Mê cổ” do chính mình bố trí, toàn bộ thần khí đều bị tổn hại.

“Phán Chi tiến vào trong làng thì biết được Tiểu Kỳ bởi vì mình mới bị trọng thương, trong lòng hổ thẹn, suốt ngày ngồi chờ ở đầu giường Tiểu Kỳ, đợi nó phân phó, chưa từng rời khỏi. Tiểu Kỳ tuy là “Vấn Cốt”, thân phận tôn quý, nhưng cũng chưa từng có người chăm sóc nó tỉ mỉ như vậy, tôi nghĩ khi đó nó bắt đầu thích Phán Chi rồi”. Nói đến đây, Cao Kiệt cười khổ: “Thời gian trôi qua, Tiểu Kỳ dần dần bình phục. Tôi thấy nó đã có thể xuống giường đi lại, liền canh thời gian dự định dẫn Phán Chi đi gặp Ấu Chân một chút. Đi gặp mặt…người trong lòng của tôi”.

END 44

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5812 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5319 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5050 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4629 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4558 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4534 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter