Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
Suốt chặng đường trên xe, Tạ Hựu Thuyết không ngừng quan tâm Đới An Lạc, anh sợ cô đói, lại sợ cô khát.
Không biết rốt cuộc anh là bác sĩ được cục an ninh phái theo bảo hộ Trác tổng hay là bác sĩ riêng của Đới An Lạc nữa. Mọi người dù có nhắm mắt cũng thấy được tình cảm mập mờ anh dành cho An Lạc.
Hôm trước, trong cuộc họp, giám đốc bệnh viện Hồng Phúc nhắc đến vấn đề cục an ninh Thượng Hải cần một bác sĩ theo bảo hộ chuyến du lịch công ty của Trác tổng New Wind. Những bác sĩ khác đều e ngại khi nghe đến cái tên Trác tổng, bởi họ biết chút thông tin phong phanh anh là người tính tình lạnh lùng bá đạo, còn có phần hơi cổ quái. Tạ Hựu Thuyết nhanh chóng nắm bắt cơ hội tình nguyện đảm nhận nhiệm vụ này. Anh suy đoán đây là cơ hội tốt để anh có thể gặp An Lạc.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.
......................
Hướng dẫn viên team building Vương Tiêu dẫn đoàn người lên núi.
Núi rừng địa hình nơi đây hiểm trở khá khó khăn trong việc di chuyển, vã lại đoàn người còn là những cô cậu lớn lên nơi thành thị 'chân tay trói gà không chặt' sức khỏe kém dẻo dai.
Người hăng hái xem phong thái ít tốn sức lực nhất có lẽ là Đới An Lạc, cô lớn lên ở vùng nông thôn nghèo, từng cày cấy, gieo mùa vụ,....làm không ít việc nặng nhọc lao động chân tay. Xem ra cuộc hành trình này không khiến cô quá vất vả.
Dựng xong lều trại thì trời cũng đã quá chiều.
Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh, Lương Cảnh Mỹ ba người bọn họ ở cùng một lều. Thẩm Kiêu cùng hai người bạn trai Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh chung một lều. Ngô Thư Đóa, Đới An Lạc, Tưởng Niên Phi ở cùng nhau. Trác Nhất Phong ở cùng Lâm Hữu Đằng và Lưu quản gia. Chỉ còn lại Tạ Hựu Thuyết, anh sẽ ở cùng lều hướng dẫn viên Vương Tiêu.
Phân chia chuyện lều trại xong xuôi, mọi người được phổ biến những kiến thức khi vui chơi trong rừng. Vương Tiêu hướng dẫn mọi người đến con suối nhỏ gần đó bắt cá để có thêm lương thực cho buổi đốt lửa trại tối nay.
Tưởng Niên Phi sức khỏe không tốt nên không tham gia cùng mọi người. Cô ở lại lều trại sắp xếp đồ đạc.
Tạ Hựu Thuyết đi xung quanh khu vực cắm trại kiểm tra xem có những côn trùng, động vật, thực vật,....gây nguy hại đến sức khỏe hay không.
Trác Nhất Phong vẫn giữ khoảng cách nhất định, anh lãnh đạm ung dung ngồi trên bờ quan sát mọi người hoạt động.
An Lạc cảm thấy không được tự nhiên thoải mái khi cứ vô tình va phải ánh mắt phán xét của Trác Nhất Phong. Thực không hiểu nổi anh đi du lịch để thư giãn hay là để giám sát cô nữa.
"Cá...An Lạc nhìn này" Lưu quản gia vui vẻ reo hò, ông giơ con cá to về phía An Lạc mà khoe mẻ.
An Lạc vẻ mặt hớn hở không kém "Ba đúng là tuyệt vời"
Lâm Hữu Đằng có chút tán thưởng lại có chút ganh tị "Lưu quản gia, chú giỏi vậy sao?"
"Lâm thiếu, cậu đừng coi thường lão già này. Tuy tôi lớn tuổi sức khỏe có phần kém hơn các cô cậu nhưng xét về kỹ năng sống thì các cô cậu còn kém xa lắm a" Lưu quản gia đáp trả Lâm Hữu Đằng, ông vui vẻ cười đắc ý.
Sau một hồi ròng rã lăn lộn quay cuồng dưới dòng suối vẫn không tóm được con cá nào, Lâm Hữu Đằng lê tấm thân rã rời lên bờ tiến về phía Trác Nhất Phong ngồi bệt xuống.
Trác Nhất Phong không nhịn được buông lời trêu chọc "Sao? Lâm thiếu, con gái người ta còn chưa bỏ cuộc mà cậu đã nản chí rồi à? Con rể tương lai Ngô gia mà cậu chỉ thể hiện được vậy thôi ư?"
Lâm Hữu Đằng 'Hừ" lạnh "Ai nói cậu là tớ muốn làm con rể Ngô gia?''
"Nếu không thì người mồm miệng giảo hoạt, chuyên làm tổn thương các cô gái như cậu mà lại bẽn lẽn bí bách trước một con bé sao?"
Lâm Hữu Đằng luống cuống vặn vẹo câu giễu cợt kia "Trác Nhất Phong, cậu ăn nói cho cẩn thận vào. Người khác nghe được lại nghĩ Lâm Hữu Đằng tớ là loại đạo tặc chuyên dụ dỗ con gái nhà lành"
Trác Nhất Phong cười ẩn ý, xem ra 'tình trong như đã mà mặt ngoài còn e'
"Tớ lại thấy con thỏ nhỏ của ai đó sắp bị người khác cưỡm mất rồi đấy"
Dù Lâm Hữu Đằng không nói rõ, nhưng Trác Nhất Phong vẫn hiểu anh đang muốn nói gì.
Nhìn thái độ ung dung không đáp trả của Trác Nhất Phong khiến Lâm Hữu Đằng tức sặc máu a. Ban đầu anh trêu chọc Đới An Lạc, phản ứng Trác Nhất Phong vô cùng rõ ràng, như muốn khẳng định chủ quyền. Vậy mà lần này lại dửng dưng mặc kệ Tạ Hựu Thuyết tiếp cận An Lạc.
"Tớ nói cậu biết, nếu cậu mà cứ để yên như vậy, sau này hối hận lại không kịp đâu"
"Cậu yên tâm, cô ấy không thể nào rời khỏi tớ" Vẻ mặt Trác Nhất Phong vô cùng tự tin.
"Nhưng tớ nhắc nhở cậu một câu....Trong chuyện tình cảm, cậu không thể cứ mãi trêu đùa hoặc ép buộc người khác, nó chính là nguyên nhân gây biến chất, đến lúc nhận ra có thể sẽ không cách nào bù đắp lại được"
Lâm Hữu Đằng vô cùng yêu thích Đới An Lạc, anh không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Tuy thường ngày anh hay trêu chọc nhưng thực ra lại rất quan tâm, luôn để ý những gì cô chia sẻ. Sau mọi chuyện cô trãi qua, anh biết tình cảm cô dành cho người bạn thân của mình đã phai nhạt từ lâu.
Một người anh xem như em gái, một người là bạn thân nhất, anh không muốn thấy hai người cứ mãi lẩn quẩn ở trong đoạn tình cảm không rõ ràng nữa.
Lời lẽ của Lâm Hữu Đằng làm Trác Nhất Phong phải suy ngẫm, sắc mặt anh bỗng chốc trầm xuống. Trước đây Lưu quản gia cũng không ít lần khuyên anh không nên để thù hận chiếm giữ thần trí, cố tình chà đạp tình cảm cô dành cho mình.
Đến giờ nhận ra cũng đã muộn, nếu hiện tại anh không giở thủ đoạn để ép buộc thì chắc chắn cô sẽ không can tâm ở cạnh anh. Nhất là khi cô đã biết về bí mật anh che giấu.
Có phải anh thua Tạ Hựu Thuyết về phương diện tình cảm của Đới An Lạc rồi không?
Không biết rốt cuộc anh là bác sĩ được cục an ninh phái theo bảo hộ Trác tổng hay là bác sĩ riêng của Đới An Lạc nữa. Mọi người dù có nhắm mắt cũng thấy được tình cảm mập mờ anh dành cho An Lạc.
Hôm trước, trong cuộc họp, giám đốc bệnh viện Hồng Phúc nhắc đến vấn đề cục an ninh Thượng Hải cần một bác sĩ theo bảo hộ chuyến du lịch công ty của Trác tổng New Wind. Những bác sĩ khác đều e ngại khi nghe đến cái tên Trác tổng, bởi họ biết chút thông tin phong phanh anh là người tính tình lạnh lùng bá đạo, còn có phần hơi cổ quái. Tạ Hựu Thuyết nhanh chóng nắm bắt cơ hội tình nguyện đảm nhận nhiệm vụ này. Anh suy đoán đây là cơ hội tốt để anh có thể gặp An Lạc.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.
......................
Hướng dẫn viên team building Vương Tiêu dẫn đoàn người lên núi.
Núi rừng địa hình nơi đây hiểm trở khá khó khăn trong việc di chuyển, vã lại đoàn người còn là những cô cậu lớn lên nơi thành thị 'chân tay trói gà không chặt' sức khỏe kém dẻo dai.
Người hăng hái xem phong thái ít tốn sức lực nhất có lẽ là Đới An Lạc, cô lớn lên ở vùng nông thôn nghèo, từng cày cấy, gieo mùa vụ,....làm không ít việc nặng nhọc lao động chân tay. Xem ra cuộc hành trình này không khiến cô quá vất vả.
Dựng xong lều trại thì trời cũng đã quá chiều.
Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh, Lương Cảnh Mỹ ba người bọn họ ở cùng một lều. Thẩm Kiêu cùng hai người bạn trai Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh chung một lều. Ngô Thư Đóa, Đới An Lạc, Tưởng Niên Phi ở cùng nhau. Trác Nhất Phong ở cùng Lâm Hữu Đằng và Lưu quản gia. Chỉ còn lại Tạ Hựu Thuyết, anh sẽ ở cùng lều hướng dẫn viên Vương Tiêu.
Phân chia chuyện lều trại xong xuôi, mọi người được phổ biến những kiến thức khi vui chơi trong rừng. Vương Tiêu hướng dẫn mọi người đến con suối nhỏ gần đó bắt cá để có thêm lương thực cho buổi đốt lửa trại tối nay.
Tưởng Niên Phi sức khỏe không tốt nên không tham gia cùng mọi người. Cô ở lại lều trại sắp xếp đồ đạc.
Tạ Hựu Thuyết đi xung quanh khu vực cắm trại kiểm tra xem có những côn trùng, động vật, thực vật,....gây nguy hại đến sức khỏe hay không.
Trác Nhất Phong vẫn giữ khoảng cách nhất định, anh lãnh đạm ung dung ngồi trên bờ quan sát mọi người hoạt động.
An Lạc cảm thấy không được tự nhiên thoải mái khi cứ vô tình va phải ánh mắt phán xét của Trác Nhất Phong. Thực không hiểu nổi anh đi du lịch để thư giãn hay là để giám sát cô nữa.
"Cá...An Lạc nhìn này" Lưu quản gia vui vẻ reo hò, ông giơ con cá to về phía An Lạc mà khoe mẻ.
An Lạc vẻ mặt hớn hở không kém "Ba đúng là tuyệt vời"
Lâm Hữu Đằng có chút tán thưởng lại có chút ganh tị "Lưu quản gia, chú giỏi vậy sao?"
"Lâm thiếu, cậu đừng coi thường lão già này. Tuy tôi lớn tuổi sức khỏe có phần kém hơn các cô cậu nhưng xét về kỹ năng sống thì các cô cậu còn kém xa lắm a" Lưu quản gia đáp trả Lâm Hữu Đằng, ông vui vẻ cười đắc ý.
Sau một hồi ròng rã lăn lộn quay cuồng dưới dòng suối vẫn không tóm được con cá nào, Lâm Hữu Đằng lê tấm thân rã rời lên bờ tiến về phía Trác Nhất Phong ngồi bệt xuống.
Trác Nhất Phong không nhịn được buông lời trêu chọc "Sao? Lâm thiếu, con gái người ta còn chưa bỏ cuộc mà cậu đã nản chí rồi à? Con rể tương lai Ngô gia mà cậu chỉ thể hiện được vậy thôi ư?"
Lâm Hữu Đằng 'Hừ" lạnh "Ai nói cậu là tớ muốn làm con rể Ngô gia?''
"Nếu không thì người mồm miệng giảo hoạt, chuyên làm tổn thương các cô gái như cậu mà lại bẽn lẽn bí bách trước một con bé sao?"
Lâm Hữu Đằng luống cuống vặn vẹo câu giễu cợt kia "Trác Nhất Phong, cậu ăn nói cho cẩn thận vào. Người khác nghe được lại nghĩ Lâm Hữu Đằng tớ là loại đạo tặc chuyên dụ dỗ con gái nhà lành"
Trác Nhất Phong cười ẩn ý, xem ra 'tình trong như đã mà mặt ngoài còn e'
"Tớ lại thấy con thỏ nhỏ của ai đó sắp bị người khác cưỡm mất rồi đấy"
Dù Lâm Hữu Đằng không nói rõ, nhưng Trác Nhất Phong vẫn hiểu anh đang muốn nói gì.
Nhìn thái độ ung dung không đáp trả của Trác Nhất Phong khiến Lâm Hữu Đằng tức sặc máu a. Ban đầu anh trêu chọc Đới An Lạc, phản ứng Trác Nhất Phong vô cùng rõ ràng, như muốn khẳng định chủ quyền. Vậy mà lần này lại dửng dưng mặc kệ Tạ Hựu Thuyết tiếp cận An Lạc.
"Tớ nói cậu biết, nếu cậu mà cứ để yên như vậy, sau này hối hận lại không kịp đâu"
"Cậu yên tâm, cô ấy không thể nào rời khỏi tớ" Vẻ mặt Trác Nhất Phong vô cùng tự tin.
"Nhưng tớ nhắc nhở cậu một câu....Trong chuyện tình cảm, cậu không thể cứ mãi trêu đùa hoặc ép buộc người khác, nó chính là nguyên nhân gây biến chất, đến lúc nhận ra có thể sẽ không cách nào bù đắp lại được"
Lâm Hữu Đằng vô cùng yêu thích Đới An Lạc, anh không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Tuy thường ngày anh hay trêu chọc nhưng thực ra lại rất quan tâm, luôn để ý những gì cô chia sẻ. Sau mọi chuyện cô trãi qua, anh biết tình cảm cô dành cho người bạn thân của mình đã phai nhạt từ lâu.
Một người anh xem như em gái, một người là bạn thân nhất, anh không muốn thấy hai người cứ mãi lẩn quẩn ở trong đoạn tình cảm không rõ ràng nữa.
Lời lẽ của Lâm Hữu Đằng làm Trác Nhất Phong phải suy ngẫm, sắc mặt anh bỗng chốc trầm xuống. Trước đây Lưu quản gia cũng không ít lần khuyên anh không nên để thù hận chiếm giữ thần trí, cố tình chà đạp tình cảm cô dành cho mình.
Đến giờ nhận ra cũng đã muộn, nếu hiện tại anh không giở thủ đoạn để ép buộc thì chắc chắn cô sẽ không can tâm ở cạnh anh. Nhất là khi cô đã biết về bí mật anh che giấu.
Có phải anh thua Tạ Hựu Thuyết về phương diện tình cảm của Đới An Lạc rồi không?