Chương 54: Điều kiện
“Cậu chủ, tất cả đồ của cô Đới đều đã được thu dọn xong hết rồi. Tôi cũng đã liên hệ với chủ nhà, trả thêm cho họ một khoản tiền” Lưu Tu Kiệt ra hiệu cho giúp việc trong nhà mang đồ của Đới An Lạc lên trên sắp xếp.
Trác Nhất Phong không mặn không nhạt “Được”
“Nhưng cậu chủ…tôi thấy chúng ta làm như vậy đối với cô Đới có chút không thỏa đáng”
"Không thỏa đáng?’’ Trác Nhất Phong nhướng chân mày nhìn Lưu quản gia.
“Dù sao cậu cũng nên để tâm đến cảm nhận cô Đới một chút” Lưu Tu Kiệt muốn khuyên Trác Nhất Phong chuyện tình cảm phải có sự thấu hiểu, không thể cứ ràng buộc đối phương.
Ông biết những lời ông nói có thể khiến Trác Nhất Phong tâm trạng bất ổn. Nhưng ông không muốn nhìn thấy cậu chủ của ông cứ bị mắc kẹt giữa trang thái yêu hận này mãi được.
“Ở Trác gia có gì không tốt hơn nơi xó xỉn kia? Tốt nhất cô ấy nên thấy vui mừng vì được Trác Nhất Phong tôi chiếu cố đến như vậy”
Lưu Tu Kiệt chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Đới An Lạc’’ Trác Nhất Phong mở cửa phòng nhìn thấy Đới An Lạc đứng ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời.
Cô lúc này có khác gì với những con chim nhỏ bị người khác nhốt vào lồng không có sự tự do.
Nghe anh gọi cô cũng chẳng buồn để tâm quay lại.
Trác Nhất Phong tiến vào bên trong "Đồ đạc của cô đã được chuyển xong hết cả rồi. Mau đến xem còn thiếu, còn cần thêm gì không?’’
Đới An Lạc siết chặt nắm tay “Tại sao đối xử với tôi như vậy?”
''Ngoài chuyện anh là Sếp của tôi thì chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào hết. Trác Nhất Phong anh lấy cái quyền gì để ép tôi phải ở nhà anh?"
Cô không phải một con rối, tùy ý để anh trêu đùa tình cảm hết lần này đến lần khác.
“Lý do?” Anh phải tìm một lý do thì cô mới đồng ý ở lại ư?
"Đã đến lúc cô nên trả nợ cho tôi rồi’’
“Trác tổng, tôi nghe điều này đến mức nhàm chán rồi. Rốt cuộc tôi vẫn không hiểu bản thân đã nợ anh cái gì?”
“Ở lại đây, từ từ cô sẽ biết”
"6 tháng’’ Trác Nhất Phong bắt đầu bàn điều kiện với cô.
“Tôi mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực. Trong 6 tháng tôi điều trị hết bệnh cô có thể đi”
Trác Nhất Phong mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực, có lẽ vì thế mà anh ta không chấp nhận việc người từng thích mình nay lại thân thiết với người mình ghét. Chỉ cần anh ta điều trị khỏi có phải cô được tự do trở lại không?
6 tháng cũng không phải khoảng thời gian quá dài, cô có thể nhẫn nhịn một chút, coi như làm việc thiện giúp anh ta an tâm trị bệnh đi.
Cô cũng không hiểu bản thân mình có gì giúp được anh trong quá trình điều trị bệnh nữa.Thật nực cười.
“Được, 6 tháng sau tôi nhất định rời khỏi đây”
Nơi đáy mắt Trác Nhất Phong có chút tia vui mừng. Anh dịu dàng đến gần nắm lấy tay Đới An Lạc “Đi nào, bọn họ đã thu xếp xong phòng cho cô”
Thời khắc này cô thấy Trác Nhất Phong như hoàn toàn trở thành người khác, lời nói của anh có thể nghe ra sự ôn nhu trong đó.
Căn bệnh này khiến tính cách một người trở nên mơ hồ kì lạ thật đó.
Căn phòng sắp xếp cho cô nằm ngay bên cạnh phòng Trác Nhất Phong.
Cô nhìn Lưu quản gia “Chú Lưu, tất cả đồ đạc của cháu đều do chú dọn sao?”
Lưu Tu Kiệt xua tay “Không phải cô Đới, đồ của cô do những nữ hầu trong nhà thu xếp đó”
Đới An Lạc nghe xong câu trả lời thở phào nhẹ nhõm.
“Trác tổng”
“Gọi tôi Trác Nhất Phong”
Anh đã nói điều này nhiều lần với cô rồi, dường như cô chẳng ghi nhớ.
"Tráccc Nhất Phong, vậy có phải từ giờ tôi có thể tự do ở Trác gia không?’’
“Phải, cứ xem là nhà mình”
“Trả lại điện thoại cho tôi”
Trác Nhất Phong ra ám hiệu cho Lưu quản gia đi lấy điện thoại trả lại cho Đới An Lạc.
Lấy lại được điện thoại, cô nhanh chóng đẩy Trác Nhất Phong ra khỏi phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Tự nhủ bản thân thời gian này sẽ nhanh chóng trôi qua mà thôi.
Cô ngã mình tự do trên giường, mở điện thoại xem bức ảnh đã được chụp lúc ở cô nhi viện Phong Vũ.
Chuyện quan trọng khiến cô đồng ý ở lại đây chính là bức ảnh này.
Cô rón rén mở hé cửa nhìn ra bên ngoài, hành lang không một bóng người.
Không có Trác Nhất Phong, không có Lưu quản gia.
Hành động thôi.
Cô lén la lén lút nhìn trước ngó sau đi xuống lầu 3.
Đứng trước bức ảnh lớn gia đình Trác Nhất Phong, lần trước đến đây cô đã nhìn thấy, có chút tự tán thưởng bản thân trí nhớ thật tốt.
Cô mở bức ảnh trong điện thoại, đưa lên so sánh với tấm ảnh trên tường. Quả nhiên chính là họ.
Người ở trong bức ảnh điện thoại cô chính là bố mẹ Trác Nhất Phong.
Nhớ lại hôm viện trưởng Từ nhờ cô đến phòng bà ấy lấy bằng khen để gửi cho Tạ Hựu Thuyết, cô tình cờ nhìn thấy bức ảnh này trong ngăn bàn làm việc của viện trưởng.
Cô cảm thấy nguời đàn ông và người phụ nữ trong ảnh khá quen mắt, lục lọi trí nhớ một lúc hình như cảm thấy họ rất giống bố mẹ Trác Nhất Phong. Phía sau bức ảnh còn có ghi dòng chữ “Người thành lập mái nhà Phong Vũ”
Vậy thật sự bố mẹ Trác Nhất Phong chính là người bí ẩn đã tạo dựng nên mái ấm Phong Vũ mà viện trưởng Từ từng nói đến.
Phong Vũ, Phong chắc hẳn là Trác Nhất Phong rồi, vậy còn Vũ?
Trác Nhất Phong không mặn không nhạt “Được”
“Nhưng cậu chủ…tôi thấy chúng ta làm như vậy đối với cô Đới có chút không thỏa đáng”
"Không thỏa đáng?’’ Trác Nhất Phong nhướng chân mày nhìn Lưu quản gia.
“Dù sao cậu cũng nên để tâm đến cảm nhận cô Đới một chút” Lưu Tu Kiệt muốn khuyên Trác Nhất Phong chuyện tình cảm phải có sự thấu hiểu, không thể cứ ràng buộc đối phương.
Ông biết những lời ông nói có thể khiến Trác Nhất Phong tâm trạng bất ổn. Nhưng ông không muốn nhìn thấy cậu chủ của ông cứ bị mắc kẹt giữa trang thái yêu hận này mãi được.
“Ở Trác gia có gì không tốt hơn nơi xó xỉn kia? Tốt nhất cô ấy nên thấy vui mừng vì được Trác Nhất Phong tôi chiếu cố đến như vậy”
Lưu Tu Kiệt chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Đới An Lạc’’ Trác Nhất Phong mở cửa phòng nhìn thấy Đới An Lạc đứng ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời.
Cô lúc này có khác gì với những con chim nhỏ bị người khác nhốt vào lồng không có sự tự do.
Nghe anh gọi cô cũng chẳng buồn để tâm quay lại.
Trác Nhất Phong tiến vào bên trong "Đồ đạc của cô đã được chuyển xong hết cả rồi. Mau đến xem còn thiếu, còn cần thêm gì không?’’
Đới An Lạc siết chặt nắm tay “Tại sao đối xử với tôi như vậy?”
''Ngoài chuyện anh là Sếp của tôi thì chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào hết. Trác Nhất Phong anh lấy cái quyền gì để ép tôi phải ở nhà anh?"
Cô không phải một con rối, tùy ý để anh trêu đùa tình cảm hết lần này đến lần khác.
“Lý do?” Anh phải tìm một lý do thì cô mới đồng ý ở lại ư?
"Đã đến lúc cô nên trả nợ cho tôi rồi’’
“Trác tổng, tôi nghe điều này đến mức nhàm chán rồi. Rốt cuộc tôi vẫn không hiểu bản thân đã nợ anh cái gì?”
“Ở lại đây, từ từ cô sẽ biết”
"6 tháng’’ Trác Nhất Phong bắt đầu bàn điều kiện với cô.
“Tôi mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực. Trong 6 tháng tôi điều trị hết bệnh cô có thể đi”
Trác Nhất Phong mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực, có lẽ vì thế mà anh ta không chấp nhận việc người từng thích mình nay lại thân thiết với người mình ghét. Chỉ cần anh ta điều trị khỏi có phải cô được tự do trở lại không?
6 tháng cũng không phải khoảng thời gian quá dài, cô có thể nhẫn nhịn một chút, coi như làm việc thiện giúp anh ta an tâm trị bệnh đi.
Cô cũng không hiểu bản thân mình có gì giúp được anh trong quá trình điều trị bệnh nữa.Thật nực cười.
“Được, 6 tháng sau tôi nhất định rời khỏi đây”
Nơi đáy mắt Trác Nhất Phong có chút tia vui mừng. Anh dịu dàng đến gần nắm lấy tay Đới An Lạc “Đi nào, bọn họ đã thu xếp xong phòng cho cô”
Thời khắc này cô thấy Trác Nhất Phong như hoàn toàn trở thành người khác, lời nói của anh có thể nghe ra sự ôn nhu trong đó.
Căn bệnh này khiến tính cách một người trở nên mơ hồ kì lạ thật đó.
Căn phòng sắp xếp cho cô nằm ngay bên cạnh phòng Trác Nhất Phong.
Cô nhìn Lưu quản gia “Chú Lưu, tất cả đồ đạc của cháu đều do chú dọn sao?”
Lưu Tu Kiệt xua tay “Không phải cô Đới, đồ của cô do những nữ hầu trong nhà thu xếp đó”
Đới An Lạc nghe xong câu trả lời thở phào nhẹ nhõm.
“Trác tổng”
“Gọi tôi Trác Nhất Phong”
Anh đã nói điều này nhiều lần với cô rồi, dường như cô chẳng ghi nhớ.
"Tráccc Nhất Phong, vậy có phải từ giờ tôi có thể tự do ở Trác gia không?’’
“Phải, cứ xem là nhà mình”
“Trả lại điện thoại cho tôi”
Trác Nhất Phong ra ám hiệu cho Lưu quản gia đi lấy điện thoại trả lại cho Đới An Lạc.
Lấy lại được điện thoại, cô nhanh chóng đẩy Trác Nhất Phong ra khỏi phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Tự nhủ bản thân thời gian này sẽ nhanh chóng trôi qua mà thôi.
Cô ngã mình tự do trên giường, mở điện thoại xem bức ảnh đã được chụp lúc ở cô nhi viện Phong Vũ.
Chuyện quan trọng khiến cô đồng ý ở lại đây chính là bức ảnh này.
Cô rón rén mở hé cửa nhìn ra bên ngoài, hành lang không một bóng người.
Không có Trác Nhất Phong, không có Lưu quản gia.
Hành động thôi.
Cô lén la lén lút nhìn trước ngó sau đi xuống lầu 3.
Đứng trước bức ảnh lớn gia đình Trác Nhất Phong, lần trước đến đây cô đã nhìn thấy, có chút tự tán thưởng bản thân trí nhớ thật tốt.
Cô mở bức ảnh trong điện thoại, đưa lên so sánh với tấm ảnh trên tường. Quả nhiên chính là họ.
Người ở trong bức ảnh điện thoại cô chính là bố mẹ Trác Nhất Phong.
Nhớ lại hôm viện trưởng Từ nhờ cô đến phòng bà ấy lấy bằng khen để gửi cho Tạ Hựu Thuyết, cô tình cờ nhìn thấy bức ảnh này trong ngăn bàn làm việc của viện trưởng.
Cô cảm thấy nguời đàn ông và người phụ nữ trong ảnh khá quen mắt, lục lọi trí nhớ một lúc hình như cảm thấy họ rất giống bố mẹ Trác Nhất Phong. Phía sau bức ảnh còn có ghi dòng chữ “Người thành lập mái nhà Phong Vũ”
Vậy thật sự bố mẹ Trác Nhất Phong chính là người bí ẩn đã tạo dựng nên mái ấm Phong Vũ mà viện trưởng Từ từng nói đến.
Phong Vũ, Phong chắc hẳn là Trác Nhất Phong rồi, vậy còn Vũ?