Chương 25: Dư vị cay nghiệt
Thử thách này vừa hay lại đúng ý Trác Nhất Phong quá đi chứ. Thẩm Kiêu xem ra lần này cậu cũng được việc đấy.
Buổi tiệc kết thúc, mọi người cũng nhau ra về. Thẩm Kiêu lúc nào cũng nắm chặt tay Tưởng Niên Phi, như sợ cô sẽ chạy mất bất cứ lúc nào. Họ trông giống như một cặp tình nhân vừa mới yêu nhau vậy, ngọt ngào, lãng mạn khiến người khác ganh tị quá đi mất.
“Chị Niên Phi, em thật ngưỡng mộ chị, hy vọng sau này em cũng sẽ gặp một người yêu thương em như thế” An Lạc vui vẻ, cô đang nghĩ về một cuộc sống hạnh phúc và bình yên.
Tưởng Niên Phi nở một nụ cười ngọt ngào nhìn qua Thẩm Kiêu, Thẩm Kiêu lên tiếng “Thư ký Đới, một cô gái tốt như cô chắc chắn sẽ gặp được hạnh phúc như ý. Còn bây giờ chúc cô may mắn nhé!!!”
Ý tứ Thẩm Kiêu không rõ ràng, làm An Lạc cứ mãi suy nghĩ ‘anh chúc cô bây giờ may mắn’ nghĩa là thế nào.
Thôi chết, cô vậy mà dám quên rằng bản thân đã vướng vào cứ thử thách bất đắc dĩ của Trác Nhất Phong. Phải làm sao đây?
Lâm Hữu Đằng muốn làm kỳ đà cản mũi, Thẩm Kiêu liền tìm cớ giao cho anh nhiệm vụ làm tài xế đưa ba cô gái say xỉn kia về nhà. Anh thật không can tâm chút nào mà.
Tranh thủ lúc Trác Nhất Phong đi lấy xe, Đới An Lạc liền tìm cách bỏ trốn. Cô đi đến một góc đường vắng mở điện thoại bật app lên gọi taxi.
Đèn pha của một chiếc xe nào đó rọi thẳng vào mặt khiến cô lóa mắt không thể nhìn thấy được gì. Cô đưa tay trái lên che mắt lại, chiếc xe chạy đến ngay chỗ cô đứng rồi dừng lại.
Taxi nhanh đến vậy ư?
Khi cô định hình nhìn rõ mọi thứ mới thấy đây không phải xe taxi mà là một chiếc BMW hai chỗ ngồi, màu đen bóng cực kỳ sang trọng.
Kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ cũng dần dần lộ ra, khuôn mặt này bây giờ lại khiến cho cô cảm thấy sợ hãi “Trác tổng”
“Lên xe” Quả giọng quyền lực này không thể nhầm lẫn với người khác được.
Cô lúc này có chút hơi run, nở một nụ cười gượng gạo “Trác tổng, tôi thấy mọi người đều đã về hết rồi, trò chơi này có lẽ không nhất thiết phải thực hiện đâu nhỉ!?”
Anh nghe được sự ngoan cố trong lời nói của cô, trực tiếp mở cửa bước xuống xe đi vòng qua chỗ cô “Con người của tôi làm việc rất có nguyên tắc”
Cô sững sốt " Nhưng đây đâu phải là làm việc…"
Còn chưa kịp nói hết câu, Trác Nhất Phong đã mở cửa đẩy cô vào bên trong xe.
“Trác tổng…Trác tổng”
“Ngồi yên ngay ngắn cho tôi”
Trác Nhất Phong giọng điệu nghiêm nghị, vẻ mặt của anh chính là kiểu ‘tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu’.
Thấy Đới An Lạc ngoan ngoãn nghe lời, anh đóng sầm cánh cửa lại. Nụ cười tà mị nở trên môi người đàn ông lạnh lùng.
Đới An Lạc, em thoát khỏi tôi được sao?
Trác Nhất Phong bước lên xe đóng cửa lại, không gian trở nên thu hẹp. Anh trực tiếp bấm nút khóa tất cả chốt cửa như sợ Đới An Lạc sẽ tìm cách trốn mất.
Cô cảm thấy bản thân giống như con dế bị nhốt vào chiếc hộp vậy, chật hẹp, ngột ngạt đến khó thở.
Trác Nhất Phong ngồi một lúc vẫn không khởi động máy xe. Anh ta định đậu xe ngồi ở đây đến hết đêm luôn hay sao?
“Đới An Lạc, cô bị ngốc à?” Trác Nhất Phong lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Đới An Lạc không hiểu câu hỏi của anh, chỉ "Hả’’ một tiếng.
Anh chồm qua sát gần cô, mặt anh cách mặt cô chỉ trong gang tấc, mùi hoắc hương của anh xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. Cô quay mặt qua bên phải lãng tránh anh.
“Đới An Lạc, cô đang suy nghĩ gì vậy?” Trác Nhất Phong nhìn khuôn mặt cô gái đang mắt chặt đôi mắt, hàng lông mi dài cong vút, mũi cao, đôi môi đỏ, khuôn miệng xinh xắn, chiếc cằm vline nghiêng đầu né tránh mình liền cười khẩy.
“Tôi, tôi không có nghĩ gì” Cô lắp bắp nhả chữ, mặt lúc này đã ửng đỏ, nó tố cáo cho anh biết trong đầu cô đang suy nghĩ đến chuyện gì.
“Cô nghĩ tôi thèm làm gì cô sao?” Anh kéo dây an toàn bên hông cô, cẩn thận quàng qua người cô rồi cài vào chốt an toàn.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cô xem phim nhiều quá nên tưởng tượng sâu xa rồi. Đới An Lạc bình tĩnh, bình tĩnh. Cô tự trấn an bản thân mình.
Nhè nhẹ mở đôi mắt ra, quay đầu qua trái giật mình bởi vì Trác Nhất Phong vẫn ngồi yên tư thế đó nhìn cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận thấy hơi thở của anh âm ấm phả qua đầu mũi mình “Trác tổng, mặt tôi dính gì à?”
“Đới An Lạc, vì sao lúc nãy cô lại hôn Lâm Hữu Đằng mà không phải tôi? Có phải cô thích cậu ta rồi đúng không?” Trác Nhất Phong nhớ lại chuyện ban nãy, chuyện mà khiến anh cảm thấy thất vọng.
“Tôiii…tôi không có. Tôi làm sao dám tùy tiện chạm vào người cao quý như Trác tổng chứ” An Lạc bối rối không biết câu trả lời này có làm cho Trác Nhất Phong hài lòng hay không. Đứng trước anh, con người cô lại trở nên yếu đuối bất thường.
“Không dám tùy tiện chạm vào tôi nhưng lại có thể tùy tiện chạm vào người đàn ông khác? Cô giỏi thật” Trác Nhất Phong cười miệt thị cô.
“Có lẽ phải cho cô quen từ bây giờ”
Anh càng nói càng tiến gần sát lại Đới An Lạc hơn nữa. Cô bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm sắp xảy ra, đưa hai tay chạm lên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra xa một chút, người cô ngã về phía sau đã chạm giới hạn, lưng cô áp sát đến cửa xe rồi.
Trác Nhất Phong lúc này giống như một con sói đang vồ lấy ‘tiểu bạch thỏ’. Anh dùng hai tay nắm chặt hai cổ tay của cô, kéo cô lại gần phía mình. Thô bạo để môi mình chạm vào đôi môi anh đào mềm mại của cô.
Sức lực Trác Nhất Phong quá mạnh khiến cô không thể nào chống cự lại nổi. Tay phải của anh vòng qua eo cô, ép cô sát lại phía mình.
Nụ hôn đầu của cô vậy mà lại như thế này đây. Cô hoàn toàn không có chút phòng bị gì bất ngờ bị anh cưỡng hôn thô bạo, còn bị anh khống chế, cảm thấy hô hấp bản thân càng lúc càng không được thuận lợi.
Trác Nhất Phong thấy vị cay từ môi Đới An Lạc truyền qua, lúc nãy Đới An Lạc đã ăn mấy món có vị cay nồng. Trác Nhất Phong xưa nay lại không ăn được những món cay.
Nụ hôn này có thể được gọi là nụ hôn cay nghiệt.
Nhưng không vì thế mà anh buông lỏng đôi môi nhỏ nhắn kia ra, anh thô bạo ngậm mút chơi đùa trên đôi môi anh đào của người thiếu nữ. Đới An Lạc bị anh thao túng đến u mê thần trí, không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh cắn lên cánh hoa ấy một cái thật đau, anh muốn cô lúc nào cũng phải nghĩ đến anh, tình cảm đó không cho phép cô được thay đổi nó.
Cho đến khi hơi thở của Đới An Lạc sắp cạn kiệt, Trác Nhất Phong mới thỏa mãn dừng lại buông cô ra.
Đây không phải nụ hôn đầu của anh, nhưng lại là nụ hôn mang đến cho anh cảm xúc bản thân mãnh liệt nhất. Cảm giác cay đắng xen lẫn chút dư vị ngọt ngào.
Đới An Lạc như kẻ sắp chết cần truyền oxy gấp, cô thở hổn hển vội vàng nhấn kính xe xuống hít lấy hít để không khí ở bên ngoài. Đôi tai khuôn mặt đỏ gắt lên, đầu óc trở nên mụ mị, cô còn chưa dám tin chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Đới An Lạc, cô nhớ rõ ngày hôm nay cho tôi”
Anh ta vậy mà còn mặt dày muốn cô phải ghi nhớ cho rõ. Bản thân cô đã làm gì sai với anh chứ?
Buổi tiệc kết thúc, mọi người cũng nhau ra về. Thẩm Kiêu lúc nào cũng nắm chặt tay Tưởng Niên Phi, như sợ cô sẽ chạy mất bất cứ lúc nào. Họ trông giống như một cặp tình nhân vừa mới yêu nhau vậy, ngọt ngào, lãng mạn khiến người khác ganh tị quá đi mất.
“Chị Niên Phi, em thật ngưỡng mộ chị, hy vọng sau này em cũng sẽ gặp một người yêu thương em như thế” An Lạc vui vẻ, cô đang nghĩ về một cuộc sống hạnh phúc và bình yên.
Tưởng Niên Phi nở một nụ cười ngọt ngào nhìn qua Thẩm Kiêu, Thẩm Kiêu lên tiếng “Thư ký Đới, một cô gái tốt như cô chắc chắn sẽ gặp được hạnh phúc như ý. Còn bây giờ chúc cô may mắn nhé!!!”
Ý tứ Thẩm Kiêu không rõ ràng, làm An Lạc cứ mãi suy nghĩ ‘anh chúc cô bây giờ may mắn’ nghĩa là thế nào.
Thôi chết, cô vậy mà dám quên rằng bản thân đã vướng vào cứ thử thách bất đắc dĩ của Trác Nhất Phong. Phải làm sao đây?
Lâm Hữu Đằng muốn làm kỳ đà cản mũi, Thẩm Kiêu liền tìm cớ giao cho anh nhiệm vụ làm tài xế đưa ba cô gái say xỉn kia về nhà. Anh thật không can tâm chút nào mà.
Tranh thủ lúc Trác Nhất Phong đi lấy xe, Đới An Lạc liền tìm cách bỏ trốn. Cô đi đến một góc đường vắng mở điện thoại bật app lên gọi taxi.
Đèn pha của một chiếc xe nào đó rọi thẳng vào mặt khiến cô lóa mắt không thể nhìn thấy được gì. Cô đưa tay trái lên che mắt lại, chiếc xe chạy đến ngay chỗ cô đứng rồi dừng lại.
Taxi nhanh đến vậy ư?
Khi cô định hình nhìn rõ mọi thứ mới thấy đây không phải xe taxi mà là một chiếc BMW hai chỗ ngồi, màu đen bóng cực kỳ sang trọng.
Kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ cũng dần dần lộ ra, khuôn mặt này bây giờ lại khiến cho cô cảm thấy sợ hãi “Trác tổng”
“Lên xe” Quả giọng quyền lực này không thể nhầm lẫn với người khác được.
Cô lúc này có chút hơi run, nở một nụ cười gượng gạo “Trác tổng, tôi thấy mọi người đều đã về hết rồi, trò chơi này có lẽ không nhất thiết phải thực hiện đâu nhỉ!?”
Anh nghe được sự ngoan cố trong lời nói của cô, trực tiếp mở cửa bước xuống xe đi vòng qua chỗ cô “Con người của tôi làm việc rất có nguyên tắc”
Cô sững sốt " Nhưng đây đâu phải là làm việc…"
Còn chưa kịp nói hết câu, Trác Nhất Phong đã mở cửa đẩy cô vào bên trong xe.
“Trác tổng…Trác tổng”
“Ngồi yên ngay ngắn cho tôi”
Trác Nhất Phong giọng điệu nghiêm nghị, vẻ mặt của anh chính là kiểu ‘tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu’.
Thấy Đới An Lạc ngoan ngoãn nghe lời, anh đóng sầm cánh cửa lại. Nụ cười tà mị nở trên môi người đàn ông lạnh lùng.
Đới An Lạc, em thoát khỏi tôi được sao?
Trác Nhất Phong bước lên xe đóng cửa lại, không gian trở nên thu hẹp. Anh trực tiếp bấm nút khóa tất cả chốt cửa như sợ Đới An Lạc sẽ tìm cách trốn mất.
Cô cảm thấy bản thân giống như con dế bị nhốt vào chiếc hộp vậy, chật hẹp, ngột ngạt đến khó thở.
Trác Nhất Phong ngồi một lúc vẫn không khởi động máy xe. Anh ta định đậu xe ngồi ở đây đến hết đêm luôn hay sao?
“Đới An Lạc, cô bị ngốc à?” Trác Nhất Phong lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Đới An Lạc không hiểu câu hỏi của anh, chỉ "Hả’’ một tiếng.
Anh chồm qua sát gần cô, mặt anh cách mặt cô chỉ trong gang tấc, mùi hoắc hương của anh xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. Cô quay mặt qua bên phải lãng tránh anh.
“Đới An Lạc, cô đang suy nghĩ gì vậy?” Trác Nhất Phong nhìn khuôn mặt cô gái đang mắt chặt đôi mắt, hàng lông mi dài cong vút, mũi cao, đôi môi đỏ, khuôn miệng xinh xắn, chiếc cằm vline nghiêng đầu né tránh mình liền cười khẩy.
“Tôi, tôi không có nghĩ gì” Cô lắp bắp nhả chữ, mặt lúc này đã ửng đỏ, nó tố cáo cho anh biết trong đầu cô đang suy nghĩ đến chuyện gì.
“Cô nghĩ tôi thèm làm gì cô sao?” Anh kéo dây an toàn bên hông cô, cẩn thận quàng qua người cô rồi cài vào chốt an toàn.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cô xem phim nhiều quá nên tưởng tượng sâu xa rồi. Đới An Lạc bình tĩnh, bình tĩnh. Cô tự trấn an bản thân mình.
Nhè nhẹ mở đôi mắt ra, quay đầu qua trái giật mình bởi vì Trác Nhất Phong vẫn ngồi yên tư thế đó nhìn cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận thấy hơi thở của anh âm ấm phả qua đầu mũi mình “Trác tổng, mặt tôi dính gì à?”
“Đới An Lạc, vì sao lúc nãy cô lại hôn Lâm Hữu Đằng mà không phải tôi? Có phải cô thích cậu ta rồi đúng không?” Trác Nhất Phong nhớ lại chuyện ban nãy, chuyện mà khiến anh cảm thấy thất vọng.
“Tôiii…tôi không có. Tôi làm sao dám tùy tiện chạm vào người cao quý như Trác tổng chứ” An Lạc bối rối không biết câu trả lời này có làm cho Trác Nhất Phong hài lòng hay không. Đứng trước anh, con người cô lại trở nên yếu đuối bất thường.
“Không dám tùy tiện chạm vào tôi nhưng lại có thể tùy tiện chạm vào người đàn ông khác? Cô giỏi thật” Trác Nhất Phong cười miệt thị cô.
“Có lẽ phải cho cô quen từ bây giờ”
Anh càng nói càng tiến gần sát lại Đới An Lạc hơn nữa. Cô bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm sắp xảy ra, đưa hai tay chạm lên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra xa một chút, người cô ngã về phía sau đã chạm giới hạn, lưng cô áp sát đến cửa xe rồi.
Trác Nhất Phong lúc này giống như một con sói đang vồ lấy ‘tiểu bạch thỏ’. Anh dùng hai tay nắm chặt hai cổ tay của cô, kéo cô lại gần phía mình. Thô bạo để môi mình chạm vào đôi môi anh đào mềm mại của cô.
Sức lực Trác Nhất Phong quá mạnh khiến cô không thể nào chống cự lại nổi. Tay phải của anh vòng qua eo cô, ép cô sát lại phía mình.
Nụ hôn đầu của cô vậy mà lại như thế này đây. Cô hoàn toàn không có chút phòng bị gì bất ngờ bị anh cưỡng hôn thô bạo, còn bị anh khống chế, cảm thấy hô hấp bản thân càng lúc càng không được thuận lợi.
Trác Nhất Phong thấy vị cay từ môi Đới An Lạc truyền qua, lúc nãy Đới An Lạc đã ăn mấy món có vị cay nồng. Trác Nhất Phong xưa nay lại không ăn được những món cay.
Nụ hôn này có thể được gọi là nụ hôn cay nghiệt.
Nhưng không vì thế mà anh buông lỏng đôi môi nhỏ nhắn kia ra, anh thô bạo ngậm mút chơi đùa trên đôi môi anh đào của người thiếu nữ. Đới An Lạc bị anh thao túng đến u mê thần trí, không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh cắn lên cánh hoa ấy một cái thật đau, anh muốn cô lúc nào cũng phải nghĩ đến anh, tình cảm đó không cho phép cô được thay đổi nó.
Cho đến khi hơi thở của Đới An Lạc sắp cạn kiệt, Trác Nhất Phong mới thỏa mãn dừng lại buông cô ra.
Đây không phải nụ hôn đầu của anh, nhưng lại là nụ hôn mang đến cho anh cảm xúc bản thân mãnh liệt nhất. Cảm giác cay đắng xen lẫn chút dư vị ngọt ngào.
Đới An Lạc như kẻ sắp chết cần truyền oxy gấp, cô thở hổn hển vội vàng nhấn kính xe xuống hít lấy hít để không khí ở bên ngoài. Đôi tai khuôn mặt đỏ gắt lên, đầu óc trở nên mụ mị, cô còn chưa dám tin chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Đới An Lạc, cô nhớ rõ ngày hôm nay cho tôi”
Anh ta vậy mà còn mặt dày muốn cô phải ghi nhớ cho rõ. Bản thân cô đã làm gì sai với anh chứ?