Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
New Wind
"Trác tổng..."
Thẩm Kiêu bước vào bên trong phòng, nhìn thấy bóng lưng Trác Nhất Phong đang trầm mặc.
"Nói đi"
"Đã điều tra được Lâm thiếu đưa thư ký Đới đến trung tâm Lus mua trang sức cho Lâm phu nhân..."
Vừa nghe tin Lâm Hữu Đằng đưa Đới An Lạc ra khỏi New Wind, Trác Nhất Phong đã ra lệnh cho Thẩm Kiêu phái người đi theo dõi.
Trác Nhất Phong giọng điệu nghi hoặc "Mua sắm cho Lâm phu nhân?"
"Còn có....tặng cho thư ký Đới một đôi giày của nhà thiết kế Lê Diễn..."
Thẩm Kiêu không muốn nói ra chuyện này, nhưng nếu giấu giếm Trác Nhất Phong phát hiện ra được thì sẽ lại nổi cơn điên với anh.
Trác Nhất Phong nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nội tâm của anh khó mà suy đoán được.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Hữu Đằng cũng không có ý định về New Wind, trực tiếp xem như tan làm, lái xe đưa An Lạc về nhà.
"Lâm phó tổng, anh làm việc không có chút trách nhiệm nào sao?"
An Lạc không hài lòng khó tránh khỏi việc cô cằn nhằn suốt cả dọc đường Lâm Hữu Đằng lái xe về nhà.
"Đới cô nương của tôi ơi, ai đời lại như cô đây? Được tan làm sớm, được bổn thiếu gia lái xe đưa về tận nhà mà còn phải nghe cô chửi mắng nữa, haizaa"
Vẻ mặt tức giận đang hướng ngoài cửa sổ không thèm đáp trả lời mình của An Lạc thật khiến cho Lâm Hữu Đằng uất nghẹn "Được rồi được rồi, lần này thôi. Sau tôi sẽ chăm chỉ công việc hơn, thật hết cách với cô"
Nhiều người xếp hàng cầu anh đưa đi chơi còn không được, cô gái này lại chẳng vui vẻ khi đi cùng anh, đúng là tức chết anh mà.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng món quà đắt tiền đấy tôi không thể nhận"
Lâm Hữu Đằng kiềm nén sự bộc phát, giọng nói vẫn vô cùng ôn nhu "Đới cô nương à, tôi mua cho cô, giờ cô lại nói không nhận, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
"Anh có thể tặng Lâm phu nhân"
Lâm Hữu Đằng nghĩ đến vẻ mặt của mẹ mình khi nhận đôi giày này, thì cười phụt thành tiếng.
"Mẹ tôi á, bà ấy không có gu thẩm mỹ già dặn như cô đâu, haha. Vả lại cũng chẳng thể mang tặng cho ai, nhà tôi vốn không có người lớn tuổi hơn nữa.Thư ký Đới à, tôi thấy cô bớt suy nghĩ cổ hủ một chút, suy nghĩ thoáng hơn đi ha"
Tên Lâm Hữu Đằng này đúng là miệng nhanh hơn não mà, có cần nói trắng ra vậy không chứ? Sơ hở ra là hắn kiếm chuyện cười nhạo cô.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ một món quà tặng thôi mà, xem như tôi lì xì Tết sớm cho nhân viên mình vậy, có gì mà cứ đắn đo mãi thế chứ!"
Anh ta đã nói đến thế cô cũng không tiện từ chối thêm nữa "Cảm ơn Lâm phó tổng"
Giọng điệu cô đúng nghĩa đang bị anh ép buộc nhận quà a. Thật khiến người ta muốn tức chết với cô luôn đó.
Biệt thự Lâm Gia
"Cậu chủ mới về"
Người làm trong nhà ra mở cửa chào hỏi Lâm Hữu Đằng.
"Mẹ tôi đâu"
Lâm Hữu Đằng bước xuống xe cầm hộp quà nhỏ được gói xinh xắn trong tay, vui vẻ huýt sáo nghêu ngao.
"Dạ, bà chủ đang tập yoga trên lầu"
Lâm Hữu Đằng vừa bước tới cửa chính đã bị con bé tinh quái chặn lại "Anh hai..."
Con bé nhảy bổ từ đâu ra khiến cho Hữu Đằng giật bắn cả mình "Con nhóc này..."
"Anh Nhất Phong không ở cty nên anh trốn việc về sớm đúng không?" Lâm Uyển Dao dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lâm Hữu Đằng tra hỏi.
Con bé này chỉ được cái bốc phốt anh nó là giỏi.
Lâm Uyển Dao nhỏ hơn Hữu Đằng 11t, nhà chỉ có hai anh em nhưng lúc nào cũng như chó với mèo. Hữu Đằng đi nước ngoài 5 năm nhưng lúc quay về nhà tình anh em vẫn không có gì khác xưa cho lắm.
Thần tượng trong lòng Lâm Uyển Dao chỉ có một mình Trác Nhất Phong, bao nhiêu năm qua cũng không thay đổi. Anh hai của cô chẳng thể nào xứng để đưa lên cùng bàn cân với Trác Nhất Phong được. Trong mắt cô, Lâm Hữu Đằng lúc nào cũng chỉ là một tên công tử lêu lỏng.
Lâm Hữu Đằng thừa biết em gái mình say mê Trác Nhất Phong như điếu đổ, nhưng có lẽ nó đang ngộ nhận giữa ranh giới tình yêu và sự ngưỡng mộ. Ở độ tuổi này có thể nó chỉ đang ngưỡng mộ sự tài giỏi, phong thái chững chạc của Trác Nhất Phong thôi. Vả lại nó cũng không phải gu của tên Cold Boy đó, hắn đối xử nhẹ nhàng với nó chẳng qua vì nó là em gái mình thôi.
"Có quà cho chị Viên sao?" Uyển Dao nhìn trên tay Lâm Hữu Đằng đang cầm hộp quà liền biết anh mình lại chuẩn bị lấy lòng mẫu thân đại nhân nữa rồi.
Lâm Uyển Dao chìa tay ra phía trước, cười tít mắt "Của em đâu?"
"Lâm tiểu thư có thiếu tiền để mua sao?" Hữu Đằng đập nhẹ lên bàn tay đang chìa ra trước mặt mình.
Lâm Uyển Dao rụt bàn tay nhỏ nhắn lại, cô biết thừa kết quả sẽ là như vậy. Anh trai cô lúc nào cũng keo kiệt bủn xỉn với cô.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ yoga bước xuống cầu thang, vóc dáng thon gọn trẻ trung cùng kiểu tóc ngắn nhuộm màu hồng sàng điệu. Bà ấy là Viên Ngạn Hoa, mẹ của Hữu Đằng và Uyển Dao.
"Clinton, Almira"
[ Clinton tên tiếng anh của Lâm Hữu Đằng: Sự mạnh mẽ và quyền lực ]
[ Almira tên tiếng anh của Lâm Uyển Dao: Công chúa ]
"Momy"
Người phụ nữ đi đến gần Hữu Đằng, hôn chào hỏi theo phong cách tây. Dù đã 52t nhưng sự trẻ trung bên ngoài không khác gì người mới qua độ tuổi 35, thật sự khiến nhiều chị em phải ganh tị. Tính cách lại cực kỳ phóng khoáng, sống lành mạnh khoa học, bí kíp giúp cho bà trẻ hóa lâu.
Lâm Hữu Đằng chợt nhớ không giống một số người nào đó, còn trẻ mà tính cách quá cổ hủ.
"Momy, mở ra đi" Lâm Hữu Đằng đưa cho mẹ hộp quà trong tay.
Viên Ngạn Hoa cười rạng rỡ, nhẹ nhàng bốc lớp giấy gói quà ra. Bà luôn vui vẻ trân trọng từng món quà mà các con tặng, món quà quý giá nhất trong cuộc đời bà là Hữu Đằng và Uyển Dao.
Bên trong hộp, một sợi dây chuyền kim cương hồng phiên bản giới hạn sáng lấp lánh được thiết kế tinh xảo.
"Momy à, người ta có lòng thật đó" Lâm Uyển Dao giả vờ làm ra bộ dạng ghen tị.
"Ây da, có con thì sẽ không cần ghen tị nữa" Viên Ngạn Hoa cười khẩy Uyển Dao
Cái tính bông đùa của Lâm Hữu Đằng đúng không lẫn đi đâu được rồi.
"Momy, có phải rất hợp với màu tóc của mẹ?" Lâm Hữu Đằng vậy mà lại là tên siêu nịnh mẹ, khiến cho Lâm Uyển Dao chỉ biết chặc lưỡi cái kiểu tình cảm mẹ con sướt mướt này.
"Clinton nhà ta thẩm mỹ rất tốt nha" Lâm Ngạn Hoa buông tiếc lời tán thưởng con trai mình.
Hữu Đằng đeo sợi dây chuyền cho mẹ, làn da trắng mịn của bà càng khiến cho sợi dây chuyền thêm phần nổi bật.
"Chị Viên Ngạn Hoa, chị có muốn tìm một anh Lâm khác hay không?"
Lâm Hữu Đằng không ngại trêu đùa làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ.
"Trác tổng..."
Thẩm Kiêu bước vào bên trong phòng, nhìn thấy bóng lưng Trác Nhất Phong đang trầm mặc.
"Nói đi"
"Đã điều tra được Lâm thiếu đưa thư ký Đới đến trung tâm Lus mua trang sức cho Lâm phu nhân..."
Vừa nghe tin Lâm Hữu Đằng đưa Đới An Lạc ra khỏi New Wind, Trác Nhất Phong đã ra lệnh cho Thẩm Kiêu phái người đi theo dõi.
Trác Nhất Phong giọng điệu nghi hoặc "Mua sắm cho Lâm phu nhân?"
"Còn có....tặng cho thư ký Đới một đôi giày của nhà thiết kế Lê Diễn..."
Thẩm Kiêu không muốn nói ra chuyện này, nhưng nếu giấu giếm Trác Nhất Phong phát hiện ra được thì sẽ lại nổi cơn điên với anh.
Trác Nhất Phong nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nội tâm của anh khó mà suy đoán được.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Hữu Đằng cũng không có ý định về New Wind, trực tiếp xem như tan làm, lái xe đưa An Lạc về nhà.
"Lâm phó tổng, anh làm việc không có chút trách nhiệm nào sao?"
An Lạc không hài lòng khó tránh khỏi việc cô cằn nhằn suốt cả dọc đường Lâm Hữu Đằng lái xe về nhà.
"Đới cô nương của tôi ơi, ai đời lại như cô đây? Được tan làm sớm, được bổn thiếu gia lái xe đưa về tận nhà mà còn phải nghe cô chửi mắng nữa, haizaa"
Vẻ mặt tức giận đang hướng ngoài cửa sổ không thèm đáp trả lời mình của An Lạc thật khiến cho Lâm Hữu Đằng uất nghẹn "Được rồi được rồi, lần này thôi. Sau tôi sẽ chăm chỉ công việc hơn, thật hết cách với cô"
Nhiều người xếp hàng cầu anh đưa đi chơi còn không được, cô gái này lại chẳng vui vẻ khi đi cùng anh, đúng là tức chết anh mà.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng món quà đắt tiền đấy tôi không thể nhận"
Lâm Hữu Đằng kiềm nén sự bộc phát, giọng nói vẫn vô cùng ôn nhu "Đới cô nương à, tôi mua cho cô, giờ cô lại nói không nhận, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
"Anh có thể tặng Lâm phu nhân"
Lâm Hữu Đằng nghĩ đến vẻ mặt của mẹ mình khi nhận đôi giày này, thì cười phụt thành tiếng.
"Mẹ tôi á, bà ấy không có gu thẩm mỹ già dặn như cô đâu, haha. Vả lại cũng chẳng thể mang tặng cho ai, nhà tôi vốn không có người lớn tuổi hơn nữa.Thư ký Đới à, tôi thấy cô bớt suy nghĩ cổ hủ một chút, suy nghĩ thoáng hơn đi ha"
Tên Lâm Hữu Đằng này đúng là miệng nhanh hơn não mà, có cần nói trắng ra vậy không chứ? Sơ hở ra là hắn kiếm chuyện cười nhạo cô.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ một món quà tặng thôi mà, xem như tôi lì xì Tết sớm cho nhân viên mình vậy, có gì mà cứ đắn đo mãi thế chứ!"
Anh ta đã nói đến thế cô cũng không tiện từ chối thêm nữa "Cảm ơn Lâm phó tổng"
Giọng điệu cô đúng nghĩa đang bị anh ép buộc nhận quà a. Thật khiến người ta muốn tức chết với cô luôn đó.
Biệt thự Lâm Gia
"Cậu chủ mới về"
Người làm trong nhà ra mở cửa chào hỏi Lâm Hữu Đằng.
"Mẹ tôi đâu"
Lâm Hữu Đằng bước xuống xe cầm hộp quà nhỏ được gói xinh xắn trong tay, vui vẻ huýt sáo nghêu ngao.
"Dạ, bà chủ đang tập yoga trên lầu"
Lâm Hữu Đằng vừa bước tới cửa chính đã bị con bé tinh quái chặn lại "Anh hai..."
Con bé nhảy bổ từ đâu ra khiến cho Hữu Đằng giật bắn cả mình "Con nhóc này..."
"Anh Nhất Phong không ở cty nên anh trốn việc về sớm đúng không?" Lâm Uyển Dao dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lâm Hữu Đằng tra hỏi.
Con bé này chỉ được cái bốc phốt anh nó là giỏi.
Lâm Uyển Dao nhỏ hơn Hữu Đằng 11t, nhà chỉ có hai anh em nhưng lúc nào cũng như chó với mèo. Hữu Đằng đi nước ngoài 5 năm nhưng lúc quay về nhà tình anh em vẫn không có gì khác xưa cho lắm.
Thần tượng trong lòng Lâm Uyển Dao chỉ có một mình Trác Nhất Phong, bao nhiêu năm qua cũng không thay đổi. Anh hai của cô chẳng thể nào xứng để đưa lên cùng bàn cân với Trác Nhất Phong được. Trong mắt cô, Lâm Hữu Đằng lúc nào cũng chỉ là một tên công tử lêu lỏng.
Lâm Hữu Đằng thừa biết em gái mình say mê Trác Nhất Phong như điếu đổ, nhưng có lẽ nó đang ngộ nhận giữa ranh giới tình yêu và sự ngưỡng mộ. Ở độ tuổi này có thể nó chỉ đang ngưỡng mộ sự tài giỏi, phong thái chững chạc của Trác Nhất Phong thôi. Vả lại nó cũng không phải gu của tên Cold Boy đó, hắn đối xử nhẹ nhàng với nó chẳng qua vì nó là em gái mình thôi.
"Có quà cho chị Viên sao?" Uyển Dao nhìn trên tay Lâm Hữu Đằng đang cầm hộp quà liền biết anh mình lại chuẩn bị lấy lòng mẫu thân đại nhân nữa rồi.
Lâm Uyển Dao chìa tay ra phía trước, cười tít mắt "Của em đâu?"
"Lâm tiểu thư có thiếu tiền để mua sao?" Hữu Đằng đập nhẹ lên bàn tay đang chìa ra trước mặt mình.
Lâm Uyển Dao rụt bàn tay nhỏ nhắn lại, cô biết thừa kết quả sẽ là như vậy. Anh trai cô lúc nào cũng keo kiệt bủn xỉn với cô.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ yoga bước xuống cầu thang, vóc dáng thon gọn trẻ trung cùng kiểu tóc ngắn nhuộm màu hồng sàng điệu. Bà ấy là Viên Ngạn Hoa, mẹ của Hữu Đằng và Uyển Dao.
"Clinton, Almira"
[ Clinton tên tiếng anh của Lâm Hữu Đằng: Sự mạnh mẽ và quyền lực ]
[ Almira tên tiếng anh của Lâm Uyển Dao: Công chúa ]
"Momy"
Người phụ nữ đi đến gần Hữu Đằng, hôn chào hỏi theo phong cách tây. Dù đã 52t nhưng sự trẻ trung bên ngoài không khác gì người mới qua độ tuổi 35, thật sự khiến nhiều chị em phải ganh tị. Tính cách lại cực kỳ phóng khoáng, sống lành mạnh khoa học, bí kíp giúp cho bà trẻ hóa lâu.
Lâm Hữu Đằng chợt nhớ không giống một số người nào đó, còn trẻ mà tính cách quá cổ hủ.
"Momy, mở ra đi" Lâm Hữu Đằng đưa cho mẹ hộp quà trong tay.
Viên Ngạn Hoa cười rạng rỡ, nhẹ nhàng bốc lớp giấy gói quà ra. Bà luôn vui vẻ trân trọng từng món quà mà các con tặng, món quà quý giá nhất trong cuộc đời bà là Hữu Đằng và Uyển Dao.
Bên trong hộp, một sợi dây chuyền kim cương hồng phiên bản giới hạn sáng lấp lánh được thiết kế tinh xảo.
"Momy à, người ta có lòng thật đó" Lâm Uyển Dao giả vờ làm ra bộ dạng ghen tị.
"Ây da, có con thì sẽ không cần ghen tị nữa" Viên Ngạn Hoa cười khẩy Uyển Dao
Cái tính bông đùa của Lâm Hữu Đằng đúng không lẫn đi đâu được rồi.
"Momy, có phải rất hợp với màu tóc của mẹ?" Lâm Hữu Đằng vậy mà lại là tên siêu nịnh mẹ, khiến cho Lâm Uyển Dao chỉ biết chặc lưỡi cái kiểu tình cảm mẹ con sướt mướt này.
"Clinton nhà ta thẩm mỹ rất tốt nha" Lâm Ngạn Hoa buông tiếc lời tán thưởng con trai mình.
Hữu Đằng đeo sợi dây chuyền cho mẹ, làn da trắng mịn của bà càng khiến cho sợi dây chuyền thêm phần nổi bật.
"Chị Viên Ngạn Hoa, chị có muốn tìm một anh Lâm khác hay không?"
Lâm Hữu Đằng không ngại trêu đùa làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ.