Chương 8: Diệp Thế An trở về!
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người liền thay đổi. Chỉ mình Liễu Ngọc Như vẫn bình tĩnh, trấn định như trước.
Tô Uyển lo lắng lại sợ hãi, không biết Giang Nhu là địch hay bạn. Còn Liễu Tuyên với Trương Nguyệt Nhi thì mặt đen sì, cảm thấy Giang Nhu thật quá đáng.
Trương Nguyệt Nhi vốn chỉ muốn sính lễ vào Liễu gia, sau đấy sẽ mang mấy đồ vật nhìn hào nhoáng nhưng chẳng đáng giá bao nhiêu làm của hồi môn cho Liễu Ngọc Như. Cố gia giàu nứt đố đổ vách, Cố Lãng Hoa nghe nói cũng là người thiện tâm, bà ta nghĩ Cố gia ngay từ đầu đã không bàn về của hồi môn thì sẽ không nhắc tới nữa. Ngờ đâu khi việc hôn nhân đã định, bọn họ lại đến thảo luận của hồi môn?
Liễu Tuyên suy nghĩ tương tự Trương Nguyệt Nhi, nhưng lý trí của người làm phụ thân lẫn gia chủ nhắc nhở ông ta rằng dù ham muốn sính lễ từ Cố gia cũng không được ném đi thể diện. Thế nên ông ta ho nhẹ một tiếng, hỏi lại Giang Nhu, “Cố phu nhân thấy làm sao mới thoả đáng?”
“Liễu lão gia cứ đùa.” Giang Nhu cười cười, vẻ mặt ôn hòa, “Ta chẳng qua chỉ hỏi thế thôi, còn cụ thể ra sao vẫn do Liễu gia quyết. Chúng ta cũng chẳng phải thèm thuồng của hồi môn của một cô nương, nhưng đấy là mặt mũi tân nương tử, ta sợ đại phu nhân không có kinh nghiệm nên mới cố ý hỏi.”
Chỉ một câu nói đã trực tiếp bàn giao chuyện của hồi môn cho Tô Uyển. Trương Nguyệt Nhi cấp tốc chen ngang, “Việc này không phiền tỷ tỷ hao tổn tâm trí, Cố phu nhân cứ hỏi ta là được.”
Giang Nhu nghe vậy bèn chuyển ánh mắt lên người Liễu Tuyên, bà cười mà như không cười, “Vậy hiện giờ không phải đại phu nhân trông coi Liễu gia mà một thiếp thất làm sao?”
Liễu Tuyên im lặng. Ông ta nhớ đến mới nãy bị Giang Nhu đâm chọt mặt đã đau, giờ mà thừa nhận Trương Nguyệt Nhi quản gia thì mặt càng đau hơn. Ông ta bất giác nhìn thoáng qua Tô Uyển. Tô Uyển cũng không nói tiếng nào; quay mặt nhìn một bên, tay nắm chặt thành ghế, đôi mắt ngậm nước, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ tủi thân.
Liễu Tuyên cảm thấy hơi áy náy, đang muốn mở miệng thì Trương Nguyệt Nhi đã giành nói, “Cố phu nhân không biết chứ đại phu nhân nhà ta sức khoẻ kém, thường ngày luôn để ta giúp đỡ.”
“Nhờ ngươi giúp cả chuyện của hồi môn của nữ nhi ruột thịt?”
Giang Nhu hỏi thăm, trong mắt là ý cười khiến người khác khó chịu. Liễu Tuyên nhịn chả nổi, đột nhiên quát, “Cố phu nhân nói chuyện, ai cho bà chen vào?”
Câu này làm Trương Nguyệt Nhi ngây người, bà ta chưa từng nghĩ Liễu Tuyên có thể nặng lời như vậy với mình. Bất chợt, bà ta liên tưởng đến chuyện gần đây Liễu Tuyên hay ghé thăm Tô Uyển. Bà ta lập tức cảm thấy giữa Liễu Tuyên và Tô Uyển dường như tồn tại sự thân mật không thể cho ai biết.
Chục năm qua, bà ta quen sống xuôi chèo mát mái ở Liễu phủ nên giờ tức tối nghiến răng quay đầu đi, dứt khoát ngậm chặt miệng.
Liễu Tuyên thấy bà ta không nói lời nào cũng vui vẻ hơn, ông ta khẽ ho, “Phu nhân, nếu bà quản việc chuẩn bị của hồi môn thì cứ ngồi bàn bạc thêm với Cố phu nhân.”
Nghe vậy Tô Uyển quy củ đáp, “Đa tạ lão gia.” Rồi bà cùng Giang Nhu thương lượng.
Tô Uyển không phải người được đằng chân lân đằng đầu. Bà ước chừng số lượng tiền tài Cố gia đưa không quá lớn, nhưng dựa vào khế ước cùng khế đất của họ thì cũng cần giả bộ khoa trương để giữ thể diện. Giang Nhu đạt được mục đích nên khi ra về vô cùng cao hứng. Bà vừa rời khỏi, Trương Nguyệt Nhi làm loạn ngay. Bà ta phẫn nộ nói, “Thế này chẳng phải bà ta chả chịu nhả ra gì hết sao? Chúng ta còn phải cho không của hồi môn, đây là gả nữ nhi hay dâng bạc?”
“Bà đừng chộn rộn,” Liễu Tuyên đau đầu vì Trương Nguyệt Nhi. Mấy năm gần đây, Trương Nguyệt Nhi ngày càng phách lối, há miệng ngậm miệng đều để nói chuyện tiền bạc. Bà ta căn bản không thể sánh bằng Vân Vân, thậm chí người trầm lặng như Tô Uyển còn tốt hơn.
Trong lòng Liễu Tuyên không tự chủ được mà so sánh. Song ông ta vẫn còn cảm tình với Trương Nguyệt Nhi, lại nghĩ tới tiền của Cố gia, liền bất mãn nói với Tô Uyển, “Phu nhân, số tiền này bà nên mặc cả với bà ta.”
“Lão gia,” Tô Uyển thở dài, “tranh giành một khoản tiền thì nhận được tiền, nhưng lại vứt bỏ toàn bộ mặt mũi Liễu gia. Lão gia còn có tiền đồ, không thể vì lợi ích trước mắt mà lưu lại vết nhơ cả đời. Ngài đừng lo chuyện tiền bạc, ta sẽ dùng của hồi môn của mình để trợ cấp Ngọc Như.”
Một người vì tiền mà cãi vả, một người vừa nghĩ đến tiền đồ cả đời của trượng phu vừa muốn dùng tiền của mình phụ giúp; ai cao ai thấp đã rõ ràng.
Liễu Tuyên chợt cảm thấy, trước kia mắt mình bị mù sao?
Ông ta hơi bực bội.
Ban đêm, Liễu Tuyên lại nghỉ ở chỗ Tô Uyển; bà để Vân Vân phụng dưỡng ông ta. Liễu Tuyên cơm nước no nê, ông ta ôm Vân Vân thở dài, “Nàng nói xem, phụ nữ sao có thể thay đổi nhanh chóng như thế?”
Vân Vân dịu dàng đáp, “Nếu có tâm yêu mến lang quân, dĩ nhiên sẽ suy nghĩ mọi chuyện vì lang quân.”
Vân Vân nói rất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Tuyên nghe vô cùng rõ ràng. Nếu không đặt tâm tư vào mình thì sao có thể vì mình mà suy nghĩ?
Ông ta bỗng hiểu ra, Trương Nguyệt Nhi có tranh tiền tài vì Liễu gia đâu? Đây rõ ràng vì bản thân bà ta cùng nhi tử!
Liễu Tuyên nổi giận, đến ngày hôm sau lại thấy dáng vẻ ốm yếu của Tô Uyển mà áy náy. Ông ta thở dài với Tô Uyển, “Uyển nhi, không cần bà phụ cấp của hồi môn cho Ngọc Như, Liễu gia không thiếu chút bạc này. Cứ để ta chuẩn bị của hồi môn cho Ngọc Như, bà chỉ cần đưa đi thôi.”
Tô Uyển nghe thế bèn liên tục từ chối. Bà càng khước từ, Liễu Tuyên càng áy náy. Cuối cùng Tô Uyển đồng ý. Mặc dù tiếc tiền nhưng nhìn ánh mắt cảm kích từ Tô Uyển, Liễu Tuyên thấy thu xếp vậy là được rồi. Dù gì tiền bạc do Cố gia hạ sính cũng chẳng ít, tính tới tính lui Liễu gia vẫn kiếm lời.
Trải qua một phen ồn ào, rốt cuộc của hồi môn của Liễu Ngọc Như đã được định ra. Lúc này, hôn kỳ cũng tới gần.
Cố Cửu Tư bị nhốt trong phòng của chính mình mấy ngày liền, hắn thấy bản thân sắp phát điên rồi. Ngày ngày hắn ngồi cạnh cửa, tay chốc chốc lại gõ lên đó, yếu ớt rên, “Thả ta ra… Thả ta ra…”
Liễu Ngọc Như cũng tự giam mình trong phòng. Nàng sợ chỉ cần ra ngoài vài bước sẽ nhịn không được mà đào hôn.
Đương nhiên, nàng chỉ nghĩ trong đầu chứ chẳng dám làm.
Đã thu sính lễ của Cố gia, hôn kỳ đã định ra, chăn nệm uyên ương hí thủy của nàng cũng đã thêu xong. Hiện giờ nàng làm sao có thể đổi ý?
Nhưng vừa nghĩ tới gả cho Cố Cửu Tư, lại nhớ đến giấc mộng kia, Liễu Ngọc Như cảm thấy khó thở.
Trước ngày thành hôn, Liễu Ngọc Như trằn trọc ngủ. Giấc mộng Cố gia bị xét nhà lại tới. Nhưng lần này nàng không còn là người đứng xem; nàng bị người ta lôi kéo từ cổng ra bên ngoài. Nàng nghe thấy Vương Vinh dùng ngữ điệu cực kỳ buồn nôn nói, “Trước kia lão tử muốn ngươi mà ngươi dám giả bộ thanh cao, hiện tại xem ngươi thoát được cái số bị bán cho Câu Lan Viện không?”
Liễu Ngọc Như sợ hãi tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân nàng.
Trong đêm tối, nàng nhìn chăn nệm. Nỗi sợ hãi cùng cực khi phải gả cho Cố Cửu Tư trào dâng.
Lúc này bên ngoài đã bắt đầu đốt đèn, mọi người vội vàng dán hỉ tự khắp nơi.
Ấn Hồng từ ngoài vào cười nói, “Chưa gọi mà tiểu thư đã tự dậy rồi.”
Ấn Hồng đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, khó hiểu hỏi, “Tiểu thư sao vậy? Mồ hôi lạnh đầy trên trán kìa.”
Mắt Liễu Ngọc Như giật giật, bây giờ nàng mới hoàn hồn.
Là nằm mơ.
Nàng tự an ủi, chỉ là một giấc mộng thôi.
Nhưng nàng vẫn sợ hãi.
Nàng từ trước đến nay không tin những chuyện quái lực loạn thần[1]. Có điều giấc mộng này quá chân thực, khó tránh làm người ta bất an.
Ấn Hồng thấy Liễu Ngọc Như ngơ ngẩn, bèn cười cười, “Tiểu thư không phải quá nóng lòng đấy chứ?”
“Ta không sao.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu, nàng hít hâu một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại.
Gả cho Cố Cửu Tư là việc không thay đổi được. Nàng chẳng thể vì giấc mộng kia mà đi hủy hoại cửa hôn nhân này.
Nàng không hoang đường như vậy.
Thế nên nàng đứng dậy, để thị nữ mặc cho nàng hỉ phục.
Hỉ phục của nàng đã chuẩn bị từ lâu, hình trên áo đều do nàng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ. Trong lúc thêu những hình vẽ này, nàng nghĩ nếu có ngày gả cho Diệp Thế An, biết đâu hắn sẽ khen nàng khéo tay.
Diệp Thế An…
Nhìn bóng hình phản chiếu trong gương, nàng chẳng rõ nguyên do vì sao khi nhớ đến cái tên này bỗng nhiên trong lòng dâng lên mấy phần chua xót cay đắng. Bạn đang �
Nàng cảm thấy đây không chỉ đơn thuần là một cái tên, mà còn là bảy năm dài của nàng.
Từ năm nàng tám tuổi, từ lần đầu tiên nhận thức mình sẽ gả cho người khác, lòng nàng chỉ hướng tới Diệp Thế An.
Có lẽ một phần là vì tính toán, một phần là vì đối tượng phù hợp, nhưng ít nhiều gì cũng mang theo vài phần tình cảm thiếu nữ. Bất chấp thuở thiếu thời nàng chỉ nói dăm ba câu với Diệp Thế An, bất chấp hắn từ năm mười ba đã đi thư viện Bạch Lộ và hai người chưa hề gặp lại. Bản thân nàng cũng chẳng biết mình thích Diệp Thế An hay là nỗi lòng chờ đợi bao năm kia. Song bất kể là gì chăng nữa, trong cuộc đời nàng đến giờ, đây là thứ nàng kiên trì cũng như thật lòng mưu cầu nhất.
Vậy mà lại phải từ bỏ.
Sự từ bỏ này ập tới khiến nàng trở tay không kịp, vào khoảnh khắc này nàng mới cảm nhận trọn vẹn điều đó. Nàng nhịn không được mà để nước mắt lưng tròng, tuy không nói nên lời cảm xúc hiện tại nhưng lại chẳng thể ngăn nước mắt lã chã rơi.
Tô Uyển dậy sớm để chải tóc cho nàng. Bà nhìn nữ nhi ngồi trước gương cắn chặt hàm răng, khóc không ra tiếng, nhất thời lòng đau như cắt.
Bà ôm chặt nàng, khàn khàn nói, “Khổ cho con… Ta hiểu mà…”
Toàn tâm toàn ý muốn gả cho Diệp Thế An, cố gắng nhiều đến vậy, kết quả lại là công dã tràng, còn phải gả cho dạng nam nhân nàng coi thường nhất.
Đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy, người làm mẫu thân như bà dĩ nhiên hiểu.
Nhưng bà có thể làm gì đây?
Nếu Liễu Ngọc Như là nam nhân thì có thể từ hôn. Tuy nhiên, dù nàng mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một cô nương.
Tô Uyển ôm Liễu Ngọc Như, bà khóc còn đau buồn hơn nàng gấp mấy lần. Liễu Ngọc Như sụt sịt mũi, vỗ nhẹ tay Tô Uyển, “Nương, không sao đâu, nương đừng đau lòng. Người ta bảo lúc gả ra phải khóc mới được may mắn, nên con tùy tiện khóc chút thôi.”
Nói rồi Liễu Ngọc Như mau chóng lau nước mắt, cười gượng gạo, “Không sao, giờ con phải trang điểm rồi.”
Càng nhìn Liễu Ngọc Như, trong lòng Tô Uyển càng đau đớn. Bà cầm tay nàng, lặp đi lặp lại, “Ta hiểu mà…”
Bà đều hiểu.
Nữ nhi của bà biết điều lại hiểu chuyện, gánh vác mọi thứ trên vai vì sợ bà phiền lòng.
Những lúc người khác ôm lấy mẫu thân mà khóc oa oa thì Liễu Ngọc Như đã học cách trốn ở trong góc để vụng trộm gạt đi nước mắt. Nàng sợ Tô Uyển phát hiện, sợ Tô Uyển lo lắng.
Bây giờ nàng trưởng thành, gặp chuyện buồn tủi cả đời thế này cũng chỉ biết cắn răng nuốt vào trong bụng, miễn cưỡng cười vui vì sợ Tô Uyển thương tâm.
Nàng là máu thịt do bà sinh ra, sao bà lại không biết chứ? Bà kéo tay Liễu Ngọc Như, khàn giọng bảo, “Nương chẳng giúp được con cái gì, con đừng lo cho nương, nương cũng sẽ không lo cho con. Con muốn khóc thì cứ khóc thỏa thích, nương sẽ không lo lắng.”
Liễu Ngọc Như im lặng, rồi nàng cười, “Nương, xuất giá mà khóc thì coi sao được. Hồi nãy khóc chẳng qua vì muốn cầu may mắn thôi.”
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, Liễu Ngọc Như đã trang điểm xong. Nàng mặc vào hỉ phục, đội mũ phượng, cuối cùng là phủ lên khăn voan và chờ Cố Cửu Tư tới rước dâu.
Đợi hồi lâu mới nghe bên ngoài truyền đến, “Tới rồi, tới rồi.”
Liễu Ngọc Như hơi căng thẳng, nàng vò nát khăn tay. Chẳng mấy chốc nàng nghe thấy tiếng cổng chính bị người ta một cước đá văng. Ngay sau đó là tiếng Cố Cửu Tư phẫn nộ nói, “Mau dậy đi.”
Liễu Ngọc Như: …
Nếu không biết nàng còn tưởng hắn háo hức muốn nàng đi ngay.
Liễu Ngọc Như bất động khiến Cố Cửu Tư phát hỏa. Ngay lập tức, Cố Lãng Hoa lạnh lùng gọi tên hắn, “Cửu Tư.”
Tiếng gọi này tức khắc nhắc Cố Cửu Tư nhớ tới trận ẩu đả trong phòng hắn sáng nay, cùng gã sai vặt đang bị treo ở nhà.
Hắn thống khổ nhắm nghiền mắt, đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như rồi đem đoạn lụa đỏ đưa cho nàng. Hắn cứng ngắc lên tiếng, “Nắm lấy, đi theo ta.”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào. Nàng biết Cố Lãng Hoa cùng Giang Nhu hẳn đang ở đây, nàng nguyện ý giữ thể diện cho Giang Nhu. Thế là nàng nắm chặt lụa đỏ, đứng dậy đi theo Cố Cửa Tư bước qua cửa.
Cố Cửu Tư đi đằng trước, mặc dù hắn chẳng tình nguyện nhưng quay đầu nhìn thoáng qua thì hắn phát hiện Liễu Ngọc Như đội khăn che kín mặt chắc sẽ không tiện đi lại. Hắn nghĩ một cô nương mà té ngã vào ngày xuất giá phỏng chừng sẽ thành trò cười mất.
Bất kể thế nào, người này cũng sắp thành phu nhân của hắn. Bản thân hắn không chấp nhận, nhưng người khác sẽ nhìn nàng với thân phận đó.
Cố Cửu Tư bất mãn “hừ” một tiếng, sau đó thấp giọng nhắc, “Phía trước có gò đất.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lát sau nàng mím môi cười, đột nhiên không còn tức giận như trước.
Nàng ngồi lên kiệu, Cố Cửu Tư hạ màn kiệu rồi mới lên ngựa.
Cỗ kiệu được nâng lên, xunq quanh thổi sáo đánh trống. Bên trong kiệu hoa, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe âm thanh huyên náo từ ngoài vọng vào.
Chưa có giây phút nào khiến nàng nhận thức rõ như hiện tại rằng Liễu tiểu thư đã chết và cuộc đời nàng sắp sang trang mới.
Nhưng vào thời điểm ấy nàng chỉ nghĩ cuộc đời Cố phu nhân sắp bắt đầu, chứ chưa từng nghĩ thứ nàng viết nên lại là một đoạn truyền kỳ.
Ngày đó, Liễu Ngọc Như mười lăm tuổi. Nàng ngồi trong kiệu, một mặt lo cho tương lai, một mặt lại nhớ nhung quá khứ. Chợt nàng nghe thấy từ trong đám đông huyên náo có người hô, “Đại công tử, ngài đi chậm thôi!”
Có rất nhiều người được xưng là “đại công tử” ở thành Dương Châu này. Nhưng không biết vì lý do gì, vào thời khắc ấy, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.
Tay nàng run run, nàng bỗng muốn xốc khăn voan lên. Nàng rất muốn nhìn một chút, xem đại công tử kia có phải người nàng ngày nhớ đêm mong.
Nàng bắt đầu có dáng vẻ thiếu nữ năm mười ba tuổi, nhưng mười lăm tuổi mới trưởng thành. Năm Diệp Thế An rời đi, nàng mới tròn mười tuổi, răng còn chưa thay xong. Nàng chưa từng lấy thân phận thiếu nữ để gặp Diệp Thế An, nhưng người này lại chiếm trọn vẹn thời thiếu nữ của nàng.
Cả đời nàng sống quy củ, không bao giờ đi ngược lại chuẩn mực. Song vào khoảnh khắc ấy, trong nàng chợt sinh ra một tia dũng khí. Giữa bốn bề một màu đỏ tươi, nàng vén khăn lên rồi lặng lẽ kéo hờ màn kiệu.
Ngay lúc đó, có người cưỡi ngựa ngang qua. Công tử mặc áo trắng, tóc buộc quan ngọc, từ tay áo rộng tỏa hương hoa mai thơm ngát cứ lượn lờ quanh chóp mũi của nàng. Khi đã nhìn rõ mặt đối phương, dù năm năm không gặp, nàng vẫn nhận ra khuôn mặt và đôi mắt sáng đó–
Là Diệp Thế An.
Vào ngày nàng xuất giá, Diệp Thế An trở về!
Lời tác giả
Đây chắc là nam chính không ra dáng nam chính nhất mà tôi từng viết =.=
Nhưng mà!!!
Tôi cảm thấy Cố Cửu Tư soái hơn Diệp Thế An nhiều!!
Chú thích
[1] Mượn ý một câu trong Luận Ngữ: Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch nghĩa: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.
Tô Uyển lo lắng lại sợ hãi, không biết Giang Nhu là địch hay bạn. Còn Liễu Tuyên với Trương Nguyệt Nhi thì mặt đen sì, cảm thấy Giang Nhu thật quá đáng.
Trương Nguyệt Nhi vốn chỉ muốn sính lễ vào Liễu gia, sau đấy sẽ mang mấy đồ vật nhìn hào nhoáng nhưng chẳng đáng giá bao nhiêu làm của hồi môn cho Liễu Ngọc Như. Cố gia giàu nứt đố đổ vách, Cố Lãng Hoa nghe nói cũng là người thiện tâm, bà ta nghĩ Cố gia ngay từ đầu đã không bàn về của hồi môn thì sẽ không nhắc tới nữa. Ngờ đâu khi việc hôn nhân đã định, bọn họ lại đến thảo luận của hồi môn?
Liễu Tuyên suy nghĩ tương tự Trương Nguyệt Nhi, nhưng lý trí của người làm phụ thân lẫn gia chủ nhắc nhở ông ta rằng dù ham muốn sính lễ từ Cố gia cũng không được ném đi thể diện. Thế nên ông ta ho nhẹ một tiếng, hỏi lại Giang Nhu, “Cố phu nhân thấy làm sao mới thoả đáng?”
“Liễu lão gia cứ đùa.” Giang Nhu cười cười, vẻ mặt ôn hòa, “Ta chẳng qua chỉ hỏi thế thôi, còn cụ thể ra sao vẫn do Liễu gia quyết. Chúng ta cũng chẳng phải thèm thuồng của hồi môn của một cô nương, nhưng đấy là mặt mũi tân nương tử, ta sợ đại phu nhân không có kinh nghiệm nên mới cố ý hỏi.”
Chỉ một câu nói đã trực tiếp bàn giao chuyện của hồi môn cho Tô Uyển. Trương Nguyệt Nhi cấp tốc chen ngang, “Việc này không phiền tỷ tỷ hao tổn tâm trí, Cố phu nhân cứ hỏi ta là được.”
Giang Nhu nghe vậy bèn chuyển ánh mắt lên người Liễu Tuyên, bà cười mà như không cười, “Vậy hiện giờ không phải đại phu nhân trông coi Liễu gia mà một thiếp thất làm sao?”
Liễu Tuyên im lặng. Ông ta nhớ đến mới nãy bị Giang Nhu đâm chọt mặt đã đau, giờ mà thừa nhận Trương Nguyệt Nhi quản gia thì mặt càng đau hơn. Ông ta bất giác nhìn thoáng qua Tô Uyển. Tô Uyển cũng không nói tiếng nào; quay mặt nhìn một bên, tay nắm chặt thành ghế, đôi mắt ngậm nước, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ tủi thân.
Liễu Tuyên cảm thấy hơi áy náy, đang muốn mở miệng thì Trương Nguyệt Nhi đã giành nói, “Cố phu nhân không biết chứ đại phu nhân nhà ta sức khoẻ kém, thường ngày luôn để ta giúp đỡ.”
“Nhờ ngươi giúp cả chuyện của hồi môn của nữ nhi ruột thịt?”
Giang Nhu hỏi thăm, trong mắt là ý cười khiến người khác khó chịu. Liễu Tuyên nhịn chả nổi, đột nhiên quát, “Cố phu nhân nói chuyện, ai cho bà chen vào?”
Câu này làm Trương Nguyệt Nhi ngây người, bà ta chưa từng nghĩ Liễu Tuyên có thể nặng lời như vậy với mình. Bất chợt, bà ta liên tưởng đến chuyện gần đây Liễu Tuyên hay ghé thăm Tô Uyển. Bà ta lập tức cảm thấy giữa Liễu Tuyên và Tô Uyển dường như tồn tại sự thân mật không thể cho ai biết.
Chục năm qua, bà ta quen sống xuôi chèo mát mái ở Liễu phủ nên giờ tức tối nghiến răng quay đầu đi, dứt khoát ngậm chặt miệng.
Liễu Tuyên thấy bà ta không nói lời nào cũng vui vẻ hơn, ông ta khẽ ho, “Phu nhân, nếu bà quản việc chuẩn bị của hồi môn thì cứ ngồi bàn bạc thêm với Cố phu nhân.”
Nghe vậy Tô Uyển quy củ đáp, “Đa tạ lão gia.” Rồi bà cùng Giang Nhu thương lượng.
Tô Uyển không phải người được đằng chân lân đằng đầu. Bà ước chừng số lượng tiền tài Cố gia đưa không quá lớn, nhưng dựa vào khế ước cùng khế đất của họ thì cũng cần giả bộ khoa trương để giữ thể diện. Giang Nhu đạt được mục đích nên khi ra về vô cùng cao hứng. Bà vừa rời khỏi, Trương Nguyệt Nhi làm loạn ngay. Bà ta phẫn nộ nói, “Thế này chẳng phải bà ta chả chịu nhả ra gì hết sao? Chúng ta còn phải cho không của hồi môn, đây là gả nữ nhi hay dâng bạc?”
“Bà đừng chộn rộn,” Liễu Tuyên đau đầu vì Trương Nguyệt Nhi. Mấy năm gần đây, Trương Nguyệt Nhi ngày càng phách lối, há miệng ngậm miệng đều để nói chuyện tiền bạc. Bà ta căn bản không thể sánh bằng Vân Vân, thậm chí người trầm lặng như Tô Uyển còn tốt hơn.
Trong lòng Liễu Tuyên không tự chủ được mà so sánh. Song ông ta vẫn còn cảm tình với Trương Nguyệt Nhi, lại nghĩ tới tiền của Cố gia, liền bất mãn nói với Tô Uyển, “Phu nhân, số tiền này bà nên mặc cả với bà ta.”
“Lão gia,” Tô Uyển thở dài, “tranh giành một khoản tiền thì nhận được tiền, nhưng lại vứt bỏ toàn bộ mặt mũi Liễu gia. Lão gia còn có tiền đồ, không thể vì lợi ích trước mắt mà lưu lại vết nhơ cả đời. Ngài đừng lo chuyện tiền bạc, ta sẽ dùng của hồi môn của mình để trợ cấp Ngọc Như.”
Một người vì tiền mà cãi vả, một người vừa nghĩ đến tiền đồ cả đời của trượng phu vừa muốn dùng tiền của mình phụ giúp; ai cao ai thấp đã rõ ràng.
Liễu Tuyên chợt cảm thấy, trước kia mắt mình bị mù sao?
Ông ta hơi bực bội.
Ban đêm, Liễu Tuyên lại nghỉ ở chỗ Tô Uyển; bà để Vân Vân phụng dưỡng ông ta. Liễu Tuyên cơm nước no nê, ông ta ôm Vân Vân thở dài, “Nàng nói xem, phụ nữ sao có thể thay đổi nhanh chóng như thế?”
Vân Vân dịu dàng đáp, “Nếu có tâm yêu mến lang quân, dĩ nhiên sẽ suy nghĩ mọi chuyện vì lang quân.”
Vân Vân nói rất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Tuyên nghe vô cùng rõ ràng. Nếu không đặt tâm tư vào mình thì sao có thể vì mình mà suy nghĩ?
Ông ta bỗng hiểu ra, Trương Nguyệt Nhi có tranh tiền tài vì Liễu gia đâu? Đây rõ ràng vì bản thân bà ta cùng nhi tử!
Liễu Tuyên nổi giận, đến ngày hôm sau lại thấy dáng vẻ ốm yếu của Tô Uyển mà áy náy. Ông ta thở dài với Tô Uyển, “Uyển nhi, không cần bà phụ cấp của hồi môn cho Ngọc Như, Liễu gia không thiếu chút bạc này. Cứ để ta chuẩn bị của hồi môn cho Ngọc Như, bà chỉ cần đưa đi thôi.”
Tô Uyển nghe thế bèn liên tục từ chối. Bà càng khước từ, Liễu Tuyên càng áy náy. Cuối cùng Tô Uyển đồng ý. Mặc dù tiếc tiền nhưng nhìn ánh mắt cảm kích từ Tô Uyển, Liễu Tuyên thấy thu xếp vậy là được rồi. Dù gì tiền bạc do Cố gia hạ sính cũng chẳng ít, tính tới tính lui Liễu gia vẫn kiếm lời.
Trải qua một phen ồn ào, rốt cuộc của hồi môn của Liễu Ngọc Như đã được định ra. Lúc này, hôn kỳ cũng tới gần.
Cố Cửu Tư bị nhốt trong phòng của chính mình mấy ngày liền, hắn thấy bản thân sắp phát điên rồi. Ngày ngày hắn ngồi cạnh cửa, tay chốc chốc lại gõ lên đó, yếu ớt rên, “Thả ta ra… Thả ta ra…”
Liễu Ngọc Như cũng tự giam mình trong phòng. Nàng sợ chỉ cần ra ngoài vài bước sẽ nhịn không được mà đào hôn.
Đương nhiên, nàng chỉ nghĩ trong đầu chứ chẳng dám làm.
Đã thu sính lễ của Cố gia, hôn kỳ đã định ra, chăn nệm uyên ương hí thủy của nàng cũng đã thêu xong. Hiện giờ nàng làm sao có thể đổi ý?
Nhưng vừa nghĩ tới gả cho Cố Cửu Tư, lại nhớ đến giấc mộng kia, Liễu Ngọc Như cảm thấy khó thở.
Trước ngày thành hôn, Liễu Ngọc Như trằn trọc ngủ. Giấc mộng Cố gia bị xét nhà lại tới. Nhưng lần này nàng không còn là người đứng xem; nàng bị người ta lôi kéo từ cổng ra bên ngoài. Nàng nghe thấy Vương Vinh dùng ngữ điệu cực kỳ buồn nôn nói, “Trước kia lão tử muốn ngươi mà ngươi dám giả bộ thanh cao, hiện tại xem ngươi thoát được cái số bị bán cho Câu Lan Viện không?”
Liễu Ngọc Như sợ hãi tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân nàng.
Trong đêm tối, nàng nhìn chăn nệm. Nỗi sợ hãi cùng cực khi phải gả cho Cố Cửu Tư trào dâng.
Lúc này bên ngoài đã bắt đầu đốt đèn, mọi người vội vàng dán hỉ tự khắp nơi.
Ấn Hồng từ ngoài vào cười nói, “Chưa gọi mà tiểu thư đã tự dậy rồi.”
Ấn Hồng đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, khó hiểu hỏi, “Tiểu thư sao vậy? Mồ hôi lạnh đầy trên trán kìa.”
Mắt Liễu Ngọc Như giật giật, bây giờ nàng mới hoàn hồn.
Là nằm mơ.
Nàng tự an ủi, chỉ là một giấc mộng thôi.
Nhưng nàng vẫn sợ hãi.
Nàng từ trước đến nay không tin những chuyện quái lực loạn thần[1]. Có điều giấc mộng này quá chân thực, khó tránh làm người ta bất an.
Ấn Hồng thấy Liễu Ngọc Như ngơ ngẩn, bèn cười cười, “Tiểu thư không phải quá nóng lòng đấy chứ?”
“Ta không sao.”
Liễu Ngọc Như lắc đầu, nàng hít hâu một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại.
Gả cho Cố Cửu Tư là việc không thay đổi được. Nàng chẳng thể vì giấc mộng kia mà đi hủy hoại cửa hôn nhân này.
Nàng không hoang đường như vậy.
Thế nên nàng đứng dậy, để thị nữ mặc cho nàng hỉ phục.
Hỉ phục của nàng đã chuẩn bị từ lâu, hình trên áo đều do nàng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ. Trong lúc thêu những hình vẽ này, nàng nghĩ nếu có ngày gả cho Diệp Thế An, biết đâu hắn sẽ khen nàng khéo tay.
Diệp Thế An…
Nhìn bóng hình phản chiếu trong gương, nàng chẳng rõ nguyên do vì sao khi nhớ đến cái tên này bỗng nhiên trong lòng dâng lên mấy phần chua xót cay đắng. Bạn đang �
Nàng cảm thấy đây không chỉ đơn thuần là một cái tên, mà còn là bảy năm dài của nàng.
Từ năm nàng tám tuổi, từ lần đầu tiên nhận thức mình sẽ gả cho người khác, lòng nàng chỉ hướng tới Diệp Thế An.
Có lẽ một phần là vì tính toán, một phần là vì đối tượng phù hợp, nhưng ít nhiều gì cũng mang theo vài phần tình cảm thiếu nữ. Bất chấp thuở thiếu thời nàng chỉ nói dăm ba câu với Diệp Thế An, bất chấp hắn từ năm mười ba đã đi thư viện Bạch Lộ và hai người chưa hề gặp lại. Bản thân nàng cũng chẳng biết mình thích Diệp Thế An hay là nỗi lòng chờ đợi bao năm kia. Song bất kể là gì chăng nữa, trong cuộc đời nàng đến giờ, đây là thứ nàng kiên trì cũng như thật lòng mưu cầu nhất.
Vậy mà lại phải từ bỏ.
Sự từ bỏ này ập tới khiến nàng trở tay không kịp, vào khoảnh khắc này nàng mới cảm nhận trọn vẹn điều đó. Nàng nhịn không được mà để nước mắt lưng tròng, tuy không nói nên lời cảm xúc hiện tại nhưng lại chẳng thể ngăn nước mắt lã chã rơi.
Tô Uyển dậy sớm để chải tóc cho nàng. Bà nhìn nữ nhi ngồi trước gương cắn chặt hàm răng, khóc không ra tiếng, nhất thời lòng đau như cắt.
Bà ôm chặt nàng, khàn khàn nói, “Khổ cho con… Ta hiểu mà…”
Toàn tâm toàn ý muốn gả cho Diệp Thế An, cố gắng nhiều đến vậy, kết quả lại là công dã tràng, còn phải gả cho dạng nam nhân nàng coi thường nhất.
Đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy, người làm mẫu thân như bà dĩ nhiên hiểu.
Nhưng bà có thể làm gì đây?
Nếu Liễu Ngọc Như là nam nhân thì có thể từ hôn. Tuy nhiên, dù nàng mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một cô nương.
Tô Uyển ôm Liễu Ngọc Như, bà khóc còn đau buồn hơn nàng gấp mấy lần. Liễu Ngọc Như sụt sịt mũi, vỗ nhẹ tay Tô Uyển, “Nương, không sao đâu, nương đừng đau lòng. Người ta bảo lúc gả ra phải khóc mới được may mắn, nên con tùy tiện khóc chút thôi.”
Nói rồi Liễu Ngọc Như mau chóng lau nước mắt, cười gượng gạo, “Không sao, giờ con phải trang điểm rồi.”
Càng nhìn Liễu Ngọc Như, trong lòng Tô Uyển càng đau đớn. Bà cầm tay nàng, lặp đi lặp lại, “Ta hiểu mà…”
Bà đều hiểu.
Nữ nhi của bà biết điều lại hiểu chuyện, gánh vác mọi thứ trên vai vì sợ bà phiền lòng.
Những lúc người khác ôm lấy mẫu thân mà khóc oa oa thì Liễu Ngọc Như đã học cách trốn ở trong góc để vụng trộm gạt đi nước mắt. Nàng sợ Tô Uyển phát hiện, sợ Tô Uyển lo lắng.
Bây giờ nàng trưởng thành, gặp chuyện buồn tủi cả đời thế này cũng chỉ biết cắn răng nuốt vào trong bụng, miễn cưỡng cười vui vì sợ Tô Uyển thương tâm.
Nàng là máu thịt do bà sinh ra, sao bà lại không biết chứ? Bà kéo tay Liễu Ngọc Như, khàn giọng bảo, “Nương chẳng giúp được con cái gì, con đừng lo cho nương, nương cũng sẽ không lo cho con. Con muốn khóc thì cứ khóc thỏa thích, nương sẽ không lo lắng.”
Liễu Ngọc Như im lặng, rồi nàng cười, “Nương, xuất giá mà khóc thì coi sao được. Hồi nãy khóc chẳng qua vì muốn cầu may mắn thôi.”
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, Liễu Ngọc Như đã trang điểm xong. Nàng mặc vào hỉ phục, đội mũ phượng, cuối cùng là phủ lên khăn voan và chờ Cố Cửu Tư tới rước dâu.
Đợi hồi lâu mới nghe bên ngoài truyền đến, “Tới rồi, tới rồi.”
Liễu Ngọc Như hơi căng thẳng, nàng vò nát khăn tay. Chẳng mấy chốc nàng nghe thấy tiếng cổng chính bị người ta một cước đá văng. Ngay sau đó là tiếng Cố Cửu Tư phẫn nộ nói, “Mau dậy đi.”
Liễu Ngọc Như: …
Nếu không biết nàng còn tưởng hắn háo hức muốn nàng đi ngay.
Liễu Ngọc Như bất động khiến Cố Cửu Tư phát hỏa. Ngay lập tức, Cố Lãng Hoa lạnh lùng gọi tên hắn, “Cửu Tư.”
Tiếng gọi này tức khắc nhắc Cố Cửu Tư nhớ tới trận ẩu đả trong phòng hắn sáng nay, cùng gã sai vặt đang bị treo ở nhà.
Hắn thống khổ nhắm nghiền mắt, đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như rồi đem đoạn lụa đỏ đưa cho nàng. Hắn cứng ngắc lên tiếng, “Nắm lấy, đi theo ta.”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào. Nàng biết Cố Lãng Hoa cùng Giang Nhu hẳn đang ở đây, nàng nguyện ý giữ thể diện cho Giang Nhu. Thế là nàng nắm chặt lụa đỏ, đứng dậy đi theo Cố Cửa Tư bước qua cửa.
Cố Cửu Tư đi đằng trước, mặc dù hắn chẳng tình nguyện nhưng quay đầu nhìn thoáng qua thì hắn phát hiện Liễu Ngọc Như đội khăn che kín mặt chắc sẽ không tiện đi lại. Hắn nghĩ một cô nương mà té ngã vào ngày xuất giá phỏng chừng sẽ thành trò cười mất.
Bất kể thế nào, người này cũng sắp thành phu nhân của hắn. Bản thân hắn không chấp nhận, nhưng người khác sẽ nhìn nàng với thân phận đó.
Cố Cửu Tư bất mãn “hừ” một tiếng, sau đó thấp giọng nhắc, “Phía trước có gò đất.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lát sau nàng mím môi cười, đột nhiên không còn tức giận như trước.
Nàng ngồi lên kiệu, Cố Cửu Tư hạ màn kiệu rồi mới lên ngựa.
Cỗ kiệu được nâng lên, xunq quanh thổi sáo đánh trống. Bên trong kiệu hoa, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe âm thanh huyên náo từ ngoài vọng vào.
Chưa có giây phút nào khiến nàng nhận thức rõ như hiện tại rằng Liễu tiểu thư đã chết và cuộc đời nàng sắp sang trang mới.
Nhưng vào thời điểm ấy nàng chỉ nghĩ cuộc đời Cố phu nhân sắp bắt đầu, chứ chưa từng nghĩ thứ nàng viết nên lại là một đoạn truyền kỳ.
Ngày đó, Liễu Ngọc Như mười lăm tuổi. Nàng ngồi trong kiệu, một mặt lo cho tương lai, một mặt lại nhớ nhung quá khứ. Chợt nàng nghe thấy từ trong đám đông huyên náo có người hô, “Đại công tử, ngài đi chậm thôi!”
Có rất nhiều người được xưng là “đại công tử” ở thành Dương Châu này. Nhưng không biết vì lý do gì, vào thời khắc ấy, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.
Tay nàng run run, nàng bỗng muốn xốc khăn voan lên. Nàng rất muốn nhìn một chút, xem đại công tử kia có phải người nàng ngày nhớ đêm mong.
Nàng bắt đầu có dáng vẻ thiếu nữ năm mười ba tuổi, nhưng mười lăm tuổi mới trưởng thành. Năm Diệp Thế An rời đi, nàng mới tròn mười tuổi, răng còn chưa thay xong. Nàng chưa từng lấy thân phận thiếu nữ để gặp Diệp Thế An, nhưng người này lại chiếm trọn vẹn thời thiếu nữ của nàng.
Cả đời nàng sống quy củ, không bao giờ đi ngược lại chuẩn mực. Song vào khoảnh khắc ấy, trong nàng chợt sinh ra một tia dũng khí. Giữa bốn bề một màu đỏ tươi, nàng vén khăn lên rồi lặng lẽ kéo hờ màn kiệu.
Ngay lúc đó, có người cưỡi ngựa ngang qua. Công tử mặc áo trắng, tóc buộc quan ngọc, từ tay áo rộng tỏa hương hoa mai thơm ngát cứ lượn lờ quanh chóp mũi của nàng. Khi đã nhìn rõ mặt đối phương, dù năm năm không gặp, nàng vẫn nhận ra khuôn mặt và đôi mắt sáng đó–
Là Diệp Thế An.
Vào ngày nàng xuất giá, Diệp Thế An trở về!
Lời tác giả
Đây chắc là nam chính không ra dáng nam chính nhất mà tôi từng viết =.=
Nhưng mà!!!
Tôi cảm thấy Cố Cửu Tư soái hơn Diệp Thế An nhiều!!
Chú thích
[1] Mượn ý một câu trong Luận Ngữ: Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch nghĩa: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.