Chương 2: Chân ướt chân ráo
Bộ dạng của cậu khiến cho cô cảm thấy bản thân mượn xác hoàn hồn đã đến một nơi có thế đạo quỷ quái, một khi đẩy cánh cửa này ra thì thứ chờ đợi cô sẽ là vô vàng yêu vật quỷ quái ùn ùn kéo đến.
Nhưng cậu nói rằng: " Tất cả bọn họ đều... là ăn mày, cả Châu gia thôn, toàn bộ."
" Bọn họ đều là chung một bọn, bao che yểm trợ lẫn nhau.... Trốn ra ngoài nhất định sẽ bị bắt về lại." Trong đáy mắt cậu thiếu niên chứa đựng sự sợ hãi lâu ngày: " Mấy năm gần đây chẳng ai có thể trốn thoát ra khỏi nơi này cả, trốn không thoát đâu."
Cô gái nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.
Xem ra không phải là thế đạo quỷ quái.
Nhưng còn hoang đường đáng sợ hơn cả thế đạo quỷ quái.
Một cơn gió lạnh thổi đến, tinh thần của cô càng thêm thư thái hơn vài phần, nhận thức về tình hình hiện tại cũng rõ ràng hơn.
Nhìn về hướng cậu bé kia: "Ngươi cũng là bị lừa đến__"
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, thiếu niên gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe hệt như một chú chó nhỏ bị nhốt trong lồng, đáng thương mà vô hại. Bạn đang đọc ?r??ện ?ại -- Tr??T r???n﹒V? --
" Vậy ngươi có dám đi trói bọn họ lại cùng ta không."
Cậu nhỏ giọng đáp: " ta.... ta đánh không lại tỷ."
Cô nhìn cậu bé trước đầu chỉ thấp hơn mình có nửa cái đầu, có thể thấy ngày thường toàn làm mấy công việc tay chân nặng nhọc___
Cơ thể của cô bây giờ quá suy yếu, vừa rồi áp chế hai người kia chẳng qua cũng chỉ là nhờ mưu kế và một sức mạnh ngoan cường thôi.
Không phải cậu không đánh lại cô, chỉ là cậu bé kia không dám thử kháng cự lại nổi sợ hãi mà thôi.
Bệnh này, phải trị.
Cô gái xoay người đi vào nhà chính.
Cậu vội vàng đuổi theo sau.
Cặp vợ chồng bị trói cả tay chân cũng đã tỉnh lại, người đàn bà máu me đầy mặt chắc hẳn là do hiệu lực của thuốc chưa hết nên chỉ có thể nằm đó phát ra mấy âm thanh rên rỉ yếu ớt, người đàn ông cố gắng ra sức thoát khỏi dây thừng, nhưng vô ích.
Thủ pháp buộc này là do cô dậy cho đứa bé kia, bình thường đều dùng cho "thủ hạ" của cô, bây giờ lại dùng trên người của hắn ta.
" Thứ đồ ăn cây táo rào cây sung ngươi! Còn không mau cởi trói cho bố mày!" Vừa nhìn thấy thiếu niên bước vào, tên đàn ông kia tức giận, ánh mắt chứa đầy sự hung ác: " Nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm không công như vậy, phế vật không phân biệt được người nhà người ngoài như ngươi! Xem bây giờ tao có đánh gãy chân mày không!"
Ánh mắt thiếu niên hiện rõ sự sợ hãi, nhớ đến sự đau đớn tuyệt vọng khi bị dùng gậy đánh đập, sắc mặt cũng trắng bệt cả ra.
Ngay sau đó, cái gậy gỗ mà thường ngày hắn dùng để đánh cậu xuất hiện ngay trước mắt.
Cậu theo bản năng lùi về sau vài bước.
" Đánh gãy chân hắn đi." Giọng điệu của cô không chút thay đổi: "Ngay bây giờ."
Thiếu niên vẻ mặt hoài nghi nhìn cô.
" Nếu không thì ngươi sẽ bị đánh gãy chân." Thiếu nữ một tay cầm gậy đưa cho cậu, một tay cầm lấy con dao găm dính đầy máu vừa nhặt dưới đất lên.
Tóc cô gái dài xõa như thác nước, màu da trắng nõn, đôi mắt đen láy, cứ giống như một pho tượng Bạch Ngọc không chút biểu cảm, không chút sợ hãi, cũng không chút tình cảm nào vậy.
Những lời uy hiếp kia nói ra từ miệng cô, khiến cho người khác không cách nào kiếm ra được một điểm để chất vấn nào.
Môi cậu thiếu niên có chút run, nhận lấy gậy gỗ.
" Ngươi dám!" người đàn ông giận dữ, uy nghiêm bao lâu nay đột ngột bị thách thức, giãy dụa đến mức mặt và cổ đỏ bừng lên, đôi mắt gắt gao hung hăn nhìn chầm chầm vào cậu.
" Đánh." Âm thanh của cô không chút gợn sóng, cứ giống như một lời thúc dục đòi mạng.
Thiếu niên tiến lên hai bước, cắn răng nhắm mắt dơ gậy hướng về phía người đàn ông.
Một gậy đánh xuống trúng vào bả vai người đàn ông, đau đến mức hắn hét mắng cha gọi mẹ.
" Lệch rồi." Cô gái bên cạnh nhắc nhở.
Lần này cậu như có thêm chút dũng cảm mở mắt ra, nhắm ngay vào chân người đàn ông mà đánh.
"Tiếp tục đánh."
Một gậy rồi lại một gậy, tiếng mắng chửi của gã cũng dần yếu đi, chỉ còn lại tiếng kêu đau.
" Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà...." người đàn bà yếu ớt không chút sức lực nức nở khóc: " Đây chính là cha ngươi đấy, ơn dưỡng dục hơn ơn sinh thành, sao ngươi có thể khuỷu tay chỉa ra ngoài* như vậy chứ!..... Ngươi vốn là tên ăn mày không cha không mẹ, chúng ta nhân từ mang ngươi về nuôi dưỡng như con ruột trong nhà, còn trông cậy ngươi chăm sóc về già trước lúc lâm chung, không ngờ ngươi lại là tên tàn nhẫn hung ác, vong ơn phụ nghĩa!
(*) Khuỷu tay chỉa ra ngoài (胳膊肘往外拐): Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Cậu thiếu niên mím chặt môi như thể không biết phải nói gì.
Cô gái đại khái cũng đã hiểu.
Chính là tạo nghiệp quá nhiều nên mới không sinh được con, bèn lừa đứa nhỏ đến để "nuôi dưỡng" bên cạnh.
" Yên tâm, đây không phải là đang chăm sóc các người trước lúc lâm chung sao?" cô gái ngồi xổm xuống bên cạnh hai bọn họ.
" Ngươi.... Ngươi muốn làm gì!" Nhìn thấy cô gái kia cầm dao gâm đến trước mặt mình, người đàn bà run giọng nói.
" Ta hỏi, ngươi trả lời." Cô nhìn nhìn bà ta: "Từ nơi nào bắt ta đem đến đây?"
Bà ta nghi hoặt khó hiểu vì sao cô gái lại hỏi đến những câu kỳ lạ như vậy, nhưng nhìn con dao găm đang kề cạnh con mắt còn lại kia, cố gắng lập tức trả lời: " Kinh....kinh thành...."
" Là do ai sai khiến?"
Sai khiến?
Chuyện này thì có cần ai sai khiến chứ!
Dao nhọn lạnh lẽo ở khóe mắt, người đàn bà cả đầu lưỡi đều run lên: ".....không ai sai khiến.... Tết Nguyên Tiêu.... nhìn trúng tiểu nương tử không có ai bên cạnh liền ra tay!"
" Không.... là ta cứu ngươi!" người đàn ông đã bị đánh gãy một chân không còn khí thế lúc nãy cuống quít nói: "Tết Nguyên Tiêu đêm đó, ngươi bị ngã xuống sông, bên cạnh cũng không có ai, mắt thấy cô sắp chết, là ta đã cứu cô!"
Để tỏ lòng biết ơn, cô hướng con dao găm kia về hướng hắn: " Vậy ngươi có biết vì sao ta lại rơi xuống sông không?"
Tuy nói thân thể này không phải của cô, nhưng đã chiếm lấy rồi, vì để diệt trừ hậu họa về sau, có nhiều chuyện vẫn phải hiểu rõ.
Vừa mới đến, cũng phải biết người biết ta, thăm dò tình thế.
" Chuyện này thì làm sao ta biết được, ta bất quá cũng chỉ là đúng dịp nhặt được..... đúng dịp cứu người." Trong lòng tên kia có chút hoài nghi, vì sao ngã xuống sông, cô ta còn không rõ à?
Còn nói đối phương lại đột nhiên biến thành phong thái dũng cảm như vậy, mỹ nhân phế vật cả dộc đường chỉ biết khóc lóc run rẫy cầu xin kia, không khỏi khiến cho hắn sinh ra một cảm giác quỷ dị khó tả bầy trên khuôn mặt.
Sau lưng có cảm giác ớn lạnh khó mà giải thích được.
Giọng nói khiến hắn phát lạnh kia hỏi: "Vậy thì hỏi những thứ ngươi biết đi__ trừ ta và nó ra, trong bao nhiêu năm nay các người đã bắt hại bao nhiêu người rồi?"
Người phụ nữ cùng tên đàn ông kia hai mắt nhìn nhau, lưỡng lự rồi nói: " Loại chuyện này..... ai có thể nhớ rõ đếm từng người từng người một chứ...."
Ánh mắt cô gái càng trở nên lạnh hơn, nói với cậu bé: " Lấy giấy bút đến đây."
Nơi này mặt dù không phải là nhà người có ăn học, nhưng ngoài mặt vẫn là trại hòm, trong nhà chính lại có giấy tiền đồ vàng mã__ nghĩ người đàn ông kia ngày thường là một người bán hàng rong, hành tẩu khắp nơi ám hại người khác.
Thế nên không thể thiếu giấy bút, cậu thiếu niên rất nhanh đã mang đến.
Cô gái nhìn hai người: " Ở đâu, khi nào, đã hại những ai, sống hay chết, bán đi đâu, có thể nhớ bao nhiêu thì kể bấy nhiêu."
Người đàn bà trừng mắt nhìn cô: " Ngươi.... Ngươi muốn báo quan?"
Cô không đáp lại, chỉ nói: " Ngoài ra, trong thôn còn có những ai là đồng đảng cũng phải kể
Người đàn bà trên khuôn mặt để lộ ra vài phần khinh thường, vừa định nói thì liền bị người đàn ông bên cạnh chọc một cái.
Tay bọn họ bị trói ra sau, hai lưng chụm vào nhau, vì vậy động tác nhỏ như vậy sẽ không có ai nhìn ra được.
Theo lời bà ta, cô gái viết đầy hết cả hai trang giấy mới hạ bút.
Sau khi hạ bút, cô cầm lấy dao gâm đâm xuống cánh tay người đàn ông, lưỡi dao đâm vào da thịt, khiến gân mạch bị thương, máu tươi nhất thời chảy đầm đìa.
Hắn ta kêu lên thảm thiết: ".....những gì nên nói cũng đã nói rồi, sao ngươi vẫn còn đả thương người chứ!"
" Ấn tay bọn họ, lấy máu chấp thuận." Cô gái đứng dậy.
Cậu thiếu niên không trả lời, tiến đến làm theo.
Cô đứng trước mặt hai người, sau cùng hạ mắt nói: " Đêm nay dự định sẽ đưa ta đi đâu?"
Người đàn bà sợ con dao găm trên tay cô đâm xuống người mình, trong lòng lại có tính toán, không muốn lại chịu nổi đau da thịt, liền dựa theo tình hình hiện tại mà nói: " Ngõ Liễu Kha trong thành có một nhà viên ngoại!"
" Tên viên ngoại này tên gì?"
" Chuyện này ta thực sự không biết! Cũng chưa từng gặp qua người này!" Bà ta khổ sở nói: " Chỉ biết hắn ta là một tên viên ngoại rất hào phóng, mấy năm gần đây, phàm là khi chúng ta bắt được những tiểu nương tử có tướng mạo xinh đẹp, thì đều sẽ gửi tranh đến cho hắn chọn trước.... Nếu hắn nhìn trúng, thì sẽ gửi tiền đặt cọc trước. Nếu như không chọn trúng, thì chúng ta sẽ bán đi nơi khác.... Mỗi lần giao thiệp đều là hạ nhân trong nhà xử lý, nơi đó cũng chỉ là một biệt viện, mà chúng ta cũng chưa từng dám hỏi về thân phận danh tính của hắn!"
Cô cúi người nhặt lấy tờ giấy nhỏ dưới chân người đàn bà, hỏi: "Đây chính là bằng chứng tiền đặt cọc?"
Bà ta khẩn trương đáp " đúng đúng."
Tờ bằng chứng kia rất qua loa, vẫn chưa ghi lại tên của hai bên. Thứ nhất, loại thủ đoạn này không hề có quy tắc. Thứ hai, đối phương chắc hẳn cũng không cần lo những tên buôn người này nhận cọc xong liền bỏ trốn__ vung tay liền đem ra 100 lượng, vị " viên ngoại" này nhất định không tầm thường.
Cô gái cân nhắc, thu hồi lại chứng cứ.
Sau đó lại nhìn về phía người đàn bà: " 60 lượng tiền đặt cọc đâu?"
Bà ta ngẫn người__ sao mà vừa muốn mạng vừa muốn tiền vậy!
" Lấy ra." Trong mắt cô không còn nhiều kiên nhẫn nói.
Người đàn bà kia nhẫn nhịn đau lòng mà nói: " Nằm ở trong rương dưới sàng trong phòng."
Đợi bọn họ trốn thoát, nhất định sẽ không tha cho con tiện nhân quái đản này!
Chưa nói đến cô ta có thể bình an rời khỏi Châu gia thôn này không, tiện nhân này còn nghĩ chỉ cần báo quan là có thể rời khỏi đây ư?
" Được rồi, hôn mê đi." Cô gái vừa xoay người đi về phía phòng vừa giao việc nói: " Có bao nhiêu thì cứ cho bấy nhiêu, chết rồi cũng không sao."
Chủ nhân của cổ thân thể này chắc hẳn là chết vì số thuốc mê quá nhiều.
Bên kia đôi vợ chồng phát ra âm thanh phản kháng, rất nhanh sau đó đã yếu dần.
Cô đem gái rương ở dưới giường kéo ra, chỉ thấy ngoài trang sức bạc vụn cùng ngân phiếu ra, còn có ngân lượng đi đường dùng để ra vào thành, khăn và thuốc mê.
Cô chọn chọn lựa lựa, cậu bé tiến đến nhỏ giọng nói: " Tiếp theo.... phải làm gì đây?"
" Tìm một bộ đồ nam đến đây cho ta, còn mang những thứ đồ của ngươi theo nữa."
Cậu không hỏi nhiều, đi thẳng ra bên ngoài.
Đi mất một hồi, nhìn thấy cậu mang theo một bộ đồ, cùng với một con dao làm bếp đến.
Cô nhận lấy quần áo, nhìn con dao trên tay hắn: " Ngươi chỉ mang theo thứ này?"
Cậu gật đầu: " Ta chỉ biết nấu cơm, chỉ dùng được nó thôi."
Nhìn thấy con dao chuẩn bị để làm bếp kia, cô trầm mặc một chút.
Cái người này quá rõ ràng là chưa từng đi ra khỏi cửa, một đứa nhỏ hoàn toàn không hiểu trù tính đi xa, là một người chưa từng nhìn thấy khói lửa nhân gian, rồi lại như thể tràn ngập mong đợi về khói lửa nhân gian.
Vì thế, cô không khỏi hỏi: " Có mang tiền theo không?"
" Có." Cậu lấy một túi nhỏ nhét trong ngực ra hỏi: " Đủ dùng không?"
Nhìn thấy một ít tiền đồng kia, cô nói: "..... Nếu hoàn toàn không dùng gì cả, vậy thì đủ."
Cậu bé " A" lên một tiếng: " Vậy, vậy ta đi kiếm thêm một ít đến!"
Cậu lại chạy ra ngoài, sau khi trở về thì cô đã mang bộ quần áo nam kia lên người, đầu tóc búi cao, hàng lông mày không biết làm cách nào được bằng phẳng, màu da cũng đen hơn nhiều.
Cậu thiếu niên ngẩn ngơ, không biết làm thế nào trong thời gian ngắn mà cô có thể làm được như vậy, đến cử chỉ bước đi cũng trông giống một người thiếu niên lang quân vậy.
Cậu lấy lại tinh thần đi theo sau: "Vậy.... bây giờ chúng ta đến nha môn à?"
" Không." Cô gái mang hai cái bao bố đến: " Đem bọn họ vào trong đi."
...........
//Mình không chuyên nghiệp nên trong quá trình edit nhất định sẽ để lại sai xót. Mọi góp ý xin vui lòng để lại dưới phần bình luận của mỗi bài viết hoặc gửi sang inbox riêng. Xin cảm ơn! ><'//
Nhưng cậu nói rằng: " Tất cả bọn họ đều... là ăn mày, cả Châu gia thôn, toàn bộ."
" Bọn họ đều là chung một bọn, bao che yểm trợ lẫn nhau.... Trốn ra ngoài nhất định sẽ bị bắt về lại." Trong đáy mắt cậu thiếu niên chứa đựng sự sợ hãi lâu ngày: " Mấy năm gần đây chẳng ai có thể trốn thoát ra khỏi nơi này cả, trốn không thoát đâu."
Cô gái nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.
Xem ra không phải là thế đạo quỷ quái.
Nhưng còn hoang đường đáng sợ hơn cả thế đạo quỷ quái.
Một cơn gió lạnh thổi đến, tinh thần của cô càng thêm thư thái hơn vài phần, nhận thức về tình hình hiện tại cũng rõ ràng hơn.
Nhìn về hướng cậu bé kia: "Ngươi cũng là bị lừa đến__"
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, thiếu niên gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe hệt như một chú chó nhỏ bị nhốt trong lồng, đáng thương mà vô hại. Bạn đang đọc ?r??ện ?ại -- Tr??T r???n﹒V? --
" Vậy ngươi có dám đi trói bọn họ lại cùng ta không."
Cậu nhỏ giọng đáp: " ta.... ta đánh không lại tỷ."
Cô nhìn cậu bé trước đầu chỉ thấp hơn mình có nửa cái đầu, có thể thấy ngày thường toàn làm mấy công việc tay chân nặng nhọc___
Cơ thể của cô bây giờ quá suy yếu, vừa rồi áp chế hai người kia chẳng qua cũng chỉ là nhờ mưu kế và một sức mạnh ngoan cường thôi.
Không phải cậu không đánh lại cô, chỉ là cậu bé kia không dám thử kháng cự lại nổi sợ hãi mà thôi.
Bệnh này, phải trị.
Cô gái xoay người đi vào nhà chính.
Cậu vội vàng đuổi theo sau.
Cặp vợ chồng bị trói cả tay chân cũng đã tỉnh lại, người đàn bà máu me đầy mặt chắc hẳn là do hiệu lực của thuốc chưa hết nên chỉ có thể nằm đó phát ra mấy âm thanh rên rỉ yếu ớt, người đàn ông cố gắng ra sức thoát khỏi dây thừng, nhưng vô ích.
Thủ pháp buộc này là do cô dậy cho đứa bé kia, bình thường đều dùng cho "thủ hạ" của cô, bây giờ lại dùng trên người của hắn ta.
" Thứ đồ ăn cây táo rào cây sung ngươi! Còn không mau cởi trói cho bố mày!" Vừa nhìn thấy thiếu niên bước vào, tên đàn ông kia tức giận, ánh mắt chứa đầy sự hung ác: " Nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm không công như vậy, phế vật không phân biệt được người nhà người ngoài như ngươi! Xem bây giờ tao có đánh gãy chân mày không!"
Ánh mắt thiếu niên hiện rõ sự sợ hãi, nhớ đến sự đau đớn tuyệt vọng khi bị dùng gậy đánh đập, sắc mặt cũng trắng bệt cả ra.
Ngay sau đó, cái gậy gỗ mà thường ngày hắn dùng để đánh cậu xuất hiện ngay trước mắt.
Cậu theo bản năng lùi về sau vài bước.
" Đánh gãy chân hắn đi." Giọng điệu của cô không chút thay đổi: "Ngay bây giờ."
Thiếu niên vẻ mặt hoài nghi nhìn cô.
" Nếu không thì ngươi sẽ bị đánh gãy chân." Thiếu nữ một tay cầm gậy đưa cho cậu, một tay cầm lấy con dao găm dính đầy máu vừa nhặt dưới đất lên.
Tóc cô gái dài xõa như thác nước, màu da trắng nõn, đôi mắt đen láy, cứ giống như một pho tượng Bạch Ngọc không chút biểu cảm, không chút sợ hãi, cũng không chút tình cảm nào vậy.
Những lời uy hiếp kia nói ra từ miệng cô, khiến cho người khác không cách nào kiếm ra được một điểm để chất vấn nào.
Môi cậu thiếu niên có chút run, nhận lấy gậy gỗ.
" Ngươi dám!" người đàn ông giận dữ, uy nghiêm bao lâu nay đột ngột bị thách thức, giãy dụa đến mức mặt và cổ đỏ bừng lên, đôi mắt gắt gao hung hăn nhìn chầm chầm vào cậu.
" Đánh." Âm thanh của cô không chút gợn sóng, cứ giống như một lời thúc dục đòi mạng.
Thiếu niên tiến lên hai bước, cắn răng nhắm mắt dơ gậy hướng về phía người đàn ông.
Một gậy đánh xuống trúng vào bả vai người đàn ông, đau đến mức hắn hét mắng cha gọi mẹ.
" Lệch rồi." Cô gái bên cạnh nhắc nhở.
Lần này cậu như có thêm chút dũng cảm mở mắt ra, nhắm ngay vào chân người đàn ông mà đánh.
"Tiếp tục đánh."
Một gậy rồi lại một gậy, tiếng mắng chửi của gã cũng dần yếu đi, chỉ còn lại tiếng kêu đau.
" Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà...." người đàn bà yếu ớt không chút sức lực nức nở khóc: " Đây chính là cha ngươi đấy, ơn dưỡng dục hơn ơn sinh thành, sao ngươi có thể khuỷu tay chỉa ra ngoài* như vậy chứ!..... Ngươi vốn là tên ăn mày không cha không mẹ, chúng ta nhân từ mang ngươi về nuôi dưỡng như con ruột trong nhà, còn trông cậy ngươi chăm sóc về già trước lúc lâm chung, không ngờ ngươi lại là tên tàn nhẫn hung ác, vong ơn phụ nghĩa!
(*) Khuỷu tay chỉa ra ngoài (胳膊肘往外拐): Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Cậu thiếu niên mím chặt môi như thể không biết phải nói gì.
Cô gái đại khái cũng đã hiểu.
Chính là tạo nghiệp quá nhiều nên mới không sinh được con, bèn lừa đứa nhỏ đến để "nuôi dưỡng" bên cạnh.
" Yên tâm, đây không phải là đang chăm sóc các người trước lúc lâm chung sao?" cô gái ngồi xổm xuống bên cạnh hai bọn họ.
" Ngươi.... Ngươi muốn làm gì!" Nhìn thấy cô gái kia cầm dao gâm đến trước mặt mình, người đàn bà run giọng nói.
" Ta hỏi, ngươi trả lời." Cô nhìn nhìn bà ta: "Từ nơi nào bắt ta đem đến đây?"
Bà ta nghi hoặt khó hiểu vì sao cô gái lại hỏi đến những câu kỳ lạ như vậy, nhưng nhìn con dao găm đang kề cạnh con mắt còn lại kia, cố gắng lập tức trả lời: " Kinh....kinh thành...."
" Là do ai sai khiến?"
Sai khiến?
Chuyện này thì có cần ai sai khiến chứ!
Dao nhọn lạnh lẽo ở khóe mắt, người đàn bà cả đầu lưỡi đều run lên: ".....không ai sai khiến.... Tết Nguyên Tiêu.... nhìn trúng tiểu nương tử không có ai bên cạnh liền ra tay!"
" Không.... là ta cứu ngươi!" người đàn ông đã bị đánh gãy một chân không còn khí thế lúc nãy cuống quít nói: "Tết Nguyên Tiêu đêm đó, ngươi bị ngã xuống sông, bên cạnh cũng không có ai, mắt thấy cô sắp chết, là ta đã cứu cô!"
Để tỏ lòng biết ơn, cô hướng con dao găm kia về hướng hắn: " Vậy ngươi có biết vì sao ta lại rơi xuống sông không?"
Tuy nói thân thể này không phải của cô, nhưng đã chiếm lấy rồi, vì để diệt trừ hậu họa về sau, có nhiều chuyện vẫn phải hiểu rõ.
Vừa mới đến, cũng phải biết người biết ta, thăm dò tình thế.
" Chuyện này thì làm sao ta biết được, ta bất quá cũng chỉ là đúng dịp nhặt được..... đúng dịp cứu người." Trong lòng tên kia có chút hoài nghi, vì sao ngã xuống sông, cô ta còn không rõ à?
Còn nói đối phương lại đột nhiên biến thành phong thái dũng cảm như vậy, mỹ nhân phế vật cả dộc đường chỉ biết khóc lóc run rẫy cầu xin kia, không khỏi khiến cho hắn sinh ra một cảm giác quỷ dị khó tả bầy trên khuôn mặt.
Sau lưng có cảm giác ớn lạnh khó mà giải thích được.
Giọng nói khiến hắn phát lạnh kia hỏi: "Vậy thì hỏi những thứ ngươi biết đi__ trừ ta và nó ra, trong bao nhiêu năm nay các người đã bắt hại bao nhiêu người rồi?"
Người phụ nữ cùng tên đàn ông kia hai mắt nhìn nhau, lưỡng lự rồi nói: " Loại chuyện này..... ai có thể nhớ rõ đếm từng người từng người một chứ...."
Ánh mắt cô gái càng trở nên lạnh hơn, nói với cậu bé: " Lấy giấy bút đến đây."
Nơi này mặt dù không phải là nhà người có ăn học, nhưng ngoài mặt vẫn là trại hòm, trong nhà chính lại có giấy tiền đồ vàng mã__ nghĩ người đàn ông kia ngày thường là một người bán hàng rong, hành tẩu khắp nơi ám hại người khác.
Thế nên không thể thiếu giấy bút, cậu thiếu niên rất nhanh đã mang đến.
Cô gái nhìn hai người: " Ở đâu, khi nào, đã hại những ai, sống hay chết, bán đi đâu, có thể nhớ bao nhiêu thì kể bấy nhiêu."
Người đàn bà trừng mắt nhìn cô: " Ngươi.... Ngươi muốn báo quan?"
Cô không đáp lại, chỉ nói: " Ngoài ra, trong thôn còn có những ai là đồng đảng cũng phải kể
Người đàn bà trên khuôn mặt để lộ ra vài phần khinh thường, vừa định nói thì liền bị người đàn ông bên cạnh chọc một cái.
Tay bọn họ bị trói ra sau, hai lưng chụm vào nhau, vì vậy động tác nhỏ như vậy sẽ không có ai nhìn ra được.
Theo lời bà ta, cô gái viết đầy hết cả hai trang giấy mới hạ bút.
Sau khi hạ bút, cô cầm lấy dao gâm đâm xuống cánh tay người đàn ông, lưỡi dao đâm vào da thịt, khiến gân mạch bị thương, máu tươi nhất thời chảy đầm đìa.
Hắn ta kêu lên thảm thiết: ".....những gì nên nói cũng đã nói rồi, sao ngươi vẫn còn đả thương người chứ!"
" Ấn tay bọn họ, lấy máu chấp thuận." Cô gái đứng dậy.
Cậu thiếu niên không trả lời, tiến đến làm theo.
Cô đứng trước mặt hai người, sau cùng hạ mắt nói: " Đêm nay dự định sẽ đưa ta đi đâu?"
Người đàn bà sợ con dao găm trên tay cô đâm xuống người mình, trong lòng lại có tính toán, không muốn lại chịu nổi đau da thịt, liền dựa theo tình hình hiện tại mà nói: " Ngõ Liễu Kha trong thành có một nhà viên ngoại!"
" Tên viên ngoại này tên gì?"
" Chuyện này ta thực sự không biết! Cũng chưa từng gặp qua người này!" Bà ta khổ sở nói: " Chỉ biết hắn ta là một tên viên ngoại rất hào phóng, mấy năm gần đây, phàm là khi chúng ta bắt được những tiểu nương tử có tướng mạo xinh đẹp, thì đều sẽ gửi tranh đến cho hắn chọn trước.... Nếu hắn nhìn trúng, thì sẽ gửi tiền đặt cọc trước. Nếu như không chọn trúng, thì chúng ta sẽ bán đi nơi khác.... Mỗi lần giao thiệp đều là hạ nhân trong nhà xử lý, nơi đó cũng chỉ là một biệt viện, mà chúng ta cũng chưa từng dám hỏi về thân phận danh tính của hắn!"
Cô cúi người nhặt lấy tờ giấy nhỏ dưới chân người đàn bà, hỏi: "Đây chính là bằng chứng tiền đặt cọc?"
Bà ta khẩn trương đáp " đúng đúng."
Tờ bằng chứng kia rất qua loa, vẫn chưa ghi lại tên của hai bên. Thứ nhất, loại thủ đoạn này không hề có quy tắc. Thứ hai, đối phương chắc hẳn cũng không cần lo những tên buôn người này nhận cọc xong liền bỏ trốn__ vung tay liền đem ra 100 lượng, vị " viên ngoại" này nhất định không tầm thường.
Cô gái cân nhắc, thu hồi lại chứng cứ.
Sau đó lại nhìn về phía người đàn bà: " 60 lượng tiền đặt cọc đâu?"
Bà ta ngẫn người__ sao mà vừa muốn mạng vừa muốn tiền vậy!
" Lấy ra." Trong mắt cô không còn nhiều kiên nhẫn nói.
Người đàn bà kia nhẫn nhịn đau lòng mà nói: " Nằm ở trong rương dưới sàng trong phòng."
Đợi bọn họ trốn thoát, nhất định sẽ không tha cho con tiện nhân quái đản này!
Chưa nói đến cô ta có thể bình an rời khỏi Châu gia thôn này không, tiện nhân này còn nghĩ chỉ cần báo quan là có thể rời khỏi đây ư?
" Được rồi, hôn mê đi." Cô gái vừa xoay người đi về phía phòng vừa giao việc nói: " Có bao nhiêu thì cứ cho bấy nhiêu, chết rồi cũng không sao."
Chủ nhân của cổ thân thể này chắc hẳn là chết vì số thuốc mê quá nhiều.
Bên kia đôi vợ chồng phát ra âm thanh phản kháng, rất nhanh sau đó đã yếu dần.
Cô đem gái rương ở dưới giường kéo ra, chỉ thấy ngoài trang sức bạc vụn cùng ngân phiếu ra, còn có ngân lượng đi đường dùng để ra vào thành, khăn và thuốc mê.
Cô chọn chọn lựa lựa, cậu bé tiến đến nhỏ giọng nói: " Tiếp theo.... phải làm gì đây?"
" Tìm một bộ đồ nam đến đây cho ta, còn mang những thứ đồ của ngươi theo nữa."
Cậu không hỏi nhiều, đi thẳng ra bên ngoài.
Đi mất một hồi, nhìn thấy cậu mang theo một bộ đồ, cùng với một con dao làm bếp đến.
Cô nhận lấy quần áo, nhìn con dao trên tay hắn: " Ngươi chỉ mang theo thứ này?"
Cậu gật đầu: " Ta chỉ biết nấu cơm, chỉ dùng được nó thôi."
Nhìn thấy con dao chuẩn bị để làm bếp kia, cô trầm mặc một chút.
Cái người này quá rõ ràng là chưa từng đi ra khỏi cửa, một đứa nhỏ hoàn toàn không hiểu trù tính đi xa, là một người chưa từng nhìn thấy khói lửa nhân gian, rồi lại như thể tràn ngập mong đợi về khói lửa nhân gian.
Vì thế, cô không khỏi hỏi: " Có mang tiền theo không?"
" Có." Cậu lấy một túi nhỏ nhét trong ngực ra hỏi: " Đủ dùng không?"
Nhìn thấy một ít tiền đồng kia, cô nói: "..... Nếu hoàn toàn không dùng gì cả, vậy thì đủ."
Cậu bé " A" lên một tiếng: " Vậy, vậy ta đi kiếm thêm một ít đến!"
Cậu lại chạy ra ngoài, sau khi trở về thì cô đã mang bộ quần áo nam kia lên người, đầu tóc búi cao, hàng lông mày không biết làm cách nào được bằng phẳng, màu da cũng đen hơn nhiều.
Cậu thiếu niên ngẩn ngơ, không biết làm thế nào trong thời gian ngắn mà cô có thể làm được như vậy, đến cử chỉ bước đi cũng trông giống một người thiếu niên lang quân vậy.
Cậu lấy lại tinh thần đi theo sau: "Vậy.... bây giờ chúng ta đến nha môn à?"
" Không." Cô gái mang hai cái bao bố đến: " Đem bọn họ vào trong đi."
...........
//Mình không chuyên nghiệp nên trong quá trình edit nhất định sẽ để lại sai xót. Mọi góp ý xin vui lòng để lại dưới phần bình luận của mỗi bài viết hoặc gửi sang inbox riêng. Xin cảm ơn! ><'//