Chương 43
Còn chưa kịp "kết liễu" biểu ca, Chu Thành Triều lại chạy đến Tây Bắc để bắt đầu cuộc nổi dậy khác. Đúng như Từ Quân Dật dự đoán, gã mượn danh nghĩa Minh vương chuyển thế rêu rao lừa bịp, đồng thời nhanh chóng tổ chức một đội quân lưu dân ở Trương Dịch và Tửu Tuyền hành lang Hà Tây cùng với tâm phúc của gã. Hai quân trấn Ninh Hạ và Cam Châu là nơi từng sửa xe ngựa, chuẩn bị khí giới, thám báo và canh gác nghiêm ngặt trước quân man di mà giờ đây trong vòng không đến nửa tháng đã rơi vào tay Chu Thành Triều, Cửu biên quan trọng của Đại Tấn hoàn toàn trở thành trò cười.
Khi Nhu Nhiên và Đông Hồ xâm lược nội các còn có thể xoa dịu, mà Chu Thành Triều một khi vượt qua yên ổn Phù Phong, thành Trường An khó mà giữ được. Nội các vừa định ra thụy hiệu truy phong Lưu hoàng hậu vừa khắc khẩu vì chuyện xuất binh. Quốc khố trống rỗng, quân phiệt ở biên cương bị chia rẽ, những người trong triều có thể đi đánh trận nhất là quân tướng phủ của Từ Quân Dật. Lúc này cách đại hôn của thất ca không còn xa, thế cục trong thành Trường An vi diệu, Từ Quân Dật đã từ chối rời khỏi phía tây lấy lý do không đủ lương thực và bổng lộc, trong tình thế bất đắc dĩ Thân thủ phụ dâng thư lên phụ hoàng, khẩn cầu vận dụng nội cương để tướng quân Tôn Hóa Cập triệu tập quân Thần Sách đi Tây Bắc bình loạn.
Quân Thần Sách là binh mã chính thống của Thái Tổ triều ta, khôi giáp vũ khí của họ mạnh hơn không ít so với quân biên cương bình thường. Đội quân hùng mạnh này sau khi trải qua ba triều đại triệt để mục nát, trở thành nơi tốt để các quý tộc trong triều ăn không lương. Tướng quân Tôn Hóa Cập bị đánh bại ở Tứ Xuyên, phải giao hai vạn lượng bạc, bây giờ lại bị nội các đưa đến Tây Bắc, lúc này mà bại trận lần nữa, không biết Tôn phủ còn có thể xuất tiền chuộc tội hay không.
Phụ hoàng mắng to nội các bất tài, không thể thay quân phụ phân ưu, còn hướng quân phụ đòi hỏi tiền tu tiên luyện đạo. Rơi vào đường cùng, Thân thủ phụ kéo mặt xuống, kêu gọi quan lại và quý tộc toàn Trường An chuẩn bị quân lương, bản thân lão dẫn đầu đưa ra một ngàn lượng, suốt bảy ngày miễn cưỡng gom góp ba vạn lượng quân phí.
Ta biết Từ Quân Dật tâm tư thâm trầm, vừa không muốn xuất binh cũng không muốn bỏ tiền. Ta nghĩ đến nạn dân ở Tây Bắc Tứ Xuyên, cuối cùng vẫn không đành lòng, lấy ra hộp gỗ đựng trang sức ngọc bội đặt ở trước mặt thái giám giả, "Tiểu Nghiên biết hơn phân nửa quân phí sẽ bị Tôn tướng quân tham ô, nhưng dân chúng vô tội, quan bức dân phản, Tiểu Nghiên không muốn nhìn bọn họ đói bụng."
Trang sức vàng bạc trong hộp gỗ có chút là Từ Quân Dật đưa cho, hắn đang viết tấu chương, kéo ta đến bên người, hỏi: "Công chúa có nghĩ tới làm sao đem lương thực vận chuyển đến Tây Bắc chưa?"
"Thu mua từ Giang Nam lại vận chuyển bằng đường thủy, không đúng," Ta thất vọng cúi đầu, "Tiểu Nghiên thiếu cân nhắc."
Nội địa Tây Bắc không có đường thủy, đi đường bộ có phản quân tập kích, không có quân đội bảo hộ cũng không có quan phủ tổ chức, ta ở Trường An có tiền có lương thực cũng không cứu tế được nạn dân. Buồn cười là, chính quan phủ sưu cao thuế nặng cùng coi mạng người như cỏ rác, mới bức mấy chục vạn nông dân phải nổi dậy.
Từ Quân Dật mở bản đồ Đại Tấn ra đặt trên án thư, chắp hai ngón tay lại chỉ rõ các nơi cho ta: "Đông Bắc, Hoàn Nhan Khả Hãn không an phận, Nhu Nhiên ngo ngoe rục rịch; Tây Bắc, Chu Thành Triều phản loạn, quân khởi nghĩa là nạn dân tạm thời chắp vá, Tôn Hóa Cập có thể ngăn cản trong hai tháng; Đông Nam, gian lận khoa cử, mỏ bạc đổ sụp, cường đạo hoành hành trên biển. Đại Tấn khói lửa nổi lên bốn phía, gió lửa không ngừng, Tiểu Nghiên cho rằng phải giải quyết nơi nào trước tiên?"
Ta thu hồi hộp gỗ, nhìn về phía trung tâm bản đồ, nghiêm túc nói: "So với bôn ba bình định, không bằng đi thẳng đến Trường An."
Từ Quân Dật ngồi song song với ta, đưa tấu chương vừa viết cho ta xem.
Đây là một chiếu chỉ còn chưa đóng dấu ngọc tỷ: "Sắc phong tước Phục Giám Minh Trấn Bắc vương, mở phủ nghi đồng tam ti, phụ trách Bách Quỹ thêm Cửu Tích, đô đốc quân sự trong và ngoài, hưởng kiếm lý thượng điện, vào triều không bái."
Mỗi ngày ngủ chung giường, ta hiểu rõ nhất định có một ngày hắn sẽ khôi phục thân phận, trở thành Phục Giám Minh. Quyền thần các đời có thể làm đủ loại để được viết trên chiếu thư, không phải thay đổi triều đại chính là binh bại thân tử, dù cho phụ hoàng có áy náy với tướng quân Phục Thắng đi chăng nữa cũng sẽ không viết xuống một chiếu chỉ gần như soán vị như vậy.
"Tiểu Nghiên còn nhớ Hứa Trắc không?" Từ Quân Dật ôm ta ngồi lên đùi, ngón tay chải vuốt tóc dài rối tung cho ta, "Lưu Hoàng hậu qua đời, Thánh nhân ỷ lại vào đan dược tăng lên rồi."
Sau khi Lưu Thiến Nhi qua đời, phụ hoàng đau buồn quá độ, thường có bệnh trạng như đau đầu, đau tim, nôn mửa, một mặt ông tin uống đan dược của Hứa Trắc có thể thấy được ái phi ấu tử đã mất, mặt khác lại đánh chết lương thần khuyên ông đi chữa bệnh, cả người hình dạng điên khùng.
Ta hiểu rõ trong lòng, hắn muốn lợi dụng Hứa Trắc giả mạo chỉ dụ của vua, đến lúc đó triều đình còn không phải chỉ dựa vào một lời nói của Từ Quân Dật hay sao, ta chần chờ nói: "Bên ngoài triều còn có Chương gia và Thân thủ phụ."
"Nhanh thôi," Hắn cầm lấy tay của ta để cho ta thay hắn tiếp tục viết tấu chương, "Sau này không có người nào dám chỉ trích Tiểu Nghiên nữa."
Trượng phu muốn tạo phản phụ huynh, lòng ta khó tránh khỏi có chút ngũ vị hỗn tạp, súng ống trong quân ngày càng cải tiến, ta thay nam trang đi cùng Từ Quân Dật ra ngoài thành giải sầu.
Từ xa nhìn lại, quân đội trên Tây Sơn uốn lượn một mảnh, một đội kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh và đầy sát khí, người thường còn chưa đến gần đã có cảm giác áp bách, là đội quân chiến thật sự từng chém giết Hồ Lỗ trong hàng trăm trận. Kỷ luật của quân tướng phủ rất nghiêm ngặt, hàng vạn người xếp thành đội hình không chút ồn ào, ta và Từ Quân Dật cưỡi ngựa tiến lên phía trước, người đứng đầu giơ tay phải lên, toàn quân hô to Từ tướng.
Để đề cao tính cơ động của kỵ binh, Từ Quân Dật đã hủy bỏ Thiết Phù Đồ nặng tới mấy chục cân, đổi thành giáp mềm ôm sát người, đồng thời dùng cung nỏ loại nhỏ thay cung dài truyền thống để binh sĩ có thể vừa bắn vừa cưỡi ngựa.
"Từ Tướng," Tướng du kích cung kính đưa tới khẩu súng hoả mai mới nghiên cứu chế tạo, "Thời gian đốt lửa rút ngắn, không thấy chỗ kẹp nổ mạnh, dựa theo trận doanh huấn luyện bình thường, có thể bắn được sáu phát cùng lúc."
Từ Quân Dật cầm lấy, đốt thuốc súng rồi trực tiếp bắn lên bầu trời, một con quạ rơi xuống.
Cục đúc của Đại Tấn giống như thùng rỗng kêu to, ngay cả binh khí cơ bản cũng không làm được. Nếu muốn có một đội quân hùng mạnh, ngoại trừ binh mã chiến sĩ, còn cần xưởng tinh luyện kim của riêng mình. Ta nhìn những thanh đao sắc bén trong quân, chợt nhận ra manh mối về một bí ẩn đã che giấu bấy lâu. Ngay cả mạch đao chuyên chém chân ngựa Nhu Nhiên cũng có thể chế tạo, vậy mô phỏng mấy thanh trường đao của quan binh châu phủ lại có gì khó. Sau khi lục ca tựu phiên đã không còn liên quan đến vị trí thái tử, ngoại tổ cũng không có lý do đặt lục ca vào con đường chết. Lặng lẽ giết sạch một nhóm mấy trăm người của lục ca rồi lại giá họa cho Chương gia, người làm được việc này trong thành Trường An chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trên đường trở về, ta cưỡi ngựa đi phía trước Từ Quân Dật. Phía chân trời thưa thớt cây cối, ánh nắng chiều như máu đỏ chiếu rọi vào đầu ta. Trong ánh chiều tà, toàn thân ta như bị nhuộm một lớp máu đỏ tươi, con ngựa Trục Nguyệt dịu dàng ngoan ngoãn phát ra tiếng phì phì trong mũi.
"Tiểu Nghiên muốn hỏi ta cái gì?" Từ Quân Dật nhìn ra ta có tâm sự.
Hắn yêu ta là thật, lòng dạ độc ác cũng là thật, từ chuyện phụ hoàng dùng đan dược ngày càng điên cuồng, cho tới Lưu quý phi và lục ca cản đường, hắn một đường đi tới, không biết trên tay đã dính bao nhiêu máu tươi của hoàng thất Đại Tấn.
"Cái chết của Lục ca, là ngươi lợi dụng Tứ ca làm đúng không." Ta kéo dây cương đứng tại chỗ, nghiêng người nhìn về phía hắn: "Tứ ca mặt ngoài không có chí lớn nhưng thực ra dã tâm bừng bừng, một tháng trước khi Tứ tẩu sinh con, huynh ấy lấy chuyện đến đất phong Lâm Tri để che lấp, mượn binh của ngươi đi suốt đêm đến Kinh Sở chặn giết Lục ca, lại lấy binh khí vu oan cho quan địa phương Chương thị làm."
"Đã hủy đi một đảng của Lưu quý phi, lại khiến cho phụ hoàng hận độc ngoại tổ, còn nắm được nhược điểm của Tứ ca, một mũi tên trúng ba đích, Phục Giám Minh, thủ đoạn cao cường." Không đợi hắn trả lời, ta xoay người xuống ngựa, trực tiếp đi vào trong rừng.
Hắn bước nhanh về phía trước, đè chặt bả vai của ta, rút trường kiếm từ bên hông ta, nhét chuôi kiếm vào trong tay của ta, "Tiểu Nghiên, ta không phải đại anh hùng trong tưởng tượng của ngươi. Ngươi có binh phù, giết ta, mang binh vây quanh Trường An, hoặc là rời khỏi một phương, ngươi đã được ta dạy dỗ, nên biết phải làm như thế nào."
Ta tránh ánh mắt của hắn, dùng sức ném trường kiếm xuống đất. Tất cả những chuyện trước kia hiện lên trong lòng, nếu như không có người trước mắt, ta đã sớm không biết mình chết ở nơi nào.
Từ Quân Dật đưa tay sờ mặt của ta, ta cúi đầu cười khổ một tiếng: "Tiểu Nghiên đã nói muốn làm phản cùng Từ Tướng."
Từ khi nhận lấy quả vải trong tay hắn ở ao Thiên Lý, sự lựa chọn vào lúc này đã được quyết định. Hoàng thất là khối u ác tính lớn nhất của nhà Tấn, ta từng phụ thuộc vào nó sinh trưởng, dưới sự dẫn dắt của Từ Quân Dật, ta bước ra khỏi cung Đại Minh.
"Cho dù biết Từ tướng hại phụ hoàng và ca ca, Tiểu Nghiên cũng đi cùng ngươi," Dưới ánh trời chiều ngoài thành Trường An, ta nhắm hai mắt lại, sau khi biết được tất cả, ta vẫn tin tưởng hắn, "Từ tướng vẫn luôn là đại anh hùng của Tiểu Nghiên."
Từ Quân Dật ôm thân thể run rẩy của ta vào trong lòng, nói nhỏ: "Thần vẫn còn nhớ lời công chúa nói, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, thế gian này không có phu thê nào xứng đôi hơn chúng ta."
Khi Nhu Nhiên và Đông Hồ xâm lược nội các còn có thể xoa dịu, mà Chu Thành Triều một khi vượt qua yên ổn Phù Phong, thành Trường An khó mà giữ được. Nội các vừa định ra thụy hiệu truy phong Lưu hoàng hậu vừa khắc khẩu vì chuyện xuất binh. Quốc khố trống rỗng, quân phiệt ở biên cương bị chia rẽ, những người trong triều có thể đi đánh trận nhất là quân tướng phủ của Từ Quân Dật. Lúc này cách đại hôn của thất ca không còn xa, thế cục trong thành Trường An vi diệu, Từ Quân Dật đã từ chối rời khỏi phía tây lấy lý do không đủ lương thực và bổng lộc, trong tình thế bất đắc dĩ Thân thủ phụ dâng thư lên phụ hoàng, khẩn cầu vận dụng nội cương để tướng quân Tôn Hóa Cập triệu tập quân Thần Sách đi Tây Bắc bình loạn.
Quân Thần Sách là binh mã chính thống của Thái Tổ triều ta, khôi giáp vũ khí của họ mạnh hơn không ít so với quân biên cương bình thường. Đội quân hùng mạnh này sau khi trải qua ba triều đại triệt để mục nát, trở thành nơi tốt để các quý tộc trong triều ăn không lương. Tướng quân Tôn Hóa Cập bị đánh bại ở Tứ Xuyên, phải giao hai vạn lượng bạc, bây giờ lại bị nội các đưa đến Tây Bắc, lúc này mà bại trận lần nữa, không biết Tôn phủ còn có thể xuất tiền chuộc tội hay không.
Phụ hoàng mắng to nội các bất tài, không thể thay quân phụ phân ưu, còn hướng quân phụ đòi hỏi tiền tu tiên luyện đạo. Rơi vào đường cùng, Thân thủ phụ kéo mặt xuống, kêu gọi quan lại và quý tộc toàn Trường An chuẩn bị quân lương, bản thân lão dẫn đầu đưa ra một ngàn lượng, suốt bảy ngày miễn cưỡng gom góp ba vạn lượng quân phí.
Ta biết Từ Quân Dật tâm tư thâm trầm, vừa không muốn xuất binh cũng không muốn bỏ tiền. Ta nghĩ đến nạn dân ở Tây Bắc Tứ Xuyên, cuối cùng vẫn không đành lòng, lấy ra hộp gỗ đựng trang sức ngọc bội đặt ở trước mặt thái giám giả, "Tiểu Nghiên biết hơn phân nửa quân phí sẽ bị Tôn tướng quân tham ô, nhưng dân chúng vô tội, quan bức dân phản, Tiểu Nghiên không muốn nhìn bọn họ đói bụng."
Trang sức vàng bạc trong hộp gỗ có chút là Từ Quân Dật đưa cho, hắn đang viết tấu chương, kéo ta đến bên người, hỏi: "Công chúa có nghĩ tới làm sao đem lương thực vận chuyển đến Tây Bắc chưa?"
"Thu mua từ Giang Nam lại vận chuyển bằng đường thủy, không đúng," Ta thất vọng cúi đầu, "Tiểu Nghiên thiếu cân nhắc."
Nội địa Tây Bắc không có đường thủy, đi đường bộ có phản quân tập kích, không có quân đội bảo hộ cũng không có quan phủ tổ chức, ta ở Trường An có tiền có lương thực cũng không cứu tế được nạn dân. Buồn cười là, chính quan phủ sưu cao thuế nặng cùng coi mạng người như cỏ rác, mới bức mấy chục vạn nông dân phải nổi dậy.
Từ Quân Dật mở bản đồ Đại Tấn ra đặt trên án thư, chắp hai ngón tay lại chỉ rõ các nơi cho ta: "Đông Bắc, Hoàn Nhan Khả Hãn không an phận, Nhu Nhiên ngo ngoe rục rịch; Tây Bắc, Chu Thành Triều phản loạn, quân khởi nghĩa là nạn dân tạm thời chắp vá, Tôn Hóa Cập có thể ngăn cản trong hai tháng; Đông Nam, gian lận khoa cử, mỏ bạc đổ sụp, cường đạo hoành hành trên biển. Đại Tấn khói lửa nổi lên bốn phía, gió lửa không ngừng, Tiểu Nghiên cho rằng phải giải quyết nơi nào trước tiên?"
Ta thu hồi hộp gỗ, nhìn về phía trung tâm bản đồ, nghiêm túc nói: "So với bôn ba bình định, không bằng đi thẳng đến Trường An."
Từ Quân Dật ngồi song song với ta, đưa tấu chương vừa viết cho ta xem.
Đây là một chiếu chỉ còn chưa đóng dấu ngọc tỷ: "Sắc phong tước Phục Giám Minh Trấn Bắc vương, mở phủ nghi đồng tam ti, phụ trách Bách Quỹ thêm Cửu Tích, đô đốc quân sự trong và ngoài, hưởng kiếm lý thượng điện, vào triều không bái."
Mỗi ngày ngủ chung giường, ta hiểu rõ nhất định có một ngày hắn sẽ khôi phục thân phận, trở thành Phục Giám Minh. Quyền thần các đời có thể làm đủ loại để được viết trên chiếu thư, không phải thay đổi triều đại chính là binh bại thân tử, dù cho phụ hoàng có áy náy với tướng quân Phục Thắng đi chăng nữa cũng sẽ không viết xuống một chiếu chỉ gần như soán vị như vậy.
"Tiểu Nghiên còn nhớ Hứa Trắc không?" Từ Quân Dật ôm ta ngồi lên đùi, ngón tay chải vuốt tóc dài rối tung cho ta, "Lưu Hoàng hậu qua đời, Thánh nhân ỷ lại vào đan dược tăng lên rồi."
Sau khi Lưu Thiến Nhi qua đời, phụ hoàng đau buồn quá độ, thường có bệnh trạng như đau đầu, đau tim, nôn mửa, một mặt ông tin uống đan dược của Hứa Trắc có thể thấy được ái phi ấu tử đã mất, mặt khác lại đánh chết lương thần khuyên ông đi chữa bệnh, cả người hình dạng điên khùng.
Ta hiểu rõ trong lòng, hắn muốn lợi dụng Hứa Trắc giả mạo chỉ dụ của vua, đến lúc đó triều đình còn không phải chỉ dựa vào một lời nói của Từ Quân Dật hay sao, ta chần chờ nói: "Bên ngoài triều còn có Chương gia và Thân thủ phụ."
"Nhanh thôi," Hắn cầm lấy tay của ta để cho ta thay hắn tiếp tục viết tấu chương, "Sau này không có người nào dám chỉ trích Tiểu Nghiên nữa."
Trượng phu muốn tạo phản phụ huynh, lòng ta khó tránh khỏi có chút ngũ vị hỗn tạp, súng ống trong quân ngày càng cải tiến, ta thay nam trang đi cùng Từ Quân Dật ra ngoài thành giải sầu.
Từ xa nhìn lại, quân đội trên Tây Sơn uốn lượn một mảnh, một đội kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh và đầy sát khí, người thường còn chưa đến gần đã có cảm giác áp bách, là đội quân chiến thật sự từng chém giết Hồ Lỗ trong hàng trăm trận. Kỷ luật của quân tướng phủ rất nghiêm ngặt, hàng vạn người xếp thành đội hình không chút ồn ào, ta và Từ Quân Dật cưỡi ngựa tiến lên phía trước, người đứng đầu giơ tay phải lên, toàn quân hô to Từ tướng.
Để đề cao tính cơ động của kỵ binh, Từ Quân Dật đã hủy bỏ Thiết Phù Đồ nặng tới mấy chục cân, đổi thành giáp mềm ôm sát người, đồng thời dùng cung nỏ loại nhỏ thay cung dài truyền thống để binh sĩ có thể vừa bắn vừa cưỡi ngựa.
"Từ Tướng," Tướng du kích cung kính đưa tới khẩu súng hoả mai mới nghiên cứu chế tạo, "Thời gian đốt lửa rút ngắn, không thấy chỗ kẹp nổ mạnh, dựa theo trận doanh huấn luyện bình thường, có thể bắn được sáu phát cùng lúc."
Từ Quân Dật cầm lấy, đốt thuốc súng rồi trực tiếp bắn lên bầu trời, một con quạ rơi xuống.
Cục đúc của Đại Tấn giống như thùng rỗng kêu to, ngay cả binh khí cơ bản cũng không làm được. Nếu muốn có một đội quân hùng mạnh, ngoại trừ binh mã chiến sĩ, còn cần xưởng tinh luyện kim của riêng mình. Ta nhìn những thanh đao sắc bén trong quân, chợt nhận ra manh mối về một bí ẩn đã che giấu bấy lâu. Ngay cả mạch đao chuyên chém chân ngựa Nhu Nhiên cũng có thể chế tạo, vậy mô phỏng mấy thanh trường đao của quan binh châu phủ lại có gì khó. Sau khi lục ca tựu phiên đã không còn liên quan đến vị trí thái tử, ngoại tổ cũng không có lý do đặt lục ca vào con đường chết. Lặng lẽ giết sạch một nhóm mấy trăm người của lục ca rồi lại giá họa cho Chương gia, người làm được việc này trong thành Trường An chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trên đường trở về, ta cưỡi ngựa đi phía trước Từ Quân Dật. Phía chân trời thưa thớt cây cối, ánh nắng chiều như máu đỏ chiếu rọi vào đầu ta. Trong ánh chiều tà, toàn thân ta như bị nhuộm một lớp máu đỏ tươi, con ngựa Trục Nguyệt dịu dàng ngoan ngoãn phát ra tiếng phì phì trong mũi.
"Tiểu Nghiên muốn hỏi ta cái gì?" Từ Quân Dật nhìn ra ta có tâm sự.
Hắn yêu ta là thật, lòng dạ độc ác cũng là thật, từ chuyện phụ hoàng dùng đan dược ngày càng điên cuồng, cho tới Lưu quý phi và lục ca cản đường, hắn một đường đi tới, không biết trên tay đã dính bao nhiêu máu tươi của hoàng thất Đại Tấn.
"Cái chết của Lục ca, là ngươi lợi dụng Tứ ca làm đúng không." Ta kéo dây cương đứng tại chỗ, nghiêng người nhìn về phía hắn: "Tứ ca mặt ngoài không có chí lớn nhưng thực ra dã tâm bừng bừng, một tháng trước khi Tứ tẩu sinh con, huynh ấy lấy chuyện đến đất phong Lâm Tri để che lấp, mượn binh của ngươi đi suốt đêm đến Kinh Sở chặn giết Lục ca, lại lấy binh khí vu oan cho quan địa phương Chương thị làm."
"Đã hủy đi một đảng của Lưu quý phi, lại khiến cho phụ hoàng hận độc ngoại tổ, còn nắm được nhược điểm của Tứ ca, một mũi tên trúng ba đích, Phục Giám Minh, thủ đoạn cao cường." Không đợi hắn trả lời, ta xoay người xuống ngựa, trực tiếp đi vào trong rừng.
Hắn bước nhanh về phía trước, đè chặt bả vai của ta, rút trường kiếm từ bên hông ta, nhét chuôi kiếm vào trong tay của ta, "Tiểu Nghiên, ta không phải đại anh hùng trong tưởng tượng của ngươi. Ngươi có binh phù, giết ta, mang binh vây quanh Trường An, hoặc là rời khỏi một phương, ngươi đã được ta dạy dỗ, nên biết phải làm như thế nào."
Ta tránh ánh mắt của hắn, dùng sức ném trường kiếm xuống đất. Tất cả những chuyện trước kia hiện lên trong lòng, nếu như không có người trước mắt, ta đã sớm không biết mình chết ở nơi nào.
Từ Quân Dật đưa tay sờ mặt của ta, ta cúi đầu cười khổ một tiếng: "Tiểu Nghiên đã nói muốn làm phản cùng Từ Tướng."
Từ khi nhận lấy quả vải trong tay hắn ở ao Thiên Lý, sự lựa chọn vào lúc này đã được quyết định. Hoàng thất là khối u ác tính lớn nhất của nhà Tấn, ta từng phụ thuộc vào nó sinh trưởng, dưới sự dẫn dắt của Từ Quân Dật, ta bước ra khỏi cung Đại Minh.
"Cho dù biết Từ tướng hại phụ hoàng và ca ca, Tiểu Nghiên cũng đi cùng ngươi," Dưới ánh trời chiều ngoài thành Trường An, ta nhắm hai mắt lại, sau khi biết được tất cả, ta vẫn tin tưởng hắn, "Từ tướng vẫn luôn là đại anh hùng của Tiểu Nghiên."
Từ Quân Dật ôm thân thể run rẩy của ta vào trong lòng, nói nhỏ: "Thần vẫn còn nhớ lời công chúa nói, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, thế gian này không có phu thê nào xứng đôi hơn chúng ta."