Chương : 78
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sau vụ tai nạn em luôn khó chịu, trên người rất nhiều vết bầm tím, mới chạm nhẹ đã thấy đau, còn cả vết thương trên mặt kia…. Tôi, tim tôi thật sự rất đau, thậm chí có đôi lúc tôi cảm thấy không chỉ trái tim đang đau, mà tất cả bộ phận trên người đâu đâu cũng chịu nỗi đau đớn tột cùng.”
Tô Ngôn hít sâu vài hơi, có lẽ vì hồi ức quá thê thảm nên chỉ nói mấy câu đơn giản thế cũng khiến anh thấy mệt rã rời.
Không biết mưa thu đã rơi từ bao giờ, vài giọt mưa bụi li ti lọt qua khe cửa sổ, chạm vào mặt Hạ Đình Vãn.
“Cảm giác đau của em dường như đã sinh trưởng trên người tôi, thậm chí còn khuếch đại gấp mấy lần, tôi… Tôi khao khát mong mỏi kẻ xảy ra chuyện là tôi, kẻ nằm trên giường bệnh không xuống được là tôi, kẻ bị thương trên mặt cũng là tôi. Càng đau lòng thì lúc gặp em lại càng giận, giận em, cũng giận chính bản thân mình. Lúc ấy vừa thấy em, lòng tôi như bị một chiếc xe tải nghiền đi nghiền lại hết lần này đến lần khác, những tháng ngày như vậy thật sự rất đau đớn.”
Cảm xúc của Tô Ngôn dường như đã dần dần bình tĩnh lại sau cơn kích động, giọng anh càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như đang thì thào nói mơ.
“Đình Đình, tại sao em phải tự khiến mình tổn thương cơ chứ, em biết rõ là tôi không chịu được mà. Em giận tôi ư? Những tháng ngày ở chung với tôi khiến em không vui đúng không? Thế nên ngay cả tính mạng mình em cũng không quý trọng. Mỗi ngày tôi đều muốn hỏi em như vậy, nhưng không thể mở miệng… Có lẽ, chính tôi cũng sợ phải biết đáp án.”
Hạ Đình Vãn run rẩy tiến tới ôm chầm lấy Tô Ngôn, lắp ba lắp bắp nói: “Tô Ngôn, không phải, không phải, không phải em không vui, ở bên anh là tháng ngày mà em vui sướng nhất. Xin lỗi… Xin lỗi, em thật sự không biết mình đã làm những gì nữa.”
Bỗng y nghĩ đến quãng thời gian sau khi xảy ra tai nạn.
Tay trái y bị gãy, tay phải cũng bầm tím rất nghiêm trọng, nên không thể tự lo liệu được cho bản thân mình.
Có một ngày, Tô Ngôn bón từng thìa cháo cá cho y. Y nhấp mấy miếng, đột nhiên lại cảm thấy rất bực bội, vì thế dùng sức hất văng bát cháo đi.
Chỉ vì chẳng làm được cái gì nên đè nén muốn phát tiết, hành vi này đương nhiên rất vô lý.
Y luôn trút sự bất mãn lên người Tô Ngôn, nên lần này cũng không thấy gì khác.
Tây trang của Tô Ngôn dính nhiều vệt cháo lốm đốm, nhưng anh không giận, chỉ yên lặng nhìn y. Qua một hồi lâu, bỗng nhiên anh hỏi: “Đình Đình, có phải em rất ghét ở với tôi không?”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Đình Vãn thấy ánh mắt Tô Ngôn thật sự bi thương.
Nhưng khi đó y không để trong lòng, mà chỉ lạnh lùng quay đầu lại nằm xuống quay lưng về phía Tô Ngôn.
Bốn bức tường trong phòng bệnh đều là màu xám trắng, trong không khí ngập tràn mùi nước thuốc khử trùng rất nhạt.
Tô Ngôn ngồi sau y thấp giọng nói: “Ngủ đi Đình Đình, tôi không làm phiền em nữa.”
Nghĩ đến đó, Hạ Đình Vãn không thể đè nén nỗi ân hận trong lòng được nữa, y nức nở òa khóc.
Tô Ngôn lắc đầu đẩy y một chút, có lẽ là sợ khiến chân y đau nên cú đẩy này cũng rất nhẹ.
Hạ Đình Vãn vừa khóc vừa nghiến răng ôm chặt Tô Ngôn hơn, mãi đến khi người đàn ông trong lòng mình không còn giãy dụa nữa, y mới nức nở dán trán mình lên trán Tô Ngôn: “Tô Ngôn, em sẽ không bao giờ như thế nữa, em cũng sẽ không bao giờ làm anh tổn thương nữa, xin lỗi anh… Em thật sự rất hối hận, anh tin tưởng em đi mà, được không anh?”
Ngôn từ của y rất vụng về, nhưng động tác lại vô cùng bướng bỉnh.
Có lẽ là không trốn được, nên rốt cuộc Tô Ngôn vẫn phải dùng tay ôm lưng Hạ Đình Vãn.
Hai thân thể ôm nhau đang run rẩy nhè nhẹ, mãi đến khi nhiệt độ của họ tan vào nhau.
Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ có hai người họ.
Và tiếng mưa rơi.
Trong màn đêm yên tĩnh, gió khuấy lên hộp bát âm tự nhiên, tiếng nhạc hơi tịch mịch đang xoay tròn trong không gian.
Tí ta tí tách, tí ta tí tách.
Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn dựa sát vào nhau thì thầm bên vành tai tóc mai những lời nhỏ nhẹ, tựa như mỗi câu mỗi chữ trong miệng đều đang lặng lẽ nói cho gió thu nghe.
“Đình Đình, không phải tôi không tin em, nhưng tôi vẫn rất sợ.” Tô Ngôn nhỏ giọng nói.
“Vì sao?” Hạ Đình Vãn ghé vào bên tai Tô Ngôn, hỏi.
“Tôi sợ tình cảm của mình dành cho em, cho đến giờ tôi vẫn không cách nào khống chế được… Nỗi nhớ nhung trông ngóng về em của mình.”
Tô Ngôn lẩm bẩm: “Nói ra thì thật mất mặt, nhưng em quay về ở khiến tôi rất vui.”
“Nếu nói kỹ hơn, thì thật sự rất vui vẻ. Tôi thích em ở lại bên tôi, tôi không lừa được bản thân mình, có lẽ cũng không lừa được em nhỉ? Dù chỉ ôm em thôi, chăm sóc em, nhìn em chịu ăn những món mình thích. Nhưng ngẫm lại, vẫn có cảm giác sợ hãi nào đó đang lặng lẽ thấm vào ngực tôi từng chút một, tôi không biết nên đi đâu… Giống như đi qua đi lại trong hẻm nhỏ, chỗ nào cũng âm u tăm tối.”
“Tôi muốn ở cùng một chỗ với em. Chẳng làm gì hết, chỉ cần ở chung là đã thấy thỏa mãn rồi. Đình Đình, tôi biết em muốn gì, nhưng có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, nên cũng chẳng có cách nào cho mình một đáp án. Thậm chí tôi còn không muốn nghĩ, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến hai chữ tình cảm, cũng không muốn tự hỏi về quan hệ của hai chúng ta. Chỉ cần vừa nghĩ đến, tôi sẽ trở nên cực kỳ nhu nhược, sẽ không kìm chế được xúc động muốn chạy trốn. Em có thể tha thứ cho tôi không…?”
Nói đến đây Tô Ngôn ngẩng đầu lên, khóe mắt anh ửng đỏ, chỉ biết thử thăm dò nhẹ giọng hỏi: “Em có thể… Em có thể chờ tôi một chút được không?”
Trái tim Hạ Đình Vãn run lẩy bẩy.
Cho đến giờ y chưa từng thấy ánh mắt yếu mềm đáng thương như vậy của Tô Ngôn, tựa như một lão mèo bị dồn đến chân tường, chỉ biết dựng ngược chiếc đuôi lên.
Rõ ràng đang bị nỗi đau đớn trong quá khứ kích động chạy trốn, nhưng anh lại kéo góc áo y theo bản năng.
Tô Ngôn nhớ y.
Tô Ngôn vẫn yêu y.
Hạ Đình Vãn chồm dậy đè Tô Ngôn xuống gường.
Cái chân đau khiến động tác y hơi ngốc nghếch, nhưng Tô Ngôn cũng chẳng giãy dụa.
Hạ Đình Vãn hôn Tô Ngôn, hôn lên đôi môi lành lạnh của người đàn ông đang do dự này.
“Tô Ngôn.”
Hạ Đình Vãn dùng đầu ngón tay miêu tả vuốt ve từng đường nét trên mặt Tô Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ở bên nhau là tốt rồi, anh đừng suy nghĩ gì hết, cũng chẳng cần suy nghĩ, với em vấn đề quan hệ là gì không quan trọng. Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện thân mật, hôn môi, làm tình…. Gì cũng được, em thật sự rất nhớ anh, anh biết không? Nhưng em sẽ không yêu cầu bất cứ cam kết và quyết định nào từ anh cả, anh cũng đừng áp lực. Chúng ta sẽ nói thật nhiều lời trong lòng cho nhau nghe, nói về chuyện quá khứ, còn cả sau này nữa. Em sẽ chăm chỉ đóng phim, sau đó cùng anh đi xem suất chiếu đầu tiên, tất cả, chúng ta sẽ dần dần làm với nhau, có được không anh?”
Lục Tương Nam nói với y, hãy bứt tất cả sợi ria mèo của Tô Ngôn
Nhưng y không nỡ.
Vốn y đã dồn Tô Ngôn đến góc phòng rồi, nhưng Tô Ngôn chợt yếu đuối lại khiến y không nỡ.
Người đàn ông này đã thương tích đầy mình, tất cả những gì anh hi vọng bây giờ chẳng qua chỉ là trốn trong vỏ bọc một lúc, sao y có thể nhẫn tâm ép anh phải bước ra.
Nên y sẽ chờ.
*******************
Tác giả có lời: Rốt cuộc Tô lão miêu cũng không nhịn được mà khóc hu hu hu một lúc.
*****
Kiếm được cái hình này nè, thấy hợp với Tô meo meo lúc này quá.
“Sau vụ tai nạn em luôn khó chịu, trên người rất nhiều vết bầm tím, mới chạm nhẹ đã thấy đau, còn cả vết thương trên mặt kia…. Tôi, tim tôi thật sự rất đau, thậm chí có đôi lúc tôi cảm thấy không chỉ trái tim đang đau, mà tất cả bộ phận trên người đâu đâu cũng chịu nỗi đau đớn tột cùng.”
Tô Ngôn hít sâu vài hơi, có lẽ vì hồi ức quá thê thảm nên chỉ nói mấy câu đơn giản thế cũng khiến anh thấy mệt rã rời.
Không biết mưa thu đã rơi từ bao giờ, vài giọt mưa bụi li ti lọt qua khe cửa sổ, chạm vào mặt Hạ Đình Vãn.
“Cảm giác đau của em dường như đã sinh trưởng trên người tôi, thậm chí còn khuếch đại gấp mấy lần, tôi… Tôi khao khát mong mỏi kẻ xảy ra chuyện là tôi, kẻ nằm trên giường bệnh không xuống được là tôi, kẻ bị thương trên mặt cũng là tôi. Càng đau lòng thì lúc gặp em lại càng giận, giận em, cũng giận chính bản thân mình. Lúc ấy vừa thấy em, lòng tôi như bị một chiếc xe tải nghiền đi nghiền lại hết lần này đến lần khác, những tháng ngày như vậy thật sự rất đau đớn.”
Cảm xúc của Tô Ngôn dường như đã dần dần bình tĩnh lại sau cơn kích động, giọng anh càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như đang thì thào nói mơ.
“Đình Đình, tại sao em phải tự khiến mình tổn thương cơ chứ, em biết rõ là tôi không chịu được mà. Em giận tôi ư? Những tháng ngày ở chung với tôi khiến em không vui đúng không? Thế nên ngay cả tính mạng mình em cũng không quý trọng. Mỗi ngày tôi đều muốn hỏi em như vậy, nhưng không thể mở miệng… Có lẽ, chính tôi cũng sợ phải biết đáp án.”
Hạ Đình Vãn run rẩy tiến tới ôm chầm lấy Tô Ngôn, lắp ba lắp bắp nói: “Tô Ngôn, không phải, không phải, không phải em không vui, ở bên anh là tháng ngày mà em vui sướng nhất. Xin lỗi… Xin lỗi, em thật sự không biết mình đã làm những gì nữa.”
Bỗng y nghĩ đến quãng thời gian sau khi xảy ra tai nạn.
Tay trái y bị gãy, tay phải cũng bầm tím rất nghiêm trọng, nên không thể tự lo liệu được cho bản thân mình.
Có một ngày, Tô Ngôn bón từng thìa cháo cá cho y. Y nhấp mấy miếng, đột nhiên lại cảm thấy rất bực bội, vì thế dùng sức hất văng bát cháo đi.
Chỉ vì chẳng làm được cái gì nên đè nén muốn phát tiết, hành vi này đương nhiên rất vô lý.
Y luôn trút sự bất mãn lên người Tô Ngôn, nên lần này cũng không thấy gì khác.
Tây trang của Tô Ngôn dính nhiều vệt cháo lốm đốm, nhưng anh không giận, chỉ yên lặng nhìn y. Qua một hồi lâu, bỗng nhiên anh hỏi: “Đình Đình, có phải em rất ghét ở với tôi không?”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Đình Vãn thấy ánh mắt Tô Ngôn thật sự bi thương.
Nhưng khi đó y không để trong lòng, mà chỉ lạnh lùng quay đầu lại nằm xuống quay lưng về phía Tô Ngôn.
Bốn bức tường trong phòng bệnh đều là màu xám trắng, trong không khí ngập tràn mùi nước thuốc khử trùng rất nhạt.
Tô Ngôn ngồi sau y thấp giọng nói: “Ngủ đi Đình Đình, tôi không làm phiền em nữa.”
Nghĩ đến đó, Hạ Đình Vãn không thể đè nén nỗi ân hận trong lòng được nữa, y nức nở òa khóc.
Tô Ngôn lắc đầu đẩy y một chút, có lẽ là sợ khiến chân y đau nên cú đẩy này cũng rất nhẹ.
Hạ Đình Vãn vừa khóc vừa nghiến răng ôm chặt Tô Ngôn hơn, mãi đến khi người đàn ông trong lòng mình không còn giãy dụa nữa, y mới nức nở dán trán mình lên trán Tô Ngôn: “Tô Ngôn, em sẽ không bao giờ như thế nữa, em cũng sẽ không bao giờ làm anh tổn thương nữa, xin lỗi anh… Em thật sự rất hối hận, anh tin tưởng em đi mà, được không anh?”
Ngôn từ của y rất vụng về, nhưng động tác lại vô cùng bướng bỉnh.
Có lẽ là không trốn được, nên rốt cuộc Tô Ngôn vẫn phải dùng tay ôm lưng Hạ Đình Vãn.
Hai thân thể ôm nhau đang run rẩy nhè nhẹ, mãi đến khi nhiệt độ của họ tan vào nhau.
Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ có hai người họ.
Và tiếng mưa rơi.
Trong màn đêm yên tĩnh, gió khuấy lên hộp bát âm tự nhiên, tiếng nhạc hơi tịch mịch đang xoay tròn trong không gian.
Tí ta tí tách, tí ta tí tách.
Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn dựa sát vào nhau thì thầm bên vành tai tóc mai những lời nhỏ nhẹ, tựa như mỗi câu mỗi chữ trong miệng đều đang lặng lẽ nói cho gió thu nghe.
“Đình Đình, không phải tôi không tin em, nhưng tôi vẫn rất sợ.” Tô Ngôn nhỏ giọng nói.
“Vì sao?” Hạ Đình Vãn ghé vào bên tai Tô Ngôn, hỏi.
“Tôi sợ tình cảm của mình dành cho em, cho đến giờ tôi vẫn không cách nào khống chế được… Nỗi nhớ nhung trông ngóng về em của mình.”
Tô Ngôn lẩm bẩm: “Nói ra thì thật mất mặt, nhưng em quay về ở khiến tôi rất vui.”
“Nếu nói kỹ hơn, thì thật sự rất vui vẻ. Tôi thích em ở lại bên tôi, tôi không lừa được bản thân mình, có lẽ cũng không lừa được em nhỉ? Dù chỉ ôm em thôi, chăm sóc em, nhìn em chịu ăn những món mình thích. Nhưng ngẫm lại, vẫn có cảm giác sợ hãi nào đó đang lặng lẽ thấm vào ngực tôi từng chút một, tôi không biết nên đi đâu… Giống như đi qua đi lại trong hẻm nhỏ, chỗ nào cũng âm u tăm tối.”
“Tôi muốn ở cùng một chỗ với em. Chẳng làm gì hết, chỉ cần ở chung là đã thấy thỏa mãn rồi. Đình Đình, tôi biết em muốn gì, nhưng có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, nên cũng chẳng có cách nào cho mình một đáp án. Thậm chí tôi còn không muốn nghĩ, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến hai chữ tình cảm, cũng không muốn tự hỏi về quan hệ của hai chúng ta. Chỉ cần vừa nghĩ đến, tôi sẽ trở nên cực kỳ nhu nhược, sẽ không kìm chế được xúc động muốn chạy trốn. Em có thể tha thứ cho tôi không…?”
Nói đến đây Tô Ngôn ngẩng đầu lên, khóe mắt anh ửng đỏ, chỉ biết thử thăm dò nhẹ giọng hỏi: “Em có thể… Em có thể chờ tôi một chút được không?”
Trái tim Hạ Đình Vãn run lẩy bẩy.
Cho đến giờ y chưa từng thấy ánh mắt yếu mềm đáng thương như vậy của Tô Ngôn, tựa như một lão mèo bị dồn đến chân tường, chỉ biết dựng ngược chiếc đuôi lên.
Rõ ràng đang bị nỗi đau đớn trong quá khứ kích động chạy trốn, nhưng anh lại kéo góc áo y theo bản năng.
Tô Ngôn nhớ y.
Tô Ngôn vẫn yêu y.
Hạ Đình Vãn chồm dậy đè Tô Ngôn xuống gường.
Cái chân đau khiến động tác y hơi ngốc nghếch, nhưng Tô Ngôn cũng chẳng giãy dụa.
Hạ Đình Vãn hôn Tô Ngôn, hôn lên đôi môi lành lạnh của người đàn ông đang do dự này.
“Tô Ngôn.”
Hạ Đình Vãn dùng đầu ngón tay miêu tả vuốt ve từng đường nét trên mặt Tô Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ở bên nhau là tốt rồi, anh đừng suy nghĩ gì hết, cũng chẳng cần suy nghĩ, với em vấn đề quan hệ là gì không quan trọng. Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện thân mật, hôn môi, làm tình…. Gì cũng được, em thật sự rất nhớ anh, anh biết không? Nhưng em sẽ không yêu cầu bất cứ cam kết và quyết định nào từ anh cả, anh cũng đừng áp lực. Chúng ta sẽ nói thật nhiều lời trong lòng cho nhau nghe, nói về chuyện quá khứ, còn cả sau này nữa. Em sẽ chăm chỉ đóng phim, sau đó cùng anh đi xem suất chiếu đầu tiên, tất cả, chúng ta sẽ dần dần làm với nhau, có được không anh?”
Lục Tương Nam nói với y, hãy bứt tất cả sợi ria mèo của Tô Ngôn
Nhưng y không nỡ.
Vốn y đã dồn Tô Ngôn đến góc phòng rồi, nhưng Tô Ngôn chợt yếu đuối lại khiến y không nỡ.
Người đàn ông này đã thương tích đầy mình, tất cả những gì anh hi vọng bây giờ chẳng qua chỉ là trốn trong vỏ bọc một lúc, sao y có thể nhẫn tâm ép anh phải bước ra.
Nên y sẽ chờ.
*******************
Tác giả có lời: Rốt cuộc Tô lão miêu cũng không nhịn được mà khóc hu hu hu một lúc.
*****
Kiếm được cái hình này nè, thấy hợp với Tô meo meo lúc này quá.