Chương 26: Theo ta làm bảo tiêu
Ba tháng sau, tin tức về Thanh Loan trấn trong một đêm mấy chục vạn nạn dân từ ba thành trấn phía nam bị Độc Tông ma nữ đồ sát không một người sống sót vẫn còn khiến cho Tây Vực toàn bộ bách tính, tu sĩ sợ hãi. Thanh Loan trấn biến thành cấm địa, được các cường giả liên thủ dựng lên đại trận. Ngăn không cho độc khí phát tán ra xung quanh, từ đó trở thành hoang trấn.
Lôi Sơn Tông, Bách Hoa Tông cùng với những tông môn, môn phái tao ngộ thảm cảnh khác cũng là chủ đề được đem ra bàn luận trong trà quán tửu lâu.
Riêng về Phụng Quốc đích thân Quốc Chủ tự mình chủ trì cử hành tang lễ long trọng tiễn đưa Tam Hoàng tử Dạ Ngọc Minh, Cơ Gia chủ Cơ Văn Thanh, Cơ Gia Chiến Tướng, các tu sĩ tử trận. Cùng hơn bốn mươi vạn binh sĩ, bao gồm cả những binh sĩ hi sinh tại Mã Vân, Thạch Côn trấn. Phong chức, trọng thưởng đối với những binh sĩ tham gia trấn thủ Mã Vân trấn. Mã Thành chủ được phong hầu, ban thưởng hoàng kim châu báu không đếm xuể. Phụng Quốc cũng tuyên bố miễn thuế mười năm, ân xá tử tù. Thạch Côn trấn cũng bị bỏ hoang do độc khí cùng với thi khí không tiêu tán.
Mặc dù nguy cơ đã không còn, thế nhưng không ai cao hứng nổi. Số người chết lên đến hơn trăm vạn, bao gồm già trẻ lớn bé đủ mọi lứa tuổi, tầng lớp khác nhau. Trở thành thảm kịch lớn nhất trong mấy trăm năm thành lập Phụng Quốc tới nay.
Nhưng người bây giờ buồn nhất vẫn nói đến hai cha con Lăng Vân Sơn. Ngày hôm ấy nghe tin Thanh Loan trấn Độc Tông ma nữ đồ sát không còn một ai, cả hai tức tốc bay về Thanh Loan trấn. Tới nơi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại không còn cảm nhận được sự hiện diện của Y Tiên Các, cả hai như muốn xông vào bên trong tìm kiếm nữ nhi. Bất quá lại bị chúng cường giả ngăn lại, khuyên can một hồi. Lúc ấy cả hai mới bình tĩnh, nghĩ rằng rất có thể vị kia đã đem tiểu Thanh rời đi từ trước. Thậm chí đem cả tiệm thuốc cũng xoá đi sự hiện diện của nó. Sau khi bình tĩnh lại, thì từ phía Mã Vân trấn có tin tức. Tử Hà tiểu cô nương được một nữ nhân thần bí đón đi, trước khi rời đi nàng để lại một đơn thuốc. Trong đó ghi lại những dược liệu cần thiết để chữa khỏi thi độc cho những người bị mắc phải. Đến đây hai cha con đã chắc chắn nữ nhi của mình cùng với Bách Hoa Tông Tô Mạc Trúc đã được vị Tử Lăng tiền bối đem đi. Chỉ là không biết bao giờ mới có thể gặp lại nàng. Cho nên một già một trẻ cũng vì thế mà trở nên buồn bã, nhớ con nhớ cháu....
Dựa theo phương thuốc được vị nữ tử kia để lại, rốt cuộc thi độc trong cơ thể những người bị trúng phải sau gần ba tháng điều trị đã hoàn toàn biến mất. Cho đến bây giờ vẫn không ai biết nữ nhân kia là thần thánh phương nào, ngoại trừ Vân Lam Cung Vân Tịnh hề cùng hai cha con họ Lăng.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, thấm thoát cũng đã hết một năm....
...
Tử Lăng sau khi đón bọn Tiểu Thanh, Mạc Trúc cùng với Tử Hà đem theo chó đen một đường thẳng lên phương bắc. Thanh Loan trấn bị diệt đối với nàng mà nói, cũng có một phần nào cảm thấy thương xót. Nhất là nơi thành tây,....thím Chương cùng với hàng xóm những người xung quanh. Thế nhưng số mệnh bọn họ đã an bài như vậy, nàng cũng chỉ đành cầu cho họ kiếp sau đầu thai được tốt hơn.
Cứ thế bốn người một chó rong ruổi ngày đi đêm nghỉ, dạo chơi những nơi sơn thủy lệ tú.
Trên đường đi cũng cứu chữa không ít người. Cũng có một số kẻ không có mắt, nhìn thấy đoàn người đều là nữ nhân cùng với một con chó liền nảy sinh ý xấu. Bất quá tiểu Thanh đã là Kim Đan hậu kì, lại nhuần nhuyễn Tiêu Dao kiếm pháp đối, phó với đám lưu manh côn đồ. Quả thật lấy đao mổ trâu đi giết gà.
Về phần Tô Mạc Trúc, từ sau hôn mê tỉnh lại. Biết Bách Hoa Tông bị diệt, sư phụ, sư tỉ muội đồng môn không ai sống sót. Trở nên thất thần tựa như cái xác không hồn doạ cho Tử Hà một trận, tưởng rằng thi độc phát tác. Bấy giờ Tử Lăng mới giải thích cái gì mà sốc gì gì đó, Tử Hà mơ hồ không hiểu, nhưng cũng nghe ra được là Mạc Trúc bây giờ chỉ là quá đau buồn mà thôi.
Tử Lăng cũng không đành lòng bỏ lại Mạc Trúc như vậy, quyết định bảo tiểu Thanh mua lấy một cỗ xe ngựa lớn. Bốn người cứ như vậy mà nay đây mai đó....
Nói là nay đây mai đó, ấy nhưng mà xe ngựa sau khi trải qua hệ thống cải tạo trở thành một cái pháp bảo không rõ đẳng cấp. Từ bên ngoài nhìn vào không khác gì một cỗ xe ngựa bình thường, nhưng bước vào bên trong lại biến thành gian phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi, còn có cả một cái ổ chó ấm áp. Chúng nữ thấy như thế kinh ngạc thán phục Tử Lăng không thôi.
Tử Lăng cũng không phủ nhận, cười vui vẻ. Trong lòng cũng âm thầm tán thưởng hệ thống, tuy có chút giả chết ngẫu nhiên xuất hiện. Thế nhưng về phần đời sống sinh hoạt thường ngày, vẫn rất đáng tin cậy.
Mà hệ thống cũng đem xe ngựa bán kính mười dặm xung quanh, trở thành Tử Lăng sân nhà. Có thể hiểu nôm na, trong vòng tròn này, nàng là duy nhất cường giả nắm trong tay hết thảy. Ngươi cho dù là Tiên đi chăng nữa cũng phải quỳ xuống mặc nàng định đoạt. Còn về phần rời khỏi mười dặm xa hơn, cái này chúng ta hãy để sau rồi nói.
Quá mấy tháng, Tô Mạc Trúc đến trước mặt Tử Lăng. Như đã đoán được, Tử Lăng cười nhẹ có phần trêu chọc.
- Từ giờ trở đi theo ta làm bảo tiêu đi. Dù sao ngươi xem, bây giờ ta bất quá là Trúc Cơ gà yếu.
Tô Mạc Trúc ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mắt. Tông môn không còn, thân cô thế cô, lại được Tử Lăng hai lần đem mạng kéo trở về. Phần ân tình này quả thật một đời khó lòng trả hết, vốn sau khi bình tâm trở lại. Thù muốn báo cũng đã không còn cách nào, Tô Mạc Trúc quyết định tới gặp Tử Lăng nói ra mong muốn. Không nghĩ tới Tử Lăng đã lên tiếng trước. Mạc Trúc vội vã quỳ xuống hành lễ,.
- Vãn bối Tô Mạc Trúc...
Còn chưa kịp nói gì liền bị một cỗ lực lượng không hiểu thấu nâng lên..
- Được rồi khách sáo mấy lời đó ta nghe không quen. Trước mắt làm xa phu cho ta đi, về con đường tu luyện của ngươi ta là thầy thuốc. Cũng không có cách đâu. Còn nữa, ta đã bảo gọi là tỉ tỉ rồi nhớ không.
- Vâng.!.... Tỉ tỉ.
- Được rồi thu dọn một chút, trước khi trời tối tìm lấy một chỗ nghỉ chân.!
.....
Từ đó trở đi, Tô Mạc Trúc làm xa phu, Lăng Tiểu Thanh làm đầu bếp, Tiêu Tử Hà thì bị Tử Lăng ném cho thêm một đống sách rồi mặc kệ ở đó, thỉnh thoảng trên đường gặp phải đau ốm bệnh tật người, cũng để cho Tử Hà ra tay. Cũng không để Tử Lăng thất vọng, Tử Hà thiên phú y thuật thật là một tiểu thiên tài.
Chỉ có Tử Lăng bây giờ nhàn vân dã hạc, một bộ thế ngoại cao nhân du sơn ngoạn thủy.
Chớp mắt đoàn người đã rời xa Tây Vực, một đường hướng thẳng phía bắc. Sớm ngày hôm nay thức dậy, ló đầu ra khỏi cửa đã thấy từng đoá hoa tuyết rơi lả rả, xung quanh một mảnh trắng xoá. Phả ra một làn hơi thở trắng tựa như khói, Tử Lăng rụt lại trong xe rửa mặt mũi cho tỉnh táo, với lấy chiếc áo lông trắng muốt khoác lên người bước xuống.
Bên ngoài dựng một căn nhà gỗ nhỏ, cũng là hệ thống sản phẩm. Có thể thu gọn lại trong lòng bàn tay mang theo người, bên trong không gian đầy đủ tiện nghi bếp núc bàn ăn. Đẩy cửa bước vào, tiểu Thanh đang tất bật xào nấu.
- Tiểu Thư đã dậy, người chờ một lát bữa sáng rất nhanh liền xong.
Từ ngày đến Y Tiên Các đến nay, tiểu Thanh như tìm thấy đam mê của mình. Ngoài thiên phú tu luyện không kém, trù nghệ cũng là đỉnh cấp. Bữa ăn hằng ngày cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều.
- Mạc Trúc, Tử Hà hai nha đầu đó đâu.?
Hít hà hương thơm toả ra, Tử Lăng ngồi xuống ghế nằm dài trên bàn.
- Mạc Trúc sáng sớm đã dậy luyện công, chắc là sắp trở về. Tử Hà có lẽ cũng đi theo nàng chơi.
Như đã quen với bộ dáng của Tử Lăng như vậy, Tiểu Thanh cười nói.
- Vậy sao...
Tử Lăng lười biếng cũng không ngạc nhiên, Mạc Trúc có lẽ cũng không phải nhắc đến. Về phần Tử Hà từ nhỏ lớn lên tại Tây Vực, tuyết rơi lần đầu nhìn thấy ham vui cũng là chuyện bình thường.
Cạch một tiếng, cánh cửa căn nhà gỗ mở ra. Tử Hà mũi ửng đỏ vì lạnh vội vã đi vào, nhìn thấy sư phụ mình ở đây thì thở phào một hơi. Thấy dáng vẻ nàng như thế, Tử Lăng biết có chuyện liền hỏi.
- Vội vã như vậy, là muốn ngã u đầu lần nữa.? Có chuyện gì rồi.?
Tử Hà bấy giờ mới ngập ngừng nói.
- Sư phụ, chúng ta mang về một nữ nhân.
- Nữ nhân.? Các ngươi bắt cóc dân nữ đem về.?
Tử Lăng ngồi dậy, mắt không chớp nhìn Tử Hà. Tiểu Thanh bên cạnh nghe thấy tiểu thư nhà mình hỏi như vậy cũng giật mình. Hai cái nữ nhân đáng lẽ phải mang về một nam tử chẳng phải sẽ bình thường hơn hay sao.? Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cả hai người, Tử Hà xua xua tay cái mũi đỏ ửng nhìn vô cùng đáng yêu.
- Ta không có bắt cóc, là trên đường về bắt gặp nàng bị vùi trong tuyết. Sư phụ.. nàng bị thương nặng, giống như trúng độc. Đệ tử đã sơ cứu bên ngoài cho nàng rồi, nhưng độc kia ta không tìm ra là gì.
- Trúng độc.?
- Đệ tử không dám khẳng định,.!
- Đi xem sao.
Nói rồi Tử Lăng đứng dậy, dẫn đầu trở về xe ngựa. Tử Hà lại hấp tấp chạy theo, tiểu Thanh cũng thu dọn một chút cẩn thận đem bữa sáng cất lại. Thu lại gian nhà gỗ vào lòng bàn tay, bỏ vào trong tay áo.
Trong xe, không gian rộng rãi chia làm hai nửa trước sau. Đằng trước bày biện gọn gàng, ở giữa kê một chiếc bàn gỗ đào bày lấy trái cây các loại, thoạt nhìn không khác mấy một gian phòng khách bình thường. Phía sau được ngăn cách bởi một bức bình phong, bên trái là lối đi thông giữa hai bên.
Trong phòng khách, trên cái ghế trúc cạnh cửa sổ, một nữ nhân hôn mê đang nằm trên đó. Trên người mặc y phục màu tím đã rách tả tơi, lộ ra những vết thương được băng lại cẩn thận. Khuân mặt xinh đẹp trắng bệch vì mất máu, lại bị vùi trong tuyết lạnh, đôi môi đã tím tái cả lại. Hai hàng lông mày nhăn nhó, hàm răng nghiến chặt vì đau đớn.
Lôi Sơn Tông, Bách Hoa Tông cùng với những tông môn, môn phái tao ngộ thảm cảnh khác cũng là chủ đề được đem ra bàn luận trong trà quán tửu lâu.
Riêng về Phụng Quốc đích thân Quốc Chủ tự mình chủ trì cử hành tang lễ long trọng tiễn đưa Tam Hoàng tử Dạ Ngọc Minh, Cơ Gia chủ Cơ Văn Thanh, Cơ Gia Chiến Tướng, các tu sĩ tử trận. Cùng hơn bốn mươi vạn binh sĩ, bao gồm cả những binh sĩ hi sinh tại Mã Vân, Thạch Côn trấn. Phong chức, trọng thưởng đối với những binh sĩ tham gia trấn thủ Mã Vân trấn. Mã Thành chủ được phong hầu, ban thưởng hoàng kim châu báu không đếm xuể. Phụng Quốc cũng tuyên bố miễn thuế mười năm, ân xá tử tù. Thạch Côn trấn cũng bị bỏ hoang do độc khí cùng với thi khí không tiêu tán.
Mặc dù nguy cơ đã không còn, thế nhưng không ai cao hứng nổi. Số người chết lên đến hơn trăm vạn, bao gồm già trẻ lớn bé đủ mọi lứa tuổi, tầng lớp khác nhau. Trở thành thảm kịch lớn nhất trong mấy trăm năm thành lập Phụng Quốc tới nay.
Nhưng người bây giờ buồn nhất vẫn nói đến hai cha con Lăng Vân Sơn. Ngày hôm ấy nghe tin Thanh Loan trấn Độc Tông ma nữ đồ sát không còn một ai, cả hai tức tốc bay về Thanh Loan trấn. Tới nơi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại không còn cảm nhận được sự hiện diện của Y Tiên Các, cả hai như muốn xông vào bên trong tìm kiếm nữ nhi. Bất quá lại bị chúng cường giả ngăn lại, khuyên can một hồi. Lúc ấy cả hai mới bình tĩnh, nghĩ rằng rất có thể vị kia đã đem tiểu Thanh rời đi từ trước. Thậm chí đem cả tiệm thuốc cũng xoá đi sự hiện diện của nó. Sau khi bình tĩnh lại, thì từ phía Mã Vân trấn có tin tức. Tử Hà tiểu cô nương được một nữ nhân thần bí đón đi, trước khi rời đi nàng để lại một đơn thuốc. Trong đó ghi lại những dược liệu cần thiết để chữa khỏi thi độc cho những người bị mắc phải. Đến đây hai cha con đã chắc chắn nữ nhi của mình cùng với Bách Hoa Tông Tô Mạc Trúc đã được vị Tử Lăng tiền bối đem đi. Chỉ là không biết bao giờ mới có thể gặp lại nàng. Cho nên một già một trẻ cũng vì thế mà trở nên buồn bã, nhớ con nhớ cháu....
Dựa theo phương thuốc được vị nữ tử kia để lại, rốt cuộc thi độc trong cơ thể những người bị trúng phải sau gần ba tháng điều trị đã hoàn toàn biến mất. Cho đến bây giờ vẫn không ai biết nữ nhân kia là thần thánh phương nào, ngoại trừ Vân Lam Cung Vân Tịnh hề cùng hai cha con họ Lăng.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, thấm thoát cũng đã hết một năm....
...
Tử Lăng sau khi đón bọn Tiểu Thanh, Mạc Trúc cùng với Tử Hà đem theo chó đen một đường thẳng lên phương bắc. Thanh Loan trấn bị diệt đối với nàng mà nói, cũng có một phần nào cảm thấy thương xót. Nhất là nơi thành tây,....thím Chương cùng với hàng xóm những người xung quanh. Thế nhưng số mệnh bọn họ đã an bài như vậy, nàng cũng chỉ đành cầu cho họ kiếp sau đầu thai được tốt hơn.
Cứ thế bốn người một chó rong ruổi ngày đi đêm nghỉ, dạo chơi những nơi sơn thủy lệ tú.
Trên đường đi cũng cứu chữa không ít người. Cũng có một số kẻ không có mắt, nhìn thấy đoàn người đều là nữ nhân cùng với một con chó liền nảy sinh ý xấu. Bất quá tiểu Thanh đã là Kim Đan hậu kì, lại nhuần nhuyễn Tiêu Dao kiếm pháp đối, phó với đám lưu manh côn đồ. Quả thật lấy đao mổ trâu đi giết gà.
Về phần Tô Mạc Trúc, từ sau hôn mê tỉnh lại. Biết Bách Hoa Tông bị diệt, sư phụ, sư tỉ muội đồng môn không ai sống sót. Trở nên thất thần tựa như cái xác không hồn doạ cho Tử Hà một trận, tưởng rằng thi độc phát tác. Bấy giờ Tử Lăng mới giải thích cái gì mà sốc gì gì đó, Tử Hà mơ hồ không hiểu, nhưng cũng nghe ra được là Mạc Trúc bây giờ chỉ là quá đau buồn mà thôi.
Tử Lăng cũng không đành lòng bỏ lại Mạc Trúc như vậy, quyết định bảo tiểu Thanh mua lấy một cỗ xe ngựa lớn. Bốn người cứ như vậy mà nay đây mai đó....
Nói là nay đây mai đó, ấy nhưng mà xe ngựa sau khi trải qua hệ thống cải tạo trở thành một cái pháp bảo không rõ đẳng cấp. Từ bên ngoài nhìn vào không khác gì một cỗ xe ngựa bình thường, nhưng bước vào bên trong lại biến thành gian phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi, còn có cả một cái ổ chó ấm áp. Chúng nữ thấy như thế kinh ngạc thán phục Tử Lăng không thôi.
Tử Lăng cũng không phủ nhận, cười vui vẻ. Trong lòng cũng âm thầm tán thưởng hệ thống, tuy có chút giả chết ngẫu nhiên xuất hiện. Thế nhưng về phần đời sống sinh hoạt thường ngày, vẫn rất đáng tin cậy.
Mà hệ thống cũng đem xe ngựa bán kính mười dặm xung quanh, trở thành Tử Lăng sân nhà. Có thể hiểu nôm na, trong vòng tròn này, nàng là duy nhất cường giả nắm trong tay hết thảy. Ngươi cho dù là Tiên đi chăng nữa cũng phải quỳ xuống mặc nàng định đoạt. Còn về phần rời khỏi mười dặm xa hơn, cái này chúng ta hãy để sau rồi nói.
Quá mấy tháng, Tô Mạc Trúc đến trước mặt Tử Lăng. Như đã đoán được, Tử Lăng cười nhẹ có phần trêu chọc.
- Từ giờ trở đi theo ta làm bảo tiêu đi. Dù sao ngươi xem, bây giờ ta bất quá là Trúc Cơ gà yếu.
Tô Mạc Trúc ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mắt. Tông môn không còn, thân cô thế cô, lại được Tử Lăng hai lần đem mạng kéo trở về. Phần ân tình này quả thật một đời khó lòng trả hết, vốn sau khi bình tâm trở lại. Thù muốn báo cũng đã không còn cách nào, Tô Mạc Trúc quyết định tới gặp Tử Lăng nói ra mong muốn. Không nghĩ tới Tử Lăng đã lên tiếng trước. Mạc Trúc vội vã quỳ xuống hành lễ,.
- Vãn bối Tô Mạc Trúc...
Còn chưa kịp nói gì liền bị một cỗ lực lượng không hiểu thấu nâng lên..
- Được rồi khách sáo mấy lời đó ta nghe không quen. Trước mắt làm xa phu cho ta đi, về con đường tu luyện của ngươi ta là thầy thuốc. Cũng không có cách đâu. Còn nữa, ta đã bảo gọi là tỉ tỉ rồi nhớ không.
- Vâng.!.... Tỉ tỉ.
- Được rồi thu dọn một chút, trước khi trời tối tìm lấy một chỗ nghỉ chân.!
.....
Từ đó trở đi, Tô Mạc Trúc làm xa phu, Lăng Tiểu Thanh làm đầu bếp, Tiêu Tử Hà thì bị Tử Lăng ném cho thêm một đống sách rồi mặc kệ ở đó, thỉnh thoảng trên đường gặp phải đau ốm bệnh tật người, cũng để cho Tử Hà ra tay. Cũng không để Tử Lăng thất vọng, Tử Hà thiên phú y thuật thật là một tiểu thiên tài.
Chỉ có Tử Lăng bây giờ nhàn vân dã hạc, một bộ thế ngoại cao nhân du sơn ngoạn thủy.
Chớp mắt đoàn người đã rời xa Tây Vực, một đường hướng thẳng phía bắc. Sớm ngày hôm nay thức dậy, ló đầu ra khỏi cửa đã thấy từng đoá hoa tuyết rơi lả rả, xung quanh một mảnh trắng xoá. Phả ra một làn hơi thở trắng tựa như khói, Tử Lăng rụt lại trong xe rửa mặt mũi cho tỉnh táo, với lấy chiếc áo lông trắng muốt khoác lên người bước xuống.
Bên ngoài dựng một căn nhà gỗ nhỏ, cũng là hệ thống sản phẩm. Có thể thu gọn lại trong lòng bàn tay mang theo người, bên trong không gian đầy đủ tiện nghi bếp núc bàn ăn. Đẩy cửa bước vào, tiểu Thanh đang tất bật xào nấu.
- Tiểu Thư đã dậy, người chờ một lát bữa sáng rất nhanh liền xong.
Từ ngày đến Y Tiên Các đến nay, tiểu Thanh như tìm thấy đam mê của mình. Ngoài thiên phú tu luyện không kém, trù nghệ cũng là đỉnh cấp. Bữa ăn hằng ngày cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều.
- Mạc Trúc, Tử Hà hai nha đầu đó đâu.?
Hít hà hương thơm toả ra, Tử Lăng ngồi xuống ghế nằm dài trên bàn.
- Mạc Trúc sáng sớm đã dậy luyện công, chắc là sắp trở về. Tử Hà có lẽ cũng đi theo nàng chơi.
Như đã quen với bộ dáng của Tử Lăng như vậy, Tiểu Thanh cười nói.
- Vậy sao...
Tử Lăng lười biếng cũng không ngạc nhiên, Mạc Trúc có lẽ cũng không phải nhắc đến. Về phần Tử Hà từ nhỏ lớn lên tại Tây Vực, tuyết rơi lần đầu nhìn thấy ham vui cũng là chuyện bình thường.
Cạch một tiếng, cánh cửa căn nhà gỗ mở ra. Tử Hà mũi ửng đỏ vì lạnh vội vã đi vào, nhìn thấy sư phụ mình ở đây thì thở phào một hơi. Thấy dáng vẻ nàng như thế, Tử Lăng biết có chuyện liền hỏi.
- Vội vã như vậy, là muốn ngã u đầu lần nữa.? Có chuyện gì rồi.?
Tử Hà bấy giờ mới ngập ngừng nói.
- Sư phụ, chúng ta mang về một nữ nhân.
- Nữ nhân.? Các ngươi bắt cóc dân nữ đem về.?
Tử Lăng ngồi dậy, mắt không chớp nhìn Tử Hà. Tiểu Thanh bên cạnh nghe thấy tiểu thư nhà mình hỏi như vậy cũng giật mình. Hai cái nữ nhân đáng lẽ phải mang về một nam tử chẳng phải sẽ bình thường hơn hay sao.? Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cả hai người, Tử Hà xua xua tay cái mũi đỏ ửng nhìn vô cùng đáng yêu.
- Ta không có bắt cóc, là trên đường về bắt gặp nàng bị vùi trong tuyết. Sư phụ.. nàng bị thương nặng, giống như trúng độc. Đệ tử đã sơ cứu bên ngoài cho nàng rồi, nhưng độc kia ta không tìm ra là gì.
- Trúng độc.?
- Đệ tử không dám khẳng định,.!
- Đi xem sao.
Nói rồi Tử Lăng đứng dậy, dẫn đầu trở về xe ngựa. Tử Hà lại hấp tấp chạy theo, tiểu Thanh cũng thu dọn một chút cẩn thận đem bữa sáng cất lại. Thu lại gian nhà gỗ vào lòng bàn tay, bỏ vào trong tay áo.
Trong xe, không gian rộng rãi chia làm hai nửa trước sau. Đằng trước bày biện gọn gàng, ở giữa kê một chiếc bàn gỗ đào bày lấy trái cây các loại, thoạt nhìn không khác mấy một gian phòng khách bình thường. Phía sau được ngăn cách bởi một bức bình phong, bên trái là lối đi thông giữa hai bên.
Trong phòng khách, trên cái ghế trúc cạnh cửa sổ, một nữ nhân hôn mê đang nằm trên đó. Trên người mặc y phục màu tím đã rách tả tơi, lộ ra những vết thương được băng lại cẩn thận. Khuân mặt xinh đẹp trắng bệch vì mất máu, lại bị vùi trong tuyết lạnh, đôi môi đã tím tái cả lại. Hai hàng lông mày nhăn nhó, hàm răng nghiến chặt vì đau đớn.