Chương 21: Công thành (Trung)
Mã Vân trấn.
Rốt cuộc, làn sóng cương thi va chạm vào tường thành cũ kĩ. Không có thang móc, không có tháp công thanh, xe phá cổng. Chúng cứ liên tục nhào đến dưới chân tường thành, kẻ sau leo lên thân xác kẻ trước. Lấy đó làm thang mà dẫm đạp lên nhau, mục đích chỉ có duy nhất là máu thịt của binh sĩ thủ thành phía trên.
Mã thành chủ liền ra lệnh, binh sĩ lập tức đem gỗ đá xếp thành từng đống mà quăng xuống. Những tiếng huỳnh huỵch vang lên, gỗ đá va chạm với cốt nhục tạo ra những âm thanh xương gãy răng rắc. Máu thịt đen ngòm nát bấy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Đám cương thi vẫn không biết sợ hãi là gì, dẫm lên máu thịt khắp nơi hai tay cào cấu đến be bét lên bức tường đá vững chắc. Con mắt không còn trắng đục nữa, mà đã chuyển sang màu đỏ tươi. Khát máu, cuồng loạn.
Cứ như thế, xác chết máu thịt dần dần dâng lên. Cuối cùng tạo thành một con dốc bằng xác thịt nối thẳng lên tường thành cao mấy chục trượng. Mã thành chủ thấy không ổn, lập tức hạ lệnh binh sĩ rút ra vũ khí. Lấy khiên thuẫn chắn phía trước, phía sau cầm thương dài tạo thành đội hình vòng cung chắn tại con dốc. Thoắt một cái, một thân hình trẻ con vẫn còn mặc yếm chỉ có 3-5 tuổi hài tử xuất hiện trên đỉnh tường thành. Nó nhe hàm răng lởm chởm của mình ra, nhào tới trước mắt binh sĩ gần nhất. Phập một cái, thân hình bé nhỏ ấy bị một cây trường thương xuyên qua. Khựng lại trên không, cứ như vậy mắc kẹt tại đó. Thế nhưng hai tay vẫn khua khoắng loạn xạ, há miệng gào thét. Âm thanh non nớt như xoáy xâu vào tâm trí những người có mặt.
Phốc.! Một đường kiếm lạnh lùng lướt qua, cái đầu tiểu cương thi bay lên đập bịch một cái xuống đất, lăn lông lốc rơi xuống dưới chân tường thành. Rắc một cái lại bị đám cương thi điên cuồng xông đến dẫm nát.
- Tỉnh táo lại, tiến sát về phía trước. Không để cho bất cứ con nào đi qua.!
Mã Lưu Tự tay cầm trường kiếm mà quát lớn, đám binh sĩ bấy giờ mới tỉnh táo lại. Rầm rập tiến lên, đám cương thi cũng nhao nhao nhảy lên, bò cả bằng tứ chi dồn dập tràn lên trên tường thành. Lúc này cuộc chiến đã chính thức bước vào giai đoạn thảm liệt, thế nhưng mới chỉ là bắt đầu.
Không xa tường thành, những cỗ thi thể trúng tên ngã xuống khi nãy bây giờ đang từ từ đứng dậy. Dùng cả hai chân hai tay mà bò mà chạy, tiếp tục gào thét điên cuồng bổ nhào lên tường. Chẳng mấy chốc Mã Vân trấn tường thành đã chất đống thêm mấy chỗ khác, đám cương thi theo đó bắt đầu cùng binh sĩ thủ thành chém giết lẫn nhau.
Lăng Vân Sơn ánh mắt chợt động, nhìn về phía xa. Hai cỗ khí tức mạnh mẽ từ từ tiến đến, dần dần xuất hiện trước mắt đám người.
Một lão giả già nua khô héo cùng một nữ tử toàn thân độc khí bao trùm đứng đó.
Chính là Ôn Xương Văn cùng Thanh Thủy hai huynh muội. Lăng Vân Sơn sững người, từ trên người bọn họ, lão cảm thấy uy hiếp tử vong. Sớm như vậy xuất hiện cường giả bậc này, Độc Tông là muốn san phẳng Mã Vân thành.? Ba vị lão tổ vẫn chưa được thông báo, nếu lúc này hai người kia ra tay chỉ e chuyến này toàn bộ cao thủ ở đây đều sẽ trở nên lành lạnh...
Thế nhưng, hai người họ đều không động. Quan sát một hồi liền lùi lại. Đứng trên một mỏm núi đối diện với Mã Vân trấn, giống như đang thảo luận bàn bạc gì đó. Lát sau dường như đã thống nhất, cả hai gật đầu. Lão giả kia phất tay ra lệnh, vô số cương thi từ khắp nơi xuất hiện. Lần này chúng di chuyển như được huấn luyện, thoáng chốc đã hếp thành hàng ngay ngắn. Nhìn số lượng tới mấy trăm vạn lẫn lộn toả ra khí tức thấp nhất là luyện khí đổ lên tới đến lác đác có cả nguyên anh cương thi. Đám tông môn, môn phái cao thủ hít một ngụm khí lạnh. Chiến đấu đã bắt đầu nâng lên một tầng thứ mới, tiếp sau đây sẽ là tu sĩ với tu sĩ... Không đúng là tu sĩ với.. cương thi tu sĩ. Cũng không phải....mà là nói tóm lại, đệ tử các tông môn môn phái, thậm chí chấp sự trưởng lão đã đến lượt mình lên sân. So với binh sĩ phàm nhân, đám đệ tử tông phái trấn tĩnh hơn rất nhiều. Bọn họ từng tốp phục sức giống nhau tập hợp lại, ai nấy đều lẳng lặng mà chờ đợi.
Không phải chờ lâu, xuất lĩnh đám cương thi năm cái bóng người lộ ra Hoá Thần cảnh giới. Bọn chúng gầm lên đinh tai nhức óc rồi lập tức nhào tới.
Bên phía Mã Vân trấn, cũng xông ra năm vị cường giả đều là Hoá Thần. Riêng phần mình quấn lấy lựa chọn đối thủ., bên dưới đám đệ tử tông phái ( tông môn, mô phái) cũng nhao nhao xông lên. Cường độ này bắt buộc phải ngăn chặn từ xa. Nếu không rất có thể ảnh hưởng đến phàm nhân binh sĩ, thậm chí tu vi từ Kim Đan trở lên công kích uy lực bất cứ lúc nào đều có thể khiến tường thành đổ sụp. Cứ như vậy chiến trường chia làm ba nơi, phân biệt ba cấp bậc chiến đấu khác nhau.
Đủ loại công kích, chiêu thức chưởng pháp tán loạn. Ngoại thành Mã Vân trấn bị cày xới tanh bành vì chiến đấu tạo nên, trên không trung chốc chốc lại nổ tung từng đạo âm thanh trầm đục, tiếng gào thét gầm rú xen lẫn quát tháo trộn lẫn với nhau. Không bao lâu sau, trên tường thành lẫn bên ngoài bắt đầu có binh sĩ, đệ tử tông phái ngã xuống. Cương thi cũng nhào lên mà cắn xé huyết nhục không thương tiếc, ỷ vào nhục thân cường hãn. Dùng phương pháp nguyên thủy nhất, vũ khí sơ khai nhất con người từng sở hữu mà bổ nhào đến. Không biết đau đớn, không thấy sợ hãi. Kinh khủng hơn là, những cương thi đó sau khi bị đánh ngã tưởng như đã chết lại một lần nữa đứng dậy, mặc kệ cho chân tay bị chém cụt, trên cơ thể rách nát tàn tạ. Há mồm nhe hàm răng lởm chởm, bò lồm ngồm trên đất lao đến.
Chẳng biết là ai trong đám tu sĩ có người lên tiếng.
- Nhắm vào đầu bọn chúng, đem nó phá hủy.!
Thanh âm như thức tỉnh mọi người, ngay lập tức nhao nhao sử xuất riêng mình bản sự đem đầu đám cương thi phá vỡ. Quả thật có hiệu quả, đám cương thi ngã xuống kia hồi lâu đã không còn đứng dậy nữa. Tình hình dường như đã ổn định trở lại, bất quá...
Ban đầu tông phái đệ tử còn có thể dựa vào tu vi, lăng không mà đứng công kích từ trên cao. Thế nhưng lâu dài thời gian linh lực thể nội tiêu hao có chút không chống đỡ nổi, nhao nhao hạ xuống. Vừa mới chạm đất liền đã bị bầy cương thi nhảy bổ vào, có những đệ tử lịch luyện còn yếu. Kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, trực tiếp bị cắn xé thê thảm chết tại chỗ. Tu vi cao hơn các đệ tử tình hình cũng không mấy khả quan, mặc dù đã chết thế nhưng nhục thân của chúng vẫn là của cao thủ kim đan, nguyên anh. Lại trải qua thi hoá càng trở nên rắn chắc phi thường, không giống như đám phổ thông cương thi đang chen chúc leo lên tường thành bên kia. Chiêu thức bình thường đều rất khó tạo thành thương tổn, mà sử dụng đại chiêu thì lại rất nhanh tiêu hao, chẳng mấy chốc chiến trường tông phái tu sĩ lâm vào hoàn cảnh chống đỡ khó khăn.
Bỗng nhiên " Ầm " một tiếng, cát đá bụi mù mịt. Mặt đất nứt ra một cái hố sâu, trong đó thình lình xuất hiện xác một vị Hoá Thần cường giả, hai mắt trợn ngược. Khắp nơi trên cơ thể máu thịt bị xé toạc ra lộ cả xương cốt bên trong. Tức thì xung quanh vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết.
- Sư phụ,...Sư bá...Trưởng Lão...!
Ngay sau đó từ trên không trung bốn bóng người liên tiếp hạ xuống, trên người quần áo rách rưới đầy những vết thương. Miệng vết thương đen ngòm hư thối, hiển nhiên đã trúng phải kịch độc.
Từ trên không trung lần lượt hạ xuống năm thân ảnh, lông tóc không chút hư hao. Rõ ràng chiếm thế thượng phong. Phút chốc tình thế rơi vào giằng co. Xa xa trên tường thành vẫn vọng đến tiếng chém giết.
Bấy giờ trời đã chạng vạng tối, như có ai đó ra lệnh. Năm tên Hoá Thần lập tức hoá thành những vệt đen bay vút về phía cánh rừng, cương thi đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Ào ào rút lui, thậm chí mang theo xác của binh sĩ, đệ tử tông phái đã chết lôi đi. Chiến đấu cứ như thế kết thúc, phía xa Ôn Xương Văn cùng Thanh Thủy hai người đã biến mất tự bao giờ.
Một ngày dài theo đó mà trôi qua.
Tâm trạng ai bây giờ cũng vô cùng nặng nề, im lặng đem tường thành thanh lý hết thi cốt vương vãi. Mặc dù đã giữ vững được Mã Vân trấn, thế nhưng chưa đại biểu cho chiến thắng. Đối phương chiến lực cao tầng nhất còn chưa có ra tay. Xoát đi xoát lại, bọn hắn kinh hãi phát hiện khắp nơi xác chết có chút lành lặn đều niến mất, bây giờ đều chỉ còn lại những cái xác đã biến dạng đến không thể nhận diện nổi. Tứ chi bị xé rách không biết đi nơi nào.
Có vị nữ tu sĩ ôm trong lòng cánh tay đứt đoạn, bé bét máu mà khóc. Trên ngón tay vẫn đeo lấy giới chỉ mà các nàng tặng cho nhau làm tín vật. Nhìn ra là bàn tay của một nam nhân, chắc có lẽ là hôn thê hoặc đạo lữ của nàng. Cực chẳng đã, các tông phái tu sĩ chỉ đành nhặt lại trường kiếm vũ khí tùy thân, ngọc bội, lệnh bài trên những phần thi thể còn lại. Về phần xác chết, dựng lên một dàn hoả thiêu lớn từng người từng người nối đuôi nhau thả những phần thi thể vào đó. Suy cho cùng đều là những thứ đã nhiễm độc nặng nề, hoả thiêu là phương pháp tốt nhất. Tránh cho hậu quả khó lường về sau. Nhìn đám lửa cháy hừng hực, tông phái đệ tử hai mắt đẫm lệ. Bàn tay nắm chặt đến bật máu, nơi đó là thân sư huynh đệ, tỉ muội đồng môn của bọn họ, mới sáng nay còn cùng nhau cười cười nói nói. Còn chưa qua nổi một ngày đã âm dương cách biệt.
Vị Hoá Thần kia cũng được mai táng theo cách ấy, Lăng Vân Sơn dẫn đầu chúng trưởng lão môn chủ đích thân tiễn đưa. Bốn vị còn lại được đưa về phủ thành chủ, băng bó dưỡng thương..
Mã Lưu Tự toàn thân nhuốm máu, nhìn từng hàng dài binh sĩ mỏi mệt đem chiến trường thu dọn sạch sẽ. Hắn thở dài,.. ngày mai chắc chắn sẽ còn thảm thiết hơn nữa. Vỗ vô vào mặt lấy lại tỉnh táo, Mã Lưu Tự tiếp tục chỉ huy binh sĩ thu dọn. Rồi lập tức bố trí lại phòng thủ, ai mà biết đêm nay liệu sẽ có điều gì xảy ra hay không...
Rốt cuộc, làn sóng cương thi va chạm vào tường thành cũ kĩ. Không có thang móc, không có tháp công thanh, xe phá cổng. Chúng cứ liên tục nhào đến dưới chân tường thành, kẻ sau leo lên thân xác kẻ trước. Lấy đó làm thang mà dẫm đạp lên nhau, mục đích chỉ có duy nhất là máu thịt của binh sĩ thủ thành phía trên.
Mã thành chủ liền ra lệnh, binh sĩ lập tức đem gỗ đá xếp thành từng đống mà quăng xuống. Những tiếng huỳnh huỵch vang lên, gỗ đá va chạm với cốt nhục tạo ra những âm thanh xương gãy răng rắc. Máu thịt đen ngòm nát bấy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Đám cương thi vẫn không biết sợ hãi là gì, dẫm lên máu thịt khắp nơi hai tay cào cấu đến be bét lên bức tường đá vững chắc. Con mắt không còn trắng đục nữa, mà đã chuyển sang màu đỏ tươi. Khát máu, cuồng loạn.
Cứ như thế, xác chết máu thịt dần dần dâng lên. Cuối cùng tạo thành một con dốc bằng xác thịt nối thẳng lên tường thành cao mấy chục trượng. Mã thành chủ thấy không ổn, lập tức hạ lệnh binh sĩ rút ra vũ khí. Lấy khiên thuẫn chắn phía trước, phía sau cầm thương dài tạo thành đội hình vòng cung chắn tại con dốc. Thoắt một cái, một thân hình trẻ con vẫn còn mặc yếm chỉ có 3-5 tuổi hài tử xuất hiện trên đỉnh tường thành. Nó nhe hàm răng lởm chởm của mình ra, nhào tới trước mắt binh sĩ gần nhất. Phập một cái, thân hình bé nhỏ ấy bị một cây trường thương xuyên qua. Khựng lại trên không, cứ như vậy mắc kẹt tại đó. Thế nhưng hai tay vẫn khua khoắng loạn xạ, há miệng gào thét. Âm thanh non nớt như xoáy xâu vào tâm trí những người có mặt.
Phốc.! Một đường kiếm lạnh lùng lướt qua, cái đầu tiểu cương thi bay lên đập bịch một cái xuống đất, lăn lông lốc rơi xuống dưới chân tường thành. Rắc một cái lại bị đám cương thi điên cuồng xông đến dẫm nát.
- Tỉnh táo lại, tiến sát về phía trước. Không để cho bất cứ con nào đi qua.!
Mã Lưu Tự tay cầm trường kiếm mà quát lớn, đám binh sĩ bấy giờ mới tỉnh táo lại. Rầm rập tiến lên, đám cương thi cũng nhao nhao nhảy lên, bò cả bằng tứ chi dồn dập tràn lên trên tường thành. Lúc này cuộc chiến đã chính thức bước vào giai đoạn thảm liệt, thế nhưng mới chỉ là bắt đầu.
Không xa tường thành, những cỗ thi thể trúng tên ngã xuống khi nãy bây giờ đang từ từ đứng dậy. Dùng cả hai chân hai tay mà bò mà chạy, tiếp tục gào thét điên cuồng bổ nhào lên tường. Chẳng mấy chốc Mã Vân trấn tường thành đã chất đống thêm mấy chỗ khác, đám cương thi theo đó bắt đầu cùng binh sĩ thủ thành chém giết lẫn nhau.
Lăng Vân Sơn ánh mắt chợt động, nhìn về phía xa. Hai cỗ khí tức mạnh mẽ từ từ tiến đến, dần dần xuất hiện trước mắt đám người.
Một lão giả già nua khô héo cùng một nữ tử toàn thân độc khí bao trùm đứng đó.
Chính là Ôn Xương Văn cùng Thanh Thủy hai huynh muội. Lăng Vân Sơn sững người, từ trên người bọn họ, lão cảm thấy uy hiếp tử vong. Sớm như vậy xuất hiện cường giả bậc này, Độc Tông là muốn san phẳng Mã Vân thành.? Ba vị lão tổ vẫn chưa được thông báo, nếu lúc này hai người kia ra tay chỉ e chuyến này toàn bộ cao thủ ở đây đều sẽ trở nên lành lạnh...
Thế nhưng, hai người họ đều không động. Quan sát một hồi liền lùi lại. Đứng trên một mỏm núi đối diện với Mã Vân trấn, giống như đang thảo luận bàn bạc gì đó. Lát sau dường như đã thống nhất, cả hai gật đầu. Lão giả kia phất tay ra lệnh, vô số cương thi từ khắp nơi xuất hiện. Lần này chúng di chuyển như được huấn luyện, thoáng chốc đã hếp thành hàng ngay ngắn. Nhìn số lượng tới mấy trăm vạn lẫn lộn toả ra khí tức thấp nhất là luyện khí đổ lên tới đến lác đác có cả nguyên anh cương thi. Đám tông môn, môn phái cao thủ hít một ngụm khí lạnh. Chiến đấu đã bắt đầu nâng lên một tầng thứ mới, tiếp sau đây sẽ là tu sĩ với tu sĩ... Không đúng là tu sĩ với.. cương thi tu sĩ. Cũng không phải....mà là nói tóm lại, đệ tử các tông môn môn phái, thậm chí chấp sự trưởng lão đã đến lượt mình lên sân. So với binh sĩ phàm nhân, đám đệ tử tông phái trấn tĩnh hơn rất nhiều. Bọn họ từng tốp phục sức giống nhau tập hợp lại, ai nấy đều lẳng lặng mà chờ đợi.
Không phải chờ lâu, xuất lĩnh đám cương thi năm cái bóng người lộ ra Hoá Thần cảnh giới. Bọn chúng gầm lên đinh tai nhức óc rồi lập tức nhào tới.
Bên phía Mã Vân trấn, cũng xông ra năm vị cường giả đều là Hoá Thần. Riêng phần mình quấn lấy lựa chọn đối thủ., bên dưới đám đệ tử tông phái ( tông môn, mô phái) cũng nhao nhao xông lên. Cường độ này bắt buộc phải ngăn chặn từ xa. Nếu không rất có thể ảnh hưởng đến phàm nhân binh sĩ, thậm chí tu vi từ Kim Đan trở lên công kích uy lực bất cứ lúc nào đều có thể khiến tường thành đổ sụp. Cứ như vậy chiến trường chia làm ba nơi, phân biệt ba cấp bậc chiến đấu khác nhau.
Đủ loại công kích, chiêu thức chưởng pháp tán loạn. Ngoại thành Mã Vân trấn bị cày xới tanh bành vì chiến đấu tạo nên, trên không trung chốc chốc lại nổ tung từng đạo âm thanh trầm đục, tiếng gào thét gầm rú xen lẫn quát tháo trộn lẫn với nhau. Không bao lâu sau, trên tường thành lẫn bên ngoài bắt đầu có binh sĩ, đệ tử tông phái ngã xuống. Cương thi cũng nhào lên mà cắn xé huyết nhục không thương tiếc, ỷ vào nhục thân cường hãn. Dùng phương pháp nguyên thủy nhất, vũ khí sơ khai nhất con người từng sở hữu mà bổ nhào đến. Không biết đau đớn, không thấy sợ hãi. Kinh khủng hơn là, những cương thi đó sau khi bị đánh ngã tưởng như đã chết lại một lần nữa đứng dậy, mặc kệ cho chân tay bị chém cụt, trên cơ thể rách nát tàn tạ. Há mồm nhe hàm răng lởm chởm, bò lồm ngồm trên đất lao đến.
Chẳng biết là ai trong đám tu sĩ có người lên tiếng.
- Nhắm vào đầu bọn chúng, đem nó phá hủy.!
Thanh âm như thức tỉnh mọi người, ngay lập tức nhao nhao sử xuất riêng mình bản sự đem đầu đám cương thi phá vỡ. Quả thật có hiệu quả, đám cương thi ngã xuống kia hồi lâu đã không còn đứng dậy nữa. Tình hình dường như đã ổn định trở lại, bất quá...
Ban đầu tông phái đệ tử còn có thể dựa vào tu vi, lăng không mà đứng công kích từ trên cao. Thế nhưng lâu dài thời gian linh lực thể nội tiêu hao có chút không chống đỡ nổi, nhao nhao hạ xuống. Vừa mới chạm đất liền đã bị bầy cương thi nhảy bổ vào, có những đệ tử lịch luyện còn yếu. Kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, trực tiếp bị cắn xé thê thảm chết tại chỗ. Tu vi cao hơn các đệ tử tình hình cũng không mấy khả quan, mặc dù đã chết thế nhưng nhục thân của chúng vẫn là của cao thủ kim đan, nguyên anh. Lại trải qua thi hoá càng trở nên rắn chắc phi thường, không giống như đám phổ thông cương thi đang chen chúc leo lên tường thành bên kia. Chiêu thức bình thường đều rất khó tạo thành thương tổn, mà sử dụng đại chiêu thì lại rất nhanh tiêu hao, chẳng mấy chốc chiến trường tông phái tu sĩ lâm vào hoàn cảnh chống đỡ khó khăn.
Bỗng nhiên " Ầm " một tiếng, cát đá bụi mù mịt. Mặt đất nứt ra một cái hố sâu, trong đó thình lình xuất hiện xác một vị Hoá Thần cường giả, hai mắt trợn ngược. Khắp nơi trên cơ thể máu thịt bị xé toạc ra lộ cả xương cốt bên trong. Tức thì xung quanh vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết.
- Sư phụ,...Sư bá...Trưởng Lão...!
Ngay sau đó từ trên không trung bốn bóng người liên tiếp hạ xuống, trên người quần áo rách rưới đầy những vết thương. Miệng vết thương đen ngòm hư thối, hiển nhiên đã trúng phải kịch độc.
Từ trên không trung lần lượt hạ xuống năm thân ảnh, lông tóc không chút hư hao. Rõ ràng chiếm thế thượng phong. Phút chốc tình thế rơi vào giằng co. Xa xa trên tường thành vẫn vọng đến tiếng chém giết.
Bấy giờ trời đã chạng vạng tối, như có ai đó ra lệnh. Năm tên Hoá Thần lập tức hoá thành những vệt đen bay vút về phía cánh rừng, cương thi đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Ào ào rút lui, thậm chí mang theo xác của binh sĩ, đệ tử tông phái đã chết lôi đi. Chiến đấu cứ như thế kết thúc, phía xa Ôn Xương Văn cùng Thanh Thủy hai người đã biến mất tự bao giờ.
Một ngày dài theo đó mà trôi qua.
Tâm trạng ai bây giờ cũng vô cùng nặng nề, im lặng đem tường thành thanh lý hết thi cốt vương vãi. Mặc dù đã giữ vững được Mã Vân trấn, thế nhưng chưa đại biểu cho chiến thắng. Đối phương chiến lực cao tầng nhất còn chưa có ra tay. Xoát đi xoát lại, bọn hắn kinh hãi phát hiện khắp nơi xác chết có chút lành lặn đều niến mất, bây giờ đều chỉ còn lại những cái xác đã biến dạng đến không thể nhận diện nổi. Tứ chi bị xé rách không biết đi nơi nào.
Có vị nữ tu sĩ ôm trong lòng cánh tay đứt đoạn, bé bét máu mà khóc. Trên ngón tay vẫn đeo lấy giới chỉ mà các nàng tặng cho nhau làm tín vật. Nhìn ra là bàn tay của một nam nhân, chắc có lẽ là hôn thê hoặc đạo lữ của nàng. Cực chẳng đã, các tông phái tu sĩ chỉ đành nhặt lại trường kiếm vũ khí tùy thân, ngọc bội, lệnh bài trên những phần thi thể còn lại. Về phần xác chết, dựng lên một dàn hoả thiêu lớn từng người từng người nối đuôi nhau thả những phần thi thể vào đó. Suy cho cùng đều là những thứ đã nhiễm độc nặng nề, hoả thiêu là phương pháp tốt nhất. Tránh cho hậu quả khó lường về sau. Nhìn đám lửa cháy hừng hực, tông phái đệ tử hai mắt đẫm lệ. Bàn tay nắm chặt đến bật máu, nơi đó là thân sư huynh đệ, tỉ muội đồng môn của bọn họ, mới sáng nay còn cùng nhau cười cười nói nói. Còn chưa qua nổi một ngày đã âm dương cách biệt.
Vị Hoá Thần kia cũng được mai táng theo cách ấy, Lăng Vân Sơn dẫn đầu chúng trưởng lão môn chủ đích thân tiễn đưa. Bốn vị còn lại được đưa về phủ thành chủ, băng bó dưỡng thương..
Mã Lưu Tự toàn thân nhuốm máu, nhìn từng hàng dài binh sĩ mỏi mệt đem chiến trường thu dọn sạch sẽ. Hắn thở dài,.. ngày mai chắc chắn sẽ còn thảm thiết hơn nữa. Vỗ vô vào mặt lấy lại tỉnh táo, Mã Lưu Tự tiếp tục chỉ huy binh sĩ thu dọn. Rồi lập tức bố trí lại phòng thủ, ai mà biết đêm nay liệu sẽ có điều gì xảy ra hay không...