Chương 60: Thiên Nguyệt tức giận
Cô được về nhà sau khi nằm nhiều ngày ở bệnh viện, việc cô làm đầu tiên khi về nhà chính là ngủ, cô ngủ từ lúc về đến chiều tối mới dậy ăn uống xong lại ngủ một mạch đến sáng.
Vì sắp đến ngày kiểm tra nên cô phải đến trường sau khi vừa xuất viện mới có thể theo kịp chương trình học của khối 11, đi học chưa được một tháng mà nằm viện hết một tháng luôn rồi.
Cô vừa bước chân vào lớp, mọi người nhốn nháo đến hỏi thăm cô ai cũng lo lắng cho cô
“Nguyệt cậu khoẻ chưa mà đi học vậy?”
“Mình khoẻ rồi mọi người đừng lo”
“Bọn mình không nghĩ Yến Như cậu ta lại làm vậy với cậu”
“Hả…”
Mặt cô nghệch ra, cô không hiểu chuyện nhìn mọi người
“Cậu chưa xem clip trên mạng hả, cái clip mà Yến Như đẩy cậu đấy”
“Sáng giờ tớ chưa lên mạng”
“Đây này”
Một người bạn trong lớp dơ điện đang chiếu chiếc clip sự việc ở buổi tiệc của Dương gia, clip sắc nét và chuẩn góc nhìn rõ cô ta đẩy cô.
“Clip này được đăng lúc nào vậy”
“Mới sáng nay thôi”
Ai là người đã đăng chiếc clip này? Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng cô hiện tại.
“Thôi mọi người vào lớp đi sắp vào tiếc rồi”
Cô đi về chổ vừa đặt mông lên ghế chưa kịp lấy sách vỡ ra thì Tiểu Phương từ đâu phóng xuống ngồi cạnh cô.
“Này chắc bọn họ cho cậu coi clip rồi đúng không?”
“Ùm mà cậu biết ai đăng clip đấy lên không?”
Tiểu Phương suy nghỉ một lúc lâu sao đó phán một câu làm cô tức muốn hộc máu
“Tớ không biết…”
Cô liếc xéo Tiểu Phương một cái thẳng thừng đuổi cô ấy về chổ ngồi
“Cậu phắn về chổ hộ tớ không tớ tức chết”
“Hahaha”
Tiểu Phương vừa đi vừa cười ha hả về chổ ngồi, tiếng chuônh vang lên mọi người chô ai nấy về, hắn và Yến Như lúc này cũng đến, hắn đi trước còn cô ta thì đi theo sao cuối gầm mặt, nhìn thấy cô thì cô ta đi một mạch đến chổ cô nhưng cô không quan tâm tập trung ôn bài.
“Nguyệt là cô đúng không?”
Cô ả này mới sáng phát điên cái gì vậy.
“Mới sáng cô bị ấm đầu à hay lúc sáng đi học không uống thuốc vậy”
“Là cô chứ không ai cả, là cô đã up chiếc clip đó lên đúng không?”
Cô ta phát điên đập bàn giật sách của cô.
“Tôi không rảnh để làm mấy chuyện vô nghĩa đó”
“Không cô thì là ai”
Cô không quan tâm cô ta đang lên cơn điên đập phá gì cô chỉ quan tâm đến cuốn sách của cô bị cô ta giật lấy
“Trả đây…”
“Trả gì?”
“Trả sách tôi đây”
Cô có chút bực bội với cô ta rồi đó,
“Cái này sao…”
Cô ta chỉ vào cuốn sách sau đó mạnh tay xé mạnh một cái ‘xẹt’ tiếng xé giòn tan vang lên, và cô ta đã thực sự chọc điên cô rồi.
" TRƯƠNG…YẾN…NHƯ…"
Cô tức giận nghiến răng gọi họ và tên cô ta, Tiểu Phương thấy không ổn liền chạy đến muốn ngăn cô lại nhưng bị cô liếc một cái cũng rén ngang nên không dám tiến lại vì cô ấy biết khi cô tức giận thật sự nó đang sợ như thế nào, lần này Yến Như lành ít dữ nhiều rồi.
Cô ép Yến Như vào sát dách tường, ánh mắt cô sắc lạnh hiện lên từng dây tơ máu đỏ ngầu, cô khiến cho mọi người ớn lạnh sống lưng còn Yến Như lúc này khi đối diện với sự tức giận của cô thì trở thành một con cừu non mặt cắt không còn giọt máu. Hắn thấy vậy chạy đến muốn cản cô lại thì bị cô đá một cái đập mạnh vào cạnh bàn đau như muốn chết đi sống lại.
“AI CHO CÔ CÁI GAN ĐỤNG ĐẾN ĐỒ CỦA TÔI…”
Cô dùng tay bóp lấy cổ cô ta đến nổi tưởng chừng cô ta sắp ngừng thở cô mới buông tay, Yến Như ôm lấy cô họng mình mà ho sặc sụa chưa kịp định hình đã bị cô tặng thêm cho vài cái tát…
“Lần này là tôi cảnh cáo cô, nếu còn lần sau tôi sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu”
Nói rồi cô quay về chổ ngồi yên tĩnh học bài mặc kệ bọn họ, lần đầu tiên cả lớp nhìn thấy sự tức giận của cô tất cả điều có chung một suy nghĩ ‘sau này chắc chắn sẽ không dám đắc tội với cậu ấy’.
Hắn cũng ôm lấy chổ bị thương mà trở về chổ ngồi đây cũng là lần đầu hắn thấy cô tức giận như vậy, Yến Như vì quá sợ hãi nên đã ngất đi được lớp trưởng gọi cho bảo vệ đến để bế lên phòng y tế, không ai dám dính líu đến cô ta vì mọi người biết cô ta đã đắc tội với cô nếu xui xui cô giận nữa họ cũng sẽ không yên.
Cô chỉ thấy lạ là tại sao Yến Như bạch nguyệt quan của hắn được bế lên phòng y tế mà hắn vẫn còn ngồi ở đây, còn lâu lâu quay xuống nhìn cô nữa chứ, mà kệ đi bây giờ lo ôn tập qua kì thi này rồi bắt đầu trả thù bọn họ sau.
Vì sắp đến ngày kiểm tra nên cô phải đến trường sau khi vừa xuất viện mới có thể theo kịp chương trình học của khối 11, đi học chưa được một tháng mà nằm viện hết một tháng luôn rồi.
Cô vừa bước chân vào lớp, mọi người nhốn nháo đến hỏi thăm cô ai cũng lo lắng cho cô
“Nguyệt cậu khoẻ chưa mà đi học vậy?”
“Mình khoẻ rồi mọi người đừng lo”
“Bọn mình không nghĩ Yến Như cậu ta lại làm vậy với cậu”
“Hả…”
Mặt cô nghệch ra, cô không hiểu chuyện nhìn mọi người
“Cậu chưa xem clip trên mạng hả, cái clip mà Yến Như đẩy cậu đấy”
“Sáng giờ tớ chưa lên mạng”
“Đây này”
Một người bạn trong lớp dơ điện đang chiếu chiếc clip sự việc ở buổi tiệc của Dương gia, clip sắc nét và chuẩn góc nhìn rõ cô ta đẩy cô.
“Clip này được đăng lúc nào vậy”
“Mới sáng nay thôi”
Ai là người đã đăng chiếc clip này? Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng cô hiện tại.
“Thôi mọi người vào lớp đi sắp vào tiếc rồi”
Cô đi về chổ vừa đặt mông lên ghế chưa kịp lấy sách vỡ ra thì Tiểu Phương từ đâu phóng xuống ngồi cạnh cô.
“Này chắc bọn họ cho cậu coi clip rồi đúng không?”
“Ùm mà cậu biết ai đăng clip đấy lên không?”
Tiểu Phương suy nghỉ một lúc lâu sao đó phán một câu làm cô tức muốn hộc máu
“Tớ không biết…”
Cô liếc xéo Tiểu Phương một cái thẳng thừng đuổi cô ấy về chổ ngồi
“Cậu phắn về chổ hộ tớ không tớ tức chết”
“Hahaha”
Tiểu Phương vừa đi vừa cười ha hả về chổ ngồi, tiếng chuônh vang lên mọi người chô ai nấy về, hắn và Yến Như lúc này cũng đến, hắn đi trước còn cô ta thì đi theo sao cuối gầm mặt, nhìn thấy cô thì cô ta đi một mạch đến chổ cô nhưng cô không quan tâm tập trung ôn bài.
“Nguyệt là cô đúng không?”
Cô ả này mới sáng phát điên cái gì vậy.
“Mới sáng cô bị ấm đầu à hay lúc sáng đi học không uống thuốc vậy”
“Là cô chứ không ai cả, là cô đã up chiếc clip đó lên đúng không?”
Cô ta phát điên đập bàn giật sách của cô.
“Tôi không rảnh để làm mấy chuyện vô nghĩa đó”
“Không cô thì là ai”
Cô không quan tâm cô ta đang lên cơn điên đập phá gì cô chỉ quan tâm đến cuốn sách của cô bị cô ta giật lấy
“Trả đây…”
“Trả gì?”
“Trả sách tôi đây”
Cô có chút bực bội với cô ta rồi đó,
“Cái này sao…”
Cô ta chỉ vào cuốn sách sau đó mạnh tay xé mạnh một cái ‘xẹt’ tiếng xé giòn tan vang lên, và cô ta đã thực sự chọc điên cô rồi.
" TRƯƠNG…YẾN…NHƯ…"
Cô tức giận nghiến răng gọi họ và tên cô ta, Tiểu Phương thấy không ổn liền chạy đến muốn ngăn cô lại nhưng bị cô liếc một cái cũng rén ngang nên không dám tiến lại vì cô ấy biết khi cô tức giận thật sự nó đang sợ như thế nào, lần này Yến Như lành ít dữ nhiều rồi.
Cô ép Yến Như vào sát dách tường, ánh mắt cô sắc lạnh hiện lên từng dây tơ máu đỏ ngầu, cô khiến cho mọi người ớn lạnh sống lưng còn Yến Như lúc này khi đối diện với sự tức giận của cô thì trở thành một con cừu non mặt cắt không còn giọt máu. Hắn thấy vậy chạy đến muốn cản cô lại thì bị cô đá một cái đập mạnh vào cạnh bàn đau như muốn chết đi sống lại.
“AI CHO CÔ CÁI GAN ĐỤNG ĐẾN ĐỒ CỦA TÔI…”
Cô dùng tay bóp lấy cổ cô ta đến nổi tưởng chừng cô ta sắp ngừng thở cô mới buông tay, Yến Như ôm lấy cô họng mình mà ho sặc sụa chưa kịp định hình đã bị cô tặng thêm cho vài cái tát…
“Lần này là tôi cảnh cáo cô, nếu còn lần sau tôi sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu”
Nói rồi cô quay về chổ ngồi yên tĩnh học bài mặc kệ bọn họ, lần đầu tiên cả lớp nhìn thấy sự tức giận của cô tất cả điều có chung một suy nghĩ ‘sau này chắc chắn sẽ không dám đắc tội với cậu ấy’.
Hắn cũng ôm lấy chổ bị thương mà trở về chổ ngồi đây cũng là lần đầu hắn thấy cô tức giận như vậy, Yến Như vì quá sợ hãi nên đã ngất đi được lớp trưởng gọi cho bảo vệ đến để bế lên phòng y tế, không ai dám dính líu đến cô ta vì mọi người biết cô ta đã đắc tội với cô nếu xui xui cô giận nữa họ cũng sẽ không yên.
Cô chỉ thấy lạ là tại sao Yến Như bạch nguyệt quan của hắn được bế lên phòng y tế mà hắn vẫn còn ngồi ở đây, còn lâu lâu quay xuống nhìn cô nữa chứ, mà kệ đi bây giờ lo ôn tập qua kì thi này rồi bắt đầu trả thù bọn họ sau.