Chương 56: Huỷ Hôn
Cô được đẩy vào phòng cấp cứu trong sự lo lắng của mọi người.
“Chuyện này là sao?”
Bố mẹ cô lo lắng hỏi,
“Con cũng không biết lúc đó ai cũng chăm chú vào lời phát biểu của ông nội Dương chẳng để ý cả, chỉ khi có tiếng hét mọi người mới để ý đến thôi”
Anh cô lo lắng lên tiếng, lúc nãy mọi người quá tập trung vào buổi tiệc nên chẳn ai để ý đến ai cả khi mọi chuyện xảy ra mọi người mới tá hoả chạy đến…khoang đã lúc nãy người rơi xuống nước chính là Yến Như.
“Hạo Thần đâu…”
Ông nội Dương lên tiếng mọi người nhìn xung quanh như không thấy hắn.
“Vừa nãy con nhìn thấy Hạo Thần nhảy xuống hồ cứu Yến Như ạ”
Tiểu Phương lên tiếng bởi vì lúc sự việc xảy ra cô ấy nhìn thấy hắn không do dự gì mà nhảy xuống hồ để cứu Yến Như đang vùng vãy dưới nước.
“Cái thằng đó hôn phu nó đang trong phòng cấp cứu thế này mà nó còn đi lo cho người khác”
Ba hắn tức giận nói, mọi người không quan tâm tới việc của hắn chỉ tập trung vào cửa phòng cấp cứu đàn sáng đèn, Trần Nam lo lắng ngồi ở ghế hai tay anh bấu chặt vào nhau.
Ba cô lo lắng cho cô nhưng khi nhìn thấy có một người con trai còn lo lắng cho con gái ông hơn cả ông thì cũng có một niềm vui nhỏ ở trong lòng. Ông nhẹ nhàng đi đến vỗ vào vai cậu vài cái
“Con bé sẽ không sao đâu”
“Là lỗi của con, con không để ý đến em ấy nhiều hơn”
Cậu gục mặt xuống đất tự trách bản thân mình vì một phúc lơ là không để ý đến cô mà lại một lần nữa để cô phải vào căn phòng đó một lần nữa. Cậu tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để cô phải bước chân vào nơi đó một lần nào nữa.
“Không sao không phải là trách nhiệm của anh nên anh không cần tự trách như vậy, người đáng trách là em mới đúng làm anh nhưng không bảo vệ được em gái mình”
Anh cô tự trách bản thân, Tiểu Phương nhìn thấy anh cô đau lòng như vậy cũng tiến đến ôm anh vào lòng mà an ủi.
Lúc này hắn bế Yến Như chạy vào miệng hét lớn
“Cấp cứu…cấp cứu…mau lên cấp cứu”
Hắn và cô ta cả hai đều ướt nhẹp từ trên xuống, cô ta nằm trên tay hắn gương mặt xanh xao có vẻ như sắp xỉu. Nghe tiếng hét của hắn y tá gần đó nhanh chống đẩy băng ca ra cho hắn đặt cô ta lên đẩy vào phòng cấp cứu.
Tất cả mọi người trong đó có cả bố mẹ hắn và ông nội hắn điều nhìn thấy tất cả những hành động của hắn.
“HẠO THẦN…”
Ông nội hắn tức giận gọi tên hắn, hắn nghe thấy có người tên mình liền quay sang nhìn hắn bất ngờ khi nhìn thấy tất cả mọi người
“Sao…sao mọi người ở đây”
“Không ở đây thì làm sao nhìn thấy tất cả hành động mà anh đã làm hả”
“Con làm gì ạ”
“Anh con hỏi hả Thiên Nguyệt con bé nó đang cấp cứu trong kia kìa còn anh ở đây lại lo lắng cho một người con gái khác”
Anh đứng hình bố anh nói cô đang trong phòng cấp cứu á, nhưng tại sao?
“Bố nói gì cơ Nguyệt sao cô ấy lại ở trong phòng cấp cứu được ạ cô ấy bị sao ạ”
Lúc ở buổi tiệc khi nghe tiếng la hắn chỉ để ý đến Yến Như đang ở dưới nước hắn liền lao xuống mà không để ý đến xung quanh vì hắn biết cô ta không biết bơi, hắn không hề biết cô đang ngất xỉu ở trên bờ trong đầu hắn lúc đấy chỉ nghỉ đến Yến Như mà thôi.
Bố hắn muốn nói cho hắn nghe nhưng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu tắt đèn và bật mở, cậu là người phản ứng đầu tiên…
“Mẹ…mẹ cô ấy sao rồi”
Cánh tay cậu cầm lấy tay mẹ cậu rung bần bật vì lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi và lo lắng của con trai bà nhẹ nhàng vỗ tay an ủi.
“Con yên tâm con dâu của mẹ đã bình an rồi”
Cậu dường như được trấn an một phần nào
“Vậy khi nào con gái tôi mới được ra phòng chăm sóc”
“Hiện tại con bé đang được theo dỗi sau 12 giờ sẽ được ra phòng”
“Cảm ơn chị rất nhiều”
“Có gì đâu chị chuyện nên làm mà”
Mẹ cô và mẹ cậu hai người nói chuyện với nhau, cậu thì cũng xin phép lên phòng mẹ để thay đồ vì đồ của cậu đã dính toàn máu của cô.
Lúc này Yến Như cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hắn lo lắng chạy đến hỏi hang cô ta
“Như em thấy sao rồi…”
“Em không sao…”
“Không sao thì tốt rồi…”
Bố cô nhìn thấy hắn đối xử với một người con gái khác như vậy trong khi con gái ông phải nằm theo dỗi ở trong kia thì tức giận nói
“Lão Dương ông nhìn xem thằng con trái quý hoá của ông đang làm gì kìa”
“Tôi…Lão Bạch tôi thật sự xin lỗi… để tôi về dạy lại thằng nhỏ này”
Nói xong bố hắn quay sang tức giận nhìn hắn
“Hạo Thần con đang làm gì vậy hả, hôn thê của con còn nằm trong phòng cấp cứu mà con còn ở đây lo lắng cho người khác là sao”
“Con…con…”
Hắn nhất thời không biết trả lời làm sao, thì Yến Như lên tiếng
“Bác trai bác gái ông nội là lỗi của con, con không nên đến bắt chuyện hỏi thăm với Nguyệt để mọi chuyện xẩy ra như thế này”
Cô ta tỏ vẻ đáng thương nói, Tiểu Phương nghe xong thì muốn tiến đến tát cho cô ta một cái may mà Thiên Phong cản cô ấy lại kịp.
“Ý cô là bạn tôi hại cô à”
“Tôi không có ý đó”
“Nè ý của cô nằm trên mặt chữ kìa ở đó mà không có ý đó”
“Tôi…tôiii…”
Cô ta tỏ vẻ đáng thương ấp úng nói.
“Thoi được rồi chuyện này Dương gia của chúng tôi sẽ điều tra rõ”
Ông nội hắn tức giận từ nãy giờ mới lên tiếng, cô ta nghe đến hai từ điều tra thì có chút sợ, giả vờ mệt để hắn đưa về phòng
“Thần em mệt quá anh đưa em về phòng có được không?”
“Được”
Hắn nghe cô ta nói mệt liền hoảng, quay sang nói với mọi người
“Bọn con xin phép”
Hắn đẩy cô ta rời đi, bố cô thấy vậy thì quay sang ông nội hắn nói
“Bác Dương hiện tại có vẻ như Hạo Thần cũng có người mình thích rồi nên chuyện hôn ước của tụi nhỏ con cũng nghĩ là nên dừng lại ở đây thôi, để sau này có chuyện gì lại không hay”
Bố cô thẳng thắng nói ra chuyện huỷ hôn, trước đây khi nghe cô nói muốn huỷ hôn ông cũng có chút không muốn nhưng mà bây giờ thì ông lại đồng ý với con gái ông cả hai tay.
“Haizzz chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì, tụi nhỏ cũng còn nhỏ mà mình từ từ rồi tính có được không”
Ông nội hắn nghe đến lời nghị huỷ hôn của bố cô thì có chút hoảng hốt nói
“Chuyện liện quan tới hạnh phúc cả cuộc đời con gái con mà bác nói không có chuyện gì to tát ạ”
“Thoi anh bình tĩnh có gì mình cùng nhau giải quyết có được không”
Bố hắn thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên vội chen vào ngăn lại
“Không nói gì nữa hết á, tóm lại nhà cháu muốn huỷ hôn bởi vì cháu không thể đem hạnh phúc của con gái cháu ra mà đùa được”
“Nhưng mà tình nghĩa hai nhà thì làm sao…”
Mẹ hắn từ nãy giờ không nói gì bỗng liên tiếng hỏi
“Tình cảm hai bên nhà thì cứ như bình thương thôi vẫn thân thiết là được rồi còn chuyện của sấp nhỏ để sấp nhỏ tự tính chứ mình người lớn chen vào cũng không hay”
Mẹ cô lên tiếng tiếp lời mẹ hắn, mẹ cô cũng không muốn hạnh phúc của con gái mình rơi vào tay của một người đang ông không ra gì.
“Thôi cũng trễ rồi mọi người ai về nhà náy đi khi nào rảnh thì chúng ta ngồi lại nói chuyện”
Tất cả cũng giải tán theo lời mẹ cô, ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
“Chuyện này là sao?”
Bố mẹ cô lo lắng hỏi,
“Con cũng không biết lúc đó ai cũng chăm chú vào lời phát biểu của ông nội Dương chẳng để ý cả, chỉ khi có tiếng hét mọi người mới để ý đến thôi”
Anh cô lo lắng lên tiếng, lúc nãy mọi người quá tập trung vào buổi tiệc nên chẳn ai để ý đến ai cả khi mọi chuyện xảy ra mọi người mới tá hoả chạy đến…khoang đã lúc nãy người rơi xuống nước chính là Yến Như.
“Hạo Thần đâu…”
Ông nội Dương lên tiếng mọi người nhìn xung quanh như không thấy hắn.
“Vừa nãy con nhìn thấy Hạo Thần nhảy xuống hồ cứu Yến Như ạ”
Tiểu Phương lên tiếng bởi vì lúc sự việc xảy ra cô ấy nhìn thấy hắn không do dự gì mà nhảy xuống hồ để cứu Yến Như đang vùng vãy dưới nước.
“Cái thằng đó hôn phu nó đang trong phòng cấp cứu thế này mà nó còn đi lo cho người khác”
Ba hắn tức giận nói, mọi người không quan tâm tới việc của hắn chỉ tập trung vào cửa phòng cấp cứu đàn sáng đèn, Trần Nam lo lắng ngồi ở ghế hai tay anh bấu chặt vào nhau.
Ba cô lo lắng cho cô nhưng khi nhìn thấy có một người con trai còn lo lắng cho con gái ông hơn cả ông thì cũng có một niềm vui nhỏ ở trong lòng. Ông nhẹ nhàng đi đến vỗ vào vai cậu vài cái
“Con bé sẽ không sao đâu”
“Là lỗi của con, con không để ý đến em ấy nhiều hơn”
Cậu gục mặt xuống đất tự trách bản thân mình vì một phúc lơ là không để ý đến cô mà lại một lần nữa để cô phải vào căn phòng đó một lần nữa. Cậu tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để cô phải bước chân vào nơi đó một lần nào nữa.
“Không sao không phải là trách nhiệm của anh nên anh không cần tự trách như vậy, người đáng trách là em mới đúng làm anh nhưng không bảo vệ được em gái mình”
Anh cô tự trách bản thân, Tiểu Phương nhìn thấy anh cô đau lòng như vậy cũng tiến đến ôm anh vào lòng mà an ủi.
Lúc này hắn bế Yến Như chạy vào miệng hét lớn
“Cấp cứu…cấp cứu…mau lên cấp cứu”
Hắn và cô ta cả hai đều ướt nhẹp từ trên xuống, cô ta nằm trên tay hắn gương mặt xanh xao có vẻ như sắp xỉu. Nghe tiếng hét của hắn y tá gần đó nhanh chống đẩy băng ca ra cho hắn đặt cô ta lên đẩy vào phòng cấp cứu.
Tất cả mọi người trong đó có cả bố mẹ hắn và ông nội hắn điều nhìn thấy tất cả những hành động của hắn.
“HẠO THẦN…”
Ông nội hắn tức giận gọi tên hắn, hắn nghe thấy có người tên mình liền quay sang nhìn hắn bất ngờ khi nhìn thấy tất cả mọi người
“Sao…sao mọi người ở đây”
“Không ở đây thì làm sao nhìn thấy tất cả hành động mà anh đã làm hả”
“Con làm gì ạ”
“Anh con hỏi hả Thiên Nguyệt con bé nó đang cấp cứu trong kia kìa còn anh ở đây lại lo lắng cho một người con gái khác”
Anh đứng hình bố anh nói cô đang trong phòng cấp cứu á, nhưng tại sao?
“Bố nói gì cơ Nguyệt sao cô ấy lại ở trong phòng cấp cứu được ạ cô ấy bị sao ạ”
Lúc ở buổi tiệc khi nghe tiếng la hắn chỉ để ý đến Yến Như đang ở dưới nước hắn liền lao xuống mà không để ý đến xung quanh vì hắn biết cô ta không biết bơi, hắn không hề biết cô đang ngất xỉu ở trên bờ trong đầu hắn lúc đấy chỉ nghỉ đến Yến Như mà thôi.
Bố hắn muốn nói cho hắn nghe nhưng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu tắt đèn và bật mở, cậu là người phản ứng đầu tiên…
“Mẹ…mẹ cô ấy sao rồi”
Cánh tay cậu cầm lấy tay mẹ cậu rung bần bật vì lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi và lo lắng của con trai bà nhẹ nhàng vỗ tay an ủi.
“Con yên tâm con dâu của mẹ đã bình an rồi”
Cậu dường như được trấn an một phần nào
“Vậy khi nào con gái tôi mới được ra phòng chăm sóc”
“Hiện tại con bé đang được theo dỗi sau 12 giờ sẽ được ra phòng”
“Cảm ơn chị rất nhiều”
“Có gì đâu chị chuyện nên làm mà”
Mẹ cô và mẹ cậu hai người nói chuyện với nhau, cậu thì cũng xin phép lên phòng mẹ để thay đồ vì đồ của cậu đã dính toàn máu của cô.
Lúc này Yến Như cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hắn lo lắng chạy đến hỏi hang cô ta
“Như em thấy sao rồi…”
“Em không sao…”
“Không sao thì tốt rồi…”
Bố cô nhìn thấy hắn đối xử với một người con gái khác như vậy trong khi con gái ông phải nằm theo dỗi ở trong kia thì tức giận nói
“Lão Dương ông nhìn xem thằng con trái quý hoá của ông đang làm gì kìa”
“Tôi…Lão Bạch tôi thật sự xin lỗi… để tôi về dạy lại thằng nhỏ này”
Nói xong bố hắn quay sang tức giận nhìn hắn
“Hạo Thần con đang làm gì vậy hả, hôn thê của con còn nằm trong phòng cấp cứu mà con còn ở đây lo lắng cho người khác là sao”
“Con…con…”
Hắn nhất thời không biết trả lời làm sao, thì Yến Như lên tiếng
“Bác trai bác gái ông nội là lỗi của con, con không nên đến bắt chuyện hỏi thăm với Nguyệt để mọi chuyện xẩy ra như thế này”
Cô ta tỏ vẻ đáng thương nói, Tiểu Phương nghe xong thì muốn tiến đến tát cho cô ta một cái may mà Thiên Phong cản cô ấy lại kịp.
“Ý cô là bạn tôi hại cô à”
“Tôi không có ý đó”
“Nè ý của cô nằm trên mặt chữ kìa ở đó mà không có ý đó”
“Tôi…tôiii…”
Cô ta tỏ vẻ đáng thương ấp úng nói.
“Thoi được rồi chuyện này Dương gia của chúng tôi sẽ điều tra rõ”
Ông nội hắn tức giận từ nãy giờ mới lên tiếng, cô ta nghe đến hai từ điều tra thì có chút sợ, giả vờ mệt để hắn đưa về phòng
“Thần em mệt quá anh đưa em về phòng có được không?”
“Được”
Hắn nghe cô ta nói mệt liền hoảng, quay sang nói với mọi người
“Bọn con xin phép”
Hắn đẩy cô ta rời đi, bố cô thấy vậy thì quay sang ông nội hắn nói
“Bác Dương hiện tại có vẻ như Hạo Thần cũng có người mình thích rồi nên chuyện hôn ước của tụi nhỏ con cũng nghĩ là nên dừng lại ở đây thôi, để sau này có chuyện gì lại không hay”
Bố cô thẳng thắng nói ra chuyện huỷ hôn, trước đây khi nghe cô nói muốn huỷ hôn ông cũng có chút không muốn nhưng mà bây giờ thì ông lại đồng ý với con gái ông cả hai tay.
“Haizzz chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì, tụi nhỏ cũng còn nhỏ mà mình từ từ rồi tính có được không”
Ông nội hắn nghe đến lời nghị huỷ hôn của bố cô thì có chút hoảng hốt nói
“Chuyện liện quan tới hạnh phúc cả cuộc đời con gái con mà bác nói không có chuyện gì to tát ạ”
“Thoi anh bình tĩnh có gì mình cùng nhau giải quyết có được không”
Bố hắn thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên vội chen vào ngăn lại
“Không nói gì nữa hết á, tóm lại nhà cháu muốn huỷ hôn bởi vì cháu không thể đem hạnh phúc của con gái cháu ra mà đùa được”
“Nhưng mà tình nghĩa hai nhà thì làm sao…”
Mẹ hắn từ nãy giờ không nói gì bỗng liên tiếng hỏi
“Tình cảm hai bên nhà thì cứ như bình thương thôi vẫn thân thiết là được rồi còn chuyện của sấp nhỏ để sấp nhỏ tự tính chứ mình người lớn chen vào cũng không hay”
Mẹ cô lên tiếng tiếp lời mẹ hắn, mẹ cô cũng không muốn hạnh phúc của con gái mình rơi vào tay của một người đang ông không ra gì.
“Thôi cũng trễ rồi mọi người ai về nhà náy đi khi nào rảnh thì chúng ta ngồi lại nói chuyện”
Tất cả cũng giải tán theo lời mẹ cô, ai về nhà nấy nghỉ ngơi.