Chương 5
Tôi và Giang Thần đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ trường học, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, như được rắc một lớp lá vàng mỏng lên trên.
Phong cảnh rất đẹp nhưng tôi không cótâm trạng để ngắm.
Bởi vì Giang Thần nói, hạnh phúc kiếp trước vốn là bị tôi cướp đi.
"Mình đã nhường nhịn cậu cả một đời, cũng đã phải trả giá cho sai lầm của mình.
Đời này theo đuổi người mình thích thì có gì sai chứ?"
Giang Thần hiển nhiên có chút kích động, xoa xoa cổ trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi chính là thủ phạm gây ra mọi chuyện xui xẻo của anh ấy.
“Haha,” tôi tức giận cười: “Giang Thần, nếu cậu không thích tôi thì tại sao anh không nói ra ngay từ đầu?”
"Lúc học đại học cậu không nói,sắp kết hôn cậu cũng không nói. Trong suốt mấy chục năm, cậu chưa boa giờ nhắc đến chuyện này."
“Tôi đâu có lấy súng ép cậu phải cưới tôi kia chứ?”
Giang Thần càng tức giận:
“Còn không phải tại cậu, vừa tỏ tình xong cậu liền nói với bạn cùng phòng, Dana lắm chuyện trực tiếp báo tin này trong lớp, nói là tôi phải thiết đãi bọn họ, nếu như tôi lập tức chia tay bạn bè trong lớp sẽ nghĩ gì về tôi chứ.”
"Sau khi chúng ta ở bên nhau, mọi người đều nói rằng cậu đối với tôi tốt thế nào, dường như chỉ cần chia tay với cậu, tôi sẽ trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩa. Cố Kiều, tất cả những điều này đều là tại cậu, cậu đưa tôi lên cái giá cao của đạo đức, dùng lương tâm và đạo đức ràng buộc tôi suốt cả đời!”
Trong ấn tượng của tôi, Giang Thần rất đẹp trai, làn da trắng ngần và khuôn mặt tuấn tú khiến toàn thân anh tỏa sáng.
Anh ấy là người đẹp trai nhất trong các thanh niên, đàn ông trung niên và người già mà tôi từng gặp.
Tôi nheo mắt quan sát từng tấc trên khuôn mặt của Giang Thần, lần đầu tiên tôi phát hiện ra làn da của anh ấy tuy trắng nhưng hơi xỉn màu, trên cằm có hai cái mụn.
Mũi anh tuy cao nhưng hơi rộng khiến anh trông kém thanh tú.
Giang Thần lấp lánh tỏa sáng, hóa ra chỉ là một sinh viên bình thường có chút thanh tú.
Ánh sáng trong anh đến từ tình yêu của tôi chứ không phải từ bản thân anh.
"Đã như vậy, coi như kiếp này chúng ta chưa từng gặp mặt, từ nay về sau cũng đừng liên lạc nữa, tạm biệt.”
Tôi đứng dậy xoay người rời đi, trong lòng có thứ gì đó chợt rơi xuống đất, hóa thành đống đổ nát.
CHƯƠNG 13
Tôi xuất thân từ một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ ở nông thôn, bố mẹ tôi cảm thấy việc có con gái là một mất mát rất lớn và họ đã tìm mọi cách để lấy lại số tiền từ tôi.
Khi tôi còn học cấp 2, bố mẹ tôi không chỉ một lần nói với tôi rằng sau khi tốt nghiệp cấp 2 tôi phải đi làm.
Để thoát khỏi số phận vào nhà máy, tôi đã học tập chăm chỉ và cuối cùng đã thi vào trường cấp 3 với thành tích đứng thứ nhất toàn thành phố.
Nhà trường miễn toàn bộ học phí và lệ phí cho tôi và hứa cấp học bổng cho tôi.
Trưởng thôn và lãnh đạo thị trấn cũng đã đến tận nhà tôi nhiều lần và xin bố mẹ cho tôi đi học.
Sau khi tôi học xong cấp ba, bố mẹ tôi nói tôi có thể học đại học nhưng tôi sẽ phải gửi về nhà 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng.
Tôi đồng ý không chút do dự, rồi tìm cớ chuyển hộ khẩu đến trường học.
Sau khi chuyển hộ khẩu, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với bố mẹ.
Cả hai người họ đều chưa bao giờ đi xa, bởi vì họ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, cũng không biết chuyên ngành và lớp học cụ thể của tôi.
Cộng với sự giúp đỡ của trưởng thôn, cuối cùng tôi đã thoát khỏi hoàn toàn bố mẹ mình khi học đại học.
Tôi trở thành một người không có nhà nên tôi khao khát một mái ấm và được yêu thương.
Kiếp trước tôi bám lấy Giang Thần không buông giống như người sắp chết đuối bám được vào khúc gỗ nổi.
Tôi rất muốn có một gia đình, dù Giang Thần có lúc không tốt với tôi nhưng anh ấy vẫn tốt hơn bố mẹ tôi gấp trăm lần.
Nhà ở tôi ở nông thôn, tôi thậm chí còn không có phòng riêng, giường nằm ở góc phòng khách, không hề có sự riêng tư hay tôn nghiêm.
Tôi coi Giang Thần là cứu tinh của mình, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với tôi một chút, tôi hận không thể lấy mạng sống để báo đáp anh ấy.
Đến bây giờ tôi mới hiểu ra, mình không nên tìm kiếm tình yêu ở bên ngoài.
Tôi nên học cách yêu bản thân.
Không ai có thể là cứu tinh của bạn ngoại trừ chính bạn.
Tôi chạy về phía trước, bỏ lại tất cả quá khứ và bóng tối phía sau.
CHƯƠNG 14
Cuối cùng tôi đã nhận được học bổng, giáo viên phụ đạo nói rằng học trưởng Bùi Ninh, người đã cấp học bổng muốn gặp tôi.
Là anh ấy?
Không ngờ lại là anh ấy!
Tôi chết lặng nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, anh ấy là một trong những nhà đầu tư của công ty chúng tôi, sau khi công ty phá sản, chính anh ấy là người bơm vốn để cứu chúng tôi.
Sau này, sau khi tôi và Giang Thần kết hôn, anh ấy biến mất khỏi thế giới của chúng tôi.
Không ngờ còn có thể được gặp lại anh lần nữa, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn:
"Xin chào, học trưởng Bùi! Cảm ơn học trưởng Bùi!"
Tôi nghiêm túc cúi đầu làm anh cười: “Mau ngồi xuống đi.”
Cuộc gặp gỡ với Bùi Ninh rất vui vẻ, chúng tôi cũng trao đổi thông tin liên lạc, anh ấy nói nếu trong cuộc sống có khó khăn gì thì có thể liên hệ với anh ấy.
Tôi vui vẻ bước về ký túc xá, ăn cám trả vàng.
Kiếp trước Bùi Ninh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, kiếp này anh ấy vẫn là quý nhân của tôi.
Tôi cả đời kinh doanh thương mại điện tử, vừa hay bây giờ là giai đoạn sơ khai, công ty của Bùi Ninh vẫn chưa bắt đầu thành lập nhóm thương mại điện tử, tôi có thể giúp anh ấy việc này, coi như là trả một món ân tình.
Vì tâm trạng vui vẻ nên tôi hào phóng mua một túi trái cây và đồ ăn vặt mang về ký túc xá để đãi bạn cùng phòng.
Vừa trở lại ký túc xá, tôi đã phát hiện hai túi KFC lớn trên bàn của Chu Tiểu Hy.
Nhìn thấy tôi, Chu Tiểu Hy hào phóng nhét một cái hamburger và hai cái bánh trứng vào tay tôi:
"Đây, chắc cậu chưa ăn trưa nhỉ? Ăn đi nhân lúc đang nóng.”
CHƯƠNG 15
Dana ở một bên nháy mắt: "Ăn nhanh đi, đây là “bánh hỷ”."
Tôi mơ hồ chớp mắt: “Bánh gì cơ?”
"Ây da, Tiểu Hy và Giang Thần ở bên nhau rồi!"
Chu Tiểu Hy trợn mắt nhìn Dana:
"Ăn nhanh đi, chân gà cũng không bịt được miệng của cậu!"
Tôi kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Hy, cô ấy và Giang Thần ở bên nhau rồi?
Chu Tiểu Hy có chút xấu hổ nhìn tôi.
Chúng tôi đều sống trong cùng một ký túc xá và ở bên nhau gần như 24 giờ mỗi ngày, tôi có thể giấu tình yêu thầm kín của mình dành cho Giang Thần với những người khác, nhưng tôi không thể giấu được Chu Tiểu Hy, người ngủ đối diện với tôi.
Trên đời có hai thứ khó giấu nhất là ho và tình yêu.
Chu Tiểu Hy vuốt thẳng tóc, cười ngượng ngùng: "Cố Kiều, cậu không để bụng chứ?"
Tôi nở một nụ cười chân thành:
“Cậu nói gì vậy chứ, mình đương nhiên không để bụng, chúng ta là bạn bè, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Quá khứ tối tăm không thể theo đuổi, nhưng con đường đi tới tương lai thì tươi sáng và rực rỡ.
Giang Thần chỉ là chuyện của quá khứ, hiện tại tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập và kiếm tiền.
Phong cảnh rất đẹp nhưng tôi không cótâm trạng để ngắm.
Bởi vì Giang Thần nói, hạnh phúc kiếp trước vốn là bị tôi cướp đi.
"Mình đã nhường nhịn cậu cả một đời, cũng đã phải trả giá cho sai lầm của mình.
Đời này theo đuổi người mình thích thì có gì sai chứ?"
Giang Thần hiển nhiên có chút kích động, xoa xoa cổ trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi chính là thủ phạm gây ra mọi chuyện xui xẻo của anh ấy.
“Haha,” tôi tức giận cười: “Giang Thần, nếu cậu không thích tôi thì tại sao anh không nói ra ngay từ đầu?”
"Lúc học đại học cậu không nói,sắp kết hôn cậu cũng không nói. Trong suốt mấy chục năm, cậu chưa boa giờ nhắc đến chuyện này."
“Tôi đâu có lấy súng ép cậu phải cưới tôi kia chứ?”
Giang Thần càng tức giận:
“Còn không phải tại cậu, vừa tỏ tình xong cậu liền nói với bạn cùng phòng, Dana lắm chuyện trực tiếp báo tin này trong lớp, nói là tôi phải thiết đãi bọn họ, nếu như tôi lập tức chia tay bạn bè trong lớp sẽ nghĩ gì về tôi chứ.”
"Sau khi chúng ta ở bên nhau, mọi người đều nói rằng cậu đối với tôi tốt thế nào, dường như chỉ cần chia tay với cậu, tôi sẽ trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩa. Cố Kiều, tất cả những điều này đều là tại cậu, cậu đưa tôi lên cái giá cao của đạo đức, dùng lương tâm và đạo đức ràng buộc tôi suốt cả đời!”
Trong ấn tượng của tôi, Giang Thần rất đẹp trai, làn da trắng ngần và khuôn mặt tuấn tú khiến toàn thân anh tỏa sáng.
Anh ấy là người đẹp trai nhất trong các thanh niên, đàn ông trung niên và người già mà tôi từng gặp.
Tôi nheo mắt quan sát từng tấc trên khuôn mặt của Giang Thần, lần đầu tiên tôi phát hiện ra làn da của anh ấy tuy trắng nhưng hơi xỉn màu, trên cằm có hai cái mụn.
Mũi anh tuy cao nhưng hơi rộng khiến anh trông kém thanh tú.
Giang Thần lấp lánh tỏa sáng, hóa ra chỉ là một sinh viên bình thường có chút thanh tú.
Ánh sáng trong anh đến từ tình yêu của tôi chứ không phải từ bản thân anh.
"Đã như vậy, coi như kiếp này chúng ta chưa từng gặp mặt, từ nay về sau cũng đừng liên lạc nữa, tạm biệt.”
Tôi đứng dậy xoay người rời đi, trong lòng có thứ gì đó chợt rơi xuống đất, hóa thành đống đổ nát.
CHƯƠNG 13
Tôi xuất thân từ một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ ở nông thôn, bố mẹ tôi cảm thấy việc có con gái là một mất mát rất lớn và họ đã tìm mọi cách để lấy lại số tiền từ tôi.
Khi tôi còn học cấp 2, bố mẹ tôi không chỉ một lần nói với tôi rằng sau khi tốt nghiệp cấp 2 tôi phải đi làm.
Để thoát khỏi số phận vào nhà máy, tôi đã học tập chăm chỉ và cuối cùng đã thi vào trường cấp 3 với thành tích đứng thứ nhất toàn thành phố.
Nhà trường miễn toàn bộ học phí và lệ phí cho tôi và hứa cấp học bổng cho tôi.
Trưởng thôn và lãnh đạo thị trấn cũng đã đến tận nhà tôi nhiều lần và xin bố mẹ cho tôi đi học.
Sau khi tôi học xong cấp ba, bố mẹ tôi nói tôi có thể học đại học nhưng tôi sẽ phải gửi về nhà 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng.
Tôi đồng ý không chút do dự, rồi tìm cớ chuyển hộ khẩu đến trường học.
Sau khi chuyển hộ khẩu, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với bố mẹ.
Cả hai người họ đều chưa bao giờ đi xa, bởi vì họ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, cũng không biết chuyên ngành và lớp học cụ thể của tôi.
Cộng với sự giúp đỡ của trưởng thôn, cuối cùng tôi đã thoát khỏi hoàn toàn bố mẹ mình khi học đại học.
Tôi trở thành một người không có nhà nên tôi khao khát một mái ấm và được yêu thương.
Kiếp trước tôi bám lấy Giang Thần không buông giống như người sắp chết đuối bám được vào khúc gỗ nổi.
Tôi rất muốn có một gia đình, dù Giang Thần có lúc không tốt với tôi nhưng anh ấy vẫn tốt hơn bố mẹ tôi gấp trăm lần.
Nhà ở tôi ở nông thôn, tôi thậm chí còn không có phòng riêng, giường nằm ở góc phòng khách, không hề có sự riêng tư hay tôn nghiêm.
Tôi coi Giang Thần là cứu tinh của mình, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với tôi một chút, tôi hận không thể lấy mạng sống để báo đáp anh ấy.
Đến bây giờ tôi mới hiểu ra, mình không nên tìm kiếm tình yêu ở bên ngoài.
Tôi nên học cách yêu bản thân.
Không ai có thể là cứu tinh của bạn ngoại trừ chính bạn.
Tôi chạy về phía trước, bỏ lại tất cả quá khứ và bóng tối phía sau.
CHƯƠNG 14
Cuối cùng tôi đã nhận được học bổng, giáo viên phụ đạo nói rằng học trưởng Bùi Ninh, người đã cấp học bổng muốn gặp tôi.
Là anh ấy?
Không ngờ lại là anh ấy!
Tôi chết lặng nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, anh ấy là một trong những nhà đầu tư của công ty chúng tôi, sau khi công ty phá sản, chính anh ấy là người bơm vốn để cứu chúng tôi.
Sau này, sau khi tôi và Giang Thần kết hôn, anh ấy biến mất khỏi thế giới của chúng tôi.
Không ngờ còn có thể được gặp lại anh lần nữa, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn:
"Xin chào, học trưởng Bùi! Cảm ơn học trưởng Bùi!"
Tôi nghiêm túc cúi đầu làm anh cười: “Mau ngồi xuống đi.”
Cuộc gặp gỡ với Bùi Ninh rất vui vẻ, chúng tôi cũng trao đổi thông tin liên lạc, anh ấy nói nếu trong cuộc sống có khó khăn gì thì có thể liên hệ với anh ấy.
Tôi vui vẻ bước về ký túc xá, ăn cám trả vàng.
Kiếp trước Bùi Ninh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, kiếp này anh ấy vẫn là quý nhân của tôi.
Tôi cả đời kinh doanh thương mại điện tử, vừa hay bây giờ là giai đoạn sơ khai, công ty của Bùi Ninh vẫn chưa bắt đầu thành lập nhóm thương mại điện tử, tôi có thể giúp anh ấy việc này, coi như là trả một món ân tình.
Vì tâm trạng vui vẻ nên tôi hào phóng mua một túi trái cây và đồ ăn vặt mang về ký túc xá để đãi bạn cùng phòng.
Vừa trở lại ký túc xá, tôi đã phát hiện hai túi KFC lớn trên bàn của Chu Tiểu Hy.
Nhìn thấy tôi, Chu Tiểu Hy hào phóng nhét một cái hamburger và hai cái bánh trứng vào tay tôi:
"Đây, chắc cậu chưa ăn trưa nhỉ? Ăn đi nhân lúc đang nóng.”
CHƯƠNG 15
Dana ở một bên nháy mắt: "Ăn nhanh đi, đây là “bánh hỷ”."
Tôi mơ hồ chớp mắt: “Bánh gì cơ?”
"Ây da, Tiểu Hy và Giang Thần ở bên nhau rồi!"
Chu Tiểu Hy trợn mắt nhìn Dana:
"Ăn nhanh đi, chân gà cũng không bịt được miệng của cậu!"
Tôi kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Hy, cô ấy và Giang Thần ở bên nhau rồi?
Chu Tiểu Hy có chút xấu hổ nhìn tôi.
Chúng tôi đều sống trong cùng một ký túc xá và ở bên nhau gần như 24 giờ mỗi ngày, tôi có thể giấu tình yêu thầm kín của mình dành cho Giang Thần với những người khác, nhưng tôi không thể giấu được Chu Tiểu Hy, người ngủ đối diện với tôi.
Trên đời có hai thứ khó giấu nhất là ho và tình yêu.
Chu Tiểu Hy vuốt thẳng tóc, cười ngượng ngùng: "Cố Kiều, cậu không để bụng chứ?"
Tôi nở một nụ cười chân thành:
“Cậu nói gì vậy chứ, mình đương nhiên không để bụng, chúng ta là bạn bè, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Quá khứ tối tăm không thể theo đuổi, nhưng con đường đi tới tương lai thì tươi sáng và rực rỡ.
Giang Thần chỉ là chuyện của quá khứ, hiện tại tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập và kiếm tiền.