Chương 30: Mọi Thứ Của Anh Đều Trao Cho Em
“Coi bộ cô bé thích đồ ngủ của chị lắm nhỉ? Nếu em thích chị liền bố thí cho em được không?”
Đỗ Ý Như ngạc nhiên nhìn Tố Yên, hai mắt bắt đầu ứa ra những giọt lệ ủy khuất: “Sao chị lại nói như thế? Em chỉ là thấy đẹp nên mới mặc thử thôi mà.”
Nắm tay Lệnh Khắc đi vào phòng khách Tố Yên dịu dàng cởi khăn choàng cô cho hắn rồi dặn dò: “Lên phòng tắm rửa sạch sẽ một lát nữa em lên bôi thuốc cho anh.”
Lệnh Khắc gật đầu sau đó nhìn sang Đỗ Ý Như đang ủy khuất nhìn mình lại lắc đầu rời đi, nhà này vợ hắn là nóc, Lệnh Khắc không dám bật vợ đâu.
Bây giờ phòng khách chỉ còn lại Tố Yên cùng Đỗ Ý Như đang ngồi trên sofa, nhìn thiếu nữ vẫn còn đang giả ngây ngô Tố Yên ngứa mắt tột cùng liền nói.
“Có gì thì nói ra cứ giả vở đáng thương vô tại trước mặt chồng tôi làm gì? Tôi không phải dạng người dễ bắt nạt.”
Gương mặt Đỗ Ý Như nhất thời trắng bệch, ánh mắt nhìn Tố Yên có ba phần sợ hãi, ánh mắt cô tựa như một nữ vương đang nhìn mấy con tôm tép diễn trò khiến cô ta không khỏi né tránh.
Bàn tay ở trên sofa cũng nắm chặt làm cho sofa một mảng nhăn nhúm, để ý đến bàn tay ấy Tố Yên lại nhớ đến hồi sáng nay, cô không khỏi mỉm cười.
“Bàn tay không an phận tốt nhất nên chặt đi nhỉ? Hay cô bé chờ chị nói thẳng ra?”
Trước lời đầy hàm ý đe dọa của Tố Yên, hai mắt Đỗ Ý Như bắt đầu ửng đỏ muốn trào ra nước mắt, tưởng chừng sẽ làm cho cô hạ giọng một chút liền bị cái quát của cô làm cho nước mắt buộc phải chảy lại vào trong.
“Nín! Có giỏi thì cô khóc to lên?”
Nhìn người đối diện có chút sợ hãi rồi Tố Yên cũng thở dài đứng lên: “Khuyên cô tốt nhất nên an phận, tôi không phải dạng dễ dãi như chồng tôi đâu.
Đỗ Ý Như mím môi không muốn đáp lại lời của của Tố Yên giả vờ như hoàn toàn những lời cô nói đều một chữ không lọt vào tai của cô ta.
“Hửm? Tôi không phải nói suôn đâu, cái giá phải trả đắt lắm.”
Nói rồi Tố Yên bỏ lên phòng để cho Đỗ Ý Như vẫn ngồi ở đó, hai mắt âm trầm nhìn về bóng lưng của cô. Cô ta đi về phòng của mình.
Sau khi dạy dỗ cho Đỗ Ý Như một trận cho ra trò thì Tố Yên cũng đi lên trên phòng, nhìn Lệnh Khắc với bộ đồ ngủ dễ thương mà cô chọn khi đó Tố Yên không khỏi phì cười.
“Lên giường đi.”
Lệnh Khắc bị lời nói táo bạo của Tố Yên làm cho ngơ cả người, hắn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nữ nhân, hai má ửng hồng thấy rõ. Biết nam nhân đang nghĩ bậy Tố Yên cũng thuận theo mỉm cười đầy nham hiểm, đôi mắt híp lại.
“Mau lên giường nào, chồng.”
Bị lời nói tựa như thôi miên của cô tác động Lệnh Khắc cũng nằm lên giường, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt cũng dường như đang né tránh.
“Nhẹ tay thôi vợ…”
Bị câu nói của Lệnh Khắc chọc cho cười Tố Yên liền nhào lên giường từ tốn cởi áo cho hắn, ánh mắt Lệnh Khắc cứ lơ đãng nhìn sang chỗ khác tựa như không dám nhìn về phía Tố Yên.
“Phì… Tiểu Khắc! Anh làm cái gì thế? Quay lưng lại em bôi thuốc cho.”
Bao nhiêu tưởng tượng đen tối của Lệnh Khắc phút chốc bị đánh tan bởi câu nói vô hại của Tố Yên, hắn đỏ mặt đến tột độ liền quay lưng lại, gương mặt anh tuấn hoàn toàn áp vào gối không lộ ra.
Dù không nhìn được biểu cảm của Lệnh Khắc nhưng Tố Yên lại chắc chắn hắn đang rất ngại bởi đôi tai đỏ hỏn kia hoàn toàn đã tố cáo hắn.
“Nằm yên một chút, có đau thì cứ nói em sẽ nhẹ tay lại."
Tố Yên cầm lấy lọ thuốc tay chấm vài cái rồi từ từ chấm lên vết thương cho Lệnh Khắc, thuốc mang tính mát lạnh vô tình chạm vào vết thương khiến hắn giật mình la lên khiến Tố Yên rụt tay về.
“Em bôi đau sao?”
Lệnh Khắc mỉm môi lắc đầu: “Không đau… chỉ là giật mình một chút.”
Thấy thế Tố Yên thở phào tiếp tục bôi thuốc cho hắn, nhìn nam nhân ngoan ngoãn để mình bôi thuốc trái tim cô bỗng trỗi lên một cảm giác thỏa mãn.
“Tiểu Khắc! Anh biết không? Nhìn chúng ta hiện tại như phú bà đang bao nuôi một tiểu minh tinh vậy đó.”
Lệnh Khắc gương mặt úp vào gối không khỏi run lên: “Haha… nếu là thế thì Tiểu Khắc này nguyện làm tiểu minh tinh nhận sự bao nuôi của phú bà Tố Yên.”
Đúng vậy, dù Lệnh Khắc có mất đi đoạn kí ức đau buồn hay những kỉ niệm đáng nhớ đối với Tố Yên thì trái tim hắn vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng.
Từ khi mất trí nhớ Lệnh Khắc hắn coi Tố Yên tựa như cả thế giới, một thế giới chỉ có riêng mình hắn. Hắn muốn sự dịu dàng của cô, muốn sự ân cần của cô càng muốn trái tim cô chỉ có mình.
Như thể đó là điều trước kia hắn mong muốn, dù mất trí nhớ hay không cả thân thể này. Cả trái tim này hay cả lí trí này đều một lòng hướng về Tố Yên, muốn trao mọi thứ của bản thân cho cô.
Đỗ Ý Như ngạc nhiên nhìn Tố Yên, hai mắt bắt đầu ứa ra những giọt lệ ủy khuất: “Sao chị lại nói như thế? Em chỉ là thấy đẹp nên mới mặc thử thôi mà.”
Nắm tay Lệnh Khắc đi vào phòng khách Tố Yên dịu dàng cởi khăn choàng cô cho hắn rồi dặn dò: “Lên phòng tắm rửa sạch sẽ một lát nữa em lên bôi thuốc cho anh.”
Lệnh Khắc gật đầu sau đó nhìn sang Đỗ Ý Như đang ủy khuất nhìn mình lại lắc đầu rời đi, nhà này vợ hắn là nóc, Lệnh Khắc không dám bật vợ đâu.
Bây giờ phòng khách chỉ còn lại Tố Yên cùng Đỗ Ý Như đang ngồi trên sofa, nhìn thiếu nữ vẫn còn đang giả ngây ngô Tố Yên ngứa mắt tột cùng liền nói.
“Có gì thì nói ra cứ giả vở đáng thương vô tại trước mặt chồng tôi làm gì? Tôi không phải dạng người dễ bắt nạt.”
Gương mặt Đỗ Ý Như nhất thời trắng bệch, ánh mắt nhìn Tố Yên có ba phần sợ hãi, ánh mắt cô tựa như một nữ vương đang nhìn mấy con tôm tép diễn trò khiến cô ta không khỏi né tránh.
Bàn tay ở trên sofa cũng nắm chặt làm cho sofa một mảng nhăn nhúm, để ý đến bàn tay ấy Tố Yên lại nhớ đến hồi sáng nay, cô không khỏi mỉm cười.
“Bàn tay không an phận tốt nhất nên chặt đi nhỉ? Hay cô bé chờ chị nói thẳng ra?”
Trước lời đầy hàm ý đe dọa của Tố Yên, hai mắt Đỗ Ý Như bắt đầu ửng đỏ muốn trào ra nước mắt, tưởng chừng sẽ làm cho cô hạ giọng một chút liền bị cái quát của cô làm cho nước mắt buộc phải chảy lại vào trong.
“Nín! Có giỏi thì cô khóc to lên?”
Nhìn người đối diện có chút sợ hãi rồi Tố Yên cũng thở dài đứng lên: “Khuyên cô tốt nhất nên an phận, tôi không phải dạng dễ dãi như chồng tôi đâu.
Đỗ Ý Như mím môi không muốn đáp lại lời của của Tố Yên giả vờ như hoàn toàn những lời cô nói đều một chữ không lọt vào tai của cô ta.
“Hửm? Tôi không phải nói suôn đâu, cái giá phải trả đắt lắm.”
Nói rồi Tố Yên bỏ lên phòng để cho Đỗ Ý Như vẫn ngồi ở đó, hai mắt âm trầm nhìn về bóng lưng của cô. Cô ta đi về phòng của mình.
Sau khi dạy dỗ cho Đỗ Ý Như một trận cho ra trò thì Tố Yên cũng đi lên trên phòng, nhìn Lệnh Khắc với bộ đồ ngủ dễ thương mà cô chọn khi đó Tố Yên không khỏi phì cười.
“Lên giường đi.”
Lệnh Khắc bị lời nói táo bạo của Tố Yên làm cho ngơ cả người, hắn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nữ nhân, hai má ửng hồng thấy rõ. Biết nam nhân đang nghĩ bậy Tố Yên cũng thuận theo mỉm cười đầy nham hiểm, đôi mắt híp lại.
“Mau lên giường nào, chồng.”
Bị lời nói tựa như thôi miên của cô tác động Lệnh Khắc cũng nằm lên giường, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt cũng dường như đang né tránh.
“Nhẹ tay thôi vợ…”
Bị câu nói của Lệnh Khắc chọc cho cười Tố Yên liền nhào lên giường từ tốn cởi áo cho hắn, ánh mắt Lệnh Khắc cứ lơ đãng nhìn sang chỗ khác tựa như không dám nhìn về phía Tố Yên.
“Phì… Tiểu Khắc! Anh làm cái gì thế? Quay lưng lại em bôi thuốc cho.”
Bao nhiêu tưởng tượng đen tối của Lệnh Khắc phút chốc bị đánh tan bởi câu nói vô hại của Tố Yên, hắn đỏ mặt đến tột độ liền quay lưng lại, gương mặt anh tuấn hoàn toàn áp vào gối không lộ ra.
Dù không nhìn được biểu cảm của Lệnh Khắc nhưng Tố Yên lại chắc chắn hắn đang rất ngại bởi đôi tai đỏ hỏn kia hoàn toàn đã tố cáo hắn.
“Nằm yên một chút, có đau thì cứ nói em sẽ nhẹ tay lại."
Tố Yên cầm lấy lọ thuốc tay chấm vài cái rồi từ từ chấm lên vết thương cho Lệnh Khắc, thuốc mang tính mát lạnh vô tình chạm vào vết thương khiến hắn giật mình la lên khiến Tố Yên rụt tay về.
“Em bôi đau sao?”
Lệnh Khắc mỉm môi lắc đầu: “Không đau… chỉ là giật mình một chút.”
Thấy thế Tố Yên thở phào tiếp tục bôi thuốc cho hắn, nhìn nam nhân ngoan ngoãn để mình bôi thuốc trái tim cô bỗng trỗi lên một cảm giác thỏa mãn.
“Tiểu Khắc! Anh biết không? Nhìn chúng ta hiện tại như phú bà đang bao nuôi một tiểu minh tinh vậy đó.”
Lệnh Khắc gương mặt úp vào gối không khỏi run lên: “Haha… nếu là thế thì Tiểu Khắc này nguyện làm tiểu minh tinh nhận sự bao nuôi của phú bà Tố Yên.”
Đúng vậy, dù Lệnh Khắc có mất đi đoạn kí ức đau buồn hay những kỉ niệm đáng nhớ đối với Tố Yên thì trái tim hắn vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng.
Từ khi mất trí nhớ Lệnh Khắc hắn coi Tố Yên tựa như cả thế giới, một thế giới chỉ có riêng mình hắn. Hắn muốn sự dịu dàng của cô, muốn sự ân cần của cô càng muốn trái tim cô chỉ có mình.
Như thể đó là điều trước kia hắn mong muốn, dù mất trí nhớ hay không cả thân thể này. Cả trái tim này hay cả lí trí này đều một lòng hướng về Tố Yên, muốn trao mọi thứ của bản thân cho cô.