Chương 24: Tranh Cãi
Sáng sớm hôm sau Lệnh Khắc tỉnh dậy từ rất sớm chuẩn bị thức ăn sáng cho Tố Yên, tạp dề được cột ngay ngắn ngang eo, trên tay hắn là một cái vá múc canh.
Bàn tay to lớn thì nấu ăn không ngừng miệng thì lại ngân nga những câu hát si, hát lượn chẳng rõ lời.
Nêm thử vài muỗng hắn thấy vừa vị rồi liền tắt bếp, cởi chiếc tạp dề được quấn ngang hông thong dong bê thức ăn lên bàn ăn.
Nhớ ra Tố Yên vẫn chưa tỉnh dậy hắn dự tính lên phòng bế cô xuống thì một tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại của hắn.
Nhìn tên danh bạ chỉ để duy nhất hai chữ “ông già” Lệnh Khắc nhíu mày khó chịu, hắn làm sao mà quên được vị cha già kính yêu người đã một tay góp sức cho Lệnh Tư Ân thành công cái kế hoạch kia cho được.
Chậm chạp không biết bắt máy hay không nhưng sau một lúc đắn đo suy nghĩ Lệnh Khắc cũng chịu bắt máy.
“Có chuyện gì sao mà ông già lại gọi cho tôi lúc sáng sớm như này?”
Bên đầu giây bên kia là một giọng nói khàn khàn của một gia chủ cũng đã lớn tuổi: “Mẹ con khỏe chứ? Con có thể nói bà ấy gặp ta một lần thôi được không?”
Lệnh Khắc nghe lão nhân gia bên đầu dây bên kia nhắc đến mẹ mình hắn không khỏi nhíu mày, hai mắt đỏ rực kèm theo là những sợi tơ máu hiện rõ trên trán hắn.
“Ông đừng có mà lơ là, mau nói vấn đề chính.”
Lão nhân gia im lặng một lúc rồi mới cất tiếng: “Có vẻ con đã trái ý ta mà cưới con bé kia suốt bảy năm ta ở Anh Quốc nhỉ? Đến cả thằng Ân cũng giấu diếm… mau về.”
Lệnh Khắc nghiến răng hằng giọng: “Đừng có mà ra lệnh cho tôi, không phải vì mẹ thì có chết tôi cũng không nhận người cha ác độc như ông.”
Lệnh Nghiêm Tôn bị con trai sỉ nhục không những không tức giận mà chỉ nhàn nhạt “Ừ” rồi lại cúp máy để lại Lệnh Khắc tức đến nổi máu.
Hắn tiếc nuối nhìn bàn thức ăn rồi viết một tờ giấy ghi chú đặt ở trên bàn, trước khi rời đi hắn không quên đậy lại chiếc vung hâm nóng cho Tố Yên.
Vào trong gara hắn chọn chiếc xe như thường ngày rồi vào ghé lái, tay theo thói với lấy bao thuốc lá để ở trong xe, châm một điếu rồi hút một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói cay nồng.
Theo lời đe dọa của người cha vô tâm kia Lệnh Khắc hoàn toàn phải nghe theo ông ta mà trở về nhà, một kẻ như ông ta không biết sẽ làm cái gì đụng đến Tố Yên của hắn đâu.
Vào căn biệt thự lớn của Lệnh Gia, Lệnh Khắc bộ dáng đại thiếu gia ngang ngược hoành hành cũng được trở lại. Hắn mặc kệ cho người hầu hết sức khuyên can Lệnh Khắc vẫn mạnh mẽ một chân đá cho cánh cửa bị bật ra.
Chờ khi đến cánh cửa do lực mạnh mà bị mở ra, trước mắt hắn là một cảnh tượng kinh tơm hơn bao giờ hết. Nơi thư phòng của Lệnh Nghiêm Tôn lại hoàn toàn chứa chấp hình ảnh của người vợ cũ của ông ta, cung chính là mẹ của Lệnh Khắc hắn.
Nhìn ánh mắt lạnh đạm của ông già nhà mình Lệnh Khắc không khỏi có cái nhìn khinh miệt.
Ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa tượng trung như một vị vua đang ngồi lên số vàng trong tay mình, Lệnh Nghiêm Tôn cũng đã hơn năm mươi tuổi nhìn nhìn sơ qua lại tựa như một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Gương mặt mang rõ khí chất lão đại thứ thiệt, ánh mắt lão nhìn người khác như một công cụ hay cây hái ra tiền. Ánh mắt trần ngập sát khí hoàn toàn đều nhìn vào Lệnh Khắc mà quát lớn.
“Thằng con khốn nạn! Chẳng phải tao đã nói cấm mày với con nhỏ kia kết hôn rồi sao? Mày xem lời nói của ba như gió thoảng qua tai à?”
Lệnh Khắc lại bày ra bộ dáng bất cần đời, ngồi vào chiếc ghế đối diện Lệnh Nghiêm Tôn: “Nếu mày đã đến thì chúng ta cùng nói chuyện nào con trai?”
“Ông cứ nói.”
Lệnh Nghiêm Tôn gõ gõ bàn một lúc, hai mắt híp lại trong thấy rõ, thậm chí còn sơ qua nhìn được ý đồ đáng sợ từ lão ta.
“Chuyện……”
Sau khi bàn việc công vụ xong Lệnh Khắc khôi khỏi lo lắng cho Tố Yên hơn, cái người cha này của hắn chính là ác quỷ sống.
Nụ cười trên môi Lệnh Nghiêm Tôn cũng chưa được lâu tì hắn cũng im lặng chỉ nhìn Lệnh Khắc một lúc lâu, rồi hỏi: “Mẹ con…”
Lời nói chưa được dứt câu mà đã bị đứa trẻ kia nhanh chóng trả lời trước: “Đừng có nhắc đến mẹ trước mặt tôi, nhưng năm khi trước khi ông đối xử với mẹ như nào tôi sẽ hoàn toàn trả thù, vĩnh viễn đừng hòng gặp tôi.
“Mày…”
Lệnh Nghiêm Tôn bị Lệnh Khắc chọc cho tức đến tuyệt độ, đứa con trai của hắn lại đần đồn như thế.
Chẳng biết từ đâu Lệnh Nghiêm Tôn lấy ra một cái cây gỗ dài và dầy hơn hẳn mấy cây ngoài đường kia, ông ta như mất kiểm sát mà đánh cho Lệnh Khắc từng cú đánh nhưng may mắn thay hắn đều đã chắn được hết.
“Đừng quơ gậy lung tung, coi chừng bản thân không thể sống nữa đâu bố già.”
“Mẹ kiếp! Thằng bất hiếu này, đứng lại cho bố.”
Bàn tay to lớn thì nấu ăn không ngừng miệng thì lại ngân nga những câu hát si, hát lượn chẳng rõ lời.
Nêm thử vài muỗng hắn thấy vừa vị rồi liền tắt bếp, cởi chiếc tạp dề được quấn ngang hông thong dong bê thức ăn lên bàn ăn.
Nhớ ra Tố Yên vẫn chưa tỉnh dậy hắn dự tính lên phòng bế cô xuống thì một tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại của hắn.
Nhìn tên danh bạ chỉ để duy nhất hai chữ “ông già” Lệnh Khắc nhíu mày khó chịu, hắn làm sao mà quên được vị cha già kính yêu người đã một tay góp sức cho Lệnh Tư Ân thành công cái kế hoạch kia cho được.
Chậm chạp không biết bắt máy hay không nhưng sau một lúc đắn đo suy nghĩ Lệnh Khắc cũng chịu bắt máy.
“Có chuyện gì sao mà ông già lại gọi cho tôi lúc sáng sớm như này?”
Bên đầu giây bên kia là một giọng nói khàn khàn của một gia chủ cũng đã lớn tuổi: “Mẹ con khỏe chứ? Con có thể nói bà ấy gặp ta một lần thôi được không?”
Lệnh Khắc nghe lão nhân gia bên đầu dây bên kia nhắc đến mẹ mình hắn không khỏi nhíu mày, hai mắt đỏ rực kèm theo là những sợi tơ máu hiện rõ trên trán hắn.
“Ông đừng có mà lơ là, mau nói vấn đề chính.”
Lão nhân gia im lặng một lúc rồi mới cất tiếng: “Có vẻ con đã trái ý ta mà cưới con bé kia suốt bảy năm ta ở Anh Quốc nhỉ? Đến cả thằng Ân cũng giấu diếm… mau về.”
Lệnh Khắc nghiến răng hằng giọng: “Đừng có mà ra lệnh cho tôi, không phải vì mẹ thì có chết tôi cũng không nhận người cha ác độc như ông.”
Lệnh Nghiêm Tôn bị con trai sỉ nhục không những không tức giận mà chỉ nhàn nhạt “Ừ” rồi lại cúp máy để lại Lệnh Khắc tức đến nổi máu.
Hắn tiếc nuối nhìn bàn thức ăn rồi viết một tờ giấy ghi chú đặt ở trên bàn, trước khi rời đi hắn không quên đậy lại chiếc vung hâm nóng cho Tố Yên.
Vào trong gara hắn chọn chiếc xe như thường ngày rồi vào ghé lái, tay theo thói với lấy bao thuốc lá để ở trong xe, châm một điếu rồi hút một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói cay nồng.
Theo lời đe dọa của người cha vô tâm kia Lệnh Khắc hoàn toàn phải nghe theo ông ta mà trở về nhà, một kẻ như ông ta không biết sẽ làm cái gì đụng đến Tố Yên của hắn đâu.
Vào căn biệt thự lớn của Lệnh Gia, Lệnh Khắc bộ dáng đại thiếu gia ngang ngược hoành hành cũng được trở lại. Hắn mặc kệ cho người hầu hết sức khuyên can Lệnh Khắc vẫn mạnh mẽ một chân đá cho cánh cửa bị bật ra.
Chờ khi đến cánh cửa do lực mạnh mà bị mở ra, trước mắt hắn là một cảnh tượng kinh tơm hơn bao giờ hết. Nơi thư phòng của Lệnh Nghiêm Tôn lại hoàn toàn chứa chấp hình ảnh của người vợ cũ của ông ta, cung chính là mẹ của Lệnh Khắc hắn.
Nhìn ánh mắt lạnh đạm của ông già nhà mình Lệnh Khắc không khỏi có cái nhìn khinh miệt.
Ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa tượng trung như một vị vua đang ngồi lên số vàng trong tay mình, Lệnh Nghiêm Tôn cũng đã hơn năm mươi tuổi nhìn nhìn sơ qua lại tựa như một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Gương mặt mang rõ khí chất lão đại thứ thiệt, ánh mắt lão nhìn người khác như một công cụ hay cây hái ra tiền. Ánh mắt trần ngập sát khí hoàn toàn đều nhìn vào Lệnh Khắc mà quát lớn.
“Thằng con khốn nạn! Chẳng phải tao đã nói cấm mày với con nhỏ kia kết hôn rồi sao? Mày xem lời nói của ba như gió thoảng qua tai à?”
Lệnh Khắc lại bày ra bộ dáng bất cần đời, ngồi vào chiếc ghế đối diện Lệnh Nghiêm Tôn: “Nếu mày đã đến thì chúng ta cùng nói chuyện nào con trai?”
“Ông cứ nói.”
Lệnh Nghiêm Tôn gõ gõ bàn một lúc, hai mắt híp lại trong thấy rõ, thậm chí còn sơ qua nhìn được ý đồ đáng sợ từ lão ta.
“Chuyện……”
Sau khi bàn việc công vụ xong Lệnh Khắc khôi khỏi lo lắng cho Tố Yên hơn, cái người cha này của hắn chính là ác quỷ sống.
Nụ cười trên môi Lệnh Nghiêm Tôn cũng chưa được lâu tì hắn cũng im lặng chỉ nhìn Lệnh Khắc một lúc lâu, rồi hỏi: “Mẹ con…”
Lời nói chưa được dứt câu mà đã bị đứa trẻ kia nhanh chóng trả lời trước: “Đừng có nhắc đến mẹ trước mặt tôi, nhưng năm khi trước khi ông đối xử với mẹ như nào tôi sẽ hoàn toàn trả thù, vĩnh viễn đừng hòng gặp tôi.
“Mày…”
Lệnh Nghiêm Tôn bị Lệnh Khắc chọc cho tức đến tuyệt độ, đứa con trai của hắn lại đần đồn như thế.
Chẳng biết từ đâu Lệnh Nghiêm Tôn lấy ra một cái cây gỗ dài và dầy hơn hẳn mấy cây ngoài đường kia, ông ta như mất kiểm sát mà đánh cho Lệnh Khắc từng cú đánh nhưng may mắn thay hắn đều đã chắn được hết.
“Đừng quơ gậy lung tung, coi chừng bản thân không thể sống nữa đâu bố già.”
“Mẹ kiếp! Thằng bất hiếu này, đứng lại cho bố.”