Chương 19: Ý Đồ
Nữ nhân dịu dàng tiến đến rồi đưa tay lên gần gương mặt anh tuấn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cao của nam nhân.
Bàn tay trượt đến một bên tai của Lệnh Khắc nhẹ nhàng chạm lên: “Khốn nạn nhà anh, làm con dâu của tôi giận rồi đến tìm tôi chứ gì”
Lệnh Khắc bị bà mẹ nghiêm khắc của mình la rầy một trận thì đã ngồi yên vị trên chiếc sofa uống trà, hắn đang ở một cửa hàng thời trang cao cấp được mở từ khi công ty hắn vừa mới đi lên cao.
Vì đam mê thiết kế của mẹ hắn nên Lệnh Khắc đã giao chiếc cửa hàng nổi tiếng này cho bà, bây giờ để Tố Yên không bị lép vế trước những nữ nhân khác hắn không ngần ngại đến đây chi một khoảng khổng lồ để mua một bộ lễ phục cho cô.
“Đây là những mẫu đồ phiên bản giới hạn vừa mới được công bố trong bộ sưu tập của mẹ cùng với bộ trang sức quý giá kia tổng cộng hơn 300 vạn tệ, vì là con nên ta đã lấy rẻ hết mức rồi.”
Lệnh Khắc nhìn những bộ đồ tưởng tượng Tố Yên sẽ mặc chúng trở nên xinh đẹp biết bao, gương mặt hắn chợt đỏ đến kì lạ, rút thẻ đen Lệnh Khắc thanh toán hết những bộ đồ mà mẹ mình đã gợi ý cho.
Mang bộ lễ phục về nhà hắn hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào trong nhà, không gian trong căn nhà vẫn trầm lặng đến lạ thường, không còn tiếng cười nói của Tố Yên khi thấy hắn trở về.
Cũng chẳng còn tình yêu nồng cháy của cặp đôi vợ chồng nồng thắm mà bây giờ chỉ còn cuộc tình tan vỡ. Lệnh Khắc hắn đã khiến Tố Yên khổ sở đến mức buông đi đoạn tình yêu ấy, bây giờ chỉ còn một mình hắn, một mình hắn cố níu kéo mối quan hệ này.
Sở dĩ hắn mặt dày như thế chính là vì biết rõ tính cách của Tố Yên, cô vĩnh viễn sẽ không để bản thân chịu thiệt, vĩnh viễn sẽ không để hắn có thể tổn thương cô một lần nữa.
“Phù… gặp em ấy nào.”
Từng bước chân chậm rãi đi lên trên cầu thang, mỗi bước hắn đi đều để lại sự hồi hộp đến kì lạ. Lệnh Khắc chưa bao giờ đầy sự bất an như bây giờ.
Mở cửa đi vào trong phòng trước mắt hắn là một cảnh xuân đang để thưởng thức, Tố Yên trong chiếc váy ngủ tinh sảo đang năm trên giường sớm đã ngủ say.
Một vai áo bị tuột xuống làm lộ rõ đôi vai trần trắng nõn cùng với khung xương quai xanh xinh đẹp.
Yết hầu Lệnh Khắc lên xuống rồi đưa chân bước từng bước đi bên cạnh Tố Yên đang ngủ say, hắn chạm nhẹ lên gương mặt mát lạnh nhỏ nhắn kia không ngừng cảm khái.
“Thật xinh đẹp…”
“Bốp”
Bàn tay của Lệnh Khắc bị hất sang một bên một cách đột ngột làm hắn có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tố Yên đã hoàn toàn tỉnh dậy.
Ánh mắt hiện rõ cảnh cáo: “Anh lại có ý đồ gì?”
Ngẩn người trước câu hỏi bán tính bán nghi của Tố Yên hắn cũng chỉ cười gượng.
“Ý đồ gì cơ chứ… chỉ là ngắm nhìn em một lúc. À đúng rồi! Đây là bộ lễ phục tôi đặc biệt mua cho em, tối nay cùng tôi đi họp lớp được chứ?”
Nhìn túi đồ trên tay Lệnh Khắc cô không thể từ chối đành nhận lấy túi đồ, đôi mắt phượng liếc nhìn sơ qua toàn bộ mọi thứ trên người hắn rồi nằm xuống đắp chăn.
“Đồ tôi đã nhận phiền Lệnh Tổng đi ra ngoài giúp.”
Vừa dứt lời Tố Yên cảm nhận một hơi ấm từ sau lưng ập đến, thân thể đã bị vòng tay to lớn của Lệnh Khắc ôm lấy chặt chẽ khó mà thoát ra.
“Đây là ý đồ của anh…”
Bàn tay trượt đến một bên tai của Lệnh Khắc nhẹ nhàng chạm lên: “Khốn nạn nhà anh, làm con dâu của tôi giận rồi đến tìm tôi chứ gì”
Lệnh Khắc bị bà mẹ nghiêm khắc của mình la rầy một trận thì đã ngồi yên vị trên chiếc sofa uống trà, hắn đang ở một cửa hàng thời trang cao cấp được mở từ khi công ty hắn vừa mới đi lên cao.
Vì đam mê thiết kế của mẹ hắn nên Lệnh Khắc đã giao chiếc cửa hàng nổi tiếng này cho bà, bây giờ để Tố Yên không bị lép vế trước những nữ nhân khác hắn không ngần ngại đến đây chi một khoảng khổng lồ để mua một bộ lễ phục cho cô.
“Đây là những mẫu đồ phiên bản giới hạn vừa mới được công bố trong bộ sưu tập của mẹ cùng với bộ trang sức quý giá kia tổng cộng hơn 300 vạn tệ, vì là con nên ta đã lấy rẻ hết mức rồi.”
Lệnh Khắc nhìn những bộ đồ tưởng tượng Tố Yên sẽ mặc chúng trở nên xinh đẹp biết bao, gương mặt hắn chợt đỏ đến kì lạ, rút thẻ đen Lệnh Khắc thanh toán hết những bộ đồ mà mẹ mình đã gợi ý cho.
Mang bộ lễ phục về nhà hắn hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào trong nhà, không gian trong căn nhà vẫn trầm lặng đến lạ thường, không còn tiếng cười nói của Tố Yên khi thấy hắn trở về.
Cũng chẳng còn tình yêu nồng cháy của cặp đôi vợ chồng nồng thắm mà bây giờ chỉ còn cuộc tình tan vỡ. Lệnh Khắc hắn đã khiến Tố Yên khổ sở đến mức buông đi đoạn tình yêu ấy, bây giờ chỉ còn một mình hắn, một mình hắn cố níu kéo mối quan hệ này.
Sở dĩ hắn mặt dày như thế chính là vì biết rõ tính cách của Tố Yên, cô vĩnh viễn sẽ không để bản thân chịu thiệt, vĩnh viễn sẽ không để hắn có thể tổn thương cô một lần nữa.
“Phù… gặp em ấy nào.”
Từng bước chân chậm rãi đi lên trên cầu thang, mỗi bước hắn đi đều để lại sự hồi hộp đến kì lạ. Lệnh Khắc chưa bao giờ đầy sự bất an như bây giờ.
Mở cửa đi vào trong phòng trước mắt hắn là một cảnh xuân đang để thưởng thức, Tố Yên trong chiếc váy ngủ tinh sảo đang năm trên giường sớm đã ngủ say.
Một vai áo bị tuột xuống làm lộ rõ đôi vai trần trắng nõn cùng với khung xương quai xanh xinh đẹp.
Yết hầu Lệnh Khắc lên xuống rồi đưa chân bước từng bước đi bên cạnh Tố Yên đang ngủ say, hắn chạm nhẹ lên gương mặt mát lạnh nhỏ nhắn kia không ngừng cảm khái.
“Thật xinh đẹp…”
“Bốp”
Bàn tay của Lệnh Khắc bị hất sang một bên một cách đột ngột làm hắn có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tố Yên đã hoàn toàn tỉnh dậy.
Ánh mắt hiện rõ cảnh cáo: “Anh lại có ý đồ gì?”
Ngẩn người trước câu hỏi bán tính bán nghi của Tố Yên hắn cũng chỉ cười gượng.
“Ý đồ gì cơ chứ… chỉ là ngắm nhìn em một lúc. À đúng rồi! Đây là bộ lễ phục tôi đặc biệt mua cho em, tối nay cùng tôi đi họp lớp được chứ?”
Nhìn túi đồ trên tay Lệnh Khắc cô không thể từ chối đành nhận lấy túi đồ, đôi mắt phượng liếc nhìn sơ qua toàn bộ mọi thứ trên người hắn rồi nằm xuống đắp chăn.
“Đồ tôi đã nhận phiền Lệnh Tổng đi ra ngoài giúp.”
Vừa dứt lời Tố Yên cảm nhận một hơi ấm từ sau lưng ập đến, thân thể đã bị vòng tay to lớn của Lệnh Khắc ôm lấy chặt chẽ khó mà thoát ra.
“Đây là ý đồ của anh…”