Chương 17: Gặp Lại Kẻ Thù
“Tôi hứa, hứa với em từ nay về sau không còn tổn thương em, mạng của tôi dành cho em… chỉ cần em muốn tôi liền lấy cái mạng này cho em.”
“Chỉ cần em đừng rời bỏ tôi…"
Cũng chỉ vừa dứt lời Lệnh Khắc đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ như thể hắn đã trải qua một khoảng thời gian cực khổ.
Nam nhân nằm trên thân nặng đến lạ khiến Tố Yên không thể nào đẩy hắn ra được mà thành toàn cho hắn ôm mình ngủ say.
Cứ thế mà đã một buổi trưa trôi qua Tố Yên dường như đang muốn tránh mặt Lệnh Khắc, hắn tự biết bản thân đã mắc sai lầm lớn nên không hề manh động.
Ngồi trên sofa Tố Yên đôi mắt sớm đã lim dim rõ rệt bởi vì hầu hết thời gian buổi trưa của cô đều bị Lệnh Khắc cướp hết.
Lệnh Khắc ôm cô cứng ngắc khiến Tố Yên khó mà thoát ra, miệng cứ liên tục nói “xin lỗi” khiến Tố Yên phiền đến mức chẳng thể ngủ được.
Ngay giây phút cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì một thứ gì đó chạm vào môi của cô, nó nhẹ nhàng chạm lên môi Tố Yên và từ từ cạy mở hàm răng nhỏ cùng chiếc lưỡi rụt rè quấn quít.
Cảm thấy khó thở Tố Yên phút chốc tỉnh táo trở lại, nhìn gương mặt anh tuấn được phóng đại trước mắt cô không khỏi run sợ.
Cánh tay nhỏ dùng lực lớn đẩy Lệnh Khắc: “Anh… đang làm gì vậy?”
Tố Yên ánh mắt thập phần cảnh cáo nhìn hắn khiến Lệnh Khắc không khỏi cười khổ.
“Đến cả chồng em một nụ hôn cũng không cho sao?”
Tố Yên nghiến răng cay nghiệt nhìn hắn: “Nếu anh cũng biết việc tôi đã trọng sinh thì tốt nhất nên giữ khoảng cách một chút, tôi thật rất ghét anh, cực kì ghét anh… sớm thôi chúng ta cũng sẽ ly hôn."
Câu nói “ly hôn” hệt như chiếc vảy ngược của Lệnh Khắc, giây phút hai từ này được thốt ra đã khiến hắn không khỏi tức giận, hai mắt đỏ lên theo đó là những kí ức trước kia vào ngày Tố Yên rời bỏ hắn.
Lệnh Khắc mặc cho Tố Yên có sợ hãi mình liền vội lao đến nắm lấy hai vai của cô: “Không! Tuyệt đối em đừng có cái suy nghĩ sẽ ly hôn đó, dù tôi có chết cũng sẽ không bao giờ ly hôn với em.”
Tố Yên im lặng nhìn hắn, ánh mắt đã không còn tình yêu thuở xưa kia mà bây giờ chỉ thập phần chán ghét cùng khinh thường nam nhân trước mặt.
Gương mặt hắn phút chốc cứng đờ, hai tay nắm lấy vai Tố Yên cũng được buông lỏng khiến cô không còn đau nhói.
Tố Yên ôm lấy một bên vai đã đỏ ửng của mình mà đi lên trên phòng bỏ mặc cho Lệnh Khắc đang suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Hắn ngẩn người nhìn bóng lưng Tố Yên cứ dần dần khuất khỏi cầu thang rồi nhìn vào một khoảng không vô định, đáy mắt đều là nỗi tuyệt vọng trước đây không hề thấy rõ.
Toàn bộ đều được hiện hữu trên đôi mắt kia.
“Chẳng phải đã trở lại quá khứ rồi sao? Tại sao lại thành ra như thế này…”
Sắc mặt của Lệnh Khắc lúc này thực kì diệu biến hóa đủ kiểu, nhưng sâu trong ánh mắt của hắn lại như một màn đêm u tối khó mà nhìn được một chút gì từ ánh mắt ấy.
“Tôi sẽ không để em rời bỏ tôi thêm một lần nào nữa.”
Câu nói vừa dứt thì tiếng chuông cửa đã vang lên, người đến chẳng biết là ai mà cứ bấm chuông liên tục như đang bị giang hồ dí đòi nợ.
Lệnh Khắc đưa mắt nhìn thông qua mắt mèo trên cửa nhà, một gương mặt thiếu nữ ngây thơ phóng đại lên trước mắt khiến hắn có chút giật mình.
Thiếu nữ kia mái tóc bồng bềnh nhẹ nhàng, đôi mắt biếc long lanh đang vội vã nhấn chuông, người này lại rất thân thuộc với hắn.
Chính thiếu nữ này là cái bước ngoặt khiến cuộc sống yên vui của hắn cùng Tố Yên hoàn toàn bị phá vỡ, cũng vì thế mà thiện cảm của hắn đã âm độ không muốn mở cửa cho cô ta vào trong.
Giả điếc Lệnh Khắc đi vào trong bếp lấy bột làm bánh, miệng ngân nga câu hát lượn mơ mộng về những lời khen ngợi của Tố Yên khi nhìn thấy chiếc bánh do chính tay hắn tự làm.
Trên phòng ngủ Tố Yên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi không ngừng phỏng chừng chắc Lệnh Khắc đã rời đi nên cô cũng an tâm đi xuống ý định mở cửa cho người nọ.
Cánh cửa vừa mở ra là một gương mặt không mấy xa lạ, Lâm Chi cầm trong tay một tờ giấy đưa cho Tố Yên tươi cười bảo: “Sắp tới có một buổi họp lớp, đây là thiệp của cậu và Lệnh Khắc.”
Nhìn bộ dáng tươi cười giả tạo của Lâm Chi khiến cô không khỏi buồn nôn, miệng thì nói chuyện với cô còn mắt thì cứ không ngừng liếc vào bên trong tìm kiếm nam nhân kia.
Tiện nữ mà!
“Lệnh Khắc không có ở nhà cô không cần tìm kiếm cho mệt.”
Bị nói trúng tim đen Lâm Chi cười gượng rồi kiếm cớ rời đi: “À thì tớ phát thiệp xong rồi mà còn nhiều người chưa có nên tớ đi đưa cho họ trước nha.”
“Ừm, không tiễn.”
Dứt lời Tố Yên không cho Lâm Chi một chút mặt mũi nào mà trực tiếp đóng sầm cửa lại, cô ta cũng chỉ cười gượng gạo rồi mang đồ rời đi.
“Chỉ cần em đừng rời bỏ tôi…"
Cũng chỉ vừa dứt lời Lệnh Khắc đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ như thể hắn đã trải qua một khoảng thời gian cực khổ.
Nam nhân nằm trên thân nặng đến lạ khiến Tố Yên không thể nào đẩy hắn ra được mà thành toàn cho hắn ôm mình ngủ say.
Cứ thế mà đã một buổi trưa trôi qua Tố Yên dường như đang muốn tránh mặt Lệnh Khắc, hắn tự biết bản thân đã mắc sai lầm lớn nên không hề manh động.
Ngồi trên sofa Tố Yên đôi mắt sớm đã lim dim rõ rệt bởi vì hầu hết thời gian buổi trưa của cô đều bị Lệnh Khắc cướp hết.
Lệnh Khắc ôm cô cứng ngắc khiến Tố Yên khó mà thoát ra, miệng cứ liên tục nói “xin lỗi” khiến Tố Yên phiền đến mức chẳng thể ngủ được.
Ngay giây phút cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì một thứ gì đó chạm vào môi của cô, nó nhẹ nhàng chạm lên môi Tố Yên và từ từ cạy mở hàm răng nhỏ cùng chiếc lưỡi rụt rè quấn quít.
Cảm thấy khó thở Tố Yên phút chốc tỉnh táo trở lại, nhìn gương mặt anh tuấn được phóng đại trước mắt cô không khỏi run sợ.
Cánh tay nhỏ dùng lực lớn đẩy Lệnh Khắc: “Anh… đang làm gì vậy?”
Tố Yên ánh mắt thập phần cảnh cáo nhìn hắn khiến Lệnh Khắc không khỏi cười khổ.
“Đến cả chồng em một nụ hôn cũng không cho sao?”
Tố Yên nghiến răng cay nghiệt nhìn hắn: “Nếu anh cũng biết việc tôi đã trọng sinh thì tốt nhất nên giữ khoảng cách một chút, tôi thật rất ghét anh, cực kì ghét anh… sớm thôi chúng ta cũng sẽ ly hôn."
Câu nói “ly hôn” hệt như chiếc vảy ngược của Lệnh Khắc, giây phút hai từ này được thốt ra đã khiến hắn không khỏi tức giận, hai mắt đỏ lên theo đó là những kí ức trước kia vào ngày Tố Yên rời bỏ hắn.
Lệnh Khắc mặc cho Tố Yên có sợ hãi mình liền vội lao đến nắm lấy hai vai của cô: “Không! Tuyệt đối em đừng có cái suy nghĩ sẽ ly hôn đó, dù tôi có chết cũng sẽ không bao giờ ly hôn với em.”
Tố Yên im lặng nhìn hắn, ánh mắt đã không còn tình yêu thuở xưa kia mà bây giờ chỉ thập phần chán ghét cùng khinh thường nam nhân trước mặt.
Gương mặt hắn phút chốc cứng đờ, hai tay nắm lấy vai Tố Yên cũng được buông lỏng khiến cô không còn đau nhói.
Tố Yên ôm lấy một bên vai đã đỏ ửng của mình mà đi lên trên phòng bỏ mặc cho Lệnh Khắc đang suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Hắn ngẩn người nhìn bóng lưng Tố Yên cứ dần dần khuất khỏi cầu thang rồi nhìn vào một khoảng không vô định, đáy mắt đều là nỗi tuyệt vọng trước đây không hề thấy rõ.
Toàn bộ đều được hiện hữu trên đôi mắt kia.
“Chẳng phải đã trở lại quá khứ rồi sao? Tại sao lại thành ra như thế này…”
Sắc mặt của Lệnh Khắc lúc này thực kì diệu biến hóa đủ kiểu, nhưng sâu trong ánh mắt của hắn lại như một màn đêm u tối khó mà nhìn được một chút gì từ ánh mắt ấy.
“Tôi sẽ không để em rời bỏ tôi thêm một lần nào nữa.”
Câu nói vừa dứt thì tiếng chuông cửa đã vang lên, người đến chẳng biết là ai mà cứ bấm chuông liên tục như đang bị giang hồ dí đòi nợ.
Lệnh Khắc đưa mắt nhìn thông qua mắt mèo trên cửa nhà, một gương mặt thiếu nữ ngây thơ phóng đại lên trước mắt khiến hắn có chút giật mình.
Thiếu nữ kia mái tóc bồng bềnh nhẹ nhàng, đôi mắt biếc long lanh đang vội vã nhấn chuông, người này lại rất thân thuộc với hắn.
Chính thiếu nữ này là cái bước ngoặt khiến cuộc sống yên vui của hắn cùng Tố Yên hoàn toàn bị phá vỡ, cũng vì thế mà thiện cảm của hắn đã âm độ không muốn mở cửa cho cô ta vào trong.
Giả điếc Lệnh Khắc đi vào trong bếp lấy bột làm bánh, miệng ngân nga câu hát lượn mơ mộng về những lời khen ngợi của Tố Yên khi nhìn thấy chiếc bánh do chính tay hắn tự làm.
Trên phòng ngủ Tố Yên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi không ngừng phỏng chừng chắc Lệnh Khắc đã rời đi nên cô cũng an tâm đi xuống ý định mở cửa cho người nọ.
Cánh cửa vừa mở ra là một gương mặt không mấy xa lạ, Lâm Chi cầm trong tay một tờ giấy đưa cho Tố Yên tươi cười bảo: “Sắp tới có một buổi họp lớp, đây là thiệp của cậu và Lệnh Khắc.”
Nhìn bộ dáng tươi cười giả tạo của Lâm Chi khiến cô không khỏi buồn nôn, miệng thì nói chuyện với cô còn mắt thì cứ không ngừng liếc vào bên trong tìm kiếm nam nhân kia.
Tiện nữ mà!
“Lệnh Khắc không có ở nhà cô không cần tìm kiếm cho mệt.”
Bị nói trúng tim đen Lâm Chi cười gượng rồi kiếm cớ rời đi: “À thì tớ phát thiệp xong rồi mà còn nhiều người chưa có nên tớ đi đưa cho họ trước nha.”
“Ừm, không tiễn.”
Dứt lời Tố Yên không cho Lâm Chi một chút mặt mũi nào mà trực tiếp đóng sầm cửa lại, cô ta cũng chỉ cười gượng gạo rồi mang đồ rời đi.