Chương 15: Giác Quan
Sáng sớm tinh mơ cùng với thói quen dậy sớm của mình nên Tố Yên đã dậy vào lúc sáu giờ sáng, cô vươn mình hít một hơi thật sâu rồi đi đến cửa sổ mở rèm ra.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô nhìn lại chiếc giường lớn của mình nhận thấy nam nhân nằm bên cạnh vào tối hôm qua đã không còn.
Chạm lên giường cảm thấy lạnh buốt không có hơi ấm nào cho thấy có người đã nằm Tố Yên không khỏi kinh ngạc.
Như thể toàn bộ những gì hôm qua, Lệnh Khắc của ngày hôm qua đều chỉ là giấc mơ của cô mà thôi, Tố Yên cười nhạt thay đồ rồi đi xuống dưới lầu.
Đôi chân nhỏ nhắn vừa bước đến chỗ cầu thang đã ngửi thấy một hương thơm phản phất đâu đó từ trong phòng bếp ra ngoài, mùi đồ ăn thơm đến mức khiến chiếc bụng nhỏ của cô đói dần.
Tố Yên từ trên cầu thang bước xuống phòng bếp bắt gặp bóng dáng nam nhân cao ráo lay hoay trong bếp, sống với hắn biết bao nhiêu năm làm sao Tố Yên có thể không nhận ra.
Trái lại với cô lúc này vào sáng sớm lúc năm giờ Lệnh Khắc
đã thức dậy, trước kia hắn luôn thức giấc vào giờ này một là để đi làm, hai là
để đi gặp tình nhân của mình.
Nhưng bây giờ đã khác Lệnh Khắc quyết định tạm nghỉ ngày hôm nay, hắn mặc cho mình một chiếc áo hoodie cùng với chiếc quần thung đen dài trong hoàn toàn khác xa với một hình tượng tổng tài thường ngày.
Bước xuống nhà hắn trước tiên pha cho mình một tách cà phê rồi ngồi trên sofa thưởng thức và xem thời sự. Hắn mệt mỏi nhắm mắt suy nghĩ về ngày hôm qua.
Hắn còn nhớ rõ vào lúc hắn uống thuốc tự tử hắn đã nhìn thấy Tố Yên, thân thể cô như một tấm gương từ từ vụn vỡ, cô nhìn hắn nước mắt rơi lã chã làm hắn đau lòng muốn chết.
Cho đến khi bóng hình Tố Yên tan biển hẳn đi Lệnh Khắc cũng uống hết lọ thuốc ngủ mỉm cười ra đi thanh thản. Đến khi tỉnh dậy hắn lại phát hiện bản thân đang ngồi trên bàn làm việc, tay vẫn còn cầm cây bút máy do Tố Yên tặng.
Thư ký lúc ấy vội vã chạy vào trong: “Lệnh Tổng! Toàn bộ thông tin về đối tác đợt này đã được chúng tôi ghi lại.”
Nhìn thấy tên người đối tác Lệnh Khắc phút chốc sững sờ, hắn nhìn lại tờ lịch trên bàn của mình.
Hắn… đã trọng sinh về 3 tháng trước khi vụ việc kinh hoàng kia xảy ra.
Lệnh Khắc vội vã đứng bật dậy, bước chân dồn dập có vẻ rất gấp gáp vớ lấy áo khoác rồi chạy khỏi công ty.
Về đến nhà nhìn căn biệt thự vẫn còn nguyên vẹn, đồ đạc từ lúc Tố Yên mất cho đến khi hắn chết vẫn chưa bao giờ thay đổi khiến hắn nghi ngờ chính bản thân mình.
Nhưng có gì đó cứ thôi thúc muốn hắn đi lên phòng ngủ, Lệnh Khắc bước chân cũng nhanh hơn, đến trước cánh cửa phòng ngủ hắn liền vội mở cửa ra.
Khoảnh khắc cửa mở trước mắt là nữ nhân người mà hắn thương yêu, Lệnh Khắc ngẩn người ngắm gương mặt xinh đẹp của em rồi nhào vào ôm chặt lấy Tố Yên vào lòng.
Mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng này không thể nào sai được… người này là vợ hắn… hắn đã trọng sinh lại rồi!
Nhưng Tố Yên lại rất lạ, cô không còn ôm anh khi ngủ nữa, cũng không còn gọi anh bằng tên nữa… chẳng lẽ… chắc không phải đâu.
Đang trong dòng suy nghĩ đột nhiên điện thoại hắn rung chuông, thì ra là báo thức. Thấy gần đến lúc Tố Yên dậy hắn liền vào trong bếp muốn làm gì đó cho cô.
Nói thật thì từ lúc Tố Yên mất đến bây giờ hắn đã tập nấu ăn rất nhiều, tập đến tay chảy máu cũng không hề dừng lại… bây giờ cuối cùng cũng có tác dụng rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Trở lại với hiện tại, hắn đang cắt rau củ nghe tiếng bước chân lại gần hắn liền vui vẻ quay đầu: “Tiểu Yên Yên? Dậy rồi sao?”
“Vâng… anh đang nấu gì sao?”
Tố Yên ngó vào nhìn thấy một nồi súp gà cô yêu thích đang nóng hổi có chút cảm thấy đói bụng, vô tình Lệnh Khắc bị cắt trúng tay mà la lên.
Tố Yên theo phản xạ liền cầm lấy tay hắn đưa vào vòi nước, tay bịt lại miệng vết thương để ngưng chảy máu. Cô tắt bếp đi rồi đưa hắn ra ngoài.
“Ngồi đây chờ em… còn đồ ăn anh không cần làm nữa phần còn lại để em.”
Nói rồi cô đi lên lầu mang hộp cứu thương xuống, Tố Yên nhẹ nhàng khử trùng vết thương rồi dán vào tay hắn một cái băng keo cá nhân trông thật dễ thương làm mất đi vẻ khí chất của hắn.
Nhìn Tố Yên tỉ mỉ băng bó vết thương lại cho mình, hắn lại nhìn đến sóng mũi thon cao cùng với đôi môi hồng hào mà nuốt nước bọt. Yết hầu nam nhân lên xuống trông thật mê người khiến Tố Yên không khỏi rung động.
Cô cắn răng nhớ lại những chuyện lúc trước khiến sự rung động hiện tại cũng nhanh chóng biến mất, băng bó cho hắn xong cô cũng đi vào bếp đeo chiếc tạp dề còn lại lên rồi làm nốt những phần hắn chưa làm.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô nhìn lại chiếc giường lớn của mình nhận thấy nam nhân nằm bên cạnh vào tối hôm qua đã không còn.
Chạm lên giường cảm thấy lạnh buốt không có hơi ấm nào cho thấy có người đã nằm Tố Yên không khỏi kinh ngạc.
Như thể toàn bộ những gì hôm qua, Lệnh Khắc của ngày hôm qua đều chỉ là giấc mơ của cô mà thôi, Tố Yên cười nhạt thay đồ rồi đi xuống dưới lầu.
Đôi chân nhỏ nhắn vừa bước đến chỗ cầu thang đã ngửi thấy một hương thơm phản phất đâu đó từ trong phòng bếp ra ngoài, mùi đồ ăn thơm đến mức khiến chiếc bụng nhỏ của cô đói dần.
Tố Yên từ trên cầu thang bước xuống phòng bếp bắt gặp bóng dáng nam nhân cao ráo lay hoay trong bếp, sống với hắn biết bao nhiêu năm làm sao Tố Yên có thể không nhận ra.
Trái lại với cô lúc này vào sáng sớm lúc năm giờ Lệnh Khắc
đã thức dậy, trước kia hắn luôn thức giấc vào giờ này một là để đi làm, hai là
để đi gặp tình nhân của mình.
Nhưng bây giờ đã khác Lệnh Khắc quyết định tạm nghỉ ngày hôm nay, hắn mặc cho mình một chiếc áo hoodie cùng với chiếc quần thung đen dài trong hoàn toàn khác xa với một hình tượng tổng tài thường ngày.
Bước xuống nhà hắn trước tiên pha cho mình một tách cà phê rồi ngồi trên sofa thưởng thức và xem thời sự. Hắn mệt mỏi nhắm mắt suy nghĩ về ngày hôm qua.
Hắn còn nhớ rõ vào lúc hắn uống thuốc tự tử hắn đã nhìn thấy Tố Yên, thân thể cô như một tấm gương từ từ vụn vỡ, cô nhìn hắn nước mắt rơi lã chã làm hắn đau lòng muốn chết.
Cho đến khi bóng hình Tố Yên tan biển hẳn đi Lệnh Khắc cũng uống hết lọ thuốc ngủ mỉm cười ra đi thanh thản. Đến khi tỉnh dậy hắn lại phát hiện bản thân đang ngồi trên bàn làm việc, tay vẫn còn cầm cây bút máy do Tố Yên tặng.
Thư ký lúc ấy vội vã chạy vào trong: “Lệnh Tổng! Toàn bộ thông tin về đối tác đợt này đã được chúng tôi ghi lại.”
Nhìn thấy tên người đối tác Lệnh Khắc phút chốc sững sờ, hắn nhìn lại tờ lịch trên bàn của mình.
Hắn… đã trọng sinh về 3 tháng trước khi vụ việc kinh hoàng kia xảy ra.
Lệnh Khắc vội vã đứng bật dậy, bước chân dồn dập có vẻ rất gấp gáp vớ lấy áo khoác rồi chạy khỏi công ty.
Về đến nhà nhìn căn biệt thự vẫn còn nguyên vẹn, đồ đạc từ lúc Tố Yên mất cho đến khi hắn chết vẫn chưa bao giờ thay đổi khiến hắn nghi ngờ chính bản thân mình.
Nhưng có gì đó cứ thôi thúc muốn hắn đi lên phòng ngủ, Lệnh Khắc bước chân cũng nhanh hơn, đến trước cánh cửa phòng ngủ hắn liền vội mở cửa ra.
Khoảnh khắc cửa mở trước mắt là nữ nhân người mà hắn thương yêu, Lệnh Khắc ngẩn người ngắm gương mặt xinh đẹp của em rồi nhào vào ôm chặt lấy Tố Yên vào lòng.
Mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng này không thể nào sai được… người này là vợ hắn… hắn đã trọng sinh lại rồi!
Nhưng Tố Yên lại rất lạ, cô không còn ôm anh khi ngủ nữa, cũng không còn gọi anh bằng tên nữa… chẳng lẽ… chắc không phải đâu.
Đang trong dòng suy nghĩ đột nhiên điện thoại hắn rung chuông, thì ra là báo thức. Thấy gần đến lúc Tố Yên dậy hắn liền vào trong bếp muốn làm gì đó cho cô.
Nói thật thì từ lúc Tố Yên mất đến bây giờ hắn đã tập nấu ăn rất nhiều, tập đến tay chảy máu cũng không hề dừng lại… bây giờ cuối cùng cũng có tác dụng rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Trở lại với hiện tại, hắn đang cắt rau củ nghe tiếng bước chân lại gần hắn liền vui vẻ quay đầu: “Tiểu Yên Yên? Dậy rồi sao?”
“Vâng… anh đang nấu gì sao?”
Tố Yên ngó vào nhìn thấy một nồi súp gà cô yêu thích đang nóng hổi có chút cảm thấy đói bụng, vô tình Lệnh Khắc bị cắt trúng tay mà la lên.
Tố Yên theo phản xạ liền cầm lấy tay hắn đưa vào vòi nước, tay bịt lại miệng vết thương để ngưng chảy máu. Cô tắt bếp đi rồi đưa hắn ra ngoài.
“Ngồi đây chờ em… còn đồ ăn anh không cần làm nữa phần còn lại để em.”
Nói rồi cô đi lên lầu mang hộp cứu thương xuống, Tố Yên nhẹ nhàng khử trùng vết thương rồi dán vào tay hắn một cái băng keo cá nhân trông thật dễ thương làm mất đi vẻ khí chất của hắn.
Nhìn Tố Yên tỉ mỉ băng bó vết thương lại cho mình, hắn lại nhìn đến sóng mũi thon cao cùng với đôi môi hồng hào mà nuốt nước bọt. Yết hầu nam nhân lên xuống trông thật mê người khiến Tố Yên không khỏi rung động.
Cô cắn răng nhớ lại những chuyện lúc trước khiến sự rung động hiện tại cũng nhanh chóng biến mất, băng bó cho hắn xong cô cũng đi vào bếp đeo chiếc tạp dề còn lại lên rồi làm nốt những phần hắn chưa làm.