Chương 12: Trả Thù
Sau buổi hôm đó xác của Tố Yên được Mộ Tần Sơ cùng Mộ Yên Nhi mang về Mộ Gia an táng, cha mẹ Sở sớm đã mất vì tuổi già chỉ còn lại một mình cô cùng người anh trai đang ở bên ngoại quốc.
Vì thế mà hầu như ngoài anh trai ra thì Tố Yên không còn người thân nào bên cạnh, dù vậy nhưng ngày diễn ra tang lễ của cô lại có rất nhiều người đến viếng. Nhưng người đồng nghiệp, bạn bè khi trước của cô đều có mặt ở lễ tang này.
Không khí trầm thấp thấy rõ, Mộ Yên Nhi sớm đã khóc đến cạn nước mắt dựa vào anh trai mình.
“Anh… cậu ấy được đoàn tựu bên cha mẹ Sở rồi, em không còn gặp được nó nữa.”
Sở Tần Sơ không đáp lại nhìn tấm di ảnh của Tố Yên nước mắt cũng rơi xuống, tang lễ chìm vào trong đau thương, người ra đi đã để lại bao tiếng khóc than trước tâm di ảnh người thiếu nữ xinh đẹp.
Dù như thế nhưng lại không có sự có mặt của Lệnh Khắc, khách khứa cũng đã ra về Mộ Yên Nhi lao lực quá độ cũng đã ngất đi được Mộ Tần Sơ đưa về trước.
Buổi tang lễ không còn một ai nữa lúc này Lệnh Khắc mới bước vào trong, khoảnh khắc hắn bước vào không phải cái lạnh giá của một buổi tang thương.
Mà là sự ấm áp đến khó tả tưởng chừng như Tố Yên đang ôm lấy hắn một cách yêu chiều đến cực độ, hắn chậm chạp đi đến gần tấm di ảnh của cô.
Nhìn thiếu nữ đang nở một nụ cười xinh đẹp như thời thuở thanh xuân, nhớ đến những kí ức vui tươi cùng nhau ngày ấy rồi lại nhớ đến hình ảnh người thương với thân thể bầm tím trút hơi thở cuối cùng trong lòng bàn tay mình.
Sống mũi của hắn trở nên cay cay, hai mắt đỏ lên thấy rõ. Những giọt lệ buốt giá cũng tuôn xuống không ngừng, hắn vẫn ngồi đó nhìn vào tấm di ảnh của em.
Nụ cười đó thật đẹp…
“Vợ ơi… Tiểu Yên Yên của anh chắc là đang hận anh lắm…”
Lệnh Khắc dập đầu ba cái thật mạnh, trán cũng rơm rớm máu nhưng hắn lại tiếp tục dập đầu không ngừng miệng nói nhỏ: “Hay ta ra điều kiện đi, anh đã hối hận rồi… Tiểu Yên Yên về với anh được không?”
Hắn vẫn luôn miệng lẩm bẩm như thế nhưng rồi hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt sớm đã ướt đẫm nước mắt, nở một nụ cười khổ: “Phải rồi, anh còn chưa trả thù cho vợ mà… hay vợ chờ anh nha, anh trả thù cho vợ xong liền đi gặp em?”
Dứt lời Lệnh Khắc lau đi nước mắt, ánh mắt cũng trở nên ác liệt đứng lên rời khỏi buổi tang lễ.
Đã năm ngày sau buổi tang lễ của Tố Yên, hầu hết khoảng thời gian này Lệnh Khắc đều điều động thế lực của mình tìm kiếm tung tích của Lệnh Tư Ân thì cuối cùng cũng có.
Hắn ta ở một căn nhà nằm ngoài ngoại ô thành phố, vừa nhận được tin tức Lệnh Khắc liền nhanh chóng rời đi đến nơi đó.
“Thuộc hạ của tao đã bao vây cả tòa nhà này rồi, mày không còn đường thoát đâu.”
Lệnh Khắc lạnh nhạt cầm khẩu súng chĩa vào mặt Lệnh Tư Ân, ánh mắt lạnh lẽo của hắn dần rơi từng giọt nước mắt, hận thù cùng với đau lòng đan xen: “Ngày hôm nay, tao sẽ bắt mày trả giá với những gì mày làm với vợ của tao!”
Dứt lời Lệnh Khắc liền bóp còi, viên đạn lao nhanh về hướng của Lệnh Tư Ân khiến gã bất giác nhắm mắt hứng chịu nhưng tại sao hắn ta lại không đau thế này. Lệnh Tư Ân khẽ mở đôi mắt, trước mắt gã là một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ được gã ví như một cái đuôi luôn đi theo sau luôn miệng nói ca ca.
“Mộ Yên Nhi…”
Thiếu nữ vô lực ngã xuống lòng bàn tay rộng lớn của Lệnh Tư Ân, hai mắt mờ dần toàn lực đều dựa vào một mình hắn ta, hơi thở trở nên yếu ớt nói ra từng lời
“Anh còn sống… là tốt rồi. Em yêu anh, nhưng nếu có kiếp sau… hẹn đừng gặp lại… em không thể tha thứ việc anh làm với Tố Yên được…”
Dứt câu bàn tay Mộ Yên Nhi buông thõng, trái tim kiên cường đến mấy cũng ngừng đập toàn cơ thể không còn nhịp sống dựa vào hắn ta.
Lệnh Tư Ân cảm nhận rõ một cơn đau buốt từ trái tim lên đến đại não, cánh tay ôm người con gái cũng dần siết lại, hình như hắn ta dần cảm thấy hối hận rồi.
Bản thân Lệnh Tư Ân lại làm ra những chuyện đáng sợ như này, lừa dối bản thân yêu Tố Yên để rồi khiến cô có kết cục không nên có… khiến Mộ Yên Nhi người yêu Lệnh Tư Ân nhất trên đời cũng mất.
Cảm thấy một cảm giác đau nhói từ dưới bụng, vết máu loang lỗ chạy ra rất nhiều, đáy mắt gã hiện rõ vẻ hối hận bàn tay ôm chặt lấy thân xác của nữ nhân trong lòng. Nhắm mắt nguyện cùng em rời khỏi thế gian.
Lệnh Khiêm sau khi trả thù lại càng không thấy vui vẻ gì, người hãm hại em đều đã chịu hậu quả cả nhưng…
Chỉ có hắn là vẫn còn đó, trở về căn nhà nhỏ của cả hai hắn nằm xuống chiếc giường hai mắt trở nên mờ ảo rồi chìm vào giấc ngủ.
Hắn hình như đã quên mất kẻ hại em trong đó cũng có cả hắn, Lệnh Khắc!
Vì thế mà hầu như ngoài anh trai ra thì Tố Yên không còn người thân nào bên cạnh, dù vậy nhưng ngày diễn ra tang lễ của cô lại có rất nhiều người đến viếng. Nhưng người đồng nghiệp, bạn bè khi trước của cô đều có mặt ở lễ tang này.
Không khí trầm thấp thấy rõ, Mộ Yên Nhi sớm đã khóc đến cạn nước mắt dựa vào anh trai mình.
“Anh… cậu ấy được đoàn tựu bên cha mẹ Sở rồi, em không còn gặp được nó nữa.”
Sở Tần Sơ không đáp lại nhìn tấm di ảnh của Tố Yên nước mắt cũng rơi xuống, tang lễ chìm vào trong đau thương, người ra đi đã để lại bao tiếng khóc than trước tâm di ảnh người thiếu nữ xinh đẹp.
Dù như thế nhưng lại không có sự có mặt của Lệnh Khắc, khách khứa cũng đã ra về Mộ Yên Nhi lao lực quá độ cũng đã ngất đi được Mộ Tần Sơ đưa về trước.
Buổi tang lễ không còn một ai nữa lúc này Lệnh Khắc mới bước vào trong, khoảnh khắc hắn bước vào không phải cái lạnh giá của một buổi tang thương.
Mà là sự ấm áp đến khó tả tưởng chừng như Tố Yên đang ôm lấy hắn một cách yêu chiều đến cực độ, hắn chậm chạp đi đến gần tấm di ảnh của cô.
Nhìn thiếu nữ đang nở một nụ cười xinh đẹp như thời thuở thanh xuân, nhớ đến những kí ức vui tươi cùng nhau ngày ấy rồi lại nhớ đến hình ảnh người thương với thân thể bầm tím trút hơi thở cuối cùng trong lòng bàn tay mình.
Sống mũi của hắn trở nên cay cay, hai mắt đỏ lên thấy rõ. Những giọt lệ buốt giá cũng tuôn xuống không ngừng, hắn vẫn ngồi đó nhìn vào tấm di ảnh của em.
Nụ cười đó thật đẹp…
“Vợ ơi… Tiểu Yên Yên của anh chắc là đang hận anh lắm…”
Lệnh Khắc dập đầu ba cái thật mạnh, trán cũng rơm rớm máu nhưng hắn lại tiếp tục dập đầu không ngừng miệng nói nhỏ: “Hay ta ra điều kiện đi, anh đã hối hận rồi… Tiểu Yên Yên về với anh được không?”
Hắn vẫn luôn miệng lẩm bẩm như thế nhưng rồi hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt sớm đã ướt đẫm nước mắt, nở một nụ cười khổ: “Phải rồi, anh còn chưa trả thù cho vợ mà… hay vợ chờ anh nha, anh trả thù cho vợ xong liền đi gặp em?”
Dứt lời Lệnh Khắc lau đi nước mắt, ánh mắt cũng trở nên ác liệt đứng lên rời khỏi buổi tang lễ.
Đã năm ngày sau buổi tang lễ của Tố Yên, hầu hết khoảng thời gian này Lệnh Khắc đều điều động thế lực của mình tìm kiếm tung tích của Lệnh Tư Ân thì cuối cùng cũng có.
Hắn ta ở một căn nhà nằm ngoài ngoại ô thành phố, vừa nhận được tin tức Lệnh Khắc liền nhanh chóng rời đi đến nơi đó.
“Thuộc hạ của tao đã bao vây cả tòa nhà này rồi, mày không còn đường thoát đâu.”
Lệnh Khắc lạnh nhạt cầm khẩu súng chĩa vào mặt Lệnh Tư Ân, ánh mắt lạnh lẽo của hắn dần rơi từng giọt nước mắt, hận thù cùng với đau lòng đan xen: “Ngày hôm nay, tao sẽ bắt mày trả giá với những gì mày làm với vợ của tao!”
Dứt lời Lệnh Khắc liền bóp còi, viên đạn lao nhanh về hướng của Lệnh Tư Ân khiến gã bất giác nhắm mắt hứng chịu nhưng tại sao hắn ta lại không đau thế này. Lệnh Tư Ân khẽ mở đôi mắt, trước mắt gã là một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ được gã ví như một cái đuôi luôn đi theo sau luôn miệng nói ca ca.
“Mộ Yên Nhi…”
Thiếu nữ vô lực ngã xuống lòng bàn tay rộng lớn của Lệnh Tư Ân, hai mắt mờ dần toàn lực đều dựa vào một mình hắn ta, hơi thở trở nên yếu ớt nói ra từng lời
“Anh còn sống… là tốt rồi. Em yêu anh, nhưng nếu có kiếp sau… hẹn đừng gặp lại… em không thể tha thứ việc anh làm với Tố Yên được…”
Dứt câu bàn tay Mộ Yên Nhi buông thõng, trái tim kiên cường đến mấy cũng ngừng đập toàn cơ thể không còn nhịp sống dựa vào hắn ta.
Lệnh Tư Ân cảm nhận rõ một cơn đau buốt từ trái tim lên đến đại não, cánh tay ôm người con gái cũng dần siết lại, hình như hắn ta dần cảm thấy hối hận rồi.
Bản thân Lệnh Tư Ân lại làm ra những chuyện đáng sợ như này, lừa dối bản thân yêu Tố Yên để rồi khiến cô có kết cục không nên có… khiến Mộ Yên Nhi người yêu Lệnh Tư Ân nhất trên đời cũng mất.
Cảm thấy một cảm giác đau nhói từ dưới bụng, vết máu loang lỗ chạy ra rất nhiều, đáy mắt gã hiện rõ vẻ hối hận bàn tay ôm chặt lấy thân xác của nữ nhân trong lòng. Nhắm mắt nguyện cùng em rời khỏi thế gian.
Lệnh Khiêm sau khi trả thù lại càng không thấy vui vẻ gì, người hãm hại em đều đã chịu hậu quả cả nhưng…
Chỉ có hắn là vẫn còn đó, trở về căn nhà nhỏ của cả hai hắn nằm xuống chiếc giường hai mắt trở nên mờ ảo rồi chìm vào giấc ngủ.
Hắn hình như đã quên mất kẻ hại em trong đó cũng có cả hắn, Lệnh Khắc!