Chương 62
Một tiếng sau, máy bay đã đáp ở đại bản doanh của Tần Phong. Tần Phong ôm Diễm Tinh đi lên máy bay, trong màn đêm, một chiếc máy bay từ đại bản doanh của Death bay lên, xuyên thẳng vào màn đêm.
Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh đã có mặt tại bệnh viện Nhân Ái. Vì chênh lệch giờ đến 12 tiếng gần bằng với số thời gian cô ngồi trên máy bay nên khi cô bay từ New York về buổi chiều lúc này tại đây trời cũng đã tờ mờ sáng. Cuộc phẫu thuật của Mạn Nhu diễn ra tương đối suôn sẻ. Cũng may mắn nhờ bác sĩ riêng của Lâm gia. Cô vừa xuống may bay đã chạy đến bệnh viện Nhân Ái. Từ ngoài tấm kính trong suốt ở phòng bệnh nhìn vào cô bạn thân đang nằm trong đó. Lúc này Mạn Nhu không thể tự hô hấp, phải thở bằng máy. Vốn dĩ là một cô gái hoạt bát với đôi mắt tinh nghịch. Nhưng hiện tại đôi mắt đó lại nhắm nghiền. Cô biết là không nên nhưng trong tiềm thức không thể nhịn được nhớ lại viễn cảnh kiếp trước. Đôi mắt vốn nhìn cô lúc nào cũng có chút trêu chọc, lúc đó lại không nhìn cô nữa.
Tay Diễm Tinh không tự chủ nắm chặt thành nắn đấm, cả người run rẩy. Chặt đến mức chỉ lát sau, từ tay cô có máu nhỏ xuống dưới sàn. Tiểu Mỹ sau khi xuống máy bay, không đi cùng Diễm Tinh mà là đi làm việc Diễm Tinh phân phó. Đến khi quay lại đã thấy tiểu thư nhà mình đứng đó. Đến gần mới thấy tay Diễm Tinh từ khi nào đã thấm đầy máu. Nhưng Diễm Tinh vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích.
Nhìn thấy bàn tay cô, Tiểu Mỹ hốt hoảng vội đến bên cạnh Diễm Tinh: "Tiểu thư, tay người." Tay vội vàng nâng tay Diễm Tinh lên, muốn giúp cô lau máu.
Diễm Tinh lắc đầu rụt lại bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng giọng nói lại thập phần ôn hòa, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra: "Chuyện em nói, đã tra được ai làm chưa?"
"Dạ, đã tra được. Là Chu Thiên Ân, cô ta thuê người đâm Mạn Nhu tiểu thư." Tiểu Mỹ cau mày nói, tay vẫn muốn nâng tay Diễm Tinh lên: "Tiểu thư, tôi giúp người băng bó."
"Em không sao." Diễm Tinh lắc đầu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy. Nhưng ở bên cạnh Diễm Tinh đã lâu, Tiểu Mỹ biết tiểu thư đang tức giận. Càng lúc tiểu thư tỏ ra bình tĩnh dịu dàng thì tức giận đè nén trong lòng càng nhiều.
Diễm Tinh nhìn lại vào trong phòng, cười với Mạn Nhu, cô nói: "Cậu cố gắng điều trị, mai tớ sẽ vào với cậu." Lại nhìn một chút, cô mới lấy tờ giấy đặt trên bàn cạnh đó cúi xuống lau mấy giọt máu đang nằm trên sàn kia. Sau đó cô nói với Tiểu Mỹ: "Chốc nữa chị nói với người vệ sinh ở đây em không cẩn thận làm bẩn sàn, nhờ họ vào giúp em lau dọn."
"Vâng, tiểu thư."
Vì phòng của Mạn Nhu đang nằm là phòng vô trùng. Cô ấy bị thương rất nặng, cho nên không thể nằm ở phòng bệnh bình thường. Mà bệnh viên này là bệnh viện thuộc quản lý của Giản Thị, căn phòng này là căn phòng tốt nhất. Cả căn phòng này rất lớn, có cả ghế sofa và một cái giường, một căn phòng bằng kính ở chính giữa đó là nơi Mạn Nhu đang nằm. Theo cô biết, khi Nhu Nhi tốt hơn có thể chuyển ra chiếc giường bên ngoài để nằm, không cần nằm trong phòng kính đó nữa. Điều này giúp đỡ ngăn cách được những tạp âm bên ngoài, đây cũng là căn phòng đặc biệt dành cho người nhà họ Giản.
Ra đến bên ngoài Diễm Tinh thấy Tần Phong vẫn đang đứng trước cửa, cô bước lên nhẹ nói: "Sao anh vẫn ở đây?"
"Đợi em."
Diễm Tinh gật đầu, cả người không có chút tinh khí: "Chúng ta về thôi." Nói rồi cô muốn bước đi, bàn tay lại bị Tần Phong nắm chặt lại.
Hắn nhíu mày nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô, không nói hai lời kéo cô đi. Mà Diễm Tinh cũng không nháo không giãy dụa gì chỉ để mặc hắn muốn lôi cô đi đâu thì đi.
Đến một căn phòng, hắn tự tiện mở cửa ra. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang ngồi, bên cạnh ông còn có thêm mấy vị khác nữa.
Tần Phong cũng không kiêng nể ai lập tức đem Diễm Tinh đặt lên ghế, nói với người đàn ông mặc áo blouse trắng đó: "Tay cô ấy bị thương rồi, phiền Cẩm tiên sinh giúp tôi băng bó cho cô ấy."
Ông ấy là cha của Cẩm Trúc, tên Cẩm Lăng. Là một vị bác sĩ có tiếng ở cả quốc tế lẫn trong nước. 10 năm trước khi sự nghiệp của ông ấy đang phát triển thì ông ấy bỗng nhiên rút lui, về làm việc cho Lâm Gia. Từ đó về sau ông ấy rất ít xuất hiện ở bên ngoài.
Cẩm Lăng sống tại Lâm Gia đã 10 năm. Đối với vị cháu ngoại này của Lâm lão gia đương nhiên cũng hiểu rất rõ. Từ bé cậu ấy đã phải chịu nhiều cực khổ, cho nên tính tình có đôi chút...không cũng không phải đôi chút mà là thập phần quái dị. Cậu ấy tàn nhẫn, lạnh lùng không chút tình người. Nhưng hiện tại trên mặt lại biểu hiện lo lắng cho một cô gái đến như vậy. Xem ra cô gái này đối với cậu ấy rất quan trọng.
Ông nhìn Tần Phong sau đó lại nhìn Diễm Tinh. Cười cười đi lại: "Để tôi xem xem."
Diễm Tinh lúc đầu vốn không để ý, nhưng nghe Tần Phong nói 3 chữ Cẩm tiên sinh, cô hồi phục lại mấy phần thần lực nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Nghe ông ấy muốn xem tay cô, cô cũng đưa tay ra. Sau đó mở miệng, giọng nói mang theo vài phần biết ơn: "Cảm ơn Cẩm tiên sinh đã giúp đỡ bạn cháu."
Nghe vậy Cẩm Lăng cũng đã hiểu được vài phần vì sao ông lại có mặt ở đây rồi, ông vừa xử lý vết thương trên tay Diễm Tinh vừa nói: "Không có gì. Tôi là bác sĩ, chỉ tận lực làm việc mà một bác sĩ nên làm thôi."
"Bạn cháu, cậu ấy không sao chứ ạ?" Diễm Tinh mím môi hỏi.
"Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng não cô ấy bị chấn động không nhỏ, cần phải cẩn thận theo dõi. Nếu có thể tỉnh lại trong vòng 3 ngày tới, thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn nếu không, e là cô ấy sẽ cứ nằm như vậy..."
"Vâng." Diễm Tinh gật đầu, sau đó lại hỏi: "Khả năng...cậu ấy tỉnh...có cao không ạ?" Một câu này là cô lấy hết can đảm để hỏi.
"Theo những gì tôi theo dõi, khả năng cô ấy tỉnh lại khá cao. Cô không nên lo lắng quá."
Diễm Tinh lúc này mới hơi nhẹ nhõm thở ra, cô chỉ đáp nhẹ một tiếng sau đó cũng không có tâm trạng nói gì nữa.
Cẩm Lăng quan sát cô gái trước mặt. Cô gái này rất đẹp, từ tác phong và cử chỉ có thể nhận ra cô gái này lớn lên trong một gia đình có gia giáo rất tốt. Chỉ là ông lại hơi thở dài trong lòng. Một cô gái tốt như vậy mà lại bị Tần Phong nhắm trúng. Không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của cô nữa. Tần Phong nãy giờ đứng một bên không nói gì, tầm mắt vẫn khóa chặt trên người cô. Sau khi bác sĩ Cẩm đã băng bó xong vết thương cho Diễm Tinh hắn mới đưa tay kéo tay cô đi ra bên ngoài.
Đi một mạch tới xe của hắn đã chờ trước cửa bệnh viện, để cô ngồi vào ghế sau rồi hắn cũng vòng sang bên kia vào xe.
Ngồi trên xe, Tần Phong cầm lấy bàn tay bị thương của cô trầm giọng nói: "Tôi nhớ rằng tôi từng nói, nếu em còn làm bản thân bị thương, tôi sẽ tức giận."
Diễm Tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không hiểu sao cô cảm thấy mũi cay cay, đột nhiên cô nhẹ giọng gọi: "Phong ca ca!"
"Ừ." Dù đang tức giận nhưng nghe cô gọi như vậy, Tần Phong vẫn lên tiếng.
"Có thể ôm em một chút không?" Diễm Tinh lúc này giọng đã hơi khàn một chút.
Cô không cần phải chờ lâu, khi cô vừa dứt lời Tần Phong cũng kéo cô vào lòng, bên tai cô còn vang lên tiếng nói của hắn: "Được!"
Diễm Tinh nhắm mắt, tay cũng vòng qua ôm chặt lấy eo hắn. Nước mắt cô như hạt ngọc trai từng giọt từng giọt thấm ướt vai áo hắn. Cô khóc thập phần yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại càng làm cho người khác cảm nhận được hiện tại tâm trang cô đang tồi đến thế nào.
"Ngoan, không khóc nữa. Có bác sĩ Cẩm ở đấy, bạn em chắc chắn sẽ tỉnh lại." Tần Phong để cô khóc 10 phút, sau đó vì sợ rằng mắt cô sẽ bị tổn thương nên kéo cô ra, thở dài dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Thật sao?" Diễm Tinh nhìn hắn, hơi nhấc cằm hỏi.
"Tôi có lừa gạt em bao giờ không?"
Diễm Tinh lắc đầu.
"Không khóc nữa, khóc nữa tôi sẽ nổi giận." Tần Phong trầm giọng nói, mang theo chút uy hiếp.
Không biết là do Tần Phong uy hiếp có hiệu quả hay do Diễm Tinh khóc một đường đã hết nước mắt nên cô thật sự nín khóc. Cô chui ra khỏi lòng Tần Phong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì. Tần Phong cũng không nói gì, chỉ ngồi đó quan sát cô. Hiện tại cô trở về dáng vẻ bình thường, ngoài đôi mắt có chút sưng ra thật sự không cho thấy dấu hiệu gì của việc cô đã khóc. 30 phút sau, xe dừng lại ở biệt thự Triệu Gia. Diễm Tinh mở cửa xuống xe, sau đó cô nhìn vào trong xe hơi cười nói với Tần Phong: "Phong ca ca, cảm ơn anh. Hôm nay anh mệt rồi, anh về Trừng Viên nghỉ ngơi đi, đừng làm việc vội."
Thấy trong ánh mắt cô có sự quan tâm đến hắn, đáy mắt Tần Phong nhu hòa đi không ít. Gật đầu nói: "Được!"
Nghe được câu trả lời của hắn Diễm Tinh mới yên lòng đem vali vào nhà. Tần Phong muốn giúp cô cũng cô không chịu nghe, vali của cô nhẹ không nên phiền đến hắn.
Nhìn Diễm Tinh đã đi vào nhà, Tần Phong mới lấy tay day day trán, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Về Trừng Viên." Đối với cô hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Lớn đến nỗi, khi nhìn thấy cô lo lắng cô rơi nước mắt vì một người khác khiến tức giận trong lòng hắn dâng lên. Hắn chỉ muốn trong thế giới của cô có một mình hắn, chỉ có hắn mới cô thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Nhưng hắn biết cô không thể chỉ quan tâm đến mỗi một mình hắn. Hắn đã cố gắng khắc chế tức giận của mình vì không muốn dọa đến cô, không muốn dọa cô bé của hắn chạy mất.
Rồi sẽ có một ngày, khi hắn nắm được trái tim cô, cô sẽ chỉ vì hắn mà lo lắng, chỉ vì hắn mà khóc. Trên đời này ngoài hắn ra, không ai có thể khiến cô khóc nữa.
"Thiếu gia, nhưng bên Tần Thị sắp có cuộc họp." Jason nghe Tần Phong nói muốn về Trừng Viên nên thận trọng nhắc nhở.
"Không vội." Tần Phong nhắm mắt, ngả đầu về phía sau lười biếng lên tiếng. Cô gái nhỏ bảo hắn nghỉ ngơi, hắn nghĩ mình nên nghe lời cô.
Jason ở bên trên một lần nữa cảm thán. Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, chỉ một câu nói có thể khiến thiếu gia quay về Trừng Viên nghỉ ngơi.
Diễm Tinh về nhà chào dì Trình một câu rồi lên phòng, Tiễu Mỹ đi đằng sau cũng muốn lên theo nhưng dì Trình gọi lại: "A Tinh làm sao vậy?"
"Mạn Nhu tiểu thư bị tai nạn, tình trạng không tốt lắm nên tiểu thư có chút buồn ạ. Trên máy bay cũng chưa ăn gì." Tiểu Mỹ nói sơ qua với dì Trình.
"Tôi vừa làm chút đồ ăn nhẹ cho A Tinh, cô mang lên hộ tôi nhé." Dì Trình nghe vậy có chút bất ngờ rồi thở dài nói. Mạn Nhu tiểu thư là một cô gái tốt, chơi với tiểu thư nhà bà từ bé. Hiện tại cô bé đó bị như vậy, tiểu thư đương nhiên thấy rất buồn rồi. Rồi bà đi vào phòng bếp, hai phút sau bê một khay đồ ăn ra đưa cho Tiểu Mỹ.
"Vâng." Tiểu Mỹ gật đầu nói rồi cầm cái khay từ tay dì Trình, sau đó bước lên phòng Diễm Tinh. Lên đến trên đó cô phát hiện tiểu thư còn chưa đóng cửa, biết tiểu thư để cửa cho cô đi vào, Tiểu Mỹ không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi vào bên trong, cung kính gọi: "Tiểu thư. Người ăn một chút gì đi ạ."
Diễm Tinh lúc này đang ngồi trên cái ghế hình cầu của mình, không biết hiện tại cô đang nghĩ gì. Chỉ chốc sau, giọng nói dịu dàng mang theo gió xuân vang lên: "Chị cứ để ở bàn, chốc rồi em ăn. Em nghe nói nhà họ Thẩm và nhà họ Chu đã công bố chuyện đính hôn?"
"Đúng vậy ạ, là vào ngày tiểu thư đi sang New York cùng Tần thiếu ạ. Tôi nghe nói buổi lễ hôm đấy rất náo nhiệt, và cũng có một thông tin, Chu tiểu thư có tin vui rồi ạ. Khoảng 1 tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới ạ." Tiểu Mỹ vừa để khay đồ ăn lên bàn vừa nghiêm cẩn nói. Cô biết, hiện tại tiểu thư đang tức giận.
"Em còn chưa tặng cho họ quà mừng, thật là tiếc mà." Diễm Tinh cười cười, cả gương mặt cô được ánh nắng chiếu vào sáng bừng.
"Vậy tiệc cưới này, chúng ta có nên chuẩn bị gấp đôi quà mừng không ạ." Tiểu Mỹ hiểu ý Diễm Tinh, nói.
"Chị đúng là càng ngày càng hiểu ý em đó." Mắt Diễm Tinh cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, nhưng sau trong đáy mắt cô là bình lặng đến rợn người.
"Trước đó, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Nhu Nhi không vậy?" Ngừng một chút, có lẽ vì ánh nắng chiếu vào quá mạnh, cô khẽ nheo mắt, hỏi Tiểu Mỹ.
"Theo tôi được biết, trước ngày đính hôn một ngày, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Mạn Nhu tiểu thư nhưng Mạn Nhu tiểu thư từ chối gặp mặt. Sau đó không hiểu sao bị Chu tiểu thư phát hiện, cô ta mới..." Tiểu Mỹ không nói hết câu, nhưng Diễm Tinh biết được. Chu Thiên Ân sợ Thẩm Tử Mặc quay lại với Mạn Nhu cho nên mới làm ra chuyện này. Cô ta đã có gan làm, vậy tốt nhất nên có gan trả, mà cái giá phải trả thì không phải cái giá tầm thường.
Diễm Tinh gật đầu: "Chị giúp em cho người theo dõi cô ta. Em nhớ Chu Thiên Ân còn có một cô em họ tên Chu Thiên Tâm. Hai người này vốn ngoài mặt hòa thuận nhưng bên trong bất hòa. Hình như Chu Thiên Tâm đối với Thẩm Tử Mặc cũng có chút ý tứ, chúng ta giúp đỡ hai người họ một chút."
"Dạ." Tiểu Mỹ nghe lệnh đi ra ngoài làm việc.
Diễm Tinh lúc này lại nhắm mắt lại, môi mấp máy ba chữ: "Chu Thiên Ân!"
Ngày hôm sau, Diễm Tinh chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện thăm Mạn Nhu. Diệu An đã đợi cô ở dưới nhà để cùng cô đi rồi.
Nhìn thấy Diễm Tinh từ nhà ra, Diệu An gọi: "A Tinh."
Diễm Tinh gật đầu với cô một cái rồi lên xe: "Chúng ta mau đi thôi."
Diệu An nghe cô nói vậy thì gật đầu: "Cậu biết tin nên về sớm sao? Chuyện bên đó đã ổn thỏa chưa?"
"Ừ, ổn rồi tớ đã tìm được người rồi." Diễm Tinh cười nhẹ nói.
"Vậy là tốt rồi."
Diễm Tinh ngồi trên xe, lại nhớ ra gì đó liền lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Phong: "Phong ca ca, em muốn tập bắn súng." sau đó cô đóng giao diện. Cô biết giờ này Tần Phong đang bận việc, sẽ không trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng vài phút sau tin nhắn từ Tần Phong nhắn lại đây vỏn vẹn ba chữ: "Đến Trừng Viên."
Diễm Tinh nhắn lại: "Vâng. Em đi thăm Nhu Nhi rồi sẽ đến ạ."
"Ừ." Tần Phong lại nhắn lại một chữ.
Diễm Tinh đối với cách nhắn của hắn đã sớm quen thuộc, cũng không để ý nhiều trong lòng.
Hôm nay tâm trạng Diễm Tinh cùng Diệu An tốt hơn một chút. Tối qua họ nghe nói Mạn Nhu đã bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại rồi. Khả năng tỉnh lại rất cao. Nghe được tin này, hai cô gái thấp thỏm cả một ngày tâm tình ít nhiều buông lỏng đôi phần.
Nhưng là thả lỏng chưa được bao lâu thì lại trùng xuống. Lúc hai cô gái đến cửa phòng bệnh của Mạn Nhu, Thẩm Tử Mặc cũng đứng nơi đó. Ánh mắt của Diệu An và Diễm Tinh khi nhìn Thẩm Tử Mặc lạnh đi một nửa.
"Thẩm thiếu đến đây làm gì?" Diệu An lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói còn mang theo phần chán ghét.
"Tôi chỉ muốn đến thăm Nhu Nhi."
Hắn dứt lời thì Diễm Tinh cũng lên tiếng, cô nhíu mi: "Thẩm thiếu, mời anh ăn nói thận trọng. Anh và Mạn Nhu đã không còn quan hệ, nên hai chữ Nhu Nhi, anh không xứng gọi." Thấy Thẩm Tử Mặc còn muốn lên tiếng cô lại ngắt lời. truyện ngôn tình
"Còn nữa, anh nên nhớ người anh sắp cưới là ai. Mời Thẩm thiếu về cho, đừng ở đây làm quấy rầy Nhu Nhi nhà chúng tôi nghỉ ngơi." Diễm Tinh nói xong, kéo tay Diệu An đi vào trong phòng, trước khi đi qua hai người canh cửa cô dừng lại nói: "Từ sau nếu thấy người này và vợ anh ta đến, không cần nể mặt, trực tiếp đuổi đi. Dùng lời không được thì dùng đến vũ lực."
Hai người ngoài cửa nghe cô lên tiếng thì gật đầu "Vâng." một tiếng.
Vào đến trong phòng cô thấy Giản phu nhân đang ngồi ở trên sofa. Lúc này bà trông rất tiều tụy, phong thái phu nhân thường ngày đã đâu mất, chỉ để lại một người mẹ vì con mình nguy kịch mà khóc. Vẻ mặt lạnh nhạt vừa rồi của Diễm Tinh thay bằng sự đau lòng. Cô cùng Diệu An tiến lên ngồi bên cạnh Giản phu nhân, khẽ gọi: "Bác gái."
"A Tinh và An An đến thăm Nhu Nhi đó à?" Bà miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói.
"Dạ, bọn cháu đến thăm Nhu Nhi. Cháu nghe bác sĩ nói, tình hình hiện tại của Nhu Nhi rất tốt, bác gái đừng quá lo lắng." Diễm Tinh cầm tay Giản phu nhân nói.
"Bác gái, cháu nghe bác trai nói bác không ăn gì nhiều từ tối qua đến giờ. Mẹ cháu có nấu chút cháo, nói cháu mang đến cho bác, bác nể mặt mẹ cháu ăn một chút nhé." Diệu An đưa tay với lấy hộp cháo cô vừa mang đến nói.
"Cho bác gửi lời cảm ơn mẹ cháu nhé. Còn có anh hai của A Tinh nữa. Cũng may ngày đó Khải Nhi có mặt đúng lúc Nhu Nhi xảy ra chuyện, nên mới có thể kịp thời đưa Nhu Nhi đi cấp cứu. Nếu không, phỏng chừng Nhu Nhi đã..." Giản phu nhân nghĩ đến việc suýt nữa thì không gặp được con gái lại không nén được mà mắt đỏ hoe.
Diễm Tinh vuốt vuốt lưng bà để bà bình ổn lại tâm tình, nhẹ nhàng nói: "Bác gái, chúng cháu là bạn với Nhu Nhi từ nhỏ. Nhu Nhi gặp chuyện làm sao bọn cháu có thể bỏ mặc được. Bác không cần nói cảm ơn khách sáo như vậy đâu. Bác ăn một chút gì đi ạ. Nếu Nhu Nhi tỉnh lại mà thấy bác như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy có lỗi lắm."
"A Tinh nói đúng đấy ạ, bác ăn chút gì đi." Diệu An gật đầu tiếp lời, cô cũng vừa lúc múc cháo từ trong hộp ra bát, tay cầm bát cháo để vào tay Giản phu nhân.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mắt này, Giản phu nhân cười nhẹ: "Có hai cháu là bạn, Nhu Nhi quả thật rất may mắn." Nói rồi bà cầm bát cháo lên ăn mấy miếng.
Diễm Tinh và Diệu An ngồi nói chuyện với Giản phu nhân đến lúc Giản lão gia đến mới ra về.
Giản phu nhân đợi lúc Diễm Tinh và Diệu An đi ra ngoài mới nói với Giản lão gia: "Hai đứa bé đó thật sự rất tốt. Có hai đứa ở cạnh Nhu Nhi, em cũng yên tâm hơn." Hai vợ chồng bà có mỗi một cô con gái. Đặt con gái trong lòng phùng đến tận trời. Về sau con gái dẫn theo hai người bạn về nhà, bà cũng rất vui vẻ. Rồi hai cô gái đó lớn lên, thỉnh thoảng cũng sẽ sang chơi cùng bà. Bà sớm đối với Diễm Tinh và Diệu An giống con cháu trong nhà từ lâu. Cũng vì ba cô gái quan hệ tốt, nên giữa ba gia tộc quan hệ cũng tốt hơn. Thỉnh thoảng bà cũng cùng Triệu phu nhân và Mã phu nhân đi shopping, uống trà, quan hệ khá thân thiết.
Giản lão gia gật đầu, ôm Giản phu nhân nói: "Em đã ăn gì chưa?"
"Em ăn rồi, lúc nãy An An có mang cháo vào cho em."
Diễm Tinh và Diệu An đi ra ngoài cửa bệnh viện, đã có một chiếc xe Cadillac đứng đó. Nhìn biển số, cô biết đây là xe của Tần Phong. Lúc nãy Tần Phong có nhắn tin hỏi cô đã ra khỏi bênh viện chưa. Cô nhắn khi nào Giản lão gia đến thì cô mới về. Hắn nhắn lại bảo hắn ở bên ngoài đợi cô rồi cùng về.
Cô liền tạm biệt Diệu An sau đó lên xe của Tần Phong. Diệu An đứng đằng đó thở dài một hơi, ánh mắt nhìn chiếc xe có chút kì lạ rồi lên xe nhà mình đi về.
Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh đã có mặt tại bệnh viện Nhân Ái. Vì chênh lệch giờ đến 12 tiếng gần bằng với số thời gian cô ngồi trên máy bay nên khi cô bay từ New York về buổi chiều lúc này tại đây trời cũng đã tờ mờ sáng. Cuộc phẫu thuật của Mạn Nhu diễn ra tương đối suôn sẻ. Cũng may mắn nhờ bác sĩ riêng của Lâm gia. Cô vừa xuống may bay đã chạy đến bệnh viện Nhân Ái. Từ ngoài tấm kính trong suốt ở phòng bệnh nhìn vào cô bạn thân đang nằm trong đó. Lúc này Mạn Nhu không thể tự hô hấp, phải thở bằng máy. Vốn dĩ là một cô gái hoạt bát với đôi mắt tinh nghịch. Nhưng hiện tại đôi mắt đó lại nhắm nghiền. Cô biết là không nên nhưng trong tiềm thức không thể nhịn được nhớ lại viễn cảnh kiếp trước. Đôi mắt vốn nhìn cô lúc nào cũng có chút trêu chọc, lúc đó lại không nhìn cô nữa.
Tay Diễm Tinh không tự chủ nắm chặt thành nắn đấm, cả người run rẩy. Chặt đến mức chỉ lát sau, từ tay cô có máu nhỏ xuống dưới sàn. Tiểu Mỹ sau khi xuống máy bay, không đi cùng Diễm Tinh mà là đi làm việc Diễm Tinh phân phó. Đến khi quay lại đã thấy tiểu thư nhà mình đứng đó. Đến gần mới thấy tay Diễm Tinh từ khi nào đã thấm đầy máu. Nhưng Diễm Tinh vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích.
Nhìn thấy bàn tay cô, Tiểu Mỹ hốt hoảng vội đến bên cạnh Diễm Tinh: "Tiểu thư, tay người." Tay vội vàng nâng tay Diễm Tinh lên, muốn giúp cô lau máu.
Diễm Tinh lắc đầu rụt lại bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng giọng nói lại thập phần ôn hòa, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra: "Chuyện em nói, đã tra được ai làm chưa?"
"Dạ, đã tra được. Là Chu Thiên Ân, cô ta thuê người đâm Mạn Nhu tiểu thư." Tiểu Mỹ cau mày nói, tay vẫn muốn nâng tay Diễm Tinh lên: "Tiểu thư, tôi giúp người băng bó."
"Em không sao." Diễm Tinh lắc đầu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy. Nhưng ở bên cạnh Diễm Tinh đã lâu, Tiểu Mỹ biết tiểu thư đang tức giận. Càng lúc tiểu thư tỏ ra bình tĩnh dịu dàng thì tức giận đè nén trong lòng càng nhiều.
Diễm Tinh nhìn lại vào trong phòng, cười với Mạn Nhu, cô nói: "Cậu cố gắng điều trị, mai tớ sẽ vào với cậu." Lại nhìn một chút, cô mới lấy tờ giấy đặt trên bàn cạnh đó cúi xuống lau mấy giọt máu đang nằm trên sàn kia. Sau đó cô nói với Tiểu Mỹ: "Chốc nữa chị nói với người vệ sinh ở đây em không cẩn thận làm bẩn sàn, nhờ họ vào giúp em lau dọn."
"Vâng, tiểu thư."
Vì phòng của Mạn Nhu đang nằm là phòng vô trùng. Cô ấy bị thương rất nặng, cho nên không thể nằm ở phòng bệnh bình thường. Mà bệnh viên này là bệnh viện thuộc quản lý của Giản Thị, căn phòng này là căn phòng tốt nhất. Cả căn phòng này rất lớn, có cả ghế sofa và một cái giường, một căn phòng bằng kính ở chính giữa đó là nơi Mạn Nhu đang nằm. Theo cô biết, khi Nhu Nhi tốt hơn có thể chuyển ra chiếc giường bên ngoài để nằm, không cần nằm trong phòng kính đó nữa. Điều này giúp đỡ ngăn cách được những tạp âm bên ngoài, đây cũng là căn phòng đặc biệt dành cho người nhà họ Giản.
Ra đến bên ngoài Diễm Tinh thấy Tần Phong vẫn đang đứng trước cửa, cô bước lên nhẹ nói: "Sao anh vẫn ở đây?"
"Đợi em."
Diễm Tinh gật đầu, cả người không có chút tinh khí: "Chúng ta về thôi." Nói rồi cô muốn bước đi, bàn tay lại bị Tần Phong nắm chặt lại.
Hắn nhíu mày nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô, không nói hai lời kéo cô đi. Mà Diễm Tinh cũng không nháo không giãy dụa gì chỉ để mặc hắn muốn lôi cô đi đâu thì đi.
Đến một căn phòng, hắn tự tiện mở cửa ra. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang ngồi, bên cạnh ông còn có thêm mấy vị khác nữa.
Tần Phong cũng không kiêng nể ai lập tức đem Diễm Tinh đặt lên ghế, nói với người đàn ông mặc áo blouse trắng đó: "Tay cô ấy bị thương rồi, phiền Cẩm tiên sinh giúp tôi băng bó cho cô ấy."
Ông ấy là cha của Cẩm Trúc, tên Cẩm Lăng. Là một vị bác sĩ có tiếng ở cả quốc tế lẫn trong nước. 10 năm trước khi sự nghiệp của ông ấy đang phát triển thì ông ấy bỗng nhiên rút lui, về làm việc cho Lâm Gia. Từ đó về sau ông ấy rất ít xuất hiện ở bên ngoài.
Cẩm Lăng sống tại Lâm Gia đã 10 năm. Đối với vị cháu ngoại này của Lâm lão gia đương nhiên cũng hiểu rất rõ. Từ bé cậu ấy đã phải chịu nhiều cực khổ, cho nên tính tình có đôi chút...không cũng không phải đôi chút mà là thập phần quái dị. Cậu ấy tàn nhẫn, lạnh lùng không chút tình người. Nhưng hiện tại trên mặt lại biểu hiện lo lắng cho một cô gái đến như vậy. Xem ra cô gái này đối với cậu ấy rất quan trọng.
Ông nhìn Tần Phong sau đó lại nhìn Diễm Tinh. Cười cười đi lại: "Để tôi xem xem."
Diễm Tinh lúc đầu vốn không để ý, nhưng nghe Tần Phong nói 3 chữ Cẩm tiên sinh, cô hồi phục lại mấy phần thần lực nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Nghe ông ấy muốn xem tay cô, cô cũng đưa tay ra. Sau đó mở miệng, giọng nói mang theo vài phần biết ơn: "Cảm ơn Cẩm tiên sinh đã giúp đỡ bạn cháu."
Nghe vậy Cẩm Lăng cũng đã hiểu được vài phần vì sao ông lại có mặt ở đây rồi, ông vừa xử lý vết thương trên tay Diễm Tinh vừa nói: "Không có gì. Tôi là bác sĩ, chỉ tận lực làm việc mà một bác sĩ nên làm thôi."
"Bạn cháu, cậu ấy không sao chứ ạ?" Diễm Tinh mím môi hỏi.
"Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng não cô ấy bị chấn động không nhỏ, cần phải cẩn thận theo dõi. Nếu có thể tỉnh lại trong vòng 3 ngày tới, thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn nếu không, e là cô ấy sẽ cứ nằm như vậy..."
"Vâng." Diễm Tinh gật đầu, sau đó lại hỏi: "Khả năng...cậu ấy tỉnh...có cao không ạ?" Một câu này là cô lấy hết can đảm để hỏi.
"Theo những gì tôi theo dõi, khả năng cô ấy tỉnh lại khá cao. Cô không nên lo lắng quá."
Diễm Tinh lúc này mới hơi nhẹ nhõm thở ra, cô chỉ đáp nhẹ một tiếng sau đó cũng không có tâm trạng nói gì nữa.
Cẩm Lăng quan sát cô gái trước mặt. Cô gái này rất đẹp, từ tác phong và cử chỉ có thể nhận ra cô gái này lớn lên trong một gia đình có gia giáo rất tốt. Chỉ là ông lại hơi thở dài trong lòng. Một cô gái tốt như vậy mà lại bị Tần Phong nhắm trúng. Không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của cô nữa. Tần Phong nãy giờ đứng một bên không nói gì, tầm mắt vẫn khóa chặt trên người cô. Sau khi bác sĩ Cẩm đã băng bó xong vết thương cho Diễm Tinh hắn mới đưa tay kéo tay cô đi ra bên ngoài.
Đi một mạch tới xe của hắn đã chờ trước cửa bệnh viện, để cô ngồi vào ghế sau rồi hắn cũng vòng sang bên kia vào xe.
Ngồi trên xe, Tần Phong cầm lấy bàn tay bị thương của cô trầm giọng nói: "Tôi nhớ rằng tôi từng nói, nếu em còn làm bản thân bị thương, tôi sẽ tức giận."
Diễm Tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không hiểu sao cô cảm thấy mũi cay cay, đột nhiên cô nhẹ giọng gọi: "Phong ca ca!"
"Ừ." Dù đang tức giận nhưng nghe cô gọi như vậy, Tần Phong vẫn lên tiếng.
"Có thể ôm em một chút không?" Diễm Tinh lúc này giọng đã hơi khàn một chút.
Cô không cần phải chờ lâu, khi cô vừa dứt lời Tần Phong cũng kéo cô vào lòng, bên tai cô còn vang lên tiếng nói của hắn: "Được!"
Diễm Tinh nhắm mắt, tay cũng vòng qua ôm chặt lấy eo hắn. Nước mắt cô như hạt ngọc trai từng giọt từng giọt thấm ướt vai áo hắn. Cô khóc thập phần yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại càng làm cho người khác cảm nhận được hiện tại tâm trang cô đang tồi đến thế nào.
"Ngoan, không khóc nữa. Có bác sĩ Cẩm ở đấy, bạn em chắc chắn sẽ tỉnh lại." Tần Phong để cô khóc 10 phút, sau đó vì sợ rằng mắt cô sẽ bị tổn thương nên kéo cô ra, thở dài dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Thật sao?" Diễm Tinh nhìn hắn, hơi nhấc cằm hỏi.
"Tôi có lừa gạt em bao giờ không?"
Diễm Tinh lắc đầu.
"Không khóc nữa, khóc nữa tôi sẽ nổi giận." Tần Phong trầm giọng nói, mang theo chút uy hiếp.
Không biết là do Tần Phong uy hiếp có hiệu quả hay do Diễm Tinh khóc một đường đã hết nước mắt nên cô thật sự nín khóc. Cô chui ra khỏi lòng Tần Phong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì. Tần Phong cũng không nói gì, chỉ ngồi đó quan sát cô. Hiện tại cô trở về dáng vẻ bình thường, ngoài đôi mắt có chút sưng ra thật sự không cho thấy dấu hiệu gì của việc cô đã khóc. 30 phút sau, xe dừng lại ở biệt thự Triệu Gia. Diễm Tinh mở cửa xuống xe, sau đó cô nhìn vào trong xe hơi cười nói với Tần Phong: "Phong ca ca, cảm ơn anh. Hôm nay anh mệt rồi, anh về Trừng Viên nghỉ ngơi đi, đừng làm việc vội."
Thấy trong ánh mắt cô có sự quan tâm đến hắn, đáy mắt Tần Phong nhu hòa đi không ít. Gật đầu nói: "Được!"
Nghe được câu trả lời của hắn Diễm Tinh mới yên lòng đem vali vào nhà. Tần Phong muốn giúp cô cũng cô không chịu nghe, vali của cô nhẹ không nên phiền đến hắn.
Nhìn Diễm Tinh đã đi vào nhà, Tần Phong mới lấy tay day day trán, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Về Trừng Viên." Đối với cô hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Lớn đến nỗi, khi nhìn thấy cô lo lắng cô rơi nước mắt vì một người khác khiến tức giận trong lòng hắn dâng lên. Hắn chỉ muốn trong thế giới của cô có một mình hắn, chỉ có hắn mới cô thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Nhưng hắn biết cô không thể chỉ quan tâm đến mỗi một mình hắn. Hắn đã cố gắng khắc chế tức giận của mình vì không muốn dọa đến cô, không muốn dọa cô bé của hắn chạy mất.
Rồi sẽ có một ngày, khi hắn nắm được trái tim cô, cô sẽ chỉ vì hắn mà lo lắng, chỉ vì hắn mà khóc. Trên đời này ngoài hắn ra, không ai có thể khiến cô khóc nữa.
"Thiếu gia, nhưng bên Tần Thị sắp có cuộc họp." Jason nghe Tần Phong nói muốn về Trừng Viên nên thận trọng nhắc nhở.
"Không vội." Tần Phong nhắm mắt, ngả đầu về phía sau lười biếng lên tiếng. Cô gái nhỏ bảo hắn nghỉ ngơi, hắn nghĩ mình nên nghe lời cô.
Jason ở bên trên một lần nữa cảm thán. Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, chỉ một câu nói có thể khiến thiếu gia quay về Trừng Viên nghỉ ngơi.
Diễm Tinh về nhà chào dì Trình một câu rồi lên phòng, Tiễu Mỹ đi đằng sau cũng muốn lên theo nhưng dì Trình gọi lại: "A Tinh làm sao vậy?"
"Mạn Nhu tiểu thư bị tai nạn, tình trạng không tốt lắm nên tiểu thư có chút buồn ạ. Trên máy bay cũng chưa ăn gì." Tiểu Mỹ nói sơ qua với dì Trình.
"Tôi vừa làm chút đồ ăn nhẹ cho A Tinh, cô mang lên hộ tôi nhé." Dì Trình nghe vậy có chút bất ngờ rồi thở dài nói. Mạn Nhu tiểu thư là một cô gái tốt, chơi với tiểu thư nhà bà từ bé. Hiện tại cô bé đó bị như vậy, tiểu thư đương nhiên thấy rất buồn rồi. Rồi bà đi vào phòng bếp, hai phút sau bê một khay đồ ăn ra đưa cho Tiểu Mỹ.
"Vâng." Tiểu Mỹ gật đầu nói rồi cầm cái khay từ tay dì Trình, sau đó bước lên phòng Diễm Tinh. Lên đến trên đó cô phát hiện tiểu thư còn chưa đóng cửa, biết tiểu thư để cửa cho cô đi vào, Tiểu Mỹ không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi vào bên trong, cung kính gọi: "Tiểu thư. Người ăn một chút gì đi ạ."
Diễm Tinh lúc này đang ngồi trên cái ghế hình cầu của mình, không biết hiện tại cô đang nghĩ gì. Chỉ chốc sau, giọng nói dịu dàng mang theo gió xuân vang lên: "Chị cứ để ở bàn, chốc rồi em ăn. Em nghe nói nhà họ Thẩm và nhà họ Chu đã công bố chuyện đính hôn?"
"Đúng vậy ạ, là vào ngày tiểu thư đi sang New York cùng Tần thiếu ạ. Tôi nghe nói buổi lễ hôm đấy rất náo nhiệt, và cũng có một thông tin, Chu tiểu thư có tin vui rồi ạ. Khoảng 1 tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới ạ." Tiểu Mỹ vừa để khay đồ ăn lên bàn vừa nghiêm cẩn nói. Cô biết, hiện tại tiểu thư đang tức giận.
"Em còn chưa tặng cho họ quà mừng, thật là tiếc mà." Diễm Tinh cười cười, cả gương mặt cô được ánh nắng chiếu vào sáng bừng.
"Vậy tiệc cưới này, chúng ta có nên chuẩn bị gấp đôi quà mừng không ạ." Tiểu Mỹ hiểu ý Diễm Tinh, nói.
"Chị đúng là càng ngày càng hiểu ý em đó." Mắt Diễm Tinh cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, nhưng sau trong đáy mắt cô là bình lặng đến rợn người.
"Trước đó, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Nhu Nhi không vậy?" Ngừng một chút, có lẽ vì ánh nắng chiếu vào quá mạnh, cô khẽ nheo mắt, hỏi Tiểu Mỹ.
"Theo tôi được biết, trước ngày đính hôn một ngày, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Mạn Nhu tiểu thư nhưng Mạn Nhu tiểu thư từ chối gặp mặt. Sau đó không hiểu sao bị Chu tiểu thư phát hiện, cô ta mới..." Tiểu Mỹ không nói hết câu, nhưng Diễm Tinh biết được. Chu Thiên Ân sợ Thẩm Tử Mặc quay lại với Mạn Nhu cho nên mới làm ra chuyện này. Cô ta đã có gan làm, vậy tốt nhất nên có gan trả, mà cái giá phải trả thì không phải cái giá tầm thường.
Diễm Tinh gật đầu: "Chị giúp em cho người theo dõi cô ta. Em nhớ Chu Thiên Ân còn có một cô em họ tên Chu Thiên Tâm. Hai người này vốn ngoài mặt hòa thuận nhưng bên trong bất hòa. Hình như Chu Thiên Tâm đối với Thẩm Tử Mặc cũng có chút ý tứ, chúng ta giúp đỡ hai người họ một chút."
"Dạ." Tiểu Mỹ nghe lệnh đi ra ngoài làm việc.
Diễm Tinh lúc này lại nhắm mắt lại, môi mấp máy ba chữ: "Chu Thiên Ân!"
Ngày hôm sau, Diễm Tinh chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện thăm Mạn Nhu. Diệu An đã đợi cô ở dưới nhà để cùng cô đi rồi.
Nhìn thấy Diễm Tinh từ nhà ra, Diệu An gọi: "A Tinh."
Diễm Tinh gật đầu với cô một cái rồi lên xe: "Chúng ta mau đi thôi."
Diệu An nghe cô nói vậy thì gật đầu: "Cậu biết tin nên về sớm sao? Chuyện bên đó đã ổn thỏa chưa?"
"Ừ, ổn rồi tớ đã tìm được người rồi." Diễm Tinh cười nhẹ nói.
"Vậy là tốt rồi."
Diễm Tinh ngồi trên xe, lại nhớ ra gì đó liền lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Phong: "Phong ca ca, em muốn tập bắn súng." sau đó cô đóng giao diện. Cô biết giờ này Tần Phong đang bận việc, sẽ không trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng vài phút sau tin nhắn từ Tần Phong nhắn lại đây vỏn vẹn ba chữ: "Đến Trừng Viên."
Diễm Tinh nhắn lại: "Vâng. Em đi thăm Nhu Nhi rồi sẽ đến ạ."
"Ừ." Tần Phong lại nhắn lại một chữ.
Diễm Tinh đối với cách nhắn của hắn đã sớm quen thuộc, cũng không để ý nhiều trong lòng.
Hôm nay tâm trạng Diễm Tinh cùng Diệu An tốt hơn một chút. Tối qua họ nghe nói Mạn Nhu đã bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại rồi. Khả năng tỉnh lại rất cao. Nghe được tin này, hai cô gái thấp thỏm cả một ngày tâm tình ít nhiều buông lỏng đôi phần.
Nhưng là thả lỏng chưa được bao lâu thì lại trùng xuống. Lúc hai cô gái đến cửa phòng bệnh của Mạn Nhu, Thẩm Tử Mặc cũng đứng nơi đó. Ánh mắt của Diệu An và Diễm Tinh khi nhìn Thẩm Tử Mặc lạnh đi một nửa.
"Thẩm thiếu đến đây làm gì?" Diệu An lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói còn mang theo phần chán ghét.
"Tôi chỉ muốn đến thăm Nhu Nhi."
Hắn dứt lời thì Diễm Tinh cũng lên tiếng, cô nhíu mi: "Thẩm thiếu, mời anh ăn nói thận trọng. Anh và Mạn Nhu đã không còn quan hệ, nên hai chữ Nhu Nhi, anh không xứng gọi." Thấy Thẩm Tử Mặc còn muốn lên tiếng cô lại ngắt lời. truyện ngôn tình
"Còn nữa, anh nên nhớ người anh sắp cưới là ai. Mời Thẩm thiếu về cho, đừng ở đây làm quấy rầy Nhu Nhi nhà chúng tôi nghỉ ngơi." Diễm Tinh nói xong, kéo tay Diệu An đi vào trong phòng, trước khi đi qua hai người canh cửa cô dừng lại nói: "Từ sau nếu thấy người này và vợ anh ta đến, không cần nể mặt, trực tiếp đuổi đi. Dùng lời không được thì dùng đến vũ lực."
Hai người ngoài cửa nghe cô lên tiếng thì gật đầu "Vâng." một tiếng.
Vào đến trong phòng cô thấy Giản phu nhân đang ngồi ở trên sofa. Lúc này bà trông rất tiều tụy, phong thái phu nhân thường ngày đã đâu mất, chỉ để lại một người mẹ vì con mình nguy kịch mà khóc. Vẻ mặt lạnh nhạt vừa rồi của Diễm Tinh thay bằng sự đau lòng. Cô cùng Diệu An tiến lên ngồi bên cạnh Giản phu nhân, khẽ gọi: "Bác gái."
"A Tinh và An An đến thăm Nhu Nhi đó à?" Bà miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói.
"Dạ, bọn cháu đến thăm Nhu Nhi. Cháu nghe bác sĩ nói, tình hình hiện tại của Nhu Nhi rất tốt, bác gái đừng quá lo lắng." Diễm Tinh cầm tay Giản phu nhân nói.
"Bác gái, cháu nghe bác trai nói bác không ăn gì nhiều từ tối qua đến giờ. Mẹ cháu có nấu chút cháo, nói cháu mang đến cho bác, bác nể mặt mẹ cháu ăn một chút nhé." Diệu An đưa tay với lấy hộp cháo cô vừa mang đến nói.
"Cho bác gửi lời cảm ơn mẹ cháu nhé. Còn có anh hai của A Tinh nữa. Cũng may ngày đó Khải Nhi có mặt đúng lúc Nhu Nhi xảy ra chuyện, nên mới có thể kịp thời đưa Nhu Nhi đi cấp cứu. Nếu không, phỏng chừng Nhu Nhi đã..." Giản phu nhân nghĩ đến việc suýt nữa thì không gặp được con gái lại không nén được mà mắt đỏ hoe.
Diễm Tinh vuốt vuốt lưng bà để bà bình ổn lại tâm tình, nhẹ nhàng nói: "Bác gái, chúng cháu là bạn với Nhu Nhi từ nhỏ. Nhu Nhi gặp chuyện làm sao bọn cháu có thể bỏ mặc được. Bác không cần nói cảm ơn khách sáo như vậy đâu. Bác ăn một chút gì đi ạ. Nếu Nhu Nhi tỉnh lại mà thấy bác như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy có lỗi lắm."
"A Tinh nói đúng đấy ạ, bác ăn chút gì đi." Diệu An gật đầu tiếp lời, cô cũng vừa lúc múc cháo từ trong hộp ra bát, tay cầm bát cháo để vào tay Giản phu nhân.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mắt này, Giản phu nhân cười nhẹ: "Có hai cháu là bạn, Nhu Nhi quả thật rất may mắn." Nói rồi bà cầm bát cháo lên ăn mấy miếng.
Diễm Tinh và Diệu An ngồi nói chuyện với Giản phu nhân đến lúc Giản lão gia đến mới ra về.
Giản phu nhân đợi lúc Diễm Tinh và Diệu An đi ra ngoài mới nói với Giản lão gia: "Hai đứa bé đó thật sự rất tốt. Có hai đứa ở cạnh Nhu Nhi, em cũng yên tâm hơn." Hai vợ chồng bà có mỗi một cô con gái. Đặt con gái trong lòng phùng đến tận trời. Về sau con gái dẫn theo hai người bạn về nhà, bà cũng rất vui vẻ. Rồi hai cô gái đó lớn lên, thỉnh thoảng cũng sẽ sang chơi cùng bà. Bà sớm đối với Diễm Tinh và Diệu An giống con cháu trong nhà từ lâu. Cũng vì ba cô gái quan hệ tốt, nên giữa ba gia tộc quan hệ cũng tốt hơn. Thỉnh thoảng bà cũng cùng Triệu phu nhân và Mã phu nhân đi shopping, uống trà, quan hệ khá thân thiết.
Giản lão gia gật đầu, ôm Giản phu nhân nói: "Em đã ăn gì chưa?"
"Em ăn rồi, lúc nãy An An có mang cháo vào cho em."
Diễm Tinh và Diệu An đi ra ngoài cửa bệnh viện, đã có một chiếc xe Cadillac đứng đó. Nhìn biển số, cô biết đây là xe của Tần Phong. Lúc nãy Tần Phong có nhắn tin hỏi cô đã ra khỏi bênh viện chưa. Cô nhắn khi nào Giản lão gia đến thì cô mới về. Hắn nhắn lại bảo hắn ở bên ngoài đợi cô rồi cùng về.
Cô liền tạm biệt Diệu An sau đó lên xe của Tần Phong. Diệu An đứng đằng đó thở dài một hơi, ánh mắt nhìn chiếc xe có chút kì lạ rồi lên xe nhà mình đi về.