Chương 27: Bùi Việt xuất hiện, Tần Phong trở về
Buổi tiệc cứ như vậy diễn ra, có người vui có người không cam tâm nhưng vậy thì làm gì được, rốt cuộc vẫn phải treo bộ dáng vui vẻ trên mặt.
Được nửa buổi, bắt đầu có người lục đục lên tặng quà cho Triệu lão gia. Dù sao hôm nay cũng là lễ mừng thọ của Triệu lão gia. Các món quà quý giá thi nhau chảy vào Triệu gia, khiến mọi người cảm thán.
Lúc này, người của Bùi gia cũng lên tặng quà, người lên tặng là con trai trưởng của Bùi đổng, Bùi Việt.
Bùi gia, là gia tộc đứng thứ tư sau Triệu gia. Quan hệ với Triệu gia cũng khá tốt. Bùi đổng
có 2 người con, một trai một gái, con gái cả Bùi Bảo Nhi hiện giờ đã 22 tuổi đến công ty phụ giúp việc quản lý. Còn con trai Bùi Việt 19 tuổi, mới đi du học nước ngoài về. Không thể không nói trong giới thượng lưu, đi du học giống như xảy ra hàng ngày vậy. Đó chính là một cách chứng minh thực lực của bản thân.
"Kia là Bùi thiếu gia mới về nước đúng không?" Xung quanh đã có tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Đúng vậy, nghe nói Bùi thiếu này cùng Triệu tiểu thư là thanh mai trúc mã từ bé, tuổi tác lại tương xứng hai nhà cũng có ý tác hợp cho hai người họ đấy. Lại nói, mấy hôm trước khi quay về Bùi thị, không phải cậu ta tuyên bố sẽ đợi một cô gái đã quen biết cậu ấy từ khi còn bé lớn sao? Ngoài Triệu Diễm Tinh thì làm gì còn ai khác?"
"Không phải kết thông gia với Tần Gia hay sao? Giờ lại đến Bùi gia?"
"Nhà họ có tận hai vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, không người này thì người khác. Triệu gia vớ được hai mối tốt như vậy, về sau ai cũng không dám động đến. Triệu lão gia quả thật tính toán chuẩn xác."
Devil nghe những lời này, đáy mắt bỗng lãnh xuống. Hắn nhìn đến vị Bùi công tử mặt mày khôi ngô cười sáng lạn kia thật không vừa mắt. Lại muốn cùng thiếu gia nhà hắn đoạt người? Không tự xem mình có bao nhiêu bản lĩnh.
Bùi Việt sau khi tặng quà cho Triệu lão gia xong cũng không rời đi ngay, quay bước đến chỗ Diễm Tinh đang đứng, cười nói: "A Tinh, gặp lại rồi."
"Việt ca!" Diễm Tinh cũng cười nhẹ chào hỏi lại: "Hôm nay em không thấy chị Bảo Nhi, có phải chị ấy bận rồi không ạ?"
"Chắc chị Nhi bận lắm, em cũng mới về nước rất muốn gặp chị ấy. Em nhớ lần trước khi gặp chị ấy là vào bữa tiệc năm ngoái đó." Bùi Việt chưa kịp trả lời đã thấy bên cạnh Diễm Tinh nhảy ra một người, cười cười nói nói.
Triệu Lâm Lam bên này thấy Bùi Việt đến hỏi thăm Diễm Tinh, lại nghĩ mình vì sao đứng ở đây, rõ ràng cái gì cũng không thua kém nhưng ai cũng đến bắt chuyện với Triệu Diễm Tinh. Người khác thì thôi đi, sao Việt ca cũng như vậy? Cô ta nhịn không được bèn đi đến chỗ Diễm Tinh chen lời.
Bùi Việt nhìn Triệu Lâm Lam, gương mặt có hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại cười thân thiết nói: "Lam Lam về nước rồi, cũng ngày càng đẹp ra. Chị Nhi còn có chút chuyện nên hôm nay chỉ có anh đến chúc thọ Triệu lão gia. Nếu em nhớ chị Nhi, có thể đến tìn chị ấy chơi, chắc hẳn chị ấy cũng rất vui vẻ." Nói xong lại quay sang Diễm Tinh: "A Tinh, lần này anh về nước, có món quà tặng em, ngày mai anh đợi em ở dưới nhà đi lấy quà."
Diễm Tinh cười nhẹ, còn chưa kịp trả lời một giọng nói trầm thấp đã truyền vào tai cô: "E là mai không được rồi, mai tôi đã hẹn với A Tinh đưa A Tinh đi chơi."
Diễm Tinh quay đầu, thấy Tần Phong đứng bên cạnh mình, mày hơi nhíu lại. Cô có hẹn với hắn lúc nào? Nhưng nhìn ánh mắt Tần Phong nhìn mình, giống như nếu cô nói không phải chắc chắn hôm nay cô sẽ không thể toàn mạng quay về. Kiềm chế thắc mắc trong lòng, quay lại mỉm cười với Bùi Việt, ánh mắt mang theo vài phần áy náy: "Thật xin lỗi Việt ca, mai em có hẹn với Phong ca ca rồi."
Bùi Việt nhìn Tần Phong rồi lại quay sang nhìn Diễm Tinh: "Không sao, vậy để hôm khác anh đưa em."
Diễm Tinh gật đầu nói vâng, sau đó ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, sống lưng không tự chủ thẳng thêm một chút. Cái người nào đó bên cạnh cô dù sắc mặt không biến đổi nhưng ánh mắt nhìn cô càng ngày càng lạnh. Con người này thật kì lạ, Diễm Tinh cẩn thận nghĩ lại xem nãy giờ cô có làm gì đắc tội với hắn không mà hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt đấy.
Bùi Việt thấy như vậy cũng biết không thể đứng đây lâu thêm bèn nói mấy câu rồi tiếp tục đi xã giao với những người khác.
"A Tinh!" Tần Phong nhìn cô nhóc đang đứng kia, vẻ mặt bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài cười nói.
"A, dạ?" Diễm Tinh bị hắn gọi làm giật mình, mặt cười hì hì nhìn hắn.
"Ngày mai anh đưa em đi chơi." Tần Phong nói, sau đó búng trán Diễm Tinh một cái: "Còn ngơ ra làm gì?"
"Đau!" Diễm Tinh lườm nhẹ Tần Phong một cái, bĩu môi nói: "Em biết rồi mà, có cần mạnh tay vậy không?"
"A Tinh đến đây với anh hai." Tuấn Khải bên này nhíu mày, kéo Diễm Tinh đi mất. Cậu thật không thể thích nổi người nào đến gần A Tinh. Nhất là Tần Phong cùng Bùi Việt.
Tần Phong nhìn Diễm Tinh bị anh mình lôi kéo đi, sắc mặt vẫn không biến đổi. Nhưng nếu nhìn kĩ, đuôi mắt hắn có cong lên một chút.
Buổi tiệc kết thúc lúc 22h30'. Khách khứa đã về hết, người làm trong nhà cũng đang dọn dẹp. Nhưng bầu không khí ở đây lại giống như có áp lực đè nén. Trong phòng khách gần đó người nhà của Triệu gia đang ngồi.
"Chuyện hôm nay chắc những người có mặt ở đây đều hiểu được một hai phần!" Triệu lão gia là người đâu tiên phá vỡ bầu không khí này.
Diễm Tinh ngồi một bên cạnh anh hai của mình tay cầm quả quýt, mặt không biểu cảm gì nghịch quả quýt trong tay. Nhưng trong lòng đã sớm cười lạnh. Triệu Đức Hải, khi ông nghĩ ra trò này vậy nên sớm biết sẽ có kết cục như vậy.
"Ông nội, cháu có chuyện muốn nói ạ!" Triệu Hạo Hiên lên tiếng.
Triệu lão gia gật đầu: "Cháu nói đi."
"Chuyện xảy ra ở công ty đợt vừa rồi cháu đã điều tra ra. Hôm đó ở trong phòng thiết kế có một nhân viên nữ tên Hạ Vy Vân. Cô ấy là nhân viên mới của công ty thuộc bộ phận thiết kế. Cô ấy là người cuối cùng ở lại phòng thiết kế muộn nhất vào ngày có sự việc kia diễn ra. Nhưng cô ấy đã gặp cháu và muốn có thêm một cơ hội, cô ấy sẽ chứng minh bản thân mình trong sạch. Hai hôm trước, cô ấy có đưa cháu một tập tài liệu. Đáng lẽ cháu định để mai mới đưa ông, nhưng hôm nay đã vậy rồi vậy cháu cũng muốn nói luôn ạ." Triệu Hạo Hiên nói, đưa tập tài liệu cho Triệu Quân.
"Theo ý của A Tinh, chuyện này bố cháu đã thả lỏng việc vừa qua. Nếu có người nhắm vào Triệu thị, vậy chắc chắn sẽ còn tiếp tục. Cho nên một tháng nay, cháu cố tình thả tin Triệu thị chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập trang sức mới. Ở trong Triệu thị lại đốc thúc làm việc. Quả nhiên, có người mắc mưu." Hạo Hiên cười nhẹ nói.
"Chuyện này do trưởng phong thiết kế làm?" Triệu lão gia nhìn tập tài liệu, nhíu mày nói.
"Vâng, cháu cũng bất ngờ với kết quả này. Nhưng cô ấy đã thừa nhận rồi. Cháu cũng không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy." Hạo Hiên gật đầu nói.
"Cô ấy, là họ hàng bên nhà ngoại của em dâu, con cũng không tiện can thiệp. Chuyện này, để cha phân xử là tốt nhất." Triệu Chính nhìn cha mình nói.
Triệu Đức Hải cùng Lục Khả Nhi ngồi nghe nãy giờ bàn tay đã lạnh toát. Chuyện này, vốn làm rất cẩn thận vậy mà bị phát hiện.
Triệu lão gia nhìn vào tập tài liệu, một lúc sau ông tức giận quăng tập tài liệu kia xuống bàn. Ai nhìn cũng biết ông nổi giận thật rồi. Lúc này, một cốc nước đưa đến trước mặt Triệu lão gia, giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền vào tai tất cả mọi người: "Ông nội, ông đừng tức giận. A Tinh sợ lắm."
Nghe Diễm Tinh nói vậy, lại nhìn lên gương mặt đã hơi trắng của cháu gái, Triệu lão gia nhận cốc nước uống một ngụm. Sau đó chỉ vào Triệu Đức Hải cùng Lục Khả Nhi nói: "Hai anh chị xem đã đưa người như thế nào vào công ty! Lại dám trong công ty làm loạn."
"Cha, chuyện này con thật sự không biết. Chị ấy là chị họ của con, ngày xưa chị ấy làm người thế nào cha đều thấy mà. Con cũng không biết từ lúc nào chị ấy lại thành như vậy. Con sẽ về nói chuyện lại với hai bác, mong cha tha cho chị ấy một con đường..." Lục Khả Nhi quỳ xuống trước mặt Triệu lão gia, khóc nói. Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Lục Khả Oánh là chị họ của bà ta, ngày đó vào Triệu thị cốt là muốn làm tai mắt giúp họ. Hiện tại không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy.
"Thím, A Tinh lại cảm thấy. Càng là người quen thì càng nên đối xử nghiêm khắc. Huống chi chuyện này, phàm là nhân viên thuộc Triệu thị đều đã biết. Nếu chúng ta xử lý nhẹ nhàng, vậy còn ai tin tưởng vào Triệu thị được nữa. Rồi một đồn mười, mười đồn trăm, Triệu thị sẽ thành trò cười trong giới này. Còn ai có thể tin tưởng giao hợp đồng vào tay Triệu thị nữa?" Diễm Tinh lắc đầu nhẹ nói.
"Ở đây làm gì có chỗ cho một tiểu bối như cháu nói chuyện?" Lục Khả Nhi trợn mắt nhìn cô gái đáng yêu đứng đằng kia nói.
"Cháu chỉ lo lắng cho Triệu thị thôi mà." Diễm Tinh nghe vậy, buồn bã cúi đầu lí nhí nói, nhưng cũng đủ để lọt vào tai Triệu lão gia.
"Cha, cha hãy niệm tình chị ấy cũng đã đóng góp nhiều công sức cho Triệu thị. Con nghĩ chị ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi, con xin cha cho chị ấy thêm một cơ hội, chắc chắn sẽ không làm cha thất vọng." Lục Khả Nhi nước mắt đầy mặt nói.
Triệu Đức Hải thấy tình hình không ổn, mắt đỏ lên, đứng mạnh dậy vung tay tát Lục Khả Nhi một cái, quát: "Cô còn ở đây khóc lóc. Không ngờ tôi lại tin tưởng cô đem một người như vậy bước vào Triệu thị." Sau đó quay người, quỳ mạnh xuống trước mặt Triệu lão gia nói: "Cha, là con nhìn người không chuẩn mới khiến sự việc đến bước đường này. Con thật sự có lỗi với cha."
"Đức Hải?" Lục Khả Nhi sau khi bị tát, cả người choáng váng, ngay cả khóc cũng bị cái tát này làm cho ngừng.
"Được rồi!" Triệu lão gia đập mạnh chiếc gậy trong tay nói.
"Nhất thời nghĩ không thông? Cô có biết nếu công ty không có phương án dự phòng thì bây giờ sẽ rơi vào kết cục gì không? Ở nơi đây không có chỗ cho người nhất thời nghĩ không thông như vậy. Ngày mai, đuổi Lục Như Ý ra khỏi Triệu Thị."
"Kết thúc chuyện này ở đây, Hiên Nhi, Khải Nhi, A Tinh theo ông vào bên trong." Triệu lão gia đứng dậy, nhin mấy người Hạo Hiên nói.
"Dạ!" Ba người đồng thanh thưa, sau đó đi vào bên trong cùng Triệu lão gia.
Ngồi trên ghế, nhìn ba đứa cháu trước mặt mình, Triệu lão gia thở dài một hơi.
"Hiên nhi, chuyện này là do em cháu nghĩ ra?"
"Vâng, ông nội." Hạo Hiên gật đầu cười nói.
Ông lại quay sang Diễm Tinh, ánh mắt có đôi phần nghiên cứu lại mang thêm chút vui vẻ.
"Ông nội, A Tinh chẳng qua chỉ là đi theo cha với anh cả mới học được một chút ít bản lĩnh mà thôi. Ông không biết đâu, lúc A Tinh nghĩ ra chủ ý này, anh cả đã làm trước A Tinh rồi." Diễm Tinh cười cười nói.
"Không tồi, nghĩ ra được biện pháp là tốt." Triệu lão gia mỉm cười nhìn cháu gái.
"Khải Nhi, cháu cũng đã đi học về. Vậy từ ngày mai, cháu theo cha cùng anh cả đến công ty tập làm quen dần đi." Ông nhìn Tuấn Khải nói. Con trai ông sinh ra ba đứa con như vậy, thật khiến trong lòng ông có chút tự hào.
"Dạ, cháu đã biết ạ." Tuấn Khải gật đầu, nghiêm chỉnh nói.
"Được rồi, hôm nay cũng đã mệt rồi, ba đứa về nghỉ đi." Triệu lão gia nói xong liền phất phất tay.
"Ông nội giữ gìn sức khỏe, bọn cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông." Diễm Tinh cười hì hì đến trước mặt ông ngồi xuống nói.
"Ha, được rồi. Bây giờ ông chỉ có ăn, ngủ và thư giãn làm gì có mệt nhọc, còn sợ sức khỏe không tốt hay sao. Được rồi, muộn rồi ba đứa về nghỉ đi." Triệu lão gia gật đầu nói.
Đến khi ba người chuẩn bị ra ngoài ông giống như nghĩ ra chuyện gì đó lên tiếng: "Hiên nhi ở lại thêm chút."
Diễm Tinh và Tuấn Khải ra ngoài, còn lại mỗi mình Hạo Hiên trong phòng. Ông nhìn cháu trai nói: "Hiên nhi, Tuấn Khải thì ông không cần phải nói, ông tin vào năng lực của thằng bé. Nhưng A Tinh đúng là khiến ông bất ngờ. Cháu cùng cha cũng có thể dẫn con bé đến công ty, cho con bé nhìn cách cha cháu và cháu xử lý công việc. Lúc nãy, ông có thử con bé, năng lực lý giải cùng phân tích quả nhiên rất tốt. Con bé là người có chủ kiến, nếu ở Triệu Thị con bé nhìn trúng ai, vậy đưa người đó đến bên cạnh con bé. Còn về Hạo Tinh, cháu giúp đỡ con bé đến khi nó đứng vững gót chân ở công ty."
"Dạ, ông yên tâm, cháu sẽ để ý A Tinh nhiều hơn."
"Ừ, được rồi, cháu về đi."
"Vâng, ông nội giữ gìn sức khỏe." Hạo Hiên chào ông rồi đi ra bên ngoài.
Ngoài sảnh lúc này, chỉ còn có nhà của Triệu Đức Hải đứng đây. Triệu Chính nhìn em trai mình, khẽ vỗ vai nói: "Cha đang giận trong người, chú cứ về trước đi, đợi cha nguôi giận rồi đến nói chuyện với cha sau."
Triệu Đức Hải thấy ánh mắt trào phúng của anh mình, áp chế tức giận trong lòng cười nhẹ nói: "Vâng, anh chị và các cháu về trước đi, em ở lại thêm một chút."
Triệu Chính nghe vậy cũng cười cười, dẫn theo vợ và các con ra ngoài, không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của Triệu Đức Hải.
Tại Trừng Viên
"Tôi từ lâu đã biết A Tinh không phải người dễ chọc." Tần Phong nghe Jason báo cáo, môi mỏng nhếch nhẹ.
"Thiếu gia, còn chuyện Tần Lâm thì..."
"Ngu Tư Vũ giờ này hẳn là rất hối hận." Devil mặt không biến sắc nói.
"Đợi đi, ngày mai sẽ có chuyện hay." Tần Phong nhìn ra mặt hồ bên ngoài Trừng Viên lạnh nhạt nói.
Được nửa buổi, bắt đầu có người lục đục lên tặng quà cho Triệu lão gia. Dù sao hôm nay cũng là lễ mừng thọ của Triệu lão gia. Các món quà quý giá thi nhau chảy vào Triệu gia, khiến mọi người cảm thán.
Lúc này, người của Bùi gia cũng lên tặng quà, người lên tặng là con trai trưởng của Bùi đổng, Bùi Việt.
Bùi gia, là gia tộc đứng thứ tư sau Triệu gia. Quan hệ với Triệu gia cũng khá tốt. Bùi đổng
có 2 người con, một trai một gái, con gái cả Bùi Bảo Nhi hiện giờ đã 22 tuổi đến công ty phụ giúp việc quản lý. Còn con trai Bùi Việt 19 tuổi, mới đi du học nước ngoài về. Không thể không nói trong giới thượng lưu, đi du học giống như xảy ra hàng ngày vậy. Đó chính là một cách chứng minh thực lực của bản thân.
"Kia là Bùi thiếu gia mới về nước đúng không?" Xung quanh đã có tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Đúng vậy, nghe nói Bùi thiếu này cùng Triệu tiểu thư là thanh mai trúc mã từ bé, tuổi tác lại tương xứng hai nhà cũng có ý tác hợp cho hai người họ đấy. Lại nói, mấy hôm trước khi quay về Bùi thị, không phải cậu ta tuyên bố sẽ đợi một cô gái đã quen biết cậu ấy từ khi còn bé lớn sao? Ngoài Triệu Diễm Tinh thì làm gì còn ai khác?"
"Không phải kết thông gia với Tần Gia hay sao? Giờ lại đến Bùi gia?"
"Nhà họ có tận hai vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, không người này thì người khác. Triệu gia vớ được hai mối tốt như vậy, về sau ai cũng không dám động đến. Triệu lão gia quả thật tính toán chuẩn xác."
Devil nghe những lời này, đáy mắt bỗng lãnh xuống. Hắn nhìn đến vị Bùi công tử mặt mày khôi ngô cười sáng lạn kia thật không vừa mắt. Lại muốn cùng thiếu gia nhà hắn đoạt người? Không tự xem mình có bao nhiêu bản lĩnh.
Bùi Việt sau khi tặng quà cho Triệu lão gia xong cũng không rời đi ngay, quay bước đến chỗ Diễm Tinh đang đứng, cười nói: "A Tinh, gặp lại rồi."
"Việt ca!" Diễm Tinh cũng cười nhẹ chào hỏi lại: "Hôm nay em không thấy chị Bảo Nhi, có phải chị ấy bận rồi không ạ?"
"Chắc chị Nhi bận lắm, em cũng mới về nước rất muốn gặp chị ấy. Em nhớ lần trước khi gặp chị ấy là vào bữa tiệc năm ngoái đó." Bùi Việt chưa kịp trả lời đã thấy bên cạnh Diễm Tinh nhảy ra một người, cười cười nói nói.
Triệu Lâm Lam bên này thấy Bùi Việt đến hỏi thăm Diễm Tinh, lại nghĩ mình vì sao đứng ở đây, rõ ràng cái gì cũng không thua kém nhưng ai cũng đến bắt chuyện với Triệu Diễm Tinh. Người khác thì thôi đi, sao Việt ca cũng như vậy? Cô ta nhịn không được bèn đi đến chỗ Diễm Tinh chen lời.
Bùi Việt nhìn Triệu Lâm Lam, gương mặt có hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại cười thân thiết nói: "Lam Lam về nước rồi, cũng ngày càng đẹp ra. Chị Nhi còn có chút chuyện nên hôm nay chỉ có anh đến chúc thọ Triệu lão gia. Nếu em nhớ chị Nhi, có thể đến tìn chị ấy chơi, chắc hẳn chị ấy cũng rất vui vẻ." Nói xong lại quay sang Diễm Tinh: "A Tinh, lần này anh về nước, có món quà tặng em, ngày mai anh đợi em ở dưới nhà đi lấy quà."
Diễm Tinh cười nhẹ, còn chưa kịp trả lời một giọng nói trầm thấp đã truyền vào tai cô: "E là mai không được rồi, mai tôi đã hẹn với A Tinh đưa A Tinh đi chơi."
Diễm Tinh quay đầu, thấy Tần Phong đứng bên cạnh mình, mày hơi nhíu lại. Cô có hẹn với hắn lúc nào? Nhưng nhìn ánh mắt Tần Phong nhìn mình, giống như nếu cô nói không phải chắc chắn hôm nay cô sẽ không thể toàn mạng quay về. Kiềm chế thắc mắc trong lòng, quay lại mỉm cười với Bùi Việt, ánh mắt mang theo vài phần áy náy: "Thật xin lỗi Việt ca, mai em có hẹn với Phong ca ca rồi."
Bùi Việt nhìn Tần Phong rồi lại quay sang nhìn Diễm Tinh: "Không sao, vậy để hôm khác anh đưa em."
Diễm Tinh gật đầu nói vâng, sau đó ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, sống lưng không tự chủ thẳng thêm một chút. Cái người nào đó bên cạnh cô dù sắc mặt không biến đổi nhưng ánh mắt nhìn cô càng ngày càng lạnh. Con người này thật kì lạ, Diễm Tinh cẩn thận nghĩ lại xem nãy giờ cô có làm gì đắc tội với hắn không mà hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt đấy.
Bùi Việt thấy như vậy cũng biết không thể đứng đây lâu thêm bèn nói mấy câu rồi tiếp tục đi xã giao với những người khác.
"A Tinh!" Tần Phong nhìn cô nhóc đang đứng kia, vẻ mặt bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài cười nói.
"A, dạ?" Diễm Tinh bị hắn gọi làm giật mình, mặt cười hì hì nhìn hắn.
"Ngày mai anh đưa em đi chơi." Tần Phong nói, sau đó búng trán Diễm Tinh một cái: "Còn ngơ ra làm gì?"
"Đau!" Diễm Tinh lườm nhẹ Tần Phong một cái, bĩu môi nói: "Em biết rồi mà, có cần mạnh tay vậy không?"
"A Tinh đến đây với anh hai." Tuấn Khải bên này nhíu mày, kéo Diễm Tinh đi mất. Cậu thật không thể thích nổi người nào đến gần A Tinh. Nhất là Tần Phong cùng Bùi Việt.
Tần Phong nhìn Diễm Tinh bị anh mình lôi kéo đi, sắc mặt vẫn không biến đổi. Nhưng nếu nhìn kĩ, đuôi mắt hắn có cong lên một chút.
Buổi tiệc kết thúc lúc 22h30'. Khách khứa đã về hết, người làm trong nhà cũng đang dọn dẹp. Nhưng bầu không khí ở đây lại giống như có áp lực đè nén. Trong phòng khách gần đó người nhà của Triệu gia đang ngồi.
"Chuyện hôm nay chắc những người có mặt ở đây đều hiểu được một hai phần!" Triệu lão gia là người đâu tiên phá vỡ bầu không khí này.
Diễm Tinh ngồi một bên cạnh anh hai của mình tay cầm quả quýt, mặt không biểu cảm gì nghịch quả quýt trong tay. Nhưng trong lòng đã sớm cười lạnh. Triệu Đức Hải, khi ông nghĩ ra trò này vậy nên sớm biết sẽ có kết cục như vậy.
"Ông nội, cháu có chuyện muốn nói ạ!" Triệu Hạo Hiên lên tiếng.
Triệu lão gia gật đầu: "Cháu nói đi."
"Chuyện xảy ra ở công ty đợt vừa rồi cháu đã điều tra ra. Hôm đó ở trong phòng thiết kế có một nhân viên nữ tên Hạ Vy Vân. Cô ấy là nhân viên mới của công ty thuộc bộ phận thiết kế. Cô ấy là người cuối cùng ở lại phòng thiết kế muộn nhất vào ngày có sự việc kia diễn ra. Nhưng cô ấy đã gặp cháu và muốn có thêm một cơ hội, cô ấy sẽ chứng minh bản thân mình trong sạch. Hai hôm trước, cô ấy có đưa cháu một tập tài liệu. Đáng lẽ cháu định để mai mới đưa ông, nhưng hôm nay đã vậy rồi vậy cháu cũng muốn nói luôn ạ." Triệu Hạo Hiên nói, đưa tập tài liệu cho Triệu Quân.
"Theo ý của A Tinh, chuyện này bố cháu đã thả lỏng việc vừa qua. Nếu có người nhắm vào Triệu thị, vậy chắc chắn sẽ còn tiếp tục. Cho nên một tháng nay, cháu cố tình thả tin Triệu thị chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập trang sức mới. Ở trong Triệu thị lại đốc thúc làm việc. Quả nhiên, có người mắc mưu." Hạo Hiên cười nhẹ nói.
"Chuyện này do trưởng phong thiết kế làm?" Triệu lão gia nhìn tập tài liệu, nhíu mày nói.
"Vâng, cháu cũng bất ngờ với kết quả này. Nhưng cô ấy đã thừa nhận rồi. Cháu cũng không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy." Hạo Hiên gật đầu nói.
"Cô ấy, là họ hàng bên nhà ngoại của em dâu, con cũng không tiện can thiệp. Chuyện này, để cha phân xử là tốt nhất." Triệu Chính nhìn cha mình nói.
Triệu Đức Hải cùng Lục Khả Nhi ngồi nghe nãy giờ bàn tay đã lạnh toát. Chuyện này, vốn làm rất cẩn thận vậy mà bị phát hiện.
Triệu lão gia nhìn vào tập tài liệu, một lúc sau ông tức giận quăng tập tài liệu kia xuống bàn. Ai nhìn cũng biết ông nổi giận thật rồi. Lúc này, một cốc nước đưa đến trước mặt Triệu lão gia, giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền vào tai tất cả mọi người: "Ông nội, ông đừng tức giận. A Tinh sợ lắm."
Nghe Diễm Tinh nói vậy, lại nhìn lên gương mặt đã hơi trắng của cháu gái, Triệu lão gia nhận cốc nước uống một ngụm. Sau đó chỉ vào Triệu Đức Hải cùng Lục Khả Nhi nói: "Hai anh chị xem đã đưa người như thế nào vào công ty! Lại dám trong công ty làm loạn."
"Cha, chuyện này con thật sự không biết. Chị ấy là chị họ của con, ngày xưa chị ấy làm người thế nào cha đều thấy mà. Con cũng không biết từ lúc nào chị ấy lại thành như vậy. Con sẽ về nói chuyện lại với hai bác, mong cha tha cho chị ấy một con đường..." Lục Khả Nhi quỳ xuống trước mặt Triệu lão gia, khóc nói. Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Lục Khả Oánh là chị họ của bà ta, ngày đó vào Triệu thị cốt là muốn làm tai mắt giúp họ. Hiện tại không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy.
"Thím, A Tinh lại cảm thấy. Càng là người quen thì càng nên đối xử nghiêm khắc. Huống chi chuyện này, phàm là nhân viên thuộc Triệu thị đều đã biết. Nếu chúng ta xử lý nhẹ nhàng, vậy còn ai tin tưởng vào Triệu thị được nữa. Rồi một đồn mười, mười đồn trăm, Triệu thị sẽ thành trò cười trong giới này. Còn ai có thể tin tưởng giao hợp đồng vào tay Triệu thị nữa?" Diễm Tinh lắc đầu nhẹ nói.
"Ở đây làm gì có chỗ cho một tiểu bối như cháu nói chuyện?" Lục Khả Nhi trợn mắt nhìn cô gái đáng yêu đứng đằng kia nói.
"Cháu chỉ lo lắng cho Triệu thị thôi mà." Diễm Tinh nghe vậy, buồn bã cúi đầu lí nhí nói, nhưng cũng đủ để lọt vào tai Triệu lão gia.
"Cha, cha hãy niệm tình chị ấy cũng đã đóng góp nhiều công sức cho Triệu thị. Con nghĩ chị ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi, con xin cha cho chị ấy thêm một cơ hội, chắc chắn sẽ không làm cha thất vọng." Lục Khả Nhi nước mắt đầy mặt nói.
Triệu Đức Hải thấy tình hình không ổn, mắt đỏ lên, đứng mạnh dậy vung tay tát Lục Khả Nhi một cái, quát: "Cô còn ở đây khóc lóc. Không ngờ tôi lại tin tưởng cô đem một người như vậy bước vào Triệu thị." Sau đó quay người, quỳ mạnh xuống trước mặt Triệu lão gia nói: "Cha, là con nhìn người không chuẩn mới khiến sự việc đến bước đường này. Con thật sự có lỗi với cha."
"Đức Hải?" Lục Khả Nhi sau khi bị tát, cả người choáng váng, ngay cả khóc cũng bị cái tát này làm cho ngừng.
"Được rồi!" Triệu lão gia đập mạnh chiếc gậy trong tay nói.
"Nhất thời nghĩ không thông? Cô có biết nếu công ty không có phương án dự phòng thì bây giờ sẽ rơi vào kết cục gì không? Ở nơi đây không có chỗ cho người nhất thời nghĩ không thông như vậy. Ngày mai, đuổi Lục Như Ý ra khỏi Triệu Thị."
"Kết thúc chuyện này ở đây, Hiên Nhi, Khải Nhi, A Tinh theo ông vào bên trong." Triệu lão gia đứng dậy, nhin mấy người Hạo Hiên nói.
"Dạ!" Ba người đồng thanh thưa, sau đó đi vào bên trong cùng Triệu lão gia.
Ngồi trên ghế, nhìn ba đứa cháu trước mặt mình, Triệu lão gia thở dài một hơi.
"Hiên nhi, chuyện này là do em cháu nghĩ ra?"
"Vâng, ông nội." Hạo Hiên gật đầu cười nói.
Ông lại quay sang Diễm Tinh, ánh mắt có đôi phần nghiên cứu lại mang thêm chút vui vẻ.
"Ông nội, A Tinh chẳng qua chỉ là đi theo cha với anh cả mới học được một chút ít bản lĩnh mà thôi. Ông không biết đâu, lúc A Tinh nghĩ ra chủ ý này, anh cả đã làm trước A Tinh rồi." Diễm Tinh cười cười nói.
"Không tồi, nghĩ ra được biện pháp là tốt." Triệu lão gia mỉm cười nhìn cháu gái.
"Khải Nhi, cháu cũng đã đi học về. Vậy từ ngày mai, cháu theo cha cùng anh cả đến công ty tập làm quen dần đi." Ông nhìn Tuấn Khải nói. Con trai ông sinh ra ba đứa con như vậy, thật khiến trong lòng ông có chút tự hào.
"Dạ, cháu đã biết ạ." Tuấn Khải gật đầu, nghiêm chỉnh nói.
"Được rồi, hôm nay cũng đã mệt rồi, ba đứa về nghỉ đi." Triệu lão gia nói xong liền phất phất tay.
"Ông nội giữ gìn sức khỏe, bọn cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông." Diễm Tinh cười hì hì đến trước mặt ông ngồi xuống nói.
"Ha, được rồi. Bây giờ ông chỉ có ăn, ngủ và thư giãn làm gì có mệt nhọc, còn sợ sức khỏe không tốt hay sao. Được rồi, muộn rồi ba đứa về nghỉ đi." Triệu lão gia gật đầu nói.
Đến khi ba người chuẩn bị ra ngoài ông giống như nghĩ ra chuyện gì đó lên tiếng: "Hiên nhi ở lại thêm chút."
Diễm Tinh và Tuấn Khải ra ngoài, còn lại mỗi mình Hạo Hiên trong phòng. Ông nhìn cháu trai nói: "Hiên nhi, Tuấn Khải thì ông không cần phải nói, ông tin vào năng lực của thằng bé. Nhưng A Tinh đúng là khiến ông bất ngờ. Cháu cùng cha cũng có thể dẫn con bé đến công ty, cho con bé nhìn cách cha cháu và cháu xử lý công việc. Lúc nãy, ông có thử con bé, năng lực lý giải cùng phân tích quả nhiên rất tốt. Con bé là người có chủ kiến, nếu ở Triệu Thị con bé nhìn trúng ai, vậy đưa người đó đến bên cạnh con bé. Còn về Hạo Tinh, cháu giúp đỡ con bé đến khi nó đứng vững gót chân ở công ty."
"Dạ, ông yên tâm, cháu sẽ để ý A Tinh nhiều hơn."
"Ừ, được rồi, cháu về đi."
"Vâng, ông nội giữ gìn sức khỏe." Hạo Hiên chào ông rồi đi ra bên ngoài.
Ngoài sảnh lúc này, chỉ còn có nhà của Triệu Đức Hải đứng đây. Triệu Chính nhìn em trai mình, khẽ vỗ vai nói: "Cha đang giận trong người, chú cứ về trước đi, đợi cha nguôi giận rồi đến nói chuyện với cha sau."
Triệu Đức Hải thấy ánh mắt trào phúng của anh mình, áp chế tức giận trong lòng cười nhẹ nói: "Vâng, anh chị và các cháu về trước đi, em ở lại thêm một chút."
Triệu Chính nghe vậy cũng cười cười, dẫn theo vợ và các con ra ngoài, không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của Triệu Đức Hải.
Tại Trừng Viên
"Tôi từ lâu đã biết A Tinh không phải người dễ chọc." Tần Phong nghe Jason báo cáo, môi mỏng nhếch nhẹ.
"Thiếu gia, còn chuyện Tần Lâm thì..."
"Ngu Tư Vũ giờ này hẳn là rất hối hận." Devil mặt không biến sắc nói.
"Đợi đi, ngày mai sẽ có chuyện hay." Tần Phong nhìn ra mặt hồ bên ngoài Trừng Viên lạnh nhạt nói.