Chương 13
22.
Đây là lần đầu tiên tôi theo dõi một người, và tất nhiên tôi không có kinh nghiệm làm việc đó.
Thế nên, tôi nhanh chóng bị mẹ Bạch Hạc phát hiện. Tôi chắc chắn đã bám theo bà ấy kỹ càng, trái phải không rời nửa bước. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị mất dấu.
Tôi sống ở khách sạn ngay đối diện khu dân cư, ở đó một ngày một đêm.
Chưa đợi được mẹ Bạch Hạc ra ngoài, tôi đã nhận được cuộc gọi từ số lạ.
"Quân Quân, cứu Tiểu Hạc." Giọng nói yếu ớt của mẹ Bạch Hạc truyền tới.
Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng, không nghĩ đến việc mình có thể gặp nguy hiểm.
Tôi căn cứ theo địa chỉ được nói trong điện thoại, vội vàng chạy đến một căn nhà trong tiểu khu.
Cửa nhà không khóa.
Tay nắm chặt điện thoại, tôi đẩy nhẹ cửa bước vào.
Cảnh tượng trong nhà khiến tôi kinh hãi đến mức suýt hét toáng lên.
Mẹ Bạch Hạc cùng Bạch Hạc đều nằm trong vũng máu. Trên người họ toàn là máu, rất khó để phân biệt đó là máu của ai với ai.
Toàn thân tôi run rẩy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng tôi vẫn cắn răng tiến lên kiểm tra dưới mũi của mẹ Bạch Hạc trước.
Vẫn còn thở...
Vẫn còn thở!
Còn Bạch Hạc...
Ngón tay tôi run run chuyển từ mũi mẹ Bạch Hạc sang anh ấy.
Anh vẫn còn thở.
Tôi ngồi bệt xuống đất, mặc cho máu thấm dần vào quần áo, tôi run rẩy bấm gọi 120.
Cả Bạch Hạc lẫn mẹ anh đều được đưa đi cấp cứu.
Tôi gần như cạn kiệt hết sức lực, ngất đi trước cửa phòng cấp cứu.
Đến khi tôi tỉnh lại, mẹ Bạch Hạc đã tỉnh rồi, chỉ có Bạch Hạc được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Bà ngồi bên giường tôi, nước mắt rơi từng giọt.
Lúc này, tôi chợt nhận ra, có lẽ người đáng sợ chưa bao giờ là Bạch Hạc.
Mà là mẹ anh ấy.
"Quân Quân, con có thể giúp dì một việc được không?" Thấy tôi tỉnh dậy, bà ta nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy chân thành.
Tôi rụt người lại, không dám gật hay lắc đầu.
Bà ta cười tự giễu: "Dì không còn nhiều thời gian nữa, con nhất định phải giúp dì "
Tôi chưa kịp trả lời, bà nói tiếp:
"Dì mắc bệnh, mắc cái bệnh mà đến chính bản thân Dì cũng không biết gì về nó. Sau khi con gặp tai nạn xe cộ, dì nhìn thấy con còn tưởng con cũng giống dì. Nhưng sau này dì mới nhận ra là không phải." Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mỗi lần đều là dì miễn cưỡng thiếp đi, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình lại làm ra chuyện xấu. Cứ như thế, thời gian dì tỉnh táo càng ngày càng ngắn."
"Dì đã từng vô số lần ở trong mộng muốn giết chết chính mình đi cho xong. Dì tất nhiên biết mình là gánh nặng của Tiểu Hạc. Có một ngày, dì tỉnh dậy, phát hiện Tiểu Hạc đã bịt kín cửa ra vào cùng cửa sổ, dì đã nghĩ giải thoát rồi cũng là một chuyện tốt. Nhưng tại sao, tại sao đến cả tính mạng của Tiểu Hạc cũng bị dì liên lụy, tại sao thằng bé lại phải chết cùng dì chứ..."
Nghe bà ấy nói, tôi dường như thấy được những gì đã xảy ra với họ trong suốt mấy năm qua. Tôi nhìn mồ hôi túa ra trên trán bà, tay nắm chặt chăn.
"Quân Quân, chỉ có con mới cứu được thằng bé, cứu được chúng ta. Ngay từ giây phút đầu tiên dì nhìn thấy con, dì đã biết chỉ có con mới có thể." Bà càng nói càng trở nên khó khăn.
"Dì thực sự, thực sự rất yêu thằng bé. Dì xin lỗi vì đã hủy hoại cả nửa cuộc đời nó. Dì hy vọng con có thể làm cho nó sống vui vẻ nửa đời còn lại."
"Mong con hãy giúp dì chăm sóc thằng bé, nhé?" Cuối cùng bà ấy ôm tôi, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Không cho tôi cơ hội nói lời nào.
Ngày hôm sau, tôi nghe tin bà ấy đã hoàn toàn biến mất.
Để lại Bạch Hạc cho tôi.
23.
Bạch Hạc ngồi trên giường, mái tóc rũ xuống, anh ấy cúi đầu nhìn bát cháo trong tay tôi, trong mắt không bộc lộ cảm xúc.
"Chắc có chuyện cần xử lý nên mới xuất viện trước." Tôi vừa đút chào vừa trấn an anh ấy.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, bất chợt nắm lấy tay tôi, suýt chút nữa muỗng cháo trong tay bị đổ hết ra ngoài.
"Nếu như gặp nguy hiểm thì sao?"
"Hả?" Tôi chưa kịp phản ứng.
Anh ấy hơi mạnh tay hơn, khóe mắt cũng đỏ lên: "Em đến một mình nếu gặp phải nguy hiểm thì sao?"
Tôi nhớ lại đúng là nguy hiểm thật.
Nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ có mỗi hình ảnh của anh ấy, không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
"Em chỉ sợ anh gặp nguy hiểm, lúc đó em không nghĩ được điều gì khác." Tôi mỉm cười nhìn Bạch Hạc, thấy anh vẫn còn đứng trước mặt tôi như thế này, tất cả đều xứng đáng, "Cũng may là em đã đến kịp."
Thật may khi tôi không đến muộn.
Trong mắt Bạch Hạc ánh lên tia sáng, anh ấy đặt bát cháo trong tay tôi xuống sau đó ôm tôi vào lòng.
Đầu của anh ấy vùi vào cổ tôi, hơi thở ấm áp phả lên da.
Gương mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng.
Anh ấy càng ôm tôi chặt hơn, "Quân Quân."
Giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy khiến tôi đau lòng.
"Em đây." Tôi nhẹ nhàng trả lời.
"Quân Quân."
Tôi vỗ nhẹ bàn tay vào sau lưng anh ấy, kiên nhẫn trả lời, "Em đây."
Hơi thở của anh ấy càng lúc nhẹ dần, đến mức khi tôi nghĩ anh ấy đã ngủ gục trên vai tôi thì đột nhiên Bạch Hạc cất tiếng nói, "Anh nghĩ là mình sẽ không còn được gặp lại em."
Câu nói vỡ vụn khiến con tim tôi tan nát.
Tôi không biết hai tháng qua anh ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng tôi biết nhất định anh ấy rất đau khổ.
Bất giác tôi cũng ôm anh ấy chặt hơn, nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Không đâu, nếu anh không gặp được em thì em sẽ chạy đến gặp anh."
Nói xong lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tôi bổ sung thêm, "Em chạy bộ rất nhanh."
Cuối cùng tôi cũng nghe được giọng cười của anh ấy.
Bạch Hạc nói: "Được, nhất định phải chạy đến tìm anh."
Bạch Hạc nằm viện một tuần, anh ấy bị một con dao gọt trái cây đâm trúng, vết thương không nguy hiểm nhưng mất máu khá nhiều. Về phần tại sao bị đâm thì không ai biết.
Để chăm sóc Bạch Hạc tôi đã xin nghỉ học nửa tháng, cuối cùng vẫn kinh động đến Lâm Di.
"Con không sao, không xảy ra chuyện gì hết thật mà!" Tôi ở bên ngoài thề thốt với Lâm Di qua điện thoại, "Bạch Hạc bị bệnh nên con chăm sóc anh ấy."
"Quan hệ hiện tại của hai đứa đã đến bước này rồi à?" Lâm Di nhanh chóng chuyển hướng.
...
"Mẹ của cậu ấy đâu? Dù cho có chăm sóc nó thì cũng không thể để ảnh hướng đến việc học." Lâm Di nghiêm túc khuyên bảo.
Không thấy mẹ Bạch Hạc đâu.
Không ai trông thấy bà ta.
Ngày Bạch Hạc xuất viện, chúng tôi cùng nhau trở lại căn nhà anh và mẹ đã sống, phát hiện tất cả đồ dùng của bà ta đều biến mất.
Chỉ để lại một khoản tiền.
Nhớ lại những lời bà ta đã nói với tôi lúc ở bệnh viện khiến tôi có một linh cảm xấu.
Nhìn Bạch Hạc liên tục gọi vào số điện thoại không liên lạc được, tôi không dám nói những chuyện anh ấy không biết.
Mọi thứ dần yên bình trở lại.
Bạch Hạc quay lại trường học.
Chúng tôi vẫn là một đôi ở trường.
Chỉ là những lúc rảnh rỗi Bạch Hạc đều đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của mẹ mình, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Mỗi ngày tôi đều xem tin tức ở khắp mọi nơi, sợ rằng bà ta có thể sẽ xuất hiện trong bản tin tự sát nào đó.
May mắn là tôi cũng không thu được kết quả nào.
24.
Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được tung tích của mẹ Bạch Hạc.
Ở bệnh viện tâm thần thành phố C.
"Khi được đưa đến đây tình trạng của bệnh nhân rất xấu." Bác sĩ ngồi đối diện với tôi và Bạch Hạc, giải thích cho chúng tôi về tình hình sức khỏe của bà ấy, "Bà ấy bị bệnh rất nặng, tự mình chịu đựng quả thật không dễ dàng."
Tôi nắm tay Bạch Hạc, sợ rằng anh ấy sẽ cảm thấy khổ sở.
Anh ấy trở tay nắm lấy tay tôi.
"Tôi có thể gặp bà ấy không?" Giọng nói của Bạch Hạc rất bình tĩnh, dường như những đau đớn đã dần lắng xuống.
Bác sĩ gật đầu nhưng nói rằng chúng tôi chỉ được phép đứng từ xa nhìn bà ấy, bây giờ là thời điểm tốt nhất để điều trị, tránh để bệnh nhân bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Tôi và Bạch Hạc đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ nhỏ có thể thấy giường bệnh của bà ấy.
Bà ấy mặc quần áo bệnh nhân ngồi tựa trên chiếc giường trải ga trắng toát, đang im lặng nhìn cây cối ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ cơ thể gầy đi thì mọi thứ đều ổn.
Bạch Hạc cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Tôi cũng vậy.
Bây giờ mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp.
Chớp mắt đã đến năm tư đại học, bởi vì có thành tích xuất sắc nên Bạch Hạc được tuyển thẳng vào danh sách nghiên cứu sinh, vì muốn đuổi kịp anh, tôi cũng đang nỗ lực chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.
Bạch Hạc ngày nào cũng hẹn tôi đến thư viện để dạy kèm cho tôi.
Nhưng tôi không đồng ý.
Bởi vì hôm nay khác với mọi ngày.
Hôm nay là ngày sinh viên năm nhất nhập học.
Sinh viên mới của khóa này cũng không giống với khóa trước.
Nghĩ vậy, tôi vội vã đi về phía giảng đường nơi đang tổ chức buổi gặp mặt tân sinh viên, sợ rằng nếu chậm một giây, tôi sẽ bỏ lỡ người mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Cũng vì quá gấp nên tôi đã va phải một người khi đến góc rẽ.
Tôi ngã trên mặt đất, khi chưa kịp đứng lên đã nghe một giọng nói: "Cô bé không sao chứ?"
Giọng nói sao quen thuộc đến thế.
Mấy năm qua chỉ xuất hiện trong mơ nhưng bây giờ lại vang lên ở bên tai tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn người vừa nói.
Vẫn giống như trong trí nhớ của tôi.
"Sao lại khóc, có phải rất đau hay không?" Mẹ bắt đầu buông đồ trên tay xuống đất, bà ấy ngồi xổm cẩn thận xem xét chân tôi, "May quá là không bị thương."
Nghe giọng của bà ấy tôi không thốt nên lời.
Nước mắt thi nhau chảy xuống.
Mẹ nhìn thấy tôi như vậy thì hốt hoảng hơn: "Hay là con bị thương ở đâu mà dì không thấy? Dì đưa con đến phòng y tế nha!"
Nghe xong tôi càng khóc to hơn nữa, chỉ biết lắc đầu không nói được lời nào.
Đúng lúc đó Bạch Hạc chạy đến trước mặt tôi.
Gương mặt anh ấy lạnh lùng đến đáng sợ.
"Em không sao..." Tôi sợ anh ấy hiểu lầm nên nhỏ giọng giải thích.
Bạch Hạc đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, có vẻ như không tin lời tôi nói.
Tôi sợ anh ấy sẽ trút giận lên mẹ nên tôi nắm lấy tay anh ấy đứng dậy, liên tục lắc đầu, "Em thật sự không sao."
Nhìn mẹ đang luống cuống, tôi nén lại suy nghĩ và mỉm cười.
"Mẹ...Dì...Con không sao." Nói xong nước mắt lại rơi.
Bạch Hạc nhặt điện thoại di động của tôi dưới đất lên, anh ấy dìu tôi chuẩn bị rời đi.
Tôi không nỡ.
Tôi muốn quay lại nhìn.
"Cô bé." Mẹ kêu tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn bà ấy.
"Nhìn con rất quen, chúng ta có gặp nhau lần nào chưa?" Bà ấy nhặt lại đồ đạc của mình bước đến chỗ tôi.
Con chính là con gái của mẹ đây.
Tôi muốn cười với bà ấy, nhưng không hiểu sao lại không cười nổi.
Cuối cùng tôi cố kìm nén nước mắt, mỉm cười nói: "Có lẽ là duyên phận."
25.
Hệ thống thông báo tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
"Trong số những ký chủ tôi từng gặp, cô là người duy nhất hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc." Giọng nói máy móc vang lên trong đầu tôi với giọng điệu rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn khen tôi.
Cũng là lần cuối cùng.
Hắn nói sẽ rời đi để tôi sống cuộc sống của riêng mình.
"Vậy là xong rồi à?" Tôi sửng sốt.
Chớp mắt đã đến năm thứ tư tôi trùng sinh, Bạch Hạc vốn là sang năm sau mới giết mẹ anh ấy.
"Hệ thống đã kiểm tra chắc chắn đối tượng đã thành công nhận được sự cứu rỗi, sẽ không có khả năng giết người, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhiệm vụ ký chủ còn nợ trước đó cũng được trừ bỏ khi hoàn thành nhiệm vụ."
Không ngờ tôi còn lời được một nhiệm vụ.
"Hy vọng ký chủ có một cuộc sống hạnh phúc trong kiếp này." Giọng nói máy móc nghiêm túc nói lời chúc mừng.
Thậm chí có hơi xúc động.
Sau đó, dù cho tôi có nói thầm kiểu gì cũng không có bất kỳ giọng nói nào phát ra.
Vô tình thật đấy.
Khi tôi nhận được thư thông báo học nghiên cứu sinh, Bạch Hạc ngồi bên cạnh tôi.
"Thật tốt quá, chúng ta lại được học cùng một trường." Tôi vui vẻ lấy thư thông báo ra và vô cùng hài lòng khi nhìn thấy tên trường học trên đó.
Bạch Hạc cong mày, như đã sớm đoán trước được kết quả.
Anh ấy lấy từ trong túi một cái hộp nhỏ, sau đó mở ra trước mặt tôi.
Bên trong là một chiếc nhẫn rất tinh xảo.
"Quân Quân, gả cho anh nhé?" Giọng nói của Bạch Hạc rất nhẹ nhàng, bàn tay khẽ nhấc ngón tay đeo nhẫn của tôi lên.
Tôi rất bất ngờ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ từ "kết hôn sớm" sẽ xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Lúc này các tế bào trong não tôi đang hoạt động rất nhanh, suy nghĩ xem phải trả lời thế nào trong tình huống như thế này.
Đến khi tôi kịp phản ứng thì chiếc nhẫn đã nằm gọn trên ngón áp út của tôi.
"Anh đã từng nói rồi, Quân Quân." Bạch Hạc ôm tôi vào lòng, giọng nói đầy mê hoặc của anh ấy bên tai tôi, "Anh từng nói em có hối hận cũng không sao, anh sẽ không bao giờ buông tay."
Tôi thở dài.
Quên đi, đó là số phận của tôi.
"Em không hối hận." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy, khẽ nhìn chiếc nhẫn trên tay, tôi nói "Bạch Hạc, thật ra em tên là Bội Bội."
"Ừ."
Không có chút bất ngờ.
Cái này...
Càng nghĩ càng thấy không bình thường.
Nhưng Bạch Hạc không hỏi, tôi cũng im lặng không nói thêm.
Chỉ là khi chỉ có hai chúng tôi, anh ấy không gọi tôi là Quân Quân nữa, mà là Bội Bội.
Tôi và Bạch Hạc kết hôn nhưng không tổ chức hôn lễ.
Bởi vì chúng tôi đều còn đi học, không thích hợp tổ chức hôn lễ.
Nhưng cái tin tôi kết hôn sớm đã nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Nghiên cứu sinh kết hôn sớm thật sự không phải là điều đáng để mọi người chú ý, nhưng vì là tôi và Bạch Hạc nên...
Tất cả mọi người đều nói do tôi sợ Bạch Hạc chạy mất nên phải trói anh ấy lại.
...
Có trời mới biết là ai trói ai.
Ngày Cố Vân Sinh ra nước ngoài, tôi đến tiễn anh ấy.
Anh ấy đưa tay muốn vỗ đầu tôi nhưng giữa chừng thì khựng lại.
"Chúc em hạnh phúc." Anh ấy mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cũng cười trả lời: "Cảm ơn anh."
Cố Vân Sinh đi được hai bước thì quay người lại, nhìn tôi vài giây sau đó nói.
"Có phải Quân Quân đã chết vào hôm bị tai nạn giao thông đúng không?" Nói xong anh ta cũng cảm thấy mình đang nói nhảm nhưng vẫn nhìn chằm chằm đợi câu trả lời của tôi.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào.
Đến khi trên loa thông báo chuyến bay sắp cất cánh, anh mới vội vàng quay người rời đi.
26.
Đêm đó, tôi làm tổ trong lòng Bạch Hạc, tay lướt lướt màn hình điện thoại loạn xạ.
Ánh mắt không cam lòng của Cố Vân Sinh vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Như thể tôi là một tên trộm, một tên trộm đã cướp đi tính mạng của Đường Uyển Quân.
"Không nỡ để hắn rời đi?" Thanh âm trầm thấp của Bạch Hạc truyền xuống từ đỉnh đầu tôi.
Hôm nay, tôi đến tiễn Cố Vân Sinh mà mặt mày anh cả ngày cứ xám xịt.
Tôi bỏ điện thoại xuống, vòng tay ôm eo anh.
"Hình như anh ấy biết em không phải là Quân Quân." Giọng tôi nghèn nghẹn.
Bạch Hạc gấp cuốn sổ lại, đặt sang một bên, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi ngước lên nhìn anh: "Nhỡ mẹ phát hiện ra thì sao? Mẹ cũng sẽ đau lòng, đúng không?"
Trước giờ, tôi chỉ lo cứu Bạch Hạc mà chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bạch Hạc cúi đầu nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt ôn hòa.
"Mẹ đã biết rồi."
Hả?
Tôi ngay lập tức ngồi dậy, trán vô tình đập vào đầu anh ấy.
"Mẹ em đã biết rồi." Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Một người yêu em như thế sao có thể không biết? Ngày anh đến gặp mẹ để xin cưới em, mẹ nói mẹ không muốn mất em thêm lần nào nữa."
Bà biết khi nào?
Sao tôi lại không nhận ra chứ?
Nhớ lại mỗi lần về nhà, Lâm Di đều nấu một bàn toàn món tôi thích.
Nhưng thời gian đầu tôi đến đây, mỗi món ăn Lâm Di làm thiên về vị ngọt.
Bây giờ thì lại thiên về vị cay.
Ngay từ đầu, bà ấy đã biết...
Một lời cũng chưa từng nói qua, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ thay đổi.
"Đều là lỗi của em." Tôi lại vùi đầu vào lòng Bạch Hạc, sống mũi chua xót giống như tâm trạng tôi lúc này.
Tôi vì muốn sống mà đã ích kỷ cướp đi tính mạng của Đường Uyển Quân.
Hiện giờ, tôi cùng Bạch Hạc đang ở bên nhau rất hạnh phúc, thỉnh thoảng còn có thể đi xem cha mẹ tôi, chờ sau khi "tôi" qua đời vì ung thư xương mà tìm cách ở bên bọn họ để phụng dưỡng.
Thế nhưng tôi chưa từng nghĩ đến Cố Vân Sinh hay Lâm Di.
Bạch Hạc ôm tôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
"Bội Bội." Anh khẽ gọi, "Không phải lỗi của em."
"Khoảnh khắc lần đầu tiên em ngồi cạnh anh, sẻ cơm của em sang bát anh, giống như thể em đang vươn tay ra về phía anh, cưỡng ép xé ra một lỗ hổng trong thế giới đen tối đó." Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, "Anh sợ em tiến vào, sợ em bị bóng tối đó nuốt chửng. Thế nên, anh muốn đẩy em ra xa, nhưng em lại càng mở rộng lỗ hổng đó, để ánh sáng mặt trời lọt vào."
Tôi nghe anh nói mà ngây ngẩn cả người
"Đối với anh, em như là một ân huệ của ông trời, là một món quà, là ánh mặt trời duy nhất." Anh khẽ nhếch khóe miệng, "Còn với mẹ của Đường Uyển Quân, sao em biết không phải giống vậy đâu?"
"Lúc Đường Uyển Quân bị tai nạn ô tô nằm trong phòng cấp cứu năm đó. Bà ấy đã tuyệt vọng đến nhường nào?"
Bạch Hạc dỗ dành tôi ngủ.
Trong mộng, tôi lại mơ thấy cảnh tượng trong tin tức đó.
Một lần nữa đến căn phòng lạnh lẽo cùng ẩm thấp kia.
Tôi nhìn thấy mẹ Bạch Hạc đang bình tĩnh cầm dao gọt trái cây định tự sát. Trong lúc Bạch Hạc giằng co với bà ta, con dao ấy đã đâm thẳng vào tim bà.
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin nổi, toàn thân run rẩy.
Thấy anh cầm con dao đó hướng về chính mình, tôi vội lao tới ôm lấy anh.
"Bạch Hạc, đây là giả." Tôi che mắt anh, ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy vì sợ hãi của anh, "Đều là giả, đều là giả mà thôi."
Trong chớp mắt, bốn phía sáng bừng lên.
Bố mẹ hiện ra trước mắt tôi. Lâm Di, Cố Vân Sinh và Đường Uyển Quân cũng vậy.
"Bội Bội." Họ gọi tôi.
"Bội Bội, con hãy sống một đời thật hạnh phúc."
__ Hết __
Đây là lần đầu tiên tôi theo dõi một người, và tất nhiên tôi không có kinh nghiệm làm việc đó.
Thế nên, tôi nhanh chóng bị mẹ Bạch Hạc phát hiện. Tôi chắc chắn đã bám theo bà ấy kỹ càng, trái phải không rời nửa bước. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị mất dấu.
Tôi sống ở khách sạn ngay đối diện khu dân cư, ở đó một ngày một đêm.
Chưa đợi được mẹ Bạch Hạc ra ngoài, tôi đã nhận được cuộc gọi từ số lạ.
"Quân Quân, cứu Tiểu Hạc." Giọng nói yếu ớt của mẹ Bạch Hạc truyền tới.
Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng, không nghĩ đến việc mình có thể gặp nguy hiểm.
Tôi căn cứ theo địa chỉ được nói trong điện thoại, vội vàng chạy đến một căn nhà trong tiểu khu.
Cửa nhà không khóa.
Tay nắm chặt điện thoại, tôi đẩy nhẹ cửa bước vào.
Cảnh tượng trong nhà khiến tôi kinh hãi đến mức suýt hét toáng lên.
Mẹ Bạch Hạc cùng Bạch Hạc đều nằm trong vũng máu. Trên người họ toàn là máu, rất khó để phân biệt đó là máu của ai với ai.
Toàn thân tôi run rẩy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng tôi vẫn cắn răng tiến lên kiểm tra dưới mũi của mẹ Bạch Hạc trước.
Vẫn còn thở...
Vẫn còn thở!
Còn Bạch Hạc...
Ngón tay tôi run run chuyển từ mũi mẹ Bạch Hạc sang anh ấy.
Anh vẫn còn thở.
Tôi ngồi bệt xuống đất, mặc cho máu thấm dần vào quần áo, tôi run rẩy bấm gọi 120.
Cả Bạch Hạc lẫn mẹ anh đều được đưa đi cấp cứu.
Tôi gần như cạn kiệt hết sức lực, ngất đi trước cửa phòng cấp cứu.
Đến khi tôi tỉnh lại, mẹ Bạch Hạc đã tỉnh rồi, chỉ có Bạch Hạc được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Bà ngồi bên giường tôi, nước mắt rơi từng giọt.
Lúc này, tôi chợt nhận ra, có lẽ người đáng sợ chưa bao giờ là Bạch Hạc.
Mà là mẹ anh ấy.
"Quân Quân, con có thể giúp dì một việc được không?" Thấy tôi tỉnh dậy, bà ta nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy chân thành.
Tôi rụt người lại, không dám gật hay lắc đầu.
Bà ta cười tự giễu: "Dì không còn nhiều thời gian nữa, con nhất định phải giúp dì "
Tôi chưa kịp trả lời, bà nói tiếp:
"Dì mắc bệnh, mắc cái bệnh mà đến chính bản thân Dì cũng không biết gì về nó. Sau khi con gặp tai nạn xe cộ, dì nhìn thấy con còn tưởng con cũng giống dì. Nhưng sau này dì mới nhận ra là không phải." Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mỗi lần đều là dì miễn cưỡng thiếp đi, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình lại làm ra chuyện xấu. Cứ như thế, thời gian dì tỉnh táo càng ngày càng ngắn."
"Dì đã từng vô số lần ở trong mộng muốn giết chết chính mình đi cho xong. Dì tất nhiên biết mình là gánh nặng của Tiểu Hạc. Có một ngày, dì tỉnh dậy, phát hiện Tiểu Hạc đã bịt kín cửa ra vào cùng cửa sổ, dì đã nghĩ giải thoát rồi cũng là một chuyện tốt. Nhưng tại sao, tại sao đến cả tính mạng của Tiểu Hạc cũng bị dì liên lụy, tại sao thằng bé lại phải chết cùng dì chứ..."
Nghe bà ấy nói, tôi dường như thấy được những gì đã xảy ra với họ trong suốt mấy năm qua. Tôi nhìn mồ hôi túa ra trên trán bà, tay nắm chặt chăn.
"Quân Quân, chỉ có con mới cứu được thằng bé, cứu được chúng ta. Ngay từ giây phút đầu tiên dì nhìn thấy con, dì đã biết chỉ có con mới có thể." Bà càng nói càng trở nên khó khăn.
"Dì thực sự, thực sự rất yêu thằng bé. Dì xin lỗi vì đã hủy hoại cả nửa cuộc đời nó. Dì hy vọng con có thể làm cho nó sống vui vẻ nửa đời còn lại."
"Mong con hãy giúp dì chăm sóc thằng bé, nhé?" Cuối cùng bà ấy ôm tôi, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Không cho tôi cơ hội nói lời nào.
Ngày hôm sau, tôi nghe tin bà ấy đã hoàn toàn biến mất.
Để lại Bạch Hạc cho tôi.
23.
Bạch Hạc ngồi trên giường, mái tóc rũ xuống, anh ấy cúi đầu nhìn bát cháo trong tay tôi, trong mắt không bộc lộ cảm xúc.
"Chắc có chuyện cần xử lý nên mới xuất viện trước." Tôi vừa đút chào vừa trấn an anh ấy.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, bất chợt nắm lấy tay tôi, suýt chút nữa muỗng cháo trong tay bị đổ hết ra ngoài.
"Nếu như gặp nguy hiểm thì sao?"
"Hả?" Tôi chưa kịp phản ứng.
Anh ấy hơi mạnh tay hơn, khóe mắt cũng đỏ lên: "Em đến một mình nếu gặp phải nguy hiểm thì sao?"
Tôi nhớ lại đúng là nguy hiểm thật.
Nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ có mỗi hình ảnh của anh ấy, không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
"Em chỉ sợ anh gặp nguy hiểm, lúc đó em không nghĩ được điều gì khác." Tôi mỉm cười nhìn Bạch Hạc, thấy anh vẫn còn đứng trước mặt tôi như thế này, tất cả đều xứng đáng, "Cũng may là em đã đến kịp."
Thật may khi tôi không đến muộn.
Trong mắt Bạch Hạc ánh lên tia sáng, anh ấy đặt bát cháo trong tay tôi xuống sau đó ôm tôi vào lòng.
Đầu của anh ấy vùi vào cổ tôi, hơi thở ấm áp phả lên da.
Gương mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng.
Anh ấy càng ôm tôi chặt hơn, "Quân Quân."
Giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy khiến tôi đau lòng.
"Em đây." Tôi nhẹ nhàng trả lời.
"Quân Quân."
Tôi vỗ nhẹ bàn tay vào sau lưng anh ấy, kiên nhẫn trả lời, "Em đây."
Hơi thở của anh ấy càng lúc nhẹ dần, đến mức khi tôi nghĩ anh ấy đã ngủ gục trên vai tôi thì đột nhiên Bạch Hạc cất tiếng nói, "Anh nghĩ là mình sẽ không còn được gặp lại em."
Câu nói vỡ vụn khiến con tim tôi tan nát.
Tôi không biết hai tháng qua anh ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng tôi biết nhất định anh ấy rất đau khổ.
Bất giác tôi cũng ôm anh ấy chặt hơn, nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Không đâu, nếu anh không gặp được em thì em sẽ chạy đến gặp anh."
Nói xong lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tôi bổ sung thêm, "Em chạy bộ rất nhanh."
Cuối cùng tôi cũng nghe được giọng cười của anh ấy.
Bạch Hạc nói: "Được, nhất định phải chạy đến tìm anh."
Bạch Hạc nằm viện một tuần, anh ấy bị một con dao gọt trái cây đâm trúng, vết thương không nguy hiểm nhưng mất máu khá nhiều. Về phần tại sao bị đâm thì không ai biết.
Để chăm sóc Bạch Hạc tôi đã xin nghỉ học nửa tháng, cuối cùng vẫn kinh động đến Lâm Di.
"Con không sao, không xảy ra chuyện gì hết thật mà!" Tôi ở bên ngoài thề thốt với Lâm Di qua điện thoại, "Bạch Hạc bị bệnh nên con chăm sóc anh ấy."
"Quan hệ hiện tại của hai đứa đã đến bước này rồi à?" Lâm Di nhanh chóng chuyển hướng.
...
"Mẹ của cậu ấy đâu? Dù cho có chăm sóc nó thì cũng không thể để ảnh hướng đến việc học." Lâm Di nghiêm túc khuyên bảo.
Không thấy mẹ Bạch Hạc đâu.
Không ai trông thấy bà ta.
Ngày Bạch Hạc xuất viện, chúng tôi cùng nhau trở lại căn nhà anh và mẹ đã sống, phát hiện tất cả đồ dùng của bà ta đều biến mất.
Chỉ để lại một khoản tiền.
Nhớ lại những lời bà ta đã nói với tôi lúc ở bệnh viện khiến tôi có một linh cảm xấu.
Nhìn Bạch Hạc liên tục gọi vào số điện thoại không liên lạc được, tôi không dám nói những chuyện anh ấy không biết.
Mọi thứ dần yên bình trở lại.
Bạch Hạc quay lại trường học.
Chúng tôi vẫn là một đôi ở trường.
Chỉ là những lúc rảnh rỗi Bạch Hạc đều đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của mẹ mình, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Mỗi ngày tôi đều xem tin tức ở khắp mọi nơi, sợ rằng bà ta có thể sẽ xuất hiện trong bản tin tự sát nào đó.
May mắn là tôi cũng không thu được kết quả nào.
24.
Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được tung tích của mẹ Bạch Hạc.
Ở bệnh viện tâm thần thành phố C.
"Khi được đưa đến đây tình trạng của bệnh nhân rất xấu." Bác sĩ ngồi đối diện với tôi và Bạch Hạc, giải thích cho chúng tôi về tình hình sức khỏe của bà ấy, "Bà ấy bị bệnh rất nặng, tự mình chịu đựng quả thật không dễ dàng."
Tôi nắm tay Bạch Hạc, sợ rằng anh ấy sẽ cảm thấy khổ sở.
Anh ấy trở tay nắm lấy tay tôi.
"Tôi có thể gặp bà ấy không?" Giọng nói của Bạch Hạc rất bình tĩnh, dường như những đau đớn đã dần lắng xuống.
Bác sĩ gật đầu nhưng nói rằng chúng tôi chỉ được phép đứng từ xa nhìn bà ấy, bây giờ là thời điểm tốt nhất để điều trị, tránh để bệnh nhân bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Tôi và Bạch Hạc đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ nhỏ có thể thấy giường bệnh của bà ấy.
Bà ấy mặc quần áo bệnh nhân ngồi tựa trên chiếc giường trải ga trắng toát, đang im lặng nhìn cây cối ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ cơ thể gầy đi thì mọi thứ đều ổn.
Bạch Hạc cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Tôi cũng vậy.
Bây giờ mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp.
Chớp mắt đã đến năm tư đại học, bởi vì có thành tích xuất sắc nên Bạch Hạc được tuyển thẳng vào danh sách nghiên cứu sinh, vì muốn đuổi kịp anh, tôi cũng đang nỗ lực chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.
Bạch Hạc ngày nào cũng hẹn tôi đến thư viện để dạy kèm cho tôi.
Nhưng tôi không đồng ý.
Bởi vì hôm nay khác với mọi ngày.
Hôm nay là ngày sinh viên năm nhất nhập học.
Sinh viên mới của khóa này cũng không giống với khóa trước.
Nghĩ vậy, tôi vội vã đi về phía giảng đường nơi đang tổ chức buổi gặp mặt tân sinh viên, sợ rằng nếu chậm một giây, tôi sẽ bỏ lỡ người mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Cũng vì quá gấp nên tôi đã va phải một người khi đến góc rẽ.
Tôi ngã trên mặt đất, khi chưa kịp đứng lên đã nghe một giọng nói: "Cô bé không sao chứ?"
Giọng nói sao quen thuộc đến thế.
Mấy năm qua chỉ xuất hiện trong mơ nhưng bây giờ lại vang lên ở bên tai tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn người vừa nói.
Vẫn giống như trong trí nhớ của tôi.
"Sao lại khóc, có phải rất đau hay không?" Mẹ bắt đầu buông đồ trên tay xuống đất, bà ấy ngồi xổm cẩn thận xem xét chân tôi, "May quá là không bị thương."
Nghe giọng của bà ấy tôi không thốt nên lời.
Nước mắt thi nhau chảy xuống.
Mẹ nhìn thấy tôi như vậy thì hốt hoảng hơn: "Hay là con bị thương ở đâu mà dì không thấy? Dì đưa con đến phòng y tế nha!"
Nghe xong tôi càng khóc to hơn nữa, chỉ biết lắc đầu không nói được lời nào.
Đúng lúc đó Bạch Hạc chạy đến trước mặt tôi.
Gương mặt anh ấy lạnh lùng đến đáng sợ.
"Em không sao..." Tôi sợ anh ấy hiểu lầm nên nhỏ giọng giải thích.
Bạch Hạc đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, có vẻ như không tin lời tôi nói.
Tôi sợ anh ấy sẽ trút giận lên mẹ nên tôi nắm lấy tay anh ấy đứng dậy, liên tục lắc đầu, "Em thật sự không sao."
Nhìn mẹ đang luống cuống, tôi nén lại suy nghĩ và mỉm cười.
"Mẹ...Dì...Con không sao." Nói xong nước mắt lại rơi.
Bạch Hạc nhặt điện thoại di động của tôi dưới đất lên, anh ấy dìu tôi chuẩn bị rời đi.
Tôi không nỡ.
Tôi muốn quay lại nhìn.
"Cô bé." Mẹ kêu tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn bà ấy.
"Nhìn con rất quen, chúng ta có gặp nhau lần nào chưa?" Bà ấy nhặt lại đồ đạc của mình bước đến chỗ tôi.
Con chính là con gái của mẹ đây.
Tôi muốn cười với bà ấy, nhưng không hiểu sao lại không cười nổi.
Cuối cùng tôi cố kìm nén nước mắt, mỉm cười nói: "Có lẽ là duyên phận."
25.
Hệ thống thông báo tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
"Trong số những ký chủ tôi từng gặp, cô là người duy nhất hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc." Giọng nói máy móc vang lên trong đầu tôi với giọng điệu rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn khen tôi.
Cũng là lần cuối cùng.
Hắn nói sẽ rời đi để tôi sống cuộc sống của riêng mình.
"Vậy là xong rồi à?" Tôi sửng sốt.
Chớp mắt đã đến năm thứ tư tôi trùng sinh, Bạch Hạc vốn là sang năm sau mới giết mẹ anh ấy.
"Hệ thống đã kiểm tra chắc chắn đối tượng đã thành công nhận được sự cứu rỗi, sẽ không có khả năng giết người, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhiệm vụ ký chủ còn nợ trước đó cũng được trừ bỏ khi hoàn thành nhiệm vụ."
Không ngờ tôi còn lời được một nhiệm vụ.
"Hy vọng ký chủ có một cuộc sống hạnh phúc trong kiếp này." Giọng nói máy móc nghiêm túc nói lời chúc mừng.
Thậm chí có hơi xúc động.
Sau đó, dù cho tôi có nói thầm kiểu gì cũng không có bất kỳ giọng nói nào phát ra.
Vô tình thật đấy.
Khi tôi nhận được thư thông báo học nghiên cứu sinh, Bạch Hạc ngồi bên cạnh tôi.
"Thật tốt quá, chúng ta lại được học cùng một trường." Tôi vui vẻ lấy thư thông báo ra và vô cùng hài lòng khi nhìn thấy tên trường học trên đó.
Bạch Hạc cong mày, như đã sớm đoán trước được kết quả.
Anh ấy lấy từ trong túi một cái hộp nhỏ, sau đó mở ra trước mặt tôi.
Bên trong là một chiếc nhẫn rất tinh xảo.
"Quân Quân, gả cho anh nhé?" Giọng nói của Bạch Hạc rất nhẹ nhàng, bàn tay khẽ nhấc ngón tay đeo nhẫn của tôi lên.
Tôi rất bất ngờ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ từ "kết hôn sớm" sẽ xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Lúc này các tế bào trong não tôi đang hoạt động rất nhanh, suy nghĩ xem phải trả lời thế nào trong tình huống như thế này.
Đến khi tôi kịp phản ứng thì chiếc nhẫn đã nằm gọn trên ngón áp út của tôi.
"Anh đã từng nói rồi, Quân Quân." Bạch Hạc ôm tôi vào lòng, giọng nói đầy mê hoặc của anh ấy bên tai tôi, "Anh từng nói em có hối hận cũng không sao, anh sẽ không bao giờ buông tay."
Tôi thở dài.
Quên đi, đó là số phận của tôi.
"Em không hối hận." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy, khẽ nhìn chiếc nhẫn trên tay, tôi nói "Bạch Hạc, thật ra em tên là Bội Bội."
"Ừ."
Không có chút bất ngờ.
Cái này...
Càng nghĩ càng thấy không bình thường.
Nhưng Bạch Hạc không hỏi, tôi cũng im lặng không nói thêm.
Chỉ là khi chỉ có hai chúng tôi, anh ấy không gọi tôi là Quân Quân nữa, mà là Bội Bội.
Tôi và Bạch Hạc kết hôn nhưng không tổ chức hôn lễ.
Bởi vì chúng tôi đều còn đi học, không thích hợp tổ chức hôn lễ.
Nhưng cái tin tôi kết hôn sớm đã nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Nghiên cứu sinh kết hôn sớm thật sự không phải là điều đáng để mọi người chú ý, nhưng vì là tôi và Bạch Hạc nên...
Tất cả mọi người đều nói do tôi sợ Bạch Hạc chạy mất nên phải trói anh ấy lại.
...
Có trời mới biết là ai trói ai.
Ngày Cố Vân Sinh ra nước ngoài, tôi đến tiễn anh ấy.
Anh ấy đưa tay muốn vỗ đầu tôi nhưng giữa chừng thì khựng lại.
"Chúc em hạnh phúc." Anh ấy mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cũng cười trả lời: "Cảm ơn anh."
Cố Vân Sinh đi được hai bước thì quay người lại, nhìn tôi vài giây sau đó nói.
"Có phải Quân Quân đã chết vào hôm bị tai nạn giao thông đúng không?" Nói xong anh ta cũng cảm thấy mình đang nói nhảm nhưng vẫn nhìn chằm chằm đợi câu trả lời của tôi.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào.
Đến khi trên loa thông báo chuyến bay sắp cất cánh, anh mới vội vàng quay người rời đi.
26.
Đêm đó, tôi làm tổ trong lòng Bạch Hạc, tay lướt lướt màn hình điện thoại loạn xạ.
Ánh mắt không cam lòng của Cố Vân Sinh vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Như thể tôi là một tên trộm, một tên trộm đã cướp đi tính mạng của Đường Uyển Quân.
"Không nỡ để hắn rời đi?" Thanh âm trầm thấp của Bạch Hạc truyền xuống từ đỉnh đầu tôi.
Hôm nay, tôi đến tiễn Cố Vân Sinh mà mặt mày anh cả ngày cứ xám xịt.
Tôi bỏ điện thoại xuống, vòng tay ôm eo anh.
"Hình như anh ấy biết em không phải là Quân Quân." Giọng tôi nghèn nghẹn.
Bạch Hạc gấp cuốn sổ lại, đặt sang một bên, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi ngước lên nhìn anh: "Nhỡ mẹ phát hiện ra thì sao? Mẹ cũng sẽ đau lòng, đúng không?"
Trước giờ, tôi chỉ lo cứu Bạch Hạc mà chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bạch Hạc cúi đầu nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt ôn hòa.
"Mẹ đã biết rồi."
Hả?
Tôi ngay lập tức ngồi dậy, trán vô tình đập vào đầu anh ấy.
"Mẹ em đã biết rồi." Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Một người yêu em như thế sao có thể không biết? Ngày anh đến gặp mẹ để xin cưới em, mẹ nói mẹ không muốn mất em thêm lần nào nữa."
Bà biết khi nào?
Sao tôi lại không nhận ra chứ?
Nhớ lại mỗi lần về nhà, Lâm Di đều nấu một bàn toàn món tôi thích.
Nhưng thời gian đầu tôi đến đây, mỗi món ăn Lâm Di làm thiên về vị ngọt.
Bây giờ thì lại thiên về vị cay.
Ngay từ đầu, bà ấy đã biết...
Một lời cũng chưa từng nói qua, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ thay đổi.
"Đều là lỗi của em." Tôi lại vùi đầu vào lòng Bạch Hạc, sống mũi chua xót giống như tâm trạng tôi lúc này.
Tôi vì muốn sống mà đã ích kỷ cướp đi tính mạng của Đường Uyển Quân.
Hiện giờ, tôi cùng Bạch Hạc đang ở bên nhau rất hạnh phúc, thỉnh thoảng còn có thể đi xem cha mẹ tôi, chờ sau khi "tôi" qua đời vì ung thư xương mà tìm cách ở bên bọn họ để phụng dưỡng.
Thế nhưng tôi chưa từng nghĩ đến Cố Vân Sinh hay Lâm Di.
Bạch Hạc ôm tôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
"Bội Bội." Anh khẽ gọi, "Không phải lỗi của em."
"Khoảnh khắc lần đầu tiên em ngồi cạnh anh, sẻ cơm của em sang bát anh, giống như thể em đang vươn tay ra về phía anh, cưỡng ép xé ra một lỗ hổng trong thế giới đen tối đó." Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, "Anh sợ em tiến vào, sợ em bị bóng tối đó nuốt chửng. Thế nên, anh muốn đẩy em ra xa, nhưng em lại càng mở rộng lỗ hổng đó, để ánh sáng mặt trời lọt vào."
Tôi nghe anh nói mà ngây ngẩn cả người
"Đối với anh, em như là một ân huệ của ông trời, là một món quà, là ánh mặt trời duy nhất." Anh khẽ nhếch khóe miệng, "Còn với mẹ của Đường Uyển Quân, sao em biết không phải giống vậy đâu?"
"Lúc Đường Uyển Quân bị tai nạn ô tô nằm trong phòng cấp cứu năm đó. Bà ấy đã tuyệt vọng đến nhường nào?"
Bạch Hạc dỗ dành tôi ngủ.
Trong mộng, tôi lại mơ thấy cảnh tượng trong tin tức đó.
Một lần nữa đến căn phòng lạnh lẽo cùng ẩm thấp kia.
Tôi nhìn thấy mẹ Bạch Hạc đang bình tĩnh cầm dao gọt trái cây định tự sát. Trong lúc Bạch Hạc giằng co với bà ta, con dao ấy đã đâm thẳng vào tim bà.
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin nổi, toàn thân run rẩy.
Thấy anh cầm con dao đó hướng về chính mình, tôi vội lao tới ôm lấy anh.
"Bạch Hạc, đây là giả." Tôi che mắt anh, ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy vì sợ hãi của anh, "Đều là giả, đều là giả mà thôi."
Trong chớp mắt, bốn phía sáng bừng lên.
Bố mẹ hiện ra trước mắt tôi. Lâm Di, Cố Vân Sinh và Đường Uyển Quân cũng vậy.
"Bội Bội." Họ gọi tôi.
"Bội Bội, con hãy sống một đời thật hạnh phúc."
__ Hết __