Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài
  3. Chương : 13

Chương : 13

Khung cảnh bên ngoài là cảnh tuyết bay bay, bên trong là người đàn ông vẫn như trước, anh tuấn, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm.

Đã một năm trôi qua từ sau lần cuối tạm biệt Tô Kha, nay Mạt Kình Lộc đã trở lại.

Mùa đông ở thành phố không lạnh lắm, nhưng tuyết rơi rất nhiều, không bao lâu trên đường phố đều phủ đầy tuyết, Tô Kha nhìn nhìn Mạt Kình Lộc, xoay người tháo cái tai mèo xuống, “Ông, cái này con cũng lấy.”

Động tác của ông chủ tiệm rất nhanh, Tô Kha cầm túi quà, trả tiền, rồi đi ra trước cửa cầm ô lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, nhếch miệng, “Cùng che đi, tuyết đang rơi.”

Mạt Kình Lộc bước tới gần cậu, cúi người xuống lách qua bên người Tô Kha, tiếp nhận ô trong tay cậu, một bàn tay nắm lấy tay Tô Kha, chậm rãi bước đi. Cảm giác được người khác nắm tay, thật ấm áp, gió thổi rất lớn, bông tuyết lạnh buốt theo gió bay vào mặt, Tô Kha co lại, nhích vào sát người Mạt Kình Lộc, khóe miệng Mạt Kình Lộc liền nhếch lên tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Sau khi Mạt Kình Lộc xuất ngũ, cha anh liền an bài cho anh những việc mà ông cho là thích hợp, tham gia một vài hoạt động chính trị, anh cũng theo lời tham gia vài lần như vậy, hiệu quả cũng không tốt lắm, ông bạn già của cha anh cũng bình luận anh là người không có tham vọng, không thể khiến người khác tin dùng được.

Cha anh thật sự không còn biện pháp nào với anh, đành phải từ bỏ ý định cho anh trở thành chính trị gia, trước tiên cứ để cho Mạt Kình Lộc làm sĩ quan, sau đó ông từ từ nghĩ biện pháp dẫn dắt Mạt Kình Lộc theo sự nghiệp của mình. Mạt Kình Lộc đối với quyết định lần này của cha anh cũng không tâm nhiều, anh không có dã tâm lớn như cha mình, đối với quyền lực cũng không hứng thú, chỉ cần người khác không cản trở mình, anh cũng sẽ không động thủ.

Hiện tại Mạt Kình Lộc là một sĩ quan có cấp bậc tương đối cao, nghe có vẻ kiêu, nhưng chỉ có anh mới biết đó chẳng qua là một chức vụ nhàn tản. Quyền thế của nhà họ Mạc khá lớn, nay Mạt Kình Lộc trở về thành phố, bên người tự nhiên sẽ có thêm một ít thiếu gia vây quanh, mà những người này được phân làm ba bảy loại, được anh xem là bạn chỉ có một số ít người, trong đó có Lý Diên Phách.

Lần này Mạt Kình Lộc không nghĩ đến sẽ được gặp lại Tô Kha ở thành phố này, hai tháng trước anh có quay trở lại vùng nông thôn kia, khi bước vào nông trại lại không nhìn thấy bóng dáng cậu nhóc của anh, khi anh hỏi mẹ Tô Kha, chỉ thấy bà khóc rống nức nở.

Qua lời kể xen lẫn tiếng khóc của mẹ cậu, Mạt Kình Lộc mới biết được Tô Kha và mẹ cậu cãi nhau, cậu theo cầm một ít tiền bỏ nhà đi, nhớ lại thân thể gầy gò của cậu, trong lòng Mạt Kình Lộc cảm thấy đau đớn vô cùng, nay có thể gặp lại cậu, tảng đá trong lòng anh rốt cục cũng được dỡ bỏ.

Tầm nhìn trong trời tuyết hầu như không thấy rõ bất cứ thứ gì, bông tuyết màu trắng bay bay giữa trời làm nền cho ai đó, hai người từ từ bước đi, không ai phát hiện bông hoa hồng ở trên mặt đất trước cửa hàng, nó dần dần bị tuyết vùi lấp.

Có thể gặp được Mạt Kình Lộc, tâm tình Tô Kha vừa kích động vừa khẩn trương, nhưng sau khi đi chung một đoạn đường, tâm tình phấn khích lúc đầu cuối cùng cũng bị cậu đè ép xuống, tay kia siết chặt túi quà, lộ ra đôi tay trần đỏ bừng do bị đông lạnh.

Mạt Kình Lộc cúi đầu cầm bàn tay đỏ ửng của Tô Kha, “Chờ một chút, em cầm ô một lát.” Anh đem ô đưa cho Tô Kha, cậu nghi hoặc nhìn anh, Mạt Kình Lộc không nói lời nào cúi đầu đem găng tay bằng da đang mang trên tay chậm rãi cởi ra, kéo tay Tô Kha qua mang vào cho cậu, găng tay có chút lớn, Tô Kha mang vào rộng rinh, nhưng thực ấm áp, Mạt Kình Lộc nhìn Tô Kha, cậu liền đỏ mặt.

Mạt Kình Lộc mím môi, cầm lại ô, dẫn Tô Kha đi, nắm lấy tay còn lại của cậu đặt vào trong túi áo của mình, “Đi thôi!” Âm thanh vẫn trầm thấp như trước, Tô Kha đi bên cạnh vừa mới bình tĩnh không bao lâu lại phát sốt rồi, cảm giác thật khẩn trương, thật ngượng ngùng, bàn tay đeo găng tay của Mạt Kình Lộc cùng bàn tay được anh nắm trong túi áo khoác khiến cậu bị áp lực vô cùng, cậu không dám động đậy, cơ thể cứng ngắc.

Chậm rãi đi về phía trước, sau một năm không gặp, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, nhưng Mạt Kình Lộc trời sinh ít nói, mà tâm trí của Tô Kha đã bay lơ lửng trên tầng mây, trừ bỏ mặt đỏ vẫn là mặt đỏ, không nói nổi một câu. Trong một năm xa cách đó, hai người dường như đều nhớ về đối phương, không cần nói thành lời, trong đó Tô Kha là hoàn toàn tín nhiệm đối phương, vậy còn Mạt Kình Lộc thì sao?

Đi bộ từ quảng trường về nhà chỉ tốn mười mấy phút, lúc trước mua nhà ở đây là vì Đoạn Lôi Khải rất ưng ý nơi này, vì thế Tô Kha ít khi khen ai cũng phải cho Đoạn Lôi Khải một ánh mắt tán thưởng, nhưng bây giờ..... đường thật ngắn, mình còn muốn đi chung với Mạt Kình Lộc thêm một lúc nữa. Tô Kha nhăn mặt, oán thầm ở trong lòng.

Đang suy nghĩ, người vẫn đang nắm tay mình dẫn đi bỗng ngừng lại, Tô Kha ngẩng đầu, Mạt Kình Lộc dừng trước một dãy nhà, “A! Đến nhà rồi.” Tô Kha kêu lên, lại quay đầu nhìn về Mạt Kình Lộc, “Tuyết rơi nhiều lắm, anh vào nhà em ngồi chơi một chút đi!”

Dưới ánh mắt sáng rực chờ mong của Tô Kha, Mạt Kình Lộc lắc lắc đầu, bàn tay không mang bao tay xoa xoa tóc Tô Kha, “Anh chỉ có thể đưa em về nhà, anh còn có chút chuyện phải làm, để hôm khác đi!”

Tô Kha chu mỏ, Mạt Kình Lộc cười khẽ, lấy di động trong túi ra, “Em có di động không? Cho anh số đi, để tiện liên lạc.” Tô Kha đọc một dãy số, Mạt Kình Lộc bấm bấm di động, mấy giây sau điện thoại trong túi Tô Kha liền vang lên.

Mạt Kình Lộc đưa ô cho Tô Kha, Tô Kha không nhận, “Tuyết còn đang rơi, anh lấy che đi!” Mạt Kình Lộc gật gật đầu, cũng không từ chối, bung ô xoay người rời đi.

Mỗi lần xoay người rời đi, dường như động tác của anh đều gọn lẹ, không có lưu luyến, không có không nỡ, Tô Kha đứng ở trước cửa nhà nhìn theo bóng lưng Mạt Kình Lộc, bóng lưng cao ngất, mỗi bước đi đều kiên định, tay mang găng cầm lấy cán ô, tay kia thì để ở trong túi áo khoác.

Tô Kha sửng sốt, giơ tay lên, găng tay của Mạt Kình Lộc còn nằm trên tay mình! Cậu kéo găng tay ra chạy về hướng anh rời đi, ở trong màn tuyết gọi lớn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Mạt Kình Lộc nữa, bông tuyết bay đầy trời làm tầm nhìn hạn chế rất nhiều, tuyết rơi trên mí mắt, lành lạnh, Tô Kha nheo mắt lại, vẻ mặt đầy thất vọng.

Chiếc xe đậu cách đó không xa, thấy người đến gần, người trong xe lập tức bước ra mở cửa, người đàn ông nghiêng thân vào xe, ngã lưng dựa vào nệm xe, đặt cái ô ướt đẫm bên cạnh, nhìn chằm chắm. Một lúc lâu sau, anh mới mệt mỏi nhắm mắt lại, “Lái đi, quay về nhà.”

“Vâng, thiếu gia.”

Lúc Mạt Kình Lộc về đến nhà, cha anh đang dùng cơm, Mạt Kình Lộc đi đến gần, dừng lại một lát ở trước bàn ăn, sau đó không nói gì liền bỏ lên lầu. Ông nhìn anh bỏ đi, đột nhiên vỗ mạnh mặt bàn một cái, tức giận quay trở về phòng.

Mẹ Mạt Kình Lộc chính là vật hi sinh của một cuộc hôn nhân chính trị, bình thường ở nhà bà rất ít trò chuyện, Mạt Kình Lộc đều do một tay cha anh dạy dỗ, từ năm tuổi đã phải bắt đầu chương trình học tập cứng ngắt và một cuộc sống buồn tẻ, ông luôn dạy anh phải làm một người có ích, nhưng như thế nào mới là người có ích. Theo quan niệm của ông, đó không phải là học giả, cũng không phải là nhà khoa học chuyên đi nghiên cứu tìm tòi, mà phải là một chính khách có quyền thế, như ông vậy, tham gia chính quyền nhiều năm, quyền lợi thật không nhỏ, liền muốn cả con mình đi theo con đường này.

Nhưng ông không ngờ được, đứa con mà ông cực khổ rèn luyện kia một chút cũng không giống ông, là người không có tham vọng, ít nói, cũng không bao giờ cười, điều này làm cho ông rất thất vọng. Sau đó Mạt Kình Lộc lại tìm ông nói muốn nhập ngũ, ông đối với Mạt Kình Lộc không còn hy vọng gì, lại nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại gật đầu đồng ý.

Suốt mười năm trời sau đó, ông rất ít nhìn thấy con mình, nói không nhớ là giả, nhưng ông là chính khách, sở trường giỏi nhất của ông chính là che giấu, nhớ mà lại tỏ vẻ phiền chán, yêu thích lại làm như chán ghét, cứ như vậy, tình cảm cha con đã ít ngày càng nhạt bớt đi.

Sau khi Mạt Kình Lộc về nhà liền tới phòng mẹ mình, thời gian gần đây thân thể bà không tốt, luôn cảm thấy mệt. Bác sĩ của gia đình cũng đã tới kiểm tra vài lần, nhưng không phát hiện bệnh trạng gì, bà thường ngủ không ngon giấc, trong lòng như đang cất giấu nỗi sợ hãi nào đó, nhưng bà không chịu nói ra, vẫn cứ giấu ở trong lòng, cứ như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.

Mạt Kình Lộc tới chỗ mẹ mình, thấy mẹ mình còn chưa tỉnh, anh cũng không gọi, ngồi trong phòng một lúc rồi rời đi. Căn nhà rất lơn, chỉ đi tới đi lui giữa các phòng với nhau thôi cũng đủ mệt chết người, bóng lưng thẳng tắp của Mạt Kình Lộc đi lên lầu trên, trở về phòng của mình.

Phòng ngủ thực chỉnh tề, bên trong chỉ có ba màu đơn điệu: đen, trắng và xám, nhìn có vẻ lạnh lẽo, không có hơi ấm của con người, Mạt Kình Lộc vào phòng, cởi áo khoác treo lên móc, rồi ngồi vào bàn đọc sách, máy tính được đặt ngay kế bên, có khi anh cũng sẽ lướt web, xem một ít chương trình huấn luyện.

Sau khi xem sách một lúc, trời cũng đã khuya, Mạt Kình Lộc rửa mặt lên giường ngủ.

Đây là cuộc sống hằng ngày của Mạt Kình Lộc, rời bỏ nhiệt huyết của bộ đội chỉ còn lại một đống vỡ vụn, buồn tẻ chán ngắt, các quy luật được lặp đi lặp lại, quy luật của một đứa con ngoan, quy luật do cha anh đặt ra, anh chỉ cần tuân thủ theo, giống như một người lính tuân thủ lệnh của cấp trên, cho dù cha anh không phải là sĩ quan đi nữa.

Ban đêm, Mạt Kình Lộc nhắm mắt lại, hai tay cũng siết chặt.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5695 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5232 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4969 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4552 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4477 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4385 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter