Chương 57
Đèn trong phòng sáng trưng.
Trong phòng biếp mùi thơm thức ăn, âm thanh nấu nướng vang vang. Ta đang đứng dưới biếp nấu ăn, trong biếp máy lạnh đang bật nhưng vẫn làm ta đổ mồ hôi.
Hôm nay thực sự thời tiết quá nóng, lúc nãy trong phòng tắm hai chúng ta làm tình kịch liệt, vừa lúc đưa nàng lên đỉnh, nàng không chịu nổi liền ngất đi. Ta lo lắng cho nàng, nên bế nàng mang đến bên gường để nàng nằm nghỉ, nhìn nàng ngủ say ta cũng cảm thất yên lòng.
Biết khi nàng tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng, vì thế ta đi xuống lầu ra siêu thị mua một chút đồ về, muốn làm bữa tối cho nàng. Lúc này canh đậu xanh, bánh mật ta đang nấu trong nồi.
Âm thanh từ phía sau ta truyền đến "Đang làm gì?"
Ta quay đầu lại nhìn nàng. Nàng đang mặc áo sơ mi của ta đứng ở cửa phòng biếp, vẻ mặt nàng chưa tỉnh ngủ hẵn.
Ta mỉm cười đáp."Xem cũng biết, làm cơm cho nàng ăn."
Nàng sững sờ, bất đắc dĩ cười nhìn ta rồi quay đầu đi chỗ khác. Cũng không để ý tới ta, nàng xoay người rời đi trong nháy mắt gò má nàng hơi ửng đỏ.
Ta ngơ ngác mà nhìn nàng rời đi, trong lòng ta bực mình.
Đem món ăn vừa nấu xong bài ra bàn đem lên bát đũa dọn xong ta mới gọi nàng.
Nàng miễn cưỡng đi tới cạnh, tóc nàng có chút rối, đôi chân nàng lộ ở bên ngoài, nàng đi lại cạnh ta, phía dưới nàng chỉ được vạt áo sơ mi chè hờ làm lộ ra phía dưới bóng tối khiến cho ta không tự chủ mà ngừng thở.
Chính là bản thân nàng tựa hồ không thấy được cảm giác của ta. Nàng tùy ý ngồi ở trên ghế, hai tay chống lên trên cạnh bàn, ánh mắt nhìn ở món ăn trên bàn.
Ta đem cơm đưa cho nàng."Ăn đi."
Nàng nhận lấy, sau đó động đũa vào đĩa rau gắp một miếng. Miệng nàng ăn chầm chậm, không phát ra âm thanh, rất thanh lịch. Nàng không có nói cám ơn ta, cũng không có qua loa khen món ăn ta nấu, tất cả giống như đó chuyện đương nhiên. Ta thích nàng như vậy. Thật sự.
"Ngươi như thế nào không ăn?" Ta ngồi nhìn nàng ăn, nàng bỗng nhiên hỏi.
"Ồ. Ta không đói bụng." Nói xong, ta đem canh đậu xanh đưa tới cho nàng ăn.
Nàng buông xuống bát đũa, nâng canh ta đưa uống một hớp, sau đó nhìn ta không nói lời nào.
Ta đi tới, cúi đầu nhìn nàng."Nội y giúp ngươi mua xong."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta. ?hử đọc t?u?ệ? khô?g quả?g cáo tại || ????? ?u?e?.?? ||
"75B, là của ngươi có phải không?"
"Làm sao ngươi biết?"
Ta giơ tay che miệng ho một tiếng."Ta sờ nhiều lần như vậy còn không biết a?"
Nàng đột nhiên đứng lên đến hướng phòng ngủ đi.
Ta chạy lên kéo tay nàng lại. Nàng tránh ta hai lần. Ta đơn giản từ phía sau lưng nàng gắt gao ôm lấy hông của nàng."Đừng nóng giận a. Ta đùa giỡn, là ta xem ngươi nội y nhãn mác nên biết."
Hãy nghe ta nói hết lời này, nàng rốt cục ngưng giãy giụa mà để ta ôm.
Ta xoay người nàng lại rồi ôm nàng, từ vị trí này nhìn sang, lỗ tai của nàng ửng đỏ. Cằm đặt trên hõm vai bên trong, ta chậm rãi mở miệng nói: "Bất quá... Không nhìn ta cũng biết đại khái là Size gì."
Tay ta từ nàng trên eo nàng chuyển qua lưng nàng, ta đưa ra bàn tay đo đạc độ rộng, "Nơi này, còn có..." Hai tay ta cùng nhau chuyển qua trước ngực nàng, cách áo sơ mi mỏng manh, không có nội y che đậy, "Nơi này..." Nàng khẽ run.
Ta cúi đầu một tấc hôn sau gáy nàng, ta thổi nhiệt khí phun lên sống lưng nàng.
Tay ta di chuyển trên cơ thể nàng, môi ta dán sát vào lỗ tai nàng thì thầm "Ta đều biết... Thân thể của ngươi, tất cả ta đều biết."
Thân thể nàng run lên.
Ta đem nàng ôm đến, xem biểu hiện của nàng. Nàng cúi đầu tránh ánh mắt của ta, ta nâng cầm nàng lên, ánh mắt nàng lóe lên làm cho ta sợ, mắt nàng long lanh, ta như bị khống chế, đối môi nàng ta hôn xuông, gặm nhẹ môi nàng, ta nhưng thế lại muốn chiếm hữu tất cả của nàng.
Ta hôn lên cằm nàng, hôn gò má, tay ta từ bắp đùi nàng sờ lên vài cái, tay đưa tay dò vào vạt áo sơ mi bên trong... Nàng nắm lấy ta bả vai ta, kéo đi quần áo cả hai, hơi thở hai chúng hổn hển, "Lực, thành..."
"Hả?"
"Đừng ở chỗ này..."
Ta hiểu rõ ý của nàng, vì thế ta nắm chặt tay của nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng một cái. "Được."
Nàng dịu dàng nở nụ cười. Làm cho ta tâm tư ta càng thêm rối loạn.
Cơ thể hai chúng ta hòa quyện nhau, quanh quẩn cùng hơn ấm ngọt ngào không thể nào tách rời. Tối nay chắc chắn một hồi nhất định cả đời đều khó mà quên được, một đêm triền miên.
Trong phòng biếp mùi thơm thức ăn, âm thanh nấu nướng vang vang. Ta đang đứng dưới biếp nấu ăn, trong biếp máy lạnh đang bật nhưng vẫn làm ta đổ mồ hôi.
Hôm nay thực sự thời tiết quá nóng, lúc nãy trong phòng tắm hai chúng ta làm tình kịch liệt, vừa lúc đưa nàng lên đỉnh, nàng không chịu nổi liền ngất đi. Ta lo lắng cho nàng, nên bế nàng mang đến bên gường để nàng nằm nghỉ, nhìn nàng ngủ say ta cũng cảm thất yên lòng.
Biết khi nàng tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng, vì thế ta đi xuống lầu ra siêu thị mua một chút đồ về, muốn làm bữa tối cho nàng. Lúc này canh đậu xanh, bánh mật ta đang nấu trong nồi.
Âm thanh từ phía sau ta truyền đến "Đang làm gì?"
Ta quay đầu lại nhìn nàng. Nàng đang mặc áo sơ mi của ta đứng ở cửa phòng biếp, vẻ mặt nàng chưa tỉnh ngủ hẵn.
Ta mỉm cười đáp."Xem cũng biết, làm cơm cho nàng ăn."
Nàng sững sờ, bất đắc dĩ cười nhìn ta rồi quay đầu đi chỗ khác. Cũng không để ý tới ta, nàng xoay người rời đi trong nháy mắt gò má nàng hơi ửng đỏ.
Ta ngơ ngác mà nhìn nàng rời đi, trong lòng ta bực mình.
Đem món ăn vừa nấu xong bài ra bàn đem lên bát đũa dọn xong ta mới gọi nàng.
Nàng miễn cưỡng đi tới cạnh, tóc nàng có chút rối, đôi chân nàng lộ ở bên ngoài, nàng đi lại cạnh ta, phía dưới nàng chỉ được vạt áo sơ mi chè hờ làm lộ ra phía dưới bóng tối khiến cho ta không tự chủ mà ngừng thở.
Chính là bản thân nàng tựa hồ không thấy được cảm giác của ta. Nàng tùy ý ngồi ở trên ghế, hai tay chống lên trên cạnh bàn, ánh mắt nhìn ở món ăn trên bàn.
Ta đem cơm đưa cho nàng."Ăn đi."
Nàng nhận lấy, sau đó động đũa vào đĩa rau gắp một miếng. Miệng nàng ăn chầm chậm, không phát ra âm thanh, rất thanh lịch. Nàng không có nói cám ơn ta, cũng không có qua loa khen món ăn ta nấu, tất cả giống như đó chuyện đương nhiên. Ta thích nàng như vậy. Thật sự.
"Ngươi như thế nào không ăn?" Ta ngồi nhìn nàng ăn, nàng bỗng nhiên hỏi.
"Ồ. Ta không đói bụng." Nói xong, ta đem canh đậu xanh đưa tới cho nàng ăn.
Nàng buông xuống bát đũa, nâng canh ta đưa uống một hớp, sau đó nhìn ta không nói lời nào.
Ta đi tới, cúi đầu nhìn nàng."Nội y giúp ngươi mua xong."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta. ?hử đọc t?u?ệ? khô?g quả?g cáo tại || ????? ?u?e?.?? ||
"75B, là của ngươi có phải không?"
"Làm sao ngươi biết?"
Ta giơ tay che miệng ho một tiếng."Ta sờ nhiều lần như vậy còn không biết a?"
Nàng đột nhiên đứng lên đến hướng phòng ngủ đi.
Ta chạy lên kéo tay nàng lại. Nàng tránh ta hai lần. Ta đơn giản từ phía sau lưng nàng gắt gao ôm lấy hông của nàng."Đừng nóng giận a. Ta đùa giỡn, là ta xem ngươi nội y nhãn mác nên biết."
Hãy nghe ta nói hết lời này, nàng rốt cục ngưng giãy giụa mà để ta ôm.
Ta xoay người nàng lại rồi ôm nàng, từ vị trí này nhìn sang, lỗ tai của nàng ửng đỏ. Cằm đặt trên hõm vai bên trong, ta chậm rãi mở miệng nói: "Bất quá... Không nhìn ta cũng biết đại khái là Size gì."
Tay ta từ nàng trên eo nàng chuyển qua lưng nàng, ta đưa ra bàn tay đo đạc độ rộng, "Nơi này, còn có..." Hai tay ta cùng nhau chuyển qua trước ngực nàng, cách áo sơ mi mỏng manh, không có nội y che đậy, "Nơi này..." Nàng khẽ run.
Ta cúi đầu một tấc hôn sau gáy nàng, ta thổi nhiệt khí phun lên sống lưng nàng.
Tay ta di chuyển trên cơ thể nàng, môi ta dán sát vào lỗ tai nàng thì thầm "Ta đều biết... Thân thể của ngươi, tất cả ta đều biết."
Thân thể nàng run lên.
Ta đem nàng ôm đến, xem biểu hiện của nàng. Nàng cúi đầu tránh ánh mắt của ta, ta nâng cầm nàng lên, ánh mắt nàng lóe lên làm cho ta sợ, mắt nàng long lanh, ta như bị khống chế, đối môi nàng ta hôn xuông, gặm nhẹ môi nàng, ta nhưng thế lại muốn chiếm hữu tất cả của nàng.
Ta hôn lên cằm nàng, hôn gò má, tay ta từ bắp đùi nàng sờ lên vài cái, tay đưa tay dò vào vạt áo sơ mi bên trong... Nàng nắm lấy ta bả vai ta, kéo đi quần áo cả hai, hơi thở hai chúng hổn hển, "Lực, thành..."
"Hả?"
"Đừng ở chỗ này..."
Ta hiểu rõ ý của nàng, vì thế ta nắm chặt tay của nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng một cái. "Được."
Nàng dịu dàng nở nụ cười. Làm cho ta tâm tư ta càng thêm rối loạn.
Cơ thể hai chúng ta hòa quyện nhau, quanh quẩn cùng hơn ấm ngọt ngào không thể nào tách rời. Tối nay chắc chắn một hồi nhất định cả đời đều khó mà quên được, một đêm triền miên.