Chương 5: Hồi Ức 2: Trả Váy Cho Tớ
Tinh Tinh xoay người ngắm nhìn Tử Sâm, cô đã cùng cậu trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn từ bé đến lớn, mọi người gọi họ là thanh mai trúc mã, bạn bè ai cũng thầm ghen tị với cô, khi đó cậu đối với ai cũng mang vẻ mặt tránh xa tôi ra, nhưng đó chỉ là với mọi người, đối với cô lại khác, họ cùng nhau lớn lên, cậu ra sao cô còn không biết sao, hồi đó còn đặc biệt ấu trĩ, mang cả váy của cô, vụ mang váy này chắc phải kể đến từ lúc hai người 5 tuổi mới phải.
Khi đó Tinh Tinh cùng Tử Sâm 5 tuổi, một người quen tổ chức đám cưới, muốn mượn hai đứa nhỏ làm phù dâu nhí, hai bà mẹ thấy vậy liền mua cho bé Tinh Tinh một chiếc váy xoè màu trắng, có nơ to ở sau lưng, bé Tinh Tinh mặc vào trông như búp bê vậy, bé Tử Sâm cũng được mua cho một bộ vest nhỏ, hai đứa trẻ mặc vô rất dễ thương, mẹ Tinh Tinh còn lấy điện thoại chụp lại mấy tấm.
Đám cưới diễn ra, hai đứa trẻ đi trước tung hoa, xong nhiệm vụ thì về ngồi cạnh mẹ, bé Tinh Tinh cố ý ngồi xa bé Tử Sâm ra, không thèm để ý đến cậu, hai bà mẹ thấy lạ, không lẽ vẫn còn giận nhau.
Quay lại ngày hôm qua, giọng nói non nớt của bé Tinh Tinh vang lên, bạn của bé là Tiểu Bạch gọi đến bảo mai cũng sẽ tham gia đám cưới, nhiệm vụ của cậu bé là mang nhẫn lên cho cô dâu chú rể. Bé Tử Sâm núp ở chân cầu thang đã nghe hết cuộc gọi, biết cả việc bé Tinh Tinh khoe có váy mới, lại ngại ngùng bảo sẽ mặc cho Tiểu Bạch xem, nói cậu bé không được chê cô bé mặc xấu.
Nghe xong cúp điện thoại, bé Tinh Tinh về phòng, đập vào mắt là hình ảnh bé Tử Sâm đang mặc váy đứng trước gương, cố gắng cột chiếc nơ phía sau váy.
"Trả váy lại cho tớ, đó là váy phù dâu mẹ tớ mới mua để mặc hôm đám cưới đấy ", bé Tinh Tinh chạy lại nắm góc váy nói
" Chẳng phải cậu sợ mặc sẽ không đẹp, Tiểu Bạch sẽ không thích sao, tớ thử giúp cậu, xem đi, có phải tớ mặc rất đẹp không ", bé Tử Sâm không trả còn đứng lắc lư trước mặt bé Tinh Tinh. Kết quả là bé Tinh Tinh khóc oà lên chạy đi méc mẹ, bà Mạn Đình đã hoà giải nhưng có vẻ không hiệu quả, đến hôm đám cưới vẫn còn giận.
Nhớ đến đây Tinh Tinh bật cười, hình như Tử Sâm rất hay lấy váy cô mặc để chọc tức cô, nhưng lần nào cô giận cậu cũng dỗ dễ dàng, chỉ duy nhất một lần họ giận nhau khoảng một tháng, là khi cô cùng cậu 17 tuổi. Nhớ lại quá khứ khiến Tinh Tinh dần chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy thời gian quay lại năm mình 17 tuổi.
Tinh Tinh 17 tuổi cảm mến đàn anh khoá trên nhưng không dám thổ lộ, để gần đàn anh còn đăng ký chung hội sinh viên, đàn anh cũng hay trò chuyện với cô, lâu lâu sẽ nhờ cô việc này việc kia, Tinh Tinh đều vui vẻ nhận lời, đến sinh nhật Tinh Tinh liền lấy hết can đảm mời đàn anh tới dự, ngoài dự tính vậy mà đàn anh lại đồng ý, còn tặng quà cho cô là một chiếc váy baby doll màu trắng, Tinh Tinh rất thích.
Tối đó còn nói với Tử Sâm rằng đợi cô và đàn anh quen nhau, sẽ mặc váy này vào hôm đầu tiên hẹn hò. Tử Sâm trưng ra bộ mặt khinh thường, Tinh Tinh không thèm để ý cậu, lấy đồ định đi tắm, nhưng khoá nước vặn mãi không ra, cô đành quay ra nhờ Tử Sâm, cậu vô xem thử, hoá ra khoá bị kẹt, vặn một vài lần cũng không được. Tử Sâm dứt khoát dùng sức vặn thật mạnh, nước ào ra bắn tung tóe, áo của cậu gần như ướt hết, quần thì khá hơn chỉ ướt một chút.
Mang cả người ướt nhẹp đi ra ngoài, Tinh Tinh vào phòng tắm không quên bảo Tử Sâm về nhà thay đồ. Cửa phòng tắm đóng lại, Tử Sâm cởi áo ra khỏi người, định ngồi đợi Tinh Tinh tắm xong rồi mới về, cô chú Lý đã ra ngoài từ sáng, hiện giờ không có ai ở nhà, Tử Sâm ngồi xuống ghế cạnh bàn học của Tinh Tinh, tầm mắt lướt qua hộp quà của đàn anh, miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Tinh Tinh vừa tắm xong bước ra nhìn thấy Tử Sâm, có lẽ cô cần phải tắm lại một lần để dập bớt lửa nóng đang bùng lên trên đầu, trên chiếc giường nhỏ của cô, Tử Sâm đang nằm lướt điện thoại, trên người là chiếc váy baby doll của cô, do chênh lệch chiều cao chiếc váy vừa vặn đến ngang hông cậu, giống một chiếc áo, nhưng chiều ngang thì không được như vậy, chiếc váy nhỏ của cô, miễn cưỡng mới vừa thân hình của cậu, phần eo của váy đã bục một đường chỉ.
" Lục Tử Sâm tên khốn nhà cậu, đây là quà sinh nhật đàn anh tặng cho tớ, chiếc váy này tớ không nỡ mặc, sao cậu dám mặc hả, rách hư mất rồi, tớ bắt đền cậu đấy "
" Không phải do đồ tôi bị ướt sao, cậu để trong hộp không mặc, tôi mượn xíu thì làm sao, nín đi, tôi mua cho cậu cái khác "
" Tớ không cần, cậu cởi ra ngay, sao không về nhà lấy đồ của cậu mà mặc hả ", Tinh Tinh tức phát khóc, vừa nói vừa đánh Tử Sâm.
" Chẳng phải do ông đây sợ cậu ở một mình không an toàn sao, đã bảo sẽ mua cái khác cho cậu rồi, cái váy này xấu chết đi, cậu mặc có khác nào mang bầu không ", Tử Sâm cởi váy trả Tinh Tinh, do động tác hơi mạnh cộng thêm váy chật, khi cởi ra hai người đồng thời nghe tiếng *xoạt*, chiếc váy rách thêm một đường dài.
Tinh Tinh nhìn chiếc váy chưa mặc lần nào đã bị rách đến thảm, tinh thần cũng theo đó rơi xuống vực, cô túm lấy Tử Sâm tống cổ cậu ra ngoài, tiếng cửa đóng lại cái rầm, chiến tranh lạnh cũng chính thức bắt đầu.
Khi đó Tinh Tinh cùng Tử Sâm 5 tuổi, một người quen tổ chức đám cưới, muốn mượn hai đứa nhỏ làm phù dâu nhí, hai bà mẹ thấy vậy liền mua cho bé Tinh Tinh một chiếc váy xoè màu trắng, có nơ to ở sau lưng, bé Tinh Tinh mặc vào trông như búp bê vậy, bé Tử Sâm cũng được mua cho một bộ vest nhỏ, hai đứa trẻ mặc vô rất dễ thương, mẹ Tinh Tinh còn lấy điện thoại chụp lại mấy tấm.
Đám cưới diễn ra, hai đứa trẻ đi trước tung hoa, xong nhiệm vụ thì về ngồi cạnh mẹ, bé Tinh Tinh cố ý ngồi xa bé Tử Sâm ra, không thèm để ý đến cậu, hai bà mẹ thấy lạ, không lẽ vẫn còn giận nhau.
Quay lại ngày hôm qua, giọng nói non nớt của bé Tinh Tinh vang lên, bạn của bé là Tiểu Bạch gọi đến bảo mai cũng sẽ tham gia đám cưới, nhiệm vụ của cậu bé là mang nhẫn lên cho cô dâu chú rể. Bé Tử Sâm núp ở chân cầu thang đã nghe hết cuộc gọi, biết cả việc bé Tinh Tinh khoe có váy mới, lại ngại ngùng bảo sẽ mặc cho Tiểu Bạch xem, nói cậu bé không được chê cô bé mặc xấu.
Nghe xong cúp điện thoại, bé Tinh Tinh về phòng, đập vào mắt là hình ảnh bé Tử Sâm đang mặc váy đứng trước gương, cố gắng cột chiếc nơ phía sau váy.
"Trả váy lại cho tớ, đó là váy phù dâu mẹ tớ mới mua để mặc hôm đám cưới đấy ", bé Tinh Tinh chạy lại nắm góc váy nói
" Chẳng phải cậu sợ mặc sẽ không đẹp, Tiểu Bạch sẽ không thích sao, tớ thử giúp cậu, xem đi, có phải tớ mặc rất đẹp không ", bé Tử Sâm không trả còn đứng lắc lư trước mặt bé Tinh Tinh. Kết quả là bé Tinh Tinh khóc oà lên chạy đi méc mẹ, bà Mạn Đình đã hoà giải nhưng có vẻ không hiệu quả, đến hôm đám cưới vẫn còn giận.
Nhớ đến đây Tinh Tinh bật cười, hình như Tử Sâm rất hay lấy váy cô mặc để chọc tức cô, nhưng lần nào cô giận cậu cũng dỗ dễ dàng, chỉ duy nhất một lần họ giận nhau khoảng một tháng, là khi cô cùng cậu 17 tuổi. Nhớ lại quá khứ khiến Tinh Tinh dần chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy thời gian quay lại năm mình 17 tuổi.
Tinh Tinh 17 tuổi cảm mến đàn anh khoá trên nhưng không dám thổ lộ, để gần đàn anh còn đăng ký chung hội sinh viên, đàn anh cũng hay trò chuyện với cô, lâu lâu sẽ nhờ cô việc này việc kia, Tinh Tinh đều vui vẻ nhận lời, đến sinh nhật Tinh Tinh liền lấy hết can đảm mời đàn anh tới dự, ngoài dự tính vậy mà đàn anh lại đồng ý, còn tặng quà cho cô là một chiếc váy baby doll màu trắng, Tinh Tinh rất thích.
Tối đó còn nói với Tử Sâm rằng đợi cô và đàn anh quen nhau, sẽ mặc váy này vào hôm đầu tiên hẹn hò. Tử Sâm trưng ra bộ mặt khinh thường, Tinh Tinh không thèm để ý cậu, lấy đồ định đi tắm, nhưng khoá nước vặn mãi không ra, cô đành quay ra nhờ Tử Sâm, cậu vô xem thử, hoá ra khoá bị kẹt, vặn một vài lần cũng không được. Tử Sâm dứt khoát dùng sức vặn thật mạnh, nước ào ra bắn tung tóe, áo của cậu gần như ướt hết, quần thì khá hơn chỉ ướt một chút.
Mang cả người ướt nhẹp đi ra ngoài, Tinh Tinh vào phòng tắm không quên bảo Tử Sâm về nhà thay đồ. Cửa phòng tắm đóng lại, Tử Sâm cởi áo ra khỏi người, định ngồi đợi Tinh Tinh tắm xong rồi mới về, cô chú Lý đã ra ngoài từ sáng, hiện giờ không có ai ở nhà, Tử Sâm ngồi xuống ghế cạnh bàn học của Tinh Tinh, tầm mắt lướt qua hộp quà của đàn anh, miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Tinh Tinh vừa tắm xong bước ra nhìn thấy Tử Sâm, có lẽ cô cần phải tắm lại một lần để dập bớt lửa nóng đang bùng lên trên đầu, trên chiếc giường nhỏ của cô, Tử Sâm đang nằm lướt điện thoại, trên người là chiếc váy baby doll của cô, do chênh lệch chiều cao chiếc váy vừa vặn đến ngang hông cậu, giống một chiếc áo, nhưng chiều ngang thì không được như vậy, chiếc váy nhỏ của cô, miễn cưỡng mới vừa thân hình của cậu, phần eo của váy đã bục một đường chỉ.
" Lục Tử Sâm tên khốn nhà cậu, đây là quà sinh nhật đàn anh tặng cho tớ, chiếc váy này tớ không nỡ mặc, sao cậu dám mặc hả, rách hư mất rồi, tớ bắt đền cậu đấy "
" Không phải do đồ tôi bị ướt sao, cậu để trong hộp không mặc, tôi mượn xíu thì làm sao, nín đi, tôi mua cho cậu cái khác "
" Tớ không cần, cậu cởi ra ngay, sao không về nhà lấy đồ của cậu mà mặc hả ", Tinh Tinh tức phát khóc, vừa nói vừa đánh Tử Sâm.
" Chẳng phải do ông đây sợ cậu ở một mình không an toàn sao, đã bảo sẽ mua cái khác cho cậu rồi, cái váy này xấu chết đi, cậu mặc có khác nào mang bầu không ", Tử Sâm cởi váy trả Tinh Tinh, do động tác hơi mạnh cộng thêm váy chật, khi cởi ra hai người đồng thời nghe tiếng *xoạt*, chiếc váy rách thêm một đường dài.
Tinh Tinh nhìn chiếc váy chưa mặc lần nào đã bị rách đến thảm, tinh thần cũng theo đó rơi xuống vực, cô túm lấy Tử Sâm tống cổ cậu ra ngoài, tiếng cửa đóng lại cái rầm, chiến tranh lạnh cũng chính thức bắt đầu.